intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà văn nữ Việt Nam hải ngoại

Chia sẻ: ViNaruto2711 ViNaruto2711 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

71
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Quan niệm về tiểu thuyết là nhận thức, sự lý giải của nhà văn về thể loại trên nhiều phương diện. Nó phản ánh tầm trí tuệ với những nét đổi mới, độc đáo trong tư duy nghệ thuật của nhà văn. Nghiên cứu quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà văn nữ Việt Nam hải ngoại, người viết tập trung làm rõ sự đổi mới trong việc cắt nghĩa, lý giải của các nhà văn nữ Việt Nam về tính phức hợp, chưa hoàn kết của thể loại, “tiểu thuyết mảnh vỡ” và tiểu thuyết - trò chơi tự sự. Sự cắt nghĩa và lý giải này đã thể hiện cảm quan mới về thể loại, phản ánh sự chuyển biến quan trọng trong tư duy nghệ thuật của các nhà văn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà văn nữ Việt Nam hải ngoại

Vũ Thị Hạnh<br /> <br /> Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ<br /> <br /> 186(10): 127 - 133<br /> <br /> QUAN NIỆM VỀ TIỂU THUYẾT CỦA MỘT SỐ NHÀ VĂN NỮ VIỆT NAM HẢI NGOẠI<br /> Vũ Thị Hạnh*<br /> Trường Đại học Khoa học – ĐH Thái Nguyên<br /> <br /> TÓM TẮT<br /> Quan niệm về tiểu thuyết là nhận thức, sự lý giải của nhà văn về thể loại trên nhiều phương diện.<br /> Nó phản ánh tầm trí tuệ với những nét đổi mới, độc đáo trong tư duy nghệ thuật của nhà văn.<br /> Nghiên cứu quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà văn nữ Việt Nam hải ngoại, người viết tập<br /> trung làm rõ sự đổi mới trong việc cắt nghĩa, lý giải của các nhà văn nữ Việt Nam về tính phức<br /> hợp, chưa hoàn kết của thể loại, “tiểu thuyết mảnh vỡ” và tiểu thuyết - trò chơi tự sự. Sự cắt nghĩa<br /> và lý giải này đã thể hiện cảm quan mới về thể loại, phản ánh sự chuyển biến quan trọng trong tư<br /> duy nghệ thuật của các nhà văn.<br /> Từ khóa: Quan niệm nghệ thuật, nhà văn nữ, tiểu thuyết, “tiểu thuyết mảnh vỡ”, trò chơi tự sự<br /> <br /> MỞ ĐẦU *<br /> Trong mấy chục năm qua, cùng với số lượng,<br /> chất lượng tiểu thuyết của các nhà văn nữ<br /> Việt Nam hải ngoại đã khẳng định những<br /> đóng góp đáng kể của các nhà văn nữ vào tài<br /> sản chung của văn học Việt Nam. Trong đó,<br /> tiểu thuyết của các nhà văn nữ như Thuận,<br /> Đoàn Minh Phượng, Lê Ngọc Mai, Lê Minh<br /> Hà…nổi bật lên như một hiện tượng, chứa<br /> đựng nhiều đổi mới quan trọng trong tư duy<br /> nghệ thuật. Cùng với các nhà văn nữ trong<br /> nước, những nhà văn nữ kể trên đã thể hiện<br /> một cuộc “tự vượt” của giới nữ để vinh dự<br /> đứng trong hàng ngũ những người đại diện<br /> cho khuynh hướng cách tân thể loại. Những<br /> cách tân thể loại này được thể hiện đậm nét<br /> trong những quan niệm nghệ thuật mới mẻ về<br /> thể loại, đặc biệt là tiểu thuyết. Nhờ những<br /> đổi mới tư duy nghệ thuật về thể loại, sáng tác<br /> của các nhà văn nữ hải ngoại đã ghi dấu một<br /> sự chuyển mình của tiểu thuyết nữ Việt Nam<br /> đương đại.<br /> NỘI DUNG<br /> Quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà văn<br /> nữ Việt Nam hải ngoại được thể hiện cụ thể<br /> thông qua những phát ngôn thể hiện tư tưởng<br /> và sự hiện thực hóa của tư tưởng ấy trong tác<br /> phẩm. Nghiên cứu trên cả hai phương diện<br /> này, quan niệm về tiểu thuyết của một số nhà<br /> văn nữ hải ngoại được thể hiện cụ thể qua<br /> những nét chính sau:<br /> *<br /> <br /> Tel:0984364766; Email: vuhanhk48@gmail.com<br /> <br /> Tiểu thuyết - một phức hợp thể loại chưa<br /> hoàn kết<br /> Trong quan niệm về tiểu thuyết, các nhà văn<br /> nữ hải ngoại đã có sự tiếp nhận nhất định<br /> những tư tưởng tiến bộ của các nhà lí luận<br /> phương Tây như M. Bakhtin và Milan<br /> Kundera… Điều này được thể hiện trước hết<br /> trong quan niệm về tính chưa hoàn kết và tính<br /> phức hợp của thể loại.<br /> Trước hết, đó là tính chưa hoàn kết của thể<br /> loại. Đặc tính này của tiểu thuyết đã được M.<br /> Bakhtin bàn đến trong Lí luận và thi pháp tiểu<br /> thuyết. Tiểu thuyết là thể loại chưa hoàn kết<br /> bởi nó là loại hình của thời hiện đại với đối<br /> tượng thẩm mĩ trung tâm là cuộc sống hiện tại<br /> với tất cả những ngổn ngang, “dang dở, chưa<br /> xong, chưa thể kết luận. Cái hôm nay, cái thì<br /> hiện tại chưa hoàn thành” [1, tr.14]. Là loại<br /> hình của thời hiện đại – cái thời đại mở ra<br /> hàng ngày, biến chuyển hàng giờ nên người ta<br /> chưa thể đoán định được hết những khuôn<br /> hình của nó. Vì thế, nếu các thể loại văn học<br /> khác có thể đã trang bị được cho nó tính hoàn<br /> bị hoặc đã thành hình với nòng cốt rắn chắc<br /> của thể loại thì “tiểu thuyết là thể loại văn<br /> chương duy nhất đang biến chuyển và chưa<br /> định hình…Nòng cốt thể loại của tiểu thuyết<br /> chưa hề rắn lại và chúng ta chưa thể dự đoán<br /> được hết những khả năng uyển chuyển của<br /> nó” [1, tr.21]. Vì chưa hoàn tất nên tiểu thuyết<br /> là một thể loại uyển chuyển, tự do, không có<br /> những quy phạm như những thể loại khác.<br /> Quan niệm về tiểu thuyết – một thể loại chưa<br /> hoàn kết đã được Đoàn Minh Phượng nhiều<br /> 127<br /> <br /> Vũ Thị Hạnh<br /> <br /> Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ<br /> <br /> lần khẳng định: “Một cuốn tiểu thuyết hay,<br /> giống như cuộc đời, không bao giờ hoàn tất”<br /> [2]. Xác định con người cá nhân – đời tư là<br /> nhân vật chính của tiểu thuyết, Đoàn Minh<br /> Phượng còn khẳng định: “tôi luôn tin rằng<br /> người thân yêu của chúng ta khi chết rồi họ<br /> vẫn còn đó, vẫn buồn hay vui, trách móc hoặc<br /> phù hộ cho chúng ta” [3]. Vì thế, kể cả cuộc<br /> đời của một con người đã đi đến hồi kết (đánh<br /> dấu bằng cái chết) thì khi bước sang thế giới<br /> bên kia, cuộc đời của con người ấy vẫn còn<br /> tồn tại trong trái tim những con người đang<br /> sống. Cứ thế, sẽ chẳng có cuộc đời nào là<br /> cuối cùng, là hoàn tất chừng nào con người<br /> vẫn còn hiện diện trên trái đất này. Sự khép<br /> lại trong cuộc đời của một con người sẽ lại<br /> mở ra những cuộc đời của những con người<br /> khác; sự chấm dứt cuộc đời của một con<br /> người ở thế giới này sẽ là nơi bắt đầu cuộc<br /> đời của con người ấy ở một thế giới khác. Và<br /> cứ thế, tiểu thuyết liên tục tiếp cận những<br /> cuộc đời mới đang sinh thành và biến đổi.<br /> Một khi cái kết chung cuộc của con người<br /> chưa thể đoán định thì người ta cũng chưa thể<br /> đoán định những bước đi cũng như những khả<br /> năng mới của thể loại. Vì thế, những thăng<br /> trầm và biến đổi trong số phận cá nhân vẫn<br /> còn là một điểm dự phóng cho tiểu thuyết tiếp<br /> tục phát triển.<br /> Vì quan niệm tiểu thuyết là một thể loại chưa<br /> hoàn tất và nhà văn trong quá trình sáng tạo<br /> chưa thể đoán định hết được khả năng uyển<br /> chuyển của nó nên ngay cả đối với một nhà<br /> văn chuyên nghiệp, sáng tác đều tay ở địa hạt<br /> tiểu thuyết thì với Thuận, tiểu thuyết vẫn còn<br /> là một nghệ thuật vô cùng bí hiểm. Bí hiểm<br /> bởi vì càng viết nhà văn càng có nhiều cơ hội<br /> khám phá những khả năng mới của thể loại,<br /> càng thử nghiệm nhiều lối viết mới để rồi sẽ<br /> càng thấy khuôn thước của thể loại linh hoạt,<br /> tự do hơn. Vì thế, những nỗ lực định hình<br /> nòng cốt thể loại đều chưa thể thực hiện được.<br /> Bên cạnh tính chưa hoàn tất, tiểu thuyết còn<br /> là thể loại có tính phức hợp. Điều này, một<br /> lần nữa, thể hiện sự gặp gỡ trong quan niệm<br /> về thể loại giữa các nhà văn nữ Việt Nam hải<br /> ngoại với các nhà lí luận tiểu thuyết phương<br /> Tây. Thừa nhận tính phức hợp của thể loại,<br /> M. Bakhtin đã khẳng định tiểu thuyết là “một<br /> 128<br /> <br /> 186(10): 127 - 133<br /> <br /> thể loại trong nhiều thể loại” [1, tr22], một thể<br /> loại tham lam nhất - nó dung nạp, thâu tóm,<br /> nó lấn át thể loại này, nó bành trướng, nó<br /> ngốn nuốt, hấp thụ thể loại kia. Vì thế, tiểu<br /> thuyết là thể loại duy nhất có khả năng “thu<br /> hút những thể loại khác vào trong cấu trúc<br /> của mình, biện giải lại và sắp xếp lại trọng<br /> tâm cho chúng” [1, tr.24].<br /> Trong quan niệm về tiểu thuyết, các nhà văn<br /> nữ hải ngoại cũng thừa nhận ưu thế năng<br /> động cũng như khả năng tổng hợp nhiều nhất<br /> sức mạnh nghệ thuật của các loại văn học<br /> khác. Cũng bởi sự năng động và uyển chuyển<br /> ấy mà tiểu thuyết luôn tự tìm cách nới lỏng<br /> mình, tự phủ định mình, giễu nhại mình, chối<br /> bỏ mình để tìm cho mình một hướng đi mới<br /> nhằm đưa tiểu thuyết đến với những bến bờ lạ<br /> hơn của thể loại. Xuất phát từ đặc trưng này,<br /> các nhà văn nữ đã tiến hành nhiều cuộc thử<br /> nghiệm làm phong phú thêm cho tính phức<br /> hợp của thể loại: tiểu thuyết – kịch; tiểu<br /> thuyết – tiểu thuyết; tiểu thuyết – phóng sự;<br /> tiểu thuyết – thơ, tiểu thuyết – báo chí…<br /> Tiểu thuyết không chỉ “tự do” trong đời sống<br /> thể loại, trong tâm thế sáng tạo mà nó còn tự<br /> do với cả người tiếp nhận. Nhà văn Đoàn<br /> Minh Phượng đã nhận định: “sự khẳng định<br /> làm chết nghệ thuật” [2] và “sự tự do cuối<br /> cùng của người đọc, không lẽ chúng ta lại<br /> cướp đi hay sao?” [4]. Tự do cuối cùng của<br /> tiểu thuyết là dành cho người đọc. Tự do ấy<br /> thể hiện ở việc người đọc có quyền lựa chọn<br /> cách đọc của mình (đọc từng phần hay đọc<br /> liền mạch), cách hiểu (tiểu thuyết mở ra<br /> những không gian rộng mở cho người đọc tự<br /> lý giải, tự cắt nghĩa) và chọn cả cách kết (tiểu<br /> thuyết thường không chọn một cái kết tường<br /> minh cho các nhân vật mà thường bỏ lửng<br /> nhân vật trong những trải nghiệm và kiếm tìm<br /> chưa hoàn tất).<br /> Quan niệm tiểu thuyết là một thể loại chưa<br /> hoàn tất của các nhà văn nữ hải ngoại đã điểm<br /> đúng một đặc điểm quan trọng nhất của thể<br /> loại. Nhờ đó, các nhà văn nữ đã đưa tiểu<br /> thuyết trở về với hình thức tư duy của chính<br /> nó – tư duy tiểu thuyết – là sự phối kết các<br /> hình thức tư duy nghệ thuật khác (tư duy thơ,<br /> tư duy kịch, tư duy báo chí, tư duy hội họa…)<br /> để mang lại tính phức hợp cho thể loại. Nhờ<br /> <br /> Vũ Thị Hạnh<br /> <br /> Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ<br /> <br /> đó, các nhà văn nữ đã thỏa sức tìm tòi và thể<br /> nghiệm nhiều lối viết mới, đưa người đọc đi<br /> từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và ít<br /> nhiều, những thể nghiệm ấy đã có những câu<br /> thúc nội tại nhất định kéo theo chuyển động<br /> không nhỏ của tiểu thuyết trong đời sống văn<br /> chương đương đại.<br /> “Tiểu thuyết mảnh vỡ”<br /> “Tiểu thuyết ngắn” (short novel) là một khái<br /> niệm đã được định danh bởi nhiều nhà nghiên<br /> cứu ở cả trong và ngoài nước: Kristjiana<br /> Gunnars với tiểu luận Về những tiểu thuyết<br /> ngắn; Văn Giá với Thử nhận diện loại tiểu<br /> thuyết ngắn ở Việt Nam trong những năm gần<br /> đây; Bùi Việt Thắng với Dòng tiểu thuyết<br /> ngắn trong văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới<br /> và Chặng đường dài của tiểu thuyết ngắn; Tạ<br /> Duy Anh với Tiểu thuyết – cái nhìn cuối thế<br /> kỷ; Nguyễn Thị Hoa với Thuận, với việc tìm<br /> đến hình thức tiểu thuyết ngắn; Hoàng Thị<br /> Huệ với Khuynh hướng tiểu thuyết ngắn trong<br /> văn học đương đại Việt Nam… Trong những<br /> công trình này, vấn đề tiểu thuyết ngắn được<br /> xem xét dưới nhiều góc độ nhưng hầu hết đều<br /> được quan niệm rằng: vấn đề dài/ ngắn không<br /> chỉ được “ngoại hiện” ở số trang mà còn “ẩn<br /> chìm” dưới những thay đổi bên trong của hình<br /> thức thể loại. Chính sự thay đổi này đã làm<br /> cho tiểu thuyết ngắn đương đại (dù ngoại hiện<br /> vẫn ngắn như nó đã từng có trong lịch sử)<br /> nhưng lại là một khuynh hướng phát triển mới<br /> phù hợp với những đòi hỏi của thời đại và thể<br /> loại. Đòi hỏi ấy xuất phát từ thực tiễn tiếp<br /> nhận của độc giả ngày nay, khi mà nhịp sống<br /> hối hả và quỹ thời gian eo hẹp, tiểu thuyết<br /> ngắn dường như là một lựa chọn phù hợp với<br /> nhiều ưu việt. Đòi hỏi ấy còn xuất phát từ<br /> thực tiễn sáng tác, khi người cầm bút đứng<br /> trước yêu cầu bức thiết về sự đổi mới tư duy.<br /> Phát triển dựa trên những đòi hỏi đó, tiểu<br /> thuyết ngắn trở thành một khuynh hướng nổi<br /> bật trong văn học Việt Nam đương đại và<br /> được nhận diện bởi các tiêu chí: có độ dài<br /> dưới 300 trang, mang tính phân mảnh, tính<br /> triết lý và tính thơ. Đó là sự thể hiện của “xu<br /> hướng ngắn, thu hẹp bề ngang, vừa khoan sâu<br /> chiều dọc, đa thanh hóa sự đối thoại, nhiều<br /> vỉa tầng ý nghĩa, bi kịch thời đại được dồn<br /> nén trong một cuộc đời bình thường, không<br /> <br /> 186(10): 127 - 133<br /> <br /> áp đặt chân lí là dễ thấy. Tiểu thuyết ít mô tả<br /> thế giới hơn là chỉ thấy cái bóng mình đổ dài<br /> xuống lịch sử” [5, tr.85].<br /> Mặc dù khái niệm tiểu thuyết ngắn đã được<br /> thừa nhận rộng rãi, nhưng trong bài viết này,<br /> người viết lại đồng tình với quan niệm của tác<br /> giả Hoàng Cẩm Giang (được thể hiện trong<br /> công trình Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỷ<br /> XXI – cấu trúc và khuynh hướng) khi thay thế<br /> khái niệm này bằng khái niệm “tiểu thuyết<br /> mảnh vỡ” (fragment novel). Trên cơ sở những<br /> lý do mà tác giả đã đưa ra (“tiểu thuyết ngắn”<br /> không gọi tên được bản chất thẩm mĩ và tính<br /> khuynh hướng của dòng tiểu thuyết này bởi<br /> chữ “ngắn” gợi lên sự xếp loại về độ dài hơn<br /> là tính chất tác phẩm; bản thân chữ “mảnh<br /> vỡ” đã bao quát được các khía cạnh đặc trưng<br /> quan trọng nhất của khuynh hướng này (theo<br /> Kristjiana Gunnar, đó là tính phân mảnh) mà<br /> bản thân chữ “ngắn” không phản ánh được),<br /> trong bài viết này, người viết sử dụng khái<br /> niệm “tiểu thuyết mảnh vỡ” còn bởi nó thể<br /> hiện được sự chuyển hóa lôgic từ quan niệm<br /> về tính phân mảnh của hiện thực và con người<br /> đến quan niệm về đặc trưng thể loại của tiểu<br /> thuyết trong tư duy nghệ thuật của các nhà<br /> văn nữ. Cũng trên cơ sở này, tiểu thuyết mảnh<br /> vỡ đã trở thành một “kim chỉ nam” đưa dẫn<br /> nhà văn đến với các kỹ thuật tiểu thuyết quan<br /> trọng (coi trọng tính phân mảnh, tăng cường<br /> triết lý, tính thơ).<br /> Trên cơ sở quan niệm về tính phân mảnh của<br /> hiện thực, các nhà văn nữ Việt Nam hải ngoại<br /> nhìn nhận con người như những “mảnh vỡ”<br /> từ một bản thể nhân vị trọn vẹn. Và như một<br /> lựa chọn, tiểu thuyết mảnh vỡ thể hiện rõ tính<br /> lôgic trong hệ thống quan niệm cũng như sự<br /> tương thích trong việc biểu đạt nhằm thể hiện<br /> con người và hiện thực thông qua những<br /> “mảnh vỡ”. Phóng chiếu đến tiểu thuyết của<br /> các nhà văn nữ, tính phân mảnh cũng là một<br /> đặc điểm nổi bật được thể hiện trên nhiều<br /> phương diện: nhân vật, không gian, thời gian,<br /> kết cấu, ngôn ngữ…Để bao quát tất cả những<br /> yếu tố đó, tiểu thuyết mảnh vỡ phản ánh đầy<br /> đủ hơn, chính xác hơn so với tiểu thuyết<br /> ngắn. Sự khác biệt giữa hai thuật ngữ này chỉ<br /> nằm ở cách gọi tên nhằm mục đích nhấn<br /> mạnh, gợi suy tư liên tưởng đến những thuộc<br /> 129<br /> <br /> Vũ Thị Hạnh<br /> <br /> Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ<br /> <br /> tính mà người viết muốn đề cập. Trong quan<br /> niệm về thể loại, các nhà văn nữ không gọi<br /> tên là tiểu thuyết ngắn hay tiểu thuyết mảnh<br /> vỡ nhưng trên cơ sở gạn lọc những ý tưởng về<br /> thể loại và quy chiếu nó với đặc trưng cơ bản<br /> của tiểu thuyết mảnh vỡ, chúng tôi nhận thấy<br /> quan niệm về thể loại của các nhà văn nữ hải<br /> ngoại có những nét tương đồng.<br /> Thứ nhất, đó là giới hạn về dung lượng. Đối<br /> với các nhà văn nữ, “nhiệm vụ của văn<br /> chương không phải là kể, mà viết, viết để viết<br /> khác đi, viết để tìm ra những cách viết mới,<br /> viết như thế nào quan trọng hơn viết cái gì”<br /> [6]. Sự chú trọng đến lối viết đã làm cho dung<br /> lượng tiểu thuyết được dồn nén lại. Ngoài ra,<br /> trong bối cảnh văn hóa đương đại, với quỹ<br /> thời gian ngày càng eo hẹp thì một cuốn tiểu<br /> thuyết ngắn, nhỏ gọn sẽ gây được sự chú ý<br /> của độc giả. Theo tinh thần của nhà văn<br /> Thuận, để tiểu thuyết tìm được chỗ đứng<br /> trong bối cảnh văn hóa nghe nhìn đang bành<br /> trướng, lấn át như hiện nay thì tiểu thuyết<br /> phải điều chỉnh dung lượng cho phù hợp.<br /> Thứ hai, đó là tính phân mảnh của tiểu thuyết.<br /> Từ quan niệm về chức năng giao tiếp của văn<br /> học, các nhà văn nữ hải ngoại đã có ý thức<br /> trong việc “lôi kéo” độc giả tham gia vào tác<br /> phẩm, do đó tính phân mảnh được xem như là<br /> một đặc trưng quan trọng. Trong tiểu thuyết<br /> của các nhà văn nữ hải ngoại, tính phân mảnh<br /> được thể hiện trước hết là ở cách thức tổ chức<br /> ngôn từ thông qua việc gá lắp văn bản. Đó là<br /> việc nhà văn cố ý đan xen, lồng ghép các hình<br /> thức văn bản thuộc những kiểu, loại khác<br /> nhau vào trong mạch tự sự gốc. Đó có thể là<br /> thơ trong tiểu thuyết (Và khi tro bụi, Trên<br /> đỉnh dốc, Chỉ còn 4 ngày là hết tháng Tư, Vân<br /> Vy, Thang máy Sài Gòn, Gió tự thời khuất<br /> mặt, Phố vẫn gió); báo trong tiểu thuyết<br /> (Paris 11 tháng 8, Vân Vy, Trên đỉnh dốc);<br /> nhật kí trong tiểu thuyết (Và khi tro bụi, Mưa<br /> ở kiếp sau, Vân Vy); tiểu luận trong tiểu<br /> thuyết (Paris 11 tháng 8); thư tín trong tiểu<br /> thuyết (Mưa ở kiếp sau, Tìm trong nỗi nhớ,<br /> Trên đỉnh dốc); âm nhạc trong tiểu thuyết<br /> (Gió tự thời khuất mặt, Phố vẫn gió)… Dưới<br /> tầng ngầm văn bản, tính phân mảnh được thể<br /> hiện thông qua hình thức kết cấu tâm lý khiến<br /> cho mỗi đoạn văn bản đều gắn với những<br /> 130<br /> <br /> 186(10): 127 - 133<br /> <br /> phân mảnh khác nhau của tâm trạng, của cuộc<br /> đời nhân vật. Tiểu thuyết vì thế, không tái<br /> hiện lại toàn bộ cuộc đời của các nhân vật mà<br /> tập trung vào những đoạn đời sóng gió, ám<br /> ảnh nhất. Và cũng vì vậy mà nhân vật không<br /> còn hiện lên trong tính toàn thể, tròn đầy mà<br /> hiện lên qua những mảnh vỡ của tâm trạng,<br /> những mảnh ghép của cuộc đời. Các nhà văn<br /> cũng thường đặt cạnh nhau những gương mặt,<br /> mảnh đời, số phận khác nhau, thậm chí đối<br /> nghịch để nhấn mạnh hơn vào tính phân mảnh<br /> như là một thuộc tính của hiện thực đời sống.<br /> Trong Chinatown, tôi đau khổ trong nhớ<br /> nhung dằn vặt thì Thụy thờ ơ, hờ hững. Trong<br /> Paris 11 tháng 8, Mai Lan khéo léo, kiều<br /> diễm, dạn dĩ thì Liên xấu xí, vụng về, nhút<br /> nhát. Trong Vân Vy, Vượng hời hợt, nhạt nhẽo<br /> thì Vy nồng nhiệt, đắm say. Trong T mất tích,<br /> Brunel đại gia thì “tôi” nghèo hèn. Trong Trên<br /> đỉnh dốc, Thư đa cảm thì Nam vô tình… Với<br /> mỗi phân mảnh đó, khi đặt cạnh nhau, tiểu<br /> thuyết trở thành nơi tụ hội của những phân<br /> mảnh cuộc đời, số phận khác nhau.<br /> Thứ ba, đó là tính triết lý của tiểu thuyết. Xuất<br /> phát từ chức năng nhận thức của văn học nhà<br /> văn Đoàn Minh Phượng đã khẳng định: “Kho<br /> tàng triết lý của loài người nằm trong các tác<br /> phẩm văn học nhiều hơn trong những cuốn<br /> sách triết” [2]. Vì thế, “tiểu thuyết, trong khi<br /> không mang mục đích thông tin, chuyên chở<br /> kiến thức, lại làm cho ta hiểu về con người, về<br /> lòng tin, nơi họ sống, lịch sử, thời tiết, mùa<br /> màng sâu hơn những sách chuyên đề” [2].<br /> Tính triết lý làm cho tiểu thuyết mặc dù được<br /> dồn nén lại trong sự giới hạn của số trang<br /> nhưng lại có sức chuyên chở một lượng lớn<br /> kiến thức. Bởi vậy, tiểu thuyết ngắn nhưng<br /> không được giản đơn. Nó phải thể hiện được<br /> chiều sâu của cuộc sống, chiều sâu của nhận<br /> thức để thông qua một lượng ngôn từ có giới<br /> hạn, bạn đọc nhận thức được nhiều hơn những<br /> vấn đề hệ trọng của cuộc sống con người.<br /> Để làm được điều đó, các nhà văn nữ đã đặt<br /> nhân vật vào những hành trình tìm kiếm và<br /> trải nghiệm, xây dựng những “tình huống”<br /> nhận thức, chú ý đến “chất lượng suy nghĩ”<br /> của nhân vật để từ đó nâng cao tầm chiêm<br /> nghiệm, triết lý, suy tư. Không phải ngẫu<br /> nhiên, nhân vật chính trong tiểu thuyết của<br /> <br /> Vũ Thị Hạnh<br /> <br /> Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ<br /> <br /> các nhà văn nữ hải ngoại đều là những con<br /> người đã “luống tuổi”. Họ hầu hết đã đi qua<br /> những năm tháng vô tư, hồn nhiên, mơ mộng<br /> và cả những bồng bột, nông nổi của tuổi trẻ<br /> để rồi khi đã bước sang cái dốc bên kia của<br /> cuộc đời – độ tuổi đã có đủ sự giãn cách về<br /> thời gian, đủ trải nghiệm để suy ngẫm về<br /> những lẽ sống ở đời – đủ từng trải và vững<br /> vàng để suy xét, để hoài nghi, để không còn<br /> cả tin hoàn toàn vào mọi giá trị. Bởi thế,<br /> giọng điệu triết lý, chiêm nghiệm, suy tư có<br /> dịp vang lên trong nhiều tiểu thuyết. Nhìn về<br /> quá khứ, hiện tại cũng như tương lai, các<br /> nhân vật trong tiểu thuyết đều lặng lẽ quan sát<br /> để lắng sâu vào hồn mình những chiêm<br /> nghiệm suy tư về những giá trị, lẽ sống ở đời.<br /> Đó cũng là điểm để chỉ ra sự khác biệt giữa<br /> nhân vật trong tiểu thuyết của các nhà văn nữ<br /> với nhân vật trong tiểu thuyết truyền thống:<br /> họ nói ít hơn, hành động ít hơn nhưng lặng lẽ<br /> suy ngẫm và chiêm nghiệm nhiều hơn. Và<br /> như một mối bận tâm thường trực, ghi dấu<br /> đậm nét trong tiểu thuyết của các nhà văn nữ<br /> xa xứ là những triết lý, chiêm nghiệm, suy tư<br /> về những vấn đề cơ bản như: con người và<br /> nguồn cội; sự sống và cái chết; cuộc đời và<br /> đàn bà, sự thật…Điều này được thể hiện rõ<br /> nét trong Và khi tro bụi, Mưa ở kiếp sau,<br /> Thang máy Sài Gòn, Tìm trong nỗi nhớ, Gió<br /> tự thời khuất mặt.<br /> Thứ tư, tính thơ của tiểu thuyết. Hành trình<br /> tiểu thuyết vận động từ hướng ngoại chuyển<br /> sang hướng nội, từ cái ta chung đến cái tôi<br /> riêng trong dòng chảy chung của lịch sử đã<br /> mở ra những “ngả đường” cho chất thơ ùa<br /> vào tiểu thuyết. Tiểu thuyết vì thế, thay vì<br /> tính khách quan vốn từng được xem như một<br /> đặc trưng, nay đã được chủ quan hóa, nội cảm<br /> hóa. Điều này cũng thể hiện sự chi phối từ<br /> quan niệm của các nhà văn về hiện thực (hiện<br /> thực trong văn học luôn mang đậm dấu ấn<br /> chủ quan của người nghệ sĩ). Bởi vậy, tiểu<br /> thuyết không còn chủ vào hành động, các sự<br /> kiện, biến cố liền mạch mà hướng vào chiều<br /> sâu nội cảm con người. Chính điều này đã<br /> khiến cho sắc thái trữ tình (vốn là đòi hỏi<br /> sống còn của thơ) xuất hiện khá đậm nét trong<br /> tiểu thuyết.<br /> Tính thơ được kiến tạo bởi một hệ thống ngôn<br /> ngữ đầy sức lắng đọng, bởi những lời văn nhẹ<br /> <br /> 186(10): 127 - 133<br /> <br /> nhàng và kín đáo; bởi những miêu tả về con<br /> người luôn thâm trầm, dịu dàng mà tinh tế và<br /> bởi cả những ngả đường, góc phố nơi nào<br /> cũng chất chứa vẻ dịu dàng, nên thơ. Tất cả<br /> làm cho tiểu thuyết trôi đi như một khúc tâm<br /> tình sâu lắng. Ở đó có cả những niềm vui<br /> hạnh phúc tràn đầy ý nhị, cả những nỗi buồn,<br /> sự đau đớn, khi xót xa, khi day dứt, khi nghẹn<br /> ngào. Được tạo tác bởi giọng nói dịu dàng và<br /> ánh nhìn đôn hậu, hoài niệm da diết với<br /> những nỗi nhớ chưa từng ngủ yên trong sâu<br /> thẳm trái tim các nhân vật đã trở thành âm<br /> hưởng xúc cảm chủ đạo trong Tìm trong nỗi<br /> nhớ, Phố vẫn gió, Gió tự thời khuất mặt…<br /> Những đặc điểm trên đây cần được xem xét<br /> trong mối quan hệ gắn kết hữu cơ. Việc bỏ đi<br /> một vài đặc điểm nào đó sẽ làm cho quan<br /> niệm về tiểu thuyết trở nên không đầy đủ. Bởi<br /> nhìn lại trong lịch sử thể loại, ngay từ những<br /> tác phẩm đầu tiên ghi dấu sự hình thành của<br /> tiểu thuyết hiện đại ở Việt Nam (Tố Tâm, Cay<br /> đắng mùi đời, Bạc tiền tiền bạc…), tiểu<br /> thuyết đã từng có “dung lượng nhỏ” nhưng đó<br /> không phải là tiểu thuyết mảnh vỡ. Đơn giản<br /> vì những sáng tác đó không “thoát thai” từ<br /> những đòi hỏi của thời đại như ở thời kỳ đổi<br /> mới. Đặc biệt, vào những năm 1920, khi sáng<br /> tác vẫn còn lệ thuộc vào thi pháp truyền thống<br /> và vay mượn, người ta không thể đặt ra một<br /> yêu cầu đổi mới đối với một thể loại mới<br /> đang trong giai đoạn “thành hình”.<br /> Từ những quan niệm trên về thể loại, trong<br /> quá trình sáng tạo, các nhà văn đều chú ý đến<br /> việc thể hiện những đặc trưng của tiểu thuyết<br /> mảnh vỡ. Trong tất cả những tiểu thuyết<br /> thuộc phạm vi khảo sát đều có độ dài khoảng<br /> 300 trang. Ngoài dấu hiệu ngoại hiện, đặc<br /> trưng của tiểu thuyết mảnh vỡ còn được thể<br /> hiện thông qua tính phân mảnh, tính triết lý và<br /> chất thơ. Điều đó cho thấy, từ quan niệm cho<br /> đến thực tiễn sáng tác, “tiểu thuyết mảnh vỡ”<br /> đã thể hiện sự đóng góp đáng kể của các nhà<br /> văn nữ trong việc hình thành khuynh hướng<br /> tiểu thuyết ngắn ở Việt Nam.<br /> Tiểu thuyết như một trò chơi tự sự<br /> Trên thế giới, quan niệm văn chương như một<br /> trò chơi từ lâu đã không còn là mới. Trong Lý<br /> luận và thi pháp tiểu thuyết, Bakhtin đã đề<br /> cập đến tính trò chơi của tiểu thuyết nằm ngay<br /> 131<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
4=>1