intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Âm Thanh Lặng Lẽ

Chia sẻ: Nhung Nhung | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:107

53
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tham khảo tài liệu 'âm thanh lặng lẽ', giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Âm Thanh Lặng Lẽ

  1. vietmessenger.com Ngọc Trân Âm Thanh Lặng Lẽ Tập 1 Vừa bước lên bậc thềm để vào nhà, Thiệu Vy đã nghe tiếng bình tách khua loảng xoảng, tiếp theo là tiếng thét của cha mình. Ông Thiệu Bình: - Bà cút khỏi đây đi! Tiếng mẹ Thiệu Vy rên rỉ: - Ông cũng vừa phải thôi. Chuyện là do ông gây ra kia mà, có liên quan gì đến tôi!? - Chuyện đã qua 1âu rồi sao bà vẫn nhắc là thế nào? - Là tại ông quá đáng đó thôi. Tôi đâu thể làm thinh. Ông Thiệu Bình cay đắng: - Chỉ vì hai đứa nhỏ. - Ạ, ý ông muốn nói chỉ vì sự có mặt của Thiệu Vy nên ông mới ở lại đây chứ gì? Ông Thiệu Bình chợt hiểu mình đã lỡ lời, nên dịu giọng: - Ý tôi không phải vậy. Nhưng ít ra bà cũng nên hiểu cho tôi chứ. Bà Minh Ngọc ấm ức nói: Bấy lâu nay tôi vì tiếng cười của con trẻ mà cố quên đi tất cả. Ông Thiệu Bình thì cay đắng: - Còn tôi thì bị day dứt khổ đau. - Ông ... Khoa tay, ông Thiệu Bình lắc đầu, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện: - Thôi đủ rồi, tôi muốn nghỉ mạt chút. Bà Minh Ngọc lắng lặng đi ra. Thiệu Vy cũng nhanh chân lánh mặt về phòng mình. - Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao cô chẳng biết tí gì về quá khứ của mẹ cha mình. Từ nhỏ đến lớn chị em của cô chỉ biết sống trong sự giàu sang và tình thương yêu vô bờ bến của cha mẹ. Tiếng cửa chị bếp vang lên: - Cô ba xuống dùng cơm. Uể oải Thiệu Vy bước xuống phong ăn với tâm trạng không vui: - Cha đâu rồi mẹ? Bà Minh Ngọc vui vẻ bảo: Cha con mệt, đang nằm nghỉ trên phòng. Thiệu Vy đứng lên: - Con lên gọi cha xuống ăn cơm với con. Bà Minh Ngọc ngăn lại: converted by Web2PDFConvert.com
  2. - Thôi đi con, hãy để ông ấy nghỉ một lát. Buông đũa Thiệu Vy lại nói. - Vậy con chờ cha ăn luôn. Nghiêm giọng, bà Minh Ngọc ngăn: - Không cần đâu, con ăn cơm rồi còn học bài. Không thể cãi lời mẹ, Thiệu Vy đành ngoan ngoãn làm theo. Bữa cơm lạnh nhạt trời qua nhanh chóng. Thiệu Vy về phòng mình mà lòng buồn rười rượi. Cô đang một mình suy nghĩ thì điện thoại reo, Thiệu Vy nhấc ống nghe: - A lô! Thiệu Vy đây! Xin lỗi ... - Ối, lỗi phải gì cơ, ta đây mà. Trúc Đào đây. Vừa chóng nạnh vừa tiếp chuyện qua điện thoại, Thiệu Vy hỏi như kẻ cả: - Sao hả, có chuyện gì mà gọi giờ này? Tiếng cười của Trúc Đào vang lên trong trẻo: - Có lẽ mình phá giấc ngủ của bạn phải không? Giọng gay gắt, Thiệu Vy hỏi: - Này, có chuyện gì thì mi nên nói nhanh lên! Trúc Đào cười khì: - Đúng là giọng điệu của một tiểu thư. - Mi có tin là ta cúp máy không há? Trúc Đào cuống lên: - Ê, đừng nhé! Ta có chuyện quan trọng muốn nhờ mi đây, năn nỉ mi đó. Nằm vật xuống giường Thiệu Vy hỏi nhanh: - Vậy thì nói đi ta chờ nè, dài dòng mệt lắm. Trúc Đào lại rào đoán: - Liệu mi có chấp thuận hay không? Ta sợ mi từ chối! Thiệu Vy gắt lên: - Có nói hay không thì bảo, đừng có dài dòng nữa. - Mi có hứng thử cám giác mạnh không. Bật ngồi đậy, Thiệu Vy nhăn nhó mặt mày. - Cái gì? Cảm giác mạnh. Là thế nào? Trúc Đào hào hứng kể: Này biển đang có gió mạnh nên sóng cũng lớn tụi mình lướt sóng cho vui. - Rùn mình, Thiệu Vy từ chối: - Hết chuyện chơi rồi sao mà bày ra rò chơi quái ác như vậy? - Hì hì, đừng từ chối nha! Sẽ mất vui đó. - Không từ chối, nhưng mà mình không đi được. - Sao vậy hả? Thiệu Vy thở đài: - Mình đang bực mình! - Không vui à? Ai mà dám 1àm tiểu thư nhả ta bực mình như vậy chứ. Uể oải, Thiệu Vy nói với bạn, một cách dứt khoát: - Thôi, ta không nói chuyện vớí mi nữa đâu nha! Chắng kịp để cho bạn có phán ứng gì Thiệu Vy đã cúp máy. Cô nằm vật xuống giường ... Minh Huy cố tình chạy theo Thiệu Vy. Bóp kèn tin tin phía sau. Nhìn qua kính chiếu hậu Thiệu Vy đã thấy anh. Nhưng cô vờ như không thấy. Rồi mỉm cười cho xe vọt nhanh hơn chút nữa. Minh Huy thì đâu thể chịu thua, anh ấn ga thêm và đã đuổi kịp cô: Tay lái của em cũng cừ lắm! converted by Web2PDFConvert.com
  3. Vênh mặt Thiệu Vy cong môi: - Còn kém xa anh! Minh Huy cười cười: - Em làm gì chạy dữ thế định trốn anh hả Thiệu Vy. Lắc đầu, Thiệu Vy chối: - À, không lâu lâu em muốn tìm cảm giác mình vậy mà, có gì đâu anh. Nghe câu nói của cô mà anh phát hoảng: - Em sao vậy, Vy? - Có sao đâu. Minh Huy rủ rê: - Vào quán uống nước nghe Thiệu Vy? Cô gật đầu đồng ý ngay, và tươi cười nói: - Được thôi, em cũng đang khát đây. Sau khi yên vị, Minh Huy gọi nước. Thiệu Vy lại hỏi anh: - Sao hả? Hôm nay anh không đi làm à? Rảnh nhỉ? Minh Huy nhìn cô không chớp mắt: - Dĩ nhiên là có rồi, nhưng uống với em ly nước rồi vào làm việc cũng đâu có muộn. Tủm tỉm cười, Thiệu Vy bảo: - Giám đốc có khác. Nhìn người yêu đằm thắm, Minh Huy hỏi: - Em nói vậy là