ALICE<br />
<br />
Chứng cứ 443 - Y/27<br />
<br />
Tường trình của nhân viên y tế trên xe cấp cứu tối ngày 26 tháng 9<br />
năm XXXX:<br />
“Chúng tôi đến nhà người bị thương ngay trước nửa đêm. Qua liên<br />
lạc vô tuyến, chúng tôi đã biết đây là một nhân viên cảnh sát. Khi<br />
chúng tôi đến nơi, tình trạng bệnh nhân cho thấy các vết bỏng độ ba<br />
và độ bốn diện tích rộng, cùng với triệu chứng ngạt thở nghiêm trọng.<br />
Bất chấp các tổn thương nghiêm trọng trên lâm sàng, bệnh nhân vẫn<br />
tỉnh táo. Trong khi chúng tôi chuẩn bị áp dụng quy trình tiêu chuẩn<br />
để tránh các biến chứng và cố gắng giữ ổn định hơi thở cho bệnh<br />
nhân, anh ta tỏ ra rất lo lắng và nhất quyết muốn nói chuyện với<br />
chúng tôi. Anh ta đã tháo mặt nạ thở một lúc và nhắc đi nhắc lại<br />
những câu rời rạc, trong đó chúng tôi nghe ra được mấy chữ: “Xin<br />
làm ơn, tôi không muốn chết”. Đáng tiếc là bệnh nhân đã tắt thở trên<br />
đường đến bệnh viện”.<br />
<br />
33<br />
Tất cả mọi người đều chờ đợi Thẩm phán.<br />
Các nhân viên cảnh sát đứng chật kín trong khu vực công trường<br />
xây dựng, nhưng không ai lên tiếng hay hành động gì trước khi sếp<br />
tổng của sở cảnh sát đến nơi. Quang cảnh tựa hồ như bị đông cứng.<br />
Vụ hoả hoạn đã được khống chế, nhưng tòa nhà gạch đỏ đã đổ sụp.<br />
Các món phế liệu tích trữ trong nhà khi cháy tạo ra một đám mây khí<br />
độc đỏ ối trên nền trời rạng đông.<br />
Nó gây ra một hiệu ứng vừa choáng ngợp vừa rùng rợn. Ngay cả<br />
những thứ kinh khủng cũng có thể rất đẹp.<br />
Lính cứu hỏa đã phải sơ tán cả khu phố.<br />
- Đúng là màn quảng cáo chúng ta cần. - Boris bình phẩm.<br />
Anh đang không muốn nói chuyện với cô. Anh giận lắm, nhưng<br />
Mila sợ trong sự tức giận đó có cả nỗi thất vọng. Cô đã không cho anh<br />
biết các khám phá của mình. Cô đã không tin ở anh. Một thứ gì đó đã<br />
đổ vỡ không sao hàn gắn được giữa họ.<br />
Gurevich cũng lờ Mila đi. Cô đã gọi điện cho anh ta đêm qua, chứ<br />
không phải Boris, vì cô muốn tránh không để anh ta nghĩ mình và<br />
người bạn cũ thông đồng với nhau. Khi lực lượng tiếp viện kéo đến,<br />
viên thanh tra đã nghe báo cáo của cô mà không chớp mắt. Mila đã<br />
thuật lại những tiến triển của cuộc điều tra cá nhân mà cô thực hiện,<br />
từ bài báo cắt rời được giấu cạnh miệng cống cho đến vụ án Diana<br />
Muller, kể cả tin nhắn có nhắc đến Kairus.<br />
Cô chỉ bỏ qua một chi tiết: Simon Berish.<br />
Chính cô đã yêu cầu tay đặc vụ ra đi. Cô không muốn các cấp trên<br />
của mình gặp Berish ở đây. Danh tiếng của anh ta đã bị tổn hại đủ rồi,<br />
anh ta không cần lộ diện trong một vụ việc mà mình không phụ trách.<br />
Mila đã hứa sẽ đến gặp Berish sau đó để thông báo tình hình.<br />
Từ khoảng mười phút vừa qua, đội cứu hỏa đã cho phép họ tháo<br />
mặt nạ chống hơi độc. Nguồn khói độc tỏa ra từ tàn dư của đám cháy<br />
đã được phun bọt để trung hòa.<br />
Tai Mila đã hết ù, nhưng cô không tài nào gạt bỏ được giọng nói<br />
<br />
của người đàn ông bí ẩn ra khỏi đầu.<br />
Hắn đã dụ cô vào hang ổ. Hắn đã quan sát mình. Hắn biết mình<br />
không cưỡng được tiếng gọi của sự sợ hãi.<br />
Berish đã khẳng định đó là Kairus, qua đó thừa nhận sự tồn tại của<br />
Người ru ngủ. Vậy tại sao anh ta lại không nói sự thật cho cô biết ở<br />
lần gặp đầu tiên?<br />
Một chiếc BMW kính đen vượt qua rào chắn mà các cảnh sát đã<br />
dựng lên để cách ly khu vực với cánh nhà báo và những kẻ hiếu kỳ.<br />
Chiếc xe dừng lại ngay bên dưới tòa cao ốc đang xây dở. Mila nhận ra<br />
đó là xe của Thẩm phán. Gurevich và Boris vội rảo bước đến tiếp đón<br />
sếp.<br />
Thay vì bước xuống, vị khách mới đến vẫn ngồi trong xe và hạ cửa<br />
sổ để nói chuyện với hai thuộc cấp. Mila đứng ở phía bên kia của chiếc<br />
xe nên không thể nghe được đoạn đối thoại. Nhiều phút trôi qua. Cuối<br />
cùng, hai thanh tra cảnh sát lui lại để nhường chỗ cho cửa xe mở ra.<br />
Một chiếc gót giày hai tấc đặt xuống nền đất bụi bặm. Một mái tóc<br />
vàng xuất hiện. Bộ trang phục đen tuyền, đương nhiên rồi, và lớp<br />
trang điểm hoàn hảo ngay cả vào cái giờ tinh mơ này.<br />
Như mọi khi, Joanna Shutton, biệt danh Thẩm phán, xuất hiện một<br />
cách không thể chê vào đâu được.<br />
<br />
Ở sở cảnh sát có vô số giai thoại xoay quanh chị ta. Không cái nào<br />
vượt qua được cái mác “tin đồn” - người ta chỉ biết Joanna độc thân,<br />
và cuộc sống riêng tư của chị ta cực kỳ bí mật - nhưng quan trọng<br />
nhất là, không có tin đồn nào ám chỉ xa gần đến vấn đề giới tính. Đó<br />
là minh chứng rõ ràng cho khả năng đe dọa của Joanna. Sự thăng tiến<br />
đến chức vụ chỉ huy trưởng của chị ta đúng là kiểu mẫu.<br />
Sau khi tốt nghiệp thủ khoa học viện cảnh sát, Joanna Shutton<br />
không có được ngay một vị trí tốt. Cô gái trẻ rất có tiềm năng, nhưng<br />
điều đó khiến các đồng nghiệp nam giới không hài lòng, hơn nữa cô ta<br />
là một kẻ cứng đầu. Chỉ được giao cho những vụ án nhỏ, nhưng<br />
Joanna luôn tìm được cách để chứng tỏ bằng khả năng học hỏi, sự tận<br />
tụy và quên mình. Thậm chí cô ta còn thành công trong việc biến biệt<br />
danh hàm ý chế nhạo của mình thành một tước hiệu danh dự.<br />
<br />
Cánh nhà báo mê Joanna như điếu đổ.<br />
Với vóc dáng như người mẫu, tính cách ngang tàng của một cảnh<br />
sát kiểu truyền thống, Joanna Shutton là sự lựa chọn hoàn hảo cho<br />
truyền hình.<br />
Điều mà các thượng cấp của chị ta lo sợ đã trở thành hiện thực:<br />
cảnh sát liên bang đã được biểu tượng hóa bằng hình ảnh của một cô<br />
nàng tóc vàng nóng bỏng.<br />
Chỉ trong hai năm, sau một loạt những nhiệm vụ khó, Joanna<br />
Shutton đã trở thành nữ thanh tra trẻ tuổi nhất trong lịch sử sở cảnh<br />
sát. Kể từ đó, không còn ai ngáng trở con đường thăng tiến của chị ta.<br />
Thẩm phán gỡ kính mát và đi những bước quyết đoán đến trung<br />
tâm hiện trường, đưa mắt đánh giá quang cảnh điêu tàn của tòa nhà<br />
gạch đỏ.<br />
- Có ai tóm tắt sự việc cho tôi được không?<br />
Ngay lập tức, Gurevich, Boris và trưởng nhóm cứu hoả tập hợp lại<br />
xung quanh chị ta. Tay đội trưởng lên tiếng:<br />
- Chúng tôi đã khống chế được ngọn lửa từ một giờ trước, nhưng<br />
tòa nhà sụp đổ ngay sau đó. Theo đặc vụ của bà, ngọn lửa đột ngột<br />
bùng lên. Tôi không thể khẳng định vụ hỏa hoạn có tính chất cố ý hay<br />
không, với tất cả những vật liệu dễ cháy ở bên trong, chỉ cần một tia<br />
lửa là đủ.<br />
- Một tia lửa đã chờ đợi suốt bao năm tháng qua để chọn đúng đêm<br />
nay mà phát ra. - Thẩm phán trầm ngâm.<br />
Sự mỉa mai của Joanna Shutton rơi vào thinh lặng tựa như một hòn<br />
đá được ném xuống ao nước. Người ta không bao giờ biết được phải<br />
phản ứng thế nào với chị ta. Họ không biết Thẩm phán chỉ đùa hay là<br />
sử dụng trò mỉa mai như ngọn roi khuất phục đám thuộc cấp.<br />
- Đặc vụ Vasquez. - Thẩm phán lên tiếng, mắt thậm chí không nhìn<br />
vào người được gọi tên.<br />
Cô cảnh sát tiến lại gần. Mùi nước hoa Chanel của Thẩm phán lan<br />
toả ra xung quanh như một quả cầu quyền lực.<br />
- Vâng, thưa sếp.<br />
- Người ta nói với tôi là cô đã nhìn thấy một người đàn ông ở trong<br />
đó, và hắn ta đã cố gắng tấn công cô.<br />
Sự việc không diễn ra chính xác như thế, nhưng Mila tôn trọng<br />
<br />