CHƯƠNG 48 Đ<br />
<br />
ến khi Michael Tolland giật tờ giấy khỏi tay chị ta, Norah Mangor vẫn<br />
còn quỳ nguyên trên mặt băng. Vẫn còn run rẩy sau khi nhìn thấy xác<br />
tiến sĩ Ming trong hố nước. Tolland cố trấn tĩnh và nắm bắt tình hình.<br />
Tolland thấy cái hố nước trong ảnh chạy từ mặt băng xuống độ sâu hai<br />
trăm foot. Rồi đến xác ông Ming. Ông đưa mắt nhìn xuống sâu hơn nữa,<br />
và thấy có cái gì đó rất bất thường. Thẳng cái hố xuống có một cột màu<br />
đen chạy suốt xuống đến tận mặt biển. Cột đá nước biển thẳng đứng đó<br />
rất to, to đúng bằng kích cỡ của tảng thiên thạch.<br />
<br />
Lạy Chúa, - Rachel nhìn qua vai ông và thốt lên - cảm tưởng như cái hố nước chạy thẳng<br />
một mạch xuống tận mặt biển!<br />
Tolland đứng lặng người, trí não ông vẫn phản kháng lại cách lý giải duy nhất hợp lý.<br />
Trông Corky cũng không kém phần kinh ngạc.<br />
Norah thét lên:<br />
- Có người đã khoan thủng phiến băng từ dưới lên! - Mắt chị ta long lên sòng sọc. - Có kẻ<br />
đã cố tình đặt tảng đá vào đó!<br />
Với tính cách cầu toàn, Tolland không muốn tin những gì Norah vừa nói, nhưng là nhà<br />
khoa học, ông thừa hiểu rằng những lời đó có thể rất chính xác. Phiến băng Milne nổi<br />
bồng bềnh trên mặt nước, và có rất nhiều cách để tiếp cận bằng tàu ngầm. Vì trong môi<br />
trường nước, trọng lượng của mọi vật đều giảm đi đáng kể, chỉ cần một chiếc tàu ngầm<br />
không lớn hơn chiếc tàu nghiên cứu dành cho một người của ông cũng có thể di chuyển<br />
tảng đá. Con tàu có thể xuất phát từ đại dương, tiếp cận phiến băng từ bên dưới, rồi từ đó<br />
khoan ngược lên trên. Sau đó, con tàu có thể dùng cánh tay trọng lực hoặc khinh khí cầu<br />
đưa tảng đá lên vị trí đó. Khi tảng đá đã được đặt vào vị trí, nước biển sẽ tràn vào lấp kín<br />
lỗ hổng rồi bắt đầu đông cứng lại. Khi lỗ khoan đã đông cứng và có thể giữ được tảng đá ở<br />
nguyên vị trí, người ta sẽ rút cánh tay trọng lực ra, để mặc cho mẹ Thiên nhiên hàn gắn<br />
nốt lỗ hổng còn lại và che lấp hết mọi dấu vết của sự lừa dối.<br />
- Nhưng tại sao? - Rachel hỏi, giằng tờ giấy từ tay Tolland để xem cho kỹ. - Tại sao người<br />
ta lại phải làm như thế? Máy GPR có trục trặc gì không?<br />
- Đó là chuyện dĩ nhiên, tôi đảm bảo! Và bức ảnh này giải thích rất thoả đáng cho sự có<br />
mặt của sinh vật phù du và nước biển trong hố nước!<br />
Tolland buộc phải thừa nhận, buồn thay, logic của Norah hoàn toàn thuyết phục. Loài<br />
khủng trùng hình roi phát sáng đã theo bản năng bơi ngược lên trên lỗ khoan, bị mắc kẹt<br />
<br />
ngay bên dưới tảng đá, rồi bị đông cứng lại. Sau đó, khi Norah nung nóng tảng đá, lớp<br />
băng ngay bên dưới mặt đá cũng tan theo, giải phóng những loài sinh vật phù du đó. Lần<br />
này, chúng lại theo bản năng tiếp tục bơi lên trên, đến tận mặt nước bên trong bán sinh<br />
quyển, và chết vì thiếu nước mặn.<br />
- Thật là điên rồ! - Corky kêu lên, - NASA có trong tay một tảng thiên thạch có hoá thạch<br />
động vật, còn tìm đâu ra tảng đá đó thì có gì quan trọng? Sao họ lại phải giở giói ra chôn<br />
nó vào giữa phiến băng để làm gì cơ chứ?<br />
- Ai mà biết được, - Norah đốp chát - nhưng thiết bị GPR không lừa dối đâu. Chúng ta đã<br />
bị lừa. Tảng thiên thạch đó không hề liên quan gì đến Jungersol Fall. Nó mới được ém vào<br />
đó gần đây thôi. Để lâu thì sinh vật phù du sẽ chết.<br />
Chị ta đã xếp xong thiết bị GPR lên xe trượt và cài khoá. Phải quay lại và nói cho mọi<br />
người biết! Tổng thống sắp cung cấp cho công chúng những dữ liệu láo toét! NASA lừa<br />
dối Tổng thống!<br />
- Đợi đã! - Rachel hét to. - Ít ra thì cũng phải chạy thử một lần nữa cho chắc đã. Thế này<br />
chưa kết luận ngay được. Ai sẽ tin chúng ta đây?<br />
- Ai cũng phải tin, - Norah vừa nói vừa sửa soạn - Khi về đến bán sinh quyển, tôi sẽ khoan<br />
thăm dò một mũi nữa đúng tại mặt đáy của hố nước. Nếu lấy lên được đá nước biển. tôi<br />
đảm bảo là mọi người đều phải tin!<br />
Norah nhả phanh trên bánh xe trượt, kéo xe về hướng bán sinh quyển, ngược lên dốc, dận<br />
mạnh đinh giầy xuống mặt băng và kéo xe nhẹ nhàng kỳ lạ. Chị ta quả là người rất sốt<br />
sắng với công việc.<br />
- Đi thôi! - Norah thét lớn, kéo cả đội về phía trước, đi theo hướng có những cây đèn phát<br />
sáng. - Tôi không biết NASA định làm gì ở đây, nhưng tôi nhất định không để cho người<br />
ta lừa… Cổ Norah Mangor đột nhiên ngửa gập về phía sau như thế bị cái gì đập rất mạnh<br />
vào trán. Chị ta thét lên đau đớn, loạng choạng, rồi ngã ngửa xuống băng. Hầu như tức thì,<br />
Corky cũng thét lên và loạng choạng như thể bị ai túm chặt lấy vai rồi đẩy mạnh về phía<br />
sau. Nhà cổ sinh vật học ngã vật xuống băng, quằn quại đau đớn.<br />
Ngay lập tức, Rachel quên bức ảnh, tiến sĩ Ming, tảng thiên thạch và đường ngầm kỳ quặc<br />
bên dưới phiến băng. Cô cảm thấy một viên đạn vừa bay sượt qua tai, suýt nữa thì trúng<br />
vào thái dương.<br />
Theo bản năng, Rachel quỳ mọp xuống, Tolland cũng làm theo.<br />
- Chuyện gì thế nhỉ? - Tolland thét lên.<br />
Rachel nghĩ đây hẳn phải là một cơn bão tuyết - những cục băng bay vèo vèo từ trên đỉnh<br />
sông băng xuống - trông kiểu Corky và Norah bị hạ gục, Rachel biết rằng những cục băng<br />
<br />
này phải bay với tốc độ hàng trăm dặm một giờ. Kỳ lạ hơn nữa, một trận mưa rào rào<br />
những cục băng to bằng quả bóng lúc này chỉ tập trung vào Rachel và Tolland, rơi chi chít<br />
quanh họ, làm cho mặt băng bị cầy lên và bắn tung toé. Rachel cuộn người nằm sấp<br />
xuống, thúc đinh ở mũi giầy cắm chặt xuống băng, nhoài người tới lá chắn duy nhất trong<br />
tầm tay. Chiếc xe trượt. Một tích tắc sau, Tolland cũng bò đến núp bên cạnh cô. Ông nhìn<br />
Norah và Corky nằm phơi mình trên băng.<br />
- Dùng dây kéo họ vào đây! - Miệng hét, tay ông túm sợi dây và bắt đầu kéo…<br />
Nhưng sợi dây đã bị quấn chặt quanh chiếc xe kéo.<br />
Rachel nhét bức ảnh vào túi bộ quần áo bảo hộ Mark IX, và trườn về phía chiếc xe kéo, cố<br />
gỡ sợi dây bị mắc vào gần xe Tolland theo sát đằng sau cô.<br />
Trận mưa đá đột nhiên tập trung vào chiếc xe kéo, như thế mẹ Thiên nhiên đã bỏ qua<br />
Corky và Norah, chỉ nhằm thẳng vào Rachel và Tolland. Một viên đá đâm mạnh vào tấm<br />
vải trên nóc xe kéo, bị mắc vào đó rời nẩy lên, và rơi đúng vào lòng Rachel.<br />
Nhìn viên đá, Rachel sợ cứng người. Chỉ trong chớp mắt, nỗi kinh ngạc đã nhường chỗ<br />
cho sự hãi hùng. Những hòn đá này là nhân tạo. Cục băng nằm trên lòng Rachel là một<br />
hình cầu tròn trịa to bằng quả dâu tây. Bề mặt mịn và bóng, chỉ có một đường viền chạy<br />
xung quanh chu vi của nó, giống như quả đạn đúc bằng chì kiểu cổ dùng cho súng hoả<br />
mai. Những cục băng tròn xoe này, không nghi ngờ gì nữa, là do con người làm ra.<br />
Đạn băng…<br />
Là người am hiểu quân sự, Rachel đã nghe nhiều về loại đạn mới được thử nghiệm - vũ<br />
khí ngẫu tác (IM) - những khẩu súng trường có thể nén tuyết thành đạn, súng trường sa<br />
mạc có thể nung chảy cát thành những viên đạn thuỷ tinh, súng bắn nước có thể phụt tia<br />
nước bắn ra với vận tốc có thể làm gẫy xương đối phương.<br />
Vũ khí ngẫu tác có những ưu điểm rất đáng kể so với vũ khí thông thường, bởi vì đạn<br />
được chế tạo ngay tại chỗ, cho phép binh lính tác chiến trong mọi địa hình mà không cần<br />
phải mang theo đạn.<br />
Những quả đạn băng đang bắn thẳng vào người họ lúc này, Rachel biết, được tạo ra “có<br />
chủ đích” bằng tuyết được tiếp vào báng súng.<br />
Như chuyện thông thường trong giới tình báo, càng biết nhiều thì người ta càng dễ nhận<br />
thấy tình hình đáng sợ trước mắt. Đây không phải trường hợp ngoại lệ. Lúc ấy, Rachel đã<br />
thầm ước giá cô không hề biết gì, nhưng những hiểu biết về vũ khí ngẫu tác ngay lập tức<br />
dẫn cô đến một kết luận đáng sợ: Họ đang bị một đội lính tinh nhuệ nào đó tấn công, bởi<br />
họ là lực lượng duy nhất ở Hoa Kỳ được sử dụng loại vũ khí ngẫu tác thử nghiệm này trên<br />
thực địa.<br />
<br />
Sự có mặt của một đơn vị vũ trang tinh nhuệ lại dẫn Rachel đến suy luận thứ hai, còn hãi<br />
hùng hơn thế nữa: Khả năng sống sót khi bị tấn công gần như không tồn tại.<br />
Dòng suy nghĩ loạn xạ của Rachel bị cắt ngang khi một viên đạn băng bay trúng vào lỗ<br />
hổng trên xe trượt, sượt qua một loạt dụng cụ trên nóc xe, văng vào bụng Rachel. Bất chấp<br />
lớp đệm dầy của bộ quần áo bảo hộ, Rachel tưởng như mình vừa bị võ sĩ hạng nặng thụi<br />
vào bụng. Đau nổ đom đóm mắt, cô ngã ra sau, phải túm chặt đuôi xe để giữ thăng bằng.<br />
Michael Tolland vội bỏ sợi dây buộc vào người Norah mà ông đang kéo để đỡ Rachel,<br />
nhưng không kịp. Rachel ngã ngửa, kéo theo cả một đống dụng cụ. Cả cô lẫn Tolland nằm<br />
lẫn vào giữa đống thiết bị điện tử ngổn ngang.<br />
- Đấy là, đạn đấy… - Cô hổn hển, nói không ra hơi. - Chạy đi!<br />
<br />
CHƯƠNG 49 Đ<br />
<br />
oàn tàu điện ngầm Washington Metrorail vừa rời ga Federal Triangie,<br />
Gabrielle thầm ước giá nó có thể chạy nhanh hơn nữa. Cô ngồi co cứng<br />
trong một góc, lơ đãng nhìn những bóng người lướt qua ngay sát bên.<br />
Chiếc phong bì lớn màu đỏ của Marjorie Tench nằm trên đùi cô, tưởng<br />
chừng nặng cả chục tấn.<br />
Mình phải nói chuyện với ngài Sexton! Lúc này đoàn tàu đang dần tăng<br />
tốc, hướng tới văn phòng ngài Thượng nghị sĩ. Phải nói ngay lập tức!<br />
<br />
Giờ đây, ngồi trong toa tầu mờ tối, nhìn những bóng sáng hắt qua cửa sổ tàu, Gabrielle<br />
tưởng như mình đang ngồi trên chuyễn tàu trong mơ. Những bóng sáng vụt qua rồi tắt lịm,<br />
hệt như những bóng đèn màu nhấp nháy trong sàn nhảy nào đó. Nhìn phía nào cũng thấy<br />
những đường hầm hun hút y như những hẻm núi sâu.<br />
Ước gì tất cả những chuyện đó đều không có thật.<br />
Thẫn thờ nhìn chiếc phong bì trong lòng, Gabrielle mở ra, rồi cầm một bức ảnh để xem.<br />
Trong một tích tắc, bóng đèn huỳnh quang trong toa chợt nhấp nháy, bức ảnh hiện lên như<br />
một ảo giác hãi hùng - Thượng nghị sĩ Sexton đang nằm trong văn phòng, trần như nhộng,<br />
hướng vẻ mặt đầy thoả mãn về camera, bên cạnh ông là Gabrielle, cũng không một mảnh<br />
vải che thân.<br />
Cô thở giốc, dúi ngay bức ảnh vào phong bì, tay lẩy bẩy đậy lại thật kỹ.<br />
Thế là hết.<br />
Khi đoàn tàu đã lên khỏi đường ray ngầm trong lòng đất và lăn bánh đến gần L Enfant<br />
Plaza, Gabrielle lục túi tìm điện thoại cầm tay và bấm số máy cá nhân của ngài Thượng<br />
nghị sĩ. Chỉ nghe thấy giọng thu sẵn trong hộp thư thoại của ông. Thất vọng, cô bấm số<br />
máy văn phòng của ông. Lần này thì cô thư ký nghe máy.<br />
- Gabrielle đây mà. Thượng nghị sĩ có ở đó không?<br />
Người thư ký có vẻ bực bội.<br />
- Cô biến mất đi đằng nào thế? Ông ấy tìm cô mãi.<br />
- Tôi có cuộc họp, không ngờ lại lâu thế. Cho tôi nói chuyện với ông ấy ngay.<br />
- Cô phải đợi đến sáng mai thôi. Ông ấy về Westhrook rồi.<br />
Khu căn hộ cao cấp Westbrook là nơi ở của Thượng nghị sĩ tại thủ đô.<br />
- Tôi gọi về nhà nhưng không thấy ông ấy nghe máy. - Gabrielle nói.<br />
<br />