intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nữ Sinh Thế Kỷ Mới

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:68

71
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chiều thứ năm, tất cả học sinh tập trung cùng lao động. Hạ Quyên với Mai Chi dẫn xe đạp từ cổng vào đi ngang qua một tốp con trai đang xầm xì nhiều tiếng, nhưng rõ ràng nhất là giọng của Minh Phúc, một học sinh nam cá biệt về m.i mặt trong học tập lẫn vui chơi. Những sợi tóc cứng như rễ tre quăn tít lại như mì tôm mà bọn con gái Hạ Quyên thường dùng để đặt thành danh cho Phúc. - Tiểu thư... - Phúc gọi lớn và bật cười, yểu điệu thục nữ......

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nữ Sinh Thế Kỷ Mới

  1. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Tác giả: Việt Thi Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 27-October-2012 Trang 1/68 http://motsach.info
  2. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Chương 1/13 Chiều thứ năm, tất cả học sinh tập trung cùng lao động. Hạ Quyên với Mai Chi dẫn xe đạp từ cổng vào đi ngang qua một tốp con trai đang xầm xì nhiều tiếng, nhưng rõ ràng nhất là giọng của Minh Phúc, một học sinh nam cá biệt về m.i mặt trong học tập lẫn vui chơi. Những sợi tóc cứng như rễ tre quăn tít lại như mì tôm mà bọn con gái Hạ Quyên thường dùng để đặt thành danh cho Phúc. - Tiểu thư... - Phúc gọi lớn và bật cười, yểu điệu thục nữ... - Quân tử hiếu kỳ tụi bây ơi. - Cả bọn con trai vào hùa nhao nhao lên trêu chọc làm Hạ Quyên và Mai Chi như bị cúm, chân tay thừa thãi cơ hồ nhất không nổi để cử động. Trong lớp 11K1, hai nhỏ này nổi tiếng là nhu mì, nhút nhát, luôn thụ động và cũng là đề tài chọc phá của tụi con trai. Hạ Quyên giận tái mặt, nhưng không dám lên tiếng. Mai Chi cũng thế. Cả hai nhìn quanh tìm đồng minh để cầu cứu. Thật may mắn cũng là lúc nhỏ Vân Anh vừa tới. Cô gái này có mái tóc cắt tém, trông lém lỉnh như con trai, ngoài giờ bắt buộc đến lớp với chiếc áo dài trắng tha thướt đến khó chịu. Vân Anh luôn mặt áo sơ mi dài với cái quần jean màu xanh, hoặc đen lẫn kaki trắng, trông cứng cỏi lẫn bụi đời thế nào ấy. Ánh mắt Vân Anh đanh đá chiếu thẳng vào tốp đông con trai, không chút e dè, sợ sệt như bao nữ sinh khác... Nhỏ còn lớn tiếng hỏi: - Thấy người ta hiền rồi ăn hiếp hả? Ngon thì đấu khẩu với sư tử nè các tiểu đệ. Minh Phúc là đứa cầm đầu phải không? Thứ... mì tôm bày đặt? - Ê, đụng chạm nha bà. Coi chừng ta chế cho một gáo nước sôi là xong đời mì tôm bây giờ. - Phúc bật dậy cự - Không ai nói tới mình, thì đừng xen vào chuyện của người khác. Vân Anh bỏ một chân xuống đất làm chỗ dựa cho cả người và xe. Còn đôi tay thì khoanh tròn vẻ cao ngạo lẫn thách thức. Ðôi mắt to tròn rất con gái được ẩn dưới bờ mi dài cong vút nhưng lạnh lùng sắc nhọn, cứng, rối như của con trai. - Bạn bè chung lớp, dù mới chuyển tới nhưng không vì thế mà ăn hiếp. Nghe cho rõ đi các tiểu đệ. Từ hôm nay ai chọc phá Hạ Quyên và Mai Chi tức "khai chiến" với Vân Anh này đó. - Úi trời! - Phúc dài giọng nhưng thật sự không dám nói gì thêm. Bọn con trai cũng im luôn. Vĩ Khang đưa tay đẩy nẹ gọng kính cận lên cho vừa tầm mắt, ngước nhìn cả nhóm rồi ôn tồn nói với Vân Anh: - Tụi này đùa tí thôi, chứ không có ác ý gì cả. Thật ra... Hạ Quyên và Mai Chi hiền quá nên thường bị như thế. Phải khắc phục đi! Trang 2/68 http://motsach.info
  3. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Ðó là bản tính của người ta, làm sao khắc phục hoặc sửa đổi chứ? - Ðồng ý là Vân Anh nói phải, nhưng tụi mình dù gì cũng đang sống ở thời đại mới. Một thời đại của văn minh năm 200, thì cần phải xông xáo một chút mới ra vẻ. Phẳng lặng im lìm như mặt nước hồ thu với chiếc thuyền con bé tẻo teo... Ái chà... thật không ổn chút nào. - Minh Phúc xen vào nói một hơi dài rồi tiếp luôn - Mềm yếu quá nhìn cứ y như sợi bún thiu. Ẻo lả! Nói thật lòng nha nhìn nó điệu điệu thế nào ấy, ngứa mắt, ngứa miệng không chọc phá không được, chứ có ai mà ham gây sự đâu? - Nói được thế sao tôi nghe mách rằng Minh Phúc thường bắt chẹt Hạ Quyên với Mai Chi hoài. Nhất là bỏ mặt cho tụi nó quét lớp liên tục, khi tới tổ bạn trực nhật. - Vân Anh nhíu sâu đôi lông mày gằn từng tiếng. - Bộ có chuyện đó sao? Ai nói vậy? - Phúc tỉnh bơ phớt lờ, hỏi. - Hạ Quyên... có Vân Anh đây nè... mi chỉ đại ra đi, đừng sợ gì cả! - Vân Anh nhìn Hạ Quyên động viên. - Quyên... - Nhỏ e dè cúi thấp mặt không dám nhìn thẳng cái đầu mì tôm của Minh Phúc. Khá lâu mới mím môi như cố thu can đảm nói. - Một tuần lễ có sáu ngày, tổ Quyên luôn trực ba, mà ngày đó là phải quét lớp, lau bảng... nói chung vệ sinh trong ngoài, chỉ mỗi mình hai đứa làm. Bọn con trai Minh Phúc và Vĩ Khang thì nhởn nhơ chẳng buồn động tay mó vào việc gì cả. - Mai Chi ức lắm nhưng không dám nói. - Chi lên tiếng với ánh mắt luôn nhìn xuống đất e dè lấm lét. - Thật ra mình không nói vì sợ đụng chạm mất lòng bạn bè chung lớp vô ra gặp mặt, chứ không phải nhu nhược. Nhưng các bạn trai không chịu hiểu, tưởng mình ngu, lấn được lấn hoài. - Vậy thì từ đây đừng nhịn nữa. Nam nữ phải bình đẳng chứ. Tóm lại không thể để tình trạng này kéo dài hoài. Cải tạo môi trường sống là vừa. Vân Anh nói thật mạnh và sẵn vẫy tay gọi lớn, - Ngọc Huệ, Diễm Trinh mau lại đây! Vĩ Khang bấm nhẹ tay Minh Phúc khi thấy hai cô con gái mô-đen với chiếc nón đội lệch phía sau, cùng với chiếc xe phân khối lớn dừng lại chỗ ba nhỏ đang đứng. - Thêm đồng minh rồi, tính sao Phúc? - Có gì phải sợ. Mình đâu có làm gì quá đáng. Yên tâm đi! - Nhưng Vân Anh và Ngọc Huệ với Diễm Trinh hợp tác với nhau, coi như nóc trường sẽ bay hết ngói đó. Bộ tam sên này quậy không đứa con trai nào dám chọc tới, huống chi là tụi mình. - Thì cũng mặc kệ tụi nó, ăn thua gì mà ngại. - Minh Phúc vuốt lại mái tóc rễ tre cứng, trông vẻ đàn anh đứng một chân ngổ ngáo. Ngọc Huệ liếc thật nhanh về phía nó rồi hất mặt hỏi Vân Anh: - Có chuyện gì vậy? - Không có gì hết, định rủ tụi mày tối nay đi chơi. - Ở đâu? - Diễm Trinh hỏi. Trang 3/68 http://motsach.info
  4. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Nơi quy định cũ, có độ mới đó, rất ngon cơm. - Thiệt không, ở đâu tới, xịn hay hầm bà lằng? - Chưa biết, chỉ nghe nói cũng cứng cựa lắm. Hình như là người ở quận Tư. - Ðược, không gặp không về. - Cả ba vuốt tay nhau và vỗ thật lớn rồi bật cười thích thú. Cử chỉ và điệu bộ có một cái gì đó vừa cứng cỏi lẫn chanh chua, không một chút nữ tính. Cười to, nói lớn rất tự nhiên dù ở bất cứ nơi nào, chẳng chút e dè sợ sệt. Minh Phúc nhìn Vĩ Khang rồi cả nhóm rút êm. Chờ bọn con trai đi khá xa, Vân Anh mới nhỏ giọng nói với Hạ Quyên và Mai Chi. - Con gái không nhất định phải hiền thục và thùy mị quá! Giới tính ai cũng có cả, nhưng như hai bà thì dễ bị bọn con trai trêu chọc, bắt nạt lắm. Mình không tự bảo vệ mình thì mong gì cậy nhờ được ai chứ. - Phải đó! - Diễm Trinh xen vào - Ở lớp hoặc ra đường cũng thế, lấm lét e dè thấy chuyện bất bình không dám lên tiếng, thì thật đáng trách quá. Chúng mình là thanh niên thế hệ mới. Thế kỷ của khoa học kỹ thuật tiên tiến thì phải khác xa lớp cũ của thời đại ba và mẹ mình phải tự vươn lên để sinh túc và khẳng định được vị trí đứng... Tuy nhiên cũng nên tránh xa mọi thói hư tật xấu, đừng để tính yếu đuối rụt rè đánh chết cái đẹp dịu dàng nhưng đầy bản lĩnh của người con gái. - Nói thế... tức là phải làm sao? - Mai Chi ngơ ngác hỏi. - Thì phải mạnh dạn lên - Ngọc Huệ vỗ vai bạn cười hồn nhiên. - Như ba tụi mình nè. - Chi... làm được à... Bằng cách nào? Nói thật nha đôi lúc thấy bạn khỏe mạnh, xông xáo, hồn nhiên dám nghĩ dám làm... Chi thích lắm, nhưng bản tính yếu mềm quá. Chẳng biết làm thế nào được? - Hạ Quyên cũng thế, thấy người đông là tự nhiên con "cù lần" nó thò đuôi ra hà. Cả ba bật cười theo từng câu nói ngây ngô của hai nhỏ bạn. Vân Anh cau mày như nghĩ ngợi điều gì đó rồi gật gù nói: - Như thế này đi... tụi mình năm đứa tức "ngũ long công chúa" rồi con gì. - Tất nhiên! - Trinh gật mạnh đầu đồng tình và đề nghị tiếp. - Muốn mạnh dạn như tụi mình không khó đâu, chỉ cần Quyên và Chi chịu làm theo sự đóng góp ý kiến của bọn này là ổn. - Thiệt à? - Mai Chi có vẻ nghi ngờ. - Vậy các bạn nói thử đi... không vượt qua khả năn gmình, Chi nhất định nghe theo. - Còn Hạ Quyên thế nào? - Diễm Trinh hỏi. - Quyên thì... sao cũng được. - Có vẻ miễn cưỡng quá! Một lời dứt khoát như Mai Chi sẽ dễ dàng hơn - Vân Anh nóng nảy. - Ương ương thế này tụt hậu là chuyện thường. Thích thì gia nhập nhóm cùng học cùng chơi. Còn Trang 4/68 http://motsach.info
  5. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi không thích thì rút lui, tụi mình chẳng miễn cưỡng, không ép ai đâu. - Vân Anh! - Ngọc Huệ ôn tồn. - Mi nóng nảy quá rồi đó. Thế này nhé, Quyên về nhà suy nghĩ kỹ lại đề nghị rồi trả lời. Tính Vân Anh thẳng thắng chứ không có gì đâu. - Vậy... Hạ Quyên vào nhóm các bạn luôn. - Quyên nói nhanh và cười thân ái. Chợt Mai Chi hỏi: - Lúc nãy nghe nói các bạn định đi đâu đó thì phải? - Ừ! Chi và Quyên đi không? - Muốn lắm, nhưng để xin phép ba mẹ mới được. - Chi nói nhanh, còn nữa, đi tới đâu và làm gì mới ổn chứ? - Yên tâm, Vân Anh có hại bạn đâu mà sợ? Tóm lại từ hôm nay tụi mình sẽ thành lập băng "ngũ long công chúa". Cả nhóm nắm chặt tay nhau cùng gật đầu thích thú. Diễm Trinh đề nghị: - Bây giờ tới lao ddộng rồi, mau đi làm để khỏi bị ghi tên, điểm xấu. Làm xong mình liên hoan mừng ngày thành lập nhóm. Chầu này Trinh tình nguyện bao. Mỗi thành viên được quyền gọi món ăn theo ý thích, không giới hạn chế độ tiền bạc. - Trời, ngon dữ vậy ta! - Ngọc Huệ vỗ tay tán thưởng và hưởng ứng nhiệt tình. - Chuyện ăn uống ta thật không... đành lòng từ chối. - Ðúng là có tâm hồn ăn uống - Vân Anh nói xong kéo tay cả nhóm đi nhanh về phía cuối lớp, cũng vừa lúc giờ lao động hè bắt đầu. Trang 5/68 http://motsach.info
  6. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Chương 2/13 Ba tháng hè rồi cũng đi qua, mùa hoa phượng và mấy chú ve sầu hát lời buồn não ruột chán rồi cũng nói lời tạm biệt, hẹn sang năm tái trình điệp khúc cũ. Niên học mới bắt đầu, hình như tất cả đều bận rộn. Nhóm "ngũ long công chúa" không ngoại lệ. Duy chỉ có điều Hạ Quyên và Mai Chi như lột xác, hai cô nữ sinh nhút nhát e dè biến mất sau mấy tháng nghỉ hè. Một mẫu người hoàn toàn thay đổi, mới toanh từ đầu tới chân. Mai Chi với nét mặt thanh tú nhưng xinh đẹp thêm hơn bởi mái tóc dài giờ được cắt gọn, ôm gọn lấy khuôn mặt tươi trẻ yêu đời. Hạ Quyên với ánh mắt luôn e dè nhìn xuống, giờ cũng ngời sáng thêm lên. Tự tin, vững chãi! Áo quần thì toàn là hàng hiệu sang trọng đúng mô-đen. Cả lớp sửng sốt lẫn kinh ngạc, nhất là bọn con trai, nhóm thường xuyên trêu chọc hai nhỏ của Minh Phúc đầu mì tôm và Vĩ Khang cận thị. "Ngũ long công chúa" ùa vào lớp như mang theo cả điệu nhạc tango. Họ ồn ào huyên náo, cười nói xôn xao như hàng vạn con chim sơn ca hót chào năm học mới. Hai bàn đầu lớp bị họ chiếm chỗ ngồi, mặc kệ sự phản ứng của lớp trưởng Thế Vinh, một học sinh gương mẫu đạo mạo trong mắt nhóm "ngũ long". Chuông vào lớp ngân dài, âm vang trong buổi sáng có nhiều tia nắng vàng thật đẹp. Cây phượng hết hoa giờ đã đâm chồi với muôn vạn cành lá xanh non mượt mà. - Vân Anh ơi... ra xếp hàng vào lớp! Thế Vinh nhắc khẽ khi thấy nhóm "ngũ long" vẫn ngồi im không có ý định đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. - Ra xếp hàng đi! Các bạn đang chờ kìa. - Vinh nhắc lại. - Không! - Vân Anh cộc lốc đáp. - Tại sao vậy? Mới đầu năm học, định bày trò gì nữa đây? Vân Anh nhún nhẹ vai, nheo một con mắt tinh nghịch quỷ quái nhìn Thế Vinh thoáng qua rồi lại thản nhiên soạn tập như không hề nghe lời lớp trưởng vừa nhắc. Vinh cau nhẹ mày, rồi lắc đầu ra hiệu cho các bạn vào lớp, cũng không thèm nói thêm câu nào với nhóm "ngũ long". Minh Phúc chừng ngứa mắt nói to cố ý cho cả lớp cùng nghe, khi đi ngang qua chỗ Hạ Quyên và Mai Chi ngồi: - Ðịnh nhát thiên hạ à... Hay muốn làm hề? Ở đây là lớp học đó, nhớ kỹ đi, không phải sân khấu đóng hài. Càng không phải nơi phô trương gàiu có và biểu diễn thời trang để ăn mặc toàn Trang 6/68 http://motsach.info
  7. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi quần áo thiết kế thời trang... - Hắn ngừng một lát, nóoi tiếp. - Vĩ Khang! Mày thấy quái không vậy? Chứ tao nhức con mắt quá trời. Áo trắng học trò lại may cách tân, ớn quá! - Phúc hỉnh mũi và dài giọng, khiến cả lớp như đổ dồn mọi con mắt vào Mai Chi cùng Hạ Quyên. Cả hai đỏ mặt, cúi đầu "con thỏ đế" đột nhiên chường ra, nếu như không có tiếng của Diễm Trinh lảnh lót lấn át sự xầm xì bàn tán. - Ê, mì tôm nói ít một tiếng không ai nói mình câm đâu mà sợ? Con trai sao mà quá lắm lời, nhiều chuyện. Tụi này mặc thế nào là quyền tự do cá nhân. Nên nhớ, bây giờ là thế kỷ mới, năm hai ngàn rồi, chứ không phải cũ rích, xoáy mòn khuôn phép... đâu nhé. Lải nhải vô ích? - Tôi đâu nói tới bà. - Phúc trả đũa. - Con gái gì mà dữ như chằn tinh. - Mới trị được con trai xạo xự như Phúc. - Ngọc Huệ xen vào lườm lườm nhìn cả lớp như muốn sẵn sàng gây chiến. - Năm nay cuối cấp, ngon thì lo thi cho đậu. Ðừng rảnh hơi chỏ mũi vào đời tư người ta. Cả lớp cười ồ lên, theo câu thách thức khá khôi hài của Huệ. Bởi ai còn lạ gì nề nếp học tập lẫn thành tích của con này. Ði trễ trốn giờ, không làm bài tập... nói chung và đầy đủ mọi tật xấu của một học sinh lười biếng, vô số khuyết điểm. Huệ ngẩng cao mặt, bỏ ngoài tai trận cười châm biếm, khinh miệt. Nhỏ thản nhiên như không nghe thấy gì, đanh giọng tiếp: - Soi mói nhau làm gì cách ăn mặc, hơn thua cùng học tập tiến bộ mới hay. - Ðược thôi. - Vĩ Khang đẩy nhẹ gọng kính, tật cố hữu của những ai từng cận thị. - Tưởng gì khó, chứ việc đó đâu ai ngại. Chỉ e người ta nói được nhưng không làm nên trò trống gì cả đấy. - Ðừng nên coi thường nhau quá như thế Vĩ Khang. - Vân Anh lên tiếng giọng châm biếm không che giấu. - Giỏi còn có người giỏi hơn đó. Trên đời này không ai học được chữ ngờ đâu. - Ý muốn nói các bà sẽ làm nên thành tích kinh ngạc cho cả lớp cùng thấy và nể phục chứ gì? - Phải thì sao? - Vân Anh khẳng định chắc nịch. - Thời gian sẽ trả lời. Chừng đó oai lắm. - Minh Phúc cười châm chích, giọng cười rất khó ưa. Cả lớp lại nhao nhao ồn ào. Thế Vinh nhìn đồng hồ đeo tay rồi hắng giọng. Khi biết đã tới lúc mình phải lên tiếng giải hòa cuộc đấu xảy ra thường xuyên này. - Thôi đủ rồi các bạn! Thầy tới lớp để dạy, trật tự đi. Mọi việc gác qua một bên, đợi thành tích cá nhân cuôi năm. Bây giờ ai ngồi chỗ đó, tôi lập sơ đồ lớp để nộp cho giáo viên. Vị trí sao để vậy, không được đổi đấy! - Tôi có ý kiến. - Minh Thư nói lớn, giọng bực bội và khó chịu. - Bàn trên là chỗ của tôi hai năm rồi, giờ tự nhiên Mai Chi với Hạ Quyên chiếm lấy không chịu trả lại là sao chứ? - Ai nói Chi chiếm chỗ nhỏ? Ghế nhà trường, tiền quỹ xây dựng năm nào mình cũng có phần đóng góp. Niên học mới thay đổi một chút, chết gì nào? - Nhưng có hai người ngồi cả bàn học, coi được không? - Thư giận dữ. Trang 7/68 http://motsach.info
  8. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Tất nhiên không coi được rồi. - Hạ Quyên xen ngang. - Chỗ của Thư vẫn y như cũ, tức ngồi ở giữa. Tại chê bỏ trống, chứ tụi này tranh giành làm gì cho mệt. - Tại sao Chi và Quyên chơi thân mà không chịu ngồi kề nhau có phải hay hơn không và cũng dễ chịu cho Thư nữa. - Mình thích ngồi đầu bàn cho thoáng và dễ dàng ra vào, được không? - Mai Chi bình thản nói, khiến Minh Thư tức muốn chết. Nhỏ ấm ức trong lòng nhưng không tài nào làm được gì Mai Chi cả. Bởi theo lý thì hợp lẽ nhưng về tình... khó vô cùng. Tuần lễ rồi Minh Thư luôn bị Mai Chi và Hạ Quyên làm phiền toái đến nỗi Lệ Ngân không chịu được, phải bỏ chỗ tìm bàn khác yên thân học và nghe giảng. Tuy hai đứa ngồi hai đầu bàn nhưng lại thích trò chuyện, bất kể giờ giấc nào. Hết Chi rồi đến Quyên cứ chồm vào nhau to nhỏ, đôi lúc cười khe khẽ. Tội cho Thư và Ngân ngồi giữa chịu trận, chẳng còn tâm trí đâu để mà học hành. Những chữ số li ti cứ mặc sức bay qua cửa sổ, không mảy may lui lại trong cái đầu luôn bị xáo trộn, quấy rầy. Minh Thư nhìn Thế Vinh nói tiếp: - Ðề nghị lớp trưởng cho biết ý kiến đi. Mình thật sự không muốn mích lòng bè bạn. Nhưng để tình trạng này kéo dài, khó lắm! - Vậy theo Thư thì làm sao? - Vinh hỏi lại. - Hạ Quyên và Mai Chi thích trò chuyện tào lao trong giờ lên lớp của giáo viên thì hãy ngồi kề cận nhau đi, trả một nửa bàn con lại cho Thư với Lệ Ngân học. - Ý Chi và Quyên thế nào? - Vinh nhìn hai nhỏ hỏi và chờ đợi câu trả lời, khá lâu mới tiếp. - Nếu không thỏa thuận được, buộc lòng mình xin phép thầy chủ nhiệm cho họp lớp để biểu quyết ý kiến. Mới đầu năm học thì không sao, nhưng tình trạng kéo dài mãi thế này theo phản ánh của Minh Thư là không chấp nhận được. Ảnh hưởng sức học tập cá nhân lẫn cả lớp. - Thật đúng là quan trọng hóa vấn đề. - Diễm Trinh dài giọng. - Thôi được, coi như bọn này tiếp thu mọi người đóng góp khách quan của các bạn, rút kinh nghiệm sau. - Vậy có đồng ý đổi chỗ không? - Thư hỏi lại, nói cho biết luôn? - Ðổi thì đổi có gì quá lớn lắm đâu. - Hạ Quyên lườm Minh Thư thật sắc. - Nhưng nhớ cho rằng biết phê bình người ta, thì bản thân phải gương mẫu đó. Chẳng biết thiệt lòng hay ganh tị nữa. Tiếng hô nghiêm của Thế Vinh dõng dạc cất lên làm cắt đứt mọi lời bàn cãi của lớp. Thầy Tuấn, giáo viên môn toán nghiêm trang bước vào. Ðưa cặp mắt đeo kính cận dày cộm nhìn bao quát từng khuôn mặt thân quen rồi khoát tay ra hiệu ngồi xuống. Sau vài lời mở đầu niên học mới, những con số khô khốc hiện ra in đầy trên nền bảng lẫn trang vở đầu tiên. Trang 8/68 http://motsach.info
  9. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Buổi học đầu tiên rồi cũng đi qua, khi tiếng chuông ngân dài báo hiệu kết thúc. Lớp lại ồn ào, huyên náo như vỡ chợ... Những chiếc áo trắng túa ra sân trường như muôn vạn loài bướm chao nghiêng, bay lượn. Vân Anh thở hắt ra một hơi dài, đưa tay vỗ vỗ cái trán bướng bỉnh nhưng thanh tú nói với Ngọc Huệ: - Lúc nãy không hiểu bài à? - Ừ. Thầy giảng nhanh quá, không theo kịp bài. - Vậy tối nay nghỉ đến câu lạc bộ, đi tới nhà Mai Chi học nhóm. Ráng mà theo cho kịp, nếu không ê mặt lắm! Còn nữa, bọn mình đang là đề tài bàn tán và trung tâm thu hút sự chú ý của bọn chúng đó, đừng để sơ suất. - Diễm Trinh, nó giỏi Anh Văn, kèm cho ta và Hạ Quyên. Lý, Hóa phần này để Vân Anh đảm trách. - Mai Chi lên tiếng rồi nhìn sang Ngọc Huệ. - Bị mất căn bản Toán, học lại hơi mệt nhưng an tâm đi, có Chi hộ sức. Nè! Bây giờ về hay định tới đâu buổi chiều? - Tới nhà Vân Anh, được không? - Diễm Trinh đề nghị. - Ta gọi điện mượn chị bếp mang một số thức ăn tới mình liên hoan nhẹ. - Ối lời đề nghị thật hấp dẫn và đáng yêu đến lạ lùng! - Huệ reo lên. - Con nhỏ này mê ăn quá nên học dốt không chịu được? - Hạ Quyên cằn nhằn. - Hễ nói tới ăn uống là đôi mắt cứ chớp lia, sáng như đèn xe hơi ấy. Tóm lại năm nay phải hết sức cố gắng. Bị điểm liệt coi như tiêu đời đó. - Biết rồi, mấy chị cứ nói hoài! - Huệ sầm mặt làm cả bọn cười. Có lẽ nhóm "ngũ long" này là những người ra khỏi lớp cuối cùng. Những tiếng cười vút cao yêu đời, đầy hồn nhiên tinh nghịch... Nhưng vẫn làm khó chịu và gai mắt cho một số học sinh cùng trường cùng lớp. Bởi ở họ có cái gì đó ngang ngạnh, bướng bỉnh, lại lắm kiểu đùa chọc phá quá đáng. Nhất là cách ăn mặc mà trong lứa tuổi này thật khó chấp nhận? Trang 9/68 http://motsach.info
  10. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Chương 3/13 Ðôi mắt Diễm Trinh cau lại, chăm chú nhìn thằng con trai đang quanh quẩn vuốt ve chiếc xe bóng loáng của mình mà theo nhỏ nghĩ hình như nó có ý đồ xấu. - Nè! - Vân Anh vỗ nhẹ một cái làm Trinh giật mình. - Thơ thẩn gì vậy? Coi bộ đăm chiêu quá. Hôm qua kiểm tra mười lăm phút làm bài không được à? - Không phải. - Trinh trả lời nhưng ánh mắt vẫn không rời mục tiêu. - Vân Anh, thằng nhóc nào lạ mặt lảng vảng ở khu vực này vậy? - Ai đâu? - Ðó! Mặc áo thun xanh bạc màu ấy, coi bộ dáng bất lương lắm. Nó đeo bám hoài chiếc "giấc mơ" của tao báo hại không dám đi đâu cả. Vân Anh che tầm mắt nhìn theo tay chỉ của Diễm Trinh rồi cũng gật gù như đồng tình. - Theo dõi đi, không ổn thì báo công an để mà bắt nó. - Chưa được, người ta làm gì đâu, báo công an chi? - Mai Chi trong bộ đồ thể thao bước tới cạnh hai bạn góp ý. - Nhìn mặt không giống dân bụi đời đâu. Coi chừng nghi oan người tốt. - Chi luôn nhìn đời và người với đôi mắt nai màu hồng của mình. Nó không có ý đồ xấu thì lảng vảng nơi đây làm gì. - Diễm Trinh cau có gắt, rồi như không nén được nên đứng lên cao giọng hỏi lớn. - Ê! Nhìn ngó, sờ mó gì xe của chị hoài vậy? - Tôi... - Thằng con trai ấp úng tránh cặp mắt mắc như dao của Diễm Trinh. - Ông bà chủ sai tôi đi tìm cô về, nhà có chuyện cần gấp. - Xạo! - Trinh nạt ngang lấn át. - Thiệt đó. Tôi không dám gạt cô đâu. - Vậy nói đi... nhà chị ở đâu, số mấy và khu phố, đường, quận àno? Diễm Trinh hỏi nhanh và soi mói dò xét người đối diện. Hình như lời nói và cử chỉ trịch thượng đó làm cho người con trai đâm lúng túng đến tội nghiệp. Cậu lấm lét nhìn, trước mắt mình bây giờ không còn ba, mà là năm cô gái đỏng đảnh với mười con mắt châu vào như uy hiếp, hốt hồn. Tự nhiên anh thấy tay chân mình như thừa thải vô dụng, ấp a, ấp úng đến buồn cười. Mai Chi không nén được bật cười thành tiếng chế ngạo và cả nhóm "ngũ long" ào vô cười to. Mọi người chung quanh hiếu kỳ đổ dồn bao đôi mắt về phía họ, càng làm cho anh con trai vụng về bối rối hơn. Nắm chắt mười ngón tay vào nhau như cố tạo thêm can đảm, anh nói nhanh: - Anh Hai cô ở nước ngoài về, nửa giờ nữa phải ra phi trường đón, ông bà chủ gọi để kịp giờ. Trang 10/68 http://motsach.info
  11. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Tôi... tôi về đây. - Ê... ê... - Diễm Trinh gọi theo khi thấy anh con trai nhảy vội lên chiếc xe đạp cà tàng phóng vút đi như tên bắn. Nhỏ như sực nhớ. - Thôi chết rồi, tối qua tao có nghe nói mà quên mất, giờ phải về thôi, không thì bị mắng vuốt mặt không kịp. Trinh vội vã, nhưng trong lòng lại đầy thắc mắc vì anh con trai lạ lúc nãy. - Ê Trinh, thằng nhóc lúc nãy là ai vậy. - Huệ hỏi lớn, tò mò. - Tao không biết. - Xạo! Thế sao nó biết mày? - Con nhỏ này, tao sợ mày lắm hay sau mà phải giấu chứ. - Trinh gắt nhẹ.- Bây giờ "bung" nhé. Chiều mai gặp lại. - Khoan đã. - Hạ Quyên chận bước Diễm Trinh đề nghị. - Mi phone về nhà cho ba mẹ biết đi. Sẵn tụi mình cả nhóm tới sân bay rước anh Hai luôn. Vân Anh tán thành: - Ðược đó. - Nhưng ăn mặc thế này... liệu có ổn không. - Ngọc Huệ chỉ vào mình ca cẩm. - Chẳng mô-đen tí nào, làm tao mất đẹp trước mặt anh Hai nè! - Thôi đi bà, điệu không chịu được. - Mai Chi la lớn. - Anh Hai là anh Hai, còn Huệ là Huệ, ăn thua gì nhau mà màu mè. Tóm lại, sợ xấu thì ở đây rồi thu dọn về nhà, không ai ép đi. - Như vậy... Huệ chịu thiệt thòi à? Không được, tao phải đi chứ! - Huệ nói xong là chạy vội ra xe Diễm Trinh nhảy thót lên cầm tay lái ra vẻ ta đây, làm cả nhóm bật cười nhưng cũng nhẹ lắc đầu chịu thua tật láu cả của nhỏ. Ba chiếc xe lao đi với tốc độ khá lớn khi ra khỏi cổng câu lạc bộ thể dục, nhắm hướng phi trường thẳng tới nhưng trong đầu Diễm Trinh vẫn chưa dứt khỏi điệu bộ cù lần của anh con trai khi nãy. Nó thật thà... lẫn quê quê thế nào ấy... nhưng cũng hay hay. - Trinh o8i. - Vân Anh gọi. - Gì? - Tên con trai khi nãy làm gì ở nhà mày vậy? - Không biết. - Trinh trả lời khá lớn vị giọng nói của nhỏ đã bị gió tạt loãng nhanh về phía sau. - Tao chưa nghe nói và gặp bao giờ. - Hình như tao thấy quen quen đó, gặp ở đâu thì phải, đâu Trinh cố nhớ xem. - Không tài nào nhớ được. - Trinh lắc mạnh đầu. - Mặc kệ đi. Vân Anh lặng im, nhưng đôi mắt thì cau lại cố nhớ. Tiếng Diễm Trinh cất lên: Trang 11/68 http://motsach.info
  12. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Trưa về nhà, tao nhất định hỏi mẹ coi nó là ai được chưa? - Ừa, không thể quên nó. - Vân Anh sao vậy? Cảm tên cù lần đó rồi à? - Con khỉ! - Vân Anh đập nhẹ lưng Trinh phân bua. - Tại thấy như có gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng nhất thời không nhớ được. - Cả hai chiếc xe của tụi nó lủi đi đâu rồi? - Vân Anh nhìn về phía sau. - Chạy giảm tốc độ lại chờ đi Trinh. Ngọc Huệ cho xe trườn tới cười thích thú nói nhanh: - Tao mới cho bọn Minh Phúc nếm mùi thấy đã con mắt lắm. - Nhỏ cười hớn hở, tiếp tục tăng ga đoạn thao thao nói. - Tao lấn đường nó với tốc độ cao nó sợ quá lách vào, té chùm lên nhau ngã ngổn ngang bò càng xuống vũng nước ven lộ, mặt mũi lấm lem. Trời ơi! Thích quá, Huệ cười lớn như đang ở nhà mình. Hạ Quyên nhăn mặt phản đối: - Chơi vậy hơi quá đó, thiếu tư cách. - Hứ! cho tụi nó biết thế nào là lễ độ với nhóm mình chứ. Còn Minh Thư và Lệ ngân nữa, có cơ hội Huệ này nhất định trả lễ hậu hĩ. - Tính Huệ khó chịu quá, thù dai. - Mai Chi nhăn mặt. - Tập trung vào học tập thì có lẽ tốt hơn. Ðừng nói chơi chung không nhắc nhé. Càng lúc... càng thái quá. Thay đổi tư duy thôi mà đâu cần thiết. Thứ tư tuần rồi còn cả gan dán giấy, cột đuôi vào áo Thế Vinh, báo hại nó làm trò cười cả trường. Thầy chủ nhiệm đổ quạu, cảnh cáo rồi đó lo stop lại là vừa. Vinh đứng trung lập, có uy tín với thầy cô, tốt hơn hết đừng đụng chạm tới, công bằng để nói, tụi mình còn phải học hỏi nó rất nhiều. Một lớp trưởng hòa nhã khiêm tốn như vậy rất khó tìm, mích lòng làm gì. - Mày muốn làm chuyên gia dạy đời tao hả? - Huệ nổi giận. - Thích thế thì đi làm bảo mẫu đi. Nên nhớ ở đây đều ngang ngửa chẳng ai ngu dại hơn ai cả. - Huế nói thế tức là sao? - Mai Chi gằn giọng. - Bộ tao nói không phải à? Làm người biết lý lẽ một chút chứ. - Thôi đi. - Vân Anh xen vào. - Hai đứa bây khắc khẩu hả? Nói vài ba câu là cự cãi rồi. Bạn bè chung nhóm liệu mà cư xử. - Ai biểu trở giọng chị cả làm gì. Nhưng thôi, coi như Ngọc Huệ tao không phải đi, xin lỗi nha! Huệ nói xong vọt xe lên trước, tách rơi nhóm lao đi, như muốn trút bớt cơn thịnh nộ trong lòng đang âm ỉ cháy. Mai Chi và Hạ Quyên lắc nhẹ đầu không nói gì thêm, nhưng nét mặt kém vui thấy rõ. - Bỏ đi, đừng buồn giận. - Diễm Trinh cười nhẹ. - Tính nhỏ đó thích hờn giận không hề gì đâu. À phải, chừng nào Mai Chi thi lấy đai? Trang 12/68 http://motsach.info
  13. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Hết tuần sau. - Ngon nha, cứng cỏi tự tin hẳn lên. Vân Anh nheo một mắt cười tinh nghịch nói tiếp: - Không ngờ năng khiếu nó đến vậy, bao lâu nay nhân tài nằm trong lá ủ uổng phí nhỉ. - Còn phải nói. - Chi cười rạng rỡ, lòng đầy niềm vui và tự tin nơi cuộc sống. Cái cô gái e dè nhút nhát tự biến khỏi người nhỏ lúc nào không hay biết và chẳng lưu giữ lại gì cả. Hạ Quyên cũng thế, yêu đời, phấn khởi và nghịch ngợm hơn, phải công nhận cuộc sống trầm lặng không năng nổ, bó hẹp phạm vi trong khuôn khổ xa xưa, bây giờ đã theo kịp trào lưu thời đại của thế kỷ mới này. Những con người thực tài năng động, dám nghĩ dám làm... o0o - Tính sao đây Vân ANh, trê tiết học lâu rồi, lại không có phép nữa! Nhừng năm đứa... Trời ạ, phen này lãnh tiết học C cầm chắc trong tay. Tha hồ bị bị tụi nó đay nghiến. Ngọc Huệ ca cẩm khiến Diễm Trinh nổi cáu. - Mày nói ít lại một chút không ai tưởng câm đâu. Suy nghĩ đi, lỗi này tại đứa nào gây ra? - Thì tao biết. - Huệ cúi mặt tránh cái nhìn trách móc của nhóm b.an. - Nhưng đâu lường trước được là xui đến như vậy. Cả nhóm đứng lóng ngóng ngoài cổng trường, thật sự không biết tính sao bây giờ. Cái tiết học vô tình của hôm nay như cố ý kéo dài thêm ra... Hạ Quyên nôn nóng cứ vén tay áo xem đồng hồ rồi chặc lưỡi hít hà, và lại trở ra nuối tiếc. Mai Chi nhăn nhó thảm hại vì chắc chắn tuần này nhỏ sẽ bị nêu tên lên cột cờ bởi quá nhiều khuyết điểm. Hôm kia xui xẻo không làm bài tập đem về nhà môn lý, bị cô gọi không trả lời được. Ngày hôm qua lại chẳng thuộc bài... Bây giờ thì bỏ tiết không có lý do. Ôi thôi... coi như đời tàn, bao nhiêu chuyện cứ đổ dồn vào thời điểm này không thể hiểu nổi. Cuối buổi học hôm nay là giờ sinh hoạt lớp. Tin chắc nhóm "ngũ long" bị đưa lên "máy chém" mà phanh phui bầm nhuyễn không ai xót thương. Vân Anh và Diễm Trinh cũng thắc thỏm không yên. Dạo này nhỏ Minh Thư làm lớp phó học tập "nội vụ" sẽ không bỏ qua mọi lỗi lầm của nhóm. Chịu nêu tên cột cờ một mình thì không nói gì, chẳng than thở tí nào... nhưng kéo luôn tập thể lớp cùng lao động ngày chủ nhật vì bị kỷ luật nhà trường do nhiều tiết C thật tình các nhỏ không muốn chút nào. Tụi nó sẽ tha hồ chửi rủa, và thế là cả nhóm "ngũ long" tha hồ nghe. Biết nói thế nào với thầy chủ nhiệm bây giờ? Cuối cùng rồi cả bọn cũng vào tới lớp. Hình như mọi con mắt đều đổ dồn về phía họ. Thế Vinh Trang 13/68 http://motsach.info
  14. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi cau mày bước lại gần: - Sao không mặc đồng phục? Thế này thì chẳng được đâu. - Tại sao không chứ? - Ngọc Huệ cau có, khi bắt gặp ánh mặt hả hê thích thú của tụi Minh Phúc và Minh Thư. - Trời mưa hoài, nhà nghèo có mỗi một chiếc áo dài trắng, nó lại không chịu khô thì phải mặc đồ ngắn, biết sao hơn. - Nè! Ðừng có đùa nữa được không! Vinh ôn tồn - Dạo này các bạn gan đó. Có nghĩ rằng mình làm liên lụy tới tập thể lớ không hả? - Tôi... làm sao biết chứ. Tóm lại ai làm người đó chịu đi. - Huệ ngang bướng. - Nói vậy thì bằng ai? - Phúc xen ngang. - Sớm muộn gì lớp này cũng bị lũ yêu quái nhóm các người hại chết. Còn không biết hối lồi nữa. Bây giờ nghỉ không lý do tiết đầu rồi, còn vào học làm chi với cách ăn mặc thế này. Nói sao khi giám thị xuống đây? Chui bờ rúc bụi luôn cho lớp này nhờ. Chưa thấy ai vô tổ chức và kỷ luật đến như vậy bao giờ. Con gái gì ra phố... cứ y như đang ở nhà, mặc toàn đồ ngủ. - Ê, nói đủ chưa - Huệ cáu gặt. - Mở to con mắt coi. Ăn vận thế này không nghiêm túc chỗ nào? - Tôi không nói lúc này. - A... thì ra nói ngày kia chứ gì. - Huệ cười khẩy châm chọc. - Ngày bị té xuống nước bùn dơ ở cống đường phải không? Cũng lạ nha... loại dầu thơm ấy không dễ tìm mua mà có được. Huệ bật cười sau câu nói với vẻ ung dung thích thú ra mặt, khiến Minh Phúc giận vô cùng. - Thứ nghèo bày đặt lối, đua đòi làm cao, mặc đẹp, chạy xe thì mượn còn phách lối. Bộ ngon lắm à? - Mầy... - Ðủ rồi, ngồi xuống chỗ mình đi. - Vân Anh lên tiếng vẻ anh chị. - Tóm lại ngày hôm nay lớp bị kỷ luật gì của trường, nhóm chúng tôi chịu cả không để tập thể liên lụy đâu. - Nói ra là biết vô tổ chức. - Vĩ Khang phản ứng - Nên nhớ mình đang sống ở môi trường nào mới được. Nói năng y như dân xã hội đen. Muốn làm nữ thủ lĩnh à? Coi lại bộ dạng trước đi. Cao khều như tre miễu không chút nữ tính. - Trời tạo ra tôi thế nào mặc kệ vậy, liên quan gì tới Khang? Con trai gì quá nhiều chuyện chuyên soi mói con gái vậy? - Ðỏng đảnh quá biểu sao người ta không nói được. - Khang trề môi dài khinh miệt làm Vân Anh tức nổ mắt. Muốn nói thêm gì đó nhưng cô dạy Lý đã bước vào. Cả bọn đành im lặng theo dõi giảng bài. Gần cuối tiết học cả nhóm "ngũ long" bị gọi đứng lên, duy nhất mỗi mình Hạ Quyên là đáp câu hỏi trôi chảy. Không nói gì thêm C+ lại tổ bố trong sổ đầu bài với câu phê của cô: "Năm em bàn đầu không kỷ luật, đề nghị giáo viên chủ nhiệm có biện pháp". Thế Vinh chán nản ngồi phịch trở lại ghế vò đầu bực bội hiện rõ trong đôi mắt. Trang 14/68 http://motsach.info
  15. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Cả lớp nhao nhao lên. Diễm Trinh bấm nhẹ tay Vân Anh ra hiệu: - Chuồn nhé Anh? - Không được, tới giờ sinh hoạt lớp rồi. Vọt là bị mời lên văn phòng đó. - Vậy tính sao? - Chịu lì. - Vân Anh mím môi hạ lệnh. - Tụi nó không hơi đâu phê bình mình hoài. Nói nhiều cũng chỉ mỏi miệng và tốn calo lắm chứ. - Tao thấy không ổn chút nào. - Trinh lẩm bẩm ngồi yên xụ mặt rất thê thảm. Ðột nhiên cả lớp im lặng đến lạ lùng, khiến nhóm "ngũ long" như bị chột dạ, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại chỗ Thế Vinh. Mai Chi hỏi nhỏ: - Chuyện gì vậy? - Không biết. - Hạ Quyên nói nhanh. - Hình như tụi nó sắp ra chiêu gì đó để đối phó với bọn mình. - Tao cũng nghĩ như vậy. - Ngọc Huệ đồng tình. Chuyện phải đến đã đến, Thế Vinh bật dậy nói lớn: - Tháng vừa rồi tiết học C lớp mình đến mười hai tiết, đứng hạn thấp nhất toàn trường lẫn khối. Thật lòng mà nói tôi rất buồn khi nói điều này, nhất là đối với nhóm bạn của Vân Anh. Cương vị là người lớp trưởng tôi muốn nghe lý do vì sao có sự chê trách này xảy ra. Trong năm người có lẽ Ngọc Huệ học kém nhất. Nhưng gần đây đã có ít nhiều tiến bộ rồi. Nếu tôi đoán không lầm hình như đang có sự ngấm ngầm bất mãn thì phải. Vân Anh, mời bạn có ý kiến đi. - Tôi hả... không có gì để nói cả. - Vân Anh nhún nhẹ vai từ chối. - Theo tôi như vậy là không được. - Vĩ Khang nói lớn. - Từ chối tập thể là có ý gì đây? Tóm lại, lớp mình bị kỷ luật vì việc gì có lẽ Vân Anh biết rất rõ rồi. Ðúng là một con sâu làm sầu nồi canh. Không muốn học thì tự động làm đơn xin nghỉ hoặc chuyển lớp, chuyển trường, có đâu quậy tùm lum ai mà chịu cho thấu, nhất là năm cuối cấp nữa. Cả nhóm "ngũ long" háy nhẹ mắt ra hiệu, rồi Hạ Quyên đứng lên bước tới gần Thế Vinh chìa ra tờ giấy nói: - Coi như bọn này tự nhận khuyết điểm lần nữa đi. Các bạn ở lại sinh hoạt nha mình có việc gấp cần phải đi rồi. - Tôi cũng thế. - Mai Chi bước theo, lần lượt cả năm người bỏ về trước sự ngạc nhiên lẫn bực tức của tập thể lớp. - Thế Vinh, mày để vậy coi được à? Phúc mì tôm cau có. - Nó khinh tụi mình quá đi. - Theo tao nên báo cáo lên văn phòng đi, cuối tuần này họp chi đoàn cũng nói luôn. - Vĩ Khang đề nghị. - Vô tổ chức, coi thường kỷ luật, vào lớp học như đi chợ ấy, muốn vô thì vô muốn ra thì ra liền. Năm rồi đâu có quậy phá đến như vậy. Bọn con gái này không ai hiểu nổi. Trang 15/68 http://motsach.info
  16. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Minh Thư, ý bạn thế nào? - Vinh nhìn Thư hỏi. - Hay để thời gian nữa coi sao? Hạ Quyên và Mai Chi thay đổi đột ngột quá làm ai cũng chóng mặt. Chẳng lý nào nhập nhóm Vân Anh lại bị ảnh hưởng đến như vậy? - Chứ còn gì nữa. - Thư lên tiếng. - Ði chơi lêu lổng kiểu đó, tôi thật không hiểu sao còn thời gian học và làm bài kịp. Bởi vậy mới bỏ vở trống liên tục. Tối qua có công chuyện đi ngang qua nhà của Diễm Trinh thấy tụi nó quậy tưng bừng ở đó. - Nghe nói anh cúa Trinh ở nước ngoài mới về nên mở tiệc liên hoan. - Thế Vinh chống chế giùm mấy nhỏ quậy. - Vậy còn sáng nay, lý do gì đi trễ lại không mặc đồng phục? Sinh hoạt lớp tự động bỏ về? - Thôi được rồi, để Vinh tới từng nhà các bạn đó coi sao, để tìm biện pháp khắc phục. - Theo tao thì không cần, đưa đại tụi nó ra hội đồng trường để đuổi học cho rồi. - Nói như Minh Phúc thì còn gì là tình nghĩa. Dù gì cũng ngồi chung lớp ba bốn năm rồi. - Không nói nhiều nữa, chuyện này để tao lo cho. Bây giờ ai còn ý kiến gì nữa không? Thế Vinh đưa mắt nhìn bao quát lớp rồi tiếp: - Mình giải tán về đi. Trang 16/68 http://motsach.info
  17. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi Chương 4/13 - Dạ! - Tuấn nói nhỏ và bước nhanh với đôi thùng nước đầy ắp nặng trĩu. Cả bọn năm cô gái ăn mặc sang trọng bước theo sau. - Ba tôi nói đằng ấy không nên đến học nghề ở nhà máy nữa. Nhà có chuyện gì hả? - Mẹ tôi bệnh, nên không rảnh. - Tuấn để đôi nước xuống cười nhẹ. - Ông bà chủ còn nhắn gì không? - Ờ thì... có. - Trinh nhanh nhẩu móc túi lôi ra một xấp giấy bạc. - Nè! Biểu đằng ấy mua thuốc cho mẹ. Ủa nhà nào của đằng ấy vậy? - Dạ... đây nè. Mời các bạn vào chơi. - Tên gì vậy? - Trinh hỏi trỏng vì không biết xưng hô thế nào cho hay hơn. - Dạ Tuấn. - Trần Ðình Tuấn phải không? - Vân Anh xen vào. - Hèn gì hôm kia đã gặp thấy quen quen. Tuấn còn nhớ tôi không? Mình từng là đối thủ của nhau rồi đó. - Tôi... à phải rồi. - Tuấn reo lên. - Kỳ thi năng khiếu... chị khóc chứ gì? - Ừ! - Vân Anh gật mạnh đầu. - Thua Tuấn chưa đầy nửa điểm tức thấy mồ. Giận quá về luôn không thèm nhận phần thưởng nào đó. - Nếu biết trước vậy, tôi sẽ nhường. - Tuấn cởi mở, xoa hai tay vào nhàu, không chút ngượng ngùng khi bắt gặp bao ánh mắt của mấy cô tiểu thư nhìn quanh căn nhà chật hẹp nghèo khó của mình. Ở Tuấn có cái gì đó khiến người ta thấy gần và thân thiện dù chỉ mới gặp lần đầu. Hạ Quyên lên tiếng rất hiền: - Anh Tuấn học giỏi quá, giấy khen nhiều ghê. Bây giờ anh học trường nào? - Tôi nghỉ học rồi. - Tuấn cười nhẹ. - Chỉ theo bổ túc ban đêm thôi. - Trời, như thế uổng lắm. Tuấn học lại đi. - Vân Anh nói. - Lãng phí nhân tài. Hôm qua gặp thầy Ðức cứ nhắc Tuấn hoài. Còn nữa, nhớ mùa hè rồi, tham gia phong trào làm sạch đẹp đường phố Tuấn luôn đi đầu đầy tâm huyết. Mơ ước làm kỹ sư để ây dựng những cây cầu nối liền đôi bờ ở nông thôn xa xôi hẻo lánh nhớ không? Bây giờ bỏ học nửa chừng làm sao biến mơ ước thành hiện thực được, Tuấn ơi... đi học lại nhé. - Tôi... - Tuấn cụp mắt nhìn xuống đất, im lặng không nói gì. Bên trong khe khẽ vọng ra những tiếng rên cố nén vì cơn ho kéo dài quá sức. Tuấn vội vã bước nhanh vào giây lát quay trở ra, nét mặt có cái gì buồn rầu cố giấu. Mai Chi hỏi nhỏ: Trang 17/68 http://motsach.info
  18. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Bác bệnh nặng lắm không? Ðưa đi bác sĩ chưa? - Rồi... nhưng vẫng không hết. - Thì xin nhập viện điều trị, ở nhà thế này sao được. - Hạ Quyên xen vào. - Thế Tuấn biết mẹ bệnh gì không? Hay để tụi này vào trong đó thăm bác coi xem thế nào nhé? - Phải đó! - Trinh cũng đồng tình. - Ba mẹ Trinh khen Tuấn rất nhiều, họ hài lòng về công việc Tuấn nhận lãnh để làm, nên biểu đến đây tìm. Bác bệnh thế này phải trị cho khỏi thôi. Yên tâm đi, tiền bạc coi như Trinh cho Tuấn ứng trước, sẽ trả từ từ về sau. Tìm nhà Tuấn khó lắm, những mấy buổi đó, đừng từ chối nhé. - Tôi... - Tuấn ngập ngừng, cúi thấp mặt e dè khá lâu rồi ngẩng lên nói: - Nếu có lòng thì Tuấn xin nhận. - Tức là đồng ý rồi! - Trinh reo lên. - Ừ, ngày mai tôi sẽ đến, phiền Trinh thưa lại với ông bà chủ giùm. Từ đây đến chiều tôi cho tôi xin thời gian để che lại mái nhà dột nát, hổm rày mưa cứ ở ngoài sân, tội cho mấy đứa em nhỏ dại. Vả lại, Tuấn lỡ nhận một số tiền của bà con xung quanh đây rồi, phải cố gắng cho xong vài mươi đôi nước nếu không... kỳ lắm. Cả nhóm "ngũ long" đưa mắt nhìn nhau như cảm thông sâu sắc hoàn cảnh của anh con trai nghèo khó. Chỉ có Vân Anh là mau mày, như đang bực bội điều gì đó. Im lặng kéo dài, nhỏ đột nhiên lên tiếng: - Vậy khi nào Tuấn đi học lại? Ðến xí nghiệp ba Trinh suốt ngày, thời gian đâu còn rảnh? - Có lẽ chịu vậy thôi. - Tuấn cười buồn. - Biết thế nào được bây giờ, hoàn cảnh nhà quá chật vật lo toan. Mẹ bệnh hơn tháng nay rồi, mọi thứ đều phần Tuấn gánh đỡ. Ði học bao nhiêu đó cũng tàm tạm đủ. Sau này có cơ hội sẽ tiếp tục. - Tuấn không nghĩ là muộn sao? - Vân Anh phản đối. - Một vài tháng nữa tới học kỳ một rồi còn gì? - Con nhỏ Vân Anh này lạ, Tuấn nghỉ học mắc mớ chi tới mi sao cứ càu nhàu, cản trở hoài vậy. - Ngọc Huệ xen ngang. - Về thôi, muộn lắm rồi đó. Ngồi ở đây thấy bực bội chật hẹp tù túng thế nào ấy. Nóng nực khó chịu muốn nín thở luôn. Muốn bàn tán gì thì ra phố tìm quán nước nào đó ngồi uống cho thoải mái. - Mày im mồm lại cho tao nhờ. - Vân Anh nổi cáu. - Chuyện không biết đừng có xen vào. Muốn uống nước chứ gì, có tiền thì tự tìm đi. Thật quá đáng! - Mày... - Huệ nhìn sững vẻ mặt cau có nóng giận của Vân Anh. - Có cần phải bốp chát lớn tiếng vậy không hả? Tức giận, Huệ bỏ ra ngoài sân, càng làm cho cả mnhóm khó chịu. Hạ Quyên cười nhẹ cố xua tan bầu không khí nặng nề: - Tuấn đi làm một buổi thôi, còn một buổi thì đi học cũng được vậy? Trang 18/68 http://motsach.info
  19. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi - Chỉ e không tiện lắm. - Ðể Trinh về nói lại với ba mình, chắc không có việc gì đâu. Thất ra nếu nhà Trinh biết Tuấn học rất giỏi lại vì kế sinh nhai, nghèo túng do hoàn cảnh mà bỏ dở dang thì đã giúp rồi. Ðừng có lo nữa, hứa sẽ học lại đi Tuấn. Diễm Trinh dừng lại nhìn thẳng vào Tuấn như dò xét phản ứng rồi tiếp: - Còn chuyện lợp mái nhà, hôm nay thứ sáu rồi, để chủ nhật hãy làm tụi này phụ một tay. Bây giờ điều quan trọng cần làm đó là đưa mẹ Tuấn tới bệnh viện đi. - Lúc này... - Tuấn bối rối tránh cái nhìn của nhóm con gái. Sĩ diện của anh con trai không cho phép cậu mở một lời than. - Ðược rồi, cảm ơn Trinh và Vân Anh có sự quan tâm. Tuấn sẽ đưa mẹ tới bệnh viện. - Ði liền đi, tụi mình phụ. - Mai Chi thúc giục. - Chiều nay mẹ còn thuốc uống, nếu không bớt sáng mai hãy đi. - Tuấn từ chối khéo rồi nhìn Vân Anh cố lảng tránh việc của mình. - Dạo này Vân Anh có thường thi đấu không? - Có! Nhưng chưa tìm được đối thủ, chắc đợi Tuấn đó. Tuấn cười tươi gãi nhẹ mái tóc hớt cao: - Không dám quá... Tuấn bỏ chẳng tập luyện gì từ khi rời ghế nhà trường. - Tiếp theo là tiếng thở dài. - Cái môn võ Karate này mình say mê và yêu thích nó từ lúc còn rất bé đấy. - Nếu thế thì theo học đi. - Vân Anh sôi nổi hẳn lên. - Hai tuần lễ nữa mình đấu giao hữu với quận Tư nè. Tuấn tham gia nhé? - Liệu có được không? - Tất nhiên được rồi. - Mai Chi xen vào. - Chi mới theo học, sẽ ủng hộ hai bạn nhiệt tình. Có giải thưởng nữa đó, Tuấn đừng bỏ ngang uổng lắm. Nè, nghe Vân Anh nói Tuấn giỏi môn hình học không gian, thì nhận làm sư phụ Mai Chi đi. - Chi vòng tay thi lễ như phim kiếm hiệp Hồng Kông làm cả bọn phì cười không khí nhộn hẳn lên. Chi nói tiếp: - Sư phụ... cho đồ đệ ra mắt. Lễ bái sư sẽ là một chầu kem chuối và sáu tô phở đặc biệt chịu không? - Còn nữa, Hạ Quyên tình nguyện ủng hộ thêm mỗi người một ký chôm chôm đầu mùa. - Diễm Trinh và Vân Anh một chầu chè thập cẩm sau trận đấu được không? Cả bọn lại cười vang cởi mở. Họ mang theo tâm trạng thật vui sau khi rời khỏi nhà Ðình Tuấn. Ngọc Huệ lầm lì không thèm tham gia một lời nói như người ngoài cuộc, Vân Anh cao giọng càu nhàu khi xe đã ra đường phố hòa cùng đông đảo dòng người ngược xuôi, đang túa ra giữa giờ tan tầm cao điểm. - Ngọc Huệ, tao thật lòng nói, dù mi có giận thì Vân Anh này chịu, nhưng không chỉ ra thì mi lại chẳng nhìn thấy khuyết điểm của bản thân. Lời nói không mất tiền mua, Huệ tới nhà Tuấn, Trang 19/68 http://motsach.info
  20. Nữ Sinh Thế Kỷ Mới Việt Thi hoàn cảnh người ta đã vậy còn mở lời miệt thị, chê bai. Tao thật không hiểu nổi là ý gì? - Phải! Tao nghèo nên luôn bị tụi bây khi dễ. - Ngọc Huệ ấm ức. - Hoàn cảnh Tuấn hơn gì tao chứ? Sao không thấy ai quan tâm, giúp đỡ, lại ỉ ôi năn nỉ người mới quen. Lâm vào trường hợp tao nè, tụi mày thấy thế nào? Nó còn mẹ, chứ thân tao còn ai ngoài bà ngoại già gần tám mươi tuổi. Tao học dốt, háu ăn, thích đua đòi lại chanh chua độc mồm, độc miệng vậy đó, đừng chơi chung nữa phiền phức lắm. - Nước mắt Huệ trào ra theo câu nói làm cả bọn như sửng sốt bởi kinh ngạc, chưa kịp mở lời thì Huệ đã nói tiếp: - Nhà tao có hơn gì nhà Ðình Tuấn. Chuyện nó làm hàng ngày cũng là chuyện cơm bữa của tao. Tối tụi mày ăn no ngủ kỹ trong vòng tay ân cần thương yêu của cha mẹ, còn tao no lòng với những tô phở thừa cặn của khách tới gần một hai giờ khuya. Ðến khi về tới nhà là vùi đầu vào giấc ngủ mệt mỏi với thân thể và đôi chân rã rời. Còn tâm trí đâu làm bài, học bài cho ra hồn. Tao vất vả, cực nhọc là thế... nhưng thật sự không cam tâm đâu. Ai lại không muốn mình sang trọng đẹp người, thế là tao bất chấp để tìm mọi cách thân thiện được Diễm Trinh và cả bọn để cùng để cùng được đi xe cúb dạo quanh thành phố, cùng lui tới những nơi sang trọng làm cao nhìn đời kiêu hãnh, hất mặt với bọn con trai trong lớp. Tao không muốn bị tụi nó khinh tao... - Ngọc Huệ khóc lớn. - Cả bọn không ai bảo ai lời nào nhưng cùng dừng xe ngơ ngác, ngớ ngẩn nhìn Ngọc Huệ, nửa xa lạ, nửa thân thương. Khá lâu Vân Anh mới khẽ khàng hỏi: - Chẳng phải mày nói ba mẹ ở Ðà Lạt với nông trại cà phê lớn à? Còn mi ở đây với ngoại sao? - Thế căn nhà giàu có với bà lão mi gọi ở cổng nói chuyện lâu lắm là ai vậy? - Thì... nhà tao rửa chén mướn ở tiệm phở lớn về đêm. - Huệ cúi mặt trả lời, nước mắt rơi lã chã. Hạ Quyên thắc mắc. - Hèn nào không chịu cho tụi này về nhà. Nhưng sao Minh Phúc nó rành về Huệ quá vậy? - Có một lần nó tình cờ ăn khuya và gặp tao chạy bàn phụ. Nhưng nó cũng tưởng là quán ăn của gia đình mà tao chỉ phụ giúp thôi. Huệ ráng làm như bình thản trở lại, cả bọn cùng lắc nhẹ đầu, chẳng biết nên thương hay trách giận. Chợt Mai Chi lên tiếng: - Làm bạn thân, quan trọng là hợp tình, còn giàu nghèo ai để ý làm gì. Mình đi học thì phải thật thà khiêm tốn, nhất là hoàn cảnh gia đình. Ðúng là Ngọc Huệ hơi quá đáng đó. Nói dối sẽ quen miệng, sau này lỡ ai biết được người ta sẽ cười còn hơn cái nghèo nàn khó khăn thật sự của mình. Sống thật như Ðình Tuấn, chẳng ai dám cười chê đâu. Tóm lại, tụi mình đối với Huệ vẫn như xưa không gì thay đổi cả. Quan trọng là bản thân mình đó. Từ đây phải cố mà vươn lên trong học tập và khiêm tốn trong giao tiếp cùng bạn chung lớp. Cái mặt nạ không bao giờ tồn tại, sớm muộn cũng bị người ta lột thôi. - Thôi bỏ đi. - Diễm Trinh lên tiếng. - Bây giờ tính tới chuyện ngày mai, thứ bảy rồi. Nhóm tụi mình làm nên bao nhiêu việc thì phải gánh lấy hậu quả, đừng để làm lụy tới lớp. Sáng tám giờ tập trung tại nhà Trinh làm cho xong hình phạt kỷ luật cảnh cáo của nhà trường Trang 20/68 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2