intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Mô hình quản lý theo mục tiêu của địa phương và nguyện vọng của người dân

Chia sẻ: Danh Tuong Vi | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

60
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bài viết nghiên cứu và đề xuất mô hình quản lý theo mục tiêu của địa phương và nguyện vọng của ngư dân, nhằm chuyển đổi nghề, tái cơ cấu ngành nghề sản xuất kinh doanh và từ đó xây dựng quy hoạch tổng thể cho địa phương.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Mô hình quản lý theo mục tiêu của địa phương và nguyện vọng của người dân

Tạp chí Khoa học - Công nghệ Thủy sản - số 01/2008<br /> <br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> VẤN ĐỀ TRAO ĐỔI<br /> <br /> MÔ HÌNH QUẢN LÝ THEO MỤC TIÊU CỦA ĐỊA PHƯƠNG<br /> VÀ NGUYỆN VỌNG CỦA NGƯỜI DÂN<br /> ThS.Trần Công Tài, TS. Hoàng Hoa Hồng<br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> Thật là khó khăn khi sử dụng một mô hình quản lý hiện đại, mà đối tượng quản lý là những người<br /> dân hằng ngày chỉ quan tâm đến cái no, cái đói. Lại càng khó khăn hơn nữa là những ngư dân nghèo<br /> ở dải đất miền Trung thường xuyên đối mặt với môi trường tự nhiên rất khắc nghiệt. Xuất phát từ vấn<br /> đề đó, tôi mạnh dạn nghiên cứu và đề xuất mô hình quản lý theo mục tiêu của địa phương và nguyện<br /> vọng của ngư dân, nhằm chuyển đổi nghề, tái cơ cấu ngành nghề sản xuất kinh doanh và từ đó xây<br /> dựng quy hoạch tổng thể cho địa phương.<br /> I. MỞ ĐẦU<br /> <br /> hoặc pháp luật ngăn cấm. Trong số những<br /> <br /> Các địa phương có những ngành nghề cá<br /> thể với quy mô nhỏ lẻ, người dân thường dựa<br /> <br /> người này, nếu địa phương yêu cầu họ<br /> chuyển đổi nghề thì họ sẽ gặp rất nhiều khó<br /> <br /> vào hoàn cảnh môi trường, khả năng và điều<br /> kiện của mình mà có thể lựa chọn một số nghề<br /> <br /> khăn trong cuộc sống.<br /> Có những nghề địa phương cần cho việc<br /> <br /> theo nguyện vọng của chính bản thân họ.<br /> <br /> qui hoạch chung mà người dân không tham<br /> <br /> Trong số những ngành nghề đó, có những<br /> nghề phù hợp với mục tiêu của địa phương, có<br /> <br /> gia. Đây thường là những nghề mà người dân<br /> cho rằng nó không đem lại lợi ích cho chính<br /> <br /> những nghề đi ngược lại với mục tiêu của địa<br /> phương đề ra. Ngoài ra, có một số nghề mà<br /> <br /> bản thân họ hoặc ở địa phương đang có<br /> những nghề khác lợi ích của nó cao hơn. Vậy<br /> <br /> theo địa phương là cần thiết phải phát triển<br /> cho phù hợp với mục tiêu quy hoạch tổng thể<br /> <br /> đây có phải là mâu thuẫn lợi ích giữa cái<br /> chung của địa phương với cái riêng của mỗi<br /> <br /> của mình thì người dân lại không tham gia sản<br /> <br /> người dân? Hoàn toàn không phải như vậy.<br /> <br /> xuất kinh doanh.<br /> Như vậy có những nghề chính quyền địa<br /> <br /> Vấn đề ở đây là tầm nhìn và nhận thức của<br /> người dân chưa thoát khỏi lo toan cái ăn từng<br /> <br /> phương cần mà dân không làm, có những<br /> nghề chính quyền địa phương không cần (cấm<br /> <br /> bữa, chỗ ở từng ngày. Điều đó dẫn đến hậu<br /> quả là: chỉ cần cho hôm nay, chưa cần cho<br /> <br /> hoặc hạn chế) mà dân lại làm. Vấn đề này ảnh<br /> hưởng rất lớn đến sự thành bại của việc quy<br /> <br /> đến ngày mai; cần cho lợi ích trước mắt, chưa<br /> cần cho lợi ích lâu dài; cần cho bản thân gia<br /> <br /> hoạch và chuyển đổi ngành nghề sản xuất<br /> <br /> đình, chưa cần cho tập thể, xã hội.<br /> <br /> kinh doanh của các địa phương.<br /> Những nghề mà địa phương đang cần<br /> <br /> Vì vậy cần phải có một mô hình quản lý<br /> thích hợp để giải quyết vấn đề trên, nhằm góp<br /> <br /> hạn chế hoặc cấm đoán mà người dân vẫn<br /> hành nghề, thường đó là những nghề có quy<br /> <br /> phần vào việc chuyển đổi nghề, trên cơ sở đó<br /> tái cơ cấu ngành nghề sản xuất kinh doanh<br /> <br /> mô sản xuất nhỏ và những người hành nghề<br /> đó thường là những người nghèo. Ngược lại,<br /> <br /> nhằm xây dựng quy hoạch tổng thể cho địa<br /> phương một cách hợp lý, khả thi.<br /> <br /> những người đã có công việc ổn định và<br /> <br /> Thật là khó khăn khi sử dụng một mô hình<br /> <br /> không quan tâm đến việc no, đói hàng ngày thì<br /> ít khi họ làm những nghề mà dư luận phản đối<br /> <br /> quản lý hiện đại, mà đối tượng quản lý là<br /> những người dân hằng ngày chỉ quan tâm đến<br /> <br /> 34<br /> <br /> Tạp chí Khoa học - Công nghệ Thủy sản - số 01/2008<br /> <br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> cái no, cái đói. Lại càng khó khăn hơn nữa khi<br /> <br /> Các căn cứ, phương hướng và biện pháp<br /> <br /> đối tượng quản lý đó là những ngư dân nghèo<br /> ở dải đất miền Trung thường xuyên đối mặt<br /> <br /> được sử dụng trong mô hình này là:<br /> - Căn cứ chính của mô hình này là mục<br /> <br /> với môi trường tự nhiên rất khắc nghiệt. Xuất<br /> <br /> tiêu phát triển chung của địa phương.<br /> <br /> phát từ vấn đề đó, chúng tôi mạnh dạn nghiên<br /> cứu và đề xuất mô hình quản lý theo mục tiêu<br /> <br /> - Mô hình dựa trên nguyên tắc tương hỗ<br /> giữa người dân với chính quyền địa phương,<br /> <br /> của địa phương và nguyện vọng của người<br /> dân, nhằm chuyển đổi nghề, tái cơ cấu ngành<br /> <br /> kết hợp nguyên tắc tương hợp với thị trường.<br /> - Định hướng nguyện vọng của người dân<br /> <br /> nghề sản xuất kinh doanh và từ đó xây dựng<br /> quy hoạch tổng thể cho địa phương.<br /> II. MÔ HÌNH<br /> <br /> khi họ lựa chọn ngành nghề sản xuất kinh<br /> doanh theo hướng quy hoạch tổng thể của địa<br /> phương.