<br />
<br />
Tác giả: Lôi Mễ<br />
Dịch: Bánh Tiêu<br />
Ebook: Mr Siro<br />
“Ebook thực hiện với mục đích phi lợi nhuận, đề nghị khi mang đi nơi khác share ghi<br />
rõ nguồn bài viết, tác giả, dịch giả và người làm ebook<br />
Có điều kiện các bạn nên mua sách của tác giả để cảm ơn”<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Làm chuyện xấu, sẽ có báo ứng! Người giữa thành phố này đang lâm vào cảm giác thỏa<br />
mãn và cuồng nhiệt trước nay chưa từng có. Nơi này có một đạo ánh sáng, có một vị thần,<br />
có một lưỡi hái tùy thời có thể vung hướng về phía đầu của kẻ ác. Hắn là chính nghĩa,<br />
cường đại, đồng thời lại thần bí. Mỗi người đều trở nên dè dặt, thận trọng từng lời nói việc<br />
làm, sợ bản thân trở thành mục tiêu kế tiếp của ‘Ánh sáng thành thị’ . Mỗi người lại đều<br />
trở nên trắng trợn “ánh sáng thành thị” là của chúng ta! Mà chính bọn họ, lại hy vọng trở<br />
thành một lưỡi dao sắc bén trên thanh đồ đao này. Tại cán cân công lý bắt đầu xiêu vẹo,<br />
mỗi người lập tức biến thành hung khí này, Phương Mộc lựa chọn làm một quả cân dũng<br />
cảm.<br />
<br />
<br />
<br />
“Ebook này tặng em, Mỏ Nhọn người mà anh yêu nhất và không quên được cho đến<br />
suốt cuộc đời này”<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Mục Lục :<br />
<br />
<br />
Lời mở đầu<br />
<br />
<br />
Chương 1 - Người chạy đua với bản thân<br />
Chương 2 - Cầu hôn<br />
Chương 3 - Báo ứng<br />
Chương 4 - Dấu chân<br />
Chương 5 - Tro tàn của hồi ức<br />
Chương 6 - Tử cung<br />
Chương 7 - Đêm mưa tìm kiếm tung tích<br />
1 | 2<br />
Chương 8 - Cơn ác mộng<br />
Chương 9 - Đối thủ<br />
1 | 2<br />
Chương 10 - Mạch suy nghĩ<br />
Chương 11 - Hình thái báo thù tương đồng<br />
Chương 12 - Bộ dáng của hắn<br />
1 | 2<br />
Chương 13 - Tầng hầm<br />
1 | 2 <br />
Chương 14 - Dường như đã từng quen biết<br />
Chương 15 - Ánh sáng thành thị<br />
1 | 2<br />
<br />
<br />
Chương 16 - Thời hạn chết<br />
Chương 17 - Quyết định chung<br />
Chương 18 - Dấu bàn tay<br />
Chương 19 - Nhà cũ<br />
1 | 2<br />
Chương 20 - Thân phận<br />
<br />
Chương 21 - Luân hồi<br />
Chương 22 - Nuôi dưỡng sát thủ<br />
Chương 23 - Yêu nhất<br />
1 | 2<br />
Chương 24 - Xem nhẹ<br />
Chương 25 - Cướp đoạt<br />
Chương 26 - Dập tắt<br />
1 | 2<br />
Chương 27 - Lời chứng của người chết<br />
Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi<br />
<br />
Ánh Sáng Thành Phố - Lời tựa<br />
Năm 2008.<br />
Thời tiết ẩm ướt oi bức đã kéo dài gần nửa tháng. Vào đúng giữa trưa, trên đường quốc<br />
lộ trống trơn thoáng đãng, ngẫu nhiên có vài chiếc ô tô chạy như bay qua, cát bụi cuồn<br />
cuộn nổi lên cùng cơn gió hanh khô, thốc vào trong phổi buốt nhói vô cùng.<br />
Trong quán súp cay Du đô (*) lại cực kỳ náo nhiệt, trong đại sảnh chật hẹp, trước mấy<br />
bàn ăn đầy dầu mỡ ngồi kín người. Phía sau lưng phần lớn các thực khách đều ướt đẫm<br />
mồ hôi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới niềm yêu thích của bọn họ với món súp<br />
cay, thỉnh thoảng vang lên tiếng húp rột rột liên tục không ngừng.<br />
(Tiêu: Du đô là một trong những tên gọi của Trùng Khánh, ẩm thực Tứ Xuyên thì được<br />
chia làm hai trường phái là Thành Đô và Trùng Khánh)<br />
Một người đàn ông to lớn râu ria đầy mặt cầm lấy đôi đũa, bưng súp cay trên bàn, gã cứ<br />
như không thể chờ nổi nữa ngụm lớn nuốt vào, ăn vài hớp, đại khái là nghĩ chưa đủ vị, gã<br />
bưng bát sứ, lắc lư đi tới trước quầy tính tiền, cầm lên một cái muôi đồng cán dài trong hủ<br />
sắt chứa đầy mỡ, từ trong đó múc ra một một muỗng dầu lớn màu vàng, khuấy trong súp<br />
cay của mình. Nếm nếm, lại bỏ thêm một muỗng đầy, lúc này mới thỏa mãn trở về.<br />
Bà chủ quán đang vừa xem TV vừa cắn hột dưa, nhìn hủ sắt đã thấy đáy, nửa đùa nửa<br />
thật nói: “Tôi nói ông anh nha, anh cứ múc thế dầu mè nhà tôi cũng không đủ dùng đâu.”<br />
Người đàn ông hắc hắc cười rộ lên, há miệng lớn ăn súp cay.<br />
Trên TV đang phát bản tin buổi trưa, trong tiếng thuyết minh tràn ngập sầu não của<br />
biên tập viên, hình ảnh Lưu Tường trong trận chung kết đua vượt rào 110m nam đang<br />
nhấc chân trước nhảy qua xuất hiện trên màn ảnh. Giữa đám thực khách một mảnh xôn<br />
xao, chỉ có người đàn ông kia không rên một tiếng vùi đầu ăn uống, đối với trận đấu xa<br />
<br />
tận Bắc Kinh nọ không chút quan tâm.<br />
Lúc này, ngoài cửa mở ra lại đi vào ba thực khách. Dẫn đầu là một ông già và một cô<br />
bé. Bà chủ phủi vỏ hạt dưa trên người, khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp.<br />
“Cụ tới rồi?” Tay chân mụ nhanh nhẹn dọn dẹp ra một bàn, “Vẫn hai chén, hai phần<br />
huyết vịt sao?”<br />
“Một phần thôi.” Ông già mồ hôi đầy mặt, sơ mi trước ngực và sau lưng cũng đầy một<br />
mảng mồ hôi to, “Đứa nhỏ này, trời nóng thế mà muốn đến ăn súp cay.”<br />
Bà chủ mặt mày hớn hở xoa đầu cô bé: “Lại muốn ăn súp cay nhà dì sao?”<br />
“Vâng!” Cô bé đáp vang, “Còn muốn thêm hai phần miến, thêm một chai nước ngọt<br />
ướp lạnh nữa.”<br />
Dứt lời, cô bé ngồi vào trên ghế, ông già ngồi xuống bên cạnh cô, đầy mặt đều là yêu<br />
thương và bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, cứ thích ăn món này — chuyển đến hai trạm xe buýt<br />
đấy.”<br />
Người khách thứ ba là một thanh niên, áo thun cổ tròn màu xám, kính đen, nhìn qua có<br />
vẻ lịch sự. Bà chủ nhận ra anh ta, mấy hôm trước từng tới hai lần, mỗi lần đều gọi một<br />
chén súp cay, nhưng lại ăn rất ít, hỏi chút vấn đề không đầu không đuôi rồi đi.<br />
Anh ta cũng không vội tìm chỗ ngồi, mà ở trong quán quét mắt một vòng, cuối cùng<br />
liếc nhìn qua người đàn ông cao to kia thêm vài lần.<br />
Bà chủ nghênh đón, mở quyển sổ nhỏ trong tay ra: “Ngài gọi món gì?”<br />
“Một chén súp cay.” Dứt lời, anh ta ngồi vào đối diện người đàn ông, lấy điếu thuốc,<br />
chậm rãi hút.<br />
Người đàn ông ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục há miệng ăn. Ánh<br />
mắt của người thanh niên giấu sau kính đen, người đàn ông không phát hiện, đối phương<br />
đang theo dõi ngón tay dính đầy dầu mỡ của gã như có điều suy nghĩ.<br />
Súp cay rất nhanh đã bưng lên, người thanh niên đưa tay đón, tay trái thoáng phất trên<br />
mặt bàn, chiếc đũa ứng tiếng rơi xuống đất. Lúc anh ta xoay người nhặt đũa, ánh mắt lại<br />
dừng trên giày người đàn ông vài giây.<br />
Kế tiếp, ánh mắt của anh ta tuy không hề chuyên chú, nhưng giữa đôi mày dần nhíu<br />
chặt. So với thực khách khắp phòng chuyên tâm ăn uống mà nói, anh ta hiển nhiên là một<br />
loại khác. Chén trước mặt tản ra hương súp cay mê người, anh ta cơ hồ chạm cũng chưa<br />
chạm, chỉ dùng đũa khẩy một khối ván dầu mè chưa tan, rồi đặt chén sang một bên.<br />
Bà chủ có chút bất mãn, chú mày có ý gì hả? Thế này không phải là phá hỏng việc làm<br />
ăn của bà sao?<br />
Mụ đang nghĩ ngợi, người đàn ông đã ăn sạch súp cay trong chén không còn một mảnh,<br />
ngay cả nước cũng húp cạn. Chùi chùi miệng, gã móc tiền ra đặt trên mặt bàn, xoay người<br />
rời đi.<br />
Người thanh niên cũng lập tức đứng dậy theo sau. Đi ngang qua trước bàn của hai ông<br />
cháu nọ, anh ta đột nhiên dừng bước, xoa đầu cô bé kia. Cô bé miệng ngậm đầy miến,<br />
ngẩng đầu nhìn anh.<br />
<br />