YOMEDIA
ADSENSE
Quang Chi Tử-chương 40&41
56
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
"Ta nghĩ lại chút." Địch sư phụ trầm tư trong chốc lát. "Tốc độ lớn của Tiểu Kim bây giờ rất nhanh, không giống tốc độ lớn của Long tộc trong sách viết, nó chỉ mới một năm đã sắp sửa qua giai đoạn ban ấu sinh rồi.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Quang Chi Tử-chương 40&41
- Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 40: Ta muốn về nhà "Ta nghĩ lại chút." Địch sư phụ trầm tư trong chốc lát. "Tốc độ lớn của Tiểu Kim bây giờ rất nhanh, không giống tốc độ lớn của Long tộc trong sách viết, nó chỉ mới một năm đã sắp sửa qua giai đoạn ban ấu sinh rồi. Trong sách viết, Long tộc muốn hoàn thành ấu sinh ít nhất phải tốn 600 năm. Mà Tiểu Kim lại chưa tới một tuổi đã sắp sửa tiến vào giai đoạn trưởng thành rồi. Ta nghĩ, Tốc độ lớn của Tiểu Kim bây giờ có quan hệ với lần con dùng sinh mạng cộng hưởng. Có phải từ lúc đó nó mới lớn nhanh hơn phải không?" "Đúng vậy, từ lần đó Tiểu Kim lớn rất nhanh, hấp thu ma pháp lực so với trước kia nhiều hơn rất nhiều." "Trường Cung à, con thật sự là nhặt được bảo vật rồi. Ngàn vạn lần không được cho người khác biết chuyện Tiểu Kim là Rồng. Chờ khi Tiểu Kim trưởng thành mới không sợ nữa. Khi đó nó sẽ có cánh và móng vuốt có thể tự bảo, nó sẽ trở thành trợ thủ rất lớn của con về sau đó." "Oa, thật tốt quá, huyễn thú của mình là Rồng a." "Không được cao hứng quá sơm, quyển sách này ta cho con, đây là sư phụ của sư phụ của sư phụ ta truyền cho ta đấy, con phải bảo tồn cẩn thận. Từ nay về sau sẽ có ích với con. Trong tờ cuối cùng của cuốn sách có ghi lại chỗ tụ tập của Rồng và bản đồ. Con tốt nghiệp cao cấp ma pháp học viện có thể đi xem, nếu long vương bây giờ muốn thu hồi Tiểu Kim thì cứ trả lại cho nó nhé, không biết Tiểu Kim như thế nào lại thất lạc nữa." Quan Chi Tử
- "Nhất định phải trả lại ạ?" Ta quả không muốn Tiểu Kim rời ta mà đi, giờ lạic hỉ muốn nó không phải là Rồng mà thôi. "Nhất định phải trả, Trường Cung nghe lời đi, con phải biết rằng cha mẹ mất đi con cái của mình thống khổ thế nào, con cũng nên nghĩ cho Tiểu Kim một chút.!" Đúng vậy! Nếu ba ba mụ mụ tìm không thấy ta nhất định cũng sẽ rất là buồn đó. Chờ tốt nghiệp xong, có cơ hội ta sẽ tới Long Cốc xem một chuyến. Cũng phải tận lực thuyết phục chúng nó để Tiểu Kim đi theo ta. A, ba ba mụ mụ đã lâu chưa gặp rồi, cũng sắp nghỉ định kỳ nữa, ta phải về nhà gặp họ mới được. Nếu bọn họ thấy ma pahsp của ta lợi hại như vậy khẳng định sẽ rất cao hứng. "Địch sư phụ, con khi nào có thể về nhà a, con nhớ ba ba mụ mụ rồi." Không nghĩ thì không sao, nghĩ tới ta lại cảm thấy nhớ quá.! "Nhớ nhà rồi sao? Con cứ ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, chờ khi thân thể khôi phục thì có thể trở về rồi, trường học ngày kia sẽ chính thức nghỉ định kỳ." Địch sư phụ cười nói. "Đúng rồi, Địch sư phụ, con không muốn khiêu chiến với lớp cao nữa, con thấy mình vẫn còn rất nhiều thứ chưa đủ, con vẫn còn phải tiếp tục tu luyện ma