sao? - Nghĩa là giám đốc là có quyền đi trễ, còn công nhân thì nhất nhất phái đúng giờ, nếu không sẽ bị trừ lương. Đúng không? Khuấy đều ly nườc đưa cho cô, Minh Huy hơi nghiêng đầu nhìn cô: - Là ai ở cương vị anh cũng vậy thôi mà. Nhìn anh, Thiệu Vy hỏi: - Dường như anh lất nguyên tắc với công nhân. - Sao em hỏi vậy? Nhướng mắt, Thiệu Vy lại hỏi: - Đúng không? - Đúng, nhưng anh không sai. - Khẩn trương vậy. Minh Huy hơi ngả mình về phía sau, anh cố ý bào chữa: - Làm lãnh đạo mà không nghiêm thì mọi người sẽ nổi loạn đó. Thiệu Vy lại nói: Nhưng làm việc nghiêm khắc quá em sợ anh cũng chẳng thu hoạch tốt đâu. Mỉm cười Minh Huy nói câu tự cao: Nhưng anh chưa thất bại lần nào. Thiệu Vy cười cười: - Anh cho rằng mình luôn thắng lợi à? Gật đầu với vẻ tự tin, Minh Huy nói: - Đúng vậy. - Xem ra anh quá tự tin rồi. converted by Web2PDFConvert.com
  4. - Đó là bản tính của anh mà em. Uống cạn ly nước Thiệu Vy đã đòi đi: - Minh đi thôi anh! Xem đồng hồ Minh Huy nhăn mặt: - Còn sớm mà em! - Năm phút từ đây đến công ty là vừa. - Trễ chút đỉnh có sao đâu. - Nhưng em không phải là anh. Em chỉ một công nhân quèn thôi. Giọng Minh Huy thiết tha: - Qua công ty anh làm đi em. Em sẽ được thoải mái hơn, lương lại cao nữa. Lắc đầu từ chối Thiệu Vy lý sự: - Cảm ơn anh! Nhưng em lại không thích làm như vậy? Minh Huy nhìn Thiệu Vy hỏi như thăm dò: - Em ngại điều gì sao Vy? Em có thể nói anh nghe không? Thiệu Vy cười mỉm: - Đúng ra thì em chẳng ngại gì đâu, mà em chỉ sợ thôi hà. Ngạc nhiên Minh Huy lừa hỏi: - Em sợ gì vậy Vy? - Sợ sự quản lý chặt chẽ của anh đó mà. - Ai nói với em như vậy? - Không, đâu cần ai nói tự em biết mà thôi. Nói xong Thiệu Vy đứng lên cô dọa: - Dù anh không đi, thì em cũng phải đi thôi. Em đi trước nhé! Thái độ của cô làm cho Minh Huy khó hiểu. Anh hấp tấp trả tiền nước rồi chạy theo cô ... Thiệu Vy ... Thiệu Vy quay lại: - Ôi, Mẫn Thanh, sao đi trễ vậy anh? Mẫn Thanh cười thật tươi với cô: - À, tôi bận chút việc. Thế còn Vy? - Em làm sao? - Cũng đi trễ kìa! Minh Huy trờ tới trả lời thay cho Thiệu Vy: - À, cô ấy vừa đi uống nước với tôi nên trễ một chút. Mẫn Thanh cười hải hòa: - Hai người luôn hạnh phúc. Mẫn Thanh vừa nói vừa cố tình cho xe chạy nhanh hơn. Nhưng Thiệu Vy lại nói: - Anh chờ Vy đi với hai người đi trễ đỡ quê hơn. Nhưng Mẫn. Thanh chưa kịp nói gì thì Minh Huy đã nói: - Anh đưa em vào gặp giám đốc, em đừng sợ. Thiệu Vy cảm thấy phật lòng, lúc nào Minh Huy cũng xem mình như con nít vậy. Nên cô hất mặt bảo: - Anh đừng làm vậy có được không? Chuyện của em cứ để em tự giải quyết được rồi. Thấy cô đi với Mẫn Thanh là ý của Minh Huy không muốn rồi, cho nên anh phải tìm cách dằn mặt Mẫn Thanh: - Nhưng anh không muốn bạn gái mình bị bắt nạt đâu. converted by Web2PDFConvert.com
  5. Lắc đầu Thiệu Vy lại nói: - Anh lầm rồi, chẳng ai bắt nạt em cả. Mà chỉ có anh là xem thường em thôi. - Sao em lại nói vậy Thiệu Vy? Dùng dằng chắng muốn nói chuyện với anh, cho nên Thiệu Vy cho xe vọt nhanh để khỏi phải gây sự với anh. Minh Huy chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Mẫn Thanh hiểu tâm sự của Minh Huy. Nhưng anh không thể nói gì. Bởi lẽ, anh rất hiểu con người ấy luôn tự cao, tự đại. Lúc nào cũng cho mình là hay. Vậy là anh chạy nhanh theo Thiệu Vy bỏ lại Minh Huy đứng nhìn theo với lòng hậm hực ... Đến giờ trưa, Minh Hụy gọi điện đến rủ Thiệu Vy dùng cơm trưa, nhưng cô nói dối là đã có hẹn với các bạn để từ chối anh: - Đi với anh đi mà Vy? - Không, em đã có hẹn rồi. - Với ai? - Anh hỏi để làm gì? Chẳng lẽ em chẳng có tự đo của mình hay sao? Anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em. Nhưng em thấy sự quan tăm của anh hơi quá đáng. Biết cô ấy sẽ giận mình nên Minh Huy cười cầu hòa: - Nếu em đã hẹn có bạn thì thôi vậy. Thiệu Vy hỏi mát: - Còn gì nữa không anh? - À không, chúc em ngon bữa nhé! Cúp máy, Ánh Nguyệt đã kề vai Thiệu Vy chọc: - Nè, người ta gọi tới để kiểm tra phải không? Mím môi Thiệu Vy gật đầu cô than phiền: - Anh ta dường như lúc nào cũng muốn quản lý mình suốt ngày như vậy! Ánh Nguyệt cười vang: - Ôi như vậy là mi hạnh phúc nhất rồi còn gì? Lắc đầu quầy quậy, Thiệu Vy từ chối: - Trời ạ! Bị bó buộc như vậy mà bảo rằng là hạnh phúc. Mi có làm sao không vậy? Ánh Nguyệt dừng lại nhìn bạn ngạc nhiên. - Sao hả? Mi cảm thấy chán lắm à? - Ta không thích ai quản lý mình vậy đâu. - Tình yêu là vậy đó. Mi phải chấp nhận - Thôi đi, ta thà sống một mình còn hơn. Đưa tay véo cằm bạn, Ánh Nguyệt dí dỏm. Ai bảo mi xinh đẹp làm chi. Anh ấy sợ là phải thôi. - Sợ gì cơ? - Sợ người ta cuỗm người đẹp mất đó thôi. Thiệu Vy chu môi, cô lắc đầu từ chối: - Ta mà đẹp gì chứ! Ta thấy tại anh ta thích kỹ đó mà thôi. Ánh Nguyệt nói như người hiểu biết: Các ông là vậy đó. Ông nào mà chẳng ích kỷ khi yêu chứ! Thiệu Vy nhận xét: - Làm như vậy để được gì chỉ làm cho bọn mình chán mà thôi. Cười hì hì Ánh Nguyệt lại nói: - Bởi vậy mi gặp là phài rồi. Đừng than trách gì nữa. - Sao hả? - Vì người ta thường nói ghét của nào trời trao của ấy kia mà. Mi có hiểu điều đó không? Thiệu Vy cảm thấy lo: converted by Web2PDFConvert.com
