Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 348
lượt xem 5
download
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 348: Diệt yêu Nguồn: Sưu tầm Cốt đao trong tay dễ dàng đem kiếm quang chém thành hai đoạn. Không đúng, đây căn bản không phải là bản thể của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, chắc chắn là kế dụ địch của đối phương. Phản ứng của yêu ma cũng rất mau chóng, thoáng chút sửng sốt đã kịp điều chính tâm lý, nhưng đáng tiếc vẫn còn chậm một chút. Lâm Hiên đã nhanh chóng tiến tới bên cạnh. ...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 348
- Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 348: Diệt yêu Nguồn: Sưu tầm Cốt đao trong tay dễ dàng đem kiếm quang chém thành hai đoạn. Không đúng, đây căn bản không phải là bản thể của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, chắc chắn là kế dụ địch của đối phương. Phản ứng của yêu ma cũng rất mau chóng, thoáng chút sửng sốt đã kịp điều chính tâm lý, nhưng đáng tiếc vẫn còn chậm một chút. Lâm Hiên đã nhanh chóng tiến tới bên cạnh. Đoạn hé miệng phun ra một bạch sắc quang cầu to cỡ quả trứng chim. Khoảng cách gần trong gang tấc, mặc dù lấy tộc độ kinh người của yêu ma cũng không tránh kịp. Bạch sắc quang cầu sau đi đánh trúng mục tiêu cũng không phát nổ mà ngược lại trở lên trong suốt. Hàn băng lan nhanh trên thân thể yêu ma. Đây vốn không phải là bí thuật do Lâm Hiên thi triển mà là thần thông vốn có của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm. Đây vốn là cổ bảo do tu sĩ Nguyên Anh lưu lại nên uy lực tất nhiên không nhỏ, ngoại trừ lực công kích kinh người thì còn có thể phóng xuất hàn mang rét lạnh. Khuôn mặt của yêu ma trở lên vặn vẹo, kinh sợ. Nó không muốn khoanh tay chờ chết nên cả người phóng xuất ra huyết quang cao đến hai trượng. Hàn băng nhất thời vỡ vụn. Nhưng Lâm Hiên không hề kinh hoảng, ngay từ đầu hắn vốn không hi vọng thần thông vốn có của Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm có thể chế trụ yêu ma. Lâm Hiên vươn tay vỗ xuống túi trữ vật tế ra Phược Tiên Cầu, vô số sợi tơ một lần nữa cuốn đến yêu ma.
- Nguyệt nhi tất nhiên cũng không nhàn rỗi, tiểu nha đầu cùng Lâm Hiên tâm thần tương liên nên không cần lên tiếng cũng có thể yểu được ý nghĩ của chủ nhân. Ngọc thủ phất lên, pháp bảo Thú Hồn Phiên cũng bắt đầu biến lớn, quỷ vụ từ bên trong phun ra ngày càng nhiều. Sau đó Nguyệt nhi bắt đầu bắt quyết. Tất cả quỷ vụ dần dần tụ vào một chỗ biến thành hắc sắc cự mãng dài đến bảy tám trượng cuốn chặt lấy yêu ma. Cứ như vậy, cho dù thần thông của đối phương có lớn hơn nữa muốn chạy cũng không phải chuyện dễ dàng. Lâm Hiên lúc này mới bĩnh tĩnh hít sâu một hơi, tế lên Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, đánh lên trên đó một đạo pháp quyết. Sau khi hấp thu lượng lớn linh khí, tiên kiếm đón gió dài ra, trong giây lát đã dài đến mấy trượng, hàn quang lập lòe, khí thế kinh nhân. Sát khí trong mắt Lâm Hiên chợt lóe, liền vươn tay ra chỉ về phía cự kiếm. Xẹt…! Tiếng rít chói tai vang lên khiến da đầu tê dại, yêu ma cũng cảm nhận được có điểm không ổn nên dãy dụa lại càng mạnh. Thần thông của yêu ma cũng thật kinh người, bị liên tiếp ba tầng trói buộc mà vẫn có thể phá băng mà ra, đáng tiếc đã chậm… Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười châm biếm, tay phải nhanh chóng điểm tới. Kiếm thế lại nhanh hơn ba phần, hung tợn bổ xuống đầu yêu ma. Huyết hoa bắn tung tóe, cho dù lúc này thần thông yêu ma có mạnh mẽ trở lại cũng khó có thể lấy thân thể đỡ một kích đầy uy lực này của Lâm Hiên, trước khi chết phát ra tiếng kêu thảm thiết, mặc dù trong lòng không cam nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục này.
- Lâm Hiên nhẹ nhàng thở một hơi, khẽ lau trán. Trận đấu pháp này có thể nói là nguy hiểm tới cùng cực. Nguyệt nhi ra tay không nhiều lắm nhưng sự trợ giúp lại không nhỏ, nếu để một mình hắn đánh lại yêu ma thì hươu chết về tay ai vẫn còn khó nói. Nghỉ tạm một chút, Lâm Hiên nhìn thoáng qua thi thể yêu ma một chút, liền lấy ra một túi trữ vật không thu thân xác yêu ma vào. Mọi người đều biết, từ da đến xương yêu thú đều là bảo vật, không những có thể luyện chế đan dược mà còn là tài liệu luyện khí tuyệt hảo. Yêu ma có công dụng đồng dạng hay không Lâm Hiên cũng không rõ, nhưng nhìn hai thanh cốt đao trên người yêu ma thì đúng là bảo vật quý hiếm, độ cứng rắn, sắc bén thậm chí còn vượt qua một số cổ bảo đỉnh giai bình thường. Cho nên Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua, dùng được hay không dùng được trở về sẽ nghiên cứu sau. Sau đó, ánh mắt Lâm Hiên lại nhìn về phía thi thể Lý Diệu Thiên và Vương Hổ. Khẽ phất tay, túi trữ vật bên hông hai người tự động bay về tay Lâm Hiên. Lúc nãy đấu pháp, ngoại trừ nguy hiểm vô cùng thì bản thân còn bị tổn thất mất pháp bảo Tiêu Dao Phiến, chẳng qua lấy gia tài của hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ bồi thường thì cũng là còn dư. Lâm Hiên vui mừng muốn xem kết quả mình thu được bèn phóng xuất thần thức. Quả thật không để hắn thất vọng, thứ khác tạm thời không nói đến nhưng trong túi trữ vật của cả hai đều có khá nhiều tinh trạch trung giai. Tài phú vượt quá tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường, chẳng qua nếu cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có gì kỳ quái. Cả hai tuy là trưởng lão Hỏa Linh Môn nhưng suốt ngày đều tính việc giết người đoạt bảo, mấy năm nay số tu sĩ vẫn lạc dưới tay hai người này khẳng định không ít.
- Chính mình hôm nay coi như đòi lại công đạo cho những oan hồn đã khuất. Ngoại trừ tinh thạch ra, điều khiến Lâm Hiên hứng thú cũng không ít, ví dụ như một viên đan hoàn màu lục sắc. Lâm Hiên đem chiếc bình đựng đan đưa lên mũi ngửi thì nét mặt hiện lên vẻ mừng rỡ. Bích Oánh Đan! Đây cũng là một trong những loại linh dược giúp tu sĩ Kết Đan kỳ gia tăng pháp lực. Đối với tạo nghệ đan dược của Lâm Hiên tất nhiên có thể nhanh chóng nhận ra. Hơn nữa số lượng lại rất nhiều, Lâm hiên đếm qua một lượt, cư nhiên lại có đến 300 viên. Lúc đầu, biểu tình Lâm Hiên vô cùng vui mừng, nhưng về sau lại trầm xuống. Nếu như là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình thường nhìn thấy nhiều đan dược như vậy cho dù chậm rãi phục dụng cũng có thể tăng cảnh giới lên Kết Đan trung kỳ, nhưng đối với một kẻ không có linh căn như hắn thì chẳng khác muối bỏ bể. Lâm Hiên thở dài, chẳng qua có còn hơn không, nói ngắn lại vẫn có thể gia tăng một chút pháp lực. Sau khi tiến vào Kết Đan kỳ, Lâm Hiên càng rõ ràng sự gian nan khi tu chân, chỉ dựa vào dùng đan cũng rất khó có thể thỏa mãn việc tu hành. Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù mình có lam sắc tinh hải có thể biến phế vi bảo nhưng không có phế đan thì cũng bằng không. Không có bột đố gột lên hồ. Trừ phi tìm được linh căn tiên dược thời kỳ thượng cổ có thể giúp con người thoát thai hoán cốt, dịch kinh tẩy tủy. Đáng tiếc phương dược này có nguyên liệu chính là Kim Nguyên quả đã sớm tuyệt diệt tại nhất giới này.
- Đương nhiên, cũng không phải nói là không có hy vọng, chỉ là vô cùng xa vời. Lâm Hiên lắc đầu, loại bỏ sự uể oải ra ngoài. Lúc trước chẳng phải khi còn là một đệ tử Linh Động kỳ vẫn không hề buông bỏ, vậy hiện tại tất nhiên càng không buông bỏ. Lâm Hiên tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó nhất định có thể kết thành Nguyên Anh. Lâm Hiên thu hồi suy nghĩ, tiếp tục lục xoát túi trữ vật của hai người, bên trong còn có mấy món pháp bảo nhưng với nhãn quang của Lâm hiên thì sẽ không để vào mắt, cuối cùng, hắn chú ý tới một ngọc đồng giản. Kỳ thật, ngay từ ban đầu Lâm Hiên cũng không để ý tới thứ này, hắn còn tưởng rằng bên trong ghi lại công pháp của Hỏa Linh Môn, tuy môn phái này có truyền thừa ngàn năm nhưng với tiểu chuẩn của tu chân giới U Châu thì đây chỉ là một tiểu môn phái, công pháp tất nhiên cũng không có gì độc đáo. Nhưng khi Lâm Hiên xâm nhậm thần thức vào nhưng thì lộ ra vẻ kinh ngạc… Bên trong chẳng có công pháp nào cả. Tu vi thần thông Lý Diệu Thiên mặc dù ở trong mắt Lâm Hiên cũng không tính là gì, nhưng với tâm tư ngoan độc, giảo hoạt gian trá nên cũng có thể xem là nhất đại kiêu hùng. Không thể tưởng được một người như thế lại có thói quen ghi nhật ký. Trong ngọc giản ghi lại một số sự kiện trọng đại sau khi hắn đến U châu. Lâm Hiên dụng thần thức đảo qua, sơ lược bộ phận tin tức đầu tiên nhanh chóng chiếu vào mi mắt. Đúng là tin tức hắn ngẫu nhiên phát hiện thượng cổ yêu ma như thế nào,về phần vị trí huyệt động còn được miêu tả khá chi tiết. Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, đem tin tức này nhớ thật kỹ, sau đó đem ngọc giản cất kỹ.
- Suy nghĩ một lát, Lâm Hiên chậm rãi xoa hai tay, từ ngón giữa bắn ra hơn mười hỏa cầu lớn bằng nắm tay, đốt thi thể những người của Hỏa Linh môn biến thành tro bụi. Sau đó, thanh mang toàn thân Lâm Hiên bùng lên, hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài động. Bên ngoài núi vẫn xanh, nước vẫn chảy, chẳng ai biết bên trong đã từng diễn ra một hồi đại chiến kinh tâm động phách. Lâm Hiên im lặng trong chốc lát, sau đó lại độn quang phía bắc Quỷ La thành. "Thiếu gia, người chuẩn bị đến xem cổ động đó?" Thanh âm Nguyệt nhi cười khẽ truyền đến. "Uhm." Lâm Hiên gật đầu. "Nhưng mà không phải là Lý Diệu Thiên kia đã tìm đến mức lật tung cả ba thước đất vùng phụ cận lên, nhưng trừ một yêu ma đã bị thiếu gia bị tiêu diệt thì cũng không tìm thấy gì sao?" Nguyệt nhi có chút nghi hoặc mở miệng. " Nha đầu ngốc. Biết cái gì?" Lâm Hiên cười mắng. Sau đó chậm rãi giải thích : "Thần thông hiện tại còn xa mới có thể so sánh với thần thông của cổ tu sĩ. Không chỉ có uy lực pháp bảo mà phương diện tạo nghệ trận pháp cấm chế cũng hơn xa hiện giờ. Nếu chỗ đó là di tích của cổ tu sĩ, nói không chừng sẽ có cấm chế loại mê huyễn rất lợi hại. Tên Lý Diệu Thiên kia thì có thể nhìn ra cái gì. Hắn không có thu hoạch thì không có nghĩa là thiếu gia ta cũng sẽ tay không." "Thì ra là thế." Lúc này Nguyệt nhi mới thoải mái. Quay về phía Lâm Hiên làm một cái mặt quỷ. Chỗ có cổ động nói xa kỳ thật cũng không tính là xa, chỉ cách Quỷ La thành có năm trăm dặm. Với tốc độ độn quang của Lâm Hiên thì chỉ mất khoảng một canh giờ. Nhưng địa phương kia cũng cực kỳ nguy hiểm. Thập Vạn Đại Sơn!
- Thập Vạn Đại Sơn ở U châu không những rất nổi danh mà còn được xưng là thiên đường của yêu thú. Diện tích đến tột cùng là rộng bao nhiêu thì đến nay không có ai biết. Nói ngắn gọn là Khuê Âm sơn mạch so với nó cũng phải gọi là sư phụ. Hoàn cảnh trong đó vô cùng hiểm ác. Không chỉ có yêu thú đánh giết bừa bãi mà còn có cạm bẫy chướng khí rải rác. Thậm chí ngay cả một số thực vật, sau khi tu luyện trăm ngàn năm cũng thông linh thành tinh. Một cây cổ thụ khô héo vào lúc ngươi không đề phòng hoàn toàn có thể biến thành sát thủ đoạt mệnh. Đừng nói người thường, cho dù là tu chân giả không cẩn thận vẫn có thể chết ở nơi này. Mức độ nguy hiểm so với Âm Hồn hạp cốc trong truyền thuyết cũng không hơn kém là bao. Đương nhiên những tu sĩ có thần thông mạnh mẽ cũng thường đến nơi này giết yêu lấy đan. Mà hiện giờ là thời điểm Chính Ma đang kịch chiến, U châu đã đại loạn, lượng tu sĩ đến Quỷ La thành cũng nhiều hơn. Trong đó có không ít người kết thành nhóm đến đây thám hiểm. Lâm Hiên đem tin tức liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn nhớ lại một lượt trong đầu. Trên mặt cũng không hề có một chút do dự nào. Tuy nơi đó được đồn là cực kỳ nguy hiểm, nhưng với tu vi của mình bây giờ, chỉ cần không thâm nhập quá sâu thì hẳn là không có vấn đề. Bởi vì tu chân giả vào núi càng ngày càng nhiều. Ở vùng ngoại vị không ngờ còn xuất hiện mấy phường thị đơn giản (hay còn gọi là dã chiến đấy) để các tu sĩ có thể dừng chân nghỉ ngơi hoặc bổ sung đồ ăn, đồ vật lặt vặt. Sau khi tới đây, Lâm Hiên cũng dừng lại một chút. Tuy đi tiếp cũng không sao nhưng mình vừa mới trải qua một trận đại chiến. Nghỉ ngơi hai thời thần, sau khi khôi phục hoàn toàn pháp lực hắn mới vào núi. Mấy chục dặm đầu tiên đều khá an toàn. Nơi này trước kia cũng có dấu
- vết yêu thú hoạt động, nhưng hiện tại trên cơ bản cũng đã tuyệt tích. Bất quá Lâm Hiên vẫn thả thần thức ra, cẩn tắc vô áy náy. Vốn tưởng đoạn hành trình này sẽ buồn tẻ vô vị, nào biết lại náo nhiệt thật sự không ít. Tu Chân giới lấy thực lực để nói chuyện, thấy lợi mà nổi lòng tham cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, tình hình hiện giờ lại càng làm 'sát nhân' trở thành một nghề nghiệp thời thượng. Quỷ La thành là nơi có lượng lớn tu sĩ tu tập nên không thể cướp trắng trợn. Nói ví dụ như Hỏa Linh môn giết người đoạt bảo đều là âm thầm tiến hành. Nhưng ở Thập Vạn Đại Sơn lại có vẻ không cần kiêng nể gì cả. Dọc đường đi, Lâm Hiên cũng gặp mấy vụ, thậm chí còn có kẻ ôm chủ ý cướp hắn. Kết quả có thể nghĩ được, trộm gà không được còn mất nắm thóc. Bất quá cứ bị vài lần cũng thấy phiền, Lâm Hiên dứt khoát không che dấu tu vi, đem pháp lực cả người phóng thích, kết quả quả nhiên là những kẻ có ý đồ đều phải chùn bước. Dù sao ở thế giới này, tu sĩ Kết Đan kỳ đã là nhân vật vô cùng trâu bò rồi. Cướp hắn, không phải là chán sống, muốn chết sao? Vì Lý Diệu Thiên miêu tả vị trí động phủ cũng không phải rõ đến từng chi tiết nên thỉnh thoảng Lâm Hiên cũng phải dừng lại, xác định lại hoàn cảnh xung quanh xem có đi nhầm hay không. Cứ như vậy, lộ trình ban đầu cũng không tính là quá xa nhưng hắn mất gần hai ngày mà vẫn không tìm được. Bất quá Lâm Hiên cũng không vội. Dù sao mình cũng không việc gì quan trọng, chút thời gian này lãng phí cũng được. Sáng sớm hôm nay, Lâm Hiên vừa mới đứng lên khỏi chỗ cắm trại, đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên âm thanh hò hét cùng đánh nhau truyền đến.
- Lâm Hiên lắc đầu, chuyện như vậy quả thực rất nhiều. Theo phán đoán của hắn, quá nửa là có tu sĩ xui xẻo gặp phải đả kiếp giả ( kẻ cướp). Khóe miệng lộ ra một tia cười khinh thường. Lâm Hiên cũng không có hứng thú xem vào việc của người khác. Bất quá ai cũng có tính tò mò, trước khi đi hắn vẫn dùng thần thức đảo qua một chút. Kết quả là trên mặt Lâm Hiên lập tức lộ ra vẻ cổ quái. Không ngờ lại khác với tưởng tượng ban đầu của mình. Đó không phải là hai nhóm tu sĩ đánh nhau mà là một nam và một nữ đang đánh nhau kịch liệt với mấy đầu yêu thú. Hơn nữa bên phía tu sĩ rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong, có thể nói là đang cố gắng chống đỡ mà thôi. Theo nhãn quang của Lâm Hiên, một nam một nữ tu sĩ này chẳng bao lâu nữa sẽ táng thân trong bụng trong bụng dám yêu thú. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ do dự. Nếu là người xa lạ thì tất nhiên hắn không hề do dự mà quay đầu đi rồi. Nhưng xảo hợp thế nào mình vừa khéo quen biết đôi nam nữ này. Mặc dù không thể nói là rất quen thuộc nhưng duyên gặp mặt vài lần thì cũng có. Nam mày rậm mắt to, mặt mũi chính trực, nữ hài tử thì xinh xắn lanh lợi, dung mạo khả ái. Chính là huynh muội họ Từ phái Thiên Sơn. Mấy năm không gặp, phong thái hai người vẫn như cũ, tiểu nha đầu Từ Nhi lại xinh đẹp thêm một chút. Nhưng lúc này, trán hai huynh muội đang toát mồ hôi hột. Nguyên tắc làm việc của Lâm Hiên là có lợi mới làm, bất quá cũng không phải là thực sự lãnh huyết. Nếu quen biết mà thấy chết không cứu thì bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận được.
- Lúc này, Lâm Hiên cũng không do dự nữa, hóa thành một đạo thanh hồng, bay vút đến chỗ hai huynh đệ.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 376
0 p | 126 | 10
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 378
9 p | 118 | 8
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 394
10 p | 118 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 183
4 p | 114 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 159
4 p | 107 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 384
0 p | 112 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
0 p | 100 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 CHƯƠNG 396
12 p | 99 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 392
12 p | 119 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 CHƯƠNG 386
12 p | 97 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 382
12 p | 113 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3Chương 378
9 p | 109 | 4
-
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
12 p | 104 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 196
4 p | 140 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 161
5 p | 101 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 167
5 p | 63 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 160
5 p | 92 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 231
4 p | 84 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn