Thông tin sách<br />
Tên sách: Ôi! Đàn bà<br />
Nguyên tác: Believe This … You’ll Believe Anything<br />
Tác giả: James Hadley Chase<br />
Biên dịch: Trọng Danh<br />
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên<br />
Ngày phát hành: 12/07/2002<br />
Số trang: 286<br />
Thể loại: Tiểu thuyết Trinh thám<br />
Thông tin ebook<br />
Thực hiện ebook: thanhbt<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dự án ebook #290 thuộc Tủ sách BOOKBT <br />
<br />
1.<br />
<br />
T<br />
<br />
ừ phía sau bức vách bằng kính của chiếc bàn viết tôi trông thấy người<br />
đàn ông đang bước vào phòng chờ đợi. Hắn tóc nâu, cao ráo mảnh dẻ<br />
khoảng ba mươi tuổi, tra trong người bộ phục bảnh choẹ. Người thợ cắt nào<br />
đó phải tay lành nghề, xuất thân từ ngành nghệ thuật tạo mẫu thời trang,<br />
đã tăng thêm cho hắn dáng vẻ phong lưu thanh lịch. Thoạt nhìn ngang<br />
khuôn mặt rắn rỏi của hắn, người ta liên tưởng hình ảnh một ngôi sao màu<br />
bạc, mà không một đạo diễn yêu nghề nào có thể bỏ qua cơ hội mời chọn<br />
hắn ký hợp đồng.<br />
Sue Douglas, cô thư ký trẻ trung xinh đẹp và trung thành của tôi, đã đứng<br />
lên và ban cho hắn nụ cười chào khách rạng rỡ và nồng nhiệt nhất. Rất lâu,<br />
hiếm gã đàn ông cưỡng lại trước sức quyến rũ của Sue. Thùy mị duyên dáng,<br />
từ tốn đoan trang, thể hình hài hòa cân đối, Sue là thần tượng của cánh đàn<br />
ông. Thế mà, nụ cười tươi thắm của nàng từ từ tắt lịm như ngọn đèn dầu<br />
khô bấc, trước cái nhìn của hắn như vừa nom thấy con ruồi trong cốc rượu.<br />
Hắn đảo mắt quanh quất và nhìn thấy tôi ngồi sau bàn làm việc. Qua bức<br />
vách trong suốt, bốn mắt chúng tôi chạm nhau trong một giây, rồi hắn<br />
thong dong xô cửa bước vào sau khi không quên lịch sự khép nó lại bằng…<br />
cái gót giày.<br />
- Anh là giám đốc ở đây? - Hắn hỏi đổng.<br />
Không mất một giây, đủ biết hắn là công dân vương quốc Anh, đã qua<br />
trường lớp ở Eton và Cambridge. Trong thời gian sáu tháng thăm viếng nước<br />
Anh, tôi đã quen thuộc hầu hết ngữ điệu của xứ sở này, nó thể hiện rõ nét<br />
của tầng lớp xã hội. Thế nên, tôi không thể nhầm lẫn giọng nói của hắn.<br />
- Chính xác! - Tôi đáp và đứng lên, nở nụ cười chào khách. - Clay Burden có<br />
thể giúp được gì cho ông?<br />
Tôi đưa tay chỉ chiếc ghế dành cho khách.<br />
Hắn nhìn chiếc ghế vẻ ngờ vực và sau khi tin rằng bộ sậu sáng giá của mình<br />
không gặp nguy cơ vấy bẩn, hắn cẩn thận ngồi xuống.<br />
- Anh vừa khai trương cửa hiệu này à? - Hắn hỏi, rồi liếc mắt nhìn quanh.<br />
- Vâng, chúng tôi thành lập nó vừa đúng… sáu ngày, thưa ông.<br />
Hắn nhíu mày, rồi nhún vai hàm chứa câu nói: “Không trách anh, không<br />
<br />