<br /> <br /> Với mục tiêu đó, bài viết này sẽ nghiên<br /> cứu và đề xuất một mô hình quản lý- Tạm đặt<br /> <br /> - Các biện pháp được sử dụng trong mô<br /> hình này mang tính chất thị trường, hạn chế<br /> <br /> tên là: “MÔ HÌNH QUẢN LÝ THEO MỤC TIÊU<br /> CỦA ĐỊA PHƯƠNG VÀ NGUYỆN VỌNG<br /> <br /> sử dụng các biện pháp mệnh lệnh hành chính.<br /> <br /> CỦA NGƯỜI DÂN”.<br /> <br /> Hoàn cảnh, khả năng và nguyện vọng<br /> của người dân (đang làm những gì).<br /> <br /> - B1<br /> -B2<br /> -B3<br /> -<br /> <br /> -Ac1<br /> -AC2<br /> -AC3<br /> -ACn<br /> -<br /> <br /> -AL1<br /> -A<br /> <br /> -<br /> <br /> Dân không nên làm<br /> <br /> Mục tiêu của địa phương (muốn dân làm<br /> những gì và không làm những gì)<br /> <br /> Dân cần làm<br /> <br /> Sơ đồ 1. Mô hình quản lý theo mục tiêu của địa phương và nguyện vọng của người dân<br /> Trong đó:<br /> - Các nghề A là những nghề phù hợp với<br /> mục tiêu của địa phương, là những nghề mà<br /> người dân nên làm. Trong đó có những nghề<br /> người dân đang làm (AL) và có những nghề<br /> mà họ chưa làm (AC).<br /> - Các nghề B là những nghề đi ngược lại<br /> mục tiêu của địa phương, là những nghề mà<br /> người dân không nên làm.<br /> <br /> Cấu trúc của mô hình này gồm 3 thành<br /> phần chính :<br /> + Cách thức lựa chọn nghề sản xuất của<br /> người dân.<br /> + Hoàn cảnh – môi trường, điều kiện –<br /> khả năng, nguyện vọng của người dân.<br /> + Mục tiêu phát triển của địa phương. Và<br /> mối quan hệ giữa các thành phần đó.<br /> <br /> 35<br /> <br /> Tạp chí Khoa học - Công nghệ Thủy sản - số 01/2008<br /> <br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> 1. Cách thức lựa chọn nghề của người dân<br /> <br /> sự đánh giá đó phải đồng nhất với sự đánh giá<br /> <br /> Dựa trên hoàn cảnh môi trường, khả năng<br /> và điều kiện thực tế của mình mà người dân<br /> <br /> của người dân.<br /> <br /> lựa chọn nghề cho phù hợp với nguyện vọng<br /> của bản thân. Phàm làm việc gì cũng có cái<br /> <br /> với người dân là sự chênh lệch giữa cái được<br /> và cái mất của nghề đó mà chính bản thân<br /> <br /> được cái mất, họ xem xét cái được và cái mất<br /> một cách cẩn thận. Cân nhắc cuối cùng của họ<br /> <br /> người dân đánh giá. Lợi ích đó là một động cơ<br /> chính để thúc đẩy người dân chọn nghề sản<br /> <br /> là cái được lớn hơn cái mất như thế nào và<br /> <br /> xuất kinh doanh. Lợi ích của nghề càng lớn thì<br /> <br /> bao nhiêu, trước khi quyết định một nghề cụ<br /> thể.<br /> <br /> động cơ lựa chọn nghề càng cao. Lợi ích của<br /> nghề nào lớn hơn thì khả năng nghề đó được<br /> <br /> Cái được, cái mất không chỉ đơn thuần<br /> mang tính chất vật chất mà còn thuộc lĩnh vực<br /> <br /> người dân lựa chọn cao hơn.<br /> <br /> tinh thần. Đôi khi nó không chỉ bó hẹp trong<br /> mỗi cá nhân mà còn có mối quan hệ với cộng<br /> <br /> - Cái được của những nghề phù hợp với<br /> +<br /> mục tiêu của địa phương: A<br /> <br /> đồng. Ngoài ra nó cũng có quan hệ với nhau<br /> trong những nghề cùng lĩnh vực kinh doanh.<br /> <br /> - Cái mất của những nghề phù hợp với<br /> mục tiêu của địa phương: A<br /> <br /> Cái được, cái mất đó sẽ khác nhau đối với:<br /> - Nghề nghiệp khác nhau (thông thường,<br /> nghề có thu nhập thấp thì địa vị nghề nghiệp<br /> được họ xem nhẹ hơn thu nhập và ngược lại<br /> f…).<br /> - Thời điểm khác nhau (tiền công<br /> 240.000đ trả theo tuần đôi khi được ưa<br /> chuộng hơn 1.000.000đ trả theo tháng. Cùng<br /> một số tiền như nhau nhưng giá trị khác nhau<br /> theo mùa …).<br /> - Không gian khác nhau (địa phương khác<br /> nhau thì điều kiện và tiềm năng tự nhiên cũng<br /> khác nhau …).<br /> - Con người khác nhau (mỗi con người<br /> khác nhau có văn hóa khác nhau thì niềm tin,<br /> chuẩn mực và sự đánh giá về mặt giá trị cũng<br /> khác nhau. Cùng một số tiền như nhau nhưng<br /> đối với người này có giá trị hơn người kia …).<br /> Vì vậy, muốn đánh giá chính xác những<br /> cái được và cái mất của những ngành nghề<br /> sản xuất thì chúng ta cần phải trực tiếp tiếp<br /> xúc với người dân tại địa phương để quan sát,<br /> <br /> Có thể gọi lợi ích của một nghề cụ thể đối<br /> <br /> Để đơn giản, Ta đặt:<br /> <br /> - Cái được của những nghề không phù<br /> +<br /> hợp với mục tiêu của địa phương: B<br /> - Cái mất của những nghề không phù hợp<br /> với mục tiêu của địa phương: B<br /> Khi người dân làm nghề A bởi vì làm<br /> +<br /> nghề đó: A > A . Tương tự, nghề B cũng vậy:<br /> +<br /> <br /> -<br /> <br /> B >B.<br /> Để hạn chế người dân làm nghề một<br /> +<br /> nghề nào đó thì phải làm cho bất đẳng thức B<br /> -<br /> <br /> +<br /> <br /> -<br /> <br /> > B đổi dấu ngược lại là: B < B (làm cho lợi<br /> ích của các nghề này ngày càng nhỏ đi). Vì<br /> vậy mà các địa phương thường sử dụng các<br /> biện pháp nhằm tăng B . Ví dụ như: Phạt tiền,<br /> thu phương tiện sản xuất, thậm chí cấm sản<br /> xuất…Trong khi đó có môt số địa phương ít<br /> +<br /> chú trọng đến việc giảm B , ví dụ như: Thu<br /> hẹp địa bàn sản xuất, làm giảm thị phần, giảm<br /> giá bằng cách tăng sản lượng đến một mức<br /> nào đó... Ngoài ra còn có một biện pháp rất<br /> hữu hiệu để hạn chế nghề B, mà một số địa<br /> +<br /> phương ít để ý đến là: Làm cho A ngày càng<br /> -<br /> <br /> lớn hơn A . Nghĩa là làm cho lợi ích của một<br /> <br /> điều tra, phỏng vấn. Từ đó mới có thể xử lý,<br /> phân tích, đánh giá đúng giá trị thực của<br /> <br /> ngày càng tăng lên.<br /> <br /> những cái được, cái mất của các ngành nghề<br /> cụ thể, khác nhau ở từng địa phương một<br /> cách chính xác, kịp thời. Và quan trọng nhất là<br /> <br /> Để khuyến khích người dân làm một nghề<br /> +<br /> nào đó thì phải làm cho A ngày càng lớn hơn<br /> A . Vì vậy các địa phương thường sử dụng<br /> <br /> 36<br /> <br /> số nghề mà địa phương cần ưu tiên phát triển<br /> <br /> Tạp chí Khoa học - Công nghệ Thủy sản - số 01/2008<br /> +<br /> <br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> các biện pháp nhằm tăng A . Ví dụ như: Hỗ<br /> <br /> thắng thì được 70.000 đồng, nếu bại thì mất<br /> <br /> trợ vốn sản xuất, cung cấp trang thiết bị, dụng<br /> cụ sản xuất với giá thấp hoặc miễn phí, tập<br /> <br /> 1.000 đồng. Nhưng khả năng thắng là bao<br /> nhiêu và khả năng bại là bao nhiêu?. Như vậy,<br /> <br /> huấn kỹ thuật sản xuất, cũng như việc chuyển<br /> <br /> kỳ vọng giá trị của cái được là sự kết hợp<br /> <br /> giao công nghệ đến tận tay người dân… Trong<br /> khi đó có một số địa phương ít chú trọng đến<br /> việc giảm A . Ví dụ như: Giảm bớt thời gian,<br /> <br /> giữa số tiền được với khả năng (xác suất)<br /> thắng. Còn kỳ vọng giá trị của cái mất là sự kết<br /> <br /> thủ tục hành chính, giảm hoặc miễn nghĩa vụ<br /> đối với nhà nước, địa phương…<br /> Để minh chứng cho việc hạn chế một<br /> nghề, cũng như một hoạt động nào đó của<br /> người dân theo hướng của mô hình này là:<br /> Nhằm hạn chế đến mức tối đa số người không<br /> đội mũ bảo hiểm (B) khi tham gia giao thông<br /> đường bộ - Một vấn đề mà cả xã hội đang<br /> quan tâm, thì biện pháp phổ biến là phạt kinh<br /> tế, hành chính, có khi thu phương tiện tham<br /> gia giao thông…Đây là những biện pháp nhằm<br /> tăng B . Biện pháp này được chú trọng hơn là<br /> +<br /> <br /> giảm B . Trong khi đó có một số quốc gia chú<br /> +<br /> trọng đến việc giảm B . Ví dụ như: Người<br /> tham gia giao thông sẽ không được nhận tiền<br /> bảo hiểm tai nạn giao thông nếu lúc đó không<br /> đội mũ bảo hiểm.<br /> Qua đó chúng ta thấy nếu kết hợp đồng<br /> +<br /> thời các biện pháp: Tăng B và giảm B (làm<br /> +<br /> <br /> -<br /> <br /> cho bất đẳng thức B > B đổi dấu ngược lại là:<br /> +<br /> B < B ) thì việc hạn chế một nghề hay một<br /> hoạt động nào đó sẽ hiệu quả hơn. Công việc<br /> chuyển đổi ngành nghề cũng như việc xây<br /> dựng quy hoạch của địa phương nhờ đó mà<br /> ngày càng hiện thực và khả thi hơn.<br /> Trong thực tế, các địa phương thường sử<br /> +<br /> dụng biện pháp tăng: A và B , mà ít sử dụng<br /> -<br /> <br /> +<br /> <br /> biện pháp làm giảm: A và B . Ngoài ra, cần<br /> thiết sử dụng đồng thời các biện pháp tăng lợi<br /> +<br /> ích nghề A (A > A ) khi địa phương muốn hạn<br /> +<br /> <br /> -<br /> <br /> hợp giữa số tiền mất với khả năng (xác suất)<br /> bại. Kỳ vọng giá trị phần được lớn hơn phần<br /> mất sẽ là động cơ để người ta chơi. Nhưng<br /> trong trường hợp chơi số đề với kết quả 2 con<br /> số thì:<br /> Giá trị phần được là: 70.000đ * 1% = 700đ.<br /> Giá trị phần mất là: 1.000đ * 99% = 990đ.<br /> Như vậy giá trị phần mất lớn hơn phần<br /> được, nhưng tại sao trong thực tế vẫn có<br /> nhiều người chơi số đề. Vấn đề đặt ra ở đây<br /> là: Xác suất 1% thắng là rất nhỏ so với 99%<br /> bại – Điều này người chơi cũng biết – Khả<br /> năng thắng ít hơn bại rất nhiều lần. Nhưng xác<br /> suất đó xảy ra với số lần chơi vô cùng lớn.<br /> Như vậy khả năng thắng trong trò chơi xổ số<br /> này có thể xảy ra trong lần chơi đầu tiên hoặc<br /> cũng có thể xảy ra trong những lần tiếp theo,<br /> mà cũng có thể xảy ra ở những lần rất xa sau<br /> đó. Những người chơi xổ số loại này là những<br /> người có kỳ vọng thắng cao, mà đa số là<br /> những người có thu nhập thấp. Những người<br /> có thu nhập càng thấp thì kỳ vọng thắng xổ số<br /> càng cao trong lần chơi đầu tiên hoặc vài lần<br /> tiếp theo sau đó. Mặt khác, giá trị 1000đ bị mất<br /> đối với người nghèo và người giàu không khác<br /> là bao, nhưng khi được thì giá trị 70.000đ đối<br /> với người nghèo lớn hơn so với người giàu.<br /> Chính vì vậy mà họ chơi số đề. Như vậy, có<br /> một khoảng cách giữa nguyện vọng và hành<br /> động của người dân với các lý thuyết về quản<br /> lý trước đây- Giữa lý thuyết xác suất và thực tế<br /> <br /> chế nghề B (B < B ).<br /> <br /> bao giờ cũng có khoảng cách.<br /> <br /> Trong thực tế cái được và cái mất đôi khi<br /> không phải là những con số tuyệt đối, mà là<br /> <br /> Để mô hình quản lý này được rõ ràng,<br /> đơn giản và mang tính khả thi, thì cần thiết<br /> <br /> những kỳ vọng tương đối. Tại sao người dân<br /> lao động thường chơi số đề, trong trường hợp<br /> <br /> phải phân loại nghề theo nghề mà địa phương<br /> cần chuyển đổi. Nếu địa phương cần hạn chế<br /> <br /> này: Bỏ ra 1.000 đồng để chơi số đề, nếu<br /> <br /> hoặc cấm người dân làm một nghề loại B nào<br /> <br /> 37<br /> <br /> Tạp chí Khoa học - Công nghệ Thủy sản - số 01/2008<br /> <br /> Trường Đại học Nha Trang<br /> <br /> đó thì địa phương phải xác định một số nghề<br /> <br /> như: Vốn sản xuất, khả năng kiếm lời, luồng<br /> <br /> loại A để người dân chuyển đổi đến. Yêu cầu<br /> của các nghề loại A đó là phải có tính tương<br /> <br /> tiền mặt… Về nhân sự như: Trình độ học vấn,<br /> thu nhập, trình độ chuyên môn, tính hợp tác...<br /> <br /> đương với nghề B cần chuyển đổi (tương<br /> <br /> Về năng lực sản xuất như: Máy móc thiết bị,<br /> <br /> đương về quy mô vốn, về trang thiết bị, về kỹ<br /> thuật, về tay nghề và nhất là phải phù hợp với<br /> <br /> công cụ dụng cụ, nguyên nhiên vật liệu, công<br /> nghệ... Về khả năng bán hàng: Có bao nhiêu<br /> <br /> nguyện vọng của người dân…). Trong các<br /> nghề chuyển đổi đến phải phân loại thành 2<br /> <br /> khách hàng có nhu cầu mua sản phẩm do<br /> chính người dân làm ra? Người dân có thể<br /> <br /> loại:<br /> <br /> bán cho những ai? Cách thức bán như thế<br /> nào?<br /> <br /> - Các nghề cùng lĩnh vực với nghề cần<br /> chuyển đổi (A=).<br /> - Các nghề khác lĩnh vực với nghề cần<br /> chuyển đổi (A ≠ ).<br /> Khi chuyển đổi nghề, cần ưu tiên nghề<br /> cùng lĩnh vực với nghề cần chuyển đổi trước,<br /> nếu trong các nghề đó không còn nghề nào<br /> phù hợp hơn thì lúc đó mới lựa chọn đến các<br /> nghề khác lĩnh vực với nghề cần chuyển đổi.<br /> 2. Hoàn cảnh- môi trường, khả năng- điều<br /> kiện và nguyện vọng của người dân<br /> - Hoàn cảnh - môi trường:<br /> Nhóm nghiên cứu cùng với các chuyên<br /> viên kỹ thuật phân tích và đánh giá thực trạng<br /> các lực lượng và tác nhân trong các môi<br /> trường vi mô và vĩ mô. Môi trường vi mô gồm:<br /> Cung ứng nguyên nhiên vật liệu đầu vào, kênh<br /> phân phối sản phẩm, khách hàng tiêu thụ sản<br /> phẩm, đối thủ cạnh tranh, và công chúng. Môi<br /> trường vĩ mô gồm: Lực lượng dân số, kinh tế,<br /> tự nhiên, kỹ thuật, pháp luật, văn hóa.<br /> Phân tích và đánh giá thực trạng môi<br /> trường vi mô và vĩ mô một cách đúng đắn,<br /> khách quan; trên cơ sở đó định hướng cho<br /> <br /> - Mong muốn, nguyện vọng của người<br /> dân:<br /> Nhóm nghiên cứu dựa vào những phân<br /> tích trên, cùng người dân đánh giá lại các giá<br /> trị của cái được và cái mất của từng nghề sản<br /> xuất cụ thể một cách chính xác, rõ ràng. Quan<br /> trọng nhất là giữa người dân và nhóm nghiên<br /> cứu phải có sự đồng nhất về giá trị của cái<br /> được và cái mất.<br /> 3. Mục tiêu phát triển của địa phương<br /> Dựa vào những phân tích và đánh giá<br /> trên, địa phương xem xét lại các mục tiêu phát<br /> triển của địa phương mình trên nguyên tắc<br /> tương hỗ và tương hợp. Nguyên tắc tương hỗ<br /> là địa phương phải hỗ trợ cho người dân đang<br /> hành nghề mà địa phương cần khuyến khích,<br /> ưu tiên phát triển, cũng như chuyển đổi nghề.<br /> Bên cạnh đó, người dân cần phải hợp tác với<br /> chính quyền địa phương để hoàn thành mục<br /> tiêu phát triển chung. Nguyên tắc tương hợp là<br /> mọi chính sách và biện pháp của địa phương<br /> đề ra phải phù hợp với cơ chế của thị trường,<br /> với các quy luật cung cầu và cạnh tranh phải<br /> <br /> người dân xem xét lại những cái được, cái mất<br /> chính xác hơn. Ngoài ra, nó còn giúp cho địa<br /> <br /> lành mạnh. Khi mục tiêu thay đổi thì các loại<br /> nghề A và nghề B cũng có sự thay đổi theo.<br /> <br /> phương xem xét lại tính khách quan các mục<br /> <br /> Một số điều kiện cơ bản để chuyển mô<br /> hình quản lý này thành hiện thực là:<br /> <br /> tiêu phát triển của mình. Từ đó, cán bộ địa<br /> phương có thể sắp xếp lại các loại nghề A và<br /> các loại nghề B cho phù hợp với hoàn cảnh<br /> môi trường.<br /> - Khả năng của người dân:<br /> Phân tích và đánh giá khả năng hành<br /> nghề của người dân ở địa phương về tài chính<br /> 38<br /> <br /> - Nhóm nghiên cứu phải trực tiếp đi xuống<br /> các địa phương để thu thập, xử lý, phân tích,<br /> đánh giá và tổng hợp các thông tin liên quan<br /> đến vấn đề nghiên cứu - Nguồn thông tin chủ<br /> yếu ở đây là nguồn thông tin cấp 1.<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1