Thông tin sách<br />
Tên sách: Lạc mất và Hy vọng<br />
Nguyên tác: Hopeless (Hopeless #1)<br />
Tác giả: Colleen Hoover<br />
Người dịch: Lạc Anh<br />
Nhà phát hành: Thái Uyên<br />
Nhà xuất bản: NXB Lao Động<br />
Khối lượng: 500g<br />
Kích thước: 14,5 x 20,5 cm<br />
Ngày phát hành: 07/2014<br />
Số trang: 504<br />
Giá bìa: 115.000đ<br />
Thể loại: Tiểu thuyết Lãng mạn<br />
Thông tin ebook<br />
Nguồn: tve-4u.org<br />
Type+Làm ebook: thanhbt<br />
Ngày hoàn thành: 28/10/2016<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dự án ebook #260 thuộc Tủ sách BOOKBT <br />
<br />
Giới thiệu<br />
Họ đã lạc mất nhau… từ mười ba năm trước. Mười ba năm kiếm tìm trong vô vọng của<br />
<br />
chàng trai, cũng là mười ba năm chọn cách lãng quên, khóa chặt ký ức của cô gái mang<br />
tên Hope - Hy vọng.<br />
Vậy mà số phận vẫn cho họ gặp lại nhau, tình cờ và nhiều bí ẩn. Họ để mắt đến nhau từ<br />
cái nhìn đầu tiên, bị hút vào nhau nồng nàn say đắm, và đã không chỉ like, không chỉ<br />
love, mà còn live - sống vì nhau.<br />
Và rồi cô gái khám phá ra mảnh ký ức xa xôi kia trong những giấc mơ chớp nhoáng.<br />
Những bí mật thân phận, những uẩn khúc gia đình lần lượt được phơi bày. Còn có một<br />
cuộc đời khác từ mười ba năm trước mà trong vô thức cô luôn né tránh. Giờ đây, cô đối<br />
diện với nó vô vọng, hoang mang.<br />
Nhưng lần này, cô đã có chàng trai ở bên. Người đã cho cô biết thế nào là cảm xúc bất diệt<br />
của nụ hôn đầu. Người đã hứa trao cho cô những lần đầu tuyệt diệu nhất và những lần cuối<br />
cùng vĩnh cửu nhất. Người đã cho cô biết thế nào là tin yêu và hy vọng từ những ngày bé<br />
thơ:<br />
“Hứa với mình là khi ông ta làm cậu buồn, cậu hãy nghĩ đến bầu trời nhé?”.<br />
Tôi không biết sao cậu ấy muốn tôi hứa, nhưng vẫn gật đầu.<br />
“Nhưng tại sao?”<br />
“Bởi vì,” cậu ấy lại ngửa mặt lên nhìn những vì sao, “bầu trời luôn luôn đẹp. Dù khi tối<br />
tăm, mưa giông hay âm u, nó vẫn rất đẹp để ta ngắm nhìn. Mình yêu nó, vì mình biết nếu<br />
mình có thất bại, cô đơn hay sợ hãi, mình chỉ cần nhìn lên và nó sẽ ở đó… luôn luôn đẹp<br />
đẽ, dẫu có bất cứ chuyện gì.”<br />
Tác giả<br />
<br />
Colleen Hoover là nữ tác giả được xếp vào hàng có sách bán chạy nhất của New York<br />
Times. Năm 2012, bà xuất bản series truyện đầu tiên gồm ba cuốn Slammed, Point of<br />
Retreat và This girl. Năm 2013, bà xuất bản series thứ hai bao gồm Hopeless, Losing<br />
Hope và Finding Cinderella. Các tiểu thuyết của bà đều viết về những câu chuyện tình yêu<br />
đầy đam mê nhưng cũng chứa nhiều uẩn khúc, với một văn phong lãng mạn, tràn đầy thấu<br />
cảm và yêu thương. Trong số đó, tiểu thuyết Lạc mất và Hy vọng (Hopeless) gây ấn tượng<br />
mạnh với độc giả hơn cả. Cuốn sách đã dẫn đầu bảng xếp hạng của New York Times trong<br />
một thời gian dài, trở thành tiểu thuyết dành cho lứa tuổi trưởng thành hay nhất năm 2013.<br />
<br />
Chủ Nhật <br />
Ngày 28 Tháng 10 năm 2012 <br />
7:29 Tối<br />
Tôi đứng dậy, nhìn xuống giường và nén tiếng thở vì sợ hãi những âm thanh đang dâng<br />
lên từ sâu trong cuống họng.<br />
Mình sẽ không khóc.<br />
Mình sẽ không khóc.<br />
Chầm chậm khuỵu xuống, tôi đặt tay lên mép giường, lướt ngón tay qua những ngôi sao<br />
màu vàng trải đầy trên nền vải chăn bông xanh thẫm. Tôi nhìn trân trân vào đám sao cho<br />
đến khi chúng dần nhòe đi bởi những giọt nước mắt đang phủ mờ.<br />
Nhắm nghiền mắt lại, vùi đầu xuống giường, tôi nắm nghiến lấy lớp ga trải giường. Đôi<br />
vai bắt đầu run rẩy khi những tiếng thổn thức bị kiềm nén quyết liệt bỗng vỡ òa. Tôi đứng<br />
vụt dậy, hét lên, lột phăng tấm ga, ném nó về phía bên kia phòng.<br />
Hai tay tôi nắm thành nắm đấm, mắt điên cuồng nhìn quanh tìm thứ gì đó khác để nắm.<br />
Tôi chộp lấy đám gối trên giường, quăng chúng vào hình ảnh phản chiếu trong gương một đứa con gái tôi không hề biết nữa. Nó vừa chằm chằm nhìn lại tôi, vừa nấc lên thảm<br />
hại. Những giọt nước mắt ủy mị của nó làm tôi tức điên. Chúng tôi bắt đầu lao vào nhau<br />
cho đến khi nắm đấm của chúng tôi va sầm vào lớp gương, khiến lớp kính vỡ tan. Tôi nhìn<br />
nó vỡ vụn thành hàng triệu mảnh lấp lánh, đổ sụp xuống trước mắt mình.<br />
Túm chặt lấy tủ đồ và đẩy nó qua một bên, tôi để cho tiếng thét bị kiềm nén quá lâu được<br />
thoát ra khỏi họng. Khi chiếc tủ đứng vững trở lại, tôi mở toan từng ngăn kéo, ném hết<br />
những thứ bên trong ra, vừa quăng vừa liệng vừa đá mọi thứ nằm trên đường đi của mình.<br />
Tôi chụp lấy những ô rèm cửa màu xanh da trời mỏng manh, giật mạnh cho đến khi thanh<br />
treo gẫy răng rắc và những tấm rèm rơi lả tả xuống quanh mình. Tôi với tới chồng hộp cao<br />
ngất ở trong phòng, không cần biết bên trong chứa gì, tóm chiếc hộp trên cùng, ném nó<br />
vào tường với tất cả sức mạnh chứa trong cơ thể vỏn vẹn một mét sáu của mình.<br />
“Tôi ghét cậu!” Tôi gào khóc. “Tôi ghét cậu, ghét cậu, tôi ghét cậu!” Tôi tiếp tục ném bất<br />
cứ thứ gì tìm được trước mặt.<br />
Mỗi lần mở miệng gào thét, tôi lại nếm phải vị mằn mặn của nước mắt đang chảy thành<br />
dòng xuống má.<br />
Đột ngột, đôi cánh tay của Holder bao bọc lấy tôi từ phía sau, ghì chặt đến nỗi tôi không<br />
thể cử động. Tôi vùng vẫy, giằng ra, la hét cho đến khi hành động của tôi trở thành vô<br />
thức. “Dừng lại đi,” cậu ấy điềm tĩnh nói bên tai tôi, không cho tôi thoát ra. Tôi nghe<br />
tiếng, nhưng vẫn giả vờ như không. Hoặc đơn giản, tôi không quan tâm. Tôi tiếp tục<br />
kháng cự, nhưng cậu ấy vẫn siết chặt cánh tay mình.<br />
“Đừng có động vào tôi!” Tôi gào đến lạc giọng, hai tay cào cấu cậu ấy. Một lần nữa, cậu<br />
<br />
ấy chẳng hề nao núng.<br />
Đừng có chạm vào tôi. Xin cậu, xin cậu, xin cậu đấy.<br />
Giọng nói mong manh ấy vang vọng trong tâm trí, tôi lập tức rũ ra trong vòng tay Holder.<br />
Thân thể lả đi, nước mắt tôi rơi lã chã và lòng tôi tan nát. Tôi chỉ còn là chiếc bình đựng<br />
nước mắt không ngừng nhỏ giọt.<br />
Tôi yếu đuối và tôi đang để cậu ấy chiến thắng.<br />
Holder nới lỏng vòng tay, đặt bàn tay lên vai tôi, quay tôi lại đối diện với cậu. Tôi thậm<br />
chí không thể nhìn vào mắt cậu ấy. Tôi như tan ra nơi lồng ngực cậu ấy, thất bại, mệt mỏi<br />
rã rời. Tôi túm chặt áo sơ mi của cậu ấy mà thổn thức, má áp vào tim cậu ấy. Holder đặt<br />
tay lên sau đầu tôi, rồi cúi xuống bên tai tôi.<br />
“Sky.” Giọng cậu ấy đều đều và điềm tĩnh. “Cậu cần phải đi. Ngay bây giờ.”<br />
<br />