intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Gối tay lên cõi tạm

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

55
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trời đang thu. Nắng sớm đã hăng mà Lai chưa làm được gì. Trước đó là vài động tác thể dục phổ thông, rồi xuống bếp đẩy tạ, loạt đầu là hai mươi lăm cái, loạt sau ít hơn. Cái tạ tự đúc lấy khá nặng và không cân xứng. Hồi còn sinh viên, thấy bạn bè nhiều đứa tới trung tâm thể hình tập, Lai cũng muốn. Ở nhà tạm thời níu vào thanh bê tông gắn ngang trên cửa chính rút như rút xà, rồi hít đất. Vài tháng thấy ngực cũng hơi hơi vòm. Quá buổi sáng....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Gối tay lên cõi tạm

  1. Gối tay lên cõi tạm TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊN Trời đang thu. Nắng sớm đã hăng mà Lai chưa làm được gì. Trước đó là vài động tác thể dục phổ thông, rồi xuống bếp đẩy tạ, loạt đầu là hai mươi lăm cái, loạt sau ít hơn. Cái tạ tự đúc lấy khá nặng và không cân xứng. Hồi còn sinh viên, thấy bạn bè nhiều đứa tới trung tâm thể hình tập, Lai cũng muốn. Ở nhà tạm thời níu vào thanh bê tông gắn ngang trên cửa chính rút như rút xà, rồi hít đất. Vài tháng thấy ngực cũng hơi hơi vòm. Quá buổi sáng. Rửa ráy chân tay, vào ngồi bật quạt chờ khô, nhìn qua giường thấy tờ báo mượn chiều qua còn nguyên chữ. Cả tối mới giơ lên đọc được mươi dòng, nó đã luồn khỏi tay Lai rớt chính mặt. Tờ báo lại được giăng ra. Lai chưa chọn được cái tít nào ưng ý đã nghe: - Ôi làng ơi! Có ai chết dưới mương… Lai bật dậy chạy ào ra cổng, thấy o lượm chai bao vừa la vừa chỉ tay xuống mương nơi có người nằm. Địa điểm chính giữa cổng nhà Lai và bức chè tàu ngăn với quán uốn tóc của ông bà chủ Hoản. Người chết nằm nghiêng, mặt quay ra đường xóm. Nước ngập đầu khoảng mười phân. Lai lội xuống đỡ cái đầu lên. Vừa lúc gã Hoản ngồi trên xe máy từ ngoài quốc lộ về, nói câu thừa thãi: - Đỡ cậu lên cái Lai… - Ôi, anh Phán - Lai kêu to: Gọi mệ Sòng cái! Hoản chạy ngay qua nhà đối diện mình, cách con mương và đường xóm. Lai kéo anh Phán chưa lên được đường, thì có thêm hai người trợ giúp, là thợ đúc phù điêu do em trai của anh Phán thuê về làm tại nhà. Mệ Sòng chạy ra dậm chân. - Ôi trời ơi là trời ơi!…
  2. Một thằng đỡ hai chân sau, thằng còn lại đỡ tay trái, còn Lai đỡ tay phải và đầu anh Phán. Mệ Sòng lại rít lên: - Đỡ cái lưng nó cho tui cái. Trời ơi… Ngoài Hoản ra, lúc đó có thêm vợ Hoản cùng hai người đàn bà và một đứa học sinh nữa. Nghe vậy Hoản đánh lãng ngay: - Đỡ, đỡ… để tui vô mở cửa… soạn giường cho cậu nằm. Cái lưng của anh Phán phải vọng xuống cho tới khi được đặt lên giường. - Trời ơi! Con tui chết đói. Cả ngày hôm qua nó không ăn. Sáng nay nó xin tiền tui đi cắt tóc, nó cắt rồi kìa. Chỉ chiều nay thôi, sáu giờ là nó lên tàu ra với vợ con nó. Vé tàu đã mua rồi. Trời ạ!… Anh Phán ra Hà Nội lập nghiệp sớm. Ba mươi mốt tuổi anh đã là thợ máy giỏi cấp thành phố. Lấy vợ muộn, đến nay anh chỉ mới có một thằng cu mười tuổi. Anh mất việc do nghiện rượu nặng. Vào với mẹ để cai mà xem ra không ổn. Một ngày anh qua quốc lộ, mua rượu uống ở quán bên kia, chệch với ngõ xóm dăm mét. Tiền không có nhiều, mỗi lần chỉ năm trăm, vừa đủ một ngụm; hai ngàn thì một hơi. Ngày cũng đến dăm sáu lần như vậy. Đứa em trai ở với mệ Sòng đã có vợ bỏ mặc anh sớm tối dật dờ, coi như chẳng thân quen. Được cái anh Phán hiền từ, thật thà. Không ai trách anh điều gì ngoài tật uống rượu. - Hôm qua nó nói nó chỉ còn mẹ thôi, không còn ai nữa. Ai cũng hắt hủi nó rồi trời ơi! Lai ơi thay cho anh bộ đồ… Mệ Sòng lật bật xáo hộp giấy đựng đồ, tìm mãi mới ra cái quần dài và chiếc áo chị ruột anh Phán mới mua cho. Thay áo xong, Lai lấy một chiếc áo trùm lên phần háng của anh Phán rồi mới tụt quần, luồn vào cái khác. Đứng thẳng dậy, nhìn từ chân tới mặt anh Phán thêm lần nữa, Lai quay ra. Mới đưa tay gạt tóc lên, đã thấy ngay chị Hoản đứng gần ở trước. - Lai xem thử ông còn sống không?
  3. - Xem thử anh. Sao em thấy ông ta như đang ngủ… - Giọng của cô gái cất lên từ phía sau chị Hoản, nhẹ lắm. Ừ, sao từ nãy giờ Lai không nghĩ tới điều này nhỉ. Lai thầm cảm ơn người con gái nọ, quay vào vạch áo của anh Phán lên, đặt tai sát mỏ ác. Lúc này người tới nhiều, họ chen nhau đứng ở cửa chính và cửa sổ ngó vào. Lai không hề nghe chi hết. Không một tiếng va vào màng nhĩ. Lai bước ra, lắc đầu. Người con gái lạ hướng về Lai bằng vẻ mặt buồn xanh xao, như đang chia nỗi đau với chính thân nhân của anh Phán. - Không còn gì nữa hả Lai? - Không. Mà chị Hoản thấy, bụng anh Phán lép xẹp. Đầu ngập dưới nước chừng này - Lai giơ lên nửa gang tay - nếu lúc ngã xuống đó anh thở, thì nước phải vào bụng chứ? Hơn nữa anh quá yếu. Em nghĩ, ngã xuống mương anh đã tắt thở… - Rứa có bị chấn thương chỗ mô không anh? - Lần này là người con gái nọ, có vẻ người thân quen của Hoản. - Không thấy gì cả. Hồi sáng nhìn qua đường thấy anh ngồi bên đó, chắc anh có uống rượu. Về đến đây bị trúng gió... Rất nhiều người đã chuyển hướng, vây lấy Lai nghe thêm thông tin. - Tội. Có đoạn nữa là về tới nhà! - ... Thế đấy. Xong một cuộc đời chóng vánh đến khó ngờ. Lạ thật. Con đường này giờ phút nào lại không có người qua lại. Sao vắng tanh lúc anh Phán ngã xuống mương? Lai về tắm, giặt đồ, thay đồ. Không hiểu sao khuôn mặt cô gái núp sau chị Hoản lại hiện. Ai? Người ấy rút cuộc là ai mà chia nỗi cảm thông với Lai? Khuôn mặt thật tội nghiệp. Đẹp đến tội nghiệp. * * *
  4. Lai từ phố về. Cả xóm mất điện, tối om. Đến cổng nghĩ tới anh Phán, Lai rờn rợn. Mãi mới trấn an được. Mở cửa vào nhà mò mãi mới thấy bật lửa để châm vào hai ngọn nến. Buồn hiu. Ra ngoài cái quán bên kia đường mượn ghế ngồi ngắm xe qua lại chưa bao lâu cổ đã mỏi lừ. Trở vào, không có tâm trí ngồi vào bàn; ngủ càng khó. Lai nảy ra ý tới nhà anh Son chơi. Anh Son và chị Nhại lấy nhau đã mười chín năm. Đi bộ đội về không có việc làm, sẵn cái nghề học được trong quân đội, anh phụ xây; nay đã trở thành một người thợ giỏi. Thường xong một ngày công chủ nhà dọn ra chai rượu gọi là bồi dưỡng nên đêm nào về anh Son cũng ngà ngà. Anh Son vừa tắm xong. Lai tự tay xách chai qua o Lan cạnh đó mua tí rượu. O Lan thật thà, nấu rượu không hề pha cồn hay thứ gì độc hại. Ông chồng đi Sài Gòn chưa về, o niềm nở đón Lai. - Lai biết không, con Thoa về cứ một hai nói: “Mẹ ơi chứ nếu không có anh Lai thì chú Phán còn nằm mãi dưới mương. Anh Lai một mình đỡ chú Phán lên…” - Có gì đâu o. Biết khi anh Phán vừa ngã xuống chứ chết rồi… - Mệ Sòng ngồi sau hồi nhà sàng gạo có nghe cái “phịch” đấy chứ. Nhưng khổ cái mệ tưởng tàu dừa rơi. Tại thằng Hài đấy Lai. Nó là em mà không thương anh, không động viên khuyên bảo anh cai rượu, lại còn hắt hủi. Lai không biết đấy thôi, anh em gây nhau dữ lắm. Trước lúc chú Phán chết hai ngày, thằng Hài đánh chú đó. Chú Phán có phân tích thế này: “Anh là anh của em. Anh không đánh em thì thôi, còn em đánh anh là sai.” Thằng Hài mới bảo: “Tui không anh em gì với anh cả. Ngang đây là không có anh em chi nữa hết!” Cái thằng, mẹ phải nấu cơm phục vụ thợ nó thuê mà ăn nói với anh vậy đó. Con vợ thằng Hài nữa. Từ lúc về làm dâu xóm ni chưa mở mồm chào một ai. Nó ghét chú Phán lắm. Chú Phán buồn. Suốt cả ngày qua chú nhịn đói. Sáng ni nghe nói chú có xin mệ Sòng tiền đi cắt tóc, cũng không ăn uống chi. Uống phải chén rượu nữa mới trúng gió…
  5. Lai bỏ qua ngõ nhà anh Son và ngõ quán uốn tóc của gã Hoản - nơi có hai người đàn bà đang ngồi với nhau, hẳn là chị Hoản và cô nhân viên. Thêm năm bước nữa là tới chỗ anh Phán xếu chân ngã xuống, cũng tối om. Và năm bước nữa là tới cổng nhà. Sẽ chẳng có ai chia sớt nỗi buồn của Lai… Than ôi! Chao ôi, sao mà thèm được nhìn ánh mắt của người con gái bên nớ đến vậy? Ánh mắt đấy ngập tràn tình thương đồng loại, trong đó có Lai... * * * Vào đêm. Lai sợ toát mồ hôi mỗi đêm không ngủ được. Chiếc ra đi ô, Lai mở suốt thời gian nằm trên giường. Điện luôn bật sáng. Hôm ngồi uống càfê ngoài đường lộ, ông hàng xóm hỏi “Thấy chưa?” “Thấy gì ạ?” “Thằng Phán ấy!” Lai khinh khỉnh. Ông ta tiếp: “Sẽ có đêm chú đụng phải hắn ngay trước cửa mà chớ!” Rồi đến o Lan, lại một lần Lai qua mua rượu, o cuống lên: “Lai ơi, từ bữa chừ o sợ lắm. O không dám về đêm nữa. Đạp xe qua chỗ nớ là o run rứa. Con Thoa nó cũng không dám đi học nhóm...” Lai trấn an họ, cũng là với mình: “Có chi sợ o. Anh Phán anh hiền khô, mình sợ hóa ra tội cho anh.” “Ờ. O cũng nghĩ rứa, nhưng… Lai ở một mình, lại ngay trước cổng…”. Lai mua rượu lại tạt vào anh Son. Loanh quanh một hồi cũng mó tới chuyện ma. Anh cho hay hồi đêm có cục gì lăn từ trên mái nhà rồi rơi “bẹt” cái rất to xuống sân nhà ông Hoản. “Trái ngô đồng chứ trái chi”. “Không phải! Trái ngô đồng có rơi thì rơi ngoài đường chứ. Hơn nữa, trái nào rơi xuống sân cũng toe ra hết. Còn cục này phải bằng một yến thịt kia. Đêm qua khuya rồi anh không dậy, tính sớm mai sẽ xem cục gì mà quên đi mất. Chiều hỏi ông Hoản, ông bảo “sáng sớm quét sân có thấy chi mô!”... Gã Hoản kinh doanh quầy điện tử lâu lắm rồi, còn mở thêm quán uốn tóc. Nói chung với Hoản, Lai quan hệ bình thường, không hề có hiềm khích. Nhưng từ cái buổi ấy, với điệu bộ xăng xái của Hoản chạy vào nhà mệ Sòng bảo mở cửa để tránh khỏi đụng vào người anh Phán, sao Lai thấy ghét. Nhất là mấy ngày đám tang anh Phán, Hoản vẫn mở nhạc như thường, mấy thằng cha đến uốn tóc vẫn bày rượu uống như thường, sau đó gào lên thảm thiết. Có đêm, Lai đạp xe về thấy hai thằng đứng trên bờ mương đái rỉ róc cả tiếng
  6. đồng hồ. Lai nhớ có lần, một thằng đã đái ngay vào cổng nhà mình. Bận đó Lai gây chuyện. Khoảng nửa tiếng sau Lai vô tình dòm ra thấy một toán hùng hổ từ ngoài đường lớn đi vào. Lai tót ngay vào khóa cửa ngoài rồi sang núp bên vườn của vợ chồng Hoản. Lai thấy rõ chúng hết vào lại ra, đi quanh nhà tìm kiếm, mãi hồi lâu mới rút. Đơn phương độc mã, hôm sau Lai phải nhờ thằng cha máu mặt trong xóm giải hòa. Nay thấy hai thằng kia sao Lai ức khủng khiếp. Chúng đều khách lạ, Lai muốn tới mà xô một cái cho dúi dụi xuống mương. Mà thôi đếch cần, chỉ cần tới nói: “Tụi bây đang đái đúng chỗ tuần trước có người chết oan”... Cơn lo kéo dài. Thỉnh thoảng Lai còn nhớ tới người con gái mới tới làm ở quán Hoản. Có chiều Lai đang đứng bên bờ mương trước cổng nhìn đàn cá rô phi tung tăng ngược dòng kiếm mồi. Chợt thấy cô gái nọ bước từ trong quán Hoản ra. Cô ta mặc quần Jin đen, áo thun cũng đen, có hở một đoạn bụng trắng ngần. Tinh thần giống đực trỗi dậy, Lai mơ tưởng tới cảnh mình lột đồ cô ta, chứng kiến một thân hình, chao ôi... Cô gái nhận cái nhìn của Lai, cười nhẹ. Ra tới cổng thì có một chiếc X-pây-xì theo. Lai tiếp bước quan sát, thấy cô ta từ chối lời mời của gã đại gia nọ và vẫy ta-xi. Lai quay vào nằm thượt ra. Cô gái tới quán uốn tóc gã Hoản đều đặn, và về lúc nào không rõ. Mỗi hoàng hôn xuống Lai vẫn ra ngõ đứng, mong được thấy cô gái bước ra từ quán, cho dù sau đó sẽ có một gã nào đó hốt đi trên chiếc xe sang trọng. Lai cũng tính đến chuyện sẽ qua quán ngoáy tai hay cạo mặt, nhưng chưa tiện. Với lại ngoáy tai cạo mặt cũng vài tuần một bận, còn muốn sang luôn quả thực không đủ lý do thuyết phục. Ngày bực bội, đêm lo. Lai sống với tâm trạng của một trọng tội. Buổi trưa Lai không hề dám ngủ nữa, sợ tối khó chợp mắt. Lai cũng không còn ngồi vào bàn làm việc vào tối, khi bốn bề hàng xóm đã tắt điện. Nỗi lo không biết nói với ai, không muốn nói với ai. * * * Chuyện lạ: cô gái qua nhà Lai.
  7. Cô ta từ vườn sau, lửng thửng ra trước, nghĩa là cô ta không bước vào từ cổng nhà Lai, không cốt vào để thăm Lai. Có thể cô ta vạch rào qua vườn sau nhà Lai kiếm cái gì đó lỡ tay vứt qua, chẳng ai biết được. Không cần biết. Cơ bản cô đã có mặt tại nhà Lai. Thoạt đầu cô ngó vào - không ai. Cô ngờ ngợ một lúc mới bước vào, vẻ như hành động này chỉ mang tính bột phát chứ không chủ động. Lai đang tập tạ ở gian bếp trống hoác bởi thiếu hai tấm tồn trên mái. Mồ hôi nhễ nhại. Cô gái đứng nhìn đang Lai nâng tạ ở thế nằm ngửa. Cô nhìn cuộn cơ nổi lên vạm vỡ trên đôi tay Lai đang run lên chống chọi sức nặng của tạ. Và khi Lai trở dậy… Lai và cô gái, khó phân ai trố mắt ngạc nhiên hơn. Cô gái thì vẫn nhìn Lai. Nhìn cặp ngực nở phồng của Lai sau ba năm tập luyện khắc khổ... …Lai nhớ hôm từ ngoài đường lớn vào, biết anh Phán đi sau, Lai bước vội về nhà rồi chốt cổng lại. Ý nói Lai không hề muốn tiếp anh - một kẻ nát rượu và hay phát ngôn bừa bãi. Nhà Lai thuê có hai cây cau, mùa nào buồng cũng sai quả nhưng đều bị trẻ con trong xóm tới vặt. Năm ngoái rút kinh nghiệm, quả hơi hơi Lai bứng nguyên buồng chia cho xóm làng, mệ Sòng nhiều nhất. Mai lại gặp nhau ở quán rượu bên kia đường, anh Phán cảm ơn Lai đầy xúc động. Lai mời anh cút rượu, nhìn anh uống một nghỉn… Nhớ anh Phán, Lai lại sợ đêm. Cả ngày hôm đó Lai cứ thập thò, muốn gặp cô gái đề nghị một việc hệ trọng: ở lại với Lai hằng đêm… Ông Phờ-rớt từng giải thích hiện tượng giấc mơ đúng như trường hợp Lai. Đêm hôm ấy Lai mơ thấy mình nằm bên cô gái ngon lành. Khuya, cô gái bỗng ngóc đầu dậy, hỏi: “Ai gọi rứa anh?” “Gọi gì?!” “Gọi Cha ơi… ấy”. Không biết. Đúng là Lai có nghe thằng nào gọi “Cha ơi” từ mấy bữa nay, nhưng chẳng để ý. Cô gái là người đầu tiên phát hiện được tiếng gọi ấy đều đặn cất lên vào lúc mười giờ đêm, chỉ xê xích trong vòng mươi phút. Điều đặc biệt, hai tiếng “Cha ơi” đầu nghe gần ngoài ngõ, còn tiếng “Cha ơi” tiếp theo thì nghe như vọng lại từ rất xa. Nghĩa là, trong vòng vài giây, người nào đó không thể đi xa những trên một cây số để gọi tiếng “Cha ơi” thứ ba đó… Giọng nói bên tai của cô gái bỗng lạc âm; Lai nghe giọng của o Lan bán rượu:
  8. Chú Phán chết oan Lai ạ. Hôn đó mấy ông thầy tu về có xin nghỉ ở đây. Mấy thầy bảo: Khi liệm (sau đó đúng một ngày một đêm) máu mới chảy. Lạ quá Lai hè? Thường những người chết đuối o thấy, hộc máu mới chết hẳn. O cứ phân vân… Lai giật nổi mình lên, trương mắt xem người nằm bên mình là o Lan thật hay vẫn cô gái. Nhưng có ai đâu. Mặt tái nhợt. Lai vùng khỏi giường tới bật công tắc. Sáng choang. Ánh điện xuyên tới cổng. Ngoài đó có một người đi vào. Hình như là nữ chứ không phải nam.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD


ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2