intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hey! Stop! You are my hero!

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:3

38
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi! Một con bé mơ mộng như bao con bé bình thường khác, luôn mơ ước có đc một người hùng. Nhưng có lẽ hơi khác biệt vì tôi hơi mơ mộng quá mức. Nhưng ước mơ bao giờ cũng thành sự thật, và tôi đã gặp ngườ ihùng trong đời mình.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hey! Stop! You are my hero!

  1. Hey! Stop! You are my hero! Tôi! Một con bé mơ mộng như bao con bé bình thường khác, luôn mơ ước có đc một người hùng. Nhưng có lẽ hơi khác biệt vì tôi hơi mơ mộng quá mức. Nhưng ước mơ bao giờ cũng thành sự thật, và tôi đã gặp ngườ ihùng trong đời mình. Cậu ấy không cao to, khoẻ mạnh. Nhưng cậu ấy là người hùng của tôi. Hôm đó tôi đang trên đường đi học về thì gặp một nhóm lưu manh cản đường tôi. Mà con đường vắng tanh, tôi sụt sịt khi mấy đứa bọn chúng vuốt má mình. Tôi nghĩ thế là hết nhưng vẫn hi vọng có một người hùng sẽ đến cứu tô i(hâm quá). Thì bỗng nghe giọng eo ** phát ra ở trên con đường và có tiếng bước chân :"Mấy đứa kia! Định làm gì con nhỏ hả?" Tôi đoán là của một bác nào đó chắc đi qua thấy tôi nên chạy đến. Ơn trời là bọn chúng còn biết sợ người cao tuổi nên chạy hết. Tôi vẫn còn thút thít thì nghe tiếng nói:"Cậu có sao không?" Quái lạ, vừa nãy nghe giọng bác nào sao tự giưng giọng trong và nghe như tầm tuổi tôi thế nhỉ???Tôi ngước lên thấy một cậu bạn người hơi mảnh khảnh, mắt đeo kính, da trắng và trông khá đẹp trai. Tôi ú ớ :" Người hùng...." Cậu ta nghe bèn cười:" Hì Hì! Tớ không phải người hùng đâu? Vì có đánhđc bọn nó đâu! Tớ tên là Hoàng, còn cậu." Tôi bỗng mắc cỡ vì sao lại giở chứng ẩm bi xê thế không biết. Tôi lí nhí:"Cảm ơn cậu! Tớ là Hoa" Cậu ta vỗ vai tôi cười:"Không có gì! Tớ chỉ đc cái mưu mẹo lừu đc tụi nó. May là tụi nó tin không thì cả hai nhừ đòn. Thôi tớ đưa cậu về." Tôi chỉ biết gật đầu. Đến ngõ nhà tôi cậu ta ngạc nhiên :" Ơ! Nhà tớ cũng ở đây mà!" Hoá ra cậu ta là hàng xóm mới chuyển đến hồi sáng. Tôi có sang nhà tặng quà mừng nhưng ko thấy cậu ta. Tôi vào nhà mình, cậu ta vào theo. Thấy bản mặt như nai ngơ của tôi cậu ta bảo:"Sáng tớ chưa kịp vào chào bố mẹ cậu, giờ vào chào cho phải phép chứ!" Sốc .com!!! Hoàng vào nhà và chào rõ to và giong nghe nếu tôi ko nhầm thì hơi có phần nịnh bợ. Bố mẹ tôi niềm nở đón chào hắn, tôi cứ như vô hình vậy. Cậu ta nói chuyện ra dáng người lớn lắm. Sau một lúc mới biết cậu ta là học sinh khối chuyên toán ( môn tôi ghét nhất trên đời). Biết vậy, bố mẹ tôi nói :"Con thấy chưa, bạn học giỏi thế cơ mà! Chứ đâu như con. À! Hay cháu kèm nó giúp bác nhé!" Tôi chưa kịp phản đối thì cậu ta đã cười tươi, nói :" Được ạ! Với lại cháu chuyển về trường bạn ấy rồi, cô chú cứ an tâm. Tôi không biết nói gì hơn và chỉ biết có một điều duy nhất là từ cái thiện cảm ban đầu tôi dành cho cậu ta giờ đã chở thành ác cảm. Nhưng điều tồi tệ nhất của tôi bắt đầu vào sáng mai... Từ lúc ngủ dậy đến lúc ngồi vào lớp học thì mọi vc vẫn tươi đẹp, nhưng khi thầy giáo bc vào lớp và kinh khủng hơn nữa đi theo sau là hắn. Tôi vội vã toát mồ hôi
  2. cố gắng ngồi hết chỗ của mình(tôi ngồi một mình mà). Help me! Tôi thì thầm vs con bạn thân nhưng nó vẫn mải mê ngắm hắn." ******** thật đấy!" tôi thầm nghĩ. Và ******** hơn nữa điều tôi nghĩ đã thành sự thật khi thầy nói :" Chỗ bạn Hoa còn trống, em ngồi đấy nhé!" Hắn gật đầu ngoan ngoãn. hu hu sao số tôi khổ thế này. Tôi im phăng phắc khi hắn ngồi xuống. Hắn mỉm cười bảo :" Có khi tớ vs ấy có duyên nhỉ?" Sặc máu mũi, cả giờ đó tôi không chết vì đau tim là may đấy. Hết tiết, tôi vọt thật nhanh đến bên cạnh thằng Huy và con Nga, hai đứa chí cốt của tôi. Nghe con Nga nói thể nào nó cũngca ngợi, tôi bèn kéo Huy qua một góc thì thầm:" Tôi bị streess năng rồi, tôi ghét thằng đó lắm ông ạ. Tý đi trà sữa tôi bao. Huy gật gù:"Tội nghiệp bà! Oke đi liền! Sao ko rủ đồng chí Nga béo?" Tôi nhăn mặt:" Nó đi học thêm, mới cả rủ nó tháng sau ông nhịn nhá!" Huy giả bộ bù lu bù loa:" Hu hu! Thôi mà! Chỉ tôi với bà là đc chứ gì? Nhưng đừng lấy tôi làm bao cát nha?" Tôi gật đầu, thằng bạn chí cốt bao giờ cũng đc việc, tôi dễ mủi lòng mà. Hết tiết, chúng tôi đang tíu tít vui vẻ vì nghĩ đến cái viễn cảnh đc no bụng bởi món ăn yêu thích thì cái tên thứ 6 ngày 13 kia đến. Tôi không thèm để ý thì hắn gọi:"Không về học thêm hở?" Tôi hất hàm:"Tôi có hẹn!Mai!" Hô hô! Thế là tôi thắng 0-1 rồi. Thế nhưng đến tối thì tôi mới biết hắn đã cân bằng tỉ số. Tôi về nhà với cái bụng no căng trà sữa và súc xích, ngon ko chịu đc. Vào đến nhà mới là khủng khiếp, thế mà sao thế giới ngoài kia lại tươi đẹp thế. ( tớ ko cso time post nên cop truyện này của tớ ở bên zing me sang đây, các ấy thông cảm nhé, coi như đền bù he he ) Vào nhà, mẹ tôi chào rất ư là mượt mà: " Ăn ngon không con?" Tôi hồn nhiên:"Ứ bụng luôn mẹ ạ!" Nói xong bỗng giật mình vì không chỉ riêng mẹ ngồi đấy mà còn có tên người hùng dỏm kia. " Toi tôi rồi!" tôi nhủ thầm. Đành ngồi xuống trc ánh mắt viên đạn của mẹ, tôi im phắc. Mẹ nhìn tôi hồi lâu như chưa gặp lần nào vậy. Bỗng dưng mẹ nói:" Mẹ bảo con về nhà học bài để bạn Hoàng bạn ấy kèm cho mà? Thế mà dám đi chơi! Ứ bụng luôn mẹ ạ! Thế tí nhịn luôn khỏi ăn nhá? " Tôi vẫn im nhưng quắc mắt nhìn cái tên có vẻ mặt đẹp trai đang giả vờ nai ngơ ngồi kia. Hứ sói mà dám đội lốt cừu non! Mẹ nói tiếp:" Tí một là ăn xong rồi học! Hai là nhịn, muốn làm gì thì làm!" Tôi đành nói:" Con xin lỗi mẹ. Tí con sẽ ăn rồi học bài." Mẹ gật đầu nói:" Thế thì còn nghe đc- rồi mẹ quay sang tên kia - ăn cơm nhà bác xong kèm nó luôn hộ bác cháu nhá." Người lịch sự thì sẽ từ chối một hai lần, hắn cười:"Vâng ạ! Hôm nay nhà cháu chẳng ai ở nhà cả." Mẹ tôi cười:"Ừ! ăn cho vui. nhà bác có bốn người nhưng ăn vẫn buồn." Tôi hậm hực nhưng chẳng biết nói gì, tôi mà nói là thành động vật không xương sống ngay. Suốt bữa cơm tôi chỉ dám ăn và ăn liên tục không nói năng. ăn xong, vớ quả chuối tôi tót lên tầng và lẩm
  3. bẩm:" Hôm nay là thứ 6 ngày 13 hay sao ý? Xui xẻo. Thôi đi tắm cho mát." Đúng là nước mát củng làm mát lòng người. Tắm xong cái sướng ghê. Vừa vào phòng và nằm lăn ra giường thì tôi bỗng thấy khác, có một bóng người ko mời ngồi ở bàn tôi. Tôi bật dậy thì nghe hắn nói:"Đúng là tự nhiên như ở nhà!" Vừa tức vừa xấu hổ tôi nói ko nương tay:" Thế đây ko phải nhà tôi thì nhà cậu à? Mà cậu lên đây làm gì? Tôi ko mời khách lạ vào phòng!" Hắn nhìn tôi ngạc nhiên vì có lẽ đã gặp đc một đối thủ ngang cơ. Rồi hắn cười ( lại còn cười đc). Tôi chừng mắt nhìn hắn, ước gì tôi là đầu gấu để có thể tương cho hắn vài phát nhỉ. Thật nhục nhã cho tôi vì đã từng coi hắn là anh hùng.. Oẹ!!!!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2