intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

cô bé đánh trống

Chia sẻ: Phuc Nguyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:40

74
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

tủ sách kiệt tác sân khấu thế giới ra mắt bạn đọc là công sức của nhiều thế hệ sân khấu nối tiếp sưu tầm, nghiên cứu, dịch thuật và giới thiệu với bạn đọc việt nam suốt hơn nửa thế kỷ qua, có ảnh hưởng lớn không chỉ về sân khấu mà có tầm ảnh hưởng đến phát triển văn học nghệ thuật việt nam nói chung. tất nhiên tiếp nhận và giao lưu văn hoá nghệ thuật không diễn ra một chiều mà tác động qua lại. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: cô bé đánh trống

Cô Bé Đánh Trống<br /> Tác giả : A. Salunsky<br /> Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br /> Mục Lục<br /> <br /> Lời nhà xuất bản<br /> Lời giới thiệu<br /> Nhân vật<br /> Màn một<br /> Màn hai<br /> Màn ba<br /> Lời nhà xuất bản<br /> Tủ sách Kiệt tác Sân khấu thế giới ra mắt bạn đọc là công sức của nhiều thế hệ Sân<br /> khấu nối tiếp sưu tầm, nghiên cứu, dịch thuật và giới thiệu với bạn đọc Việt Nam suốt hơn<br /> nửa thế kỷ qua, có ảnh hưởng lớn không chỉ về Sân khấu mà có tầm ảnh hưởng đến phát<br /> triển văn học nghệ thuật Việt Nam nói chung. Tất nhiên tiếp nhận và giao lưu văn hoá<br /> nghệ thuật không diễn ra một chiều mà tác động qua lại.<br /> Bắt đầu từ các tác phẩm cổ đại Hy Lạp, Trung Quốc, ấn Độ với các tên tuổi hàng đầu<br /> về bi kịch và hài kịch như : Exkhin, Ơripít, Xôphốc, Vương Thừa Phủ, Kaliđáx… bộ sách<br /> rải rộng qua nhiều thời kỳ rực rỡ của Sân khấu thế giới như thời đại Phục Hưng, Lãng mạn<br /> và Hiện đại… giới thiệu những kiệt tác chói sáng có sức sống xuyên qua nhiều thế kỷ của<br /> những nhà viết kịch kiệt xuất như Sếchxpia, Sinlơ, Môlie, Coócnây, J.Gớt, Gôgôn, ípxen,<br /> Muyxê, Ghenman, B.Brếch, Sêkhốp, Bếckét, Raxin, Jăng Anui, Camuy, Tào Ngu… Nhiều<br /> tác phẩm ra đời từ hàng ngàn năm trước nhưng tư tưởng và nghệ thuật vẫn đồng hành với<br /> bạn đọc và khán giả hôm nay.<br /> Tác phẩm của ba tác giả Sân khấu Việt Nam: Đào Tấn, Nguyễn Huy Tưởng, Nguyễn Đình<br /> Thi có mặt trong Tủ sách Kiệt tác Sân khấu thế giới đã đáp ứng đòi hỏi của đông đảo<br /> bạn đọc.<br /> Nhà xuất bản Sân khấu cảm ơn Hội đồng tuyển chọn gồm các nhà Sân khấu học tiêu<br /> biểu và Công ty Minh Thành - Bộ Chỉ huy Quân sự TP Hồ Chí Minh đã giúp đỡ tận tình,<br /> trách nhiệm cao để Tủ sách kiệt tác kịp thời ra mắt bạn đọc trọn vẹn 100 cuốn trong năm<br /> 2006, chào mừng những sự kiện trọng đại của đất nước.<br /> Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.