Bộ Tứ<br />
Agatha Christie<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Người dịch: Dương Linh<br />
<br />
Chương I<br />
VỊ KHÁCH BẤT NGỜ<br />
Một chuyến vượt biển Manche, thật là tuyệt với những ai chỉ có việc nằm ườn<br />
trên ghế dài, bình thản chờ lúc cập bến và thong thả tập hợp hành lý. <br />
Nhưng với tôi, ngay từ lúc bước chân xuống tàu, tôi đã cảm thấy thời gian qua<br />
ngắn để có thể làm được việc gì. Tôi chuyển các va li từ chỗ này sang chỗ khác,<br />
hết mở lại đóng vào, và nếu xuống phòng ăn để dùng bữa, tôi ngốn một hơi hết<br />
ngay, chỉ sợ tầu cập bến lúc mình đang ăn! <br />
Vào cái buổi sáng đẹp tháng Bẩy ấy, tôi sốt ruột dạo bước trên boong, mắt nhìn<br />
dán chặt vào vách núi đá trắng Douores, ngạc nhiên thấy các hành khách dửng<br />
dưng ngồi trong ghế bành, chẳng buồn ngước mắt nhìn phong cảnh quê hương.<br />
Có thể, trường hợp của họ khác hẳn tôi! Họ vừa đi nghỉ cuối tuần ở Paris về,<br />
không như tôi trở về sau một thời gian dài ở tận Áchentina. Một năm rưỡi trời ở<br />
một trang trại cuộc sống tự do, dễ chịu ở Nam Mỹ. Nước Anh liệu có hứa hẹn cho<br />
tôi được như thế chăng? Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy nó nhích lại dần dần. <br />
Hai hôm trước, tôi đã trở về Pháp. Sau khi giải quyết xong một vài công việc, lúc<br />
này tôi đang lên đường về London. Tôi dự định ở lại đây chừng vài tháng, đủ để<br />
thăm các bạn cũ, và đặc biệt một người trong số họ, một con người hiền hậu, nhỏ<br />
nhắn, đầu tròn như chiếc kẹo và mắt màu lục: Hercule Poirot. <br />
Tôi muốn làm anh bất ngờ: thư cuối cùng của tôi không nói gì về việc này. Tôi bất<br />
thình lình quyết định trở về (vì công việc, vẫn là vì công việc!), và tôi thích thú<br />
hình dung anh sẽ vui mừng và ngỡ ngàng như thế nào khi tôi xuất hiện. <br />
Tất nhiên, tôi sẽ tìm gặp Poirot tại nhà; cái thời mà công việc buộc anh phải chạy<br />
đôn đáo khắp nước Anh đã qua rồi. <br />
Anh đã nổi tiếng khắp thế giới, và không chịu để cho một vụ việc nào chiếm lĩnh<br />
hết thời gian. Giờ anh chỉ tham gia với tư cách “thám tử - tư vấn”, giống như một<br />
bác sĩ nổi tiếng nào đó ở Harley Street. <br />
Hình ảnh quen thuộc về chàng mật thám phải cải trang dưới những bộ dạng kỳ<br />
quái, dừng lại dò từng vết chân người để truy tìm tội phạm, luôn làm Poirot bật<br />
cười. <br />
<br />
“Không, anh Hastings thân mến - Poirot sẽ nói - hãy dành kiểu ấy cho Giraud và<br />
đồng đội! Hercule Poirot có những phương pháp khác. Trước hết là bộ óc! Trí<br />
thông minh, sự phán đoán, những tế bào xám. Chỉ ngồi đàng hoàng trong ghế, tôi<br />
vẫn được cái gì người khác không thấy. Không cần phải nhẩy chồm chồm, chạy<br />
lăng xăng như ông bạn chúng ta, ông thanh tra Japp”. <br />
Chắc chắn là ít có khả năng Hercule Poirot đi đâu xa. <br />
Tới London, tôi để hành lý ở khách sạn, gọi xe đi thẳng đến ngôi nhà thân thuộc.<br />
Biết bao kỷ niệm. Tôi chỉ kịp chào qua bà chủ nhà, lao vào thang gác, nhẩy hai<br />
bậc một và gõ cửa căn hộ của Poirot. <br />
- Cứ vào! Từ bên trong vẳng ra giọng nói quen thuộc. <br />
Tôi tiến lên, Poirot đã ở trước mặt, tay cầm một vali nhỏ mà anh để rơi phịch khi<br />
nhìn thấy tôi. <br />
Anh reo lên: <br />
- Anh bạn Hastings! Anh bạn Hastings thân mến! <br />
Rồi lao vào tôi, ôm hôn thắm thiết. <br />
Rồi là chuyện trò rối rít, nói câu được câu chăng, hỏi đáp vội vàng, thăm hỏi sức<br />
khoẻ vợ tôi, tôi đi đường ra sao, vân vân. <br />
Yên yên một lúc, tôi mới hỏi: <br />
- Tôi đoán là căn hộ cũ của tôi đã có người ở? Và tôi rất muốn lại được ở chung<br />
với anh! <br />
Nét mặt Poirot biến đổi một cách đột ngột: <br />
- Trời! Thật không may. Anh hãy nhìn xung quanh mà xem. <br />
Lần đầu tiên, tôi thấy những gì quanh tôi: đặt cạnh tường là một cái hòm kếch xù<br />
kiểu cổ lỗ, và một loạt vali. <br />
- Anh sắp đi? <br />
- Phải. <br />
- Đi đâu? <br />
<br />
- Nam Mỹ. <br />
- Sao? <br />
- Thật khôi hài, phải không. Tôi đang chuẩn bị đi Rio! Mỗi ngày, tôi đều tự nhủ:<br />
không được nói gì với Hastings trong thư, lúc mình đến anh sẽ ngạc nhiên xiết<br />
bao! <br />
- Nhưng bao giờ anh đi? <br />
Poirot nhìn đồng hồ. <br />
- Một tiếng nữa. <br />
- Thế mà tôi cứ nghe anh nói rằng từ nay không có cái gì buộc anh đi xa nữa! <br />
Poirot nhẩy dựng lên. <br />
- Thôi đừng nói chuyện ấy! Bác sĩ của tôi cam đoan là không chết đâu mà sợ; một<br />
lần này nữa, mình sẽ thử một chuyến! <br />
Anh mời tôi ngồi ghế, nói tiếp: <br />
- Mình xin giải thích đầu đuôi câu chuyện. Anh có biết ngươi giàu nhất thế giới?<br />
Hơn cả Rockefeller. Đó là Abe Ryland. <br />
- Ông vua xà phòng? <br />
- Đích thị. Một thư ký của ông ta đã liên hệ với tôi. Ông ta đang có chuyện rắc rối<br />
với một công ty lớn ở Rio, đề nghị tôi đến tận nơi để điều tra; tôi đã từ chối vã nói<br />
cứ trình bày sự việc rõ ràng với tôi, tôi sẽ cho ý kiến. Nhưng không! Quan ngài<br />
khẩn khoản: các dữ liệu chỉ có thể được thông báo cho tôi tại chỗ! Bình thường,<br />
sự việc lẽ ra chấm dứt tại đây. Dám làm mất thì giờ của Hercule Poirot! Ngạo<br />
ngược thật! Nhưng, anh Hastings thân mến, cuối củng ông ta hứa tặng tôi một<br />
khoản tiền khổng lồ, đến mức tôi sinh ra xiêu lòng… Tiền nhiều, với lại, còn một<br />
điều hấp dẫn nữa, là sẽ được gặp anh, anh bạn ạ. <br />
Biểu hiện thân ái ấy làm tôi cảm động. <br />
- Vì thế tôi đã nhận lời, Poirot nói tiếp, và một tiếng nữa tôi phải xuống tàu vượt<br />
Đại Tây Dương… Sự đời trớ trêu là thế. Thú thật, nếu món tiền hứa hẹn không<br />
hấp dẫn như thế, tôi sẽ do dự… Vì mới đây thôi, tôi đang chủ động tự mình tiến<br />
hành một cuộc điều tra nhỏ. <br />
<br />