Table of Contents<br />
CHƯƠNG 8: XUẤT PHÁT! RỪNG AMAZON<br />
Tập kích<br />
Chuẩn bị trước khi lên đường<br />
Người thổi rắn ở Putumayo<br />
Tiến vào rừng sâu<br />
Đêm đầu tiên<br />
CHƯƠNG 9: NGUY HIỂM TRONG RỪNG<br />
Trốn chạy trong rừng sâu<br />
Đột phá vòng vây<br />
Ký ức tái hiện<br />
Bằng chứng lịch sử<br />
Biên niên ký Bạc Ba La<br />
Đo{n lữ hành tự túc<br />
Kinh hồn bạt vía ong sát nhân<br />
CHƯƠNG 10: LỌT VÀO BỘ LẠC NGUYÊN THỦY NGƯỜI KUKUER<br />
Bất ngờ thoát nạn<br />
Người Kukuer<br />
Lễ tế của người Kukuer<br />
Trò chuyện trên đ{n tế<br />
Duyên tình mờ mịt<br />
Rừng Than Thở<br />
CHƯƠNG 11: RỪNG THAN THỞ: MỒ CHÔN CỦA CÁC NHÀ THÁM HIỂM<br />
Tái ngộ Sean<br />
CHƯƠNG 12: HỒNG HOANG: B[N TAY THƯỢNG ĐẾ<br />
Thợ săn siêu cấp<br />
Đêm trắng mưa b~o<br />
Mãnh thú hồng hoang<br />
<br />
Thiên kiếp<br />
Sống sót sau thảm họa<br />
CHƯƠNG 13: CHÚNG TA BỊ BỘ LẠC ĂN THỊT NGƯỜI BẮT RỒI!<br />
Thạch trận<br />
Bộ lạc ăn thịt người<br />
Bộ lạc ăn thịt người (II)<br />
Gặp lại<br />
Rừng Mãng Xà<br />
CHƯƠNG 14: TH[NH PHỐ THẦN THÁNH CỦA NGƯỜI MAYA<br />
Con thú khổng lồ<br />
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/<br />
Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi<br />
<br />
CHƯƠNG 8: XUẤT PHÁT! RỪNG AMAZON<br />
Bốn người đi trên sông, hai bên to{n c}y lớn, lòng sông hơi hẹp, càng nhìn càng thấy ngút<br />
mắt, thi thoảng lại có một vài con vẹt đuôi d{i ch}u Mỹ bay qua đầu, bộ lông vũ rực rỡ lấp<br />
lóa dưới ánh mặt trời chói mắt. Cảnh tượng này so với rừng vân sam ở Xishuangbana mà họ<br />
từng đi qua thì thật là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.<br />
<br />
Tập kích<br />
Tấm màn vén lên, không ngờ lại là lạt ma Á La. Một con diều h}u đen đậu trên vai ông,<br />
móng sắc bấu chặt, hai mắt sáng lấp l|nh như chớp điện, cảnh gi|c dò xét môi trường xa lạ<br />
này. Lạt ma Á La nhìn cuộn giấy trong tay, điềm đạm nói: “Đến lúc rồi, chúng ta cũng phải<br />
xem thành tích huấn luyện của nhóm người này ra sao mới được.”<br />
Lữ Cánh Nam thân thiết hỏi: “Có đầu mối mới rồi ạ?”<br />
Lạt ma Á La nở ra một nụ cười hiếm thấy, vỗ vỗ lên vai, con diều hâu liền đập cánh bay<br />
lên, chớp mắt đ~ hóa th{nh một điểm đen trên bầu trời xanh thăm thẳm, cơ hồ như chưa<br />
từng xuất hiện. Lạt ma \ La nói như ra lệnh: “Bản đồ.”<br />
Trên bàn, một tập bản đồ thế giới cỡ giấy A3 mau chóng được mở ra, lạt ma Á La nhanh<br />
nhẹn lật tới trang có bản đồ châu Mỹ, miệng lẩm bẩm: “Trong sử thi Cát Đức Ni Mã Cổn(1) mà<br />
chúng ta thu thập được có nhắc đến đoạn, vị sứ giả vĩ đại nhất mang tòa th{nh được ánh<br />
sáng tỏa chiếu tới, mọi sự thiêng liêng đều được bảo tồn hoàn hảo trong Bạc Ba La thần<br />
miếu. Sau đó tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu ấy vốn phải giao về cho Tây Thánh sứ Bì<br />
Ương Bất Nhượng, nhưng Y T}y Ốc Bá lại không muốn giao ra tòa th{nh được ánh sáng tỏa<br />
chiếu này, bèn lén lút dùng bùn đất và gạch đ| để phục chế một tòa thành khác, vì không<br />
dám hủy đi th|nh vật, nên đ~ hạ lệnh cho thuộc hạ len lén mang ánh sáng thần thánh ấy đi<br />
tới nơi xa tận chân trời, vĩnh viễn không ai có thể tìm được. Còn những chữ bột vàng mới<br />
được dịch ra thì không ho{n to{n như thế, sứ giả vĩ đại nhất mang đến tòa th{nh được ánh<br />
sáng tỏa chiếu thì không sai, nhưng khi sứ giả đến Trát Bất Nhượng thì đ~ thay đổi chủ ý,<br />
ông ta không giao tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu cho Tây Thánh sứ Bì Ương Bất<br />
Nhượng nữa, mà trực tiếp hạ lệnh cho Y Tây Ốc B| ph|i người hộ tống, ông ta muốn mang<br />
tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu ấy đến chân trời - là vị sứ giả kia muốn mang tòa thành<br />
được ánh sáng tỏa chiếu đến tận chân trời - điểm này có khác biệt rất lớn với sử thi. Y Tây<br />
Ốc Bá tặng cho sứ giả tiền lộ phí, phái những dũng sĩ xuất sắc nhất mang theo chiến ngao,<br />
cùng sứ giả trèo núi vượt non, vượt qua biển lớn mênh mông, đến một đất nước xa lạ thần<br />
bí. Cây cối ở đó cao tới tận trời, sinh sôi d{y đặc, tạo thành rừng rậm âm u, bốn bề đều là<br />
nguy hiểm, khắp nơi chỗ n{o cũng có những động vật v{ lo{i c}y ăn thịt người mà họ chưa<br />
bao giờ trông thấy, thậm chí người ở đó cũng t{n bạo hiếu s|t, ăn thịt người sống; các công<br />
trình kiến trúc ở đó cao lớn hùng vĩ, đồ sộ hơn bất cứ tòa cung điện nào họ từng nhìn thấy;<br />
miếu thần ở đó giống như một lăng th|p, c|c mặt hình tam giác chụm lại với nhau, nhìn như<br />
một ngọn núi cao chọc trời, bậc thang dẫn thẳng lên tận m}y xanh, văn tự ở đó l{ hình đầu<br />
người và hình vẽ c|c lo{i động vật...”<br />
<br />
Lữ Cánh Nam lẩm bẩm nói: “Kim tự th|p? Nhưng ở đó phải là sa mạc chứ, tại sao lại là<br />
rừng rậm?”<br />
Lạt ma \ La cười điềm đạm: “Còn chưa hiểu à? Rừng rậm nhiệt đới đấy. Những người<br />
phục mệnh trở về nói, bọn họ để tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu ấy trong một ngôi thần<br />
miếu của nền văn minh kh|c, nh{ vua ở đó đ~ đồng ý với họ, để tòa thành của thần thánh<br />
mãi mãi bị giam cầm trong bóng đêm.”<br />
Lữ Cánh Nam lập tức hiểu ra, nhưng vẫn không d|m tin đó l{ sự thật, cô hỏi: “Kim tự tháp<br />
Maya? Không thể nào... thời đó l{m sao có thể vượt được Th|i Bình Dương đến tận châu Mỹ<br />
cơ chứ? Hơn nữa còn trở về được nữa chứ.”<br />
Lạt ma \ La nói: “Trên thế giới này, những chuyện người hiện đại có thể l{m được, ai có<br />
thể khẳng định người xưa không l{m được? Đừng quên những câu chuyện trong Sơn Hải<br />
kinh v{ người ]n vượt biển, thời điểm đó chẳng phải còn sớm hơn sứ giả của vương triều<br />
Cổ Cách cả ng{n năm đấy sao?”<br />
“Tòa th{nh được ánh sáng tỏa chiếu? Rốt cuộc là cái gì vậy?” Lữ Cánh Nam trầm ngâm.<br />
Lạt ma \ La nói: “Ta cũng không biết. Nhưng một người có thể bí mật mang nó đi, hẳn<br />
cũng không lớn lắm, vậy thì chúng ta hãy lấy chuyện vượt qua khu rừng rậm n{y để làm bài<br />
kiểm tra giữa kỳ đi...” Lạt ma Á La vạch một vòng tròn trên bản đồ.<br />
Lữ Cánh Nam nhìn cái vòng lạt ma Á La vừa vẽ, kinh ngạc thốt lên: “Theo con được biết,<br />
văn minh Maya chỉ giới hạn trong b|n đảo Yucatan, chỗ này có phải l{ hơi xa không?”<br />
Lạt ma \ La nói: “Không sai, tuy ta cũng không hiểu rõ lắm, nhưng đầu mối của họ rất rõ<br />
r{ng, con xem đi, ở đ}y có viết này... những di tích của văn minh Maya được phát hiện cho<br />
đến nay chủ yếu phân bố ở phía Nam Mexico, Guatemala, Brazil, Belize, khu vực phía Tây<br />
Honduras và El Salvador, xa nhất cũng dừng lại ở núi Andes. Còn ở phía Đông d~y Andes độ<br />
cao bình qu}n trên 6.000 mét đ~ l{ phạm vi của nền văn minh Inca cổ rồi. Quan điểm phổ<br />
biến hiện nay l{ người xưa không thể n{o vượt qua dãy Andes hiểm trở được. Nhưng v{i<br />
năm trước, các nhà khảo cổ Brazil đ~ ph|t hiện ở sâu trong rừng rậm Amazon có một nền<br />
văn minh nữa hoàn toàn khác biệt với văn minh Inca cổ đại, có đồ gốm được chế tác rất tinh<br />
xảo, có đặc trưng của cuộc sống thị tộc bộ lạc, có đường, cầu, khu canh nông, khu chăn gia<br />
súc, đền thờ thần v{ đ{n tế, là di chỉ của một xã hội văn minh ph|t triển cao độ. Ba năm sau,<br />
lại phát hiện trong rừng sâu một đ{i quan s|t thiên văn rất giống của người Maya cổ đại,<br />
một điều không thể tưởng tượng được là bọn họ sử dụng vật liệu là những tảng đ| khổng lồ,<br />
kỹ thuật xây dựng hết sức cầu kỳ, điều n{y ho{n to{n tr|i ngược với quan điểm khu vực này<br />
trước khi các nhà thám hiểm đổ bộ năm 1492 l{ một cánh rừng hoang vu không có dấu ấn<br />
của con người, và khu vực rừng nhiệt đới Amazon không thể n{o có c|c công trình đ| quy<br />
mô lớn. Kết quả nghiên cứu cho thấy, người Maya cổ hoàn toàn có khả năng vượt qua dãy<br />
Andes để đến rừng rậm Amazon, đặt nền móng cho cuộc sống mới, v{ con đường họ đ~ đi<br />
có lẽ là sau khi xuống dãy Andes thì dọc theo sông Amazon mà tiến lên. Cách lý giải n{y đ~<br />
được nhà khảo cổ tại các quốc gia thuộc lưu vực sông Amazon t|n đồng, mỗi nước ít nhất<br />
ph|i đi hai đội khảo cổ tìm kiếm trong cánh rừng nguy hiểm ấy, mấy ng{y trước đ~ có một<br />
phát hiện kinh người.”<br />
<br />