  6. - Thật vậy sao? - Thật chứ! Rồi Ánh Nguyệt nói thêm: - Từ giờ mi nên tập làm quen với tính anh ta đi là vừa. Thiệu Vy bán tín bán nghi. Cô thật sự lo lắng. Nóĩ gì thì nói thật ra cô cũng chưa hiểu về anh nhiầu lắm. Mặc dù đã năm lần bảy lược anh đặt vấn đề kết hôn với mình. Thiệu Vy thờ dài lắc đầu. Thôi thì hãy để tự do đến ... Thấy con gái về trễ, bà Minh Ngọc lo Vy à, sao về trễ vậy con? Thiệu Vy đáp lời mẹ: - Con đi chơi với đám bạn. Bà Minh Ngọc tỏ ý không hài lòng: - Cận Huy đến tìm con lâu lắm rồi đó. Anh Huy đến rồi sao mẹ! Ứ, con vào tiếp chuyện người ta đi! Thiệu Vy mặc dù không muốn gặp anh. Vì cô hơi mệt. Nhưng cũng phải ra tiếp anh: - Anh đến lâu chưa? Dù có đang bực vì cô về trễ. Nhưng Minh Huy vẫn cố làm vui: - Vừa đủ nửa tiếng! - Anh tìm em có chuyện gì không? Nhìn cô đăm đăm, Minh Huy vội hỏi: - Bộ phải có chuyện mới đến thăm em được sao? - Không, em chỉ sợ anh bận thôi mà. Thiệu Vy mỉm cười đầy bí ẩn cô nói tiếp: - Với lại, là giám đốc ai lại lăng nhăng với một cô thư ký quên như em chứ! Nghe câu nói ấy dường như cô muốn chăm chú anh điều gì đó nên Minh Huy phẩy tay: - Em cứ mãi chọc quê anh vậy sao? - Em nói thật chứ chọc quê gì anh đâu. Nhích lại gần cô hơn chút nữa Minh Huy âu yếm: Nếu làm bên ấy em làm không nổi thì em nên xin nghỉ đi Vy ạ? Quay lại, tròn mắt nhìn anh Thiệu Vy chu môi : - Sao anh cứ mãi nhắc đến chuyện bảo em phải nghỉ việc như vậy? - Anh chỉ lo sức khỏe cho em thôi mà. Bà Minh Ngọc bước ra cũng nói vào: Minh Huy nói đúng đó con. Nên nghỉ ở nhà cho khỏe rồi còn tính đến chuyện khác. Hiểu ý mẹ Thiệu Vy lấc đầu từ chối: - Con muốn tự lập xin mẹ đừng ép buộc con. Bà Minh Ngọc nhìn Minh Huy nhắc khéo: Hai đứa quen nhau cũnglâu rồi. Bác thấy nên tính chuyện trăm năm đi. Thiệu Vy giãy nẩy: - Kìa mẹ, bộ mẹ định đuổi con đi sớm sao? - Hừ, có con gái như hũ mắm treo đầu giàn vậy. Ai mà chẳng lơ chứ. Minh Huy thừa dịp nói luôn bàn với Thiệu Vy về vấn đề ấy. Trùng ý của bà nên bà Minh Ngọc gật đầu tán thành ngay: converted by Web2PDFConvert.com
  7. - Được rồi, bác sẽ không có ý kiến gì đâu. Thiệu Vy nhăn mặt kêu lên: - Ôi, kìa mẹ: Bà Minh Ngọc lắc đầu: - Con không được có ý kiến gì nữa cả. Minh Huy hồi hộp nói với Thiệu Vy: - Bác đồng ý rồi, em thấy sao? - Dẫu biết rằng giữa anh và cô có rất nhiều kỉ niệm. Thiệu Vy cũng đã từng yêu anh. Nhưng giờ nghe nói đến hôn nhân, lòng Thiệu Vy cảm thấy có gì đó không ổn. Thấy cô vẫn im lặng, Minh Huy lại hỏi: - Em đồng ý rồi hà Vy? - Em ... Bà Minh Ngọc xen vào: - Cậu còn hỏi nó làm gì nữa. Con gái đầu ai trả lời thẳng thừng đượe chứ. Thiệu Vy đứng lên: - Em vào tắm rửa đây. Minh Huy nói theo: - Anh chờ em đi ăn tối nghe Vy! Không đáp lời anh, Thiệu Vy về phòng mình. Lát sau, Thiệu Vy bước ra, trông cô tươi tắn hơn nhiều, bà Minh Ngọc vui vẻ: - Hai đứa định ra phố giờ này sao? Thiệu Vy phụng phịu: - Chẳng phải mẹ muốn tống khứ con ra khỏi nhà đó sao? Bà Minh Ngọc phân bua: - Đó chẳng qua là mẹ muốn giúp các con thôi. Thiệu Vy đọa bà: - Đó, thì mẹ thấy ehị hai không? Lấy chồng rồi thì biệt tích luôn. Mẹ chẳng sợ sao? Bà Minh Ngọc chợt thở dài: - Con gái lớn rồi thì đành phải chấp nhận thôi. Có níu kéo cũng đâu có được gì ... Lát sau, hai người đã dong ruổi, đường phố về đêm thật nhộn nhịp. Người và xe cộ qua lại đông đúc. Vậy mà lòng Thiệu Vy chắng thấy vui chút nào. - Đi ăn ở đâu đây Thiệu Vy? Lơ đễnh nhìn dòng người, Thiệu Vy buộc miệng đáp: - Tùy anh! Minh Huy lắc đầu: - Hôm nay anh chiều em đấy. - Sao lại chiều em vậy hả? Đừng hòng lấy lòng người ta. Minh Huy cười rặng rỡ: - Lấy lòng người đẹp, có gì phải ngại chứ. Biết đó là những cầu Minh Huy nói ra cố ý là làm cho mình vui. Nhưng Thiệu Vy cảm thấy nhàm chán vô cùng. Rồi thì Minh Huy cũng quẹo vào một quán cơm: - Mình ăn phở chứ Thiệu Vy? Anh đói bụng rồi. - Hử? Ăn phở, sao anh lại ghé quán cơm. - Có cả phở đấy em. converted by Web2PDFConvert.com
  8. - Anh thường hay đến đây lắm à? - Cũng thỉnh thoảng thôi mà. Hai người dùng bữa cũng vui vẻ. Ăn xong, Minh Huy đưa cho Thiệu Vy ly nước anh ăn cần chăm sóc: - Em uống nước đi! Thiệu Vy cầm ly nước Minh Huy đưa, lòng cảm thấy dâng lên niềm cảm xúc lạ: - Cảm ơn anh nhé Huy? Tự nhiên, Minh Huy cảm thấy Thiệu Vy khách sáo với anh nên bảo: - Em cứ tự nhiên đi Thiệu Vy! Chờ cho cô uống nước xong Minh Huy ngập ngừng nói: - Làm vợ anh nghe Thiệu Vy: Mặc đù quen nhau đã lâu. Nhưng khi nghe anh cầu hôn Thiệu Vy cảm thấy kỳ kỳ: - Nhanh vậy à? Mình quen nhau cũng lâu rồi mà em. Thời gian ấy cũng đủ hiểu nhau rồi. Đang vui nghe Minh Huy nói thế. Tự nhiên Thiệu Vy thấy mình ngài ngại làm sao ấy. Từ từ cô nói: - Hãy cho em ít thời gian nữa nghe anh. Nghe Thiệu Vy lại hẹn. Tuy trong lòng có buồn, nhưng Minh Huy vẫn cố vui: - Vậy cũng được! Nheo nheo mắt nhìn anh Thiệu Vy nói đùa: - Cũng được mà sao buồn vậy hả? Anh không thích à. Minh Huy đùa đùa giọng: - Anh sẽ chờ em mà Thiệu Vy. Đến bao lâu cũng chờ. Nghe giọng nói của anh, Thiệu Vy cảm thấy thích thích: - Chờ nổi không đó! Minh Huy gật đầu hứa hẹn: - Anh nhất định làm được mà. Em tin anh đi! Xem đồng hồ, Thiệu Vy kêu lên: - Về thôi, khuya lắm rồi mẹ em vẫn thức chờ đó. Bịn rịn, nhưng cũng phải đưa Thiệu Vy về. Minh Huy cũng đứng lên theo anh: - Vậy mình về nha Thiệu Vy. Chỉ chờ có bao nhiêu đó, Thiệu Vy đứng lên: - Vâng, mình về đi anh ... Sáng hôm sau, bà Minh Ngọc nói với Thiệu Vy: - Con nghĩ sao về lời cầu hôn của Minh Huy. Tự nhiên Thiệu Vy cám thấy bối rối trước câu hỏi của mẹ mình. Thiệu Vy nói tránh: - Con đi làm nghe mẹ. - Nhưngcon vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ. Bỗng nhiên thấy khó trả lời câu hỏi của mẹ, nên Thiệu Vy đáp vội: - Con nói với ảnh là cho con một thời gian nữa. Tỏ ra không hài lòng về sự quyết định của von gái, nên bà Minh Ngọc vội khuyên: - Tuổi xuân của con gái chỉ có một thời thôi con à! Hiểu ý mẹ. Nhưng Thiệu Vy vẫn bướng bỉnh đáp: Phải cho con thời gian mẹ ạ! Con cần phải nghĩ chín chắn. - Vậy cũng được! converted by Web2PDFConvert.com
  9. - Con đi làm nghe mẹ! - Trưa nhớ về ăn cơm nghe con, mẹ chờ! Thiệu Vy hỉ hửng đáp: Ba mẹ ăn đi, có con chỉ thêm phiền thôi. Bà Minh Ngọc mắng yêu: - Hừm! Con chỉ được nước nói bậy thôi. Nhưng Thiệu Vy đã khuất sau nhà xe ... Bà còn định cằn nhằn thêm nữa. Nhưng ông Thiệu Bình tằng hắng: - Thiệu Vy đi làm rồi sao? Bà Minh Ngọc âu yếm nhìn chồng, bà nhẹ nhàng đáp: - Vâng! có gì không anh? - À, không thấy vắng anh hỏi vậy thôi. Từ lúc hai người cãi nhau đến giờ, bà Minh Ngọc cố tình làm lành với ông và cbăm sóc ông tỉ mỉ hơn: - Anh Bình à? - Gì vậy em! Ngồi xuốngcạnh chồngbà MinhNgọc tâm sự. - Minh Huy cầu hôn con gái mình đó. - Đưa mắt âu yếm nhìn vợ ông Thiệu Bình nhẹ giọng: - Cái đó tùy em thôi. Ta đâu thể ép buộc nó được. Lát sau bà mới nói lên suy nghĩ của mình: - Đành là tùy con. Nhưng theo anh thì Minh Huy là người thế nào? Hiểu được tâm sự của vợ nên ông vội trấn an: - Em an tâm đi. Minh Huy nó là người tốt. - Tùy nó ... Bỗng nhiẽn ông ngập ngừng làm bà lo lắng: - Ủy làm sao hả? - Theo anh thấy thì cậu ta có gì đó hơi phô trương. Vì thích Minh Huy nên bà Ngọc vội thanh minh: - Con nhà giàu lại có địa vị trong xã hội, có phô trương một chút cũng không sao? Nhìn vợ, Thiệu Bình nói như chế giễu: - Coi em kìa, chưa chi đã bênh nó chằm chằm. - Làm bộ giận, bà ngoảnh mặt đi nơi khác, nói một câu trách móc: Chứ anh chẳng thèm lo cho hạnh phúc của Thiệu Vy sao? Biết vợ đang trách mình nên ông Thiệu Bình đùa: - Lo chứ, nhưng anh không khẩn trương như em đâu. - Nghĩa là anh cũng bằng lòng Minh Huy chứ! Bỗng nhiên ông trả lời: - Chờ thời gian đi em. Khi hai đứa cảm thấy không thể thiếu nhau đượe, đến lúc ấy ta tính cũng chưa muộn mà. Gật đầu đồng tình với chồng, bà vui vẻ gật đầu: - Vâng, anh nói cũng phải. - Em lúc nào cũng ngoan cả. Nguýt chồng một cái, bà xua tay: - Thôi đi anh già cả rồi còn nói câu đó con nó cười cho. converted by Web2PDFConvert.com
  10. Xách cặp lên tay, ông Thiệu Bình nhìn vợ rồi nói: - Anh đi đâu vậy? - Trưa anh về dùng cơm với em chứ! Tất nhiên rồi. Ăn cơm với vua, thua ăn với vợ mà bà xã. Nguýt chỗng một cái thật dài bà dọa: - Đi kẻo trễ đó anh à. Ông Thiệu Bình đã đi làm. Lát sau, nhà có điện thoại, bà Ngọc nhấc ống lên nghe: - Alô! Minh Ngọc đây! Tiếng Thiệu Vy vang lên: - Con. Thiệu Vy nè mẹ! Bà lo lắng hỏi: - Có chuyện gì mà con lại điện giờ này. Bên kia đầu dây, Thiệu Vy cười trong trẻo: - Con muốn nhờ mẹ một việc đấy! - Lại chuyện gì nữa đây? - Trưa nay con có bạn về dùng cơm. - Vậy hả? Mà ai, có đông không con? Thiệu Vy lém lỉnh đáp: - Con và một người nữa. - Người đó là ai? - Mẹ biết rồi mà. - Minh Huy phải không? - Chính xác lắm? Bà Minh Ngọc vui vẻ nhận lời ngay: - Đươc, mẹ sẽ nói chị bếp làm thêm thức ăn. Thiệu Vy cười hì hì: Dường như mẹ thích Minh Huy ra mất rồi đó. - Người ta là người tốt đó mà. - Vậy sao? - Con đừng có đùa giỡn nữa được không? Con đâu có đùa. Bà Ngọc nghiêm giọng: Mẹ thấy hai đứa cảng lúc cảng khắn khít vậy mẹ mừng lẩm. Thiệu Vy lại nói: - Thôi nghe mẹ, con còn làm việc đây. - Ừ! Trưa nhớ về sớm đó. Trưa hôm đó, Minh Huy đưa Thiệu Vy về nhà. Trên đường đi Thiệu Vy nói: Mời anh về nhà dùng cơm là nể mặt anh lắm rồi đó. - Vậy hả? Thiệu Vy đề nghị: - Anh đưa em đến chợ trái cây nhé! - Được thôi! Tự nhiên Thiệu Vy hỏi: - Sao anh cứ mãi chiều em như vậy? converted by Web2PDFConvert.com
  11. - Chứng tỏ anh là người tốt với em nhất. - Thật không! Minh Huy thừa cơ hội tấn công: - Làm vợ anh đi rồi em sẽ biết ngay thôi mà. Tự nhiên mỗi lần nhắc đến hôn nhân Thiệu Vy cảm thấy xa vời làm sao vậy. Chắng hiểu sao, cô có cảm giác không an toàn khi đi bên anh. Điều này khiến cho Thiệu Vy không thể gật đầu được. - Em nghĩ gì vậy Thiệu Vy? - Giật mình, cô lắc đầu chối quanh: - Không có. - Sao tự nhiên em lại thừ người ra như vậy? - Em không sao chứ? - Em không sao. - Em không giấu anh điều gì chứ Thiệu Vy. Nhoẻn miệng cười để trấn an anh, Thiệu Vy lắc đầu: - Em chẳng có gì mà phải giấu anh cả. Thiệu Vy lựa mua một ít trái cây, rồi giục Huy: - Mình đi về cho nhanh kẻo mẹ lại chờ lâu bị rầy. Minh Huy hỗi đùa: - Mẹ của ai? - Hừ, thì mẹ của em! Minh Huy mỉm cười đón giỏ trái cây từ tay cô: - Em đưa anh xách cho. Hai người âu yếm nhau. Đâu hay có người ngẩn ngơ đứng nhìn. Thiệu Vy lên xe của mình: Quay lại vô tình bắt gặp Mẫn Thanh đang nhìn mình chăm chăm. Nhưng Thiệu Vy vô tình đâu thể hiểu được. - Ta đi em! Nhưng Thiệu Vy đổi ý, cô nói với Minh Huy: Anh về trước nhé! - Em đi đâu nữa. - Em sực nhớ còn mua thêm ít đồ nữa. - Vậy anh cùng chờ em về. Lắc đầu Thiệu Vy từ chối. - Không cần đâu, em sẽ về nhanh thôi mà. Biết chẳng làm gì được với tính khí thất thường của cô nên Minh Huy đành nói: - Nhanh lên nghe em? - An tâm, em sẽ về nhanh thôi. Chờ cho Minh Huy đi rồi Thiệu Vy mới quay lại tìm Mẫn Thanh: - Mẫn Thanh! Anh đâu rồi? Em không tin là anh trốn. Nhưng Mẫn Thanh thật sự đã đi rồi: Thật ra anh không muốn nhìn cảnh hai người đi vỡi nhau. Mẫn Thanh biết Thiệu Vy sẽ quay lại tìm mình. Như vậy cũng vô ích thôi. Một tuần sau, vào buổi chiều, Minh Huy quyết định đến công ty tìm ThiệuVy. Từ xa Minh Huy đã thấy bóng của Thiệu Vy, anh mừng thầm trong bụng. Nhưng nụ cười vụt tắt cả trên môi khi thấy Mẫn Thanh đi song đôi với cô Hai người cười nói rất thân mật. Thấy anh Thiệu Vy ngạc nhiên khó tả. converted by Web2PDFConvert.com
  12. - Sao anh lại đến đây vậy Minh Huy? Giấu đi sự bực bội trong lòng, Minh Huy vui vẻ trở lại: - Anh đến đón em đấy Thiệu Vy. Thiệu Vy tỏ thái độ khó chịu, cô hơi bực, nhưng vẫn cố nói: - Em có hẹn với bạn rồi. Hơi hụt hẫng trong lòng. Minh Huy vẫn làm như dễ dãi, anh dịu dàng nói: - Vậy thì anh đânh về một mình, anh đi nghe em! Ánh Ngưyệt từ trong đi ra nghe vậy liền lên tiếng: - Mình mời anh ấy luôn nghe Vy. Đông càng vui mà. Thiệu Vy từ chối khéo: - Hôm nay dùng hữa, chúng ta còn có việc để bàn mà. Mẫn Thanh tuy cũng không muốn sự có mặt của Minh Huy, nhưng vẫn cố hòa: - Chẳng sao đâu. Mình bàn họp đồng thôi mà. Đâu có ''qưốc gia đại sự'' gì đâu: Nhưng Thiệu Vy vẫn khăng khăng từ chối: - Các bạn đừng làm cho Minh Huy khó xử. Tụi mình còn nhiều cơ hội để dùng bữa chung mà. Biết mình ở lại cũng là nhân vật thừa, nên Minh Huy vội lên tiếng: Các bạn an tâm, mình chỉ định chở Thiệu Vy đi mua sắm thôi. - Ánh Nguyệt bông đùa: Sắm đỗ cưới hả Thiệu Vy? Không muốn làm bẽ mặt Minh Huy nên Thiệu Vy gật bừa: - Đúng vậy! Ánh Nguyệt nhảy cẫng lên: - Ôi, mi là người hạnh phúc nhất rồi còn gì? Mẫn Thanh cảm thấy hụt hẫng trong lòng nên nổi gắt: - Có đi không thì nói. Ánh Nguyệt nhanh nhảu, nắm tay Thiệu Vy: - Đi chứ! Mọi người kéo nhau đi, Minh Huy cũng dẫn xe ra cổng. Tình cờ lại gặp Thiệu My. - Thiệu My! Thiệu My nhận ra Minh Huy cô cũng kêu to: - Minh Huy! Rồi giục đứa con gái của mình: - Tú tú chào chú đi con. Nó khoanh tròn tay trườc ngưc lễ phép nói: - Con chào chú ạ! Nhìn Minh Huy, Thiệu My không khỏi thắc mắc: - Em đi đâu vậy Minh Huy? Minh Huy thú thật: - Em định rước Thiệu Vy. Nhưng cô ấy đã đi rồi. Thiệu My lo lắng: - Nó đi đâu chứ! - Đi dùng cơm với các bạn. Em chẳng hiểu sao Thiệu Vy lại thích giao du vđi bọn người ấy. - Họ không tốt à? converted by Web2PDFConvert.com
  13. - Không phải, toàn là những người chẳng ra làm sao cả. Nhìn anh, Thiệu My lại hỏi: - Em không thích Thiệu Vy có bạn à? Minh Huy chép miệng nói một cách thẳng thừng: - Em không thích Thiệu Vy kết bạn với mấy người đó chút nào. - Sao thế? Họ vừa nghèo vừa quê ăn nói thì cụt mịt chẳng ra làm sao cả. Từ lâu, Thiệu My không mấy thích Minh Huy, nhưng vì thương em gái nên Thiệu Vy đành bỏ qua: - Họ nghèo, nhưng biết đâu lương tâm người ta trong sạch thì sao? - Nồi như vậy là chị cũng hoan nghênh Thiệu Vy kết bạn với loại người ấy à. - Không hẳn là vậy đâu. Cho hai tay vào hai túi quần, Minh Huy bĩu môi rồi nói, một cách tự nhiên: Chỉ có em mới đem lại hạnh phúc cho Thiệu Vy mà thôi. Không ai hơn em được đâu. - Em tin vậy à? - Em có quyền có tiền và cả thế lực. Quá bất mãn, Thiệu My có thể hiểu được Minh Huy. Nhưng cô sẽ làm gì được đây. Ngăn không cho Thiệu Vy quan hệ tình cảm với anh ta sao? Vậy l1ệu Thiệu Vy có hiểu không? Thiệu My không ngờ Minh Huy có tính kiêu căng và tự phụ như vậy. Lát sau, Thiệu My lại lên tiếng tiếp: - Đôi lúc quyền thế và tiền bạc cũng không thắng nổi tình cảm đâu em ạ! Minh Huy triết lí: - Nhưng có tiền là có tất cả chị ạ! - Với Thiệu Vy em tin như