intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

NGUYÊN NHÂN LÀM CHO CON NGƯỜI SUY ĐỒI

Chia sẻ: Hoàng Bình Nguyên | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:22

126
lượt xem
19
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi nghĩ một người học đạo không phải là học cho biết, học để tò mà, học để thỏa mãn tính hiếu kỳ. Mà học đạo là để nhận biết được chính bản thân mình là ai? Nhận biết được những gì của Đức Phật đã dạy và mình đã làm được những gì? Đúng hay sai như thế nào? Thật ta có những điều nguyên tắc trên cuộc đời này, phần lớn chúng ta làm các việc không sai luật pháp, không ảnh hưởng đến đạo đức thì mình đã xem mình là người tốt rồi....

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: NGUYÊN NHÂN LÀM CHO CON NGƯỜI SUY ĐỒI

  1. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk NGUYÊN NHÂN LÀM CHO CON NGƯỜI SUY ĐỒI Tôi nghĩ một người học đạo không phải là học cho biết, học để tò mà, học để thỏa mãn tính hiếu kỳ. Mà học đạo là để nhận biết được chính bản thân mình là ai? Nhận biết được những gì của Đức Phật đã dạy và mình đã làm được những gì? Đúng hay sai như thế nào? Thật ta có những điều nguyên tắc trên cuộc đời này, phần lớn chúng ta làm các việc không sai luật pháp, không ảnh hưởng đến đạo đức thì mình đã xem mình là người tốt rồi. Và tôi cũng thừa nhận rằng: Nếu mình không phạm vào những cái đó thì mình là người tốt, nhưng dưới cái nhìn của đạo đức Phật giáo trong đó còn cho chúng ta cái nhìn tuyệt vời hơn những điều đó. Có những người sống đến 70 tuổi hay 100 tuổi đi chăng nữa nhưng tôi chắc chắn có những người suốt cả cuộc đời không biết mình là ai? Có thể biết tất cả mọi thứ trên cuộc đời, từ thượng vàng hạ cám, chuyện trong ngoài xã hội người đó có thể biết được rất nhiều. Nhưng có thể chính mình chưa thể nhận biết được mình. Nếu thiếu học tu là như vậy, rồi một ngày nào đó những biến cố của cuộc đời xảy ra từ tình yêu, cuộc sống, danh vọng… thậm chí là tuổi già sức yếu bệnh tật, thì lúc đó mình mới nhận ra được thì mình đã muộn rồi. Khi đó mình sẽ cảm thấy hối hận và tiếc nuối cho một chuỗi ngày mà mình đã sống. Đó là điều không của riêng ai? Nếu Đức Phật nói ra chỉ nhằm vào một số người nào thì điều đó cũng không quan trọng. Nhưng vì chính những điều đó xảy ra với tất cả con người chúng ta, nếu ai đã tồn tại trên cuộc đời này thì chắc chắn sẽ gặp những điều đó. Có thể nhiều hay là ít thôi. Cho nên tôi có đọc thấy bản kinh này và thấy có nhiều điều cần thiết cho mọi người và có ứng dụng trong cuộc sống chúng ta nên tôi phân tích ra đây mong mọi người thực tập theo để được hạnh phúc và an lạc. Tình trạng tiến bộ dễ hiểu biết, tình trạng suy đồi dễ hiểu biết. Người biết thương Giáo Pháp (Dhamma) là tiến bộ. Ghét bỏ Giáo Pháp là suy đồi. Ở đây Đức Phật muốn dạy là: Chúng ta tiến bộ hay suy đồi dễ hiểu lắm. nhìn vào việc ham học tu theo chánh pháp hay là chúng ta ghét bỏ chánh pháp thì sẽ xác định được đạo đức hay sự thoái hóa của một con người. Điều này quan trọng 1
  2. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk lắm, tôi đã nói điều này trong bài “GIEO TRỒNG HẠT GIỐNG TỐT” trong đó tôi đã nói rồi, những giới trẻ nào mà con thích đi chùa, nhà thờ hay những nơi tâm linh thì những đứa đó là những con ngoan trò giỏi, con biết nghe lời dạy dỗ của cha mẹ và siêng học hành. Con khi nào nó không muốn đến những nơi như vậy nữa thì nó sẽ chán những lời dạy dỗ của cha mẹ và nó chán con đường học hành. Chính bản thân những người lớn cũng vậy, những ai mà lười biếng đi chùa hay đi nhà thờ, cảm thấy mệt mỏi với những công việc học tu, thì chúng ta đang có khuynh hướng xuống cấp về đạo đức đó. Mình tự xét bản thân mình đi, mình có thể không buông lung trong 5 ngày nhưng 10 ngày thì mình tha thứ cho bản thân mình rồi đến một ngày nào đó chúng ta lười biếng. Ví dụ: Hằng ngày mình đi chùa, mình đi như là một thói quen nhưng hôm nào đó mà mình có việc mình không đi thì mình sẽ cảm thấy thiếu điều gì đó. Lúc đó mình đang là người cố gắng và tiến tới trên con đường tốt. Tức là lúc nào cũng hiểu biết mình cần phải làm gì và lúc nào cũng ngăn chặn bản thân mình rất tuyệt vời. Nhưng một lúc nào đó công việc bận rộn, bạn bè nhiều, tiệc tùng nhiều, và mình nghĩ rằng: “Hôm nay đi đám nên khỏi đi chùa cũng được. Hôm nay một bữa, ngày mai một bữa cứ từ từ như thế và mình sẽ thấy đi đám hay dự tiệc vui hơn đi chùa. Lúc đó mình sẽ cách ly và có tính cách xa rời những gì trong khuôn phép. Mình sẽ tự tha thứ mình những điều nhỏ nhỏ rồi lớn dần lên, khi đó mình không còn là bản thân mình nữa. Những gia đình bị hư hoại cũng là ở chỗ này, những người hư hoại, cờ bạc, rượu chè cũng rơi vào như thế này. Lúc nào mình cũng ngụy biện cho bản thân mình: “Một chút như vậy đâu có sao đâu?”. Rồi khi người nhà mình nhắc thì mình lại nói: “Chơi tí làm gì mà dữ vậy?” Tất cả những cái đó tự mình tha thứ cho mình và dần dần chúng ta trở lên buông thả mình và mình nghĩ như vậy nên buông thả mình như thế. Cho nên trong bài “LÀM CHỦ - LÀM MỚI BẢN THÂN” Tôi đã kể câu chuyện con Đười ươi những ta vào rượu đó. Tức là mình tự tha thứ cho mình bằng câu nói: “Không sao đâu” để rồi mình giết mình mà mình không có hay. 2
  3. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk Con Đười ươi bị những người thợ săn dùng rượu để bắt chung. Cho nên con chúa tể của đầu đàn thấy không ổn và đưa đàn đười ươi này vào trong rừng sâu để trốn, để tránh sự bắt bớ của đàn thợ săn này. Nhưng những người thợ săn lại là những người tâm lý về thú vật rất tốt. Cho nên mọi người biết rằng: Đười ươi vào rừng sâu thì tất khó bắt nó. Bây giờ muốn bắt được nó thì phải gọi chúng ra và sau đó chúng chúng uống rượu, sau khi nó uổng rượu say thì nó sẽ đi guốc và sẽ bắt nó dễ dàng hơn. Biết được điều đó thì những người thợ săn đã để những bình rượu lên cây cao và gió bay mùi rượu tỏa khắp mọi nơi. Khi đó đàn Đười ươi này mới chịu không được, nhưng nó cũng biết rằng: Chính rượu này đã giết bầy đàn của mình. Nên ở trong rừng nó mới chỉ ào hũ rượu mà chửi từ trong rừng ra đến ngoài bìa rừng. Nó ra ngoài bìa rừng nó vẫn còn chửi và gió cứ thổi hương thơm vào mũi hoài, khi ra ngoài bìa rừng nó nó vẫn chỉ vào hũ rượu mà chửi. Bởi vì nó biết chính rượu này đã giết nó. Nhưng đi ra ngoài khỉ bìa rừng thì vẫn thấy bình thường, không có sao? Khi ra ngoài bìa rừng nó mới quan sát kỹ và nó tiếp tục nhìn hũ rượu nó chửi, và nó tiến sát tới bình rượu. Nó đứng sát bên hũ rượu, nó vẫn ý thức được rằng: Hũ rượu này sẽ giết mình, và mình sẽ chết nếu uống nó. Nó biết mình đứng đây thì không chết được, vì mình chưa uống mà, nếu có người đến thì mình chạy chứ có sao đâu. Nhưng khi đến gần thì mùi rượu bốc càng nhiều, và nhìn vào hũ rượu nó tiếp tục chửi. Sau đó nó kê mũi vào đó ngửi, nó nghĩ: “ Hít hơi cũng đâu có sao? Rượu mà.”. Cuối cùng có nhìn xung quanh, nó lấy một ngón tay nó thử. Cũng đâu có sao? Có một ngón thôi mà. Rượu cũng ngon mà chẳng thợ săn nào làm gì được mình. Bây giờ bầy đười ươi này mới nghĩ: “ Hai ngón thôi nha, không uống nhiều đâu nha”. Hai ngón chấm vào mút cũng không sao nữa. Sao đó là ba ngón, rồi bốn ngon, năm ngón tò vào vục cả nguyên bàn tay. Bầy đười ươi cũng thấy: “ Đâu có sao?”. Sau đó chúng ôm cả hũ rượu uống, uống hết hũ rượu thì mang guốc, mang guốc xong thì… tự vẫn trước bình mình. Sau đó thợ săn ra chói từng con rồi mang về” Câu chuyện đó rất là hay, mình thường bị mắc từ những nỗi nhỏ như vậy đó. Tự tha thứ cho mình chút một mà đi đến sai lầm chứ không ai ập một cái mà sai lầm 3
  4. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk luôn. Cho nên nếu ai ập một cái mà sai lầm luôn thì không bao giờ có. Cho nên đôi khi vấp phải sai lầm chúng ta mới nhận ra và nói như thế này như thế khác. Cho nên có câu nói rất hay như thế này: “Không bao giờ có phụ nữ sai lầm, chỉ có đàn ông sai lầm thôi”. Khi đó người phụ nữ sẽ lôi để mọi người ra để bao che cho mình, tại cha, mẹ, anh em và cuối cùng là ông Trời. Qua điều này nói lên điều gì? Tất cả con người chúng ta không ai biết đó là sai lầm mà cwes từng chút từng chút một. Cũng như việc tôi đã nói, đó là việc đi chùa và việc xa rời những điều đúng trên cuộc đời nó cũng từng chút như vậy. Không bao giờ ầm một ngày mà người ta làm như vậy, chắc chắn là không được những từ từ mình tự tha thứ cho bản thân mình thì mình sẽ làm được. Chúng ta còn học còn hiểu những điều lẽ phải thì chúng ta còn có những hạt giống thiện, còn có những điều đạo đức quanh tai chúng ta mà đôi khi chúng ta có nhiều chuyện sai lầm chưa thể khắc phục được. Vậy thì thử hỏi là khi ta không có những lời đạo đức, không còn những điều tội – phước, nhân quả bên tai chúng ta thì chúng ta sẽ sai lầm như thế nào? Mỗi một con người hãy tự suy nghĩ về bản thân của mình đi. Cho nên học và tu tôi không mong trở thành Thánh, điều đó có thể thành, những bây giờ thì chưa hẳn là như vậy. Mà tôi chỉ mong là tôi yêu thương Phật Pháp và những điều đạo đức, lẽ phải trên cuộc đời này thôi. Còn biết mình là Phật tử thì tôi tin tưởng rằng: Mình sẽ giữ được những điều đó, sẽ giữ được những thánh thiện bản chất của mình và có thể dạy dỗ được con cái mình sau này. Còn nếu một ngày nào đó mà mình không đến chùa hay những nơi tâm linh nữa thì mình sẽ có tâm trạng chán đạo pháp với một lý do gì đó. Có những khi mình đưa ra một điều chán ghét để lấy cái cớ để mình xa rời chánh pháp thì mình tự hại mình chứ không ai hại mình hết đâu. Cái sai nó đã sai rồi nhưng mình đừng làm cho bản thân mình sai hơn nữa. Đây mới là điều quan trọng. Chúng ta ai cũng là điều phàm phu hết, là con người đầy đủ tham, sân, si và những dục nhiễm hết. Nhưng chúng ta biết rằng những điều cám dỗ đó nó không tốt cho mình ở hiện tại và tương lai. Khi mình đã nhận ra rồi thì mình phải khống chế lại ngay, ở đây là mình không dính mắc nó. Cũng giống như là những hũ rượu này đã giết con Đười ươi. Nó uống được rượu, 4
  5. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk nó biết rượu ngon nhưng những hũ rượu này sẽ giết chết sau khi uống chứ. Như vậy sự cán dỗ trong cuộc đời nó như vậy đó. Nó có cái gì đó lôi cuốn đam mê chúng ta. Nhưng mà khi mắc vào trong đó thì mình phải chấp nhận cái giá của nó. Thật ra chuyện này chúng ta thấy nó rất đơn giản nhưng mà nó quan trọng lắm. Là một người có đạo đức, có nhận biết thì chúng ta không nên đơn giản với những điều này. Cho nên tôi chỉ mong rằng: Một ngày nào đó mà mình chán ghét đi chùa, đến những nơi dạy dỗ đạo làm người tốt thì hãy khích lệ lại bản thân mình nên đi, nên học tu đi. Không biết học gì trong đó, những chắc chắn là nếu mình đi thì mình sẽ hiểu được mình. Đôi khi có những lúc mình không đi mình không nhận ra được. Nếu hôm nay mình không làm được việc đó thì nó rất nguy hiểm cho cuộc đời chúng ta. Cho nên mình phải khích lệ mình, đừng chiều sự lười biếng của bản thân mình mà hãy đọc và gnhe những gì nói về đạo đức, nghệ thuật sống hay đến những nơi tâm linh, chắc chắn hôm đó mình sẽ tỉnh giác ra một điều gì đó trong một thời gian qua. Như vậy nếu ai thường xuyên đến chùa hay đến nhà thờ để nghe giảng se giúp cho chúng ta nhiều điều đáng quý lắm. Bởi vì không biết mình có làm được những lời dạy đó hay không thì tôi không biết, nhưng mà nó giúp được mình nhận ra những điều không đúng để khắc phục lại bản thân mình. Thân thiện với kẻ hư hèn, không thấy gì tốt nơi người đạo đức, người thật lòng vui thú với thói hư tật xấu - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Bản thân mỗi một con người là khi mình chơi với ai thì có xu hướng là học theo người đó. Một danh nhân đã từng nói như thế này: “Hãy nói cho tôi biết anh chơi với ai? Tôi sẽ biết anh là người như thế nào?”. Câu này rất hay. Có nghĩa là tôi không biết anh là ai? Anh như thế nào? Nhưng người bạn mà anh chơi thì tôi sẽ biết anh như thế nào? Người chuyên gia ăn trộm nó sẽ ngưỡng mộ những người ăn trộm siêu đẳng hơn nó. Người chuyên gia uống rượu sẽ tôn vinh những ai uống rượu giỏi hơn nó. Con những người nào chơi bài thì sẽ tôn vĩnh những ai đánh bài thắng nhiều hơn nó… Tức là ở đây nó là như vậy: Còn nếu ai tôn vinh những người học giỏi thì 5
