YOMEDIA
ADSENSE
80 triệu cho 1 lời hứa..
52
lượt xem 7
download
lượt xem 7
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tham khảo tài liệu '80 triệu cho 1 lời hứa..', giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: 80 triệu cho 1 lời hứa..
- 80 triệu cho 1 lời hứa.. Bốp ! Cả 5 ngón tay in hằn lên mặt Vũ. Cái tát quả thật rất đau , nhưng Vũ vô cảm với cái đau thể xác này. Phải chăng với cậu , cái tát này còn quá dễ chịu so với những thứ cậu chịu đựng ở ngôi nhà này. -Thằng chó , tao đã bảo mày không được động vào đồ của tao cơ mà ! -Nhưng thưa cậu chủ , tôi chỉ dọn dẹp phòng của cậu thôi mà? Vũ luôn khiêm nhường trước Khánh-cậu 2 nhà họ Đặng. Bốp ! Lại một cái đạp nữa vào bụng cậu. Vũ như là một cái bich bông để mặc cho Khánh đánh đập hành hạ , đơn giản một điều. Khánh là chủ - còn Vũ là người hầu. -Có chuyện gì vậy cậu Khánh. Ông quản gia cùng một số người làm khác chạy đến. -À ! Ông đây rồi ! Nhốt thằng này vào bếp , từ giờ nó không được phép
- làm bất kì việc gì ở trên nhà. Nghe rõ chưa? -Dạ ! Vâng ! Khánh nói kiểu rất hách dịch , đơn giản hắn là Chủ. Vũ đi từng bước lếch thếch xuống bếp mang theo tâm trạng như mọi ngày...... Nhục ! Nhục nhã ! Cậu - Lâm Duy Vũ Tuổi đời mới 17 Cách đây 5 tháng ,gia đình đấm ấm của cậu bị siết nợ , cha mẹ cùng đường đã ôm nhau về nơi vĩnh hằng. Bỏ lại cậu với số tiền nợ lớn. Cậu bị bắt về làm người ở để trừ nợ dần cho những sai lầm mà bố mẹ cậu để lại.
- Những người làm khác xót xa nhìn Vũ nhưng biết làm gì để giúp cậu. Bọn họ cũng như Vũ, đều gánh trên mình một món nợ với nhà họ Đặng nên luôn phải chịu kiếp trâu kiếp ngựa ở ngôi nhà này. Tối hôm đó , nhà họ Đặng có một bữa tiệc lớn. Con gái duy nhất của dòng họ -Đặng Thái Quỳnh Anh vừa chữa bệnh thành công ở Mỹ về. -Nhanh lên ! Tiếng ông quản gia thục giục phòng bếp , người làm chạy đôn chạy đáo , vào những ngày này họ đều muốn thể hiện mình là một người làm tốt trước mặt chủ , chỉ mong muốn được những đồng tiền thưởng , để gánh bớt được phần nào những món nợ mà họ đang mang. Duy nhất chỉ có một người làm là không như vậy. Anh ta ngồi gục đầu vào thành bếp , hai tay ôm đầu gối. Mắt nhìn về khoảng không đen kịt ở sân sau. -Vũ ! Mau mang cái này lên trên kia ! Tiếng quát của ông Thắng - Người đầu bếp già kéo cậu thoát ra khỏi những suy tư. Cậu giật mình, bê vội đĩa gà quay ra tiền sảnh. Nhưng vừa đi cậu ta chợt nghĩ đến điều Khánh nói sáng nay. Cậu lúng túng không biết phải làm
- sao. -Trông anh có vẻ mệt , để tôi giúp anh mang ra nhé Một cô bé xinh xắn tiến đến phía cậu.chưa đợi cậu trả lời cô bé đã đưa đôi bàn tay thon thả , trắng muốt ,đỡ lấy đĩa gà to bự từ tay cậu. Tay chạm tay - Đôi tay thô ráp của cậu chạm nhẹ vào bàn tay thon thả đấy. Một luồng điện sẹt qua người cậu. -Ơ ! Cô ơi....nhưng.... -Không sao đâu , tôi cũng quen việc này rồi mà ! Cô bé nhìn cậu cười tít mắt , vẫy bàn tay trắng muốt ra với cậu. Cậu thấy lạ lùng ! chắc cô ta là khách mời của cô tiểu thư mới về. Cô ta nói gì nhỉ , đã quen với việc bưng bê ở ngôi nhà này sao. Chẹp miệng ! Cậu đi xuống căn bếp tối tăm.... Cạch cạch , lạch bạch , keng keng.
