intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

mục tiêu - quá trình liên tục hoàn thiện: phần 2

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:140

48
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 gồm 20 câu chuyện nhỏ. cuốn sách này cũng nói lên một câu chuyện bất hoà của cuộc sống gia đình, mà không xa lạ lắm đối với một nhà quản lý quá gắn bó với công việc của mình. cuốn sách nhấn mạnh một thực tế là chúng ta có khuynh hướng làm cho nhiều hiện tượng tự nhiên chẳng liên quan gì đến khoa học. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: mục tiêu - quá trình liên tục hoàn thiện: phần 2

21<br /> <br /> <br /> <br /> Tôi về đến nhà lúc 22 giờ đêm. Cảm giác buồn bã, chán nản. Tôi lục lọi tủ lạnh xem<br /> còn chút gì ăn không. Chỉ còn chút mì ống nguội và một chút đậu thừa. Tôi cố nuốt trôi<br /> bằng chút rượu vốt ca.<br /> Vừa ăn tôi vừa tự hỏi mình sẽ làm gì nếu Julie không quay về nữa. Nếu không còn vợ,<br /> liệu tôi có lại bắt đầu hẹn hò với những phụ nữ khác không? Tôi sẽ gặp họ ở đâu? Tôi chợt<br /> tưởng tượng ra mình đang đứng ở quầy bar trong quán Bearington Holiday cố tỏ ra lơi lả<br /> với những phụ nữ lạ.<br /> Đấy là số phận của tôi ư? Chúa ơi.<br /> Tôi phải biết có thể hẹn hò ai đây.<br /> Tôi ngồi thần một lúc, nghĩ về những người phụ nữ mà tôi biết. Ai sẽ chấp nhận đi với<br /> tôi? Ai tôi muốn đi cùng? Chẳng lâu la gì khi duyệt qua hết cái danh sách ấy. Rồi có một<br /> phụ nữ chợt đến trong đầu tôi. Tôi đứng dậy khỏi ghế, đi đến máy điện thoại và cứ thế<br /> trừng trừng nhìn nó đến năm phút.<br /> Tôi có nên gọi không?<br /> Tôi cảm thấy hồi hộp khi quay số. Tôi lại gác máy trước khi chuông kêu. Tôi lại nhìn<br /> chằm chằm nó một lúc nữa. Ôi, khỉ thật! Cô ta quá lắm thì cũng chỉ nói không là cùng chứ<br /> gì? Tôi lại quay số. Tiếng chuông phải kêu đến mười lần mới có người nhấc máy.<br /> “A lô.” Tiếng ông bố.<br /> “Tôi có thể nói chuyện với Julie được không ạ?”<br /> Một chút im lặng rồi mới có tiếng nói, “Anh đợi một chút.”<br /> Lại một lúc trôi qua.<br /> “A lô?” Julie nói.<br /> “Xin chào, anh đây.”<br /> “Al à?”<br /> “Phải, em nghe này, anh biết lúc này đã muộn rồi, nhưng anh chỉ muốn đề nghị em một<br /> việc.”<br /> “Có phải là phải lựa chọn giữa li dị và quay về nhà…”<br /> “Không, không, không. Anh chỉ muốn biết trong khi em đang suy nghĩ quyết định, thì<br /> liệu chúng ta gặp nhau một chút có gì hại không?”<br /> “Ơ… tôi nghĩ là không.”<br /> “Tốt. Em có bận gì tối thứ Bảy này?”<br /> Một lúc im lặng làm tôi tưởng tượng Julie đang cười.<br /> Với giọng thích thú cô ấy hỏi, “Anh muốn hẹn hò với tôi phải không?”<br /> <br /> “Phải, đúng thế.”<br /> Im lặng một lúc lâu.<br /> Tôi nói, “Thế em có đồng ý không?”<br /> “Vâng, tôi rất thích,” cuối cùng cô ấy nói.<br /> “Tuyệt. Anh sẽ gặp em lúc 7 giờ 30 nhé?”<br /> “Đồng ý.”<br /> Sáng hôm sau chúng tôi mời cả hai người giám sát phụ trách các cổ-chai lên phòng<br /> họp. Chúng tôi đã có mặt gồm Stacey, Bob, Ralph và tôi. Ted Spencer là giám sát của bộ<br /> phận nhiệt luyện. Ông ta trông khá già với mái tóc như một búi dây kim loại và cơ thể như<br /> một cái giũa bằng thép. Còn Mario DeMonte giám sát của trung tâm gia công với cái máy<br /> NCX10, trông cũng già như Ted, nhưng đẫy đà hơn.<br /> Cả Stacey và Ralph mắt đều đỏ hoe. Trước khi chúng tôi ngồi xuống ghế, họ cho tôi<br /> biết về công việc sẽ xem xét trong buổi họp sáng nay.<br /> Để hoàn thành cái danh sách các đơn hàng đã quá hạn cũng khá dễ dàng. Máy tính<br /> không khó khăn gì sắp xếp danh sách theo thứ tự thời gian. Quá đơn giản, chẳng phải cần<br /> đến một giờ đồng hồ. Nhưng họ phải duyệt qua tất cả các phiếu vật tư của từng đơn hàng<br /> để tìm ra những chi tiết cần gia công ở các cổ-chai. Và họ phải xác minh xem liệu có hàng<br /> dở dang cho chế tạo các chi tiết đó không. Cái công việc đó mất gần hết cả đêm.<br /> Stacey bảo tôi lúc sáng nay rằng, đây là lần đầu tiên chị ta thực sự đánh giá cao sự tồn<br /> tại của máy tính.<br /> Tất cả chúng tôi đều có trong tay bản sao cái danh sách viết tay, mà Ralph đã chuẩn bị.<br /> Trong đó liệt kê sáu mươi bảy mục các đơn hàng bị quá hạn, theo thứ tự thời gian bị chậm.<br /> Đứng đầu danh sách là một đơn hàng đã quá 58 ngày so với ngày giao hàng theo yêu cầu<br /> của bộ phận thị trường. Còn cuối danh sách là ba đơn hàng đã quá 1 ngày.<br /> Chúng tôi đã kiểm tra,” Ralph nói. “Chừng 90% các đơn hàng bị chậm hiện nay đều có<br /> chi tiết phải qua gia công ở một hoặc hai cổ-chai. Trong số đó, có khoảng 85% đang bị tắc<br /> ở chỗ lắp ráp do phải chờ những chi tiết này, để có thể hoàn chỉnh và giao hàng.”<br /> “Như thế, rõ ràng là những chi tiết này cần được ưu tiên số một,” tôi giải thích cho hai<br /> giám sát viên.<br /> Sau đó Ralph nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị trước một danh sách cho cả chỗ nhiệt luyện<br /> và máy NCX10 về những chi tiết cần gia công ở từng vị trí và thứ tự thời gian bị chậm.<br /> Trong chừng một tuần nữa, chúng ta có thể đưa ra danh sách đó bằng máy tính và sẽ<br /> không phải thức khuya nữa.”<br /> “Tốt lắm, Ralph. Tôi nghĩ Stacey và anh đã làm được một việc rất tuyệt,” tôi nói. Sau<br /> đó tôi quay lại Ted và Mario. “Bây giờ, việc hai anh phải làm là yêu cầu đốc công bắt đầu<br /> thực hiện theo danh sách từ trên xuống dưới.”<br /> “Nghe có vẻ không khó,” Ted nói. “Tôi nghĩ chúng tôi có thể giải quyết được.”<br /> “Các vị biết đấy, có thể chúng tôi phải đi tìm một vài mục trong số đó,” Mario nói.<br /> “Như thế các anh có thể sẽ phải bới tìm ở trong đống hàng dở dang,” Stacey nói. “Có<br /> <br /> sao không?”<br /> Mario cau mày và nói, “Không vấn đề gì. Các vị chỉ muốn chúng tôi làm những cái<br /> trong danh mục, đúng không?”<br /> “Đúng, đơn giản thế thôi,” tôi nói. “Tôi không muốn thấy các anh làm những thứ ngoài<br /> cái danh mục đấy. Nếu các điều độ viên gây rắc rối cho các anh, thì cứ bảo họ đến gặp tôi.<br /> Các anh phải đảm bảo theo đúng thứ tự thực hiện trong danh mục nữa.”<br /> Cả Ted và Mario đều gật đầu.<br /> Tôi quay lại Stacey và nói, “Chị đã hiểu làm sao cho các tay điều độ không can thiệp<br /> vào thứ tự của danh mục quan trọng như thế nào rồi chứ?”<br /> Stacey nói, “Vâng, nhưng anh phải đoan chắc với tôi rằng anh sẽ không thay đổi nó<br /> trong trường hợp có áp lực của bộ phận thị trường.”<br /> “Tôi hứa danh dự,” tôi nói. Sau đó tôi nói với Ted và Mario, “Nói một cách rất nghiêm<br /> túc, tôi hy vọng hai anh biết rằng nhiệt luyện và gia công trên máy NCX10 là các nguyên<br /> công quan trọng nhất trong toàn bộ nhà máy. Việc các anh có điều hành tốt hay không sẽ<br /> quyết định tương lai của cái nhà máy này đấy.”<br /> “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức,” Ted nói.<br /> “Tôi có thể đảm bảo với anh rằng họ sẽ làm được,” Bob Donovan nói.<br /> Sau cuộc họp này, tôi đến ngay bộ phận nhân sự để gặp Mike O’Donnell, chủ tịch công<br /> đoàn bộ phận. Khi tôi bước vào phòng họp, Scott Donil, phụ trách nhân sự đang nắm chặt<br /> tay ghế đến trắng bệch các đốt ngón tay, trong khi O’Donnell thì đang nói rất to tiếng.<br /> “Có chuyện gì ở đây vậy?” tôi hỏi.<br /> “Anh quá biết vấn đề là gì rồi: đó là quy định mới của anh về thời gian ăn trưa của bộ<br /> phận nhiệt luyện và máy NC,” O’Donnell nói. “Như thế là vi phạm thoả thuận. Tôi muốn<br /> lưu ý anh về Phần Bảy, Đoạn Bốn…”<br /> Tôi nói, “Thôi nào, hượm đã, Mike. Bây giờ là lúc tôi nên thông báo với anh về tình<br /> hình của nhà máy.”<br /> Tôi đã dành cả thời gian còn lại của buổi sáng để nói cho anh ta biết về nhà máy đang<br /> như thế nào. Sau đó tôi cũng kể về một số điều chúng tôi đã phát hiện ra và giải thích tại<br /> sao cần thiết phải thay đổi.<br /> Cuối cùng tôi nói, “Anh có hiểu rằng việc đó chỉ có thể ảnh hưởng tối đa chừng hai<br /> mươi người thôi không?”<br /> Anh ta lắc đầu. “Này, tôi đánh giá cao việc anh đã cố gắng giải thích tất cả,” anh ta nói.<br /> “Nhưng chúng ta đã có một thoả ước. Bây giờ nếu chúng ta lờ đi một điểm nào đó, thì liệu<br /> sau này các anh có thay đổi những cái các anh không thích khác không?”<br /> Tôi nói, “Mike, thực tình mà nói, tôi không thể nói với anh về tương lai liệu chúng ta<br /> có cần thay đổi những cái khác nữa không. Nhưng xét cho cùng thì chúng ta đang nói về<br /> công ăn việc làm. Tôi không đề nghị cắt giảm lương hoặc các quyền lợi khác. Nhưng tôi<br /> đề nghị có một sự linh hoạt. Chúng ta phải có một khoảng dao động cần thiết cho những<br /> thay đổi để làm cho nhà máy chúng ta có hiệu quả. Hoặc nói một cách ngắn gọn thế này,<br /> <br /> trong một vài tháng nữa nhà máy của chúng ta có thể sẽ không còn tồn tại.”<br /> “Nghe như anh muốn doạ tôi,” cuối cùng anh ta nói.<br /> “Mike, tôi chỉ có thể nói thế này, nếu anh muốn đợi chừng đôi tháng để xem có phải tôi<br /> doạ mọi người không, thì sẽ quá muộn đấy.”<br /> O’Donnell im lặng một lúc.<br /> Cuối cùng anh ta nói, “Tôi phải suy nghĩ và trao đổi đã. Tôi sẽ nói lại với anh sau.”<br /> Đầu giờ buổi chiều, tôi đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi sốt ruột tìm hiểu<br /> xem liệu cái hệ thống ưu tiên mới được triển khai như thế nào. Tôi thử gọi Bob Donovan,<br /> nhưng anh ta không có ở trong nhà máy. Vì vậy, tôi quyết định tự đi xem xét.<br /> Chỗ đầu tiên tôi kiểm tra là máy NCX10. Nhưng khi tôi tới nơi thì không tìm thấy ai để<br /> hỏi. Vì nó là máy tự động, nên có nhiều lúc chẳng cần người trông nom. Nhưng vấn đề là<br /> chẳng có chết tiệt gì trên máy cả. Nó không chạy và cũng chẳng có ai điều chỉnh gì sất.<br /> Tôi như phát điên lên.<br /> Tôi chạy đi tìm Mario.<br /> “Thế quái nào mà máy lại đứng chơi hả?” tôi hỏi anh ta.<br /> Anh ta trao đổi với tay đốc công rồi quay lại chỗ tôi.<br /> “Chúng tôi không có vật tư,” anh ta nói.<br /> “Anh nói gì vậy, các anh không có vật tư,” tôi hét lên. “Thế các anh gọi những đống sắt<br /> thép ở khắp mọi nơi là cái gì vậy?”<br /> “Nhưng anh đã bảo chúng tôi là làm theo danh mục mà,” Mario nói.<br /> “Anh muốn nói rằng các anh đã làm xong tất cả số hàng chậm rồi chăng?”<br /> “Không, họ đã làm xong hai lô chi tiết đầu tiên,” Mario nói. “Nhưng khi làm đến chi<br /> tiết thứ ba trong danh mục, thì họ tìm chẳng thấy vật tư của nó. Vì vậy mà chúng tôi phải<br /> dừng máy cho đến khi tìm ra.”<br /> Tôi tưởng như muốn siết cổ anh ta.<br /> “Như thế có phải đúng là điều anh muốn chúng tôi làm không?” Mario nói. “Anh muốn<br /> chúng tôi chỉ làm những cái trong danh mục và theo thứ tự được liệt kê có đúng không?<br /> Chẳng lẽ không phải anh đã nói thế sao?”<br /> Cuối cùng tôi nói, “Phải, đúng là tôi nói như vậy. Nhưng anh không thấy là nếu không<br /> làm được một mục nào đó thì phải làm cái tiếp theo hay sao?”<br /> Mario trông có vẻ hoang mang.<br /> “Thôi, thế cái vật tư anh cần đang ở cái xó xỉnh nào hả?” tôi hỏi.<br /> “Tôi không biết,” anh ta nói. “Chúng có thể ở một trong nửa tá những chỗ có thể.<br /> Nhưng tôi nghĩ Bob Donovan có thể đã cử người đi tìm rồi.”<br /> “Thôi được, anh nghe này” tôi bảo anh ta. “Anh phải làm sao cho máy luôn được hiệu<br /> chỉnh sẵn sàng để làm những chi tiết tiếp theo đã có đủ vật tư. Cái con ngựa này không thể<br /> cho nghỉ được.”<br /> <br /> “Vâng,” Mario nói.<br /> Đang cơn điên, tôi lại quay về văn phòng. Tôi sẽ cho gọi Donovan, để tìm hiểu xem<br /> đang có gì không ổn. Nhưng đi được nửa đường, khi ngang qua mấy cái máy tiện, tôi thấy<br /> anh ta ở gần đó, đang nói chuyện với một tay đốc công tên là Otto. Tôi không biết cái<br /> giọng lịch sự là như thế nào nữa. Otto có vẻ mất hết tinh thần khi có mặt Bob. Tôi dừng<br /> lại, đợi Bob nói xong và nhận ra tôi. Ngay lập tức, Otto bước đi và kêu mấy người thợ cơ<br /> khí của anh ta lại. Bob tiến đến chỗ tôi.<br /> Tôi nói, “Anh biết điều gì đã xảy ra chứ…”<br /> “Vâng, tôi biết,” anh ta nói. “Vì thế mà tôi có mặt ở đây.”<br /> “Vấn đề là thế nào?”<br /> “Không có gì, không vấn đề gì cả. Chỉ là cái quy trình vận hành tiêu chuẩn.”<br /> Vấn đề trở nên rõ ra khi Bob giải thích với tôi rằng, những chi tiết mà máy NCX10<br /> đang cần, đã có sẵn ở đó cả tuần rồi. Otto lại đang gia công những lô hàng khác. Anh ta<br /> không thấy được cái tầm quan trọng của những chi tiết sẽ qua gia công ở máy NCX10.<br /> Đối với anh ta thì chúng cũng giống những chi tiết khác thôi - và thậm chí còn kém quan<br /> trọng hơn, nếu đánh giá theo số lượng của loạt sản xuất. Khi Bob tới nơi, thì cái lô chi tiết<br /> ấy đang gia công dở dang. Otto đã không chịu dừng lại cho tới khi nghe Bob giải thích.<br /> “Khỉ thật, Al, công việc vẫn theo kiểu như trước đây vậy,” Bob nói. “Họ hiệu chỉnh<br /> máy rồi bắt đầu gia công một thứ gì đó, rồi phải bỏ dở giữa chừng để chúng ta có thể làm<br /> một thứ khác. Như vậy vẫn chẳng có quái gì thay đổi cả!”<br /> “Thôi, thôi,” tôi nói. “Chúng ta hãy suy nghĩ về điều đó một chút.”<br /> Bob lắc đầu. “Có cái gì phải nghĩ đâu?”<br /> “Chúng ta hãy cố gắng tìm nguyên nhân của nó. Vấn đề nó là cái gì?”<br /> “Chi tiết không đến máy NCX10, điều đó có nghĩa là những người vận hành không thể<br /> gia công lô hàng đã được dự định phải làm,” Bob nói với cái giọng như đang hát.<br /> “Và nguyên nhân là những chi tiết cổ-chai đã bị tắc lại, do cái máy không cổ-chai này<br /> phải gia công những chi tiết không cổ-chai,” tôi nói. “Bây giờ chúng ta hãy tự hỏi, tại sao<br /> lại xảy ra như vậy.”<br /> “Cái tay có nhiệm vụ ở đây chỉ cố gắng sao cho luôn bận rộn, thế thôi,” Bob nói.<br /> “Đúng. Bởi vì nếu anh ta mà rỗi, thì sẽ có người như anh chẳng hạn sẽ đến và nhảy<br /> dựng lên,” tôi nói.<br /> “Vâng, còn nếu tôi không làm thế, thì anh sẽ lại mang tôi ra tế,” Bob nói.<br /> “Thôi được, cứ cho là như vậy. Nhưng dù cho cái gã này có bận rộn chăng nữa, hắn ta<br /> cũng chẳng giúp gì để đạt mục tiêu,” tôi nói.<br /> “Ơ…”<br /> “Đúng như thế đấy, Bob! Anh xem này,” tôi nói. Tôi chỉ tay vào số chi tiết sẽ cấp cho<br /> máy NCX10. “Chúng ta cần những chi tiết này ngay bây giờ, không phải ngày mai.<br /> Những chi tiết không cổ-chai có thể hàng tuần nữa vẫn chưa cần, có khi hàng tháng, hoặc<br /> có thể chẳng bao giờ dùng đến. Như vậy, nếu cứ tiếp tục gia công những chi tiết không cổ-<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2