  6. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk bản thân mình sẽ khích lệ mình phải làm sao để được như vậy. Ở trong lớp cũng vậy: Nếu trong lớp nó chơi với một người không ham học thì nó cũng có xu hướng không ham học theo để nó đồng tình. Đây là những cái rất tự nhiên như vậy. Cho nên ở đây Đức Phật đã nói như vậy. Khi đó mình sẽ làm giảm đi sự trưởng thành của mình, trừ trường hợp những người tự chủ lại mình, người hòan thiện muốn cứu giúp một ai đó thì hòa mình để chơi rồi cứu người đó ra khỏi cạm bẫy sai lầm này. Điều này rất tuyệt vời nhưng điều ngày thì rất ít. Có một điều mà Đức Phật đã dạy rằng: Kẻ si mê nên tránh Bậc hiền đức nên gần Cúng kính người đáng kính Đấy là chân hạnh phúc Trong kinh “Chân Hạnh Phúc” Đức Phật dạy như vậy và trong câu này Đức Phật cũng dạy như thế. Cho nên chúng ta kết thân với ai thì chúng ta phải thận trọng. Khi chúng ta lười biếng thì sẽ kết giao với những người như vậy, khi chúng ta tham cái gì thì chúng ta sẽ kết giao với người đó, khi chúng ta tham rượu thì chúng ta sẽ có bạn đó… Cho nên người làm cha làm mẹ mà thấy con cái mình chơi với thằng đó, con đó và những đứa đó là những người không tốt thì luôn sợ. Và điều sợ này rất đúng. Nếu một ngày nào đó mà con ta từ bỏ những điều tốt, những trường lớp giỏi và những đứa bạn ham học hoặc hiếu thảo, thì ngày đó mình hãy coi chừng những đứa con của mình đi. Lâu lâu mình hãy trắc nghiệm lại bản thân mình, tại vì có những gì mà mình đã làm và có thói quen thì cũng giống như chúng ta đang đi trong sương, nó không ướt ngay đâu nhưng mà nó sẽ thấm lần, rồi đến khi nó ướt thì mình cũng không còn cách nào để bỏ. Cho nên Nguyễn Bính có câu thơ tình như sau: Đường êm qua ai đi mà nhớ nó Đến khi hay gai nhọn đã vào xương Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương Người ta khổ vì đi không được nữa. 6
  7. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk Tức là người ta cứ êm đềm như vậy nhưng khi nhận ra thì gai đã vào trong xương. Từ những điều này chúng ta thấy được những thói quen của xã hội nó là như vậy. Những khi mà chúng ta bị những người khác hại cũng bị như vậy. Một số người nghiện Heroin cũng nói rằng: Họ bị người ta xui khiến họ những gì tốt đẹp lắm, nhưng chỉ cần một lần thôi là không kiềm chế được và sẽ đi vào con đường sai phạm đó. Và khi mình đã nghiện rồi thì mình tự kiếm tiền đi mà mua. Trước đây những người hút thuốc cũng vậy, ở nông thôn đâu có nhiều tiền để mua hút nhưng đi chơi với người lớn thấy người ta xúi mình hút. Do sợ cha mẹ mắng nên mình không dám nhưng đi thì được người ta khích lệ, lại còn được mời hút miễn phí nữa nhưng khi đã nghiện rồi thì tự kiếm tiền đi mua hút. Cho nên thân thiện với kẻ hư hèn thì chắc chắn đến một ngày nào đó chúng ta sẽ hư hỏng đi. Điều này dễ dàng lắm, cho nên bạn bè chúng ta phải tránh được những người bạn xấu, đôi khi chúng ta cứ ngại vì có thể ngày xưa nó tốt với mình như thế bây giờ mình nói vậy lại sợ nó buồn. Nói thật là “Bạn bè là con mọt đục khoét thời gian”. Nếu chúng ta là người chí thú làm ăn và học hành thì đừng nên có bạn nhiều. Càng có bạn nhiều thì càng ngày mình sẽ mất đi những gì mình đang có. Mình càng mất thời giờ. Cho nên trên cuộc đời điều quan trọng nhất là hãy tự hoàn thiện lấy chính bản thân mình, kết giao với những người có trình độ, có đạo đức để tự khích lệ mình, còn những ai mà thế này thế khác quá thì chúng ta nên tránh xa. Bây giờ ở Viêt Nam xuất hiện một số người đã có tuổi từ 50 – 60 mới có khuynh hướng đi chùa tu, còn có một số người lại ăn chơi và nhảy đầm. Những người mà đi nhảy đầm mà gặp những người đi chùa thì nói rằng: “Đi chùa là gì để phí thòi gian vậy? Đi chơi cho nó sướng”. Thật ra khi mình đi vào cái hướng đó thì càng ngày mình càng xa sút về tâm đức và tàn tạ hơn chứ không có cái gì khác. Như vậy ngay từ ban đầu mình hay thói quen với những cái đó. Vì vậy khi chơi với ai mình phải có trí tuệ và bản lĩnh để suy xét và quyết đoán trong vấn đề kết thân với ai, con nếu mình biết mình chơi với người đó mà mình sẽ bị lôi cuốn vào người đó thì từ ban đầu mình hãy tránh xa đi. Ở đây Đức Phật có dạy chúng ta “Thân thiện với kẻ hư hèn, không thấy gì tốt nơi người đạo 7
  8. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk đức, người thật lòng vui thú với thói hư tật xấu - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi”. Tại vì khi chúng ta vui thú với những điều xấu là chúng ta nguy hiểm rồi. Chỉ bao giờ xấu thì chúng ta mói yêu quý những cái xấu. Cho nên có nhà triết gia có nói rằng: “Sai lầm là con người, khắc phục sai lầm là thần thánh, vui đùa với sai lầm là quỷ dữ”. Có nghĩa là tất cả mọi người ai cũng sai, bởi vì chúng ta là người bình thường, là người phàm phu mà. Những sai lầm phải có, nhưng khi hiểu được sai lầm thì chúng ta phải biết quay về, phải biết khắc phục, sửa chữa. Nếu mình sai lầm mà lại như vậy thì đúng là quỷ dữ thật. Như vậy nếu ai có sai lầm thì ta có thể tha thứ, nhưng để mà bào chữa sai lầm thì mình cũng biết được rằng người đó đã đi đến đâu rồi đó. Còn nếu mà sai lầm mà mình cứ chỉ trích thì không nên. Mỗi một con người có một khuynh hướng và sai lầm riêng, họ có sai lầm này và mình có những sai lầm khác và đôi khi mình chưa nhận ra. Cho nên ở đây là điều quan trọng, sai lầm được sai phép nhưng biết sai lầm thì phải dừng lại ngay. Chứ không được vui đùa hay là trà đạp lên sai lầm để làm vui. Người dể duôi dã dượi, ham vui ở chỗ đông người, không chuyên cần, biếng nhác và nóng nảy - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Có những người làm thì không có làm nhưng chỗ nào có vui đùa thì cứ nhào vô, ăn uống nhậu nhoẹt nhào vô, chuyện của người ta bàn tán rất là hay nhưng để làm gì đó, giúp đỡ cho ai đó thì không có được. Nhiều khi bản thân mình không muốn như vậy những đôi khi mình thấy bản thân của mình như vậy. Có những khi mình xem phim 2-3 tiếng đồng hồ thì mình cảm thấy quá ngắn nhưng nếu nói vào ngồi thiền, đọc kinh thì chỉ 1 phút thì đã ngủ ngục rồi. Thường thường mình làm cái gì 2 - 3 tiếng đồng hồ để coi phim hay nhậu thì mình không mệt. Nhưng khi ngồi đọc kinh một lát là mệt ngay. Sao mà con người ta nó buồn cười như vậy? Tôi không hiểu. Cho nên con người chúng ta luôn ham vui chỗ đông người nó là như vậy. Có những người nói là học đạo lý thì không học được nhưng ngồi mà tán gẫu thì ngồi được ngay, bao nhiêu lâu cũng là được hết. Cái thói quen của con người mình hay thích những cái như vậy, cho nên có một câu nói rất hay là: “Con người chúng ta luôn có 8
  9. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk xu hướng làm việc bất thiện nhưng làm một việc thiện dù nhỏ cũng cần phải cố gắng”. 10 – 20 năm ăn mặn không cố gắng ngày nào hết nhưng khi ăn chay một bữa thì nghe chừng rất là cố gắng. Vì vậy mình hãy xét lại bản thân mình, con người mình có thể luyện tập hay siêng năng xem 1 bộ phim 2 -3 tiếng , thì mình cũng phải có sự quyết tâm “Mỗi một đêm tôi sẽ cố gắng 10 phút niệm phật”. Bởi vì thời gian 10 phút này so với những điều đó thì quá ít, nhưng là xem phim thì được nhưng mà ngồi niệm phật thì không xong. Việc nhỏ nó là như vậy. Thông thường ta sắm cho chúng ta từng bộ đồ, từng dôi dép thì mình không phân vân bao nhiêu cũng được, nhưng mà muốn cho một người ăn mày 1000 đồng thì chúng ta cũng phải cố gắng lắm, rồi coi mình có tiền lẻ không đã. Còn bản thân mình thì làm bao nhiều cũng được. Bản thân của mỗi con người là luôn lười nhác với việc thiện và siêng năng với việc xấu. Chuyện xấu không phải là giết người hay gì cả, mà chuyện xấu là chuyện không tạo ra được phước báo trên cuộc đời, không mang đến điều gì thánh thiện. Vì vậy siêng năng với công việc lành gọi là tinh tấn, con siêng năng với những chơi bời thì không gọi là tinh tấn mà gọi là phóng giật. Câu nà mọi người nên nhớ, làm việc giữa mình và người đừng để những thói quen không tốt nó che đậy tâm của chúng ta. Đôi khi mình muốn làm việc phước mình khởi ý là việc tốt, nhưng khi khởi lên rồi thì mình lại có hàng loạt các lý giải. Tự nhiên khi đó thiện tâm của chúng ta ngắn lại. Ví dụ: Khi mình định cứu trợ đồng bào bão lụt thì mình nghĩ là cứu trợ 1000.000 đồng, nhưng sau đó mình mới nghĩ rằng: 1000.000 đồng này có đến tay người đó không? Tổ chức này có đúng không? Thay vì mình cho số tiền này đi mình sẽ mua được 2 bộ quần áo… Khi đó mình khép lại lòng từ của mình. Như vậy mình dễ dàng tha thứ chuyện đó cho bản thân mình. Một chuyện nhỏ thôi nhưng mình lại suy ra rất nhiều lý do như vậy. Như vậy mỗi một con người chúng ta dễ bị cho và tha thứ cho bản thân mình bằng những cái như thế. Một chuyện rất nhỏ thôi nhưng mà mình suy ra hàng trăm chuyện trên cuộc đời. Tất cả chúng ta ai cũng có khuynh hướng như vậy cả. Vì vậy bất kỳ một ai cũng nên khích lệ mình, tức là phải nỗ lức hàng ngày, còn không chúng ta sẽ bị các thói quen gây đến phiền não đó lôi kéo và 9
  10. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk làm trì trệ lại con người mình. Ví dụ: Sáng 4h dậy học bài nhưng hôm nay là mùa đông, lúc đó đang nằm trong chăn đắp ấm và ngủ ngon vô cùng. Lúc đó mình mới nghĩ hay là để 4h30 đi, sau đó thấy vẫn tối quá “thôi 5h đi”, sau đó thì ngủ tới sáng luôn khỏi học bài. Tức là mình tự cho mình như vậy, mình hay “trả giá” cho bản thân mình. Đây là điều mà mọi người cần phải suy nghĩ. Người giàu có mà không cấp dưỡng cha mẹ già đã quá tuổi xuân xanh - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Ở đây là sự suy đồi về đạo đức, mà một con người đạo đức suy đồi thì những cái xung quanh sẽ suy đồi theo. Thật sự ở các nước Phương Tây tôi không hiểu hết những điều này, bởi vì bên Phương Tây người ta sắp xếp các điều này như: Viện dưỡng lão, tiền trợ cấp tuổi già… Con cái có nuôi hay không thì không quan trọng nhưng đã được xã hội lo từ trước. Ở Phương Đông đây là điều rất quan trọng. Thực sự ra là tôi không biết phương Đông hay phương Tây, nhưng nếu chúng ta được sống trên một nền văn hóa của phương Đông như thế thì chúng ta phải có sự kế thừa. Còn ở Phương Tây là do ông bà cha mẹ từ trước đến nay rồi, tất cả những người sau đều đi theo như vậy. Nếu chúng ta đã được những người đi trước bảo bọc và nuôi dưỡng như thế nào? Và những người đi sau lo cho người đi trước như thế nào? Thì ở đây nếu chúng ta không làm thì ta sẽ có lỗi với đạo đức. Thật sự ra thì ở bên Phương Tây khi mình không làm những điều đó thì xã hội cũng sẽ không nói gì hết. Nhưng không phải ai người ta cũng làm vậy! Nếu mà ai có lòng hiếu thảo và đạo đức thì họ vẫn chăm sóc cha mẹ mình như bình thường. Chúng ta hãy đọc những tác phẩm nổi tiếng của nước người đi. Mình sẽ thấy được tình nghĩa cha con, mẹ con trong một gia đình thắm thiết như là người mẫu mực ở Phương Đông vậy. Mặc dù văn hóa người ta cho phép nhưng mà người ta không cho lương tâm, đạo đức của mình làm như vậy. Như vậy chúng ta đừng có vui với những thói quen như vậy. Cho nên câu nói “Người giàu có mà không cấp dưỡng cha mẹ già đã quá tuổi xuân xanh - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi”. Đây là câu nói nói lên sự ích kỷ, không hiếu thảo. Nếu ai mà làm như vậy là những con người thiếu đạo đức 10
  11. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk và dẫn đến con người suy đồi. Cho nên trong kinh “Chân hạnh phúc” Đức Phật cũng nói rằng: Chăm sóc cha mẹ già Yêu mến vợ và con Không vướng đến kỳ hà Đây là chân hạnh phúc Đây là đạo đức mà chúng ta cần phải biết. Dù Phương Đông hay Phương Tây nhưng chúng ta có hiếu thảo, có lòng tôn kính với cha mẹ, đó là nền tảng phước báo. Cho nên có những người cảm thấy mình bất hạnh quá, hay con cái mình hư hỏng thế này thế khác. Xin nói thật với mọi người rằng: Tất cả mọi điều xảy ra trên cuộc đời là công bằng. Điều đó sẽ được giải quyết trong một đời hay nhiều đời chú không phải tự nhiên nó như vậy. Như vậy: Mọi việc chúng ta đã làm như thế nào? Thì cái đó sẽ là cái bóng của chúng ta. Vì vậy ai như thế nào thì không biết, xã hội như thế nào là việc của xã hội nhưng một người đã biết được đạo đức thì đừng nên tôn thờ những cái gì mà không mang nghĩa đạo đức, hay những cái gì khiến chúng ta xa rời đạo đức và hiếu thảo, nếu mình có những cái đó thì mình hãy xét lại bản thân mình đi. Để như vậy mình sống vừa có đạo đức, vừa hòa hợp và có tình người là tốt nhất. Chúng ta mà sống như chim hay như gà thì nó buồn cười lắm. Những người con đủ tuổi có thể đi rồi không cần đến cha mẹ nữa. Tôi thấy như những con gà lớn rồi tự bỏ mẹ ra đi. Nhưng chúng ta phải biết cái gốc của mình nằm ở đâu chứ, mình có đi làm bốn phương trời thì mình cũng biết nơi đó có gia đình mình chứ, chứ đừng nghĩ rằng: tôi sẽ đi kiếm thật nhiều tiền rồi mình lao vào những thứ đó. Đây là điều vô cùng quan trọng nhưng mà hôm nay vẫn có giá trị, cho dù mình sống ở đâu thì mình vẫn thấy điều đó rất đáng trân trọng. Đời người sống đâu chỉ có sống cho qua ngày đoạn tháng, ý nghĩa của cuộc đời lớn lắm. Giá trị đời người không phải tính theo thời gian mà được tính là đời mình đã làm được gì cho đời và cho xã hội. Muốn hiểu thêm về câu nói này đọc thêm bài “Đạo làm người”. 11
  12. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk Người giả dối, gạt gẫm một vị Bà La Môn, một vị đạo sĩ ẩn dật hay một đạo sĩ du phương hành khất - đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Đức Phật nói ra câu này không phải là để bảo vệ mình hay những sư trong chùa. Thường thường những người ăn trộm, ăn cắp thì họ hay vào ngân hàng, tiệm vàng chứ ít khi vào những nơi cúng bái như thế này. Nhưng khi nào nó xảy ra ở những nơi đạo đức hay gạt gẫm Bà La Môn thì ta phải thấy rằng: Đạo đức con người đã xuống cấp. Con người bần cùng lắm, đạo đức suy thoái lắm thì họ mới như vậy. Cho nên người ta nói rằng: “Bần cùng sinh đạo tặc”. “Bần cùng” ở đây là bần cùng về lương tâm, cho nên khi một con người chấp nhận đi lừa chùa hay các vị thầy tu thì chúng ta biết xã hội lúc đó đang băng hoại. Những người này là những người cờ bac, ma túy, rượu chè… Bởi vì những nhu cầu như vậy nên không có ai chu cấp tiền cho họ hết, và những điều khác sẽ giúp cho những người ăn chơi như vậy. Cho nên phải đến những nơi như thế, hay đi cướp của mình người đi ăn xin để thỏa mãn mình. Đây là con người quá ư là từ túng, mà tù túng ở đâu ra? Từ suy đồi đạo đức mà ra. Một là: Không tôn trọng những gì đạo đức. Hai là: Con người mình đã đi theo con đường trác tác, chi tiêu tiền hoang phí nên không ai có thể cấp dưỡng cho mình những điều như vậy nữa. Cho nên kẹt đến nỗi mà giờ phải làm như vậy. Cho nên ở đây điều này mà quốc gia nào xảy ra, xã hội nào xảy ra thì ta đang biết địa phương đó có những điều ăn chơi, trác táng và nhiều người hư hèn trong đó thì mới xảy ra những chuyện như vậy. Còn phần lớn tất cả mọi người đều biết đó là những nới tôn nghiêm, người ta như thế nào? Tàn ác như thế nào thì không biết, nhưng phần lớn đến những nơi tôn nghiêm thần thánh thì phải khiêm tốn một chút, hãy biết đạo đức một chút. Còn nếu đã như vậy rồi thì nguy hiểm vô cùng, đó mới gọi là suy đồi. Như vậy ở đây chúng ta có thể cướp dật của ai đó, nhưng mà có ai có dám cướp dật của kẻ đạo sĩ đâu. Con người nào mà nền tảng đạo đức trong lòng yếu lắm thì mới nghĩ đến chuyện ăn cướp như vậy. Cho nên khi đọc những câu này cho chúng ta thấy những điều rất là chính xác. Nó rất hợp với mọi người, giúp cho mọi người suy xét lại mình. Những lời dạy của Đức Phật như là thước do của mình vậy. Khi 12
  13. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk mình đọc như vậy thì mình biết được khoảng cách của nó khoảng cách là bao xa so với lời dạy của Người để hoàn thiện con người của mình hơn. Người có tiền của dồi dào nhiều vàng lắm bạc nhưng chỉ thọ hưởng cho riêng mình - đó là nguyên nhân cho con người suy đồi. Nếu chúng ta chỉ biết sống cho riêng mình thì người ta hay nói là ích kỷ. Ích kỷ là chỉ biết lo cho lợi ích của riêng mình. Nếu ai đã đọc các bài “TẠI SAO PHẢI CÓ PHƯỚC ĐỨC hay HÃY SỐNG TIẾT KIỆM” của tôi thì tôi đã từng nói rất nhiều rồi. Ích kỷ nó không hề có tội nhưng không hề tạo ra phước báo thôi. Thật ra thì tiền của họ, họ muốn dùng gì thì dùng có ai dám đến bắt người ta không? Chắc chắn là không. Nhưng người ích kỷ không sinh ra được phước mới, xài cho mình thì không có tội, tội hay không là do mục đích dùng của mình thôi. Nhưng vì dùng cho chính bản thân mình nên không sinh ra được phước báo, công đức và xài cho riêng bản thân mình thì rất là mau hết. Và một khi mà người ta hết phước rồi thì không có ai giúp đỡ mình hết, nhân quả nó là như vậy. Cho nên ích kỷ không có tội nhưng Đức Phật lại đề cao đến nó, bởi vì Đức Phật rất sợ là xài cho mình thì sẽ hết phước và khi hết phước thì mình sẽ đau khổ. Đây là điều rất quan trọng. Cho nên câu nói: “Người có tiền của dồi dào nhiều vàng lắm bạc nhưng chỉ thọ hưởng cho riêng mình”. Lúc đó con người chỉ biết sống cho riêng bản thân mình thôi, nếu chúng ta nhìn ra ngoài xã hội thì chúng ta sẽ biết. Nếu tất cả con người chỉ biết sống cho riêng bản thân mình thì xã hội này sẽ ra sao? Liệu có còn là xã hội loài người nữa không? Có còn gì là đạo đức không? Và nếu cuộc đời mà mình chỉ sống cho riêng bản thân mình là cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì hết. Chúng ta thử tưởng tượng nếu mọi người chỉ biết sống cho riêng mình, biết gia đình mình, còn tất cả xung quanh thì mặc kệ họ thì sẽ ra sao? Nếu cuộc đời chúng ta như vậy thì ta cuộc đời này sống không bằng chết. Cho nên chúng ta đọc trong “Mười bốn điều răn của Phật”. Câu thứ mười bốn là: “An ủi lớn nhất của đời người là bố thí”. Nói thật ra là lúc đầu tôi đọc câu đó mãi mà tôi không hiểu, tôi nghĩ: “Tôi bố thí cho cô thì cần gì cô an ủi tôi”. Hay là người bố thí an ủi người kia? Thật sự tôi nghĩ rât lâu và sau này 13
  14. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk tôi mới biết là câu này rất thâm thúy. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí. Nếu trong cuộc đời mà mình còn biết sống được với người khác, được gì cho người thân, được gì cho xã hội thì lúc đó cuộc đời còn đạo đức, còn tình người, còn đáng sống và còn có ý nghĩa. Câu này hay ở chỗ đó. Đời còn có an ủi là may mắn cho cuộc đời chúng ta. Câu đó nó là như vậy. Cho nên khi đọc câu này tôi đã ngẫm nghĩ không biết bao nhiêu lần, tôi nghĩ không ra chuyện này. Nhưng sau đó tôi đã nhận ra, bố thí là không cho người khác cái gì để được bao nhiêu? Mà điều quan trọng là mình sống mà còn biết nghĩ vì người khác là còn tất cả những điều đáng quý trên cuộc đời này. Vì vậy khi Đức Phật nói câu Người có tiền của dồi dào nhiều vàng lắm bạc nhưng chỉ thọ hưởng cho riêng mình. Thật sự đúng là suy đồi, nếu xã hội như vậy thì thực sự là suy đồi và xã hội này sẽ không có ý nghĩa gì hết và nếu thực sự chuyện này xảy ra thì những người khác không cho chúng ta cơ hội để làm giàu, người ta sẽ cắt hết những điều đó. Cho nên quyền lợi của con người khi ích kỷ chỉ còn lại chỗ này. Tôi có đọc tờ báo dự báo về tương lai thì người ta có nói rằng: Tương lai thế giới này thiếu nước thì chiến tranh không còn là nguồn mỏ tài nguyên nữa, mà lúc đó người ta sẽ dành nhau những vùng có nước ngọt thôi. Như vậy quốc gia nào có nước thì họ sẽ rất giàu và họ chỉ tranh giành các nguồn nước đó thôi. Đó là chuyện của tương lai, nếu chuyện đó xảy ra thì chúng ta đã hóa dất hết rồi. Nhưng nếu thật sự chuyển đó xảy ra mà con người không biết chia sẽ với nhau nguồn nước mà chỉ muốn nước đó là của riêng mình và những người khác thì mặc kệ họ thì thật sự là khi đó đạo đức con người đang xuống dốc trầm trọng. Người kiêu căng tự phụ với dòng dõi, với tài sản sự nghiệp hoặc khinh khi người khác- đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Đây là sự phân biệt giai cấp. Trong bài GIÀU NGHÈO tôi đã nói rồi. Ở Việt Nam thì rất ít nhưng ở Ấn Độ thì rất nhiều. Xã hội Ấn Độ là xã hội giai cấp và đến bây giờ nó vẫn còn tồn tại giai cấp. Nó không mặc định ra giai cấp như: Chính phủ, các tôn giáo, thương nghiệp, doanh nghiệp. Mặc dù người ta không sử dụng những từ như vậy, nhưng mà ý nghĩa của nó thì y trang như vậy. Mỗi một người đi phục 14
  15. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk dịch hay đi làm thuê, từ sáng sớm dù lạnh giá hay nóng bức từ sáng sớm đều phải làm hết. Mà đến tháng mới được nhận tiền công, mà số tiền quy ra 1 tháng tương đương là 37.500 đồng tiền Việt Nam. Chúng ta hãy thử nghĩ lại đi với số tiền như vậy thì chúng ta sẽ sống như thế nào? Nhưng mà mặc định của xã hội như vậy: “Làm thì làm mà không làm thì thôi” không làm thì không có ăn, cho nên những người như vậy họ vẫn phải làm. Những điều đó cho chúng ta suy nghĩ như thế nào? Đó như là sự phân cách của xã hội, nhưng mà cũng phải nói thật rằng: Cuộc sống của chúng ta là một dòng chảy bất tận, những người phục dịch hôm nay bị những giai cấp áp bức bóc lột, đó là quy luật xã hội của họ, họ sẽ tái sinh lại nếu là yếu tố tội lỗi thì họ sớm trở lại với kiếp như vậy. Là quy luật không khác hơn được. Vì vậy tôi đã nói trong một vài bài viết khác là: Những người ở Châu Phi rất là đáng thương, nghèo khổ không có cơm mà ăn, áo không có mặc, mình thấy họ sống không khác gì như một loài vật… Thậm chí nhiều khi mình còn thấy con vật nó sung sướng hơn nhiều. Chúng ta nhìn thấy thì đáng thương nhưng tất cả những hành động đó khiến họ tái sinh vào một môi trường như vậy. Phần lớn kiếp trước họ là những người giàu có nhưng ích kỷ và hẹp hòi. Giàu có mà bóc lột thiên hạ, dùng tiền phung phí vô độ không đáng và không biết san sẻ cho kẻ khác. Họ ăn uống thừa thãi, vung ném bừa bãi không biết tiết kiệm. Thật ra thì xã hội không ai nói được mình đâu. Mình ăn con gà mà chỉ ăn cái chân rồi bỏ vào sọt rác thì cũng không ai nói được mình đâu, nhưng chúng ta sẽ phải trả những gì mà chúng ta đã phung phí. Rồi đến một ngày nào đó chúng ta không còn cái gì để ăn nữa, thậm chí chúng ta van xin miếng ăn mà họ cũng không cho nữa. Tất cả những cái đó mình phải nhận vì mình đã gây ra trong đời này mà nên. Đừng nói là những người Châu Phi sinh ra rồi chết đi lại tái sinh vào Châu Phi, không đúng đâu. Tất cả những ai gieo trồng những hạt giống tương tự như vậy thì kết thúc cuộc đời sẽ rơi vào cuộc sống như vậy để trả lại những gì mà mình phung phí và ích kỷ như vậy. Chúng ta phải nhận thức rõ rằng: Tất cả mọi thứ đều vô thường, quả báo là vô thường, nhưng chúng ta sinh ra trong một đời 60 - 70 năm vẫn ngắn lắm. Nhưng khi chúng ta rơi vào hoàn cảnh đó thì chúng ta sẽ cảm 15
  16. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk thấy đau xót và khốn khổ. Nhưng mà chúng ta đang bị nghiệp rằng buộc rồi thì liệu chúng ta có đổi được không? Chắc chắn là không được. Nghiệp mà chúng ta gây ra mà không hóa giải được thì phải chấp nhận như vậy. Cho nên Đức Phật là người rất trí tuệ nên mới nói rằng: “Người kiêu căng tự phụ với dòng dõi, với tài sản sự nghiệp hoặc khinh khi người khác- đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi”. Mình cứ sống cho bản thân mình đi, sẽ không có ai nói mình, không ai chửi mình, không sao hết cứ sống cho riêng mình. Nhưng mà tất cả chúng ta ai làm thì người đó sẽ phải chịu. Đức Phật chỉ mở cho chúng ta một lối đi,dạy cho mọi người một con đường chúng ta làm hay không là việc của chúng ta. Phật không có đe dọa, chỉ trích hay trù ẻo gì mình hết. Một người tuyệt vời như Đức Phật thì không bao giờ có ý như vậy hết, chỉ muốn mọi người tốt đẹp hơn, tuyệt vời hơn thôi. Chúng ta hãy sống có tình người một chút. Tôi có nghe những người đi Ấn Độ về kể rằng: Bên đó có những người kéo xe giống như Cu-li ở nước mình hồi phong kiến đó. Một người đi 1km là 10 Ru-bi, mà 3 người di cũng 10 Ru-bi. Mà chúng ta biết ở Ấn Độ phụ nữ rất là mập, bên đó những người phụ nữ mập mới cho là quý phái. Người nào mà gầy thì không quý phái chút nào. Nhiều trường hợp 2 vợ chồng và 1 đứa con vẫn ngồi như chiếc xe như vậy để cho người ta kéo. Tôi nghe xong cảm thấy bất công và chạnh lòng quá. Tôi thấy 1 người ngồi trên đó tôi kéo còn không nổi nữa là 3 người như vậy. Mà mặt mũi những người ngối trên đó tỉnh bơ coi như không có gì xảy ra. Chúng ta hãy cố gắng rèn luyện bản thân mình, đừng tự phụ kiêu căng với những gì mình có. Người trụy lạc và phung phí, ham rượu chè đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Câu này cũng giống như mấy câu trước. Tức là nhậu nhoẹt say sưa rượu chè, phung phí như vậy là nguyên nhân của sự suy đồi. Tôi muốn nói như thế này: Người bài bac, rượu chè ở trong xã hội rất nhiều, luật pháp cũng cho phép nhưng nếu ai đắm mê vào điều đó nhiều thì người đó sẽ bị biến chất đi. Tại vì cái đó là cái sống cho riêng mình, lấy tiền của gia đình và của mọi người để cung cấp vào bài bạc, 16
  17. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk rượu chè để cung cấp cho chính bản thân mình trên sức lao động và hy sinh của người khác, không phải mình làm những cái đó để cho họ, để nuôi họ hoàn toàn người khác họ không được điều gì cả. Mà họ đã phải hy sinh vì thói hư tật xấu của mình. Nếu mình làm ra tiền của và mình thấy cần hưởng thụ thì mình cũng cho là đúng. Tức là chúng ta không bóc lột của ai, không lấy của vợ, chồng gì hết. tiền này tôi tự làm thì tôi có quyền xài. Cái đó thì cũng có thể tạm chấp nhận. Nhưng có những người lấy tiền của gia đình đề giấu diếm đi làm những điều đó thì không nên. Cho nên mình phải thấy những điều này nó rất là quan trọng, nếu không khéo sẽ để lại hậu quả rất đáng buồn. Nói thật ra thì rượu, bài, bạc không có tội, tất cả những thứ đó là trò giải trí của con người. Nó rất lành mạnh, nhưng do con người chúng ta suy đồi lên mình làm nó hư. Thay vì người ta đổ nỗi là: Do người uống rượu xấu, người chơi bài như vậy là không tốt… Người ta lại gọi là rượu, bạc cho ngắn gọn. Người ta đá bóng thì không có tội, nhưng những người cá độ đá bóng thì có tội. Bài bạc đánh thì không có tội, bài là để giải trí giảm street mà. Nhưng con người mình lợi dụng nó để ăn thua nên có khiến cho bài có tội. Tực ra thì tại con người mình dùng tầm bậy chứ không phải nó hư. Không biết an phận với vợ nhà, ăn ở với giá giang hồ và vợ người khác – đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Đây là tình trạng phổ biến trong xã hội hiện nay. Chuyện này thường xảy ra với những người có công ăn việc làm ổn định, tiền của dư giả. Thật ra thì chuyện này nó xảy ra cả nam và nữ, nhưng người nữ thì chiếm ít hơn so với người nam. Bây giờ trong xã hội mình có quan niệm rằng: ông ăn chả bà ăn nem, ông đi được thì tôi đi được, ông đi chơi với gái thì tôi đi chơi với trai được. Ở đây là quan niệm với một số người thôi chứ không phải là tất cả, nhưng ở đây tại Việt Nam thì rất nhiều đặc biệt tại Sài Gòn. Trong các tờ báo chúng ta gặp điều này quá nhiều. Nếu như ai tỉnh ngộ thì có thể giữ được hạnh phúc của mình nhưng nếu không nhận ra được ngay thì gia đình sẽ tan nát và dẫn đến tình trạng suy đồi. Cho nên những người theo Đạo Phật có một giới cấn đó là: “Cấm tà dâm”. Tức là không cho chúng ta ngoại 17
  18. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk tình, tại vì Đức Phật thấy được rằng: Nếu nam hay nữ mà ngoại tình là nguyên nhân dẫn đến tan nát gia đình. Thực sự ra có những người nghĩ ngoại tình là thú vui thôi, nhưng có ai ngờ rằng: Anh cứ ngỡ chuyện đùa vui tí xíu Có ai ngờ buồn mãi đến điêu ninh. Chuyện này tôi đã gặp rất nhiều trong thực tế rồi. Chúng ta ban đầu cứ nghĩ là cứ chơi, chơi cho vui nhưng tất cả những điều này nguy hiểm vô cùng. Thật ra trong xã hội có những người Tú bà, những người này dạy những người gái mại dâm rất giỏi. Khi người nam đã được một lần rồi thì người này không bao giờ bỏ được. Cho nên những cặp vợ chồng tan vỡ cũng vì điều này. Thực sự ra thì nhiều khi những người nam hay nữ này rất là tốt, rất yêu thương vợ con chỉ muốn ra ngoài mua vui tí xíu, nhưng lại dẫn đến sự mê muội như vậy. Đây là các món nghề của tú bà. Như vậy khi mình bị mắc vào đó thì cũng giống như mình đang mắc vào ma túy vậy đó. Chúng ta muốn bảo vệ được hạnh phúc gia đình thì điều là điều vô cùng quan trọng, bởi vì mình là con người phàm phu, về mặt ái tình thì không ai muốn chia sẻ cả. Quy luật là như vậy. Tôi có thể chia sẻ tiền bạc và sự sản chứ không bao giờ tôi san sẻ tình cảm. Và đây cũng là điều hợp lý, cho nên có những người có đã từng có suy nghĩ và hành động thì nên suy nghĩ lại. Mình cứ đặt trường hợp mình vào mọi người,rồi mình có cho phép không? Cho nên nhiều khi mình không cho phép vợ mình nhưng lại cho phép mình làm như thế. Trước đây thì con gái hành nghề mại dâm nhiều, nhưng ngày nay thì con tai cũng rất là nhiều. Có nhiều chàng thanh niên dưới 30 tuổi có sức khỏe mà không đi tìm những công việc lương thiện mà lại trang điểm thật đẹp trai, rồi đến các sàn nhảy tìm các bà 50 – 60 tuổi để cặp bồ. Khi đọc những phóng sự này lên tôi ngỡ ngàng lắm, tôi nghĩ đây như là chuyện xưa của Thúy Kiều nhưng không ngờ cái thời kỳ xã hội văn minh như thế này lại xuất hiện những thứ đó nhiều như vậy. Như vậy đây là nhân tốt làm cho con người suy đồi là đúng. Sự thật nếu chuyện này xảy ra làm cho con người suy đồi, người nào bắt đầu đến với điều này là suy đồi. Bản thân tôi, tôi nghĩ đàn ông có thể được. Thực sự là không 18
  19. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk phải tôi cho phép đàn ông, nhưng mà đàn ông mà như vậy vì nó là quy luật từ xưa đến giờ, nếu một phần xã hội nào có thì cũng chưa đến nỗi nào. Nhưng trước xã hội như thế này mà phụ nữ cũng có ngoại tình thì xã hội này bắt đầu suy đồi thực sự. Một người đã như vậy thì đã suy đồi rồi, giờ lại cả 2 người như vậy thì phải làm sao? Chúng ta phải biết suy nghĩ về chỗ này. Người đã quá xuân xanh cưới về bà vợ quá trẻ và sống chung không phải vì tình thương chăm sóc- đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Về mặt xã hội thì tôi không can thiệp và cũng không có ý gì? Ai làm thì người đó chịu, không phải mọi người làm rồi cho tôi. Tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nhưng tôi chỉ phân tích lời Phật dạy để mỗi người tự dặn lòng mình, lấy đó như là lời chuông cảnh báo mình và tự nhắc lấy bản thân thân mình mà thôi. Tất cả mọi người ai cũng mưu cầu hạnh phúc, nhưng mỗi một con người có mưu cầu hạnh phúc khác nhau. Có người nghĩ như thế này thì hạnh phúc, có người nghĩ như thế kia là hạnh phúc nhưng mà được hạnh phúc đích thực hay không thì không phải là do mình nghĩ. Câu “Người đã quá xuân xanh cưới về bà vợ quá trẻ và sống chung không phải vì tình thương chăm sóc”. Tức là ở đây cái gì hưởng cá nhân, gọi là đi tìm khoái lạc về tình dục. Ví dụ: Một người đã có tuổi mà chưa bao giờ có gia đình mà cưới một cô gái trẻ vì tình yêu, thì điều đó được cho phép. Nhưng câu này nó rất là rõ cưới về sống chung không phải là vì tình yêu chăm sóc, có nghĩa đây là thỏa mãn tình dục chứ không mang nghĩa là tình yêu. Còn nếu vì tình yêu chăm sóc 2 người đến với nhau nhưng chênh lệch về tuổi thì cũng không có sao, hoàn toàn hợp lệ. Vì người ta nói rằng: “Tình yêu không có tuổi”. Nhưng ở đây chúng ta phải hiểu câu này cho đúng. Tức là chúng ta đã có vợ hoặc chồng rồi mà chúng ta còn ngoại tình để phá vỡ hạnh phúc của gia đình mình, thì không cho phép. Con nếu gia đình mà đã ly hôn, mình muốn đến với một người phụ nữ khác thì hoàn toàn pháp luật cho phép. Vấn đề này ai làm thì người đó chịu, nhưng khi độ tuổi đã già, đã lão niên mà chúng ta lại đi rước một người vợ tiếp theo về mà quá trẻ hay gì đó, thì chắc chắn là không ai trách ai. Nhưng về mặt đạo đức thì nó hơi nghịch lý. Nếu trong gia đình mà cha hoặc 19
  20. Hoàng Bình Nguyên 0972.792.759 E-mail: Hoangbinhnguyen2009@gmail.com Eakar – Đăk Lăk mẹ 2 -3 lần tái giá thì tự bản thân những người con cũng cảm thấy không được chứ đừng nói gì đến xã hội. Ví dụ mình có đứa cháu ngoại khoảng 18 tuổi, bây giờ gia đình mình có chuyện gì đó rồi ly hôn. Sau đó lấy về người vợ cũng bằng đó thì ai mà chấp nhận được. Thực sự sự có những người nói rằng: “Tôi có tiền nên tôi bất chấp xã hội”. Thật ra thì ông có làm gì sai đâu? Người đó không làm gì sai, nhưng nó quá thấp kém về mặt đạo đức. Thay vì mình 60 -70 tuổi rồi, con cái cũng đã thành đạt rồi. Thay vào đó mình sống tốt, tu tập để lại phước đức cho con sau này, vậy mà có những người họ lại đi tìm những cái như thế. Những người như vậy sống hôm nay mà không biết ngày mai, họ nghĩ chết là hết. Cho nên còn sống trên cuộc đời ngày nào thì họ vẫn còn như vậy. Họ nói như Xuân Diệu đã nói là: “Khi chết rồi thì tôi sẽ như ma”. Khi những người làm như vậy thì ta thấy xã hội suy đồi không? Thật sự là suy đồi, bên cạnh đó nó còn mất cân bằng về tâm lý. Một người độ tuổi như vậy mà kết hôn với một người như kia thì không cùng độ tuổi, bất cân đối về tất cả về xung hô, tuổi tác, tâm lý. Vậy mà mình cứ tưởng nó là hạnh phúc. Trong bài HẠNH PHÚC tôi đã nói điều này rồi. Tự đặt mình dưới một người đàn bà hay một người đàn ông phung phí vô độ lượng – đó là nguyên nhân làm cho con người suy đồi. Tức là chúng ta nhu nhược. Một người chồng hay bà vợ phung phí tiền bạc mà lại nhu nhược chấp nhận. Nếu một người đàn ông hay một người đàn bà mà phung phí tiền bạc như gái, rượu chè hay những cái mà không có trách nhiệm như vậy mà chúng ta cũng im lặng thì đó gọi là suy đồi. Cho nên người phung phí và lãng phí như vậy phải dưới sự kiểm soát của một người đứng đắn, dưới một người làm ra tiền dù là chồng hay là vợ. Như vậy ở đây mình là người tạo ra sự sản, mình là người có hiểu biết mà mình lại dưới quyền của một người tiêu xài phung phí vô độ lượng thì đó là nguyên nhân của sự suy đồi. Như vậy gia đình sẽ tan nát, tài sản cũng sẽ không còn, thậm chí là mất tất cả. Nếu như chồng hoặc vợ không biết nuôi dưỡng những điều này chỉ còn một điều duy nhất là đường ai lấy đi. Mình phải có bản lĩnh để quyết định chỗ này. Tức là chúng ta phải biết cách giải quyết, thay vì một người 20
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2