- Đã hơn 2 giờ sáng mà dinh thự họ Đặng vẫn còn những tiếng động. Những người làm vẫn đang thu dọn lại những gì còn sót lại của bữa tiệc. Thân trâu ngựa thì phải vậy ! Với những người làm ở đây thì đêm cũng như ngày ,họ phải làm quần quật để kiếm đủ chi tiêu và dư ra một ít nào đó. Cất xong những cái đĩa cuối cùng , Vũ thở dài ,cậu mệt. Ngước đôi mắt , cậu thấy những vì sao qua lỗ hở của mái nhà bếp. Xa xăm mà như rất gần. Cậu muốn tới đó. Phải chăng ở nơi đó - trên những vì sao tinh tú , bố mẹ cậu đang vi vu. Đang tận hưởng những gì mà ông trời ban tặng. Nhìn đôi bàn tay phồng rộp , lở loét cậu...... HẬN. HẬN đấng sinh thành đã bỏ cậu đi. HẬN những kẻ đã lấy đi cuộc sống tự do của cậu. HẬN ông trời sao không cho cậu những gì tốt đẹp. HẬN chính bản thân mình , bất lực.
- HẬN............................. Và rồi cậu ôm cái HẬn đó vào giấc ngủ nhanh chóng. Trời đã sáng ,nắng đã ngọt , chim đã véo von ,hoa lá đã thi nhau mở mắt ! Hít ! Hà ! Cô nắm mắt , hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra đều đều ! Wow ! Thật thoải mái ! Với cô dù có đi mọi nơi trên trái đất này , mọi cảnh đẹp hùng vĩ cũng không mang lại cho cô cảm giác này. Với cô không nơi nào đẹp bằng nơi mình đang đứng - Ban công lộng gió trước phòng cô. -Chào tiểu thư ! -Tiểu thư ! -Tiểu thư đã dậy ! Những người làm vườn đã thấy cô bé. Họ chẳng lạ gì Quỳnh Anh , ở ngôi nhà này cô là người thân thiện nhất với nhũng người làm như họ.
- Kìa !Cô bé đang vẫy cánh tay nhỏ xíu với họ , miệng cười tươi. -Bác Hoa , chú huy ,Anh Phúc chúc mọi người một ngày tốt lành ! Hàng chục cánh tay đưa ra vậy lãi , mọi người làm nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô bé như được tiếp thêm một chút sức mạnh ,một chút vui đời để bắt đầu một ngày khổ sai cực nhọc. Cô bé vui lắm ,đã lâu lắm rồi cô mới lại được trở về nhà như thế này. Được hít hà cái không khí trong lành như thế này. Được tự do , được thấy những nụ cười của mọi người như thế này. Đang miên man với hương hoa , gió thổi......thì : Xoảng !!!!!! Keng !!! Bốp ! Bốp ! Sau tiếng động lạ đập vào tai cô bé là những câu chửi thề gay gắt của anh cô.
- -Mẹ thằng chó này ! Tao đã cấm mày lên đây cơ mà ! Cô bé vội chạy xuống ,trước giờ anh cô có bao giờ đánh chửi người làm như thế này đâu. Nhất là khi có cô ở nhà ! Hiện trong mắt cô là cảnh : Khánh -anh 2 cô đang đạp liên tục vào đầu của một người làm đang ngã lăn ra. Không kìm nén khỏi sự tức giận cô chạy đến xô Khánh ra chỗ khác -Anh làm cái trò gì vậy? Cô bé đỡ kẻ người làm dậy trong con mắt ngỡ ngàng của Khánh. Máu từ mồm từ mũi của kẻ người làm chảy ướt cả tay áo cô. Quỳnh Anh hoảng hốt gọi vú Năm lấy bông gạc cầm máu. Đau quá ! Sao ngày nào nó cũng hành hạ tôi thế này ! vũ ôm đầu hứng chịu những trận đòn của Khánh. Tưởng chừng không thể chịu nổi nữa , nỗi HẬn cùng cơn tức giận chực tuôn ra thì một giọng con gái chen ngang vào. Đến tận bây giờ khi ở trong phòng của cô ấy ,Vũ vẫn không thể tin người vừa cứu mình lại là Quỳnh Anh - Tiểu thư của dòng họ Đặng và hơn hết cô ta lại chính là cô bé tối qua cậu gặp.
- Ôi ! Thế mà tối qua Vũ dám bảo cô ấy bê đĩa gà quay ra đấy? Ông chủ mà biết chắc cậu bị đánh chết thôi. -Anh có bị sao nữa không? Bàn tay trắng muốt của cô ấy cứ thoăn thoắt trên mặt Vũ. -Tôi...tôi... -Xin lỗi anh nhé ! Chả hiểu sao anh tôi lại như vậy? Cô bé chắp tay , nháy mắt tinh nghịch với Vũ. Cậu mỉm cười , mặc dù cái mặt cậu lúc này chả thể cười nổi. -Anh vào đây lâu chưa? Cô bé đưa cho cậu một viên kẹo , nhìn cái miệng chúm chím của cô ta thật đáng yêu. -Ơ...à...tôi vào đây được 4 tháng rồi ! -Thảo nào ! Tôi thấy anh lạ lắm ! Cô bé đăm chiêu suy nghĩ làm vũ không nhịn nổi cười. Nhìn cái mặt cô ta thật dễ thương.
- Thấy Vũ cười , quỳnh Anh cũng tự nhiên thấy vui và cô cũng cười Trông ngôi nhà này không ai cả ngoài Vũ ra là người có cùng độ tuổi và đùa nghịch với Quỳnh Anh. Cô và cậu sớm có một tình yêu, mặc kệ cái quan hệ Chủ -Tớ. Gió thổi vi vu trên những tán cây , những ánh nắng còn sót lại của chiều tà đang cố len lỏi qua từng kẽ. Ở một góc nào đó của Hà Nội ! Có 2 người đang ngồi nhìn" ông mặt trời về với bà mặt trời ". Hoàng hôn buông nhẹ ! Mặt trời đỏ rực đang chìm từ từ khuất sau những tán cây. Cô gái ngửa mặt lên trời , đôi môi mỉm cười nhẹ ! -Anh nhìn kìa? Đám mây kia có hình lạ quá? Đố anh biết nó hình gì? Cô gái chỉ cho chàng trai những đám mây trắng sốp trên bầu trời tà ! Chàng trai khẽ ngước đôi mắt , cậu nhìn đám mây rồi ngoảnh ra cô bé với bộ mặt ngây ngô không biết. -Hình như nó chẳng có hình thù gì cả?