pháp, học thật nhiều nữa." "Con nghĩ như vậy rất đúng, ta còn sợ ma pháp của con tăng nhanh quá lại đâm ra tự mãn nữa. Lần này nếu không nhờ Tiểu Kim con cũng không đoạt được quán quân. Ta cũng hy vọng con chăm chỉ tập luyện. Chờ khi tới cao cấp ma pháp học viện có thể sớm tốt nghiệp cũng được. Con giờ nghỉ ngơi đi nhé, ta còn có việc phải giải quyết." Địch sư phụ hiền lành vỗ vỗ đầu ta rồi xoay người đi ra. Thật không nghĩ tới trận chung kết lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Bất quá cũng không tính là chuyện xấu. Tối thiểu giờ ta cũng biết Tiểu Kim là gì rồi. Chờ sau này ta nhất định sẽ giúp nó tìm cha mẹ. Quan Chi Tử
- Ta ấm áp nhìn Tiểu Kim, xoa cái đầu to đáng yêu của nó, có vẻ Tiểu Kim cũng hiểu được một chút, nó lấy cái đầu mình cọ cọ vào người ta. Địch sư phụ đi rồi, kết giới cũng giải khai, ta mau chóng thu hồi Tiểu Kim trở lại. Ta nằm trên giường muốn ngủ một giấc nhưng thế nào cũng không ngủ được. Ngày kia Tú sư phụ sẽ tới đón ta rồi Ông kỳ vọng cao như thế ở ta, nếu giờ nhìn thấy thực lực của ta tăng lên thì nhất định sẽ cao hứng lắm đây. Ba ba mụ mụ không biết giờ thế nào rồi, bọn họ khẳng định cũng nhớ ta nhiều, ta cũng nhớ mọi người lắm a. Ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ, đã không ngủ được thì ta đành luyện ma pháp lực vậy, tận lực khôi phục ma pháp cũng là việc quan trọng. Ta bắt đầu chuyên tâm ngưng tụ quang nguyên tố, quang nguyên tố không ngừng dũng mãnh tập hợp vào trong người ta, nén lại dung hợp vào trong kim cầu. Như vậy Kim cầu sẽ khôi phục lại nhanh hơn. .... Hai ngày sau Sáng sớm ta đã bỏ chạy đi tìm Địch sư phụ, "Địch sư phụ, ma pháp của con đã khôi phục hoàn toàn rồi, con đã có thể về nhà được chưa ạ?" Ông bỏ cuốn sách đang đọc xuống ngẩng đầu mỉm cười: "Ngốc tiểu tử, vội vã thế vậy, ngươi ghét lão già ta muốn nhanh chóng rời khỏi ta phải không a?" "Không phải, không phải, con cũng không muốn rời xa người đâu, người là sư phụ tốt nhất của con a." Đây chính là lời nói từ nội tâm của ta. Cũng chính vì có sư phụ nên ta mới có thể nâng cao được thực lực của mình như vậy. Chỉ mới gần một năm ta đã có thể trở thành tân thủ tịch sinh năm hai rồi. Nhìn thấy hình dáng vội vàng của ta sư phụ lại cười lớn hơn: "Ta chỉ đùa con thôi, nhanh đi thu thập hành trang đi, con có thể về nhà rồi. Trên đường đi phải cẩn thận nhé, mà có người đón con không vậy?" Ông biết nhà ta ở rất xa nên mới hỏi vậy. Quan Chi Tử
- "Có ạ, nhưng mà không biết ông có đến không nữa, chính là sư phụ tại sơ cấp ma pháp học viện trước của con đó." "À! có cớ họi ta thật muốn gặp ông ấy, hỏi xem ông ấy làm thế nào có thể dạy con có được cơ sở vững vàng như thế này." ( Bây giờ đương nhiên không được, vì Địch sư phụ không muốn người khác biết ta là học sinh của ông mà ) "Không cần đâu, không cần đâu." ta vội vã cự tuyệt Địch sư phụ, nếu mà ông hỏi được cách của sư phụ ma quỷ rồi đem ra đối phó với ta thì cuộc sống của ta về sau sẽ thảm a. "Cách dạy học của sư phụ đều cao minh hơn Tú sư phụ nhiều, không cần luận nữa, không cần luận nữa." Ta mau chóng vỗ mông ngựa ông. Nghe ta nói vậy Địch sư phụ quả nhiên cao hứng: "Đúng không? Ta không dạy sai ngươi a." Nhìn thấy hình dạng đắc ý của ông ta tiếp tục nói: "Đúng rồi, con phải đi rồi, để ta cho con cái này." "Sư phụ, người không cần cho con gì đâu, hồi trước người cho con bộ ma pháp bào đã là rất tốt rồi." Mặc dù ma pháp bào đối với phong ấn ma pháp của vô định phong ba không có tác dụng lớn nhưng đối với các ma pháp công kích bình thường khác cũng có lực phòng ngự rất mạnh rồi. "Ta không phải cho con thứ gì khác đâu, đây chính là của con đấy." Nói đoạn ông lấy từ trong ngực ra một tấm tử tinh tệ rất trân quý đưa cho ta. "Đây là cái gì vậy ạ?" Ta tò mò hỏi. "Trong tấm tử tinh này có chứa toản thạch tệ, Trên đại lục người có thể sở hữu cái này không nhiều đâu. Ta đã giúp con đem các tư liệu đặt vào trong này cả rồi, về sau không cần sửa đổi nữa cả. Bên trong đây chính là 100 toản thạch tệ tiền thưởng quán quân của con đó. Về sau khi cần dùng tiền thì cứ đưa nó ra là xong. Nó rất hữu dụng với con, hơn nữa lại không thể bị mất, phiến tử tinh này có thể dùng ma pháp triệu hồi để thu lại. Bình thường có thể thu nó vào trong cơ thể mình nữa." Thật xinh đẹp a, ta nhận lấy nó. Ta có tiền rồi, hơn nữa lại là một Quan Chi Tử
- số tiền không nhỏ a! Quá tuyệt vời. "Địch sư phụ, con đi rồi người nhớ phải bảo trọng, hết kỳ nghỉ con sẽ trở về ngay." Nói đoạn ta xoay người chạy về kí túc xá, phải thu thập hành trang chuẩn bị về nhà thôi. "Trên đường đi chú ý an toàn, về nhà không được lười nhác luyện tập ma pháp đấy." Phía sau ta còn vang lên tiếng dặn dò của Địch sư phụ. Chương 41 Ta giết người rồi Ta một đường chạy thẳng tới kí túc xá. Mấy gã đồng phòng đều không có mặt, phỏng chừng đã lên đường về nhà rồi! Ta thu thập mọi thứ của mình rất nhanh, ta cũng muốn về nhà a. Thu thập xong mọi thứ, ta đi tới bên tường, Mã Khắc vẫn còn chưa đi, thương thế của hắn chưa lành hẳn. Thấy ta tiến tới, Mã Khắc từ trên giường ngồi dậy. "Lão đại, ngươi đã về rồi à, thế nào, thân thể đã khôi phục hẳn chưa?" "Đã khỏi hẳn rồi, còn ngươi thế nào, ta đang chuẩn bị về nhà đây." Mã Khắc bắt tay ta nói: "Không có vấn đề gì cả, ta sẽ tốt thôi, ngươi nếu không tới đây thì chắc ta cũng đã đi rồi đấy!" "Thế học kỳ sau gặp lại, ta phải đi đây, ta chợt thấy nhớ nhà quá." "Ngươi chờ ta một chút, ta đi thu thập vài thứ rồi ta với ngươi cùng đi." Nói đoạn Mã Khắc quơ lấy vài đồ đạc rồi cùng với ta đi ra ngoài Quan Chi Tử
- túc xá. "Mã Khắc, Hải Nhật có qua đây không?" Dù sao ta vẫn chưa thực hiện lời hứa khiêu chiến với hắn mà. "Đã qua rồi, hắn hỏi thương thế của ngươi ra sao. Hắn cũng nói ngươi rất lợi hại phỏng chừng hắn cũng không nắm chắc thắng được ngươi nữa. Về sau vẫn còn cơ hội mà, không cần tiếc làm gì cả. Lần này biểu hiện của ngươi đã rất tốt rồi." "Ha ha, chờ hết năm học sẽ còn cơ hội tái khiêu chiến với hắn nữa." Đã tới cửa học viện, thời khắc chia tay cũng tới, "Bảo Trọng" ta vỗ vỗ vai hắn, Mã Khắc ánh mắt đỏ lên. "Lão Đại, sống cùng với ngươi một thời gian ta quả thực rất vui vẻ, ngươi cũng bảo trọng, nhà ta ở ngay thủ đô này. Học kỳ sau gặp lại nhé." "Được" Ta quay đầu đi rất nhanh, ta sợ mình lưu luyến không đi được. Đi chưa xa chợt nghe thấy có tiếng người gọi: "Trường Cung" Ta quay đầu lại nhìn người gọi, chợt xúc động vạn phần: "Tú sư phụ, người rốt cục cũng đến rồi, con còn tưởng rằng người không đến đón con nữa!" Tú sư phụ trông hơi già hơn một chút, chỉ có điều trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông cũng hiện ra một tia xúc động. "Ta sao lại không đến đây, đi thôi, chúng ta về nhà nào." Ta và Tú sư phụ bắt đầu lên đường về nhà. "Tú sư phụ, người có gặp ba ba mụ mụ của con không?" "Ta đã tới nhà của con một chuyến rồi, bọn họ vẫn khỏe mạnh, chỉ là nhớ con mà thôi, thế còn con ở học viện thế nào?" "Tốt lắm ạ, con nhập học khảo thí được đệ nhất nên học viện cho Quan Chi Tử
- con lên học năm hai luôn." "Thế à? Thế con có theo kịp mọi người không?" "Có chứ a, con còn kết bạn với được một bạn tốt nữa, hắn gọi là Mã Khắc." Ta thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện thú vị tại học viện. Dọc đường đi cùng với Tú sư phụ nói nói cười cười. Chỉ có điều ta không kể lại chuyện mình dùng sinh mạng cộng hưởng để cứu tiểu kim. Chuyện này ta không muốn để người thân biết. Tú sư phụ bây giờ biết Địch sư phụ nhận ta làm đồ đệ thì hâm mộ không thôi, liên tục kêu ta vận khí tốt. Ông dặn ta phải theo Địch sư phụ học thật chăm, còn nói Địch sư phụ là ma pháp sư đứng đầu tại đại lục, khen ta không biết có bao nhiêu hạnh vận nữa. Chúng ta đi trên đường rất ít nghỉ ngơi. Ở chỗ vắng người thì trực tiếp dùng "Di chuyển tức thời" chuyển di đi. Rất nhanh đã đi được hai phần ba lộ trình. Khi chúng ta tới một khu rừng không biết tên chợt xuất hiện một chút phiền toái. Từ trong rừng phóng ra hơn mười người, nhìn qua kẻ nào cũng rất hung hãn. Chúng chặn đường của chúng ta lại. Tú sư phụ liếc mắt với ta, nhỏ giọng nói: "Trường Cung, để sư phụ đi trước hỏi xem có chuyện gì, con ở chỗ này chờ ta." Nói xong thì đi ra phía trước. "Các vị đại ca, có chuyện gì thế?" Một tên đại hán bĩu môi: "Không có chuyện gì cả, chỉ là chúng ta dạo này có thiếu chút tiền muốn mượn ông một ít mà thôi. Nhìn hình dáng ông chắc cũng là một ma pháp sư phải không. Ông già rồi, ta khuyên ông không cần phản kháng, nếu không hắc hắc chúng ta sẽ không nhẹ tay đâu, ngoan ngoãn giao hết tiền trong người ra đây." "Các vị đại ca thiếu tiền, ta nơi này có 10 kim tệ, các vị đại ca cầm lấy uống tạm chén rượu, tha cho chúng ta được không." Đại hán cầm đầu lập tức giận dữ. "Ngươi cho bọn ta là đám ăn mày muốn phát tiền bố thí hả, không cần nhiều lời, mau giao hết Quan Chi Tử
- tiền của ra đây." Nói dứt lời hơn mười kẻ đồng bọn làm bộ như muốn xông lên. "Vâng vâng vâng, Các vị chờ một lát, tôi đi lấy tiền." Tú sư phụ bước nhanh tới bên cạnh ta nhỏ giọng: "Trường Cung, mấy tên cướp cạn này trên người ma pháp ba động không mạnh lắm, để sư phụ xem công phu của con luyện đến đâu rồi nào, đừng để sư phụ thất vọng nhé." "Cái gì? Để con lên á? Tú sư phụ, con không được đâu, hay là người lên đi." Lần đầu tiên gặp tình huống này ta quả có chút sợ hãi a. "Không được, ma pháp phải ở tại thật chiến mới có thể tiến bộ, sư phụ sẽ ở bên cạnh bảo vệ con. Cứ bạo gan mà tiến tới." Tú sư phụ lập tức vỗ ta động viên. Thật không hổ là ma quỷ sư phụ, ta biết chạy không được rồi, chỉ có thể giơ đầu ra chịu đánh mà thôi. "Các vị đại thúc, mọi người nhìn hình dáng chúng ta thế này đều không có tiền đâu, buông tha chúng ta được không?" "Nói ít thôi." Một bàn tay liền vươn tới chộp lấy ta. Ta theo phản xạ lập tức chuyển di lùi lại 5 mét, lập tức gia cấp cho mình vài ma pháp phòng ngự. "Ma pháp sư, tiểu tử này cũng là ma pháp sư, chúng huynh đệ cùng lên thôi." mười mấy đại hán cùng vọt tới chỗ ta. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Tới giờ ta vẫn chưa có kinh nghiệm thật chiến, ta tức khắc tinh thần hoảng hốt, tay chân hơi run. Mặc kệ, liều thôi, phải cho bọn chúng ăn đại ma pháp mới được. Ta lại dùng "di chuyển tức thời" thay đổi liên tục phương vị, sau đó ngâm xướng ma pháp công kích lợi hại nhất của mình. "Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, xin cho phép ta mượn lực lượng cường đại của mọi người, hãy để vô hạn ánh quang chiếu khắp đại địa, chiếu rọi đi." Quang Diệu Cửu Châu lấy ta làm trung tâm bắt đầu phát ra vòng sáng cường đại không gì cản nổi. "Oa, lại dùng đại ma pháp như vậy a." Ở cách đó không xa, Tú sư phụ lập tức chuyển di cách xa phạm vi ma pháp. Quan Chi Tử
- Vì không có kết giới bảo vệ, Quang Diệu Cửu Châu có thể phát huy hết giới hạn của mình, trong phương viên 200 mét tất cả đều bị quang mang chói mắt bao phủ. Mười mấy tên kẻ cướp kia dưới lực công kích cường đại lập tức hóa thành tro bụi. Ta đã dùng tới ma lực mạnh nhất của mình liều mạng phát huy cực điểm, bọn chúng chỉ mới chạm vào vòng sáng lập tức tan biến thành vô số tro bụi, biến mất hoàn toàn. Ta mơ hồ thu hồi ma pháp lực, Tú sư phụ lúc này cũng trở lại. "Trường Cung, ma pháp của con thật là mạnh a, vừa rồi là ma pháp gì vậy? Dọa ta một trận sợ quá, Đối phó với vài tiểu mâu tặc không cần dùng ma pháp mạnh nhưu vậy đâu, chỉ cần dùng Tiễn Quang là được rồi." "Con sợ quá mà, lúc đấy cũng chẳng nghĩ được gì ngoài quang diệu cửu châu. Đấy chính là ma pháp lợi hại nhất của con đó. Tú sư phụ, bọn họ đi đâu mất rồi?" Ta hoàn toàn không biết mình vừa mới giết người. "Bọn chúng đã sớm hóa thành cát bụi cả rồi. Học viện chỗ con quả thực quá mạnh mẽ a, mỗi người đều là một cao cấp ma pháp sư a." "Cái gì? Con giết người rồi sao?" Ta ngây người. "Bỏ đi, dù sao chúng cũng là kẻ xấu." Tú sư phụ an ủi ta một chút. Ta giết mấy kẻ đó không có sai, trước tiên bọn chúng là cường đạo, mà ta còn là một tiểu hài tử. Mấu chốt chính ta là một học sinh lương đống tại trung cấp hoàng gia ma pháp học viện, có một vài đặc quyền. Cuối cùng, ta cũng không thể để bọn chúng giết mình được, đúng không? hắc hắc Quan Chi Tử
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn