intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoa Hồng Trên Cát

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:118

83
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cũng tại ông hết . Thành phố có bao nhiêu đường mà không chạy, lại nhào vô đây . Chắc ông hả hê lắm khi gây tai nạn cho kẻ khác ? Giọng điệu chanh chua của cô gái làm Đông Phong ngán ngẩm . Anh định bỏ đi, nhưng cái than thở của cô nàng làm anh thoáng chùng bước. Ngó Tiểu Băng với đôi mắt dịu hơn, Đông Phong nói : - Cô tìm chỗ gởi xe , tôi cho cô quá giang vậy. Hậm hực đỡ chiếc xe đạp lên, Tiểu Băng chu môi cự nự...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoa Hồng Trên Cát

  1. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Hoa Hồng Trên Cát Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012 Trang 1/118 http://motsach.info
  2. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Chương 1 - - Cũng tại ông hết . Thành phố có bao nhiêu đường mà không chạy, lại nhào vô đây . Chắc ông hả hê lắm khi gây tai nạn cho kẻ khác ? Giọng điệu chanh chua của cô gái làm Đông Phong ngán ngẩm . Anh định bỏ đi, nhưng cái than thở của cô nàng làm anh thoáng chùng bước. Ngó Tiểu Băng với đôi mắt dịu hơn, Đông Phong nói : - Cô tìm chỗ gởi xe , tôi cho cô quá giang vậy. Hậm hực đỡ chiếc xe đạp lên, Tiểu Băng chu môi cự nự : - Xì ! Ông đừng tưởng bở . Có mà điên mới đi chung với ông . Tôi cảnh cáo ông nhá . Tôi không phải là con nai vàng ngơ ngác đâu, ông đừng phí công phỉnh phờ. Đông Phong thở hắt ra, ý tốt của anh bị cô ta hiểu lầm một cách tai hại . Cô ta thật quá quắt, dám cho anh là một tên dzê sồm . Hừ ! Bộ ngon lắm sao ? Anh mà thèm tán tỉnh tư ? Còn khuya mới có chuyện đó . Chằn như cô ả... có cho không anh cũng chả thèm, ở đó mà lên giọng làm cao. Nhún vai, Đông Phong đáp tỉnh : - Không đi thì thôi, xưa nay tôi rất ghét bị con gái làm phiền . Nhất là những cô mồm mép chanh chua, nói ra câu nào cũng phang ngang như bửa củi. Nghiến chặt hàm răng nhỏ xíu, Tiểu Băng cáu kỉnh phán : - Phải rồi, cô gái nào xui tận mạng mới dây vào ông . Hy vọng trên đời chỉ duy nhất xót lại một tên mồm mép cỡ ông là cùng . Nếu không , mọi người phải đến khổ vì bộ mặt khó ưa của ông. - Vậy sao? Nhưng có lẽ cô nhầm . Các cô gái rất thích được tôi tán tỉnh, chắc cô cũng không ngoại lệ. Tức điên vì bị gã đàn ông miệng lưỡi trả treo, Tiểu Băng phùng má nói một hơi : - Hứ ! Ông đừng nằm mơ giữa ban ngày . Cho dù tôi có vô duyên đến độ không ai theo đuổi, thì cũng không đến lượt ông đâu . Tôi cho ông hay, trong mắt tôi, ông chẳng là gì cả. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức của cô, Đông Phong mỉm cười thích thú . Anh bồi thêm : - Giả vờ té vào xe của tôi để được làm quen với tôi, đúng không ? Cái chiêu này xưa lắm rồi, tôi chắng khờ để bị cô dụ khị. Tiểu Băng tức nghẹn, không thốt nên lời . Hắn là cái thá gì mà cô phải vờ vịt kết thân ? Bộ Hắn không thấy những vết trầy xước rướm máu trên người cô sao ư ? Con người ngang ngược của hắn không đáng để cô đôi co. Trang 2/118 http://motsach.info
  3. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Lầm lũi ngồi lên yên , Tiểu Băng nén đau chạy đi sau khi ném lại một câu : - Coi như hôm nay ông hên, nhưng đừng để tôi gặp lại bộ mặt của ông lần nữa . Lúc đó, ông sẽ không may mắn như lần này đâu. Đông Phong khinh khỉnh nhìn theo, anh thật hả hê khi chọc tức cô bé . Chỉ có đốp chút như vậy mới mong cô bé bỏ đi . Anh thật "thông minh " mới nghĩ ra chiêu này. Một cơn gió tạt qua, có cái gì đó vướng vào chân Đông Phong . Anh cúi xuống... thì ra là một chiếc khăn. Đông Phong nhặt lên và ngắm nghía . Nó cũng không có gì là đặc biệt cả, nhưng trên góc của chiếc khăn có thêu đôi chim phượng và một cái tên làm anh chú ý . Anh lẩm bẩm : - Hoàng Lê Tiểu Băng . Chắc là tên cô bé đanh đá ban nãy . Người đẹp mà tên cũng đẹp, duy chỉ có mồm mép là kinh khủng. Đông Phong chợt nghĩ : - Nếu cô gái ấy là bạn gái của mình thì sao nhỉ ? Ôi! khi đó chắc phải đến khổ vì tuyệt vọng . Hy vọng ông trời sẽ không đánh đồng số phận ông vào những cô dữ dằn, đanh đá. Lơ đãng nhét chiếc khăn vào túi, Đông Phong lên xe chạy đi . Rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết ở công ty . Thời gian đối với Đông Phong thật quý . Anh chẳng dễ chịu gì khi để nó trôi qua một cách vô ích. Tạm thời cứ giữ lại chiếc khăn trắng trẻo, nếu lần sao gặp lại, anh sẽ chọc cho cô bé tức chết mới thôi. Tiểu Băng bỏ đi với vẻ hậm hực . Cô tự xỉ vả mình, ngày thường cô lách chách là thế, đến khi gặp chuyện thì mụ mị hẳn, chẳng nói được câu nào cho ra hồn. Rồi