Pháo Đài Số<br />
Tác giả: Dan Brown<br />
Thể loại: Tiểu Thuyết<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Kho truyện ebook online<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
LỜI TÁC GIẢ - NGUYÊN TÁC : DIGITAL FORTRESS<br />
X<br />
<br />
in chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của các biên tập viên ở Nhà xuất bản St.<br />
Marlin s Press: ông Thomas Dunne và bà Melisa Jacobs - một phụ nữ tài<br />
năng. Cảm ơn những người đã giúp tôi đọc bản thảo và đóng góp ý kiến<br />
trong suốt quá trình viết cuốn sách này. Và đặc biệt, xin cảm ơn, Blythe,<br />
người vợ nhiệt tình và kiên nhẫn của tôi.<br />
Tác giả cũng xin gửi lời biết ơn chân thành nhất tới hai cưụ chuyên gia<br />
mật mã của NSA đã đóng góp cho tác phẩm qua thư mà không xưng tên.<br />
<br />
Không có sự giúp đỡ của họ, tôi đã không thể hoàn thành cuốn sách này.<br />
Phần mở đầu<br />
PLAZA DE ESPANA SEVILLE<br />
TÂY BAN NHA,<br />
11:00 sáng.<br />
Người ta thường nói, trước cái chết mọi việc đều trở nên sáng tỏ. Giờ đây, Ensei Tankado<br />
mới thấm nhuần nguyên lý tưởng chừng như đơn giản ấy. Hai tay siết chặt lồng ngực, ngã<br />
vật xuống đất trong đau đớn, Tankado chợt nhận ra hậu quả khủng khiếp từ những lầm lỗi<br />
của mình.<br />
Một nhóm người xúm quanh anh ta, tìm cách giúp đỡ, song Tankado không cần nữa. Đã<br />
quá muộn mất rồi.<br />
Lẩy bẩy, anh ta chìa bàn tay trái và giơ lên. “Hãy nhìn tay tôi đây, các vị. Những gương<br />
mặt xúm quanh nhìn anh ta chăm chú. Nhưng Tankado biết, họ chẳng hiểu gì cả.<br />
Chiếc nhẫn vàng chạm khắc trên tay anh ta bỗng lóe lên phản chiếu dưới ánh mặt trời xứ<br />
Andalusia.<br />
Với Ensei Tankado, đó là thứ ánh sáng cuối cùng anh ta nhìn thấy trên cõi đời này.<br />
Dịch giả: Chúc Linh<br />
Hiệu đính: Thanh Bình<br />
Nhà xuất bản Văn hoá- Thông tin, Hà nội, 2006<br />
<br />
CHƯƠNG 1 H<br />
<br />
ai người đang ở trong khách sạn mà họ hay lui tới ở vùng Smoky<br />
Mountains, David nhìn cô mỉm cười: “Em nghĩ thế nào, tình yêu của<br />
anh? Lấy anh nhé?”.<br />
Nằm trên giường, ngước nhìn David, cô hiểu rằng anh chính là người<br />
mình cần trong cuộc đời này. Mãi mãi. Nhìn sâu vào đôi mắt t xanh thẫ,<br />
của anh, cô đột nhiên thấy đâu đó vọng lại một tiếng chuông chói tai.<br />
Tiếng chuông đột ngột cướp anh đi mất. Cô cố vươn tới, cố ôm lấy anh,<br />
song trong vòng tay chỉ là một khoảng không trống trải.<br />
<br />
Tiếng chuông điện thoại réo vang kéo Susan ra khỏi giấc mơ.<br />
Cô ngồi dậy, thở hổn hển, quờ quạng tìm chiếc điện thoại.<br />
- A lô!<br />
- Susan à, anh David đây. Anh có làm em thức giấc không?<br />
Cô mỉm cười, nằm lăn xuống giường.<br />
- Em vừa mơ thấy anh. Tới đây với em đi anh.<br />
David bật cười.<br />
- Còn quá sớm mà em.<br />
- Ứ đâu! - Cô ầm ừ nũng nịu - Anh đến ngay đi. Chúng mình cùng vui một chút rồi lên<br />
đường.<br />
David thở dài.<br />
- Vì thế nên anh phải gọi cho em đấy. Chuyến đi của chúng mình phải hoãn lại thôi.<br />
Susan bật dậy, cô tỉnh ngủ hẳn.<br />
- Cái gì cơ?<br />
- Anh xin lỗi. Anh phải đi ngay bây giờ. Sáng mai anh về. Rồi chúng ta sẽ lên đường từ<br />
sớm tinh mơ. Chúng mình vẫn có 2 ngày bên nhau mà.<br />
- Nhưng em đặt chỗ trước rồi! - Susan nói, trong lòng hụt hẫng - Em đã đặt trước căn<br />
phòng quen thuộc của chúng mình ở khách sạn Stone Manor rồi.<br />
- Anh biết, nhưng mà…<br />
- Chúng mình đã định biến đêm nay thành một đêm đặc biệt - kỷ niệm sáu tháng chúng<br />
mình đính hôn, anh nhớ mà, phải không?<br />
<br />
- Susan à. - Anh lại thở dài - Bây giờ anh thật sự không thể giải thích cho em hiểu được,<br />
họ đang chờ anh dưới xe. Khi nào lên máy bay anh sẽ gọi lại rồi giải thích mọi chuyện.<br />
- Sao lại máy bay? - cô hoảng hốt. - Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao trường đại học lại…?<br />
- Không phải ở trường đâu. Anh sẽ gọi lại và giải thích sau. Anh phải đi ngay đây; họ<br />
đang gọi. Anh sẽ gọi lại ngay. Anh hứa mà.<br />
- David! - cô hét lên - Sao lại…<br />
Nhưng đã quá muộn. David đã cúp máy.<br />
Susan Fletcher nằm thao thức nhiều giờ đồng hồ chờ anh gọi lại nhưng chẳng có cuộc gọi<br />
nào cho cô cả.<br />
***<br />
Buổi chiều hôm đó Susan uể oải ngâm mình trong bồn tắm.<br />
Thả lỏng cơ thể trong làn nước đầy bọt xà phòng, cô cố gắng quên đi hình ảnh khách sạn<br />
Stone Manor và những dãy núi ở vùng Smoky Mountains. Anh đang ở đâu nhỉ? Cô tự hỏi<br />
lòng mình. Sao mãi không thấy anh gọi lại?<br />
Nước trong bồn tắm dần chuyển từ nóng sang âm ấm và cuối cùng thì lạnh ngắt. Cô đang<br />
chuẩn bị ra ngoài thì chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa mặt đổ chuông. Susan đứng phắt<br />
dậy, lao ra, vồ lấy ống nghe, mặc cho nước bắn tung toé trên nền nhà.<br />
- Anh à?<br />
- Tôi, Strathmore đây - tiếng đầu dây bên kia trả lời.<br />
Susan chán nản sụp xuống.<br />
- Ôi. - Cô thốt lên không dấu nối sự thất vọng - Xin chào ngài chỉ huy.<br />
- Đang chờ anh chàng nào trẻ trung hơn phải không - ông ta cười khùng khục.<br />
- Dạ không, thưa sếp - Susan ngượng ngùng - Chỉ là…<br />
- Nhầm một tí thôi hả - ông chỉ huy cười - Cái cậu David Becker ấy được đấy. Đừng bao<br />
giờ để mất nhé.<br />
- Dạ vâng, cám ơn sếp.<br />
Giọng ông chỉ huy đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng.<br />
- Susan, tôi gọi cho cô vì tôi muốn cô tới đây. Tới Pronto.<br />
Susan cố gắng tập trung vào cuộc nói chuyện.<br />
- Hôm nay là thứ Bảy mà sếp. Thường thì chúng ta…<br />
<br />