intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

hoàng hậu margot: phần 2

Chia sẻ: Phuc Nguyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:251

75
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 "hoàng hậu margot" của tác giả alexandre dumas do nxb hội nhà văn ấn hành gồm các chương chính: bàn tay của chúa, bức thư từ rome, đêm của vua chúa, hình nhân bằng sáp,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: hoàng hậu margot: phần 2

Chương 25<br /> <br /> Chiếc áo choàng màu anh đào<br /> <br /> <br /> Coconnas quả không nhầm. Người đàn bà đã giữ người kỵ mã mặc áo choàng màu anh<br /> đào chính là hoàng hậu Navarre. Còn người kỵ mã mặc chiếc áo măng-tô anh đào, chẳng<br /> phải ai khác ngoài anh chàng de Mouy can đảm.<br /> Khi nhận ra hoàng hậu Navarre, chàng trai Tân giáo hiểu ngay có chuyện lầm lẫn nhưng<br /> không dám nói vì e rằng chỉ cần Marguerite kêu lên một tiếng là chàng sẽ bị lộ ngay. Vậy<br /> nên chàng thà để được đưa vào tận trong phòng và đợi khi tới đó chàng sẽ nói với người<br /> dẫn đường xinh đẹp của mình rằng: “Tôi xin đổi sự yên lặng của tôi lấy sự yên lặng của<br /> lệnh bà”.<br /> Marguerite nhẹ nhàng nắm tay người mà trong tranh tối tranh sáng nàng tưởng là De Mole<br /> và nghiêng người xuống bên tai người đó, nàng thì thầm bằng tiếng Latinh:<br /> - Tôi có một mình, vào đi, bạn thân yêu.<br /> De Mouy không trả lời, cứ để mặc cho dẫn đi. Nhưng cửa vừa khép lại sau chàng, và<br /> chàng bước vào phòng được chiếu sáng hơn ngoài cầu thang thì Marguerite nhận ra người<br /> mình dắt vào không phải là De Mole.<br /> Tiếng kêu nho nhỏ mà chàng trai Tân giáo thận trọng đã e ngại lúc này mới buột ra khỏi<br /> miệng Marguerite, may thay chàng không còn phải sợ nó nữa.<br /> - Ông de Mouy! - Nàng thốt lên và lùi lại.<br /> - Thưa lệnh bà, chính tôi. Tôi xin cầu khẩn lệnh bà để cho tôi đi tiếp và đừng nói với ai về<br /> sự hiện diện của tôi tại Louvre.<br /> - Ô! Ông de Mouy! - Marguerite lại nhắc lại - Vậy là tôi nhầm.<br /> - Vâng tôi hiểu. Lệnh bà chắc đã nhầm tôi với đức vua Navarre vóc người như thế, cũng<br /> chòm lông mũ trắng, và nhiều người, chắc là muốn đẹp lòng tôi, vẫn thường nói tôi có<br /> dáng đi giống hoàng thượng.<br /> Marguerite chằm chằm nhìn de Mouy rồi hỏi:<br /> - Ông có biết tiếng Latinh không, ông de Mouy?<br /> - Ngày xưa tôi biết, nhưng bây giờ tôi quên mất rồi - Chàng trai đáp.<br /> Marguerite mỉm cười nói:<br /> - Ông de Mouy, ông có thể tin ở sự kín đáo của tôi. Tuy nhiên, vì hình như tôi biết tên cái<br /> người mà ông tìm ở Louvre, tôi xin giúp ông để dẫn ông tới chỗ người đó một cách chắc<br /> chắn.<br /> - Xin lệnh bà tha lỗi, tôi nghĩ rằng lệnh bà nhầm và ngược lại lệnh bà hoàn toàn không<br /> biết…<br /> - Sao? - Marguerite kêu lên - Chứ không phải là ông tìm đức vua Navarre à?<br /> - Than ôi! Tôi lấy làm tiếc mà xin với lệnh bà đừng để cho đức hoàng thượng biết gì về sự<br /> có mặt của tôi ở Louvre.<br /> - Xin hãy nghe tôi, ông de Mouy - Marguerite ngạc nhiên nói - Cho tới lúc này tôi vẫn cho<br /> ông là một trong những thủ lĩnh kiên cường nhất của phe Tân giáo, một trong những<br /> người ủng hộ trung thành nhất của đức vua chồng tôi, phải chăng tôi nhầm?<br /> - Không, thưa lệnh bà, vì mới sáng nay thôi tôi vẫn còn có đủ tất cả những gì mà lệnh bà<br /> <br /> vừa nói.<br /> - Vậy nguyên nhân nào đã khiến ông thay đổi từ sáng đến giờ.<br /> - Thưa lệnh bà - De Mouy nghiêng mình thi lễ đáp - Xin lệnh bà miễn cho tôi khỏi phải trả<br /> lời và cúi xin Người nhận cho lòng tôn kính của tôi.<br /> Với một thái độ cung kính nhưng dứt khoát, de Mouy tiến vài bước về phía cửa mà chàng<br /> đã đi vào.<br /> Marguerite ngăn chàng lại.<br /> - Tuy nhiên, thưa ông, tôi xin ở ông một lời giải thích. Tôi thấy hình như lời hứa của tôi<br /> cũng có giá trị đấy chứ.<br /> - Thưa lệnh bà, tôi phải yên lặng. Và nghĩa vụ này thực sự quan trọng nên tôi mới không<br /> trả lời lệnh bà.<br /> - Tuy vậy,…<br /> - Lệnh bà có thể khiến tôi gặp nguy nhưng không thể khiến tôi phải phản bội lại những<br /> người bạn mới của tôi.<br /> - Nhưng còn những người bạn cũ của ông, phải chăng họ không có chút quyền nào đối với<br /> ông?<br /> - Những người vẫn trung thành thì có. Nhưng còn những kẻ đã không những bỏ rơi chúng<br /> tôi mà còn buông rơi cả chính bản thân mình nữa thì không.<br /> Marguerite lo lắng suy nghĩ và chắc đang định đặt thêm một câu hỏi nữa thì đột nhiên<br /> Gillonne lao vào phòng.<br /> - Đức vua Navarre tới! - Cô kêu lên.<br /> - Tới bằng cửa nào?<br /> - Bằng hành lang bí mật.<br /> - Vậy em đưa ông đây ra cửa đằng kia.<br /> - Thưa lệnh bà, không thể được… Lệnh bà có nghe thấy gì không?<br /> - Có người gõ à?<br /> - Vâng, gõ vào cửa mà lệnh bà muốn em đưa ông này ra đấy.<br /> - Thế ai gõ?<br /> - Em không biết.<br /> - Em đi xem xem rồi quay lại báo với ta.<br /> - Thưa lệnh bà - De Mouy nói - Tôi xin phép lưu ý lệnh bà rằng nếu đức vua Navarre gặp<br /> tôi vào giờ này, trong y phục này ở Louvre thì tôi nguy mất.<br /> Marguerite nắm lấy de Mouy và lôi chàng ta tới chiếc buồng con trứ danh.<br /> - Xin ông hãy vào đây - Nàng nói - Ở đây ông được che giấu và được đảm bảo như ở nhà<br /> ông vậy, tôi xin hứa danh dự của tôi với ông về điều đó.<br /> De Mouy vội vàng nhảy vào buồng, cửa buồng vừa kịp khép thì Henri xuất hiện.<br /> Lần này Marguerite chẳng còn sự lúng túng nào cần phải che đậy cả nàng chỉ sầm mặt<br /> xuống và đầu óc nàng chẳng nghĩ gì tới chuyện yêu đương.<br /> Về phần Henri, ông bước vào vẫn với vẻ nghi ngờ xét nét khến cho trong những lúc ít<br /> nguy hiềm, ông vẫn nhận thấy những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Henri lại càng là người có đầu<br /> óc nhận xét sâu sắc hơn trong tình huống của ông hiện nay.<br /> Vì vậy, ông nhận ra ngay áng mây tối sầm trên vầng trán Marguerite.<br /> - Thưa bà, bà bận ư? - Ông hỏi.<br /> - Thưa bệ hạ, vâng, tôi đang mơ màng.<br /> <br /> Bà có lý, mơ mộng hợp với bà lắm. Tôi cũng mơ nhưng khác với bà đang tìm kiếm sự cô<br /> tịch, tôi lại cố ý xuống đây chia xẻ với bà về những giấc mơ của tôi.<br /> Marguerite gật đầu chào Henri, chỉ cho ông một chiếc ghế phô-tơi, nàng cũng ngồi xuống<br /> chiếc ghế dựa bằng gỗ mun chạm trổ thanh mảnh và vững chắc.<br /> Hai vợ chồng yên lặng một lúc rồi Henri phá tan bầu không khí yên lặng đó:<br /> - Thưa bà, tôi nhớ lại là những giấc mơ của tôi về tương lai có cái chung với những giấc<br /> mơ tương lai của bà: vợ chồng chúng ta tuy sống cách biệt nhau nhưng chúng ta lại cùng<br /> mong muốn kết hợp vận hạnh của mình với nhau.<br /> - Thưa bệ hạ, đúng vậy.<br /> - Tôi nghĩ rằng bà đã hiểu được tất cả những kế hoạch tôi có thể làm nhằm đưa chúng ta<br /> lên cao hơn, bà đã nói với tôi rằng tôi sẽ tìm thấy ở nơi bà không những một người đồng<br /> minh trung thành mà còn hăng hái nữa.<br /> - Thưa bệ hạ, đúng thế. Và tôi chỉ yêu cầu có một điều, đó là bệ hạ bắt tay vào việc càng<br /> sớm càng tốt và hãy cho tôi sớm có dịp để cùng hành động.<br /> - Thưa bà, tôi rất vui mừng được thấy bà có những suy nghĩ như vậy. Tôi tin rằng không<br /> bao giờ bà lại nghi ngờ rằng tôi rời mắt khỏi cái kế hoạch mà tôi đã quyết định thực hiện<br /> vào chính cái ngày mà nhờ có sự can thiệp dũng cảm của bà, tôi đã gần tin chắc sẽ được<br /> bảo toàn tính mạng.<br /> - Thưa ông, tôi nghĩ sự vô tư nơi ông chỉ là một thứ mặt nạ, và tôi không những chỉ tin vào<br /> những lời tiên đoán của các nhà chiêm tinh mà còn cả vào tài năng của ông nữa.<br /> - Vậy thưa bà, bà nghĩ thế nào nếu có kẻ nhảy bổ vào giữa kế hoạch của chúng ta và sẽ<br /> đưa chúng ta, tức bà và tôi, vào một tình trạng bi thảm.<br /> - Tôi xin nói rằng tôi sẵn sàng cùng tranh đấu với bệ hạ, hoặc công khai hoặc bí mật,<br /> chống lại kẻ thù đó dù hắn là ai.<br /> - Thưa bà, có phải là lúc nào bà cũng có thể vào cung ông d’Alençon em bà không? Ông<br /> ta tin bà và có tình thân với bà. Tôi mạn phép đề nghị bà tìm hiểu xem trong lúc này ông<br /> ta đang có đàm phán bí mật với ai đó hay không?<br /> Marguerite giật mình hỏi:<br /> - Với ai cơ, thưa ông?<br /> - Với de Mouy.<br /> - Tại sao vậy? - Marguerite vừa hỏi vừa cố nén nỗi xúc động.<br /> - Vì nếu thế, thưa bà, xin vĩnh biệt tất cả các dự định của chúng, hay ít ra là của tôi cái đã.<br /> - Thưa bệ hạ, xin nói khẽ thôi - Marguerite đưa mắt và môi ra hiệu, lấy ngón tay trỏ vào<br /> buồng.<br /> - Ô hô! - Henri thốt lên - Lại có ai thế? Quả thật là cái buồng này hay có người ở đến nỗi<br /> phòng bà trở thành nơi khó mà dung thân nổi.<br /> Marguerite mỉm cười.<br /> - Thế ít ra thì đấy vẫn là ông de Mole chứ - Henri hỏi.<br /> - Không đâu, thưa bệ hạ, đó là ông de Mouy.<br /> - De Mouy? - Henri ngạc nhiên vui sướng thốt lên - Vậy ông ta không ở chỗ quận công<br /> d’Alençon à? Ồ, xin bà cho ông ta tới để tôi nói chuyện với ông ta…<br /> Marguerite chạy tới buồng, mở ra, rồi chẳng ngại ngùng gì hết, cầm tay de Mouy đưa tới<br /> trước mặt vua Navarre.<br /> - A! Thưa lệnh bà - chàng trai Tân giáo nói với giọng trách móc buồn bã nhiều hơn là<br /> <br /> chua chát - Bà phản bội tôi mặc dầu đã hứa, thật không tốt. Thế nếu tôi trả thù và nói<br /> rằng…<br /> - De Mouy, anh sẽ không trả thù - Henri vừa xiết tay chàng trai vừa ngắt lời - Hoặc ít ra thì<br /> anh cũng nghe ta nói trước đã.<br /> - Thưa bà - Henri tiếp tục nói với vợ - Xin bà hãy làm sao cho đừng có ai nghe thấy chúng<br /> tôi.<br /> Henri vừa dứt lời thì Gillonne hoảng hốt tới thì thầm vài câu vào tai Marguerite khiến cho<br /> nàng lao bắn ra khỏi ghế. Trong khi nàng chạy ra phòng ngoài với Gillonne, Henri cũng<br /> chẳng quan tâm gì tới nguyên nhân đã kéo vợ ra khỏi phòng. Ông tới bên giường, xem góc<br /> thành giường, lật các tấm thảm và lấy ngón tay dò dẫm trên tường. De Mouy hoảng sợ<br /> trước tất cả những cử chỉ đó nên cũng thử trước để tin chắc là kiếm mình không bị mắc<br /> trong vỏ.<br /> Ra khỏi phòng ngủ, Marguerite lao ra phòng ngoài và gặp luôn De Mole đối diện với<br /> mình. Mặc dù Gillonne đã khẩn khoản nhưng anh chàng này vẫn muốn vào phòng<br /> Marguerite cho bằng được. Sau lưng chàng là Coconnas sẵn sàng thúc chàng tiến lên hoặc<br /> bảo vệ cho chàng rút lui.<br /> - Ôi ông đấy à? Ông de La Mole - Hoàng hậu thốt lên - Ông làm sao vậy, tại sao ông run<br /> rẩy và mặt tái mét đi thế kia?<br /> - Thưa lệnh bà, ông de Mole đã gõ cửa mạnh đến nỗi mặc dù có lệnh cấm của lệnh bà, em<br /> vẫn buộc phải mở cho ông ta.<br /> - Ô! Thế là thế nào? - Hoàng hậu nghiêm khắc hỏi - Người ta nói vậy có đúng không, ông<br /> de Mole?<br /> - Thưa lệnh bà, đó là vì tôi muốn báo với lệnh bà rằng một kẻ lạ, có lẽ là kẻ trộm nữa, đã<br /> vào nơi lệnh bà dưới chiếc áo và mũ của tôi.<br /> - Ông điên rồi - Marguerite đáp - Vì tôi thấy áo ông trên vai ông kia kìa và tôi nghĩ là, lạy<br /> Chúa tha tội, tôi cũng thấy ông đang đội mũ trên đầu trong khi nói chuyện với một hoàng<br /> hậu.<br /> - Ôi! Xin lỗi lệnh bà, xin thứ lỗi! - De Mole thốt lên và hấp tấp bỏ mũ - Xin Chúa chứng<br /> giám cho lòng tôi, không phảỉ do tôi thiếu tôn kính.<br /> - Không, ông chỉ thiếu niềm tin thôi, có phải không? - Hoàng hậu hỏi.<br /> - Biết làm thế nào được! - De Mole thốt lên - Khi có một người đàn ông đang ở chỗ lệnh<br /> bà, khi người đó lại vào nhà lệnh bà trong bộ y phục của tôi, và nào ai biết được, có khi lại<br /> mượn cả tên tôi nữa chứ?<br /> - Một người đàn ông? - Marguerite nói và nhẹ nhàng xiết cánh tay chàng trai si tình tội<br /> nghiệp - Một người đàn ông!… Ông khiêm tốn quá, ông de Mole! Ông hãy ghé mắt qua<br /> chỗ mở tấm thảm và ông sẽ thấy hai người đàn ông cơ.<br /> Marguerite hé mở tấm thảm treo bằng nhung thêu chỉ vàng.<br /> De Mole nhận ra Henri đang ngồi nói chuyện với người đàn ông mặc áo choàng ngoài<br /> màu đỏ. Coconnas tò mò y như thể đây cũng là chuyện của mình, cũng nhìn và nhận ra de<br /> Mouy. Cả hai đều sửng sốt.<br /> - Bây giờ thì ông đã yên tâm rồi, ít ra là tôi cũng mong như thế - Marguerite bảo - Ông hãy<br /> đứng ở cửa khu phòng của tôi. Dù sống dù chết, ông đừng cho ai vào. Thậm chí nếu có ai<br /> đến gần tầng này, ông cũng báo ngay.<br /> Ngoan ngoãn và yếu đuối như một đứa trẻ, de Mole vừa bước ra vừa nhìn Coconnas.<br /> <br /> Coconnas cũng nhìn bạn và cả hai ra, đến ngoài vẫn còn chưa hết sững sờ.<br /> - De Mouy! - Coconnas thốt lên.<br /> - Henri! - De Mole lẩm bẩm.<br /> - De Mouy với chiếc măng-tô anh đào của cậu, chòm lông mũ trắng và cánh tay lắc lư của<br /> cậu.<br /> - Ái chà, này… - De Mole tiếp - Nếu không phải là chuyện tình ái nữa thì chắc chắn là<br /> chuyện âm mưu.<br /> - A! Mẹ kiếp! Chúng mình lại nhúng vào chính trị đây! - Coconnas càu nhàu - May quá là<br /> trong tất cả cái trò này mình không thấy có phu nhân de Nervers.<br /> Marguerite quay vào ngồi lại gần hai người đang nói chuyện.<br /> Nàng vắng mặt chỉ khoảng một phút và đã tận dụng đầy đủ cái phút đó. Gillonne đứng gác<br /> ở lối đi bí mật còn hai nhà quý tộc canh ở cửa chính khiến nàng được bảo đảm hoàn toàn.<br /> - Thưa bà - Henri nói - Bà có nghĩ rằng liệu có ai đó có thể lắng nghe và nghe được chúng<br /> ta nói chuyện không?<br /> - Thưa bệ hạ - Marguerite đáp - Phòng này có trải thảm đệm và hai lớp gỗ dát tường đảm<br /> bảo việc cách âm.<br /> - Vậy tôi tin tưởng nơi bà - Henri mỉm cười nói.<br /> Rồi ông quay về phía de Mouy:<br /> - Thế nào, anh tới đây làm gì? - Nhà vua thì thầm hỏi, dường như có lời bảo đảm của<br /> Marguerite, mối lo ngại của ông vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết.<br /> - Ở đây ạ? - De Mouy hỏi.<br /> - Đúng thế, ở đây, trong phòng này - Henri nhắc lại.<br /> - Ông ta không tới đây làm gì hết - Marguerite nói - Chính tôi đã đưa ông ấy về đây.<br /> - Vậy ra bà cũng biết à?<br /> - Tôi đã đoán ra hết.<br /> - Anh thấy chưa de Mouy, người ta cũng có thể đoán được đấy.<br /> - Ông de Mouy cùng với quận công François sáng nay đã ở trong phòng của hai vị quý tộc<br /> của quận công - Marguerite tiếp.<br /> - Anh thấy đấy, de Mouy! Người ta biết hết - Henri nhắc lại.<br /> - Thật thế - De Mouy thú nhận.<br /> - Ta đã tin chắc rằng ông d’Alençon sẽ vơ lấy anh - Henri bảo.<br /> - Đó là lỗi của bệ hạ. Tại sao bệ hạ cứ khăng khăng từ chối điều mà tôi tới dâng cho<br /> Người?<br /> - Bệ hạ đã từ chối! - Marguerite kêu lên - Vậy ra lời chối mà tôi cảm thấy ấy lại là thật à?<br /> - Thưa bà - Henri lắc đầu nói - Còn người, de Mouy, các người làm tôi chết cười với<br /> những câu cảm thán của các người. Sao? Một người vào nhà tôi, nói với tôi về ngai vàng,<br /> về khởi nghĩa, về lật đổ, nói với tôi, Henri, một ông hoàng được dung thân miễn là phải<br /> khúm núm cúi đầu, một kẻ Tân giáo được tha mạng với điều kiện phải đóng vai Giatô<br /> giáo! Thế mà tôi đi chấp nhận những lời đề nghị ấy trong một căn phòng không có trải<br /> thảm và không có hai lớp gỗ dát tường! Quái thật! Hoặc các người là trẻ con hoặc là điên!<br /> - Nhưng thưa bệ hạ, phải chăng Người không thể tạo cho tôi hy vọng nào, nếu không phải<br /> bằng lời thì chỉ bằng dấu hiệu cũng được.<br /> - Em vợ ta nói gì với anh, de Mouy? - Henri hỏi.<br /> - Ồ tâu bệ hạ, đấy không phải là bí mật của tôi.<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2