- -Oẹ ! Sao anh dốt thế? Lêu lêu -Thế em nghĩ nó là hình gì? -Nếu em nói ra được nó là hình gì thì sao đây? Nhìn cô bé đứng bĩu môi khoanh tay , chàng trai không nhịn nổi cười. -Được ! Em thích gì cũng được? -Nhớ nhé ! Cô bé khoái trá cười týt chạy lại thì thầm bên chàng trai. -Ngốc ạ ! Đó là hình" đám mây "! Hahahaha -Ặc ! Lừa anh à ! -Ai biết ! Thế là anh nợ em một lần nhé ! -Thôi được ! THế giờ đến lượt anh? -Yes ! Thoải mái đi ! Hihi Chàng trai nhìn đám mây trôi xa xa , mỉm cười. -Đố em ! Nếu đám mây bên trái đụng vào đám mây bên phải thì sẽ có hiện
- tượng gì? Hehe Cô bé lẩm bẩm : -Đụng vào à !....cái gì nhỉ...hình như làm gì có hiện tượng nào sảy ra cơ chứ !..A ! -Sao ! Nghĩ ra chưa? -Sồi ôi ! Dễ ợt ! nó sẽ sinh ra một đám mây to hơn ! Thế thôi ! Hahahahahahahaha -Sai rồi ! -Á ! Thế nó là hiện tượng gì? Cô bé phụng phịu , hờn dỗi. Chàng trai tiến đến ! -Hiện tượng này này ! chàng trai bất ngờ đặt nhẹ nụ hôn lên bờ môi mọng đỏ của cô bé. Lưỡi chưa sang , nhưng môi đã ngọt kịp ngọt......S2 Cô bé bất ngờ ! chưa kịp định thần thì hiện tượng kì lạ đã chấm dứt !
- -Đó đó ! Hiện tượng đó đó ! -AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Đánh chết anh ! Trời đã sập tối ! Đôi trai gái cõng nhau về căn biệt thự to đùng phía trước - Dinh thự họ Đặng. -Vũ này ! Cô gái lên tiếng. chàng trai im lặng , chàng biết cô bé nói gì , vẫn là những câu nói như mọi ngày ! -Đừng ở đây nữa ! Cha em hình như đã biết được chuyện của chúng ta rồi ! -Kệ ông ta ! Anh sẽ sớm trả xong số tiền mà anh nợ ông ta , rồi anh sẽ cưới em ! -Nhưng.....! -Quỳnh Anh à ! Hãy tin lời anh nói , dù ông ta có gây ra bất kì khó khăn nào anh cũng không sợ đâu? -Em biết ! Vũ của em rất giỏi mà ! Cô bé gục vào lưng chàng trai ! Ngày hôm nay cô đã rất vui , nhưng đổi lại là sự mệt mỏi,đau nhức của bệnh tật.
- Cô biết ! Vũ là một chàng trai can đảm ! Nhưng anh làm sao kiếm được số tiền lớn vậy để cha cô? Nghĩ miên man ! Cô gục đi lúc nào không biết ! -Mẹ mày ! Con chó này ! Mày chết mẹ mày đi ! Từng câu chửi là từng phát gậy chan chát vào lưng Vũ ! Vũ không thấy đau ! Bởi niềm đau của cậu đã ở hết trên lầu ! Nơi quỳnh Anh đang được ông bác sĩ chữa trị. -Mày biết em tao bệnh nặng mà dám lôi nó đi chơi à ! Mày có ý định gì ! Mẹ mày em tao mà làm sao , tao giết chết mày ! Vũ hối hận lắm ! Không phải cậu không biết cô bé bị bệnh. Nhưng chỉ nơi nào có 2 người, cậu và cô bé mới được sống thật với lòng mình , mới được trao nhau những xúc cảm của tình yêu đôi lứa. Ở ngôi nhà này ! Thứ tình cảm của cô bé và cậu luôn phải khoác trên mình cái áo của sự quan hệ chủ tớ ! Cậu nào ngờ chỉ vì phút ích kỉ , chỉ vì một ít cảm xúc mà cậu đã gây ra lỗi lầm to lớn thế này. Quỳnh Anh ơi ! Đừng bỏ anh !
- Vũ sợ lắm ! Sợ cái cảm giác mất mát này lắm ! Sợ cái cảm giác mất đi người thân một lần nữa. sợ cái cảm giác mất đi thứ duy nhất mình có được. Sợ mất đi một nửa cuộc sống của mình. Cậu ôm mình lăn lộn nghiệt ngã giữa sàn nhà. Cậu như vậy đâu phải do nỗi đau thể xác , vì bị đánh đập. Đâu phải do những tủi nhục vì bị lăng mạ. Mà cậu đang muốn thử cảm giác đau đớn tột cùng này. Liệu nó có bằng được đớn đau mà Quỳnh Anh đang gánh chịu hay không. Không bằng ! Chắc chắn không bằng ! Đêm đã buông ! Cậu với những vết bầm tím , xưng húp trên thân thể lặng lẽ bước vào phòng cô bé ! Quả là liều lĩnh ! Cậu có thể bị đối xử như một con chó hay nặng nề hơn
- biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này , nếu như bị bắt được. Nhưng tình yêu và sự bất chấp như tiếp thêm một nguồn lực , thúc đẩy cậu phải ở bên cô bé ngay lúc này. Gạt mái tóc cô bé ra khỏi đống dây truyền lằng nhằng. Cậu thương quá ! Cô bé đã mất đi sự nhí nhảnh lẫn sự vui tươi thường ngày thay vào đó là gương mặt xanh xao , tím tái. Cậu như bị bóp nghẹn con tim ! Cầm đôi bàn tay trắng muốt ! Cậu chùi chùi lên má ! Đâu rồi hơi ấm của em ! Đâu rồi sự tươi trẻ ! -Quỳnh Anh ơi ! Anh yêu em nhiều lắm ! Quay lưng ! Cậu toan bước đi thì vạt áo bị mắc vào thứ gì đó. Quay lưng lại ! Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo cậu. -V...ũ...
- Cậu nắm chặt bàn tay cô bé ,thỏ thẻ. -Anh đây ! có anh bên cạnh em đây ! Cô bé vuốt mái tóc cậu , sờ những vết bầm tím trên khuôn mặt cậu. Khóc ! Cô bé khóc ! Những giọt lệ rơi ra từ đôi mắt quầng,nhợt nhạt. -Hãy đi đi Vũ ! Ngày mai bố em về , ông sẽ không tha cho anh đâu ! Hãy đi khi chưa quá muộn ! -Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em ! Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu ! -Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi. -Không ! Hành hạ mấy cũng được ! Ở đâu có em , thì anh ở đó. Cô bé bật khóc , cô yêu Vũ quá đỗi , biết anh đi , cô sẽ đau buồn lắm ! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây , anh mới được làm một con người đúng nghĩa ,mới giữ được mạng sống ! -Nhưng anh làm sao bỏ em lại được ! -Ngốc lắm ! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ !
- -Nhưng.....anh...vẫn...n...ợ.. Vũ ngập ngừng ! cô bé hiểu , anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi , chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất. Cô mỉm cười cay đắng , nhìn anh buông từng lời : -Cha em sẽ xóa nợ cho anh ! Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy. Câu nói tiếp theo của cô bé , như mũi tên cắm sâu vào tim cậu , như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu. Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu. - 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng. Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người , ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục. Biết cô ngang bướng , ông đã đặt ra điều kiện : Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định , ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ , và để cậu đi. Nếu Vũ được tự do , nếu Vũ được sống , cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.
- -Đi ! Đi đi ! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh....hức hức ! -Không ! Nếu có chết , anh cũng sẽ chết ở nơi đây , chết ở nơi nào có hình bóng của em ! -Đừng phí phạm tuổi trẻ , hãy hứa với em , sẽ không quên em nhé ! Em mãi yêu anh Vũ ạ ! Đi đi Gạt nước mắt ! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối. -Chắc chắn anh sẽ trở về ! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ ! Hãy chờ anh ! -Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà ! Hứa với em , sẽ trở về nhé? -Anh hứa , sẽ mãi HỨA.....nhừng gì em cho anh , anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình ! Nuốt nước mắt vào trái tim , Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu. Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa ! Gắng nhé em !
- Gắng đợi anh về nhé ! Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi. Một lời HỨA ! Mưa rồi ! Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất , cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách. Nước không ở tay Cô , mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi ! Vũ đã không quay lại. Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình ,mở cửa sổ nhìn về màn đêm không một tý ánh sáng. Đêm nay ! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ ,khung cửa sổ vẫn vậy ,lạnh toát ,vô hồn. Cô dặn mình phải quên ! Quên con người đó ! Quên hình bóng đó ! Quên thôi ! Tin tin tin !
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn