Cô Gái Chọc Tổ Ong Bầu<br />
Stieg Larsson<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Tác giả<br />
Stieg Larsson, sinh năm 1954, là nhà báo, Tổng biên<br />
tập tạp chí Expo từ 1999, trước đó đã làm việc nhiều<br />
năm cho một hãng tin lớn. Ông là một trong những<br />
người tiên phong chống lại các tổ chức Quốc xã và phái<br />
hữu cực đoan phản dân chủ, đồng thời đã tham gia<br />
nhiều hoạt động tư vấn về các vấn đề này.<br />
Tháng Mười một năm 2004, ông đột ngột qua đời ngay<br />
sau khi trao cho nhà Xuất bản Thụy Điển bản thảo ba<br />
tiểu thuyết hình sự. Các tiểu thuyết này hợp thành Tam<br />
bộ khúc Millennium và từ đó đã phát hành hàng chục<br />
triệu bản trên khắp thế giới. Buồn thay, Larsson lại<br />
không được sống để thấy sách của mình đã trở thành<br />
hiện tượng như thế nào.<br />
<br />
Thế giới nói về tác phẩm<br />
“Lisbeth Salander! Lạ thường… chào mừng tính bất tử của hư cấu”. <br />
- Mario Vargas Llasa, <br />
Nhà Văn Peru nhận giải Nobel Văn học 2010<br />
“Phức tạp, thỏa mãn, thông minh, đạo đức… Đây là cuốn tiểu thuyết trưởng<br />
thành của những người đọc trưởng thành muốn cái gì đó hơn một sự giải quyết<br />
mau lẹ và một cuộc rượt đuổi tốc độ cao”. <br />
- Guardian<br />
“Sự sắp đặt cuối cùng trong bộ ba tiểu thuyết trinh thám mê người của Stieg<br />
Larsson là như thế đấy… Nếu đã yêu thích hai cuốn đầu, bạn sẽ không bị thất<br />
vọng bởi cái kết khiến ta phải ngạc nhiên. Nếu chưa có chút manh nha gì về toàn<br />
bộ mớ bòng bong rắc rối này, bạn hãy mua cả ba tập, tiêu gọn một cuối tuần và<br />
hưởng thụ công trình của một bậc thầy kể chuyện”. <br />
9 News of the World<br />
“Tập kết thúc của tam bộ khúc Millennium cũng nghẹt thở như hai tập đầu. Khi<br />
mà không còn ai có thể miêu tả Salander và Blomkvist giống như Stieg Larsson vĩ<br />
đại đã quá cố nữa thì thật buồn biết mấy, bởi sẽ không còn thêm những cuộc<br />
phiêu lưu tiếp theo của họ”. <br />
- Scotland on Sunday<br />
<br />
PHẦN 1<br />
Khúc Intermezzo trong hành lang<br />
8 – 12 THÁNG TƯ<br />
Người ta ước chừng có sáu trăm phụ nữ phục vụ trong Nội chiến Mỹ. Họ cải trang<br />
nam giới để tòng quân. Hollywood đã bỏ sót ở đây một chương lý thú về lịch sử<br />
văn hóa – hay vì xử lý về ý thức hệ với đoạn lịch sử này khó quá? Các sử gia vẫn<br />
hay đấu tranh để xử lý những phụ nữ không tôn trọng sự phân biệt giới tính, mà<br />
sự phân biệt này thì không ở đâu sắc nét bằng trong chiến đấu vũ trang. (Ngay<br />
bây giờ, việc một phụ nữ săn nai sừng tấm theo kiểu điển hình Thụy Điển cũng có<br />
thể gây tranh cãi rồi).<br />
Nhưng từ cổ chí kim đã có rất nhiều câu chuyện về các nữ chiến binh, về các<br />
Amazon. Những người nổi tiếng nhất đã tìm đường đi vào sử sách như những nữ<br />
hoàng chiến đấu, những nhà cai trị cũng như những nhà lãnh đạo. Họ là: các<br />
Semiramis ở Niveheh, những người từng định hình nên Đế quốc Assyria; và<br />
Boudicca, người đã lãnh đạo một trong những cuộc nổi dậy đẫm máu nhất của<br />
người Anh chống lại các lực lượng La Mã chiếm đóng. Hãy kể hai việc đó thôi, họ<br />
đã bị buộc phải hành động như bất kỳ Churchill, Stalin hay Roosevelt nào.<br />
Boudicca đã được vinh danh bằng một pho tượng trên sông Thames, đặt ở cầu<br />
Westminster, đối diện ngay với tháp đồng hồ Big Ben. Hãy nhớ chào bà ấy nếu<br />
bạn có tình cờ qua đó nhé.<br />
Mặt khác, lịch sử lại khá xẻn lời với những phụ nữ là lính tráng bình thường,<br />
những người mang vũ khí, ở trong các trung đoàn và cũng góp phần đánh chác<br />
ngang thưng như đàn ông. Hiếm có một cuộc chiến tranh nào được tiến hành mà<br />
lại thiếu vắng nữ binh trong các hàng quân.<br />
<br />
CHƯƠNG 1<br />
Thứ sáu, 8 tháng Tư<br />
Nữ y tá Nicander đánh thức bác sĩ Jonasson năm phút trước lúc chiếc máy bay<br />
lên thẳng hạ xuống theo hẹn. Đúng 1 giờ 30 sáng.<br />
- Gì vậy? – Ông hỏi, ngơ ngác.<br />
- Trực thăng của Sở Cấp cứu đang đến. Hai người bệnh. Một đàn ông bị thương<br />
và một phụ nữ trẻ. Người phụ nữ bị súng bắn.<br />
- Được. – Jonasson mệt mỏi nói.<br />
<br />
Ông cảm thấy váng vất tuy mới chỉ ngủ nửa giờ. Ông làm ca đêm trong bộ phận<br />
Sơ cứu & Cấp cứu tại bệnh viện Sahlgrenska ở Goteborg. Buổi tối ấy vất vả. Do<br />
ông đến làm việc vào lúc 6 giờ tối, bệnh viện đã nhận bốn nạn nhân của một vụ<br />
đâm xe ở ngoài Lindome. Một người đã tắt thở trên đường đến bệnh viện. Ông<br />
đã chữa chạy cho một nữ chiêu đãi viên bị bỏng chân trong một tai nạn ở một<br />
khách sạn trên đường Avenin và ông đã cứu sống một bé trai bốn tuổi nhập viện<br />
trong tình trạng khó thở vì nuốt phải một cái bánh xe hơi đồ chơi. Ông đã khâu vá<br />
cho một cô gái đạp xe vào một cái rãnh mà thợ làm đường đã đào lên ở gần đoạn<br />
cuối của con đường dành cho xe đạp; hàng rào cảnh báo đã đổ xuống hố. Cô bị<br />
khâu mười bốn mũi ở mặt và sẽ cần đến hai chiếc răng cửa mới. Jonasson cũng<br />
đã khâu trở lại ngón tay cái cho một thợ mộc hăng hái chẳng hiểu xoay xở thế<br />
nào mà đã tự chặt vào tay mình.<br />
Đến 12 giờ 30, luồng các ca cấp cứu dồn dập đã vãn. Ông làm một vòng kiểm tra<br />
tình hình các bệnh nhân của mình rồi quay về phòng ngủ của nhân viên, cố nghỉ<br />
ngơi chốc lát. Ông trực cho đến 6 giờ sáng, không ngủ mấy dù không có bệnh<br />
nhân cần cấp cứu. Nhưng lần này vừa tắt đèn, ông lăn ra ngủ ngay.<br />
Cô y tá Nicander đưa cho ông tách trà. Cô không được biết một chi tiết nào về<br />
các ca vừa đến.<br />
Jonasson nhìn thấy ánh chớp trên biển. Ông biết máy bay trực thăng đang đến<br />
đúng hẹn. Thình lình một trận mưa nặng hạt quất lên cửa sổ. Cơn dông đang<br />
chuyển dịch đến Goteborg.<br />
Ông nghe thấy tiếng trực thăng và nhìn nó hạ xuống bãi đổ trong cơn dông. Ông<br />
nín thở một thoáng giây khi viên phi công có vẻ khó kiểm soát chiếc máy bay. Rồi<br />
nó biến khỏi tầm mắt ông và ông nghe thấy động cơ chậm lại để hạ cánh. Ông<br />
uống vội một ngụm trà và đặt tách xuống.<br />
° ° °<br />
Jonasson gặp họ ở khu tiếp nhận cấp cứu. Bác sĩ trực cùng ông, Katarina Holm,<br />
đón một bệnh nhân ngồi xe lăn vào - một ông già đầu băng bó, mặt có vẻ bị một<br />
vết thương nặng. Bệnh nhân thứ hai, cô gái bị bắn, thì dành cho Jonasson. Ông<br />
lướt mắt xem xét nhanh: nom cô ta trạc mười mấy, đầy đất cát và máu me, bị<br />
thương nghiêm trọng. Ông nhấc tấm chăn Sở Cấp cứu quấn quanh người cô ra,<br />
nhìn thấy các vết thương ở hông và đùi cô đã được băng bó bằng băng dính vải,<br />
ông coi việc này là một ý khá thông minh. Kiểu băng này ngăn vi trùng ở ngoài<br />
vào và giữ máu ở trong chảy ra. Một viên đạn đã vào phía ngoài của hông cô gái<br />
rồi đi thẳng qua bắp. Ông nhè nhẹ nâng vai cô gái lên tìm đầu vào của vết thương<br />
ở lưng. Vết thương không có đầu ra: viên đạn vẫn còn ở trong vai cô gái. Ông hy<br />
vọng nó không vào phổi cô và do không thấy miệng người phụ nữ có máu, ông<br />
kết luận chắc là nó không vào.<br />
- X-quang. - ông bảo cô y tá chờ bên. Ông chỉ cần nói có thế.<br />
Rồi ông cắt bỏ lớp băng mà đội cấp cứu đã quấn quanh sọ cô gái. Ông rợn người<br />
khi trông thấy đầu vào một vết thương khác. Cô gái bị bắn vào đầu và ở đây vết<br />
<br />