<br /> <br /> NHÀ XUẤT BẢN SÂN KHẤU<br /> <br /> Lời giới thiệu<br /> “Chiến tranh làm tàn phế cả con người và sắt thép”. Đó là câu nói của một nhân vật<br /> trong vở kịch CÔ BÉ ĐÁNH TRỐNG. Trong vở kịch này, A.Salưnski lấy bối cảnh nước<br /> Nga sau khi giải phóng. Nhân vật chính là Nila - một người làm công tác bí mật ở hậu<br /> phương bọn phát xít trên đất Xô Viết. Cô đã nhẫn nhịn chịu đựng sự khinh miệt của mọi<br /> người, từ người lớn cho đến trẻ em. Họ ném đá, nhổ theo cô. Ngay cả chàng Phêđo, người<br /> tự cho rằng mình yêu cô tha thiết - cũng hiểu lầm. Tình yêu của anh không đủ lớn để có<br /> thể bỏ qua những lời bàn tán dư luận, những ám ảnh về quá khứ của Nila. Trong khi đó,<br /> Nila đã âm thầm thi hành nhiệm vụ, đã đem thân mình ra để cứu biết bao đồng đội. Nàng<br /> vẫn lặng im, không thanh minh gì cho thân phận của mình. Nàng tin và đợi đến ngày mọi<br /> chuyện đều sáng tỏ. Ngày ấy đã cận kề, nhưng Nila đã không kịp chờ tới giờ phút ấy. Giai<br /> điệu bài hát về chú bé đánh trống lại vang lên, đứng thẳng dậy như thể trong hàng ngũ đội<br /> vệ binh danh dự. Vở kịch kết thúc với cảnh một chiến sĩ đặt cho Nila chiếc huy hiệu đội<br /> cận vệ, điều mà Nila xứng đáng được nhận.<br /> <br /> Nhân vật<br /> NILA SNISCÔ<br /> PHÊ-ĐO<br /> MARIA IGƠNACHIEPNA - Mẹ Phêđo<br /> TSUFANỐP - Em trai Maria<br /> DÔI-A<br /> MITRÔFANÔP<br /> SASCA<br /> EDICH<br /> LIDA<br /> CƠRUGƠLICH<br /> TUDICÔVA<br /> ALÊCHXÂY<br /> MICA<br /> NGỜI ĐÀN BÀ LUỐNG TUỔI<br /> CHÀNG TRAI<br /> NHÀ TRÍ THỨC<br /> <br /> Màn một<br /> Một phòng lớn để đi qua. Bên trái là lối vào phòng bên. Tường bên phải bị thủng vỡ vì<br /> đạn trái phá. Cầu thang trần. Những bậc thang trải xuống tận mặt phòng cho nên tất cả<br /> những người ở tầng ba đều phải đi qua phòng. ánh sáng dọi đầy qua cửa sổ. Những vệt<br /> <br /> sáng nhảy nhót trên tường và trốn vào trong những chùm lá xanh của cây hoa Hup-blông<br /> kéo dài dưới trần nhà và kết rơi quanh những bộ phận của cây đèn chùm, rồi buông thõng<br /> dài những đuôi sam xanh của mình xuống các góc. Hình như không phải tự nhiên, mà có<br /> bàn tay ân cần nào đó đã kéo những dây hoa này thẳng từ phố vào đây, cũng từ đây ta<br /> nhìn rõ bầu trời của thành phố. Riêng thành phố thì không có. Bầu trời và thành phố đều<br /> trong cảnh hoang tàn mà trên đó càng vươn cao lên bức tường thành cổ với các ngọn<br /> tháp. Trên những bức tường của căn phòng đầy những hàng chữ, chữ được viết bằng than,<br /> chữ thì bằng phấn, chữ thì khắc bằng lưỡi lê: “Tiêu diệt bọn phát xít, anh em hãy đến ủng<br /> hộ chúng tôi, các chiến sĩ cận vệ quyết không đầu hàng. Binh nhì Pôtapencô, Tusca thân<br /> yêu, những bước chân nhỏ bé của em đang giấu ở đâu?”. Những hàng chữ, những vết đạn<br /> nói lên rằng: căn nhà này được chiếm giữ không phải chỉ một trận đánh. ở đâu đó, rất<br /> gần là mặt trận mà từ đó vọng lại những tiếng nổ đạn pháo binh. Phía trái phòng là một<br /> cái giường lớn đã cũ hỏng được khắc trang trí những thần tình ái mập mạp có cánh và<br /> đang giương cung chĩa vào những ai nói giả dụ, nằm vào cái giường đồ sộ ấy. Đó là Nila<br /> Sniscô. Cô chống khuỷu tay, nhìn theo Nhà trí thức một cách bực tức. Ông ta đi qua phòng<br /> đến cầu thang. Đó là một ông già hói, đeo kính. Ông ta quay đi để không nhìn thấy cô gái.<br /> NILA: (Sửa lại chiếc váy ngắn trong bộ đồ tắm).<br /> - Ồ! Ngài ngượng à?<br /> NHÀ TRÍ THỨC: - Ý thức đạo đức của tôi, hù, đã được rèn luyện đầy đủ, tuy nhiên…<br /> NILA: - Thế chỗ đâu cho tôi sống? Làm thế nào? Đủ rồi, tôi đã trốn nấp, đã hàng tuần<br /> thay quần áo trong chăn…còn bây giờ thì các người phải trốn tôi. Người ta đã không tống<br /> khứ tôi khỏi đây (Nhẩy trên giường). Hãy giữ lấy ý thức đạo đức, ti ti ta ta! ti ti, ta ta!<br /> (Nhảy trên chiếc đệm lò so).<br /> NHÀ TRÍ THỨC: - Cái gì thế này - tính hồn nhiên hay là…<br /> (Thêm hai người nữa ở tầng trên đi qua. Đó là một người đàn bà luống tuổi xách túi và<br /> một thanh niên mặc áo lót thuỷ thủ).<br /> NILA: - Tôi sống ở đây, phòng của tôi. Mà trong phòng của mình thì người ta có thể làm<br /> tất cả những gì người ta muốn. Tôi ra sông tắm, tôi cần phải thay quần áo. (Nhẩy trên<br /> giường, sau đó nhảy xuống nền nhà, xỏ chân vào giầy, vớ chiếc phong cầm, kéo đệm cho<br /> mình hát).<br /> Chàng trai ra chiến trận, hấp<br /> Để lại một cô nàng, hấp<br /> Cô nàng chờ chàng, hấp,<br /> Và chung thuỷ với chàng, hấp.<br /> Từ chiến trận trở về, hấp<br /> Nghe tiếng cười tứ phía, hấp<br /> - Đi mau lên, bay lên, hấp.<br /> Cô gái chờ bên cửa.<br /> Cô nàng đây, cô nàng, hấp<br /> - Em chung thuỷ với chàng, hấp<br /> Đây chàng coi, minh chứng, hấp<br /> Bốn con đẹp như vàng, hấp!<br /> <br /> NGƯỜI ĐÀN BÀ LUỐNG TUỔI: - Chiến tranh làm hư hỏng con bé<br /> CHÀNG TRAI: - Con chó, chứ đâu phải… Một con chó Đức.<br /> NILA: - Bài hát không làm cho cậu thích thú à? Cậu rằn ri, thế cậu nghe làm gì?<br /> CHÀNG TRAI: - Những người tốt thì hy sinh, còn cái hạng này thì cứ sống nhăn ra - và<br /> phớt hết (đi lên cầu thang).<br /> NILA: - Các người còn ở đây làm gì, hãy đi đi, để tôi một mình. Một mình tôi trong căn<br /> buồng hợp pháp của tôi. Tôi làm điều tôi muốn.<br /> NHÀ TRÍ THỨC: (Đi, nhìn lại) Khi nào thì người ta cho sửa cầu thang đây?<br /> NGƯỜI ĐÀN BÀ LUỐNG TUỔI: - Thành phố mới giải phóng chưa đầy ba tuần, mà<br /> người ta đã sửa cầu thang đàng hoàng cho các ngài sao… Đấy, ngài hãy nghe tiếng đại bác<br /> nổ rất gần… (với Nila). Còn cô, hãy suy nghĩ đi, bây giờ cô sẽ sống như thế nào. Cho dù<br /> cô có xinh đẹp đấy, nhưng với cái tiếng xấu ấy thì liệu ai người ta cần đến cô?<br /> (Những người cùng nhà tản đi, người thì theo cầu thang lên gác, kẻ thì đi xuống, qua sân<br /> về bên phải. Nila còn lại một mình. Cô choàng áo khoác vào, sau đó ngồi xuống giường<br /> và gục đầu trên hai tay).<br /> NILA: (Mệt mỏi) - Ôi! Hấp! Với cái tiếng xấu ấy thì… ai người ta cần đến cô.<br /> (Cô nghĩ ngợi, và chúng ta nghe thấy…).<br /> Giọng ĐÀN ÔNG: - Ôi, cô gái, cô gái, cô ấy ở đâu cơ chứ? Ôi, quỉ tha ma bắt, trời tối<br /> như bưng.<br /> Giọng NILA: - Tôi đề nghị anh, anh phi công, đừng đi theo tôi.<br /> Giọng ĐÀN ÔNG: - Cái bó nặng quá, cô gái.<br /> (Tiếng gió và mưa).<br /> Sao cô thích đơn độc thế? Cho phép tôi mang hộ nào?<br /> Giọng NILA: - Cám ơn, không nên.<br /> Giọng ĐÀN ÔNG: - Ôi! Đôi mắt! Cô có biết, bây giờ ước vọng lớn nhất trong đời tôi là<br /> gì không? Gặp lại cô. Cô ấy lại biến đâu rồi? Cô gái! Cô gái… Thế nào thì tôi cũng sẽ tìm<br /> thấy cô.<br /> (Tudicôva, người đàn bà ngoài 30 tuổi, tóc hung hung, giọng oang oang chạy vào thô tục<br /> phá vỡ không khí hồi tưởng của Nila. Hình như không nhận thấy Nila, chị ta chạy qua<br /> phòng và đập cửa phía trái).<br /> TUDICÔVA: - Dôia, Dôia thân mến! Mở cửa!<br /> DÔIA: (Từ trong cửa, giọng ngái ngủ). Tôi phải làm ca đêm.<br /> TUDICÔVA: - Mở cửa, người ta nói, việc quan trọng, rồi thì ngủ bù.<br /> DÔIA: (Mở cửa, ngáp) - Tôi phải làm ca đêm (cô gầy nhưng cân đối, cô đứng vươn vai,<br /> rồi lấy tay dụi cặp mắt còn ngái ngủ).<br /> TUDICÔVA: - Mày sẽ sống với con hàng xóm, cái con đĩ Đức ấy thế nào. Tao cũng<br /> muốn phối hợp với mày… cần tống cổ nó khỏi cái nhà này. Nghĩa là để tuyệt nhiên không<br /> thấy bóng dáng nó nữa.<br /> (Chị ta nói bằng một giọng điệu về một người mà người đó hoàn toàn không có mặt trong<br /> phòng. Nila làm như không thèm để ý đến những lời nói của Tudicôva).<br /> DÔIA: - Tôi phải làm ca đêm (ngáp)<br /> TUDICÔVA: - Đúng, hãy tỉnh giấc, con cá chày đỏ mắt.<br /> DÔIA: (Cáu) - Bà hét cái gì thế? Bà cũng sẽ đỏ mắt lên, khi mà suốt hai ca liền bà đứng<br /> hàn điện. Mà làm gì mà bà phải lao bổ vào?<br /> TUDICÔVA: - Tao đã trình bầy ngay với mày rồi. Một người tối ư quan trọng đi vòng<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2