YOMEDIA
ADSENSE
Mẫu gốc “Mẹ” trong tiểu thuyết của Chinghiz Aitmatov
75
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Sử dụng một cách có hệ thống những huyền thoại, truyền thuyết dân gian không chỉ là một hướng đổi mới nghệ thuật tiểu thuyết hiện đại, mà còn là hành trình tìm về cội nguồn văn hóa. Ý nghĩa kép ấy, cùng lúc, tạo nên phong cách độc đáo cho văn chương Aitmatov và sức hấp dẫn kỳ lạ đối với bạn đọc.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Mẫu gốc “Mẹ” trong tiểu thuyết của Chinghiz Aitmatov
MẪU GỐC “MẸ”<br />
TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHINGHIZ AITMATOV<br />
NGUYỄN THỊ TUYẾT<br />
Trường Đại học An Giang<br />
Tóm tắt: Từ lý thuyết về mẫu gốc của Jung, chúng tôi chỉ ra, mẫu gốc Mẹ<br />
trong tác phẩm của Aitmatov vô cùng phong phú, đa dạng và mang nhiều ý<br />
nghĩa sâu sắc, vừa là Mẹ thủy tổ vừa là hiện thân của thiên tính Nữ vĩnh<br />
hằng, kết tinh tâm hồn và tính cách dân tộc. Sử dụng một cách có hệ thống<br />
những huyền thoại, truyền thuyết dân gian không chỉ là một hướng đổi mới<br />
nghệ thuật tiểu thuyết hiện đại, mà còn là hành trình tìm về cội nguồn văn<br />
hóa. Ý nghĩa kép ấy, cùng lúc, tạo nên phong cách độc đáo cho văn chương<br />
Aitmatov và sức hấp dẫn kỳ lạ đối với bạn đọc.<br />
Từ khóa: Mẫu gốc, Mẫu gốc mẹ, Chinghiz Aitmatov, Carl Gustav Jung<br />
<br />
1. MỞ ĐẦU<br />
Chinghiz Aitmatov (1928 - 2008), một trong những nhà văn nổi tiếng nhất thế kỷ XX, tác<br />
giả mà các tác phẩm đã đi vào kho báu của văn học Xô Viết. Tác phẩm của ông, hầu hết,<br />
được viết bằng cả hai thứ tiếng: tiếng mẹ đẻ (Kirghizi) và tiếng Nga, nên rất phổ biến.<br />
Độc giả Việt Nam, từ lâu, đã quen thuộc với hàng loạt tác phẩm như Jamilya (1958),Vĩnh<br />
biệt Gunxarư (1966), Con tàu trắng (1970), Con chó khoang chạy ven bờ biển (1977), Và<br />
một ngày dài hơn thế kỷ (1980), Đoạn đầu đài (1986), Cánh đồng Mẹ (1990),… Văn<br />
chương của Aitmatov có sức hấp dẫn kỳ lạ, nhanh chóng chinh phục nhiều thế hệ bạn đọc<br />
trên thế giới, trước hết, là ở sự phát tiết của các yếu tố văn hóa dân gian, lấp lánh trí tuệ<br />
nhân dân và là kho báu vô tận về đời sống tâm hồn con người; trong đó, những truyền<br />
thuyết, huyền thoại về người Mẹ gắn với những ý niệm thiêng liêng và phẩm tính vĩnh<br />
hằng như một bản nguyên vĩnh cửu của cội nguồn văn hóa dân tộc.<br />
2. MẪU GỐC VÀ MẪU GỐC MẸ<br />
Khi “vẽ bản đồ tâm hồn con người” trong công trình Tâm lý học vô thức (1912), nhà<br />
tâm lý học lừng danh người Thụy Sỹ, Carl Gustav Jung (1875 - 1961), đã vén mở những<br />
giới hạn trong khoa học nghiên cứu vô thức, đặc biệt là sự xác lập các thuật ngữ: mẫu<br />
gốc (archetype), vô thức tập thể; cho đến nay, những thuật ngữ này được sử dụng một<br />
cách rộng rãi trong tâm lý học hiện đại, văn hóa học, nhân chủng học, văn học…<br />
