Nắng thu vàng P2
lượt xem 9
download
Kiều Linh hệt như cô bé lọ lem đi bên cạnh bà Mỹ Đức vào siêu thị thời trang cao cấp. Tuy nhiên bà chỉ đưa Kiều Linh dạo quanh một vòng, gợi ý những bộ trang phục, giày dép, túi xách nên mua chứ không nhất quyết buộc cô nên mua thứ này, phải mua món kia theo ý bà. Sau đó bà trao thẻ tín dụng cho cô rồi đi trước. Bà dặn Kiều Linh: - Con cứ thong thả lựa chọn, không cần phải vội vàng. Nhưng nhớ về nhà trước sáu giờ chiều. Mẹ có làm...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nắng thu vàng P2
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Phần 2 K iều Linh hệt như cô bé lọ lem đi bên cạnh bà Mỹ Đức vào siêu thị thời trang cao cấp. Tuy nhiên bà chỉ đưa Kiều Linh dạo quanh một vòng, gợi ý những bộ trang phục, giày dép, túi xách nên mua chứ không nhất quyết buộc cô nên mua thứ này, phải mua món kia theo ý bà. Sau đó bà trao thẻ tín dụng cho cô rồi đi trước. Bà dặn Kiều Linh: - Con cứ thong thả lựa chọn, không cần phải vội vàng. Nhưng nhớ về nhà trước sáu giờ chiều. Mẹ có làm bữa cơm chính thức thông báo với mấy người trong nhà mình. - Dạ, con sẽ về sớm thưa mẹ! - Còn nữa, khi nào về thì gọi điện bảo cậu Hân tới đón. Đây là di động của mẹ, con giữ lấy để liên lạc với Hân. Ra xe, bà Mỹ Đức bảo Hân: - Cậu đưa tôi tới công ty đi! - Dạ! Khẽ nhắm mắt lại, bà Mỹ Đức nói thầm: “Con bé sao mà giống đến vậy chứ? Mình như thấy lại mình ngày ấy. Xinh đẹp và cũng nhọc nhằn khổ sở vì bọn đàn ông tệ mạt. Ôi, ở đời luôn có những bất ngờ, những ngẫu nhiên thật lạ lùng. Phải chăng mình và nó có duyên phận gì với nhau”. Mở mắt ra bà bắt gặp trong kính chiếu hậu Hân vừa cụp mắt xuống, có lẽ anh ta đã trộm nhìn bà. - Cậu định nói chuyện gì? - Dạ... lúc nãy con nhìn thấy cậu Ngữ... Bà Mỹ Đức thoáng cau mày: - Cứ tưởng là chuyện gì quan trọng. Nhìn thấy hay là gặp nhau trò chuyện? - Con chỉ nhìn thấy cậu ấy từ xa. Hình như cậu ấy đi mua sắm gì đó. Bà Mỹ Đức phẩy tay: www.vuilen.com 22
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Đủ rồi, không cần phải bận tâm về cái thằng ôn vật đó. - Thưa bà chủ! Nhưng bà không định gọi cậu Ngữ về dùng cơm tối ư? Bà nói bà sẽ tuyên bố chuyện nhận cô Kiều Linh làm con nuôi mà. Con nghĩ... - Cậu lại nhiều chuyện rồi! - Bà Mỹ Đức nạt nhỏ: - Tôi làm gì, phải báo cáo với nó hay sao? Mặc xác nó, cứ để khi nào vác xác về nhà nó biết cũng chẳng muộn. Bà hậm hực, muốn mắng Hân thêm vài câu nhưng thôi. Dù sao cậu ta cũng vì quan tâm đến gia đình bà mới nói vậy. Xe dừng lại: - Thưa bà chủ, đến nơi rồi. - Ừ? Bà Mỹ Đức mở cửa xe nhưng chưa xuống ngay: - Hân à. Nếu Kiều Linh... liên lạc thì lái xe đến đón cô bé ngay há. Còn về cái thằng ôn dịch kia thì... cậu đừng có mà gọi điện nói này nói nọ với nó. - Con nhớ mà bà chủ. - Vậy thì tốt. Bà Mỹ Đức khoan thai đi vào văn phòng công ty. Đang giờ làm việc nên chỉ vài người nhìn thấy bà, họ chào bà và nhận được nụ cười hồn hậu đáp lại. Vào phòng làm việc của mình, đầu tiên bà Mỹ Đức nhấc điện thoại gọi vào di động cho Kiều Linh: - A lô! Mẹ đây Kiều Linh à! Con đã mua sắm được gì rồi? Lúc này Kiều Linh vừa chọn xong bốn bộ đồ. Hai bộ công sở, một váy áo dạo phố và một bộ đầm dài. Kiều Linh nói mình đã chọn được bằng ấy bộ. Bà Mỹ Đức bảo cô ít nhất phải mua mười bộ! Mua cả đồ ngủ mà hàng cao cấp không cần e ngại tiền bạc. - Dạ, con biết rồi. Con sẽ theo ý mẹ. - Tốt lắm! Hẹn gặp lại con ở nhà. Tắt điện thoại, Kiều Linh tần ngần. Trời ạ! Bỏ ra cả chục triệu đồng để mua áo quần. Thường ngày với số tiền này cô sẽ sống được… Kiều Linh nhẩm tính mà bần thần. www.vuilen.com 23