cô tự an ủi mình, nếu không gì là công việc thì cô đã cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn đừng tưởng cô khờ mà hiếp đáp. Dựng chiếc xe đạp khiêm tốn của mình vào một góc, Tiểu Băng bước vào phòng tổ chức. Cả phòng nhìn cô như một sinh vật lạ . Tiểu Băng cúi gằm mặt, cô tưởng nếu đất có thể nức ra, cô sẽ chui tọt xuống để phải khỏi Chiu đựng những ánh mắt tò mò. Lấy hết can đảm, Tiểu Băng nói : - Xin lỗi, khi vừa đến khúc quanh đến đây thì bị xe toẹt . Về nhà thay đồ thì không kịp, xin mọi người thông cảm cho em. Ông Khôi - trưởng phòng - đỡ lời : - Ồ ! không sao . Đây là giấy giới thiệu . Cô cầm giấy này xuống phòng kinh doanh, cô Ngọc sẽ sắp xếp công việc cho cô. Cầm tờ giấy từ tay ông Khôi, Tiểu Băng cảm ơn rồi lui ra . Thoát được ra ngoài thật dễ chịu . Cô không còn là trung tâm để mọi người dòm ngó. Trang 3/118 http://motsach.info
  4. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Tiểu Băng đến trước phòng kinh danh, cô thở ra mệch mỏi, vừa thoát khỏi cảnh khổ này lại đến tai nạn khác . Cô phải diễn thuyết thêm một lần nữa về tai nạn mình gặp với cả phòng . Ôi ! Thật là khổ cho cái thân của cô. Hít một hơi thật sâu, Tiểu Băng gõ cửa, tiếng đàn ông vang lên : - Xin mời vào ! Tiểu Băng bình tỉnh bước vào, hơi lạnh vả vào thật dễ chịu . Cô đảo mắt nhìn quanh, căn phòng thật lớn và nhiều dãy bàn san sát, nhưng lạ một cái là phong thật vắng. Tiếng người đàn ông lúc nãy tiếp : - Cô cần gì ạ ? Bước về phía chỗ anh ta ngồi, cô rụt rè nói : - Tôi có giấy giới thiệu của phòng tổ chức, họ nói tôi xuống đây nhận việc. Cầm tờ giấy liếc sơ qua, anh ta gọi lớn : - Chị Ngọc ! Chị có lính mới này . Mau ra nhận người đi. Ngọc rời mắt khỏi màn hình vi tính , cô đứng lên tiến về phía Tiểu Băng, giọng vui vẻ : - Em tên gì ? - Dạ, Tiểu Băng. - Tên em dễ thương quá . Chị tên Mỹ Ngọc , còn cậu này là Trọng Kiệt . Sau này, chị sẽ giới thiệu em với mọi. người. Bây giờ, em làm quen với cậu Kiệt trước đi. Trọng Kiệt xen vào : - Rất vui khi làm việc với Tiểu Băng . Cô sẽ là hoa khôi của phòng kinh danh đấy, Tiểu Băng. Tiểu Băng thẹn đỏ cả mặt, cô đánh trống lảng : - Mọi người đi đâu cả rồi, chị Ngọc ? - À ! Họ đi công tác . Ngày mai họp phòng, mọi người sẽ về đông đủ . Khi đó, chị báo họ biết phòng có người mới. Nháy mắt với Mỹ Ngọc . Trọng Kiệt đùa : - Cô Tiểu Băng dễ thương ghê, hy vọng tôi sẽ có dịp hợp tác với cô. Anh ta quay qua Mỹ Ngọc : - Chị Ngọc ! Tổ em đang thiếu người, chị nhất định ưu tiên cho Tiểu Băng về chỗ bọn em nghen . Cô Tiểu Băng! Cô đồng ý không ? Tiểu Băng cười hiền : Trang 4/118 http://motsach.info
  5. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Dạ, anh chị sắp sếp ở đâu cũng được, em không dám đòi hỏi gì cả. Trọng Kiệt kêu lên : - Cô ấy nói vậy, còn chị thì sao hả, chị Ngọc ? Khẽ lườm Trọng Kiệt, Mỹ Ngọc nghiêm giọng : - Tự tôi biết phải làm gì rồi, cậu đừng lanh quá - Quay sang Tiểu Băng, Mỹ Ngọc chợt nói - Tay em bị gì vậy, Tiểu Băng ? - Dạ, em bị té xe . Chỉ bị trầy chút đỉnh thôi, chị đừng bận tâm. Kéo tay áo của Tiểu Băng lên, Mỹ Ngọc nói : - Máu thấm cả ra áo kìa . Thôi bây giờ em về nhà tha thuốc cẩn thận, mai vào làm cũng được. Tiểu Băng mỉm cười : - Dạ, em cảm ơn chị . Nhưng không hề gì, em chịu được mà. Mỹ Ngọc nhăn mặt : - Không được . Nếu để bị nhiễm trùng thì nguy lắm . Em về đi, chị không bắt lỗi đâu. Hơi ngập ngừng định từ chối, nhưng thấy Mỹ Ngọc cương quyết quá, Tiểu Băng đành nói : - Vậy, em xin phép về . Ngày đầu đi làm đả làm phiền chị, em thật áy náy. Trọng Kiệt cũng nói : - Chị Ngọc nói đúng đó. Đã vào đây thì đều là người trong nhà . Tiểu Băng đừng ngại, chị Ngọc có vẻ khiêm khắc, nhưng rất là thương bọn anh . Hay là vầy, để anh đưa em về. Tiểu Băng vội xua tay : - Dạ thôi, em có xe rồi . Em tự về một mình được mà. Trọng Kiệt tiu nghỉu nói : - Vậy à ? Thôi, để anh đưa em ra cổng cũng được. Mỹ Ngọc véo tai Kiệt, cô lườm anh : - Cậu lo phần việc của mình đi . Ngày mai tới lượt cậu báo cáo, cậu liệu mà coi chừng . Để tôi đưa Tiểu Băng đi được rồi. Mặt Kiệt như bong bóng xì hơi : - Dạ, em nghe rồi. Kéo tay Tiểu Băng đi, Mỹ Ngọc cười hiền : - Kiệt nó vui tánh lắm, miệng nói vậy nhưng không nghĩ gì đâu, em đừng phiền nghen Băng. Trang 5/118 http://motsach.info
  6. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Dạ, không có đâu chị. - Ừ, vậy thì em về, mai bắt đầu làm việc. Tiểu Băng dạ nhỏ . Cô khập khểnh dắt xe ra cổng, bây giờ cô mới nghe nhức nhối ở mình. Nghĩ tới tên đàn ông gay tạn nạn cho mình, Tiểu Băng giận kinh khủng . Nếu không bị hắn làm té, cô đã có một buổi sáng tuyệt vời, không phải khổ sởn như bây giờ . Nếu xui xẻo hắn để cô gặp lại, cô sẽ cho hắn biết tay. o0o Đông Phong ngả người ra ghế thở phào khoan khoái . Xấp hồ sơ cao nghệu trước mặt đả được anh xem tí mỉ đến từng chi tiết thật nhỏ . Anh cảm thấy rất vui khi lệ nhuận thu về càng ngày tăng lên đáng kể. Đốt điếu thuốc và rít một hơi, anh lim dim mắt . Công ty chuyên về kinh danh bất động sản mang tên Sao Việt đã có một chỗ đứng khá đứng vẫn trên thương trường là cả một công sức và tâm huyết của Đông Phong . Anh đã bỏ biết bao sức lực và kinh nghiệm mới có được ngày hôm nay . Và anh không quên những ngày thành lập, với biết bao khó khăn và thử thách mà anh phải đương đầu . Nếu không là một người có tài và năng động trong mọi lĩnh vực, công ty của anh đã bị các công ty lớn nuốc chững từ lâu. Hoàng Nguyên đẩy cửa bước vào , để tập giấy lên bàn, anh nhìn Đông Phong nói : - Sao thế ? Hôm nay giám đốc nhà ta có gì mà coi bộ suy tư giữ thế ? Đông Phong ngồi ngay lại, anh tưng tửng nói : - Đang chán đời đấy . Định tìm ông nhờ chỉ cho vài chiêu để quên buồn vì cái cảnh phòng không chiếc bóng. Bước đến bên bạn, Hoàng Nguyên cười nửa miệng : - Lại nhớ đến cô bé bị cậu làm té lăn cù mèo, phải không ? Đông Phong nhướng mày : - Sao ông biết là tôi nhớ con bé đó ? Đoán mò à ? Hoàng Nguyên khẽ gật đầu, Đông Phong nhún vai tiếp : - Chỉ là một cô bé bình thường, tớ chẳng có ấn tượng gì . Có lẽ... tớ đã quên mất . Nhưng sao tự nhiên cậu lại nhắc đến cô ta ? Tình cảm của cậu động đậy à ? Hoàng Nguyên rùng vai : - Tớ có ba đầu sáu tay cũng không dám . Mỹ Ngọc sẽ không tha nếu tớ để lòng đi hoang . Cậu đừng ác thế, lỡ tới tai cô ấy thì nguy cho tớ. Đông Phong phì cười : - Gớm nhỉ ? Chưa gì cậu đã sợ như vậy . Mai này cưới rồi, chắc cậu tệ hại hơn nữa. Trang 6/118 http://motsach.info
  7. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Giọng nguyên tỉnh bơ : - Sau này cậu cũng giống tớ thôi, có khi lại còn tệ hại hơn nữa đấy . Tất cả phụ nữ thật là dễ thương và thật là đáng yêu . Cậu thử tìm một cô xem nào. - Ôi dào ! Dây vào con gái có lắm chuyện phiền toái, tớ không đủ kiên nhẫn dỗ dành . Mỗi lần cãi vã thì ra sức làm khổ bọn đàn ông . Cứ như cậu ấy , tớ đã thấy hơi hoảng rồi. Chỉ vào ngực, Hoàng Nguyên tỏ vẻ khó hiểu : - Cậu nói sao ? Mình chưa thông lắm. Đông Phong cười cười : - Sao cậu chậm tiêu thế ? Là vầy , mỗi lần Mỹ Ngọc giận, tớ trông cậu quýnh quáng như gà mắc tóc, tớ nghĩ mà tội cho cái thân khốn khổ của cậu . Nào là tíu tít mua quà, rồi còn vắt óc tìm lời dỗ ngọt sao cho thật khéo để nàng vừa bụng . Thoạt trông tới đó, tớ đã sởn tóc gáy, còn hồn vía đâu mà thương với yêu nữa chứ. Hoàng Nguyên cười tít mắt : - Tình yêu là phải có giận hờn, cãi vã mới thật sự là yêu . Cậu nghĩ đi, nếu cậu và bạn gái giận hờn, cậu sẽ cảm thấy bức rứt không yên, hễ đụng đâu thì hư đó, Có điều, khi giải tỏa được búc xúc, nàng sẽ tự ngả đầu vào vai cậu và trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ rất đáng yêu . Khi đó, cậu nói gì thì nàng cũng vâng lời. - Nếu yêu mà phải hành xác nhau thì yêu để làm gì ? Thà cứ một mình cho khỏe. - Nói như cậu, không lẽ hai người yêu nhau, gặp nhau và không biết gì ? Ngày qua ngày hẹn hò chỉ để nhăn răng cười rồi ai về nhà nấy . Cậu cố thông minh lên cho tớ nhờ, tình yêu mà không hỉ nộ ái ố thì không có tí nào thú vị . Không khéo thôi cứ lặng lẽ trôi thì nó trớ thành nhạt như nước ốc ấy, cậu hiểu ra chưa ? Đông Phong bật cười khanh khách với kiểu giải thích của Hoàng Nguyên . Anh nghĩ bụng : " Có lẽ hắn nói đúng . Anh đã ba mươi rồi còn gì . Cũng phải kiếm một cô để mà nâng khăn, sửa túi chứ . " Kéo Nguyên ra cửa, Đông Phong thở ra : - Được rồi, tớ sẽ nghe lời cậu, ráng tìm một cô để mà cãi vã, để không cậu lại cho tớ lạc hậu. Hoàng Nguyên hất mặt : - Tốt ! Tớ sẽ tìm vài em cho cậu chọn . Tớ bảo đảm cậu sẽ ngất ngây cho xem. Đông Phong kê nhẹ : - Các em đó chưa từng là bồ nhí của cậu, phải không ? Cậu đừng tốt kiểu cà chớn đó với tớ nhá, tớ sẽ méc lại với Mỹ Ngọc đó. Hoàng Nguyên nhăn mặt : Trang 7/118 http://motsach.info
  8. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Cậu đa nghi như tào tháo ấy . Nếu có, tớ chẳng dại gì chừa phần cho cậu. Đông Phong nheo đuôi mắt : - Khỉ thật ! Thế mà lại luôn mồm bảo là bạn tốt . Tớ thật thất vọng khi có thằng bạn láu cá như cậu. Ngửa mặt cười lớn, Hoàng Nguyên vỗ vai Phong : - Tớ nói nghiêm túc nhá . Tớ sẽ kiếm cho cậu một cô mới ra lò, trái tim còn hoàn toàn chưa mở ngõ, cậu mặc sức mà trổ tài . Ai thì tớ còn chưa tin lắm, nhưng với cậu thì số dzách . Vừa đẹp trai lại nho nhã, thư sinh... Tớ dám chắc có rất nhiều tiểu thư khuê các ngã gục dưới ánh mắt đa tình và quyến rũ của cậu. Đông Phong thở ra : - À ! Cậu này, tớ đã nghe ở đâu thì phải . - Anh vỗ trán kêu lên . - Đúng rồi, trong phim dã sử vô hiệp của Hồng Kông . Nó được lặp lại rất nhiều lần. Hoàng Nguyên đáp tỉnh : - Vậy à ? Nhưng có hề gì . Bọn họ nói được thì tớ cũng nói được . Quan trọng là giúp cậu đủ đôi đủ cặp không còn phải "sô lô " nhìn tớ rồi tủi thân. Lắc đầu, Đông Phong chấp tay xá dài : - Cậu cho tớ xin . Tớ không tệ đến nỗi ế ẩm lắm . Cậu có lòng nghĩ đến tớ, tớ vô cùng cảm động. Hoàng Nguyên nhướng mày, đáp : - Tớ không khách sáo đâu . Dù sao chúng ta cũng là bạn tốt mà lị. - Vậy tớ mời bạn tốt một ly cà phê, được không ? - Ối ! Dĩ nhiên là rất tiệc. Hai người đàn ông nhìn nhau rồi cười khắp phòng, rồi bá vai nhau bước xuống căn tin. Thoáng thấy dáng Mỹ Ngọc từ xa, Hoàng Nguyên lôi Đông Phong đến chỗ cô ngồi . Anh kêu lên : - Mỹ Ngọc ! Em đi một mình à ? Nhận ra tiếng người yêu, Mỹ Ngọc quay lại , giọng cô reo vui : - Ỗ , anh Nguyên ! Có cả giám đốc nữa à ? Mời hai anh ngồi. Đông Phong khoát tay : - Em khỏi cần khách sáo , bọn anh tự nhiên lắm . Đứng lâu thấy mỏi chân thì tự động ngồi liền. Mỹ Ngọc cười khẽ : Trang 8/118 http://motsach.info
  9. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Anh Phong vui tính ghê. Hoàng Nguyên ngồi xuống, anh trề môi : - Nhờ ở gần anh nên hắn có đôi chút tiến bộ . Nếu không, hắn đã biến thành ông cụ non từ lâu. Mỹ Ngọc tròn mắt : - Anh có nói lộn không đó ? Không sợ anh Phong giận ư ? Hoàng Nguyên ra vẻ phách lối : - Hắn mà dám giận anh ? Em nên nghĩ điều ngược lại thì có . Một thằng bạn hoàn toàn tốt từ A đến Z như anh, hắn dễ gì tìm được. Thản nhiên nhìn Hoàng Nguyên, Đông Phong nghĩ bụng : - "Cứ nổ cho đã đi, tí nữa về phòng, tớ sẽ cho cậu biết thến nào là lễ độ ." Ngạc nhiên nhìn Đông Phong, Mỹ Ngọc không thấy anh phản ứng gì hết, cô bĩu môi : - Xì ! Nói nghe hay lắm . Cái tật xấu của anh làm anh Phong bị ảnh hưởng theo thì có. Hoàng Nguyên trợn mắt : - Em nói quá lời . Từ ngày yêu em, anh chưa từng phạm một lỗi dù rất nhỏ, như vậy anh đã chứng tỏ cho em thấy anh hoàn toàn trong sạch . Đông Phong phải noi gương anh mới đúng. Mỹ Ngọc nhăn mặt : - Vậy sao ? Thế hôm bữa, ai điện thoại nói với em là bận việc, sau đó lại cặp kè với cô khác vào nhà hàng dùng cơm . Lần đó không bị em bắt gặp tại trận , chắc anh lại ngựa quen đường cũ chứ gì ? Hoàng Nguyên thở ra : - Chuyện xưa như trái đất mà em nhắc hoài . Cô gái đó là thư ký của bên đối tác, chuyện dùng cơm với khác là chuyện công tá xã giao thôi . Em đã từng tiếp khách như anh, đúng không ? - Nhưng cũng đâu đến nỗi thân mật phải mua hoa tặng người ta . Anh đừng già mồm chối tội. Khẽ liếc Đông Phong , Hoàng Nguyên nói nhỏ : - Dưới mắt anh, ngoài em ra, các cô gái còn lại đều vô cùng xấu xí . Em đừng tố khổ anh nữa, thằng Phong nghe được nó cười anh. Có dịp trả thù, Đông Phong vờ vô tình trả lời nói : - Mỹ Ngọc nói cái cô dễ thương hôm nọ, phải không ? Cô ấy vẫn điện thoại qua liên tục, và luôn miệng khen công ty mình nhiệt tình... nhất là khâu xã giao. Mỹ Ngọc truy tới : - Cổ điện cho anh hay ai, hả anh Phong ? Trang 9/118 http://motsach.info
  10. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Không để ý tới ánh mắt đe dọa của Hoàng Nguyên, Đông Phong tỉnh bơ tiếp : - Đôi khi gặp anh... nhưng thằng Nguyên bắt máy nhiều hơn . Em hỏi hắn thì rõ. Quay qua nhìn Hoàng Nguyên với đôi mắt ngân ngấn nước, Mỹ Ngọc sụt sịt : - Thấy chưa, em nói đâu có sai đâu . Thì ra anh vẫn còn qua lại lén lút với cô ta . Anh Phong không nói, em làm sao mà nghĩ ra . Chắc là hẹn hò cô ấy chứ gì ? Được rồi, em cho anh đi luôn, anh đừng nhìn mặt em nữa. Đông Phong khẽ nháy mắt với Hoàng Nguyên, anh tủm tỉm nói : - Cậu ngồi đây với Mỹ Ngọc, tớ vào trong gọi nước uống. Nói rồi anh bỏ đi một nước, Hoàng Nguyên hét nhỏ : - Đông Phong ! Cậu đứng lại . Cậu phải giải thích rỏ mọi chuyện rồi mới đi. Vờ không nghe, Đông Phong rảo bước thật nhanh . Cho đáng đời, ráng mà dỗ cô ấy đi, thắng láu cá . Trang 10/118 http://motsach.info
  11. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Chương 2 - Tiểu Băng khê khay nước với vẻ mặt thật hí hửng . Cô đã vào quầy và tự pha hai ly nước trái cây thật ngon . Vì là khách quen thường xuyên nên mấy chị coi quay căn tin điều vui vẻ khi gặp cô . Tiểu Băng có thể tự mình vào trong chọn nước uống tùy thích. Cười thật tươi với mọi người, Tiểu Băng nói : - Chào nhá, cảm ơn tất cả vì hai ly nước. Một chị vẫy tay : - Không có gì . Mai nhớ xuống nha, Tiểu Băng. Ngoái đầu lại, cô dạ lớn : - Vâng, chắn chắn sẽ còn làm phiền mấy chị hoài . Thôi, em đi nha. Cúi xuống nhìn tác phẩm của mình, Tiểu Băng lẩm bẩm : - Ái dà ! Chắc chị Ngọc khát lắm rồi . Uống ly nước của mình, hẳn chị ấy thích mê cho coi. Tiểu Băng đi như chạy ra ngoài . Vừa lúc một bóng người lướt tới, Tiểu Băng không kịp né, cô và khay nước đổ ập vào người ấy. Tiểu Băng hét lên : - Á ! Chết tui... Mất đà, cô ngã dụi xuống đất . Đông Phong chỉ kịp kéo cô về phía mình, những mảnh thủy tinh nhọn ở dưới đất làm anh rùng mình. Một mảnh thủy tinh nhỏ khứa vào tay đau buốt, Tiểu Băng hoàng hồn sau cú va chạm. Chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Đông Phong, cô vội vã đứng lên, mặt đỏ hồng vì thẹn. Đông Phong ngồi dậy . Nhìn bộ đồ nhiễu nhão từng vệt nước đủ màu, anh lắc đầu ngán ngẩm. Ngước nhìn cô gái anh hỏi : - Cô không sao chớ ? Tiểu Băng mếu máo nhìn vết thương : - Tui hổng biết, chỉ đau ở bàn tay . Nó chảy máu hoài, chắc là đứt sâu lắm . Nó làm tôi chết mất. Đông Phong vội rút chiếc khan mùi soa của mình và nói : - Bị đứt gần mạch máu, chắc cũng không nguy hiểm lắm, để tôi băng bó tạm thời sẽ không sao. Trang 11/118 http://motsach.info
  12. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Tiểu Băng sụt sịt . Từ nhỏ, điều làm cô sợ nhất là máu . Đã bao lần cô bị ngoại mắn vì cái tội chết gan , luôn mồm la hoảng mỗi khi thấy máu. Giọng nói rung rung có vẻ mau nước mắt làm Đông Phong buồn cười . Đúng là con gái, mới đau tí xíu là đã nhè, cứ như vừa gặp chuyện động trời không bằng. - Xong rồi, vết thương sẽ không chảy máu nữa, nhưng cô đến phòng y tế để họ kiểm tra lại . Phòng y vụ của công ty ở tầng trệt kia kìa. Tiểu Băng ngước lên : - Cám... Ơ... Ơ... Tròn xoe mắt nhìn Đông Phong, cả anh và Tiểu Băng đều chưng hửng . Đúng là oan gia ngõ hẹp, mỗi lần đụng nhau là sẽ có tai nạn liền sau đó. Thay vào câu cảm ơn là cái trừng mắt thật dữ dội, Tiểu Băng cao giọng : - Cũng lại là ông . Đừng nói là vô tình nghen . Đường rộng mênh mông sao ông chẳng đi, cớ gì ông cứ làm kỳ đà cản mũi tôi hoài vậy ? Đông Phong kêu khổ trong bụng, ông trời cứ đưa đẩy gặp con nhỏ khó ưa này hoài . Chỉ mới hai lần đụng độ , cô ả gây cho anh biết bao phiền toái. Nheo mắt nhìn Tiểu Băng, Đông Phong trầm giọng : - Lần này cũng tại cô nhảy vào mình tôi kia mà . Bộ đồ trên mình tôi đã bị cô làm lắm lem cả rồi . Cô là người có lỗi, cớ sao quay qua cự lại tôi? Tiểu Băngbặm môi nói : - Hừ ! Bộ Ông không thấy tôi bê khay nước à ? Lý ra ông phải là người tránh trước mới đúng, ông đừng nói mình là người cận thị nha. Đông Phong nhún vai: - Tại cô nhiều chuyện thôi . Ra tới ngoài này, mà còn chỏ mỏ vào trong . - Đông Phong chỉ vào căn tin . - Bớt nhiều chuyện thì đâu đến nỗi va vào tôi. Tiểu Băng tức cành hông khi nhìn vẻ mặt khó ưa của Đông Phong . Hắn còn mắng cô là đồ nhiều chuyện nữa chứ . Ôi ! Nếu cô có phép , cô sẽ biến hắn thành con quạ đen lắm lời thật xấu xí, cô mới vừa bụng. Hất mái tóc dài óng mượt ra sau, Tiểu Băng cau mặt cự nự : - Ai nhiều chuyện ? Tôi hay ông ? Nghe lén người ta nói chuyện mà không biết xấu hổ . Xem ra ông mới là kẻ lắm mồm hơn tôi. Nhìn Đông Phong bằng nửa con mắt , Tiểu Băng tiếp : - Ông đền khay nước cho tôi, mau ! Nếu không, tôi không tha cho ông như lần trước đâu. Đông Phong kêu lên : Trang 12/118 http://motsach.info
  13. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Ái chà ! Có chuyện đó nữa ư ? - Anh búng tay - Được, vậy cô theo tôi về nhà giặt đồ . Sau đó, tôi sẽ đền cho cô bốn ly nước luôn. - Ông... Ông... Đông Phong cướp lời cô : - Sao, chưa chịu à ? Cô thiệt là rắc rối, tôi tính như vậy xem ra thì cô lời rồi còn gì. Mím môi giận giỗi, Tiểu Băng dài giọng : - Hứ ! Tôi không rảnh rảnh để đối đáp với hạng người mồm mép như ông . Ông làm ơn đi chỗ khác cho tôi nhờ . Đúng là khắc tinh, đáng ghét. Đông Phong hả hê, anh trêu già : - Cô còn phải mang ơn tôi kìa . Tôi không nhanh tay ôm cô lại, thì cô đã vào bệnh viện với khuôn mặt biếng dạng vì té vô đống miểng này rồi. Phớt lờ với ánh mắt giận dữ của Tiểu Băng, Đông Phong tiếp : - Tệ hơn là bỏ mạng nếu không được tôi cầm máu dùm . Tôi nói vậy đúng không cô hai ? - Đúng cái gì, tôi mà thèm để ông ban ơn. Cái khăn của ông chắc gì thơm tho sạch sẽ, có cả tấn vi trùng trong đó . Tôi đã dại dột khi để ông cột vào vết thương. Tiểu Băng đưa tay còn lại để mà mở nút khăn : - Ông đừng ngon tôi trả nó lại cho ông nè. Sợ cô nàng làm thật , Đông Phong dọa : - Này ! Cô mở ra là máu tuôn xối xả ngay . Chưa kịp tới bệnh viện đã... "NGHẺO" rồi . Cô đừng để tôi thấy chết mà không cứu. Câu nói của hắn làm Tiểu Băng rợn người . Máu mà chảy nửa chắc cô chết mất vì sợ. Bặm môi Tiểu Băng nghĩ bụng : - "Kệ hắn và nụ cưỜi quái quỷ của hắn . Dù gì hắn cũng đã băng dùm vết thương , cô và hắn là hai người xa lạ có ăn thua đủ với hắn cũng chẳng có ích gì ." Nghiêng đầu nhìn Đông Phong, Tiểu Băng cáu kỉnh phán : - Không phải tôi sợ đau nhá, chỉ vì tôi chắng muốn làm bẩn căn tin . Có điều từ đây về sau, ông làm ơn tránh xa tôi giùm . Tôi không muốn nhìn bản mặt khó ưa của ông chút nào, con người xui xẻo chuyên đem tai họa cho tôi. Đông Phong cười hóm hỉnh với câu trả lời đầy hém hỉnh của cô nàng . Anh nhướng mày đáp tỉnh : - Cô em ơi ! Ghét của nào trời trao của đó . Biết đâu hai chúng ta là trời sinh một cặp đấy. Trang 13/118 http://motsach.info
  14. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Tiểu Băng đỏ mặt vì giận, cô ngoe nguẩy bỏ đi. - Hứ! Người gì mà vô duyên hết chỗ nói. Đông Phong cười vang thích thú khi đã chọc giận được cô nàng xảnh xe. . Nhìn xuống bộ đồ có một không hai của mình, anh ngán ngẩm lắc đầu bước vào nhà vệ sinh. Cuộc chạm chán bất ngờ của anh và Tiểu Băng đầy chất bi kịch, nhưng sao anh không nghe giận cô nàng . Trái lại anh chợt thấy trong người có cảm giác thật rung động , và trái tim có hơi chao đảo khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô nàng. Đông Phong linh cảm anh và Tiểu Băng sẽ còn gặp nhau, và sẽ hứa hẹn rất nhiều điều lý thú sẽ xảy ra. Mỹ Ngọc bước vào phòng, để tập hồ sơ lên bàn, cô vẫy tay cho mọi người chú ý : - Nào, các bạn ! Chúng ta lại có nhiệm vụ mới đây. Trọng Kiệt nhanh miệng hỏi : - Phòng mình được mời dự tiệc nữa, hả chị ? Phải nói nha, từ ngày có Tiểu Băng về đầu quân, phòng ta có lộc liên miên, thật là sướng miệng . Hôm nay hộ mời mình dùng cơm ở đâu vậy chị ? Lắc đầu nhìn Trọng Kiệt, Mỹ Ngọc nhăn mặt : - Cậu lúc nào cũng nghĩ tới ăn uống . Công việc chất đống ra đó kìa, lo mà làm cho xong đi. Diễm Quyên xen vào : - Mắng ảnh nhiều nhiều đi chị . Người gì mà lúc nào trong đầu cũng ăn với nhậu . Đúng là cái hủ hèm di động. Câu nói của Diễm Quyên làm mọi người bật cười nghiêng ngả, mọi cặp mắt đều dồn về phía Trọng Kiệt. Cố làm mặt tỉnh, Trọng Kiệt nhìn mọi người : - Có gì đáng để mà cười . Con bé Diễn Quyên chỉ giỏi đặt chuyện . Một người phong độ như tôi, thì sao giống hủ hèm, mọi người nghĩ có đúng không ? Trọng Kiệt nhìn quanh với vẻ mặt hơi kênh kệu chờ nghe mọi người bày tỏ sự đồng tình, nhưng không một ai lên tiếng phản hồi, ngoài một tràng cười rộ lên to hơn. Hơi quê, Trọng Kiệt vội quay sang Tiểu Băng, anh xuống giọng : - Ở đây chỉ có anh em mình là hiểu nhau nhiều nhất . Tiểu Băng ! Em nói với họ một tiếng giùm anh . Đừng để mọi người hiểu lầm . Tin nóng hỏi này mà lan ra ngoài... thì chết anh mất. Cố nén cười, Tiểu Băng hắng giọng : - Xin mọi ngưỜi chú ý . Anh Trọng Kiệt chỉ là một con sâu rượu chứ chưa đến độ là hủ hèm . Mọi người đừng tiết lộ ra ngoài, chỉ nên rủ tai cho mọi người trong phòng nghe là đủ. Trang 14/118 http://motsach.info
  15. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Trọng Kiệt trợn mắt, hét : - Ối trời ! Em nói gì thế Tiểu Băng ? Em hùa với nhỏ Quyên để ăn hiếp anh, phải không ? Tiểu Băng vội đáp: - Dạ, đâu có . Em thanh minh giùm anh mà. - Ối giời ! Thanh minh với thanh nga... Em hại anh thì có. Lại một tràng cười vang lên nắc nẻ, chí riêng Trọng Kiệt ngồi vò đầu với vẻ mặt bí xị thật khó coi. Chờ tiếng cười lắng xuống, Mỹ Ngọc nghiêm giọng nói : - Đủ rồi, chúng ta không đùa nữa . Mọi người hãy nghe tôi nói . - Nhìn một lượt khắp phòng, Mỹ Ngọc tiếp - Như thường lệ, hôm nay sẽ có đoàn kiểm tra xuống nghiệm thu các công trình . Mọi người hãy chia nhau phần việc của mình, cố gắng làm cho tốt . Riêng phần báo cáo riêng vơi giám đốc, Tiểu Băng sẽ đảm nhiệm. Mở mắt lớn nhìn Mỹ Ngọc, Tiểu Băng nói : - Chị Ơi! Cử người khác thay em, được không? Từ nào giờ em chưa gặp giám đốc, em sợ không làm được tốt lắm. Vỗ nhẹ vai Tiểu Băng, Mỹ Ngọc khuyến khích: - Khoảng này do em phụ trách thì đổi cho ai được. Em yên tâm, chị sẽ cùng đi với em. Vài lần rồi em quen ngay. Tiểu Băng mừng húm, cô reo lên: - Thiệt hả chị? Ôi! Có chị thì em đỡ lo hơn. - Chị theo em lần này thôi, sau này em tự đi lên đó, chị còn nhiều việc khác nữa. - Dạ, em biết rồi. Mỹ Ngọc quay qua nói: - Nào ! Tất cả hãy chuẩn bị đi, họ sắp xuống tới rồi. Mọi người lục tục kéo nhau về chỗ, Mỹ Ngọc hỏi Tiểu Băng : - Em chuẩn bị số liệu khớp hết rồi chứ ? Tiểu Băng gật đầu : - Xong cả rồi, chị ạ. - Tốt ! Chúng ta đi thôi. - Đi đâu hả, chị Ngọc ? Trang 15/118 http://motsach.info
  16. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Trợn mắt nhìn Tiểu Băng, Mỹ Ngọc kêu lên : - Ơ hay ! Con bé này bữa nay lạ ghê . Đi lên phòng giám đốc chứ đi đâu . Em hỏi gì ngớ ngẩn vậy Tiểu Băng ? Chợt hiểu ra, Tiểu Băng cười khúc khích : - Lần đầu diện kiến giám đốc, nên em khớp, chị thông cảm giùm em. Cốc nhẹ lên đầu Tiểu Băng, Mỹ Ngọc cười xoà : - Có chuyện đó nữa sao ? Vậy mà chị cứ tưởng sẽ không có việc gì khiến cho một cô bé ngổ ngáo như Tiểu Băng phải xếp càng. Tiểu Băng chớp mi, khúc khích : - Chị lại trêu em . Báo cáo với giám đốc là chuyện quan trọng và hết sức mới mẻ . Em mà ăn nói lơ mơ, biết đâu ổng cho em nghỉ việc rồi sao ? Chị Ngọc không thương giùm em, cứ ngạo hoài làm em run phát sốt luôn. Vẻ căng thẳng hiện lên trong khóe mắt Tiểu Băng . Tuy vào làm đã hơn hai tháng, nhưng cô chưa lần nào tiếp xúc với giám đốc, nên cô hơi mất bình tĩnh đôi chút. Mỹ Ngọc dịu dàng nhìn Tiểu Băng, khuyến khích : - Giám đốc là người tình cảm, không làm khó dễ gì đâu . Em cứ báo cáo như mọi lần, phần còn lại có gì gút mắc, chị sẽ đỡ cho . Mình đi thôi Tiểu Băng, đừng để giám đốc chờ đợi chúng ta. - Vâng ạ. Tiểu Băng kiểm tra lại hồ sơ lần cuối rồi bưo8 c theo Mỹ Ngọc ra ngoài, trong bụng cô đánh lô tô vì hồi hộp. Đông Phong bỏ cây viết xuống, anh đằng hắng : - Hoàng Nguyên ! Cái cô nàng Tiểu Băng lóc chóc là lính mới của Mỹ Ngọc, phải không ? Ai đưa cô ấy vào đây vậy ? Trợn mắt nhìn Đông Phong, Hoàng Nguyên kêu lên : - Ối trời ! Là cậu chứ còn ai. Chỉ vào người, Đông Phong cũng ngạc nhiên không kém : - Cậu có lộn không đấy ? Mình nhớ cả năm nay, mình chưa lần nào tuyển nhân viên mới kia mà. Hoàng Nguyên dựa ngửa ra ghế, mắt nhìn lom lom vào Đông Phong, anh nghĩ bụng : - "Quái ! Thằng này lại lên cơn mát rồi . Chính miệng hắn bảo anh tuyển người, bây giờ lại nói năng ngược ngạo như thế, hắn làm cho anh đến phải ngơ ngẩn mất ." Hoàng Nguyên chép miệng : - Cậu vẫn tỉnh đấy chứ ? Đầu óc không có gì đáng lo ngại, đúng không ? Trang 16/118 http://motsach.info
  17. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Cậu này lạ, mình vẫm bình thường như mọi ngày, có cậu điên thì có. Hoàng Nguyên hở hắt ra : - Đúng đấy ! Ở gần người mưa nắng thất thường như cậu , tớ cũng chuẩn bị điên lên đây này. Đông Phong lắc đầu : - Hay nhỉ ! Tớ hỏi cậu một đường, cậu trả lời một nẻo , cậu làm tớ chẳng hiểu gì cả . Đơn giản là cậu nói cho mình biết, ai là người trức tiếp nhận cô ấy , cậu hiểu ra rồi phải không ? - Dạ, thưa ông... con xin trình bày đầu đuôi ngọn nguồn cho ông đây . - Hoàng Nguyên khoanh tay vờ khúm núm - Hôm trước, ông về Đà Lạt thăm bà cụ, cùng lúc phòng kinh doanh xin thêm người vì công việc quá tải . Ông đã đồng ý và ủy quyền cho con tuyển người . Con đã lục tung tất cả trường đại học danh tiếng mới tìm được người ưng ý, và đã quyết địnnh nhận người ta . Lúc ông về, con cũng đã trình bày sơ qua, ông cũng đã gật đầu rồi kia mà, bây giờ ông hỏi ngược lại, con làm sao đỡ nổi . Ông nhớ lại rồi chớ, ngài giám đốc đáng kính ? Đông Phong suy nghĩ một lúc rồi vỗ trán kêu lên : - Ừ nhỉ . Vậy mà tới quên biến đi mất . Tớ xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu . Cậu đừng gọi tớ bằng ông, tớ tổ thọ mất. Hoàng Nguyên chấp tay xá dài : - Cậu làm ơn đi Phong . Cậu đừng quên cái kiểu chết người như thế . Cứ cái đà này, không khéo chừng vài lần nữa, cậu lại quên béng và chẳng nhận ra tớ thì thật khổ cho đời tớ. Đông Phong cười vang : - Ồ không ! Tớ sẽ không cho phép mình quên một người bạn chí cốt thân như cậu. Hoàng Nguyên nhún vai, thở ra : - Cậu nên đến bác sĩ để kiểm tra lại "bộ nhớ" cho chắc ăn . Tớ nghĩ cái đầu của cậu hơi rắc rối . Mà này ! Sao cậu lại hỏi về vấn đề này ? Tớ đả bao lần thay cậu tuyển nhân viên, không phải một mà là rất nhiều người, nhưng chưa lần nào tớ nghe cậu hỏi . Cô bé Tiểu Băng mới vào làm hơn hai tháng đã bị cậu "chiếu tướng"... - Hoàng Nguyên nháy mắt, hỏi - Cô bé đẹp quá xá, cậu bị trúng sét rồi à ? Đông Phong trề môi : - Trúng gì ! Tớ thấy mình trúng gió đúng hơn. - Sao thế ? - Cậu nhớ có lần tớ kể cậu nghe vụ một con bé tự ủi vào xe tớ không ? - Nhớ . Rồi sao ? Đông Phong thở dài, tiếp : Trang 17/118 http://motsach.info
  18. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Và cái lần tớ bước ra khỏi căn tin với bộ đồ đủ màu như cây kẹo kéo trước bao cặp mắt nhìn theo khiếp đảm nữa, lúc đó tớ chỉ muốn chui xuống đất vì xấu hổ. - Nhưng những chuyện đó thì ăn nhằm gì tới Tiểu Băng ? - Sao lại không ? Sản phẩm khủng khiếp trên người tớ là do cô ả tặng cho . Hai lần tớ đụng độ đều bị cô ả làm cho thương tích đầy người . Tớ hỏi câu ấy vì lẽ đó . Được một nhân viên cỡ Tiểu Băng, chắc là tớ phải lên cơn đau tim kinh niên là cái chắc. Hoàng Nguyên cười khoái trá : - Cậu nói thật đấy chứ ? Đông Phong xua tay : - Phải . Chính một tay cô ả gây ra cho tớ. Hoàng Nguyên vỗ đùi, kêu lên : - Ôi ! Chuyện hi hữu như vậy mà cũng có . Nhắc lại mà mới nhơ, cậu "phát ngôn bừa bãi" với Mỹ Ngọc, báo hại hôm đó tớ năn nỉ muốn gãy lưỡi, cô ấy mới tin . Cho đáng đời cậu, ác mồm ác miệng cho lắm rồi cũng bị quả báo . Hôm đó nhìn bộ dạng thiểu não của cậu với bộ đồ "hiệu" có một không hai, tớ cười muốn nôn cả ruột . Chỉ tội những người có mặt ngày hôm đó . Họ cố nhịn cười vì phật lòng cậu . Lúc cậu đi khuất, tớ và bọn họ được một trận cười quá đã. Đông Phong trợn mắt : - Cứ cười cho sướng miệng, có ngày cậu cũng sẽ trở thành nạn nhân của cô ta cho mà xem. Hoàng Nguyên đáp : - Phong ! Cậu xem xó lạ không ? Biết đâu đó là duyên trời định cho cậu và Tiểu Băng . Cậu nên mừng vì gặp được một công nàng xinh xắn và giỏi kinh doanh như cô ấy. - Hừ ! Đúng là dị đoan, nhưng tớ không thích những cô dữ dằn như vậy. - Nè ! Cử nhân xuất sắc đại học kinh tế hẳn hoi đấy . Cậu không thích cũng được, nhưng đừng trù đạp bằng cách đì cô ấy nghen, tớ không khoanh tay đứng nhìn đa6u . Mỹ Ngọc đã nhận cô ấy làm em gái, nghĩa là Tiểu Băng cũng sẽ là... em vợ tương lai của tớ. - Rõ rồi, thưa ngài trợ lý . Ngài còn gì để nói chứ . Tôi có thể ra ngoài một chút, được không ạ ? Hoàng Nguyên khoát tay, giọng tỉnh rụi : - Cứ tự nhiên, nhưng chỉ được năm phút thôi đấy . Tí nữa, cậu còn phải nghe phòng kinh danh báo cáo tiến bộ công việc của họ. Đông Phong cau mày : - Cậu oai lắm, dám ra lệnh cho giám đốc của cậu . Không sợ tớ giận cho câu ngồi chơi xơi nước à? - Một trợ lý năn nổ như tớ có khối người mời cộng tác,tớ biết chẳng bao giờ dám sa thải tớ. Trang 18/118 http://motsach.info
  19. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ - Tự tin gớm nhỉ . Thế ngài có cần tôi mời đi làm cốc nước không nào ? - Thôi khỏi tớ còn nhiều công việc để làm . Cậu đi một mình đi. Đông Phong tủm tỉm : - Tớ biết tỏng bụng cậu đang nghĩ gì . Tranh thủ gặp Mỹ Ngọc, đúng không ? Tình yêu của cậu thật lạ, cứ dính nhau như sam ấy . Mới vắng có một chút đã rối lên, điện thoại chho nhau í ới cả . Cậu làm tớ phải tủi thân mất. Hoàng Nguyên cười khì : - Cậu yêu đi rồi khắc biết, tình yêu nó tuyệt vời thế nào. Đông Phong không đáp, anh khẽ lắc đầu bước ra ngoài, để mặc Hoàng Nguyên đang "phát sóng" chuyện tình yêu của hắn. Hoàng Nguyên đang chăm chú vào đóng hồ sơ thì có tiếng gõ cửa . Anh hắng giọng : - Xin mời vào ! Đông Phong nhếch môi cười. Gương mặt ngơ ngác của Tiêu Băng làm anh thấy tội. Đêm nay, thế nào cô nàng cũng mất ngủ vì lo âu. Trang 19/118 http://motsach.info
  20. Hoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Chương 3 - Tiểu Băng lười biếng nằm dài trên giường, khuôn mặt lộ vẻ ưu tư, ủ dột. Nét hồn nhiên vui vẻ ngày thường biến mất, thay vào đó là cả bầu tâm sự. Sáng nay, cô không còn thiết gì đến sở làm, không khéo lại mất mặt với mọi người. Thằng cha giám đốc hắc ám thế nào cũng trù dập cô cho bõ ghét, vì ngày hôm qua cô đã mắng mỏ hắn quá trời. Bà Năm chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Tiểu Băng, bà chưng hửng: - Su Si! Sao còn chưa đi làm? Ngoại tưởng con đi rồi. Trong người không khoẻ hả con? Bà bước đến đưa bàn tay nhăn nheo ấp lên trán Tiểu Băng, bà nghĩ cô cháu gái bị Ốm. Tối qua, nó chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi vào phòng ngủ sớm. Bộ dạng bứt rứt có hơi thất thường làm bà lo trong bụng. Tiểu Băng cầm tay ngoại, cố nở nụ cười, cô nói: - Ngoại! Tiệm hoa của mình dạo này có đắt không ngoại? - Cũng như mọi lần. Các mối quen vẫn đến ủng hộ nên không hôm nào bị ế. Tiểu Băng khịt mũi: - Bắt đầu từ mai, con sẽ trông tiệm cho ngoại. Bà Năm ngạc nhiên hỏi: - Còn công việc của con thì sao? Con không đùa chứ Su Si? Mặt Tiểu Băng ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước: - Con nói thật đấy, ngoại đừng buồn con nghen ngoại. - Nhưng sao lại thế? Con không đến công ty đó nữa ư? - Đến đó làm gì nữa? - Tiểu Băng hạ giọng – Mà họ có cần con đâu mà tới. - Lúc trước, con nói với ngoại, công ty đó rất hợp với con, bây giờ lại đổi ý nhan vậy. Tiểu Băng cười như mếu: - Không phải con đổi ý, mà con gặp “sự cố” nho nhỏ ngoài ý muốn nên tự ý xin nghỉ thôi. Bà Năm lắc đầu khó hiểu: - Con nói là gặp sự cố, nhưng sự cố gì vậy? Có lớn lắm không mà tự ý thôi việc? Lấy hết cam đảm, Tiểu Băng nói nhanh: Trang 20/118 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2