Mẫu gốc là “những yếu tố tâm thần không thể cắt nghĩa được bằng một sự việc xảy ra<br />
trong đời sống (…) Nó hình như bẩm sinh đã có, có từ thời nguyên thủy, nó là một thành<br />
phần trong gia tài tinh thần nhân loại” [9, tr. 96]. Theo Jung, mẫu gốc là nguồn phát<br />
những năng lượng tâm thần và tạo dựng khuôn mẫu. “Nó tạo ra nguồn lớn nhất của những<br />
kí hiệu tâm thần, thu hút năng lượng, cấu trúc của nó và cuối cùng dẫn tới việc sáng tạo ra<br />
nền văn minh và văn hóa” [12, tr. 133]. Cổ mẫu giống như những bản năng, với cấu trúc<br />
Tạp chí Khoa học và Giáo dục, Trường Đại học Sư phạm Huế<br />
ISSN 1859-1612, Số 02(30)/2014: tr. 80-90<br />
<br />
MẪU GỐC “MẸ” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHINGHIZ AITMATOV<br />
<br />
81<br />
<br />
di truyền và bẩm sinh, và đó là tài sản chung của chúng ta: “tất cả chúng ta đều có nó (cổ<br />
mẫu) như nhau, và tất cả mọi người đều có chúng, dù là giàu hay nghèo, da đen hay da<br />
trắng, cổ xưa hay hiện đại” [12, tr. 138]. Luận điểm này được Jung rút ra khi quan sát<br />
huyền thoại của nhiều nền văn hóa rất khác xa nhau, như huyền thoại châu Úc và Nam<br />
Mỹ, Trung Hoa và Lưỡng Hà, châu Phi và Hy Lạp cổ đại,… đều có những điểm chung,<br />
những biểu tượng thường lặp lại; những biểu tượng ấy ông cũng tìm thấy trong giấc mơ<br />
của chính mình và của nhiều bệnh nhân. Sự khám phá này là nguồn gốc của thuyết vô<br />
thức tập thể - nơi sâu thẳm nhất của nội tâm, con người đi vào một vùng vô thức chứa đầy<br />
những hình ảnh và kỷ niệm mà cả nhân loại đều có, đó là cổ mẫu - các biểu tượng tinh<br />
thần được toàn thể thừa nhận; điều này càng có cơ sở khi ta nhận thấy các huyền thoại<br />
trước thời tháp Babel chứng minh cho sự thống nhất cơ bản của loài người.<br />
Mẫu gốc là một kết tinh quan trọng nhất trong cội nguồn văn hóa lịch sử con người,<br />
chứa đựng những triết lý sâu xa về sự sống và cái chết. Tâm thần con người có những<br />
cấu trúc phổ biến chung, giống như cơ thể nên ứng với mỗi một trạng thái của con<br />
người sẽ có một mẫu gốc tương ứng, vì vậy, số lượng mẫu gốc là vô tận và trong quá<br />
trình tìm kiếm mẫu gốc, Jung nhận thấy, một số các mẫu gốc thể hiện quá trình phát<br />
triển tâm lí cá nhân theo một dòng liên tục. Các mẫu gốc này có tác dụng dẫn đường và<br />
điều phối sự phát triển tâm lí con người từ một tâm thần nguyên thuỷ chung thành<br />
những cá nhân riêng biệt mà Jung gọi là quá trình cá nhân hoá (individuation).<br />
Hệ thống mẫu gốc thường được phân chia thành hai dạng cơ bản: những mẫu gốc thông<br />
thường (người mẹ, người cha, người anh hùng, sinh ra, chết đi, tái sinh, thượng đế, ác<br />
quỷ, mặt trời, mặt trăng, nước, lửa, đất…) và những mẫu gốc quan trọng (thể hiện quá<br />
trình phát triển tâm lí cá nhân: persona (mặt nạ), shadow (bóng âm), anima (phần tâm<br />
thần vô thức nữ), animus (phần tâm thần vô thức nam), self (tự ngã)). Nội dung cơ bản<br />
của tất cả các huyền thoại, các tôn giáo, các chủ nghĩa là cổ mẫu; cội nguồn của cổ mẫu<br />
luôn nằm trong ký ức của cả cộng đồng, hay nói đúng hơn là biểu hiện cụ thể của vô<br />
thức tập thể.<br />
Giống như bất kỳ mẫu gốc khác, mẫu gốc Mẹ xuất hiện ở một loạt các khía cạnh, gần<br />
như là vô hạn, mà trước nhất, là sự ca tụng những phẩm tính huyền diệu của người mẹ.<br />
Và hầu hết, các dân tộc trên thế giới đều ca ngợi và phong thánh (thánh mẫu) cho những<br />
phẩm chất tốt đẹp ấy. Điều này được thể hiện rất rõ trong huyền thoại, dân tộc nào cũng<br />
dành vị trí danh dự cho các nữ thần. Họ là hiện thân của đất đai, sự phì nhiêu, sự thịnh<br />
vượng, sự an vui... như Gaia, Rhea, Hera, Demeter... trong thần thoại Hy lạp, Isis ở Ai<br />
Cập, Kâli ở Ấn Độ, Nữ Oa ở Trung Quốc, Âu Cơ ở Việt Nam... và “trong phân tâm học<br />
hiện đại, biểu tượng người Mẹ có giá trị như một mẫu gốc” [7, tr. 588].<br />
Bên cạnh những phẩm tính vĩnh hằng khởi nguyên, mẫu gốc Mẹ còn hiện diện trong<br />
những biểu tượng có tính chất “dung chứa, bao bọc, nương náu, bảo tồn, nuôi dưỡng,<br />
che chở và sưởi ấm cho những gì là bé nhỏ (...) chiều sâu, vực thẳm, giếng, hang động,<br />
túi, bình, hầm trú ẩn, nhà, đô thành... tất cả những gì cuối cùng làm nên cõi ẩn náu vĩ<br />
đại của loài người, đó chính là Mẹ Vĩ Đại” [7, tr. 76].<br />
<br />
82<br />
<br />
NGUYỄN THỊ TUYẾT<br />
<br />
Mẫu gốc Mẹ xuất hiện trong văn học dân gian một cách đậm đặc, nhất là trong những<br />
huyền thoại Sáng thế (như huyền thoại về đại hồng thủy). Ở đó con người được cứu<br />
chuộc/tái sinh nhờ những chiếc hòm (thần thoại Hy Lạp), chiếc thuyền (Kinh thánh,<br />
thần thoại Ấn Độ), chiếc trống, quả bầu, vỏ trấu... (huyền thoại Việt Nam). Theo Đào<br />
Ngọc Chương, “thuyền, hòm, rương, trống... tức những thứ có khoảng không trong lòng<br />
và có thể chứa đựng được. Đó là một kiểu dạ con giống như cái hầm mộ của khát vọng<br />
tái sinh của loài người” [6, tr. 36].<br />
3. MẪU GỐC “MẸ” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA AITMATOV<br />
Như một nhu cầu tự thân, một khuynh hướng đổi mới thi pháp tiểu thuyết, trở về với<br />
huyền thoại là một cách con người phản ứng với những giằng xé tinh thần của thời đại<br />
kỹ trị. Những vấn đề cấp thiết của hiện sinh tìm thấy ý nghĩa trong các “đồ hình vĩnh<br />
cửu” (Đỗ Lai Thúy) đã trở thành một đặc trưng toàn cảnh trong văn chương hiện đại: từ<br />
Kafka đến Marquez, từ James Joyce đến Gunter Grass, Toni Morrison… Trở về với<br />
huyền thoại nói riêng và văn hóa dân gian nói chung vừa mang đến cho văn học hiện đại<br />
chất thơ hồn nhiên, vừa ẩn dấu những câu đố bí hiểm của con quái vật sphinx-lịch sử;<br />
tác phẩm của Aitmatov kết tinh những vẻ đẹp ấy.<br />
3.1. Mẹ thủy tổ<br />
Mỗi tác phẩm của Aitmatov đều thấm đẫm màu sắc thi ca trong những huyền thoại, cổ<br />
tích của dân tộc Kirghizi được tái sinh trong bầu sinh quyển hiện đại, như một kiểu truy<br />
nguyên bản sắc văn hóa dân tộc qua những “vết tích tối cổ”, những hình ảnh nguyên<br />
thủy, tự trong cổ mẫu ban sơ. Tìm về nguồn gốc dân tộc là hành động có ý nghĩa tiên<br />
quyết, và mẫu gốc Mẹ là một trong những cội rễ căn cốt của hành trình ấy.<br />
Trong tác phẩm của Aitmatov, huyền thoại về Mẹ thủy tổ rất phong phú và đa dạng. Đó<br />
có thể là người đã cưu mang con người, bộ lạc mình: Mẹ Hươu Sừng (Con tàu trắng),<br />
hay người tạo sinh ra bộ tộc ấy như Mẹ Cá vĩ đại (Con chó khoang chạy ven bờ biển),<br />
họ là thủy tổ của dân tộc Kirghizi. Mẹ là biển cả bao dung (Con chó khoang chạy ven<br />
bờ biển), là Đất Mẹ hiền từ và bất tử (Cánh đồng mẹ, Và một ngày dài hơn thế kỷ)…<br />
Theo truyền thuyết, trong cuộc chiến tranh đẫm máu giữa các bộ tộc, kẻ thù đã tàn sát<br />
dã man bộ tộc Kirghizi, “chúng giết sạch sành sanh để không còn ai nhớ tới tội ác này<br />
nữa... nhà lều người Kirghizi cháy bùng bùng, chìm ngập trong lửa, không một ai sống<br />
sót” [1, tr. 316], nhưng trái với ý muốn thâm độc của bọn chúng, còn hai đứa trẻ, một<br />
trai một gái, sống sót; hai đứa trẻ ngây thơ, côi cút, tội nghiệp ấy được Hươu Sừng<br />
Maran cứu chuộc, chăm nom, nuôi dưỡng và ban phước muôn đời, bất diệt. Chúng khôn<br />
lớn, lấy nhau và sinh con đẻ cái đời đời, và để ghi nhớ công ơn và tấm lòng nhân hậu<br />
bao la của Mẹ Hươu, người Bugu xem Hươu Maran là thủy tổ, “họ tôn thờ Mẹ Hươu<br />
Sừng như vị thánh” [1, tr. 325]. Người ta xem sừng Hươu là biểu hiệu của bộ tộc, Hươu<br />
Sừng là vật tổ, và không chỉ là vật tổ, trong tâm tưởng của người Bugu, Hươu Mẹ còn là<br />
Nữ thần bảo vệ trẻ em và khả năng sinh sản như vai trò của nữ thần Hera vĩ đại trong<br />
thần thoại Hy Lạp, đó cũng là công việc cực kỳ quan trọng mà Mười hai Bà Mụ trong<br />
quan niệm của người Việt đảm nhiệm, Mẹ Hươu đã mang đến những chiếc nôi trẻ em -<br />
<br />
MẪU GỐC “MẸ” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHINGHIZ AITMATOV<br />
<br />
83<br />
<br />
bêsich - có chiếc chuông bằng bạc ngân vang giai điệu diệu kỳ chúc mừng những đứa<br />
trẻ ra đời.<br />
Mỗi dân tộc có một sự khởi đầu riêng, song nhiều huyền thoại trên thế giới cho thấy<br />
rằng tổ mẫu của họ là cây cối, động vật. Huyền thoại về Hươu Sừng Maran đã cứu bộ<br />
lạc Kirghizi khỏi bị diệt vong có sự gặp gỡ với thần thoại La Mã và các nước khác. Hai<br />
anh em Romulu và Remu - những người sáng lập thành Roma, đã được con sói cái nuôi<br />
dưỡng, hay trong sử thi Đẻ đất đẻ nước của dân tộc Mường ở nước ta, với nhân vật Mụ<br />
Dạ Dần chẳng phải đã nói với chúng ta về cây Si - cây thuỷ tổ đó sao? Những huyền<br />
thoại ấy như những di chỉ hóa thạch về thuyết vật tổ trong văn hóa nhân loại. Họ được<br />
hình dung vừa như là những người đầu tiên đi ra từ rừng (Hươu Mẹ Maran), từ biển<br />
(Người Đàn bà Cá vĩ đại)..., vừa như là Đấng sáng tạo dạy con người nghề săn bắt, ngư<br />
nghiệp, ban hành lễ thụ pháp và những điều cấm kỵ.<br />
Là người khai hóa vũ trụ, Mẹ tiềm tàng một vẻ đẹp phồn thực, là Đấng vĩ đại của bảo<br />
tồn và sinh dưỡng. Hươu Mẹ mang vẻ đẹp đậm thiên tính nữ: “Sừng đẹp tuyệt vời, cành<br />
nhánh lòa xòa, như những cành cây mùa thu. Bầu vú sạch và nhẵn nhụi như vú người<br />
nhũ mẫu” [1, tr. 320]; người ta còn ví vẻ đẹp của người yêu với vẻ đẹp của Hươu<br />
Maran…. Đó cũng là vẻ đẹp nhục thể của Người Đàn bà Cá: “một nhan sắc chưa từng<br />
thấy, thân thể mũm mĩm ánh bạc như đá sỏi dưới sông... trong đêm trăng, ngực trắng<br />
muốt với những nuốm vú thẫm màu, rắn căng như quả thông, mắt bắn ra tia lửa màu lá<br />
mạ” [1, tr. 464] đã quyến rũ và mê đắm chàng trai làng chài nghèo khổ, tật nguyền.<br />
Nàng như một vị thần đã đền bồi cho số phận côi cút của chàng (sinh cho chàng một<br />
đứa con, con cháu Người Đàn bà Cá trên vùng biển Okhot ngày nay), nhưng đau đớn<br />
thay, thiên ấn ấy quá đỗi ngắn ngủi, mong manh, nên suốt cuộc đời còn lại, chàng mang<br />
một mối tình u uẩn không thể nào hóa giải, một khát vọng cháy bỏng khôn nguôi, khát<br />
vọng ấy tràn vào cả giấc mơ của những thế hệ sau.<br />
Vẻ đẹp tràn chất nữ tính “lồ lộ của da thịt mơn mởn, sự ấm áp, cuồng nhiệt và mềm dẻo<br />
của tấm thân người đàn bà” [1, tr. 471] cũng khiến vị tộc trưởng Organ mê mẩn, khắc<br />
khoải đi về trong những giấc mơ. Người đàn bà trong huyền thoại ấy trở thành nguồn<br />
sống trong tâm thức ông: “nếu không có Người Đàn bà Cá có lẽ ông đã cảm thấy cuộc<br />
đời khó sống” [1, tr. 469], nên khát vọng về người Đàn bà Cá như sợi dây tâm linh neo<br />
đậu trong tâm hồn biết bao thế hệ. Ở đó ẩn chứa nuối tiếc và xót xa, tôn thờ và ngưỡng<br />
vọng, biết ơn và kính phục... Bài ca về Người là lời van vỉ ẩn chứa nỗi niềm tuyệt vọng<br />
của chàng trai nghèo cô độc khi Người Đàn bà Cá ra đi, bây giờ, là bài hát trong những<br />
ngày hội, giữa những vũ điệu huyên náo trong nghi lễ đi săn...<br />
Người bơi lội ở đâu hỡi người Đàn bà Cá vĩ đại<br />
Cái bụng nóng ấm của Người thai nghén cuộc sống<br />
Cái bụng nóng ấm của Người đã sinh ra chúng con<br />
Cái bụng nóng ấm của Người là nơi yên ấm nhất trên đời<br />
Người bơi lội ở đâu hỡi Người Đàn bà Cá vĩ đại<br />
Đôi vú trắng muốt của Người như những đầu hải báo<br />
<br />
84<br />
<br />
NGUYỄN THỊ TUYẾT<br />
<br />
Đôi vú trắng muốt của Người đã nuôi chúng con bên bờ biển<br />
Người bơi lội ở đâu hỡi Người Đàn bà Cá vĩ đại<br />
Người đàn ông cường tráng nhất bơi đến với Người<br />
Để cái bụng của Người khai hóa<br />
Để dòng giống của Người sinh sôi nảy nở trên đất.<br />
[1, tr. 449, 465, 467]<br />
Ca ngợi khả năng sinh sản, sự sinh sôi nảy nở (đề cao cái bụng nóng ấm và đôi vú trắng<br />
muốt...) là ca ngợi thiên chức làm Mẹ cao quý, tôn vinh tinh thần, bản năng hữu ích, mà<br />
dòng sữa là nguồn sống khởi thủy và vĩnh cửu: “thứ sữa mới mê ly và ngây ngất làm<br />
sao; cả thế giới - mặt trời, đất, Mẹ - chứa gọn trong một ngụm sữa ấy” [1, tr. 21]. Ngụm<br />
sữa ấy như ẩn chứa toàn bộ bí mật của vũ trụ, nó lớn lao vĩ đại như dòng Ngân Hà 1<br />
(Milky Way).<br />
Vú/bộ ngực là biểu tượng của tình mẫu tử, sự dịu dàng và sự bình an tuyệt đối. Phải<br />
chăng bình yên là khát vọng muôn thuở của những người theo nghiệp hải hồ, lênh đênh<br />
trên biển, mà mỗi hòn đảo là bến đỗ bình yên nên người ta đặt tên là đảo Núm vú? Khát<br />
vọng ấy không chỉ cuồn cuộn trong vô thức mà còn khắc tạc dáng hình vào quê hương<br />
xứ sở. Trong tác phẩm Con chó khoang chạy ven bờ biển, biển đảo quê hương của<br />
Kirixk cũng mang tên những hoài vọng muôn đời ấy: “…những hoang đảo nhỏ xíu nhô<br />
lên như những núm vú giữa nước trời bao la. Bởi vậy, những đảo nhỏ ấy được đặt tên là<br />
Ba Núm vú: nhỏ, nhỡ, lớn” [1, tr. 454]. Điều này đã trở thành một cổ mẫu trong tâm<br />
thức nhân loại: “Hai ngọn đồi của quận Kerry (xứ Ai-len) có tên là Núm vú Anu” (Anu<br />
là nữ thần màu mỡ trong Thần thoại Ai-len) [10, tr. 257].<br />
Trong tiểu thuyết của Aitmatov, Mẹ thủy tổ còn hiện lên như là Mẹ Vũ trụ thông qua<br />
các biểu tượng về đất, biển… Như nữ thần Gaia - tổ mẫu của loài người trong thần thoại<br />
Hy Lạp, Đất Mẹ trong huyền thoại của người Kirghizi cũng vừa là nơi cư ngụ bình yên<br />
cho con người trần thế, vừa là cõi trở về vĩnh cửu sau cuộc hành trình ngắn ngủi chốn<br />
dương gian. Ý nghĩa đó đồng thời thể hiện tính hai mặt của biểu tượng: sinh ra từ bụng<br />
Mẹ và chết trở về với đất; “Mặt trời là cha ta, đất là Mẹ ta, ta yên nghỉ trong lòng đất”,<br />
yên nghỉ trong lòng đất như một sự trở về sâu thẳm của tâm linh. “Regressus ad<br />
uterum” (tiếng Latin) trở về bụng Mẹ gắn liền với huyền thoại cái hang của Platon, như<br />
là sự tìm về nơi an toàn tuyệt đối nên “nghĩa trang Ana Bejit có nghĩa là Lòng Mẹ”. Ta<br />
cũng bắt gặp tư tưởng ấy trong bài thơ Đất của ngôn sứ Kahlil Gibran:<br />
Này đây, ta là dạ con, ta là ngôi mộ<br />
Ta sẽ mãi mãi là dạ con và ngôi mộ! 2 [8, tr. 80]<br />
1<br />
<br />
Trong thần thoại Hy Lạp, nhờ bú được dòng sữa Hera - nữ thần bất tử, mà Heracles mới có được sức<br />
mạnh và trí lực siêu phàm... Và, khi nữ thần nóng nảy đẩy Heracles khỏi bầu vú mình, dòng sữa Hera bắn<br />
ra vũ trụ và lưu dấu lại một giải trắng, mà ngày nay chúng ta gọi là dòng sông Ngân Hà.<br />
2<br />
Tiếng Anh: Behold, a womb am I, and I am a tomb<br />
A womb and a tomb I shall remain forever!<br />
<br />
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn