PHẦN BỐN<br />
THƯƠNG LƯỢNG VỚI NGƯỜI NƯỚC NGOÀI<br />
Khi tổ chức các cuộc hội thảo về Bí quyết thương lượng hiệu quả, tôi thường được hỏi về<br />
việc thương lượng với đối tượng không phải là người Mỹ và người Mỹ “mới” – những người<br />
nhập cư đã đến đây cùng với tập tục và giá trị của mình. Mặc dù đã sống ở Mỹ từ khi rời<br />
khỏi Anh năm 1962 và trở thành một công dân đáng tự hào của đất nước này từ năm 1972,<br />
tôi vẫn thấy khó khăn trong việc tiếp xúc với những người không phải người Mỹ. Ngoài<br />
những kinh nghiệm nhập cư từ Anh và phải thích nghi với lối sống Mỹ, tôi cũng đã từng đi<br />
đến 113 nước khác trên thế giới.<br />
Do xuất thân của mình nên tôi biết người Mỹ khác với người từ các nước khác trên thế<br />
giới này như thế nào. Người nước ngoài thường nhìn nhận không đúng về sự khác biệt của<br />
người Mỹ vì nhiều người trong số đó đã tiếp xúc khá nhiều với văn hóa Mỹ qua phim ảnh<br />
và truyền hình. Tuy vậy, phim ảnh và truyền hình lại không phản ánh đúng những gì bên<br />
trong tâm trí người Mỹ và những gì tạo nên cách thức kinh doanh của chúng ta.<br />
Ngược lại, chúng ta thường nhìn những người nước ngoài và nghĩ là mình đã hiểu về họ.<br />
Thực tế là họ có thể ăn mặc theo kiểu châu Âu và nói thứ tiếng của chúng ta nhưng điều đó<br />
không có nghĩa là giá trị và cách tư duy truyền thống của họ đã thay đổi. Họ có thể thích<br />
âm nhạc và phim ảnh của Mỹ nhưng niềm tin vào cách sống và những giá trị của truyền<br />
thống đối với họ lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.<br />
Tôi tin rằng, bên trong những gì có vẻ tương đồng, họ vẫn có những khác biệt đáng kể<br />
trong cách tiếp cận đối với kinh doanh của chúng ta. Trong phần này, tôi sẽ cố gắng vén lên<br />
bức màn bí mật trong việc thương lượng với người nước ngoài và người Mỹ mới.<br />
<br />
44. CÁCH THƯƠNG LƯỢNG CỦA NGƯỜI MỸ<br />
Nghệ thuật thương lượng của người Mỹ<br />
Nhà đầu tư bất động sản ở New York Donald Trump đã từng viết một cuốn sách bán rất<br />
chạy, cuốn Nghệ thuật thương lượng, trong đó kể rõ những cuộc thương lượng của ông<br />
trước kia. Tựa đề và lời tựa của cuốn sách làm sáng tỏ mối quan tâm bao trùm của hầu hết<br />
những nhà thương lượng người Mỹ: đạt thỏa thuận. Chúng ta đang sống trong một xã hội<br />
quá chú trọng thỏa thuận.<br />
Tôi nghĩ là các nhà xã hội học sẽ nói với bạn rằng chúng ta quan tâm đến thỏa thuận<br />
nhiều hơn so với các nước khác vì chúng ta là một xã hội có tính linh động và đa dạng đến<br />
mức không chú trọng về nguồn gốc. Thay vì tin tưởng người khác và cách họ làm mọi việc,<br />
<br />
như vẫn thường thấy ở nhiều nơi trên thế giới, chúng ta lại đặt tất cả lòng tin lên bàn<br />
thương lượng khi tạo ra một thỏa thuận không thể phá bỏ được. Chúng ta chỉ cần biết “Có<br />
thể đưa ra tòa được không?” mặc dù bất cứ ai không tính đến khả năng phải bảo vệ thỏa<br />
thuận tại tòa cũng bị xem là ngây thơ.<br />
Các nhà xã hội học thường chỉ ra rằng đây là một thay đổi mới diễn ra trong kết cấu cơ<br />
bản của xã hội. Cho đến nửa đầu thế kỷ 20, chúng ta vẫn dùng áp lực xã hội để qui định<br />
trách nhiệm của mình. Nuốt lời là điều không thể chấp nhận được vì trong cộng đồng của<br />
chúng ta, đó là một điều đáng xấu hổ. Ngoài ra, chúng ta còn có cộng đồng tôn giáo để kiểm<br />
soát mọi ý nghĩ về sự thất hứa. Làm cho các linh mục hay giáo sỹ của chúng ta thất vọng là<br />
điều không thể chấp nhận được. Hơn nữa, trước khi bị truyền hình chiếm hết thời gian của<br />
mình, chúng ta còn thuộc về nhiều tổ chức cộng đồng. Chúng ta không thể lạc lối vì những<br />
thành viên trong các câu lạc bộ của chúng ta như Lions, Kiwanis, Những người lạc quan,<br />
hay hội PTA, Masonic, Elks(1) có thể tẩy chay chúng ta. Thật đáng buồn là đến thế kỷ 21,<br />
chúng ta đã không còn cách sống như vậy. Giờ chúng ta chỉ còn lại những thỏa thuận và<br />
việc ra tòa để thực thi thỏa thuận đó bằng mọi cách đã trở nên quá thường xuyên. Thỏa<br />
thuận chỉ có hạn, thỏa thuận là bất biến và thỏa thuận đã đưa ra thì không thể thay đổi.<br />
Hầu hết người nước ngoài đều phản đối việc chúng ta quá phụ thuộc vào thỏa thuận.<br />
Nếu họ có tham gia ký vào hợp đồng thì đó chỉ là một cách khẳng định sự nhất trí từng tồn<br />
tại vào một ngày đẹp trời nào đó. Đó là biểu hiện chính thức về một mối quan hệ tồn tại<br />
giữa hai bên. Cũng giống như bất kỳ mối quan hệ nào khác, nó phải biến đổi theo những<br />
điều kiện xung quanh.<br />
Hầu hết người Mỹ đều sửng sốt khi thấy một hợp đồng đã ký ở Hàn Quốc 6 tháng sau đã<br />
trở nên vô hiệu. Anh ta sẽ tru tréo lên rằng: “Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà”.<br />
Đối tác người Hàn Quốc sẽ giải thích một cách bình tĩnh: “Vâng, chúng ta đã ký hợp<br />
đồng dựa trên những điều kiện tồn tại 6 tháng trước đó. Giờ những điều kiện đó không còn<br />
tồn tại nên hợp đồng chúng ta đã ký trở nên vô nghĩa.”<br />
Người Mỹ la lên: “Chơi bẩn. Anh đang định lừa tôi à?” Hoàn toàn không phải. Điều có<br />
vẻ rõ ràng không thể tranh cãi đối với chúng ta lại không hẳn như vậy đối với họ, chúng ta<br />
không nên nói họ như vậy. Đó chỉ là cách làm việc của họ thôi.<br />
Người Mỹ thường rất hớn hở khi thấy dễ thuyết phụ đối tác thương mại người Ả Rập ký<br />
vào một hợp đồng, sau đó lại tá hỏa khi thấy trong thế giới Ả Rập, việc ký hợp đồng mới chỉ<br />
là bước công bố cuộc thương lượng đã bắt đầu chứ không phải đã kết thúc. Trong văn hóa<br />
của họ, một hợp đồng đã ký không có ý nghĩa gì hơn một ý định thư của chúng ta. Tôi<br />
không quên việc này và các anh cũng nên như vậy. Điều chúng ta nên làm là thừa nhận sự<br />
khác biệt về quốc tịch và văn hóa sẽ dẫn đến sự khác biệt về cách làm việc, và chúng ta cần<br />
học hỏi, thấu hiểu và tôn trọng cách làm việc đó.<br />
Không có gì ngạc nhiên nếu bạn thấy việc người Mỹ sử dụng các công cụ pháp lý nhanh<br />
chóng và thường xuyên hơn bất kỳ dân tộc nào trên Trái đất này. Điều này thật buồn cười<br />
<br />
đối với một thương nhân người Ấn Độ vì Ấn Độ là đất nước mà hệ thống luật dân sự gần<br />
như không tồn tại. Tòa án xét xử của nước này hiện đang có hơn 30 triệu vụ việc trong tủ hồ<br />
sơ. Vị Chánh án của Tòa án ở Dehli ước tính rằng phải mất 466 năm nữa mới có thể giải<br />
quyết đống hồ sơ này. Năm 2010, tòa án cuối cùng đã có thể ra phán quyết vụ việc Union<br />
Carbide được đưa ra hơn 25 năm trước đây.<br />
Rõ ràng người Ấn Độ phải dựa vào lòng tin tưởng đối với người mà họ hợp tác làm ăn.<br />
Tôi nhớ có lần thử giải thích với một người Ấn Độ về tập quán ở Mỹ, cô dâu và chú rể sẽ ký<br />
một bản thỏa thuận tiền hôn nhân trước khi cưới. Anh ta có vẻ ngờ vực: “Tại sao anh có thể<br />
cưới người mà mình không tin tưởng?”. Điều tôi không thể làm cho anh ta hiểu được là đối<br />
với người Mỹ, việc đưa ra một thỏa thuận bằng văn bản có thể chấp nhận được về mặt pháp<br />
lý không có nghĩa là không tin tưởng.<br />
Ở Mỹ, hoạt động pháp lý đã trở nên phổ biến đến mức các công ty có thể tiếp tục làm ăn<br />
với một công ty từng kiện mình. Chúng ta coi đó là cách bình thường để giải quyết một<br />
tranh chấp và không có lý do gì phải thù hằn mãi. Ở hầu hết các nước, bị công ty khác kiện<br />
là một điều mất mặt đến mức họ sẽ không bao giờ có thể hợp tác được với công ty đã từng<br />
kiện họ. Khi tôi giảng bài ở Trung Quốc, các thương nhân có vẻ ngờ vực khi tôi nói rằng ở<br />
Mỹ, một công ty có thể kiện một công ty khác mà vẫn có thể tiếp tục hợp tác làm ăn với<br />
nhau. Ở Trung Quốc, điều này sẽ không bao giờ xảy ra.<br />
<br />
Các cuộc thương lượng phụ thuộc nhiều vào ngoại cảnh (High-Context)<br />
và ít phụ thuộc vào ngoại cảnh (Low-Context)<br />
Từ bối cảnh cho thấy mức độ quan trọng gắn với một mối quan hệ giữa các bên, ngoài các<br />
chi tiết trong hợp đồng. Khi mối quan hệ là quan trọng nhất, chúng ta gọi đó là cuộc<br />
thương lượng phụ thuộc nhiều vào ngoại cảnh. Khi thỏa thuận mới là quan trọng, ta gọi đó<br />
là cuộc thương lượng ít phụ thuộc vào ngoại cảnh. Các nước khác nhau thì coi trọng ngoại<br />
cảnh – môi trường đưa ra lời đề nghị – ở mức độ khác nhau. Phân loại các nước phụ thuộc<br />
vào ngoại cảnh từ nhiều đến ít đó là các nước châu Á, Trung Đông, Nga, Tây Ban Nha, Ý,<br />
Pháp, Anh, Mỹ, các nước Bắc Âu, Đức, Thụy Sỹ.<br />
Việc trao đổi giao tiếp ở Mỹ cũng ít phụ thuộc vào ngoại cảnh. Ý của tôi muốn nói là các<br />
câu từ thì vẫn giữ nguyên dù được nói ở bất cứ đâu. “Không” nghĩa là “không” dù là lời<br />
thầm thì trong buổi hẹn hay tiếng la hét của sếp đối với bạn. Ở Mỹ, chúng ta chấp nhận nó<br />
như thế. Tôi từng nhìn thấy những phụ nữ (có thể là sinh viên ngôn ngữ) mặc áo phông có<br />
ghi “Không” thì có chỗ nào mà không hiểu? Ở các nước phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh thì<br />
lại khác, để hiểu điều được nói ra, bạn phải hiểu ai nói gì với ai, lời nhận xét đó diễn ra ở<br />
đâu và trong hoàn cảnh nào.<br />
Từ trải nghiệm của mình, tôi sẽ dẫn ra một ví dụ: Dwight là một người Mỹ đi xem kịch<br />
và bạn muốn hỏi xem anh ta có thích vở kịch đó không. Dwight có thể nói: “Nó khá được”.<br />
Đối với một người Mỹ điều này có ý nghĩa rất rõ ràng, nghĩa là theo Dwight vở kịch rất hay.<br />
<br />
Giờ hãy giả dụ đó là Rodney, một người Anh đi xem kịch. Nếu anh ta nói “Nó khá được” thì<br />
câu này có rất nhiều ý nghĩa. Nó có thể mang ý nghĩa là vở kịch vô cùng kinh khủng nhưng<br />
“là người lịch sự nên tôi không nói công khai như thế với tác giả”. Nếu người hỏi là người<br />
cho anh ta vé đi xem kịch thì “khá được” có thể mang ý nghĩa là “cũng thường thôi” nhưng<br />
anh ta vẫn trân trọng việc được cho vé. Nếu con trai của Rodney viết ra vở kịch đó thì “khá<br />
được” có nghĩa là “xuất sắc, nhưng cha sẽ không để con phổng mũi đâu.”<br />
Khi gôn thủ Colin Montgomerie người Scotland chơi ở giải Mỹ mở rộng tại Câu lạc bộ<br />
Olympic ở San Francisco, một phóng viên của tờ Los Angeles Times hỏi làm sao anh có thể<br />
gây một ấn tượng đặc biệt khi không bị hỏng quả nào trong toàn bộ mùa giải. Colin<br />
Montgomerie đáp: “Vâng, tôi chơi cũng tạm”. Người phóng viên coi đây là một phản ứng<br />
kênh kiệu và viết bài chỉ trích sắc bén về tính cách của Montgomerie. Thật không công<br />
bằng vì theo tôi, ý mà gôn thủ định nói chỉ là một cách trả lời tự giễu một cách khiêm tốn<br />
mà thôi. Nếu anh biết tiếng Anh Mỹ là ngôn ngữ ít phụ thuộc ngoại cảnh, có lẽ anh sẽ nói:<br />
“Vâng, tôi chơi khá tốt”. Để truyền tải ý này, người Mỹ sẽ phải nói: “Bởi vì tôi đã từng chơi ở<br />
giải này một lần rồi”.<br />
Khi làm ăn ở Trung Quốc, bạn phải có một phiên dịch. Hãy lưu ý những khó khăn mà<br />
họ sẽ gặp phải khi dịch tiếng Anh sang tiếng Trung và ngược lại. Trước tiên, hãy xác định<br />
xem mình đang làm việc với một phiên dịch (người sẽ dịch những gì bạn nói) hay một<br />
người thông dịch (người sẽ dịch ý bạn muốn nói). Những thông dịch viên này rất tự hào là<br />
họ hiểu được ý bạn nói hơn là câu chữ đơn thuần.<br />
Tiếng Trung là một ngôn ngữ phụ thuộc nhiều vào ngoại cảnh. Khi lần đầu tiên nói<br />
chuyện ở Trung Quốc, tôi đã rất cẩn thận khi dùng từ đứa con của họ chứ không phải những<br />
đứa con. Do chính sách một con của nước này nên tôi không muốn ai phải phiền lòng (hay<br />
để Chính phủ nghĩ rằng tôi không tôn trọng chính sách của họ). Người thông dịch của tôi,<br />
Paul Yeh, giải thích cho tôi rằng điều này không quan trọng vì trong tiếng Trung không có<br />
số ít hay số nhiều. Nếu một ai đó ở Trung Quốc bảo bạn rằng họ đang xây nhà thì bạn cũng<br />
không biết ý họ nói một hay một ngàn ngôi nhà. Bạn phải lắng nghe tiếp cuộc hội thoại để<br />
xác định.<br />
Tiếng Trung cũng không có các thì. Nếu ai đó ở Trung Quốc nói với bạn rằng họ “xây<br />
nhà”, bạn sẽ không biết ý của họ là đang xây nhà, sắp xây nhà, đã xây nhà hay sẽ xây nhà.<br />
Bạn phải lắng nghe tiếp cuộc hội thoại để xác định.<br />
Paul, một người sống ở Đài Loan và là một trong những phiên dịch tiếng Trung Quốc<br />
phổ thông tốt nhất của tôi đã giải thích cho tôi rằng dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung dễ<br />
hơn nhiều so với dịch ngược lại. Vì tiếng Anh là một ngôn ngữ rất cụ thể nên rất dễ dịch<br />
sang tiếng Trung. Còn với tiếng Trung, bạn phải lắng nghe cả một hoặc hai đoạn để hiểu hết<br />
ý nghĩa những gì được nói trước khi có thể dịch sang tiếng Anh.<br />
Điều đầu tiên chúng ta cần tìm hiểu về việc thương lượng với người nước ngoài là thỏa<br />
thuận. Thỏa thuận không phải là vấn đề chính đối với họ mà họ chú trọng vào sự tin tưởng<br />
trong mối quan hệ giữa hai bên. Có sự thật lòng giữa hai bên hay không? Nếu còn sự nghi<br />
<br />
ngờ thì không biện pháp khôn khéo về pháp lý nào có thể tạo nên một mối quan hệ giá trị<br />
được. Trong khi bạn ra sức nghĩ ra những điểm tốt trong thỏa thuận thì họ sẽ dành thời<br />
gian đánh giá những điểm tốt trong tính cách của bạn.<br />
<br />
Bắt tay hợp tác với người nước ngoài<br />
Giờ chúng ta hãy tập trung vào một sai lầm lớn khác mà người Mỹ thường mắc phải khi<br />
hợp tác với người nước ngoài, đó là: Chúng ta muốn bắt tay hợp tác quá nhanh.<br />
Không ai muốn bắt tay vào việc nhanh hơn người Mỹ. Thường thì chúng ta phải đưa ra<br />
một số câu pha trò để làm giảm bớt không khí căng thẳng và sau đó mới đi vào những chi<br />
tiết của hợp đồng. Tiếp đó chúng ta mới giao lưu. Người nước ngoài thường mất nhiều ngày,<br />
nhiều tuần hay thậm chí cả nhiều tháng trước khi họ muốn chuyển từ giai đoạn thăm dò<br />
tìm hiểu sang giai đoạn cảm thấy vui vẻ khi hợp tác.<br />
Khi Shah (vua) của Iran không còn nắm quyền, công ty bất động sản mà tôi làm Chủ<br />
tịch ở Nam California có nhiều quan hệ hợp tác làm ăn với người Iran (mà họ thường thích<br />
gọi là người Ba Tư hơn) – những người trốn chạy chế độ mới đang có hàng triệu đôla tiền<br />
mặt để đầu tư. Thường tôi thấy nhân viên của mình mắc phải sai lầm khi cố gắng nói<br />
chuyện làm ăn quá nhanh, khiến người Iran không tin tưởng vào họ. Ngay sau đó chúng<br />
tôi hiểu ra rằng họ muốn ngồi uống trà nhiều giờ để đánh giá chúng tôi trước.<br />
Nếu bay đến Nhật Bản để kinh doanh, bạn có thể phải mất nhiều ngày để tạo dựng quan<br />
hệ trước khi họ cảm thấy thoải mái để nói chuyện làm ăn với bạn. Nhưng hãy cẩn thận vì<br />
họ không chỉ gây sức ép cho bạn bất kể thời gian hay thời hạn. Ở hội thảo của tôi, nhiều<br />
người nói rằng niềm vui được đối xử quá tốt đã nhanh chóng trở thành nỗi thất vọng khi họ<br />
nhận thấy chuyển sang chuyện làm ăn mới khó khăn làm sao. Họ đã kể cho tôi những câu<br />
chuyện thót tim về việc không thể thương lượng được cho đến khi ngồi lên xe limousine ra<br />
sân bay để về nước. Thời gian ra sân bay Narita chỉ mất có hai tiếng nhưng đó là cuộc<br />
thương lượng với áp lực thời gian kinh khủng quá mức. Vì sợ hãi với ý nghĩ phải trở về<br />
trắng tay, họ đi thẳng luôn vào vấn đề cơ bản nhất.<br />
Khi thương lượng với người nước ngoài, người Mỹ chúng ta sẽ làm tốt hơn nếu chậm lại<br />
một chút. Chúng ta thường nói trước rồi lắng nghe phản hồi và quan sát biểu hiện của<br />
những người thương lượng khác. Người nước ngoài nói với chúng ta rằng chúng ta nên đảo<br />
lại thứ tự đó. Chúng ta nên quan sát trước, sau đó lắng nghe và cuối cùng thì mới nói. Thực<br />
ra, việc phản ứng từ tốn trước đề nghị của đối phương là một biểu hiện tôn trọng. Sự im lặng<br />
của bạn không có nghĩa là bạn chấp nhận đề nghị của họ, chỉ có nghĩa là bạn đang dành<br />
thời gian cân nhắc đề nghị đó như nó cần phải thế.<br />
Người Mỹ thường rơi vào hai cái bẫy chính khi giao dịch với người nước ngoài:<br />
1. Chúng ta quá chú trọng thỏa thuận và không mấy chú trọng đến mối quan hệ giữa các<br />
bên.<br />
<br />