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Nhưng rồi Kiều Linh tặc lưỡi. Chỉ một thời gian thôi. Nửa năm, một năm, hai năm? Không chắc. Cũng có thể chỉ vài tháng. Vậy thì cứ vô tư hưởng thụ đi. Coi như chuỗi ngày mộng mơ duy nhất của đời mình. Nghĩ vậy, Kiều Linh phấn chấn hẳn lên. Cô đi dọc theo dãy trang phục treo khít nhau. Quả thật là có quá nhiầu bộ đồ đẹp mang màu xanh thiên thanh, xanh rêu mà cô thích. Kiều Linh chọn thêm mấy bộ, sau cùng là chiếc áo đầm xa tanh màu xanh rêu có điểm những bi tròn xinh xinh màu đen dọc theo lai tay viền cổ và gấu váy. Xoay một vòng trước tấm gương lớn Kiều Linh nghe cô nhân viên tấm tắc: - Thật đẹp. Thật vừa vặn! Chị hợp với chiếc áo này lắm. Kiều Linh cười: - Cảm ơn cô. Nhưng hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó... - Dạ đúng vậy. Ở đây có đôi giày da đà điểu và chiếc túi xách cùng tông màu. Quá tuyệt vời! Kiều Linh không thấy một người đàn ông đang đi gần đó. Đúng hơn là một thanh niên, áo quần xuềnh xoàng, vẻ nhàn tản y như đang chờ để xách đồ cho cô vợ trẻ đỏng đảnh, khoái chưng diện. Song, không phải vậy. Anh ta chỉ ngắm nghía thôi. Ngắm đồ đạc rồi ngắm các bà các cô chọn mua những bộ đồ ưng ý. Đối tượng để anh ta ngắm nhìn lâu hơn hết là Kiều Linh. Thầm khen tặng mỗi lần cô thử một bộ trang phục đắt tiền rồi cuối cùng thất vọng vì cô rời khu bán hàng thời trang mà vẫn mặc bộ đồ ban đầu: cũ và… quê. Bất giác anh ta buột miệng: - Tiếc quá! Hình như cô ta đi mua sắm cho người khác. Cũng một thoáng, Kiều Linh bắt gặp cặp mắt đàn ông nhìn mình chòng chọc. Hơi khó chịu, nhưng rồi lại nghĩ: “không trách được, vì mình là người đẹp mà”. Kiều Linh tiếp tục chọn mua thêm vài hộp mỹ phẩm và mấy món đồ dùng lặt vặt khác... Bốn giờ chiều Kiều Linh gọi điện nhờ Hân tới đón. www.vuilen.com 24
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Biết cô mua sắm nhiều nên Hân dặn: - Đừng như lúc trưa nghe cô Kiều Linh. Cô cứ ngồi trong siêu thị chờ tôi. Tôi sẽ tới ngay phụ xách đồ ra xe. Kiễu Linh mỉm cười một mình. Nếu như Hân không cấm thì cô cũng ngồi ở đây mà chờ anh đến. Bởi cô mua khá nhiều đồ, ngoài quần áo còn có một hộp bánh thật to. Với lại sau mấy tiếng đồng hồ đi tới đi lui, lên xuống mấy tầng lầu, cô mỏi nhừ đôi chân rồi. Tiệc mừng Kiều Linh, một bữa ăn thịnh soạn với sáu bảy món ăn thật ngon nhờ tài nấu nướng của Bé Tám và Út Diệu. Thêm vào đó là chiếc bánh kem thật lớn mà Kiều Linh đã mua. Vào những dịp đặc biệt và hiếm hoi này, khoảng cách giữa chủ và người làm trong nhà được xóa bỏ. Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn. Bà Mỹ Đức, Kiều Linh, Hân, Bé Tám và Út Diệu. Bà Mỹ Đức thầm hài lòng với chiếc bánh Kiều Linh mua. Qua nó, bà đánh giá được trình độ thẩm mỹ của cô. Bữa cơm đầu tiên, với tư cách là con nuôi của bà, cô mặc chiếc áo đầm màu xanh rêu, cô trở nên lộng lẫy kiêu sa. Trước khi cầm đũa, bà Mỹ Đức đứng lên rót rượu khai vị chọ tất cả mọi người. Bà trịnh trọng nói: - Hôm nay tôi tổ chức bữa ăn và mời tất cả mọi người ngồi lại là đề tuyên bố một chuyện quan trọng. - Bà đưa tay ra hiệu bảo Kiều Linh đứng lên: - Đây là Kiều Linh. Ba người sáng nay đều gặp rồi há. Từ lúc này Kiều Linh là con gái tôi và trở thành thành viên của gia đình. Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sự kiện này chứ. Tất cả nâng ly uống cạn. Kiều Linh kín đáo quan sát ba người giúp việc của bà mẹ nuôi. Hình như họ đã rất quen với cách xử sự của bà. Cũng có thể đối với họ, nguyên tắc chỉ lo hoàn thành tốt công việc của mình lên hàng đầu. Nên Hân và hai chị giúp việc đều không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Kiều Linh rót tuần rượu thứ hai. Cô nói: - Em vừa đến đây, hầu như vẫn còn lạ lẫm với mọi việc, mọi thứ. Rất mong anh Hân, chị Bé Tám, chị Út Diệu sẽ giúp đỡ em, xin cảm ơn! www.vuilen.com 25
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Hân mỉm cười: - Bất cứ lúc nào, cô cần đi đâu thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ đưa cô đi. Út Diệu thì nói: - Cô yên tâm, từ nay chúng ta là người một nhà, có cần gì cô đừng ngại báo với tôi và chị Tám nhé! Bà Mỹ Đức vui vẻ: - Út Diệu nói phải đó, Kiều Linh vẫn còn lạ lẫm với nhiều thứ. Hai đứa nhắc nhở nó thêm, tôi cám ơn nhiều. Bây giờ chúng ta ăn nào. Chà, các món ăn sẽ ngon lắm đây. Kiều Linh à! Con thích ăn món gì hả? Kiều Linh bối rối, thích món gì nhỉ? Cô gượng cười: - Dạ, nói chung là sở thích về ăn uống của con không đặc biệt lắm. Con ăn được hầu hết các loại cá biển, cá đồng và thịt. Có điều con thường ăn nhiều rau xanh. - Ít ra con cũng phải thích một món nào đó chứ? Một món đặc biệt của riêng mình. Kiều Linh ngẫm nghĩ. Ừ, bất cứ người nào cũng đếu có một món khoái khẩu của riêng mình. Cô nhớ lại... Ngày đó cách nay đã lâu lắm rối. Những con tôm thẻ đỏ hồng đều khiến cho bất cứ đứa trẻ nào cũng phải tứa nước miếng. Thèm thuồng hơn khi nó được áo lớp bột, chiên vàng giòn rụm. Nhưng mấy con tôm chiên bột ngày ấy không dành cho Kiều Linh mà bà mợ dâu làm để tẩm bổ cậu quý tử Hoàng Nam của bà. Món bổ dưỡng dành cho con trai cưng của bà mà Kiều Linh dám lén lấy ăn vụng hai con. Dư vị ngọt lịm thơm phức của hai con tôm biến mất sau mấy cú quất roi mây của bà mợ dâu. Không dừng lại ở đó, mặc ông Năm và Hoàng Nam nài nỉ, bà vẫn phạt Kiều Linh, bắt nhịn cơm nguyên ngày hôm sau. Hai con tôm lăn bột chiên để đời, Kiều Linh không bao giờ quên được. Kỳ lạ là từ đó về sau Kiều Linh cứ bị nó ám ảnh, gợi thèm. Khi lớn lên, có thể đi làm kiếm tiền, thi thoảng cô lại đi ăn món ấy. - Dạ, con thích nhất là tôm chiên bột mẹ ạ! Ngọt, giòn, dai. Rất đặc biệt. Bà Mỹ Đức đồng tình: - Ừ, món đó làm khá đơn giản nhưng rất ngon. www.vuilen.com 26
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Ăn cơm xong bà Mỹ Đức lên phòng Kiều Linh. Tất cả đồ dùng vừa mua về cô đã cất vô tủ xong hết. Nhìn cô mặc bồ đồ ngủ bằng vải thun xanh đã cũ, bà khẽ lắc đầu phàn nàn: - Như vầy không hay đâu con gái à. Nếu lúc trưa thiếu tiền mua thêm đồ ngủ thì con phải điện thoại báo ngay với mẹ chứ? Kiều Linh vân vê vạt áo: - Dạ... vì con thấy mấy bộ đồ này vẫn còn tốt nên... Bà Mỹ Đức nghiêm giọng: - Con đã chấp thuận những yêu cầu của mẹ khi đặt chân vào nhà này thì đừng để mẹ phải nhắc lại lần thứ hai, há! Kiều Linh khẽ dạ, mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng vào bà. Bà quả là một phụ nữ khác thường, đáng sợ. Mấy phút trước đây bà tỏ ra là bà mẹ đầy nhân hậu. Còn giờ thì lạnh lùng, uy lực. Giọng bà Mỹ Đức, nhẹ hơn đôi chút: - Để mẹ nói rõ hơn cho con khỏi băn khoăn. Tuy sáng nay mẹ giao kết sau này con không có chút quyền lợi tài chính nào. Nhưng mẹ đâu đến nỗi hẹp hòi không cho được con những áo quần hay vật dụng cá nhân? Con đừng lo. Kiều Linh nghe cổ nghèn nghẹn: - Mẹ nghe con giải thích đã. Nếu như những bộ đồ cũ kỹ tầm thường này làm mẹ khó chịu phật lòng thì con sẽ dẹp cất hết. Nhưng sớ dĩ con còn dùng tới nó vì nhất thời con làm sao thích nghi với cảnh sống quá đầy đủ sung túc này. Xin mẹ thông cảm và cho con