vậy â? Coi chừng thất bại đó em. Tự tin Minh Huy nói: - Em luôn thương yêu chiều chuộng cô ấy đủ điều chị ạ. Thiệu My nói một câu coi như cảnh báo Minh Huy: - Đôi lúc tiền tài vật chất thua kém tình cảm đấy. Minh Huy nới một cách chắc chắn: - Ngần ấy năm quen biết tìm hiểu, em tin ràng Thiệu Vy hiểu em hơn ai hết. - Vậy sao? - Dường như chị có phần không tin vảo em lắm thì phải? - Ồ không, chị không nghl như vậy! Tú Tú phụng phịu với mẹ: - Con đói bụng lắm rồi. Sực nhớ Thiệu My nắm tay con đứng lên: - Ôi! mẹ quên mất! - Rồị quay sang Minh Huy chị bảo: - Chào Cậu nghe, chị phải về thôi. - Chào chú! - Đi được một lát Tú Tú chợt hói; giọng thật ngây thơ: - Mẹ ơi! Sao cậu không mời mình đi ăn? Bây giờ Thiệu My mới nghĩ ra, cô cảm thấy lạ lắm. Chẳng lẽ một bữa cơm mà Minh Huy cũng tiếc vậy sao? Thật không hiểu nổi. Thiệu My lẩm bẩm: - Thật là chắng biết điều tí nảo cả ... Chiều tối, Thiệu Vy mới về đến nhà. Thấy Tú Tú cô đã reo lên: - Tú Tú! converted by Web2PDFConvert.com
  14. Tú Tú ôm chầm lấy cô: - Dì út, dì đi chơi có vui không? Hơi ngạc nhiên Thiệu Vy nhìn nó rồi mới hỏi: - Sao con biết , Út đi chơi mà hỏi hả? Chính cậu Minh Huy nói cho mẹ và con biết. Ngước nhìn chị, Thiệu Vy như muốn hỏi thật hư ra sao? Hiểu ý em Thiệu My kể: - Trưa nầy chị và Tú Tú định rủ em đi dùng bữa. Nhưng đến nơi thì em đã đi với các bạn rồi. - Và chị gặp Minh Huy. - Đúng vậy. Tú Tú xen vào giữa hai người: - Dì ơi! Cậu Huy chẳng chịu mời con đi ăn gì cả. Xoa xoa đầu đứa cháu. Thiệu Vy mỉm cười: - Tú Tú ngoan, con muốn ăn gì nè! Nào nói đi! - Dì mua cho eon hả? Vậy con muốn ăn chè đậu đỏ đó. Lâu quá con không có ăn. Bà Minh Ngọc vừa bước ra nghe Tú Tú nói thế bà liền lên tiếng: - Được rồi, bà sẽ cho con ăn chè đậu đô đến ngán thì thôi. Thiệu My lắc đầu: - Mẹ vâ Thiệu Vy cứ chiều nó riết rồi nó sẽ hư mất. Tự nhiên Thiệu Vy lại hỏi chị mình một cách lo lắng: - Sao hai mẹ con chị lại về đây vậy hả? - Nhớ mẹ và em về thăm không được sao? Xua tay Thiệu Vy cười hì hì: - Có thật không vậy? Hay bên ấy lại có chiến tranh nữa rồi đó. Bà Minh Ngọc rầy con: - Sao chắng chịu nghĩ đến chuỵện tốt đẹp một chút. Nói rồi, bà lại quay vào trong, còn lại hai chị em Thiệu Vy lại hỏi: - Không có gì thật chử chị? - Chẳng lẽ chị đùa với em được sao? - Đứng lên rót cho mình tách trà Thiệu Vy uống một ngụm nước rồi nhìn chị nói: - Nếu anh ấy có tỏ ra ăn hiếp thì chị cứ nói cho em biết, em sẽ mặt giúp chị nha. Nắm tay em kéo ngồi xuống Thiệu My vả lả: Hãy lo chuyện của em kìa! - Chuyện của em có gì phải lo chứ: Gợi chuyện, Thiệu My nói: Hai người quen nhau lâu như vậy rồi thì hãy tính đến hôn nhân đi chứ. Ngồi trở xuống cạnh chị. Thiệu Vy thớ dài: Anh ấy đả năm lần bảy lượt đòi kết hôn sớm nhưng vẫn chưa đồng ý. - Tại sao vậy? Dẫu sao hai người cũng đã quen biết nhau lâu rồi mà. Một lát sau, Thiệu Vy mới lên tiếng: - Chị hai à, đâu phải quen nhau lâu là hiểu nhau nhiều đâu. Em thấy dường như giữa em và anh ấy còn có cái gì đó chưa hợp nhau. Nắm lấy tay em. Thiệu My khuyên: - Em à, hôn nhân 1à quan trọng cả đời ngưới, em nên suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. converted by Web2PDFConvert.com
  15. Bà Minh Ngọc lại xen vào: - Còn suy nghĩ gì nữa. Người ta tốt với nó lẩm mà. Cười với chị mình, Thiệu Vy than: - Xem ra con muốn từ chối ảnh cũng khó à chị. Bà Minh Ngọc giục hai chị em: - Thôi vào dùng bữa, kẻo nguội mất ngon. Tú Tú cũng reo lên: - A, được ăn cơm rồi. Ngoại ơi! con thích ăn những món ngoại nấu lắm. Bà cố nhẹ lên đầu đứa cháu yêu: - Chà, biết nịnh người ta hồi nào vậy hả? Mọi người cười vui vẻ? Lát sau ông Thiệu Bình về. Bữa cơm đã vui lại càng vui hơn ... Bà Minh Ngọc chăm sóc chồng chu đáo. Khiến cho chị em Thiệu Vy lên nhìn nhau mỉm cười. Sáng hôm sau, tại công ty. Thấy Mẫn Thanh có vế gì đó như trông ngóng đợi chờ. Ánh Nguyệt nhìn thấy tất cả. Cô rón rén lại gần anh gợí chuyện: - Dường nhưanh đang có ý chờ ai thì phải. - Có tật gật mình. Mẫn Thanh bối rối quay lại, gượng cười vâi cô: - Làm gì có chuyện chờ ai? - Vậy à? Sao em thấy anh thỉnh thoảng xem đồng hồ rồi thỉnh thoảng đưa mắt liếc ra cổng. Xua tay, Mẫn Thanh bật cười như để trấn an lòng mình: - Cô chỉ được nước đoán mò thôi hà. - Nhưng mà trúng phải không anh? - Trúng cái gì mà trúng chứ. Thôi làm việc Nhưng mà ... ThấyÁnh Nguyệt ngập ngừng. Mẫn Thanh. Còn gì nữa? - Thiệu Vy vẫn chưa đến. - Cô ... Mỉm cười, Ánh Nguyệt hỏi đùa: Nè, thương thầm trộm nhớ người ta rồi phải không? - Không thể để cô ấy vạch ra cái tẩy của mình nên Mẫn Thanh lắc đầu: - Ngớ ngẩn! - Sao là nói ngớ ngẩn được. Anh đừng có nói với em lâ anh không có nghĩ đến nhé! Thở dài, Mẫn Thanh bảo: - Người ta đã có chủ rồi. - Chưa đám cưới nghĩa là mình còn cơ hội. Hãy tấn công đi biết đâu anh có cơ may thắng lợi thì sao? - Buồn cười thật, cô lảm như mình là hay lắm vậy. Ánh Nguyệt lắc đầu: - Em tin chắc nếu anh có bản lĩnh theo đuổi thì sẽ thắng lợi trăm phần trăm lắm. Nhưng Mẫn Thanh đã gạt ngang, anh nói tránh: - Thôi vào làm việc đi eô ở đó mà nhiều chuyện: Ảnh Nguyệt vẫn cãi lại: - Em không có nhiều chuyện đâu. Anh hãy thứ như lời em nói xem. Vừa dưt câu thì Thiệu Vy vào. Cô ngạc nhiên nhìn hai người: - Gì mà xem hai người vui vậy? converted by Web2PDFConvert.com
  16. Ánh Nguyệt mau miệng: - Chỉ có tao vui thôi, còn người ta thì đang buồn đó. - Đưa mắt nhìn Mẫn Thamh, Thiệu Vy hỏi một cách vô tư. - Anh đang có chuyện buồn gì vậy? Có thể nói cho tôi nghe với được không? Xua tay, Mẫn Thanh lắc đầu: - Cô đừng nghe lời Ánh Nguyệt, cô ấy chỉ đùa thôi. Ánh Nguyệt cãi lại: - Ta đâu có đùa. Mẫn Thanh gắt lên: - Thôi làm việc đi! Vừa lúc ấy, có điện gọi đấn văn phòng Thiệu Vy cầm máy: - Alô! Thiệu Vy nghe đây! Tiếng giám đốc vang vang: - Cô và Mẫn Thanh sang đây gặp tôi gấp. - Ngay bây giờ sao giám đốc? - Đúng vậy! - Vâng ạ. - Đặt ống nghe xuống Thiệu Vy nhìn Mẫn Thanh: - Giám đốc gọi tôi và anh đến ngay phòng của ông ấy. - Đưa tay gãi đầu, Mẫn Thanh ngần ngại: - Sao lại là giờ nầy? Thiệu Vy nhìn anh: - Anh không đi à? - Đi, nhưng mà ... Thấy anh có vẻ không vui nên Thiệu Vy quan tâm: - Có gì sao anh? - Không có gì, nhưng mà ông ấy gọi chẳng biết chuyện vui hay buồn đâỵ. - Thì chúng ta đến đó sẽ biết thôi mà. Hai người sánh đôi đi đấn phòng giám đốc. Thiệu Vy gõ cửa, có tiếng trầ lời: - Vào đi! Thiệu Vy nhìn Mẫn Thanh: - Anh đi trước! - Không, cô vào trước đi. Thiệu Vy đề nghị: - Hai đứa mình vào một lượt. Mẫn Thanh gật đầu đồng ý: - Vậy cũng được. - Chào giám đốc! Giám đốc Khánh gật đầu: - Hai người ngối xuống đó đi, chúng ta bàn việc. Hai người vừa yên vị, thì Duy Khánh lên tiếng: - Tôi vừa nhận được hợp đồng rất ngon, anh chị nghiên cứu xem sao? - Đưa măt nhìn Mẫn Thanh ThiệuVy nhường cho anh có ý kiến trước. converted by Web2PDFConvert.com
  17. Anh xem trước đi Mẫn Thanh, em sẽ nhất trí với anh. Xem hợp đồng vừa xong Mẫn Thanh ngước lên mình giám đốc Khánh: Xem ra hợp đồng nầy ngon thật. Nhưng mà nó mới mẻ so với công ty mình. Thiệu Vy cũng nhìn lướt qua bản hợp đồng,cô thích thú kêu lên: - Ôi? ở Vũng Tàu. Duy Khánh nhìn cô: - Cô có hứng thú với hợp đồng nầy à? Biết mình lỡ lời, nên Thiệu Vy thối thác: - Ồ không, tôi chi thấy hợp đồng lạ thôi à! Duy Khánh nghiêm túc bảo: - Tôi đã nhận ký hợp đồng với họ rồi: Nhìn hai người một lượt, Duy Khánh nói tiếp: - Hợp đồng nầy tôi sẽ giao cho hai người đi khảo sát mặt hàng, hai người thấy sao? Mẫn Thanh lên tiếng: - Tại sao phái là hai đứa tôi mà không phải là người khác. Nhìn Thiệu Vy, Duy Khánh lại hỏi: - Vậy còn ý kiến của Thiệu Vy thì sao? Mỉm cười, Thiệu Vy bảo: - Giám đốc điếu đi đâu thì em đi đó. Duy Khánh cười thật tươi: - Tốt rồi, hai người về chuẩn bị ngày mai lên đường! Buổi tối, tại nhà của Thiệu Vy. Minh Huy giận đỏ mặt, khi hay tin cô sắp đi công tác xa mà lại đi cùng với Măn Thanh: - Tại sao em lại phải đi công tác xa như vậy chứ? Chu môi, Thiệu Vy đăp lại: - Đó là do sự phân công của giám đốc. Vả lại em cũng thích thú khi được đi xa một chuyến. Nhăn mặt, Minh Huy phản đối một cách kịch liệt: - Em đâu cần phải vất vả như vậy chứ! Nghe lời anh từ chối đi em? Quay quắc lại nhìn anh, Thiệu Vy hỏi: - Tại sao em phải từ chối chuyến công tác nầy chứ? Anh anh đừng có quá đáng đó. - Anh không có quá đáng đâu, mà anh chỉ lo cho em mà thôi. Thiệu Vy cãi lại: - Em có gì đâu mà phải lo chứ. Em đi công tác thôì mâ chứ đâu phải đi vào hang cọp đâu mà lo. Minh Huy biểu lộ sự phản ứng của mình: - Anh không muốn em đi với hắn! Hiểu được ý nghĩ của anh Thiệu Vy nhìn anh đăm đăm. Anh nói như vậy là anh chưa thật sự tin mình, điều này đã làm cho Thiệu Vy bị tển thương. Anh ấy xem thường mình quá Nhưng vẫn cố nhã nhặn: - Anh nói cái gì vậy? Em và anh ấy làm chung công ty kia mà. - Nhưng lúc nào anh cũng thấy hắn đi đi kè kè bên em là anh chịu không nổi rồi. Nhìn đăm đăm vào mặt anh, ThiệuVy chợt nói: - Anh ghen à? - Không phải. - Nếu nói nhưvậy thì hóa ra anh là người ích kỷ rồi. Minh Huy phân tích: converted by Web2PDFConvert.com
  18. Nếu nói ầnh là người ích kỷ cũng đúng thôi. Bởi anh quá yêu em mà thôi. Thiệu Vy bướng bỉnh nói: - Anh thấy mình như vậy là quá đáng không? Minh Huy nhẹ giọng: - Chỉ vì anh yêư em và lo sợ mất em thôi. Anh càng lúc càng làm cho em bất mãn em thôi. - Thấy cô giận mình thật sự nên Minh Huy nói mát: - Anh xin lỗi, đáng lí ra anh không nên nói ra những lời đó. Bà Minh Ngọc bước ra, bà lên tiếng phán đoán: - Con không có lỗi gì cả. Thiệu Vy con không được nói với Minh Huy những lời khó nghe như vậy. - Mẹ à ... - Thôi đừng có nói gì cả, mẹ muốn hai đứa lúc nào cũng vui vẻ với nhau cả. - Được nước Minh Huy tấn công luôn: - Anh thấy em nên xin nghỉ làm bên đó, về công ty của anh luôn cho khoẻ. - Không để cô phản ứng được gì, bà Minh Ngọc gật đầu đồng tình: - Như vậy thì tốt quá rồi còn gì? Hai đứa làm chung sẽ tốt hơn. - Đứng lên, Thiệu Vy biết Minh Huy nói như vậy là vì anh ta không muốn mình được tự do. - Cô không bao giờ để anh ấy được toại nguyện nên nói: - Em thích tự lập, em không muốn người ta cho rằng em sống nhờ anh đâu. Minh Huy nhăn mặt: - Ai dám nói gì chứ! Nếu em ngại thì chúng ta tổ chức sớm đi. Thiệu Vy lắc đầu phản ứng, cô nó khéo: - Cưới thì chừng nào cưới không được. Nhưng có điều em chưa thích tổ chức bây giờ. Giọng tha thiết, Minh Huy nói: - Chúng ta bây giờ đã lớn rồi, sự nghiệp cũng đã có em còn chờ gì nữa. - Em còn một số vấn đề chưa giải quyết xong. - Nhìn cô ngạc nhiên, Minh huy lo lắng: - Chuyện gì vậy em? - Chuyện riêng tư của em, em không thể nói cho anh nghe đượe đâu. Minh Huy cảm thấy thất vọng trong lòng. Nhưng anh vẫn cố làm vui: - Anh tuỳ em thôi! Bà Minh Ngọc tỏ ý không hài lòng: - Con sao vậy Thiệu Vy? Minh Huy có ý tốt cho con mà thôi. Muốn chấm dứt câu chuyện Thiệu Vy gật đầu: - Vâng! Con hiểu rồi mà mẹ! - Vậy thì tốt! Thiệu Vy ngáp dài, cô có ý muốn cho Minh Huy về sớm. Hiểu ý cô, anh đứng lên: - Anh về nghe! Nghe mửng trong bụng, Thiệu Vy đứng lên, lại che miệng ngáp nếp: - Em buồn ngủ quá, anh về nhé! Vừa bườc đi, Minh Huy hỏi khựng lại: converted by Web2PDFConvert.com
  19. - Ngảy mai em vẫn đi công tác ả? - Vâng! Tuy không vui, nhưng Minh Huy vẫn nói: - Em đi vui vẻ nhé! - Vâng! Quay trở vào nhà, Thiệu Vy lại bị mẹ chất vấn: - Thiệu Vy! Thái độ con lúc nãy là sao vậy hả? - Có sao đâu mẹ! Bà Minh Ngọc tỏ ý không hài lòng: - Mẹ thấy Minh Huy rất tốt với con. Con còn đòi hỏi gì nữa. - Mẹ à, trong chuyện tình cảm khó nói lắm. Con không thể hời hợt được. Thở dài, bà Minh Ngọc than thở: - Mẹ già rồi, chỉ muốn thấy con được hạnh phúc thôi: Ôm vai bà, Thiệu Vy nũng nịu: - Mẹ muốn tống khứ con ra khỏi nhà sao? Bà nổi giọng hờn mát: - Nếu muốn giữ con, mẹ cũng đâu có giữ được. Thiệu Vy cười cầu hòa: - Con chỉ muốn ở cạnh mẹ để mà cung phụng mẹ thôi. Lườm cô, bà Minh Ngọc lắc đầu: - Thôi đi, đừng có mà nịnh tôi nhé! Thiệu Vy phụng phịu: - Con nói thật mà mẹ. - Con sớm lấy Minh Huy là mẹ đủ vui rồi. Rời tay mẹ, Thiệu Vy lại hỏi: - Cha con đâu mẹ? - Cười thật tươi, bà Minh Ngọc nói: Ngày mai cha eon sẽ về với mẹ con mình. Thiệu Vy ra mặt: - Thật vậy hả mẹ? - Hừ, con gái lớn rồi mà nhưeon nít không bằng. Nhưng Thiệu Vy chợt tiu nghiu. Cô nói giọng buồn hiu: - Ngày mai con đi sớm rồi, như vậy là con không có gặp cha. Bà Minh Ngọc an ủi: - Thì con cũng chỉ đi công tác vài ngày thôi mà. - Vậy là việc trước mắt cô còn phải lo cho chuyến đi công tác, nên Thiệu Vy vụt qua nhanh đi những chuyện xung quanh ... Choảng tay qua cổ anh Thiệu Vy xiết nhẹ: - Em sẽ giữ chặt anh thế này nè! - Vậy sao? - Hử! Bộ anh còn muon xa em nữa há? - Cúi xuống hôn lên bờ môi hé nở của cô, Mẫn Thanh thì thầm: - Trời sập ... anh cũng chẳng chịu xa em. converted by Web2PDFConvert.com
  20. Rồi anh lại hôn cô. ThiệuVy đẩy mặt anh ra: - Tham vừa thôi nha! - Hôn bù những lúc vắng em đó chứ! Sáng nay, sau khi yên vị được chỗ ngồi trong xe Thiệu Vy cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn. Còn Mẫn Thanh thì vẫn chưa tới. Chẳng hiểu anh chàng nầy àm sao nữa? Đến lúc nầy mà vẫn biệt tăm. Từ xa, Mẫn Thanh lù lù đi tới tay xá nách mang nhìn cử chỉ của anh, Thiệu Vy không nén được cười: - Xem anh không khác gl bị vợ đuổi cá. Mỉm cười với cô, Mẫn Thanh lắc đầu: - Cô thật khéo tưởng tượng đó thôi. - Đưa tay đón lấy túl xách trên tay anh, Thiệu Vy lại nói đùa: - Bị người yêu níu kéo nên trễ hả? Mẫn Thanh nói nhỏ: - Phải có người yêu để níu kéo vậy thì may mắn quá. - Ừ anh đừng nói với tôi rằng anh vẫn cô độc nhé! - Nheo nheo mắt nhìn cô, Mẫn Thanh gật đầu: - Đúng là như vậy, tôi làm sao có thể nói khác đi được Nhích vào trong một chút Thiệu Vy nhường cho anh chỗ ngồi: - Anh mang gì mà nhiều vậy? - Ít đồ dùng thôi mà! - Cười lên rạng rỡ, Thiệu Vy nói đùa: - Chỉ vài ngày thôi mà như vậy, nếu mà một tháng chắc anh mang hết cả nhả đi luôn lắm. Nheo nheo mắt, Mẫn Thanh lém lĩnh: - Có thể lắm đó! - Trời ạ, nói như vậy mà anh cũng nói được! Dúi gọi kẹo vâo tay cô, Mẫn Thanh nói đùa: - Ngâm kẹo, để thấy dễ chịu hơn! Mân mê gọi kẹo trong tay Thiệu Vy cười: - Cám ơn anh! Bác tài đã cho xe chạy. Chưa được bao lâu thì Thiệu Vy có điện thoại: - Alô! Thiệu Vy đây. - Anh nè! - Minh Huy! - Em khoẻ chứ. Vừa thôi anh em đi chưa được mười lăm phút mà. - Đúng vậy, nhưng anh lại tưởng chừng như lâu lắm. Thiệu vy hơi phật lòng, cô bảo: - Anh đừng làm vậy mà. Em sẽ về nhanh thôi. Minh Huy dặn dò: - Nhớ về sớm nghe em, anh nhớ em lắm đó. Mỉm cười, Thiệu Vy đáp: - Vâng, biết,rồi nói mãi chán thấy mồ. - Hôn em nhé! Thiệu Vy cười thành tiếng: - Ơ, anh nầy kỳ ghê nha! Thôi không nói với anh nữa đâu. converted by Web2PDFConvert.com
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2