intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh mắt trái tim P3

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

83
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Khi vừa đi làm về, Gia Huy đã thấy Ngọc Giao trong sân, cô đang cầm cây chổi vừa quét lá bàng trong sân. Ngồi xuống băng đá, anh trêu: Hôm nay tiểu thư quét lá có lẽ trời mưa quá! Quét mấy chổi nữa là xong, cô quẹt mồ hôi ngồi xuống cạnh Huy: - Không lắm biết làm gì, không lẽ cứ ngồi đó đợi chị em cậu nuôi. Gia Huy chau mày. - Chị lại nói gì vậy? - Không đúng sao? Cả tháng nay nếu không nhờ chị em cậu tôi đã thành…trẻ bụi đời...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh mắt trái tim P3

  1. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 3 B uổi chiều. Khi vừa đi làm về, Gia Huy đã thấy Ngọc Giao trong sân, cô đang cầm cây chổi vừa quét lá bàng trong sân. Ngồi xuống băng đá, anh trêu: Hôm nay tiểu thư quét lá có lẽ trời mưa quá! Quét mấy chổi nữa là xong, cô quẹt mồ hôi ngồi xuống cạnh Huy: - Không lắm biết làm gì, không lẽ cứ ngồi đó đợi chị em cậu nuôi. Gia Huy chau mày. - Chị lại nói gì vậy? - Không đúng sao? Cả tháng nay nếu không nhờ chị em cậu tôi đã thành…trẻ bụi đời rồi. Gia Huy bật cười: - Cái gì? Trẻ hả? Ngọc Giao đùa: - Thì tôi còn trẻ mà. Cả hai phì cười. Một lúc Huy lên tiếng: - Một lúc nào đó hai bác sẽ hiểu và thông cảm với chị. Ngọc Giao ũ rũ thở ra: - Tôi cũng mong là như vậy? Tôi mà biết tên nhà báo nào đã đang bài đó nhất định tôi sẽ bằm hắn cho cá ăn. Bất chợt Ngọc Giao quay qua nhìn Huy. Anh đang nhìn cô rất lạ, nhưng Ngọc Giao không để ý, cô vô tư. - Hình như cậu đổi kính, Kính này đẹp và hợp với cậu đấy. Mỉm cười, Huy nghe một cảm xúc nhè nhẹ đang dâng lên. Cuối cùng cô ấy cũng đã để ý đến mình. - Gia Huy này! Gia Huy giật mình: - Gì cơ, Ngọc Giao nói đi! - Cái gì mà Ngọc Giao? Cô xù mặt, cách nói chuyện của Gia Huy cứ như hai người là bạn nên Ngọc www.vuilen.com 32
  2. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Giao độp lại: - Cậu là em của Gia Thanh, tôi là bạn nó, cậu phải gọi tôi là chị Giao. Gia Huy cãi: Nhưng chúng ta bằng tuổi, tôi thì nhỏ hơn chị ấy có mấy phút thôi. Nhỏ là nhỏ không cớ mấy phút mấy giờ gì ráo. Cách nói chuyện ngang như cua của Ngọc Giao cả thế giới đều biết nên Gia Huy không cãi. Có nói cũng không tháng nổi một hiệp. Gia Huy xuống giọng: Hồi nãy chị định nói gì, nói đi. Cô cười toe: - Tuy ba mẹ tôi đã đuổi tôi khỏi nhà nhưng tôi sẽ không vì thế mà buông xuôi đâu Tôi sẽ chứng mlnh cho họ thấy bản lĩnh của mình: - Bằng cách! - Đi làm! - Nhưng chị đã có việc làm rồi. Hay chị định nghĩ dạy thể dục nhịp điệu, chị rất thích công việc đó mà. Cô nghiêm mặt: - Ai nói tôi nghĩ. Đó là làm vào tối, bấy nhiêu chưa đủ chi tiêu, mà ban ngày tôi lại rảnh nên muốn xin một việc nào đó làm thêm. Gia Huy cười cười: - Tôi sẽ giúp chị. Nhưng sở trường của chị là gì? Tôi đã tốt nghiệp đại học kinh tế ngành quản lý ở Mỹ, được chứ? Gia Huy nhìn cô với vẻ thán phục. Phải công nhận Ngọc Giao lại có tài lại thông minh. Hãnh diện trước sự ngưỡng mộ của Gia Huy chưa được bao lâu, mặt Ngọc Giao đã xìu xuống: - Nhưng lúc đi ra khỏi nhà tôi không có đem bằng theo. - Vậy cũng nói. Ngọc Giao lườm Gia Huy. Đã không thông cảm với người ta, còn ở đó châm chọc. - À, Tôi còn biết cả Hoa văn và Pháp văn. Đôi mắt Gia Huy lại sáng lên. Anh không ngờ Ngọc Giao lại giỏi đến thế. Nhưng nghe cô nói anh mới thông cảm vơi cô. Nếu anh là họ cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà. Tài năng như thế mà chỉ đi dạy thể dục thẩm mỹ, hỏi ai không tức. - Vậy thì cũng được rồi. Tôi sẽ giới thiệu cô làm thông dịch. www.vuilen.com 33
  3. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Nhưng tôi hỏng có đem văn bằng theo. Cô ngồi bó gối: - Giấy tờ tùy thần cũng không có luôn. Gia Huy giơ tay đầu hàng: - Vậy hãy đi bán báo đi, nghề đó không cần phải có chứng chỉ văn bằng gì cả Gia Huy nói chơi nào ngờ Ngọc Giao lại reo lên: Cậu nói phải đó, ông bà mình nói ''không có nghề nào xấu" mà. Gia Huy giật mình: - Đừng có nói là chị... làm thiệt nghen. Ngọc Giao cười hì hì: - Dĩ nhiên.    B uổi sáng. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Trần Khắc đến bàn làm việc xem lại tài liệu. Công ty sản xuất giày của anh đang chuẩn bị cho ra mẫu mới vì thế có rất nhiều việc phải làm. Đưa tay kéo hộc tủ thìm bao thuốc. Tay anh chợt sựng lại vì chiếc ví da của Ngọc Giao. Hơn tháng nay mãi lo công việc nên Khắc đã để nó nằm im trong ngăn kéo không ngó ngàng gì tới. Cầm cây chì kẻ mày lên, anh chợt mửn cười tự hỏi không biết bây giờ cô ta đang làm gì? Những giấy tờ của cô đều được chính phủ Mỹ cấp nên anh không tài nào tìm ra địa chì. Có những hôm tan sỡ, Khắc đã đậu xe hàng giờ ở chỗ chia tay cô hôm nọ nhưng vẫn không thấy. Anh sờ nhẹ tấm ảnh cô được chụp đờ mi gắn trong bóp. Nụ cười duyên dáng và đôi mắt thơ ngây trong veo như đang hớp hồn người. - Nhưng sao cô ta cứ hay gây gổ với mình? Khắc tự hỏi cây này đã nhiều lần nhưng anh vẫn không tìm ra đáp án. Tự dưng anh lại muốn nghe cô nói dù chưa một lần lời nói ấy dịu dàng với anh. Móc điện thoại trong túi ra, anh mở chế độ âm thanh: - Anh yêu! Dậy đi anh. Bật cười, anh vội tắt máy. Cô nàng lắm trò thật. www.vuilen.com 34
  4. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Cốc… cốc… Tiếng gõ cữa đưa Trần Khắc về thực tại Một phút lãng mạn qua nhanh, gương mặt anh lại trở về nét lạnh lùng cố hữu. Hoàng Yến cười thật tươi: - Em mang cà phê cho anh. Trái hẳn với suy nghĩ của Hoàng Yến, Khắc mở rộng cửa và cười thân thiện: - Vào đi em. Một thoáng lao xao, Hoàng Yến bước vào Cô đến bên cửa sổ nhìn ra giàn hoa giấy trước ngõ. Khắc nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, mảnh mai của cô mà nhói cả lòng. Năm năm qua cô đã ở bên anh như chiếc bóng, chưa bao giờ Hoàng Yến nổi giận gây gỗ với anh. Cô là người phụ nữ lý tưởng nhưng... Anh có quá tàn nhẫn không? Một nỗi ray rứt lại âm ĩ trong lòng. Anh không có quyền làm điều đó. Trần Khắc tự nhủ. Mẹ anh nói đúng. Cả hai không thể tự làm khổ mình, cần phải xem xét lại mọi việc. Anh nghĩ vậy nên thấy lòng nhẹ nhõm hơn, bước đến cạnh cô, anh như ôm cô dựa hẳn vào lòng, úp mặt vào tóc cô anh thì thầm: - Yến! Anh xin lỗi. Thời gian qua anh đã làm khổ em nhiều quá. Bàng hoàng trước hành động bất ngờ của anh, Hoàng Yến như không tin vào sự thật Buổi sáng thế này, Trần Khắc không thể uống rượu nhưng... Đây là lần đầu tiên anh có cử chỉ thân mật khi chỉ eó hai người. Trước giờ, cô luôn là người bên cạnh anh trong những buổi tiệc nhưng anh chưn bao giờ tỏ ra thế này. Nhắm mắt không dám mở ra. Hoàng Yến thậm chí còn không dám thở mạnh. Cô sợ khi mở mắt ra rồi hạnh phúc mà cô đang có sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng mất. Nhẹ xoay cô đối diện với mình, Khắc nâng mặt cô lên, giọng anh lại nồng nàn: - Anh xin lỗi! Hoàng Yến đặt ngón tay lên môi anh ngăn lại, cô khẽ lắc đầu: - Anh không có lỗi, em không cần gì cả. Anh nhìn xoáy vào đôi mắt đẹp của cô: - Kể cả anh và con hả? Cơ hứ một tiếng thật rõ: - Anh còn dám nói! Lúc nào cũng chỉ có con thôi. www.vuilen.com 35
  5. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Anh cười: - Có người ganh tị. - Ai thèm! Anh chụp tay cô đưa lên môi, chỉ bấy nhiêu nhưng Hoàng Yến nghe rung động thật mạnh, sự chờ đợi trong suất năm năm của cô giờ đã được đền bù. Hoàng Yến ngẩng mặt lên, cô khẽ nhắm mắt khi chót mũi anh khẽ cọ vào mũi cô. Bàn tay cơ đan lại bá cổ anh khi Khắc cúi xuống, môi anh chạm khẽ vào môi cô. Nụ hôn đến thật êm đềm và ngọt ngào. Hoàng Yến như tan ra trong tay anh. Nỗi đam mê của gă đàn ông đang dâng lên ngùn ngụt tường chừng không gì ngăn nổi. Khi bờ môi tham lam của anh lướt nhẹ trên cổ cô. Hoàng yến ngất ngây với những xúc cảm từ anh. Bỗng bờ môi Khắc dừng lại, nheo mắt nhìn ra cổng giọng anh trở nên xa lạ: - Người giao báo hình như đã đổi? Hoàng Yến hụt hẫng, khi anh dừng lại một cách thô bạo, cảm giác tủi hờn vì cho rằng anh vắn chưa mở lòng mình với cô làm cô thấy tự ái. Chợt nghe anh nói bao nhiêu uất ức trong lòng tan biến ngay. Cô nũng nịu: - Chuyện nhỏ vậy anh cũng thắc mắc. - Em còn tưởng chuyện gì lớn lao. Trần Khắc nheo mắt nhìn theo cái dáng nhỏ xíu đạp xe ngoài đường. Tại sao lúc nãy anh có thái độ đó với Hoàng Yến. Tại sao anh lại sợ mà dừng lại. Cảm giác hối hận lại xâm chiếm lấy anh. Ôm ghì lấy cô, anh xúc động: - Giận anh không Yến? Cô úp mặ vào ngực anh nghe bao cảm xúc mới: - Không, ngược lại em rất hạnh phúc. Cô ngửa mặt lên nhìn anh: - Hôm nay... em vui lắm. Anh cười hôn lên mắt cô: - Ngọc Nhi lớn rồi. Dạo này con biết tự lo cho mlnh nên anh muốn em đến công ty phụ anh. Cô ngỡ ngàng: - Đi làm? Anh muốn em trở lại công ty? - Ừ! Em là người có tài, anh muốn em phát huy tài năng của mình. www.vuilen.com 36
  6. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Hoàng Yến ôm chầm lấy anh. Cô ngỡ trọn đời này mình sẽ phải ở nhà chăm sóc con cái. Không ngờ Khắc lại để cho cô đi làm. Thế là mơ ước của cô đã được thực hiện rồi. - Cám ơn anh. Em sẽ làm tốt mọi việc.    T ừ khi đi làm, với cương vị là giám đốc Maketing, Hoàng Yến đã là một phần không thể thiếu trong công ty. Nhờ thế Trần Khắc có rất nhiều thời gian rảnh. Vì vậy, chiều nay anh quyết định đến trường đón Ngọc Nhi. Ngồi trong xe, anh đã thấy dáng Ngọc Nhi. Nhíu mày, anh chợt khó chịu vì dáng đi mệt mỏi của nó. Nhấn còi báo hiệu, Ngọc Nhi nhận ra xe ba ngay, đôi mắt sáng rực, cô bé xách cặp chạy lúp xúp đến. Vừa ngồi vào xe, cô bé đã nhào vào lòng ba huyên thuyên: - Ba! Ba là số một nha. Anh véo mũi con: - Sao lại số một. - Vì ba đi rước con. Đi với chú Tùng chán thấy mồ. Anh chợt cau mày: - Mẹ... không rước con hả? Cô bé lắc đầu: - Rất ít. Hay mai mốt ba đưa con đi học rồi rước con về nghen? Dạo này mẹ cứ bận hoài. Nghe xót xa trong dạ trước lời con gái, Khắc nghẹn cả lời, hóa ra anh cũng như những người cha khác, chỉ ham lo kiếm tiền bỏ bê con cái. Ghì con bé vào lòng, anh nói yêu thương: - Ừ, ba sẽ cố gắng. Nhưng con gái ba dạo này học hành thế nào rồi? Cô bé cười tủm tỉm: - Hổng biết học có giỏi hông nhưng Ngọc Nhi mà hạng nhì thì không có ai hạng nhất hết. Vờ trợn mắt, Trần Khắc ngạc nhiên: - Ghê gớm vậy sao? Dĩ nhiên. www.vuilen.com 37
  7. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Anh cọ mũi với cô: Con gái ba nể quá đi. Trái hắn với vẻ mặt thích thú thường ngày. Ngọc Nhi cau mày xụ mặt, Khắc thắc thỏm: - Sao vậy? Con gái ba đau à? - Không có. Nhưng cô giáo nói con gái không được để người khác cọ cọ như vậy? Anh mỉm cười: Nhưng ba là ba của con. Cô bé cố cãi: - Ba hôn như vậy khi lớn lên mũi con sẽ không đẹp giống cô giáo nữa. Anh trêu: - Thế à? Nghe con nói chắc cô giáo con đẹp lắm. Vừa lúc đám học sinh từ cổng trường ùa ra. Một cô giáo sồ sề trong chiếc áo dài tím thẫm bước ra. Khắc quay qua con: - Ba hy vọng cô ấy không là thần tượng của con về hai chữ đẹp lắm. Ngọc Nhi giãy nãy: - Không phải, con nói cô khác. Anh phì cười cài dây an toàn cho con: - Được rồi! Không cãi nữa, bây giờ ba chở con đi ăn nghen. - Hoan hô ba. Con bé reo lên trong nỗi vui. Xe vừa lăn bánh, Khắc đã nghe con bé nói: - Ba! Ba với con ăn xong rồi ba chở con đi học thể đục nghen, con nhớ cô giáo. Anh im lặng. Hình như Ngọc Nhi chỉ có anh và cô giáo nào đó. Trong lòng con bé không có Hoàng Yến. Hôm nay nghỉ một hôm đón má nghen con. - Thôi! Con thích đi học. Má bận lắm. Nghe giọng con bé mà anh thắt cá lòng. Anh phải làm sao đây? Cái gia đình anh đang cố cứu vãn liệu có kết quá gì không? Trần Khắc nghe lòng buồn vô hạn. Hình như càng làm anh càng sai thì phải. Liếc sang con gái, anh thấy nó có vẻ thích thú khi nói về cô giáo của mình. Anh chợt chép miệng khi nhớ đến câu. ''Mẹ và cô là hai cô giáo'' Dù gì thì mẹ vẫn hơn cô chứ! www.vuilen.com 38
  8. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM    S áng thứ hai. Phải đứng làm mẫu cho Gia Thanh gần một tiếng, Ngọc Giao mỏi muốn rụng đôi chân. - Đi xin việc mà mày nhăn nhó như vậy thì ai mà tuyển. Ngọc Giao nhìn qua Gia Thanh. Trời ơi, sáng nó đã hành cô cả tiếng với mục đích... chọn trang phục đi xin việc bây giờ đến đây cũng không tha. - Tao xin việc hay mày? Nhìn mày nhầp nhỏm giống... cô dâu sắp về nhà chồng quá! Gia Thanh kéo Ngọc Giao ngồi xuống cạnh mình. Cô liếc sang mấy cô gái cũng đang đang đợi phỏng vấn, cô nói khẽ: - Nè! Mày phi hiểu đây không phải là công việc bình thường. Tao đâu có nhiều thời gian để ngồi lựa đồ cho mày, mày phải hiểu đây là cuộc thi tuyển người mẫu quảng cáo giày. Ngọc Giao kênh mặt gáy sự: - Vì thế mà chọn cái jupe cực ngắn cho tao chứ gì? Ngọc Giao làm mặt giận, quay chỗ khác. Không phải cô giận vì cái jupe quá ngắn và vì đây là công ty Trần Khắc. Vừa mới nghe Huy giới thiệu, cô đã gạt ngang nhưng nào đâu yên. Gia Thanh một hai đưa cô đi bằng được. Nó bảo cứ thữ, chưa thi sao biết? Cái lý luận chặt dữ đến mức cô không thể từ chối. Mà từ chối sao được khi cô đáp ứng không sót điều kiện nào. Từ vóc dáng, ngoại hình đến cả trình độ. Khổ nỗi, Ngọc Giao than thầm. Đến đây thế nào cô cũng gặp tên khó ưa đó. - Tại hắn mà cô mới bị lên báo, tại hắn mà cô mới bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. Tại hắn mà cô không một đồng trong người. Và cũng chính tại hẩn khiến cô là kẻ sống ngoài vòng pháp luật, không một mảnh giấy lận lưng. Bấy nhiêu tội loi đó hắn chỉ có một bản án thôi. Chết là chắc, nhưng cô thì làm gì được hắn! Vì vậy cô đã chọn cách né tránh. Cô sợ mình sẽ thất vọng như khi cô bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, thất thiểu đi trên đường, cô mong gặp lại anh ta biết bao, cô đã đến nơi chia tay gã để chờ đợi, chờ hắn sẽ tìm cô trả lại cái ví và hỏi thăm cô một câu. Thế mà con người hắn hình như không có lương tâm. www.vuilen.com 39
  9. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Sau những gì cô giúp hắn, hắn trả ơn cô bằng cách ''lặn'' thật sâu. Ngọc Giao mím môi thật chặt, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta bằng cách không tìm đến gặp anh ta dù biết hắn đang làm việc ở đây. Nghĩ đến đây cô bỗng giật mình hoảng hốt. Đã đến thì đụng độ là cái chắc, gặp hắn rồi cô sẽ dùng thái độ nào đầy. Xum xuê lấy hắn để xin một việc làm ư. Cô bĩu môi dè xẻn. Không bao giờ lạnh lùng làm ngơ như chưa bao giờ quen biết, đợi hắn nói xin lỗi và mời mình làm người mẫu mới thôi. Nghĩ đến cảnh anh ta phải cúi đầu lắp bắp xin lỗi cô nghe lòng dạ hả hê làm sao. Mãi thả hồn theo những suy nghĩ trong đầu cô cười thânh tiếng lúc nào không hay, đến khi Gia Thanh phát mạnh vào hông cô mới giật bắn người. Mọi người đang nhìn mình đầy ái ngại. Ngọc Giao cười xòa: - Xin lỗi… xin lỗi. Cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, Ngọc Giao nghe cay cú trong lòng. Hắn chưa xin lỗi cô thì cô đã phải nói trước câu đó. Đúng là người xúi quẩy. Chỉ nghĩ đến là đã xui xẻo rồi. Hầm hầm nét mặt quay chỗ khác. Cô đang nghĩ đến việc bỏ về dù Gia Thánh có dọa đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng trời ơi! Bởi vậy mới nói. Cô thầm than khi có một tốp người đang đi trên hành lang, họ tiến về phía cô yà dẫn đầu là hai người đàn ông cao to, một trong hai người là tên khó ưa. Ban ngày đừng nhẩc ma sẽ gặp ma. - Đúng là vậy rồi. Đưa tay vờ che miệng ngáp, cơ ước gì đết nứt ra để cô chìm xuống. Thế nào rồi anh ta cũng nghiêm mặt mà cao glọng. Cô đúng là ngốc nghếch, chỉ có những người ngốc mới mặc một cái jupe cực ngắn thế này trước bao gã đàn ông. Chợt đôi mắt Ngợc Giao sáng lên khi nhìn sang các đối thủ. Nguại trừ Gia Thanh, toàn bộ các cô gái đều ăn mặc như cô, thậm chí có người còn mát hơn cả cô. Người mẫu quảng cáo giày thì phải khoe đôi chán đẹp rồi. Cô cười chúm chím với suy nghĩ đó. Phải tự tin chử! Mình và hắn đầu liên quan gì phải sợ. Bất chợt cô đưa mắt nhìn Trần Khắc. Anh ta cũng đang nhìn mình rất chăm chỉ. Cả người nóng ran như thể ánh mắt anh ta đang có lửa, Ngọc Giao lúng túng khom khom người kéo jupe xuống che bớt đôi chân khi Khắc đang dừng lại ở đó. Quỉ tha ma bắt anh ta đi nhìn gì mà nhìn ghê thế không biết. Cứ như là lần đầu mới thấy. Cảm giác xiu xiu thỉ thoáng qua, Ngọc Giao nghe hụt hẫng vì một cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ khi Khắc cũng dùng ánh mắt đó để nhìn các cô kia. Trề môi một cái dài cả cây số để phán đối lại cửa chỉ đó của anh. Anh ta nói cái gì đó với những người đứng phía sau rồi lại nói với người bên cạnh Cô tự hỏi không hiểu anh ta làm khỉ gì mà có uy quá. Cô lại bĩu môi, cái www.vuilen.com 40
  10. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM tánh ''ba chơi" của anh ta thì làm được gì. Anh ta chỉ giỏi làm người khác phải sợ vì cái mặt hầm hầm, cál tánh cộc cằn, thô lỗ thôi. - Đã đến giờ rồi, mời các cô theo tôi vào phòng phỏng vấn. Gã đi bên cạnh Trần Khắc tuyên bố làm Ngọc Giao giật mình. Đúng lúc đó Trần Khắc cũng quay đi, anh không quên để lại cho eô một cái nhìn đầy lạnh lùng và và gì cô cũng không diễn tả được, chỉ biết rằng cô không thích nó. Nó làm cho cô sờ sợ.    P hòng phỏng vấn. Trái hẳn với sự bồn chồn, lo lắng bên ngoài của Gia Thanh. Ngọc Giao ngồi đợi đến lượt mình trong tâm trạng rất thoải mái. Nãy giờ ngồi ban giám khảo cô đã biết tên khó ưa kia làm gì rồi. Hẩn tên Trần Khắc. Tổng giăm đốc. Hứ, hèn chi mà chảnh không thể tả. Không hiểu sao cô cứ hay cay cú cái tên khó ưa kia. Cô đảo mắt qua Khắc. Anh ta đúng là máu lạnh. Từ lúc bước vào đây đến giờ không thèm nhìn lấy cô một lần, cứ chăm chú nhìn mấy cô nàng đang ỏng ẹo trước mặt. Hừm! Tưởng ưùnh ngon lắm há? Cô chun mũi. Cái phòng rộng lớn, nên mỗi lần có mười mấy hai chục cô bườc lên cho ban giám khảo xem mắt. Phải công nhận cô nào cũng đẹp, nhìn đến mê cả mất. Cữa phòng bật mở. Một cô gái ăn mặc đúng mết bước vào, tóc bới sau ót, jupe ngắn màu vàng chanh, Ngọc Giao thoáng ngạc nhiên rồi nhận ngay ra đó là Hoàng Yến, mẹ Ngọc Nhi. - Cô ta làm gì ở đây nhỉ? Một sự ngạc nhiên nữa khi Hoàng Yến ngồi xuống chiếc ghế dành cho ban giám khảo. Sự xuất hiện của Hoàng Yến làm mọi người trong ban giám khảo đều đứng dậy chào chỉ có hai người thản nhiên ngồi im là Trần Khắc và gã ngồi cạnh anh. Vì ngồi sát mép tường chờ đến lượt mình nên Ngọc Giao dễ dàng quan sát rõ Trần Khắc. Xét về toán hợc, anh và cô đang ngồi vuông góc với nhau và anh chỉ cách cô một khoảng ngắn. Vậy mà nãy giờ anh cứ nhìn lên trên, không thèm quay qua nhìn cô một lần. Nhìn cây viết trên tay Khắc cứ gạch xoành xoạch mà Ngọc Glao hơi ngán, thế là tiêu, mấy cô kia không quen không biết hắn nhưng lại xinh như mộng mà hắn còn cho rớt đài huơng hồ gì cô. Gây thù chuốc oán như vậy mà đậu mới là lạ. Bởi vậy lo làm chi cho mệt. Trước sau gì cũng rớt. Nhưng ơù gì đậu cũng hay hơn, ít ra cô cũng chứng tỏ được bán lĩnh của mình. www.vuilen.com 41
  11. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Nghe cô thư ký xướng tên tốp cuối cùng, Ngọc Giao uể oải bước lên. Tốp của cô có mười lăm người, nhìn tới nhìn lui cô suýt bật cười. Cũng may là nén được, mất công hắn mắng, cô liếc nhìn xuống dười. Trần Khắc không ghi chép gì nữa, anh đang hút thuốc rát thán nhiên. Qua làn khói, Ngọc Glao vẫn nhận ra đôi mắt đang nheo nheo như bỡn cợt của anh ta. Cô cũng lườm lại một cái cho bõ ghét. Thấy anh ta vẫy tay rồi nói nhỏ gì đó với cô thư ký, Ngọc Giao tức cành hông, cô dám chắc là anh ta đang nói về mình và dĩ nhiên là cho cô rớt. Giọng cô thư ký vang lên: - Giờ các cô có thể bỏ giày ra và từng người bước lên để ban giám khảo chấm điểm. Ban giám khảo được môt phen rửa mắt khi các cô ngồi xuống tháo giày. Ngọc Giao đứng lóng ngóng trên sân khấu trong khi các cô kia lom khom tháo giày, cô không biết 'phải chọn tư thế nào cho mình đây. Đôi giày nó không cao nhưng cái váy thì. Cô nhăn nhó khổ sở khi nghĩ đến cảnh ngồi xổm xuống, thật là khó coi, nhưng nếu khom người chổng cái mông lên thì... Eo ơi, chết còn đỡ hơn. Chưa biết tính sao thì gã ngồi gần Trần Khắc nãy giờ đứng lên, cô dễ dàng nhận ra sự sửng sất của .mọi ngưới. Anh ta làm gì thế nhỉ, Ngọc Giao thắc mắc, rồi đôi mắt cô chợt mở to khi hắn bước lên sán khấu. Trời đất ơi! Anh ta đang tiến về phía mình. Trong thoáng chốc, Ngọc Giao chợt nhìn xuống Trần Khắc, cử chi đột ngột đó cô cũng không lý giải được vì sao mình lại làm như thế. Các cô gái đứng cạnh bên ngó cô như một quái vật khi anh ta ngồi xổm xuống trườc mặt cô. Thản nhiên như thể đó là công việc của mình, anh ta nhẹ nhàng tháo đôi giày cho cô. Đôi giày có quai bằng dây ôm gọn chần cô nên phải mất khá nhiều thời gian anh ta mới giúp cô tháo xong, từ từ đứng dậy, gã nheo mắt với cô: - Hy vọng cô không phiền? Một lần nữa cô lảm cử chỉ thừa thãi là nhìn xuống dãy bàn của giám khảo. Trần Khắc đã sang ngồi kế bên Hoàng Yến, họ nói gì đó rết tâm đắc nên anh ta cứ tủm tỉm cười. Đồ đáng ghét, tự dưng cô thấy ghét anh ta kinh khủng. Bên cạnh đó cô cũng giận mình quá đỗi đi. Ngọc Giao ơi là Ngọc Giao Mi đang chờ đợi cái gì hả? Chớp mi nuốt nước miếng đắng ngắt trong cổ cố lấy lại bình tĩnh, cười thật duyên dáng nhỏ nhẹ: - Cảm ơn ông. Cô liếc nhìn xuống tỉlê đeo trước ngực gã thanh niên, Trần Khiêm. Phó tổng giám đốc. Lần này cô cố ý liếc xuống dưới. www.vuilen.com 42
  12. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Ánh mắt sắc lẽm như chém ngọt vào gương mặt điển trai của hnắc khiến anh không muốn cũng phải nhìn lên. Nhưng ánh mắt thì vẫn thản nhiên. Cô hơi cúi đầu trước cái nhìn của Khiêm: - Tôi sẽ không bao giờ quên kỷ niệm này. Trần Khiêm cũng cười cười rồi quay đi. Cô ta thật đẹp. Tháo giày ra mới thấy được vẻ đẹp đó. Khi đứng chân không cô nàng cao hơn mấy cô kia thấy rõ và anh thầm hài lòng vì điều đó. Chiều cao là điều quan trọng đní với người mẫu. Nhưng cô ta cũng có đôi chân rất đẹp rồi còn gì.    T hấy kết quá kiểm tra cá ngày nay lên bàn, Trần Khiêm ngồi xuống chiếc ghế bành trước mặt Khắc, giọng anh hơi hằn học: - Tại sao đang xem cậu lại bỏ về? Không thèm ngó lên, Khắc mở tài liệu: - Tôi có nhiều việc quan trọng hơn. Công việc tuyển người mẫu có rất nhiều người lo rồi. Khiêm nhún vai: - Tùy. Tiện thể nên hỏi thôi. Đôi mày Khắc nhíu lại, không phải vì câu nói đó mà cái tên Ngọc Giao đang đập vào mắt anh một cách khó chịu. Xoay xoay cây viết trong tay, một lúc sau, anh nói giọng thản nhiên: - Tôi không duyệt kết quả này. Ngọc Giao không thể lợt vào. Hơi bị bất ngờ, Khiêm như không tin vào tai mình ở phòng phỏng vấn ánh mắt của Trần Khắc tuy thản nhiên nhưng luôn chứa đựng gì đó dành cho Ngọc Giao. Anh ngỡ cô nàng là do Trần Khắc giới thiệu, sao bây giờ... Anh thản nhiên: - Nè! Tôi chịu trách nhiệm trong việc này, đồng thời đã xem xét xuyên suốt toàn buổi phỏng vấn nên cậu phải đưa ra lý do thật thỏa đáng đó. - Không có lý do gì cả, cô ấy không đạt tiêu chuẩn, thế thôi. Khiêm mỉm cười nhếch môi: - Vậy à? Tôi lại nghĩ khác. www.vuilen.com 43
  13. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khiêm nghiêm giọng: - Tôi nhắc lại. Ngọc Giào bị loại. Cô gái đó không thể nằm trong tốp mười người phát ngôn trong công ty được. Cười khẩy, Khiêm nói: - Cậu nhằm rồi. Cô ấy rất có trình độ. - Bằng chứng? Có phải vì cô ấy do Gia Huy trợ lý của cậu giới thiệu nên thông qua vấn đề lý lịch không? Một thoáng bất ngờ Khiêm không ngờ Trần Khẩc lại có lý lẽ chắc đến thế, anh ta đúng là người có tài. Vừa lúc Hoàng Yến đẩy cửa vào, cô hơi ngạc nhiên: - Em xin lỗi, em không biết có cậu Khiêm ở đây. - Không sao. Em tìm anh có việc gì? Cô ngồi xuống cạnh Khiêm, nhìn tập hồ sơ trên bàn cô cười: - Đang duyệt người mẫu hả? Khiêm chỉ chỉ tay: Cô nói đi. Ông giám đốc không đồng ý Ngọc Giao làm người mẫu kìa. Trố mắt, Hoàng Yến hỏi: - Tại sao? Cô ấy rất có năng lực và ngoại hình rất tốt. Trần Khiêm nghiêm mắt: - Em cũng cho vậy à? Cô gật đầu: - Vâng Cô ấy mà lên báo thì hơn cả người mẫu. Cái gì đẹp và lạ luôn hấp dẫn người tiêu dùng. Tiền thù lao cũng không cao như các người mẫu chuyên nghiệp. Nghe Hoàng yến nói vậy, Trần Khắc cũng không có lý do gì để phản đối khi công ty chỉ có lợi nhưng đám nhà báo mà gặp Ngọc Giao thì cô nàng tiêu đời. Anh không ngại cho mình hay tai tiếng cho công ty nhưng cô là con gái, scandan nhiều quá không tốt. Thấy anh tư lự, Hoàng Yến tiếp: - Anh còn ngại lý lịch cô ấy à? Mỉm cười, cô quay qua Khiêm: Gia Huy là trợ lý của cậu hay cậu bảo lãnh cho cô ấy đi. Như nhìn xoáy vào đôi mắt được kẻ rất khéo của Hoàng Yến, Trần Khiêm cố tìm cái gì đó. Cớ thật cô ấy đặt lợi ích của công ty lên trên không? Với sự thông www.vuilen.com 44
  14. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM minh của cô ta, cô ta thực sự không nhận ra Ngọc Giao chính là cô ấy trong bài báo. Anh lại đảo mắt qua Trần Khắc. Mới đầu anh chỉ nghi ngờ nhưng thái độ kiên quyết của Khắc như đã là cầu trả lời cho thắc mắc của anh. Mỉm cười anh nói: - Chuyện đó không khó. Vậy là xong. Hoàng Yến vỗ tay đứng lên. Nét mặt căng thẳng nãy gì đã giãn ra, cô cười: Cũng trưa rồi hay. Điện thoại reo, Hoàng Yến đành bỏ lửng cầu nói. Cô áp máy vào tai, một lúc cô quay lại: - Xin lỗi, em phải đi rồi, Trần Khắc nhìn cô hơi bất ngờ: - Nhưng mình đã hẹn trưa nay đi dùng cơm. Cô cưới tỏ vẻ tiếc nuối: Em xin lỗi, nhưng khách mời em ăn cơm, không thể từ chối. Anh đi với cậu Khiêm đi. Nói rồi cô đi la cửa không đợi Khắc nói thêm gì. Vẻ mặt trầm ngâm của anh làm Khiêm phải suy nghĩ, anh nói nghiêm: - Mày định làm thật đó hả? Khiêm nhìn anh: Chuyện với Hoàng Yến. Đừng nói nữa. Cậu không thể hiểu được tôi đầu. - Tao không hiểu mày! Có thể lắm nhưng tao hiểu con Yến. Nó là đứa tham vọng. Khắc cười mai mỉa: - Trước kia cậu từng bảo tôi, còn mắng tôi là đồ bỏ đi. Thế là xứng đôi rồi: Khiêm nạt ngang: Dẹp mày đi, chuyện nào ra chuyện ấy, nếu thực sự như mày nói đâu cần đến thời gian năm năm. Anh bật cười lạnh lùng: - Đừng trói mình vào hai chữ ân tình. Mày hãy sống bằng tình thôi. Hãy tách mình ra, là người ngoài cuộc sẽ thấy được những điều mà mình luôn cho là bế tắc. Anh vỗ vai Khắc: www.vuilen.com 45
  15. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Hãy sống cho mình đi nhóc. Nhân danh mình từng là bạn, tao nói lại. Hoàng Yến không hợp với mày. Trần Khiêm vừa đi ra cửa, Khắc lũ xuống bàn như một cây cổ thụ sắp đổ. Đã bao đêm anh suy nghĩ chuyện này nhưng không tìm ra lối thoát. Con đường cuối cùng là bắt đầu lại theo ý mẹ nhưng Hoàng Yến lại thay đổi một cách bất ngờ từ khi đi làm. Cô không còn thời gian cho gia đình, công việc, bar, khiêu vũ đó mới là cuộc sống của cô. Anh lẩm nhẩm: - Anh lại sai nữa ư?    -M ày làm gì mà lâu quá vậy Gia Thanh? Gia Thanh vừa ngồi lên chiếc Spacy vừa thở hổn hển: Mày đâu vào đó làm sao biết. Buổi trưa người ta lấy xe đi ăn nhiều lắm. Tao phải đợi cả buổi mới lấy được. Cô chắc lưỡi: Tội nghiệp ông giám đốc. Đi xe hơi làm chi cho bị kẹt lại không biết. Ngọc Giao thở ra chán nản khi nghe nhắc Trần Khắc, cô nói: - Sao mày biết là giám đốc? Gia Thanh cười cười: - Thì anh ta dắt xe cho tao. Tao nghe mọi người gọi hắn là giám đốc. Nè! Kết quả thi hồi nãy thế nào hả mậy? Nghe bạn nhắc đến tên Khẩc với vả cảm kích, Ngọc Giao bực bội, cô đầm quạu: - Gặp ổng sao không hỏi luôn. Hỏi tao cũng như không, tao có phải là ban giám khảo đầu? Ơ con này, khi không lại quạu giết mình không phải, Ngọc Giao xuống giọng: Xin lỗi, tại nắng nóng lại đứng từ sáng giờ tao mệt quá. Tìm gì ăn đi. - Ừ, lên xe đi. Hay tao gọi thằng Huy đi cùng nghen. - Trời ơi! Ngọc Giao muốn hét vào mặt con bạn thân như thế hết sức. Bây giờ cô chỉ ao ước sao cho mình ăn thật nơ, để trút bô cái bực bội khó chịu trong người rồi ngủ một giấc thật dài để quên tất cả. www.vuilen.com 46
  16. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Vậy mà nó còn đòi cả Gia Huy theo suốt từ sáng đến giờ cô không hiểu nổi mình, cô quạu quọ với bất kỳ ai. Trông cô có cái gì đó thật khó mà diễn đạt. Có lẽ sự gặp gỡ bất ngờ với Trần Khắc làm cô bị sốc. Nhưng không phái cô đã chuẩn bị tầm lý trước rồi sao? Trời ơi, cô sắp nể tung lên khi trong đầu cứ lởn vởn nụ cưới ngạo nghễ của hắn lúc Trần Khiêm tỏ ra quan tâm cô. Và cô nữa, suốt cả buổi chỉ suy nghĩ để tìm ra một câu hỏi. Anh ta là gì của Hoàng yến? Đồng nghiệp bình thường làm sao thân mật đến thế? Ngọc Giao ơi là Ngọc Giao. Mày làm cái gì vậy? - Nè! Mày đói đến độ điếc luôn rồi hả? Nghe Gia Thanh nạt, Ngọc Giao giật mình: - Hả? Mày nói gì? Cô Hai. Mau lên xe đi. Đừng có mà thơ với thẩn. Hơi quê, cô lúng túng: - Ờ…xin lỗi. Xe vừa đề máy, Gia Thanh thoáng giật mình nhìn vào kính hậu. Cô lật đật xuống xe, Ngọc Giao thấy lạ cũng xuống theo quay lại nhìn theo Gia Thanh, cô hỏi: - Mày làm gì vậy Thanh? Thanh gật đầu: Chào giám đốc. Trần Khắc đưa tay, giọng thân mật: - Tôi tên Trần Khắc, cô đừng gọi giám đốc nghe xa lạ quá. Gia Thanh lịch sự mỉm cười: Nếu anh Khắc cho phép. Đồ đạo đức giả. Mình bị hắn quậy tơi bời còn không thèm giới thiệu tên tuổi bây giờ còn bày đặt xa lạ với với thân mật. Thấy cái môi trề dài gần đụng đất của bạn, Gia Thanh khều nhẹ: - Chào đi! Không biết giám đốc à? Ngọc Giao lườm anh một cái muốn đứt mấy cọng rầu lười cạo, Gia Thanh hoảng hồn nói lẹ: - Xin lỗi anh Khắc. Có lẽ lúc- nãy bạn tôi run quá nên không nhận ra anh là thành viên ban giám khảo. Mong anh tha lỗi. - Không sao. Người quen cả mà. Anh đảo mắt qua Ngọc Giao. Cô nàng đang ngó lơ chỗ khác: - Xin lỗi Gia Thanh. Tôi có thể mời cơm trưn hai cô không? www.vuilen.com 47
  17. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Không. Chúng tôi không có tiến để dãi giám đốc đâu. Thanh hết hồn khi nghe Ngọc Giao nói. Con nhỗ im lặng nãy giờ tự dưng sao nói cứng dữ vậy. Nhưng Khắc cũng không vừa, anh cười nửa miệng: - Hai cô thì không thể, nhưng riêng cô Ngọc Giao thì chắc thừa khả năng há? Nói rồi, anh chụp lấy tay Ngọc Giao, đôi mắt như một ông chúa uy qyền. Ngọc Giao bị bất ngờ chưa kịp nói gì thì anh đã quay qua Gia Thanh: Cô Thanh thông cảm ăn trưa một mình nhé. Tôi có chuyện muốn nói với Ngọc Giao. Mong cô thông cảm. Gỡ tay anh ra nhưng Ngọc Giao quá yếu so với sức mạch thô bạo của anh. Cô kêu lên khi thấy Gia Thanh đứng nhìn sững sờ: - Yên tâm đi. Về trước đi. Bị tống vào xe như một bao hàng, cô gầm lên: - Cái tên khốn này, anh định làm trò gì đây? Tôi không tha cho anh đâu. Mặc cho cô ta la ó cấu xé tay mình, Trần Khắc mở máy. Chiếc xe Ford muốn chồm lên trước theo sự tức giận của chủ rời vọt như bay ra khỗi công ty. Gia Thanh nhìn theo không hiểu chuyện gì. C ái nắng nóng buổi trưa như thiêu đốt mà Ngọc Giao cũng không thèm để ý Cô ngồi tuốt ra cửa xe, ngó mặt ra đường. Khắc đừng xe trước cửa siêu thị, anh đóng cửa xe cái rầm rồi đi thẳng vào bỏ mặc Ngọc Giao ngồi trong xe. Một lúc anh trở ra, hai tay xách lỉnh kỉnh nhưng Ngọc Gịao chỉ trơ mắt nhìn không buồn xuống xách phụ. Vứt ra ghế sau, anh chỉ nhìn khẽ qua cô rồi lại nổ máy. Khoảng mười lăm phút sau cả hai đã ra ngoại ô. Ngọc Giao ngỡ anh đưa cô đến quán ăn hôm trước nên không hỏi gì, mà có hỏi thì anh ta cũng chả thèm nói. Trái hẳn với suy nghĩ của Ngọc Giao, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà rộng, bao quanh là vườn trái cây đầy... lá... Thắng xe lại, tự bước xuống mở cửa, Khắc lái xe thẳng vào trong, gương mặt anh lầm lỳ trông thật đáng ghét. Xe dừng lại nhưng Ngọc Giao cũng không thèm nhìn qua. Mãi không nghe tiếng mở cửa xe, cô nhìn qua, Khắc đang chống tay lên cửa, ánh mắt anh nhự www.vuilen.com 48
  18. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM đang dõi về nơi xa xăm nào đó. Ngọc Giao như bị cuốn vào gương mặt điển trai của anh. Nhìn trực diện gương mặt anh ngầu không thể tả nhưng khi nhìn nghiêng thế này thì anh có vẻ lãng tử, sức quyến rũ từ anh khó mà cưỡng lại. Có lẽ anh ý thức được sự thu hút eủa mình nên tỏ la cao ngạo, xem thường người khác. Đang ngắm chiếc mũi cao nghệu của anh, Trần Khắc quay mặt qua. Trong tíc tắc, bốn mắt giao nhau, không ai nói gì, mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng. Ngọc Giao chủ động quay mặt đi, trái tim cô không thể chịu nổl ánh mắt ma quỉ của anh. Chớp nhanh làn mi cong như nén cảm xúc xuyến xao trong lòng. Cô không cho phép mình có chút lãng mạn nào với con người kia. Bất ngờ Khắc chồm người qua, nhẹ và nhanh như cơn gió, một tay anh đặt lên thành ghế, một tay nâng mặt cô kéo nhẹ qua đối mặt với mình. Hơi thở của anh phà vào mặt Ngọc Giao thật ấm. Cô cúi thấp không dám nhìn vào gương mặt điển trai của anh. Trái tim cô không thể nào chứa đựng nỗi một thất vọng nào nữa. Và trên hết là cô không muốn rơi vào cảm giác bất mãn như lúc sáng. Bàn tay Khắc nhẹ đặt lên vai cô, ánh mắt anh tha thiết, nồng cháy nhìn cô. Anh khẽ cười nho nhỏ khi cô mở to mắt rồi trừng một cái với mình. Bất ngờ, Khắc khép chặt vòng tay và cúi mặt xuống, môi anh chạm khẽ vào bờ môi đỏ mọng của Ngọc Giao. Cô bàng hoàng cả người, với hành động chớp nhoáng của anh. Bán đẩu Khắc chỉ hôn phớt lên bờ môi dưới đang trề ra khiêu khích của cô, nhưng khi chạm vào Khẩc như bị thôi miên, anh tham lam xuống lắy môi cô, anh ôm cô trọn lỏn khiến Ngọc Giao muốn đẩy anh ra cũng không xong. Tuy vậy cô vẫn cố kềm chế nhưng cảm xúc đang dâng trào trong tim bằng cách đan hai tay vào nhau không hề đụng đến người Khắc. Hình như cảm nhận được điều đó nên Khắc khẽ nới vòng tay, anh cười thật đều trên môi cô, Ngọc Giao tức bể bụng vì nụ cười đắc thắng của anh nhưng tay chân cô bủn rủn không thể làm được gì. Khắc vẫn giữ cô trong tay, anh hôn phớt lên chót mũi cô nói một cách thản nhiên như chưa xảy ra chuyện gì: - Ra đóng cửa đi. Chỡp mắt, Ngọc Giao không hiểu ra chuyện gì. Phải mất vài phút sau cô mới rứt. ra được cảm giác bềnh bồng, chếch choáng nào đó. Chợt hiểu mình vừa bị biến thành con rối trong vở hài kịch của anh ta làm đạo diễn cơn giận dâng lên phừng phừng, cô đẩy mạnh cửa xe phóng xuống hét lớn khi Khắc đang xách đồ vào nhà. Anh đừng hòng tôi làm theo ý anh. www.vuilen.com 49
  19. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khắc đứng lại, như đoán ra cô sẽ nói như thế, anh không quay mặt lại, vừa đi vừa nói giọng lạnh lùng: Tôi đố cô dám. Mấy tên đầu trộm đuôi cướp mà vào đừng gọi tôi đấy nhé! Hử một cái thật lớn vì sợ anh không nghe, cô giậm giậm chân: - Dọa tôi hả? Bước ra khỏi mấy bậc tam cáp, Khắc nói vọng lại: - Cứ thử đi. Dù không tin lời anh nói như:ng Ngọc Giao vẫn xoay người nhìn ra cổng. Con đường nhựa vắng lặng, cãn nhà này như tách hẳn với bên ngoài vì được bao quanh bởi những hàng cây lầu năm. Khẽ rùn mình, cô đi nhanh ra cổng khóa chặt lại. Tin hay không tin hắn thì cũng phải tự bảo vệ mình thôi. Đóng cửa xong cô đi một mạch vào nhà. Vừa đến bậc tam cấp, cô dừng lại: - Nếu đl vào đó thì quê quát. Anh ta lại cho là mình có giá lắm. Nghĩ vậy, cô ngoe nguẩy trở ra xe, mở cửa cô phóng nhanh ngồi gọn trong xe. Gió thổi lên lành lạnh, cô thoáng rùng mình nhưng cũng phải bặm gan chịu đựng thôi. - Anh tưởng ngon lắm hả ? Dừng tưởng bở. www.vuilen.com 50
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2