thời gian… - Ừ, tâm trạng của con lúc này mẹ hiểu... Mẹ không quá khắt khe với con nữa. Có điều... con đừng quên tất cả những gì mẹ yêu cầu con đều vì mục đích giúp con thành công. Gác lại chuyện này đi! Bà Mỹ Đức chuẩn bị rời phòng. Kiều Linh: - Mẹ nói để con chuẩn bị tinh thần. Sáng mai ăn điểm tâm xong con theo mẹ đến công ty. Sau đó Hân sẽ đưa con qua trường dạy lái xe. Buổi chiều... à mà con từng đi làm cho công ty chắc là biết khiêu vũ chứ hả? Kiều Linh băn khoăn. Bà hỏi vậy là có ý gì đây? Cô đáp: www.vuilen.com 27
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Dạ, thật thì con tuy có đi làm kế toán một thời gian. Thỉnh thoảng cũng tham dự tiệc tùng. Nhưng con không biết khiêu vũ. Bà Mỹ Đức gật đầu: - Vậy thì được rồi. Chiều mai con hãy đăng ký lớp học khiêu vũ đi. - Dạ... - Tất cả đều cần thiết lắm đó. Thôi, con ngủ sớm đi nhé? - Dạ, chúc mẹ ngủ ngon. - Con cũng vậy. Kiều Linh khép cửa phòng. Nằm xuống giường nệm êm ái nhưng cô không thấy thoải mái chút nào. Hơn ai hết, cô cảm nhận rất rõ mình đang phải chịu một áp lực không nhỏ. Thì ra để trả một mối hận không phải dễ. Nhưng bà Mỹ Đức đã hứa chắc chắn sẽ giúp Kiều Linh tới cùng. Linh tin mình sẽ thành công. Nghĩ đến lúc Vĩnh Toán thân bại danh liệt, áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù, hai vai oằn nặng đi cơ hồ hết nổi... Kiều Linh càng nung nấu ý chí trả hận hơn. Ì Ì Ì C hỉ sau hai ngày, tất cả mọi người trong nhà và công ty của bà Mỹ Đức đều biết Kiều Linh là con gái nuôi của bà. Ở công ty, bà Mỹ Đức giao cho Kiều Linh công việc trợ lý kế toán. Công việc thường ngày khá nhẹ nhàng. Chỉ bận bịu vào cuối tuần hoặc cuối tháng. Kiều Linh có nhiều thời gian để theo học khóa lái xe du lịch và lớp khiêu vũ. Hai môn học, lái xe đòi hỏi tánh mạnh mẽ và khiêu vũ cần sự dịu dàng. Có vẻ như đối lập nhau kỳ thực gặp nhau ở điểm chung, đó là thận trọng và nhanh nhạy. Nửa tháng sau, tuy Kiều Linh chưa thể lái xe trên những đường phố đông đúc, xe cộ cuồn cuộn nhưng cô đã thành thạo khá nhiều điệu nhảy đẹp. www.vuilen.com 28
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Một buổi chiều thứ bảy, bà Mỹ Đức bảo Kiều Linh: - Nếu như cố hứng thú thì lát nữa con đến câu lạc bộ đi. Vừa thực tập những bài khiêu vũ con đã học, vừa dọn đường chuẩn bị gặp Vĩnh Toán luôn. Thì ra bà Mỹ Đức có tin tình báo. - Con sẽ đi, nhưng mà... Bà Mỹ Đức hiểu ý Kiều Linh: - Không lo đâu. Mẹ sẽ bảo Hân đi cùng với con. Hân ư? Kiều Linh thầm kinh ngạc. Lẽ nào anh cũng biết khiêu vũ? Tuy nhiên cô không dám hỏi Hân. Kỳ lắm! Đành kiên nhẫn chờ đợi vậy. Kiều Linh lên phòng chọn áo quần. Chiếc đầm ngắn màu xanh biếc không tay với chiếc áo này cô thanh thoát hơn, làn da trắng nõn như trắng thêm ra. Khi kèm theo đó là chuỗi ngọc trai ôm quanh cổ. Bảy giờ tối, Hân chờ cô bên ngoài, mắt dán vào cánh cổng phụ đang khép hờ và khi Kiều Linh xuất hiện. Hân không khỏi ngẩn ngơ. Ai vầy nè? Chỉ mấy ngày trước đây cũng ngay trước cổng này, cô gái mặc bộ đồ bạc màu, dáo da dáo dác. Mới nhìn qua cũng đủ biết là một cô gái tầm thường, xa lạ với cảnh sống sang trọng. Vậy mà Kiều Linh đang trước mặt Hân bây giờ là một tiểu thư đài các đích thực. Một Kiều Linh hoàn toàn khác. Kiều Linh tới gần Hân, nghiêng đầu cười nhí nhảnh: - Anh Hân! Làm gì mà ngẩn ngơ vậy? Hân giật mình lúng túng: - Ơ… đâu có! - Anh quay qua mở cửa xe: - Mời cô lên xe. Kiều Linh lên xe. Hân đóng cửa, đi vòng qua đầu xe để ngồi vào ghế của mình. Kiều Linh có dịp ngắm Hân một chút. Vẫn như thường ngày, Hân mặc quần Jean kaki màu đất nhạt, chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng thật trẻ trung. Nhưng Hân vẫn có nét khác ngày thuờng. Đó là mái tóc vuốt sáp chải tém ra sau thật lịch lãm. Ít phút sau Kiều Linh bắt chuyện: - Anh Hân có hay đi dự những buổi dạ tiệc hay khiêu vũ không? www.vuilen.com 29
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Ít thôi. Công việc chính của tôi là lái xe. Kiều Linh nhân dịp này dọ hỏi thân thế của Hân: - Trước khi vào làm việc cho mẹ tôi, công việc của anh là gì? - À, cũng là tài xế nhưng là tài xế xe tải chạy tuyến Bắc - Nam. Kiều Linh thắc mắc: - Em nghe nói tài xế xe tải chạy tuyến đường dài thì lương rất cao. Vậy tại sao anh Hân chuyển sang lái xe riêng? Hân mỉm cười: - Không đơn giản như cô nghĩ vậy đâu. Chạy tuyến đường dài tuy lương cao nhưng rất mệt. Thêm vào đó thời tiết ở nhiều vùng khắc nghiệt lắm. Thiệt tình mà nói thì chịu không nổi, tôi đành phải nghỉ. - Vậy là từ lúc lái xe cho mẹ em, anh Hân thoái mái hơn trước nhiều há? - Đúng vậy. Kiều Linh định hỏi thêm về gia đình của Hân nhưng lại thôi. Hân chịu trò chuyện với cô không phải là anh đã thân mật, gần gũi với cô. Nên dừng lại đúng mức. Nơi Hân và Kiều Linh đến là một vũ trường ở quận Ba. Kiều Linh bắt đầu hồi hộp. Lát nữa cô sẽ gặp Vĩnh Toán ư? Không, không nhất thiết phải chạm mặt hắn ta. Chỉ cần quan sát hắn mà thôi. Hân chọn chỗ ngồi, gọi thức uống trong khi Kiều Linh quan sát chung quanh. Cô dễ dàng nhìn thấy Vĩnh Toán. Anh ta ngồi với Thúy Lan. Kiều Linh nghe máu dồn lên mặt nóng bừng. Cảm giác ghê sợ buổi tối hôm nọ vụt ùa về làm cô tức thở. Hân mời Kiều Linh nhảy. Một tình khúc không lời nhẹ nhàng. Bước ra sàn nhảy, Kiều Linh có cảm tưởng mình đang ở lớp học khiêu vũ mà Hân là thầy dạy của mình. Anh có những bước nhảy lả lướt điêu luyện khiến cô quá đỗi ngạc nhiên. - Anh Hân giỏi quá. Hân cười cười: - Chắc vừa đủ cho cô Kiều Linh khen thôi. www.vuilen.com 30
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Thật mà. Em cũng rất ngạc nhiên nữa. Anh khiêu vũ quá siêu. Anh học từ khi nào? Hân ậm ừ: - Cũng hơi lâu rồi. Lúc ấy phong trào khiêu vũ rộ lên nên mấy đứa con trai choai choai khoái lắm. Tôi cũng không ngoại lệ. - Hân chợt chuyển đề tài: - Cô Kiều Linh có cần tiếp cận một trong hai người nọ không? Nếu có thì cơ hội tốt kìa. Theo hướng nhìn của Hân, Kiều Linh thấy Thúy Lan đi về phía nhà vệ sinh. Vĩnh Toán ngồi một mình, ve vuốt các cô gái ngồi gần đó bằng mắt. Kiều Linh nói nhỏ: - Xin lỗi anh nhé! Em vô toilét một chút. Hân về chỗ ngồi trầm ngâm. Anh vốn không thích tìm hiểu chuyện người khác. Với chuyện của Kiều Linh, bà Mỹ Đức nói thế nào anh nghe thế ấy. Tuy nhiên vài lần vô tình nghe hai người trao đổi với nhau, Hân lờ mờ đoán biết Kiều Linh đang tiến hành trả thù một người tên Vĩnh Toán. Rồi theo lệnh của bà Mỹ Đức, anh tìm hiểu Vĩnh Toán, Thúy Lan và công ty mang tên Sao Sáng. Vậy là anh biết thêm Vĩnh Toán đang làm gì. Anh ta có vẻ rất khéo ngọt ngào lấy lòng phụ nữ. Không chỉ cô gái giàu có Thúy Lan mà còn mấy cô trong giới ăn chơi. Người như vậy tất phải xem xét lại tư cách. Nhưng quan hệ trước kia giữa Vĩnh Toán với Kiều Linh và nguyên do Kiều Linh căm thù anh ta là gì?... Hân chịu thua. Anh không giỏi về toán và với bài toán có liên quan tới tình cảm này, anh càng bó tay. Kiều Linh vào phòng vệ sinh. Không thấy Thúy Lan, có lẽ cô ta đi toilet. Kiều Linh đến gần bồn rửa, hơi rướn tới nhìn mặt mình trong tấm gương soi. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, hình như dạo trước cô không tươi tắn và duyên dáng thế này. Lúc mới đi làm cô không hề sử dụng mỹ phẩm, bởi cô không có thời gian và thấy nó quá xa xỉ với một cô gái còn nhiều khó khăn như cô. Bây giờ thì... xem kìa? Chỉ một lớp phấn mỏng, chút màu cho mắt, sáp cho lông mày và son nhũ hồng trên đôi môi... Cô tự thấy mình xinh đẹp hẳn lên. Đúng là kỳ diệu! Không trách các tập đoàn mỹ phẩm vẫn ngày ngày tìm tòi sản xuất ra dòng sản phẩm mới, cạnh tranh nhau phục vụ chị em. Kiều Linh mở vòi nước rửa tay. Bàn tay cô vẫn mềm mại. Đó là điều cô hãnh diện không ít. Cửa toilet bật mở, Thúy Lan bước ra đến đứng gần Kiều www.vuilen.com 31
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Linh, mở nước rửa tay. Kiều Linh liếc nhìn sang, Thúy Lan không hề chú ý đến cô. Kiều Linh tắt nước, rút khăn giấy, vừa lúc Thúy Lan cũng quay sang. Cô ta nhíu mày, ngờ ngợ... Kiều Linh chủ động lên tiếng: - Chào! Chúng ta đã gặp nhau cách đây không lâu, cô chắc còn nhớ chứ? - Cô là... Kiều Linh cười nhẹ: - Gặp một lần và nói chuyện đôi ba câu nên cô không nhớ cũng phải. Tôi là Kiều Linh, người đồng hương của Vĩnh Toán. Thúy Lan sửng sốt: - Là cô ư? Hôm nay nhìn cô lạ quá! Cô đến đây… Kiều Linh cười cười: - Chắc cũng giống cô thôi, khiêu vũ. - Với ai? - Tất nhiên là một người đàn ông khiêu vũ giỏi. Thúy Lan chưa hết ngạc nhiên: - Ồ, quả thật là cô rất lạ. Nếu không nhìn kỹ thì tôi không thể nhận ra được. Kiều Linh nhắc khéo: - Tức là không còn có vẻ lạc lõng với khung cảnh và con người ở đây há? Cuộc gặp gỡ diễn ra chưa lâu lắm, Thúy Lan vẫn còn nhớ cảm nghĩ và nhận xét của mình về cô gái tầm thường quê kệch này. Thúy Lan biết Kiều Linh đang mắng mỏ mình nên cảm thấy nhột nhạt. Kiều Linh vuốt đuôi tóc, nói tiếp: - Nói thật với cô, trước đây tôi rất ghét những cuộc vui như vầy. Sau có người khuyên tôi và tôi thấy đúng là những cuộc vui chơi xả láng cũng rất cần thiết. Rất thú vị. Thúy Lan thầm hoang mang, chẳng biết nhờ đâu mà Kiều Linh thay đổi nhanh như vậy? Cô ta tò mò, muốn biết Kiều Linh thật ra là người như thế nào? www.vuilen.com 32
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Kiều Linh vứt tấm khăn giấy vào sọt rác, rồi cười ý chào tạm biệt Thúy Lan. Cô dợm bước thì Thúy Lan gọi giật: - Khoan đã Kiều Linh à! Cô dừng chân, nhướng mày chờ đợi. Thúy Lan cười thân thiện: - Có lẽ chúng ta có duyên nên mới gặp lại. Hay là cô giới thiệu người bạn đi cùng. Sau đó tôi mời dùng bữa tối. Kiều Linh tặc lưỡi: - Tiếc là tôi có một cuộc hẹn nên phải đi ngay bây giờ. Không sao, như cô vừa nói đó. Có lẽ chúng ta có duyên với nhau. Vậy thì lo gì không còn cơ hội gặp lại. Tôi tin tôi và cô sẽ sớm gặp nhau. Lúc ấy tôi xin được mời cô dùng cơm. Tạm biệt! Thúy Lan đành phải gật đầu đồng ý. Kiều Linh đi rồi, cô ta vẫn còn đứng thần người một lúc. Rốt cuộc Kiều Linh là người như thế nào? Hay cô ta đang làm gái bao cho một đại gia? Thúy Lan bừng tỉnh, vội chạy ra ngoài, không thấy Kiều Linh trên sàn nhảy cũng như ở chỗ ngồi... Thúy Lan chạy ra ngoài, hi vọng Kiều Linh chưa đi khỏi. Kia rồi! Người đàn ông đang mở cửa băng sau chiếc xe màu sữa và hơi nghiêng người mời Kiều Linh. Không có vẻ gì là khách chơi mời gái bao. Thái độ của người đàn ông kia lịch sự, có phần khép nép như đối với cô chủ. Thúy Lan quay vào vũ trường. Băn khoăn tự hỏi có nên cho Vĩnh Toán biết hay không? Cô nàng Kiều Linh kia có vẻ rất kỳ lạ, bí hiểm. Thôi, tốt hơn là nên im lặng, tránh nguy cơ Vĩnh Toán có tình ý gì đó sẽ nhân dịp này mà tìm đến cô ta. Vĩnh Toán là người có tài, anh sẽ giúp rất nhiều cho công ty của gia đình cô ta. Thúy Lan luôn nhớ lời căn dặn của cha mình: “hãy tìm mọi cách giữ chân Vĩnh Toán. Toán sẽ góp phần làm cho công ty phát triển. Tuy nhiên Toán sẽ có nhiều tham vọng, điều đó không tránh khỏi ở người đàn ông có tài. Vậy nên phải khống chế tham vọng ấy một cách khéo léo và hiệu quả”. - Thúy Lan? Thúy Lan giật mình, Vĩnh Toán đứng ngay trước mặt. - Sao anh ra đây? www.vuilen.com 33
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG - Em còn hỏi nữa, em bảo đi toilet. Anh chờ lâu quá nên lo lắng, chạy đi tìm em nhưng không thấy. Anh vừa định báo với nhân vlên bảo vệ vũ trường đó. Thúy Lan chúm chím: - Anh lo cho em như vậy sao? - Đương nhiên rồi. Nếu lỡ em bị bọn côn đồ gây chuyện hoặc bắt cóc thì anh biết làm sao đây? Em nghĩ nơi này an toàn lắm hả? Thúy Lan nắm tay Vĩnh Toán, xoa dịu: - Nhưng em không làm sao nè! Mình quay vô đi anh. Hai người quay vào chỗ ngồi. Vĩnh Toán nóng nảy hỏi ngay: - À, em nhìn thấy một người quen quen. Không ngờ mình lầm. Họ chỉ hao hao giống nhau thôi. - Người quen nào vậy? Thấy Vĩnh Toán chú ý, Thúy Lan chợt muốn trêu ghẹo: - Một bạn học cũ... rất đẹp trai. Tưởng Vĩnh Toán sẽ tức tối, nào ngờ anh ta mát mẻ: - Hẳn là anh ta còn học giỏi nữa chứ. Thúy Lan không hiểu: - Ý anh là sao? - Là anh muốn nói nếu như em có gặp được anh chàng bạn học cũ rất đẹp trai ấy thì hãy mời về công ty làm việc. Rất có thể người ta sẽ giúp em nhiều hơn anh đó. Không nhịn được, Thúy Lan phá lên cười. Vĩnh Toán khó chịu: - Em cười gì? Thúy Lan nghiêng đầu: - Anh đang ghen hả? www.vuilen.com 34
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán suy nghĩ nhanh. Nên có thái độ thế nào nhỉ? “Làm già” chút xíu thử xem. - Ừ, anh ghen đó! Thì sao nào? Thúy Lan tát nhẹ má anh: - Cưng của em! Bỏ bộ mặt bí xị đó đi. Nhìn em nè, cưng! Thôi mà, em chỉ nói đùa thôi mà. Anh đừng giận nữa. Vĩnh Toán thở hắt: - Em... thấy vui khi trêu chọc anh à? Thúy Lan xìu mặt: - Đùa giỡn chút xíu mà anh hờn giận, chán ghê! Thật ra... Vĩnh Toán cắt ngang: - Thôi đừng nói chuyện này nữa. - Vẫn còn giận em hả? - Thúy Lan hỏi. - Không! - Vĩnh Toán ra vẻ rộng lượng: - Chuyện nhỏ nhặt anh để tâm làm gì? Thúy Lan à! Tụi mình đi chỗ khác há? - Nói là không giận em mà đòi về. - Tự nhiên anh muốn ăn một món gì đó. Thúy Lan kêu lên: - Trời đất! Thì ra là anh cần nạp năng lượng! Vậy mà hổng chịu nói rõ. Nào đi! Thúy Lan gọi phục vụ thanh toán tiền rồi kéo Vĩnh Toán đi. Toán càu nhàu: - Chèo kéo như vầy kỳ quá. - Đi! Rồi em nói anh nghe chuyện này. Vĩnh Toán chở Thúy Lan đến nhà hàng mà hai người vẫn thường ăn tối. Nhà hàng rộng trong một khuôn viên rộng. Cách trang trí độc đáo, ấm cúng và sang trọng. Bên trong theo phong cách châu Âu và Nhật Bản. Ngoài sân www.vuilen.com 35
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG vườn là sự lãng mạn, thơ mộng theo nhiều lối bài trí khác nhau. Chính vì vậy mà đến đây hoài vẫn không chán. Tối nay Thúy Lan chọn phòng ăn kiểu Nhật Bản. Bàn ăn thấp, đệm ngồi thêu hoa văn đặt trên sàn nhà gỗ có trải chiếu, ấm cúng và yên tĩnh. Thúy Lan lại lần nữa quyết định chọn thức ăn. Món cá nướng và lẩu cay. Vĩnh Toán xoa cầm. Những tên con trai khác khi cặp bồ với con gái nhà giàu cũng lâm vào tình cảnh lệ thuộc như vầy sao nhỉ? Mất mặt quá. Đường đường là một thằng đàn ông mà nhất nhất đều phải nghe theo cô ta. Vào nhà hàng, vũ trường hay tụ điểm vui chơi nào đó cũng do cô ta thanh toán tiền! Rồi... đến như chọn món ăn cũng do cô ta chọn. Chán thật. Nhưng... gẫm lại thì có thiệt thòi gì đâu? Không cần tính toán kỹ cũng biết nếu phải trả tất cả các khoản đó trong vòng vài tháng thôi chắc Vĩnh Toán chỉ còn là cái xác khô queo. - Anh đang nghĩ ngợi gì vậy? - Ngày mai là xúc tiến việc ký hợp đồng lô đất trên Bình Dương. Anh hơi lo... - Sẽ ổn mà. Em tin anh sẽ thành công mà. Tạm gác nỗi lo ấy lại đi anh à. – Thúy Lan sôi nổi: - Nếu không, ăn sẽ thấy mất ngon. - Ừ, hình như lúc nãy em định nói với anh chuyện gì đó. - Thì anh ăn đi rồi em nói. Chuyện bảo đảm hấp dẫn anh ngay. - Thúy Lan khẳng định. Vĩnh Toán bình thản gắp một miếng cá: - Phải nghe rồi mới biết hấp dẫn hay không? Thúy Lan quả quyết: - Chắc chắn mà. Y như những miếng cá nướng thơm phức này vậy. Vĩnh Toán che giấu sốt ruột: - Hoặc là em vừa ăn vừa nói cái chuyện hấp dẫn ấy. Hoặc là em đừng nói mà hãy ăn với anh. Bằng không anh ăn hết sạch bây giờ. Thúy Lan cười, gắp cho mình một miếng cá nướng, cuộc vào rau sống xà lách rồi chấm nước mắm me. Tuyệt vời. - Em hỏi anh nghiêm túc nè! Anh tự thấy năng lực của mình thế nào? www.vuilen.com 36
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Vĩnh Toán nhíu mày “dưng không cô nàng hỏi chuyện này? Chả biết cô nàng dẫn dắt mình đi qua đường ma nẻo quỉ nào nữa”. Nghĩ đến đây, Vĩnh Toán so vai: - Từ khi vào công ty Sao Sáng tới giờ, giám đốc năm bảy lần khen ngợi anh. Thật ra anh đã cố gắng rất nhiều. Mà anh thấy mình còn thiếu nhiều lắm. Thiếu kinh nghiệm thực tế, thiếu trình độ chuyên môn. Thúy Lan gật gù: - Là chuyện em muốn nói với anh đây. Nếu như bây giờ có cơ hội cho anh đi du học thì anh nghĩ sao? Vĩnh Toán ngó sững Thúy Lan: - Em vừa nói gì? Thúy Lan đắc ý: - Thấy chưa? Em biết chắc chắn là anh sẽ ngẩn ngơ luôn mà. Vĩnh Toán nhăn mặt: - Em nói nghiêm túc chứ Thúy Lan? - Hoàn toàn nghiêm túc. Thật ra, ba mẹ em đã có đề cập vấn đề này. Nhưng hiện giờ công ty còn nhiều bộn bề. Với lại cần phải lựa chọn môi trường, điều kiện du học thích hợp nên em mới chưa nói với anh. - Bây giờ em nói rồi đó. Thúy Lan rời chỗ, sang ngồi sát cạnh Vĩnh Toán, giọng thật ngọt: - Thì vì em muốn cho anh vui mà. Anh nói đi! Cảm tưởng thế nào? - Bất ngờ quá! Anh chưa biết nên vui mừng hay lo lắng nữa. Đang tựa vào Vĩnh Toán, nghe vậy Thúy Lan thẳng người lên: - Lo lắng à? Sao lại lo lắng? - Đi du học không phải là chuyện nhỏ. Ngoài những thủ tục còn lo chi phí này nọ... anh lấy đâu ra khả năng? - Ngốc à? Em nói với anh chuyện du học để làm chi? - Thúy Lan tuyên bố. - Một khi có thể tiến hành thủ tục xin đi du học thì mọi phí tổn em sẽ lo. www.vuilen.com 37
- Tác giả: Phương Hồng Thủy NẮNG THU VÀNG Tim Vĩnh Toán muốn ngừng đập vì vui mừng. Mọi phí tổn, không ít đâu. Nếu được Thúy Lan tài trợ thì còn gì bằng. - Em nói thật? - Vĩnh Toán dè dặt: - Phải suy nghĩ cân nhắc trước sau cẩn thận, không mai mốt nửa chừng hối hận, bỏ mặc anh thì anh chết chắc. Thúy Lan nguýt dài: - Xời! Anh làm như thể em giỡn chơi vậy! Việc có hướng đưa anh đi du học cũng vì lợi ích của công ty chứ bộ, nên công ty đương nhiên phải lo chi phí rồi. Với lại... em muốn sau này người bên cạnh em phải thật tài giỏi, khiến ai nhìn cũng phải ghen tị. Vĩnh Toán thầm hớn hở. Không ngờ Thúy Lan quan tâm nhiều như vậy. Đúng là ta rất biết nhìn người. Không hề uổng phí khi ta cố công chiếm được tình cảm của Thúy Lan. Cô nàng huých Vĩnh Toán, nũng nịu: - Anh! Không thưởng cho em sao? - Tất nhiên là có chứ, cưng! Cảm ơn em nữa. Vĩnh Toán ôm hôn Thúy Lan đắm đuối... www.vuilen.com 38
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn