YOMEDIA
ADSENSE
Sứ mệnh lịch sử của Putin
161
lượt xem 44
download
lượt xem 44
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tài liệu Putin & sứ mệnh lịch sử kể về những câu chuyện về Tổng thống nga Putin. Thông qua những câu chuyện để làm nổi bật lên hình ảnh của vị tổng thống Nga, nhất là trong việc thực hiện sứ mệnh lịch sử của ông. Với các bạn chuyên ngành Lịch sử, Chính trị và yêu thích nhân vật lịch sử này thì đây là Tài liệu hữu ích.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Sứ mệnh lịch sử của Putin
- PUTIN & SỨ MỆNH LỊCH SỬ Tác giả: Alecxandr Olbich Người dịch: Nguyễn Kiều Diệp Nxb Công an Nhân dân, Hà Nội, 2004 Số trang: 486 Số hóa: hoi_ls 1. MOSKVA - KREMLI 2. VOLGOGRAD – DẤU HIỆU ĐÁNG LO NGẠI 3. VOLGOGRAD - CHUYẾN THĂM CỦA ĐẠI TÁ PLATONOV 4. MOSKVA - KÊU GỌI QUYẾT ĐẤU 5. VORONEZH - AEX - NGUY CƠ BỊ TẤN CÔNG 6. MOSKVA - THỬ THÁCH ĐIỆP VIÊN 7. VOLGOGRAD – BỨC ẢNH ĐÁNG NGỜ 8. VORONEZH - TRẠM Ô TÔ QUÂN ĐỘI BỊ BỎ HOANG
- 9. MOSKVA - ĐIỆN KREMLI 10. VOLGOGRAD - TÌM KIẾM NGƯỜI ĐỘI MŨ LƯỠI TRAI MÀU ĐEN 11. VOLGOGRAD - NGƯỜI THEO DÕI VRONXKI ĐI TÌM DẤU VẾT 12. MOSKVA - PUTIN THỬ VŨ KHÍ 13. VONONEZH - NGƯỜI ĐỘI TRƯỞNG CÔNG TRÌNH 14. GARA Ô TÔ QUÂN SỰ CŨ 15. VORONEZH ĐƯỢC BẢO VỆ 16. MOSKVA - CUỘC VIẾNG THĂM DINH TỔNG THỐNG PUTIN VÀO BAN ĐÊM 17. VOLGOGRAD - ĐIỂM TẬP TRUNG CỦA BỌN KHỦNG BỐ 18. MOSKVA - DINH TỔNG THỐNG PUTIN 19. VORONEZH - TRƯỚC GIỜ TẤN CÔNG 20. VORONEZH - TẤN CÔNG GARA Ô TÔ QUÂN SỰ CŨ 21. MOSKVA - CUỘC NÓI CHUYÊN BAN ĐÊM VỚI PATRUSEV 22. MOSKVA - ĐỒNG MINH BẤT NGỜ 23. MOSKVA - VỤ GIẢI PHÓNG VỊ TỔNG THỐNG NGA ĐẦU TIÊN KHỎI TAY NHỮNG KẺ MƯU PHẢN 24. MOSKVA - TU VIỆN SVIATO-DANILO, LỜI CẦU NGUYỆN 25. SÂN BAY “CHKALOV” - NGÀY MỔNG 10 THÁNG 8 26. ĐIỆP VIÊN GRU - ĐIỆP VỤ BẤT THƯỜNG 27. ĐỔ QUÂN Ở ĐỘ CAO 502 28. TRƯỚC GIỜ TẤN CÔNG - NGÀY 11 THÁNG 8 29. HỐ THỐI - DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI 30. BOCHAROV RUCHEI - 1 1 THÁNG 8 31. HỐ THỐI - 11 THÁNG 8 32. SAU KHI MẶT TRỜI LẶN
- 33. TRẬN ĐÁNH TRONG HẺM NÚI TỪ ĐÊM 11 ĐẾN 12 THÁNG 8 Tiêu đề: Re: Putin và Sứ mệnh lịch sử (Alecxandr Olbich) Gửi bởi: hoi_ls trong 09 Tháng Mười Một, 2011, 10:32:46 AM Mùa hè nóng nực năm 2000. Các sự kiện khủng bố nổ ra như vũ bão và hết sức bất ngờ. Tổng thống Vladimir Putin quyết định cùng đội đặc nhiệm đến Chesnia để tiêu diệt quân khủng bố đầu sỏ... Ông đã thực hiện điều đó và là người chiến thắng trở về. 1 MOSKVA - KREMLI Mây đen bao phủ thành phố và những cơn mưa bắt đầu trút nước. Dòng nước đục lờ đang sôi réo tràn lên hai bên vỉa hè, vì chưa kịp chảy vào những cống thoát nước đã quá đầy. Chiếc “Mercedes” chở đại tá Platonov rẽ về hướng cổng Borovizh thỉnh thoảng lại bị trượt, nhưng người lái xe già dặn đi cùng đại tá thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt ở Tadzưkistan, sau đó đến Chesnia, rất khéo léo giữ thăng bằng cho xe và họ bình an đến được cầu Gorbat. Barie đã bị kéo ra, và phần cuối còn trống của nó kéo đến tận lòng đường lát đá vuông.
- Một viên cảnh sát bước đến gần họ và chăm chú kiểm tra chứng minh thư của đại tá. Sau đó anh ta giơ tay lên chào và kéo barie ra, họ đi qua cầu và chạy về hướng điện Kremli. Ô tô chạy đến toà nhà đầu tiên của dinh tổng thống rồi đỗ lại. Platonov nhìn thấy biển số xe của các đồng nghiệp thuộc Cơ quan Phản gián MVD (Bộ Nội vụ Nga). Đúng lúc đấy đối diện cổng vào xuất hiện một chiếc “Volga” màu nhũ trắng có những vạch xung quanh trang nhã của Bộ trưởng Bộ quốc phòng, người mà trên nguyên tắc không bao giờ thay nhãn hiệu xe trong nước bằng nhãn hiệu nước ngoài. Đại tá gặp trợ lí tổng thống Tistov, Tistov nguyên là trợ lí của Elsin, - một người lịch sự, trông tráng kiện với đôi vai ngoại cỡ. - Anh ngồi đợi một chút - Tistov nói - Vladimir Vladimirovich, đang nói chuyện điện thoại. Nguyên soái Xergeev bước vào phòng khách, đại tá nhận thấy ông ấy có vẻ đang lo lắng, mặt ông đỏ và mồ hôi rịn ra khắp mặt. Ông cầm chặt mũ lưỡi trai trong tay, Platonov có cảm giác là cái mỏm lưỡi trai quá cao của nó sống một cuộc đời khác hẳn ông chủ của mình. Họ chào hỏi nhau. Xergeev để mũ xuống chiếc bàn con để tạp chí, còn bản thân ông theo thói quen của người già, quan sát rồi ngồi xuống ghế. - Có lẽ chúng ta đến đây là vì cùng một vấn đề? - ông hỏi Platonov. - Có thể! - Platonov vốn kín tiếng không biết ông được triệu hồi khẩn cấp
- đến gặp Tổng thống về vấn đề gì. Trong mọi trường hợp, tất nhiên không phải để trao đổi những cái bắt tay hữu nghị. Còn hai người nữa bước vào phòng khách, đó là Giám đốc cơ quan tình báo đối ngoại Zatonov và Bộ trưởng Bộ Nội vụ Rusailo. Cả hai vị quan chức cấp cao này đều mặc thường phục, và đeo hai cravat giống nhau, màu vàng có những đốm nâu. Nhưng không ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, vì họ được gọi đến đây và rõ ràng là đang lo lắng đứng trước cửa văn phòng tổng thống. Trợ lí đi vào để mời mọi người uống chút gì đấy, ông ra hiệu chỉ vào cái bàn con kê trong góc để đầy các loại đồ uống. Xergeev lẩm bẩm: “Điều này phải đấy”, rồi nặng nề đứng dậy, bước đến bên bàn để đồ uống. Đột nhiên bộ đồ pha lê ngân to, khoảnh khắc im lặng vụng về kéo đến, giống như khi đang ở trong bảo tàng, có một người khách tham quan nào đó đột nhiên hắt hơi không đúng lúc chút nào. Nhưng một hồi nhạc chuông phát ra từ những chiếc đồng hồ ở các nhà thờ điện Kremli ngân lên đã phá tan sự im lặng vụng về này... Cuối cùng cửa văn phòng tổng thống mở toang ra và trợ lí Tistov xuất hiện, đi sau ông là Tổng thống, vẫn cái dáng đi hơi uốn éo của mình bước vào phòng khách. Ông bắt tay chào mọi người, Platonov có cảm giác rằng dường như Tổng thống bắt tay ông lâu hơn những người khác một chút. - Mời các anh ngồi! - ông đưa tay chỉ về phía những cánh cửa để mở, sau lỗ cửa hiện ra một cái bàn làm việc lớn, hai mép bàn để hai biểu tượng của chính quyền: bên trái là cờ Liên bang Nga, bên phải là lá cờ của Tổng thống.
- - Lev Efghenevich - Putin quay sang nói với trợ lý - anh hãy liên lạc với giám đốc FCB (Cơ quan an ninh Liên bang) và bảo ông ấy đến đây... Khi tất cả đã ngồi vào quanh bàn, trên bàn cũng đặt những chai nước khoáng và những chiếc cốc pha lê, Tổng thống ngồi xuống và đặt hai bàn tay nắm lại lên mép bàn. Ông nhìn quanh một lượt, đại tá cảm thấy trong cái nhìn đó có điều gì là lạ và một chút cau mày kiểu trẻ con... - Các anh thử đoán xem, các vị tướng tá thân mến của tôi, tôi mời các anh đến đây để làm gì? - Putin chăm chú nhìn tất cả những người có mặt. Không ai trả lời. Mặt Xergeev đã bình thường trở lại. - Hôm nay là được tròn một năm chúng ta thực hiện chiến dịch chống khủng bố ở Chesnia - nguyên thủ quốc gia tiếp tục nói - và tôi, thật đáng buồn, chẳng có gì để chúc mừng chính mình và các anh cả... Đơn vị quân đội của chiến dịch đã hoàn tất, - ông đưa mắt nhìn Xergeev, - nhưng hoá ra lực lượng lại ít. Không hiếm những ngày trôi qua mà không bị chấn động bởi tiếng nổ của những trái bộc phá... Nhưng các anh thử tính xem, nếu nổ ở Sali và Gudermess, thì chính ở đây lại bị thiệt hại nhiều nhất... Tôi muốn nói đến chính trị... các khía cạnh đối nội và đối ngoại của lĩnh vực này... - ông ngừng lại một chút. - Tôi và từng người các anh đêm trước chiến dịch đã thoả thuận rằng tất cả các anh tin tưởng tôi và rằng chuyện này sẽ kết thúc và mùa xuân sẽ đến... Không một ai dài lời... Tôi thấy mùa hè sắp qua và tên Taipan phế nhân vẫn cứ sống, khoẻ mạnh và chỉ huy bọn chúng, mà đây chính là một cá nhân mạnh mẽ, nhất quán... Biểu tượng như lá cờ của tôi, - tất cả cùng ngoái đầu lại nhìn quốc huy ba
- màu bằng vàng - Baader, kẻ có ảnh hưởng cực lớn đối với khủng bố quốc tế, đến giờ vẫn sống ung dung... Hắn chính là thỏi nam châm hút bọn lính đánh thuê và những khoản tiền kếch xù về phía mình... Và chừng nào hai tên này còn, thì sẽ không có hoà bình và hạnh phúc cho dân tộc Chesnia. Không cả hoà bình cho Dagestan và người Oxeti, rất nhiều toà nhà cao tầng sẽ tiếp tục bốc hơi trong không khí, và các đoàn xe áp tải của chúng ta sẽ tiếp tục hi sinh... Tuy nhiên, bản thân các anh biết rõ điều này không thua kém gì tôi. - Tổng thống ngưng nói và đưa mắt nhìn tờ giấy để trước mặt mình. Tiêu đề: Re: Putin và Sứ mệnh lịch sử (Alecxandr Olbich) Gửi bởi: hoi_ls trong 09 Tháng Mười Một, 2011, 10:39:19 AM Tất cả những người đang ngồi bên bàn đều có cảm giác Tổng thống trực tiếp nói đến họ. Không khí có cái gì đó ngột ngạt và vụng về, dường như họ đã bị bắt quả tang khi đã làm việc gì thô lỗ. - Thưa Tổng thống, tôi xin phép được nói! - Xergeev đứng dậy, bụng tì vào mép bàn bóng loáng. - Nhất định rồi... Chúng ta tập trung ở đây để trao đổi ý kiến và tất nhiên, phải thông qua quyết định... Xergeev lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trán. - Tôi không muốn biện hộ - nguyên soái bắt đầu - nhưng tôi buộc phải. Theo tính toán của tôi, chúng ta đã bắn vào mỗi tên khủng bố một trăm
- viên đại pháo, năm nghìn viên đạn và năm trăm khẩu súng phóng lựu đạn... Tôi không nói về việc hỗ trợ không quân, đại pháo hay thiết giáp... Tóm lại, chúng ta đang chiến đấu với những bóng ma, chứ không phải những sinh vật có thân hình. Trên lí thuyết mà nói lẽ ra những băng nhóm như thế phải bị tiêu diệt từ lâu rồi, nhưng... Tổng thống đã đúng, bọn chúng vẫn tiếp tục hoành hành... - Anh dự đoán điều gì không? - Tổng thống hỏi. - Không thể gửi các xe tăng đến vùng núi, không quân thì được, và tôi cho rằng không cần phải đòi hỏi quân đội... Putin gõ gõ các ngón tay và chỉnh lại cái cravat hơi lỏng và bị nghiêng sang một bên. - Igor Dmitrievich, tôi sẵn sàng đồng ý với anh, nếu như không có một “chữ nhưng”. Tôi đã giao cho anh nhiệm vụ tiến hành chiến dịch chống khủng bố bằng Sắc lệnh kí ngày 25 tháng 8 năm 1999. Nghĩa là toàn bộ trách nhiệm được đặt lên vai quân đội và toàn bộ khối quân sự thuộc phạm vi quản lí của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng... Khuôn mặt dài ra của Xergeev lại đỏ lên. Nhưng khoảnh khắc lúng túng lại được phá vỡ: giám đốc FCB và trưởng cơ quan phản gián Petrakov bước vào. Họ xin lỗi cứ như là đi đến nhà hát muộn rồi tiến đến bên bàn ngồi vào những cái ghế còn trống. Trong khi đó Tổng thống lại tiếp tục nói. - Igor Dmitrievich, đây là tôi nói đến việc anh không thể bãi bỏ sắc lệnh của tôi, vì thế trách nhiệm tổng kết chiến dịch về cơ bản đặt lên vai Bộ
- trưởng Quốc phòng. Trong đó có cả việc tiêu diệt bọn đầu sỏ của các băng nhóm... Đồng thời tôi không tháo bỏ trách nhiệm của FCB, MVD và cơ quan phản gián vinh quang của chúng ta. Anh ngồi xuống đi... Xergeev vụng về và có vẻ luống cuống ngồi xuống ghế. Trên chiếc cổ ngắn của ông nổi rõ những đường máu, nó gây cho người ta cảm giác những tia máu sắp sửa phun ra. Ông cầm lấy tờ giấy nằm trên bàn, cây bút bi và bắt đầu viết một cách dứt khoát. Tay cầm bút bi của ông lia những đường rõ ràng. Khi viết xong, nguyên soái chuyền tờ giấy cho Platonov ngồi bên cạnh và gật đầu chỉ về phía Tổng thống. Platonov tò mò và chăm chú để ý đến từng chi tiết, ánh mắt lướt trên những dòng chữ viết tháu “Đơn xin từ chức... Tôi xin được từ chức... vì lí do sức khoẻ..." Khi tờ giấy được trình lên cho Tổng thống, ông không vội đọc ngay. Ông đã hiểu hết và không vội làm quen với những gì đòi hỏi phải phản ứng ngay tức thì. Ông đánh giá Xergeev như một nhà quân sự hàng đầu và hiểu rằng con người hoàn toàn không còn trẻ này phải gánh lên vai mình sức nặng khổng lồ như thế nào. Ông đã đánh giá đúng quyết tâm của ông ấy trong việc bảo vệ hạt nhân quân sự - các binh chủng tên lửa có ý nghĩa chiến lược. Vào đầu những năm 90 khi tất cả bị sụp đổ và phá huỷ, con người này đã cố gắng hết sức để giữ cho cái ô hạt nhân của đất nước luôn ở thế sẵn sàng chiến đấu. “Igor Dmitrievich, tôi không cho phép ông nghỉ một cách đơn giản thế - Tổng thống nghĩ thầm - Thực ra, tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra...” Ông bắt đầu đọc đơn của Xergeev. Có cái gì đó dường như là nụ cười hiện lên trong đôi mắt xanh của ông, tay phải của ông, dường như muốn che đi những gì được viết ra, đặt hẳn lên trang giấy.
- - Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể để bọn kẻ cướp đắc ý được. Anh nghĩ sao Igor Dmitrievich? - Câu nói của Tổng thống làm cho không khí bớt căng thẳng, và Platonov không chỉ cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi, mà ông còn cảm thấy chính Xergeev tóc muối tiêu cũng vậy. - Quỉ tha ma bắt, nóng vội bây giờ là ngu ngốc! - mắt Tổng thống tối lại - Bọn khủng bố chỉ mong chờ điều này để chúng ta ngồi ở dưới tầng cuối cùng mà đánh nhau... - Rút chiếc bút chì màu xanh ra khỏi ống cắm, Tổng thống gạch từng nét hết sức tự tin xoá tờ đơn xin từ chức. - Còn nếu quả thật anh thấy mình không ổn, thì hãy đi nghỉ lấy đôi ba tuần và đi câu cá ở Karelia... Hay là đến dinh tổng thống của tôi... - Tuân lệnh - Xergeev nói khẽ, ông lại đứng thẳng người lên. - Đôi khi, nhất là khi phải kí kết những báo cáo tổng hợp về những mất mát trong quân đội, thần kinh quả là quá sức chịu đựng... Tốt hơn hết là nghỉ ngơi, còn hơn là ngồi kí giấy báo tử... - Tôi tin... Vì thế chúng ta phải làm hết sức để nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho bè lũ kẻ cướp này - Tổng thống quay sang nhìn trưởng cơ quan phản gián Petrakov. - Boris Ilic, có bao nhiêu nhóm tác chiến tất cả? Và thiệt hại như thế nào? Petrakov cũng không còn trẻ nữa, nhưng khác với Xergeev ông trông vẫn còn sung sức. Mỗi sáng ông tập 60 động tác và bỏ ra 20 phút chơi cử tạ. Tóc ông đã ngả bạc, khuôn mặt hằn những nếp nhăn... Cựu chiến binh đã từng đánh chiếm cung điện của Amin1... Tất nhiên là ông đang chờ Tổng thống hỏi đến mình, nên thần kinh căng
- thẳng mặc dù bề ngoài không tỏ ra thế. Vì có gì để khoe khoang đâu: trong 12 nhóm điều tra tìm kiếm không một nhóm nào quay trở về căn cứ ở Khankal. Không một nhóm nào. - Báo cáo tổng thống, rất tiếc là kết quả không có gì để an ủi. Chúng ta đã bị thiệt hại nặng nề. - Vì sao? - Không tìm được bọn đầu sỏ. - Bọn chúng trốn trong rừng rậm Amazon à? - Nguyên thủ quốc gia hỏi rõ ràng có ý mai mỉa. Im lặng. Các nếp nhăn trên mặt Petrakov dường như nhíu hết lại. Rồi da mặt như căng bóng, mái tóc bạc dựng lên. - Tất nhiên không phải ở trong rừng rậm, mà ở trong “vùng xanh” của chúng... Trong những cái hang trông như tổ ong, nằm ở các sườn hẻm núi... Nhân tiện tôi xin nói, chúng ở sâu bên dưới tầng núi đá khoảng 35 mét, nơi mà không một quả bom nào đến được, mà có lẽ cả tên lửa nguyên tử cũng không... Thâm nhập lại gần chúng tạm thời cũng rất khó! - Petrakov cảm thấy bối rối khi nói ra từ “tạm thời” để cứu nguy cho mình. - Nguyên nhân là gì vậy? - Tổng thống lại hỏi. - Hệ thống báo tin... Tôi xin nói rằng không thể đi qua nổi. Đó là việc kết hợp những công nghệ liên lạc điện đài hiện đại với khả năng nguỵ trang kì
- lạ của bọn khủng bố tại địa phương... Tất cả được hoạt động để phát hiện ở những con đường còn cách rất xa hang ổ của bọn chúng... Chúng tôi đã mất 72 người, cuối cùng thì những tin khủng khiếp này đã được nói ra thành tiếng. - Không phải 72 người bình thường, là 72 chiến sĩ đặc nhiệm... những hình ảnh đẹp và niềm tự hào của cơ quan chúng ta... - Tổng thống nhìn những tờ giấy trước mặt. - Trước mặt tôi đây là báo cáo tổng hợp về những người đã hi sinh, đúng hơn là đi thực hiện nhiệm vụ nhưng không trở về: 72 người của cơ quan phản gián, 72 chiến sĩ, 12 điệp viên, trung tâm chống khủng bố mất 60 người... Không phải là nhiều để đi bắt vài tên đầu sỏ đấy chứ? Sắp tới chúng ta sẽ có cái để viết những mẩu chuyện tiếu lâm... Nhân tiện đây, Iuri Alekxeevich, - Tổng thống quay sang người đứng đầu cơ quan tình báo đối ngoại Zatonov. - Lần trước anh nói đến việc cử người của mình đến hang ổ của bọn khủng bố... Anh đã biết được gì về chúng chưa? ---------------------------------------------------------------------- 1.Idi Amin – Tổng thống độc tài nước cộng hòa Uganda, thập kỉ 80 Tiêu đề: Re: Putin và Sứ mệnh lịch sử (Alecxandr Olbich) Gửi bởi: hoi_ls trong 09 Tháng Mười Một, 2011, 10:42:12 AM Zatonov là một người tầm thước. Dái tai trái hơi xệ xuống do thói quen kéo tai trong những lúc khó khăn. Trên chiếc cằm nhẵn lộ ra một vết sẹo,
- dấu vết của dao cạo râu. - Nói về những đồng chí đã cố gắng đột nhập vào những băng nhóm khác nhau. Một trong số họ có tên lóng là Saigac, chúng tôi đã gửi cậu ấy đi để đụng độ với đội quân của Baader. Hẳn là ông hiểu tôi đáng nói về ai... Tất nhiên tất cả đều hiểu: Zatonov đang nói đến tên đầu sỏ của bọn khủng bố mà tất cả các cơ quan mật vụ của Nga đang săn lùng và kẻ mà trong hồ sơ điệp viên được viết với bí danh là Baader Tuyết trắng. - Số phận của người điệp viên đó thế nào? Liệu anh ta có thoát được không? - Tổng thống đặc biệt chú ý đến đoạn này của câu chuyện, vì bản thân ông hiểu trong một điệp vụ thì việc liên lạc kịp thời với điệp viên quan trọng đến mức nào. - Tạm thời thì chưa. Nhưng Saigac là một điệp viên rất triển vọng và cậu ấy hành động rất có tính toán để tìm ra hang gấu của Baader và loại bỏ hắn... Ở Gruzia cũng có một điệp viên của chúng ta đang hoạt động... Đó là Sultan... - Tôi rõ rồi, anh ngồi xuống đi... Tôi muốn các anh báo cáo cho tôi tất cả những gì đang xảy ra. Còn những điều sẽ xảy ra là bọn đầu sỏ còn sống và chúng đang hoạt động, chúng sẽ sống và sẽ làm cho các băng nhóm của chúng hoạt động. Chúng ta không còn thời gian nữa. Nhân dân đang mong chờ những hành động dứt khoát, mà tôi không thể từ chối vì tôi đã hứa rồi. Mọi chuyện cần phải kết thúc trước mùa đông. Các anh hãy bàn thật kĩ chuyện này, một tuần nữa chúng ta lại gặp nhau tại đây...
- Putin đứng dậy và mọi người hiểu rằng cuộc họp đã kết thúc. Nhưng khi Platonov đã bước ra đến cửa, Tổng thống ngăn lại: - Vadim Nikolaievich, hãy nán lại một phút. Anh ngồi xuống đây đi. Khi họ chỉ còn lại hai người, cặp mắt xanh của Putin nhìn đâu đó trong khoảng không rồi ông nói: - Giờ chúng ta chỉ có hai người: tôi - Tổng thống của một nước và anh - người đứng đầu trung tâm chống khủng bố... Trách nhiệm của chúng ta rất đặc biệt. Khi đặt tay lên tim mình anh hãy nói xem có phải chúng ta không đủ lí trí và sức mạnh để tiêu diệt những kẻ khốn kiếp này không? Platonov không thuộc số những người nóng vội. Ông định đứng lên nhưng Tổng thống đã đặt bàn tay rộng của mình lên vai ông. - Chúng ta có ý chí, và sức mạnh cũng không phải là ít, nhưng đang chiến đấu như quân thành Sparte1 - Platonov nói. - Chúng ta sẽ không giấu rằng đối với bọn khủng bố Chesnia, chúng ta là những kẻ xâm lược... - Tôi hiểu anh, nhưng anh hãy xét đến khía cạnh khác... Những người Sparte không chặt đầu ai, không bắt cóc kể cả kẻ thù của mình và hơn nữa không nổ tung nhà cửa của những người dân vô tội, không giết phụ nữ và trẻ em... Có khác nhau không? - Tất nhiên! Nhưng tâm lí của những kẻ li khai hoàn toàn khác... - Được rồi, tôi đồng ý, nhưng để làm gì? Tôi và anh không phải những
- chuyên gia tâm lí... Tuy nhiên có thể là lúc này chúng ta không có đủ yếu tố này. Các phương tiện truyền thông đại chúng của chúng ta ở khắp các góc phố phải kêu lên rằng: Không phải nước Nga đang tiến hành chiến tranh, mà bọn chúng khai chiến chống lại nước Nga. Cần phải nói điều này cho mỗi người mẹ Chesnia, mỗi người chị và người vợ hiểu để họ ngăn những người đàn ông của mình tham chiến. - Putin ngừng lại và quay sang người đối thoại: - Anh có mang theo bản đồ Chesnia không? - Vâng... - Platonov mở chiếc va li để cạnh chân ghế và lấy ra một tấm bản đồ khổ lớn được gấp làm tư. Ông trải nó lên bàn. - Anh hãy chỉ cho tôi xem, theo anh, Baader và đồng bọn của hắn có thể ở đâu? Cầm lấy cây bút bi trên bàn, Platonov vạch những đường bao quanh biên giới nước cộng hoà. - Theo tin tình báo... mà đây chính là thông tin báo cáo của nhóm tình báo quân đội thuộc cơ quan phản gián liên bang và FCB, Baader và ban tham mưu của hắn ẩn nấp đâu đó ở chỗ này, thuộc miền Nam nước cộng hoà, cách biên giới Gruzia khoảng 12 cây số. Không xa hẻm núi Panki. Chúng tôi đã mã hoá khu vực này, gọi là “ô vuông đỏ”... - Tại sao lại là màu đỏ? - Có thể các điệp viên đã liên tưởng nơi này với lượng máu mà tên Baader đã đổ ra... “ô vuông đỏ”, còn nếu định vị trên bản đồ thì gọi là “ô vuông E-9”.
- Tổng thống chăm chú quan sát chuyển động của “cây bút bi” trên tấm bản đồ và thầm tính toán. - Diện tích của ô vuông này là bao nhiêu? - Putin hỏi. - Nếu tính đến các thông tin mà bọn khủng bố đã trì hoãn rất khéo, diện tích này bằng 60 kilômét vuông. Tất cả các nhóm tình báo - tìm kiếm của chúng ta đã bị mất tích như chui vào trong lòng đất ở những nơi này. Thật chẳng vô lí khi gọi hẻm núi này là Hố Thối. Cả hai im lặng. Platonov gõ gõ đuôi bút lên tấm bản đồ, Tổng thống chăm chú quan sát lãnh thổ dẫn đến “ô vuông đỏ”. - Nghĩa là có thể đi qua ô vuông này trong vòng một giờ đồng hồ ở tốc độ bình thường? Nếu tính đến việc đột ngột phải đi qua địa phương là ba tiếng. Chúng ta còn tính ra “hệ số Chesnia” và hãy nhân với 10... Anh nghĩ sao, Vadim Nikolaevich - chúng ta sẽ làm xong việc trong vòng 30 tiếng? Platonov vốn không phải là người dễ ngạc nhiên trước chuyện như thế, nhưng khi nghe những lời Tổng thống nói từng đột da gà lạnh nổi khắp lưng ông. Ông nhìn dán mắt vào bản đồ, mà chính xác là nhìn vào một điểm, ở “Uruc- Mortan”... - Có thể tính toán về mặt số học. - Ổn rồi. Anh hãy chọn khoảng 10 - 12 người đáng tin cậy. Nhân tiện tôi
- hỏi, anh chọn người như thế nào - cá nhân anh chọn hay theo hồ sơ lí lịch? - Cả hai. Nhưng mỗi lần trước chiến dịch tôi đều lấy danh nghĩa cá nhân chuyện trò với từng người trong số họ... Xin lỗi Tổng thống, cần lựa chọn người trong số nào - điệp viên thuần tuý hay một nhóm đa dạng trong từng đơn vị... nghĩa là cả FCB, cả điệp viên, cả các sĩ quan đặc nhiệm của MVD... - Chọn một đội ngũ như thế nào là tuỳ anh xem xét, nhưng với một điều kiện... Đó phải là những người Sparte thực sự - và phải biết chiến đấu bằng sức mạnh của tinh thần. Anh cần bao lâu để làm việc này? - Hai tuần, không hơn đâu... Chúng ta có nguồn quân dự trữ xuất sắc. Một người Dagestan tên là Makhmut Izerbecov hàng ngày vẫn đến báo cáo xin đi đến hậu phương của bọn Chesnia. - Sao anh không gửi đi? - Chúng ta đã mất quá nhiều chiến sĩ giỏi nhưng vấn đề không chỉ ở chuyện này. Gia đình 8 người của Izerbecov đã bị giết trong chiến dịch Dagestan... Mong muốn trả thù không phải lúc nào cũng là người dẫn đường tốt... - Chưa hẳn thế! - Tổng thống cuộn tấm bản đồ. - Nếu điều này là công bằng thì luôn như vậy, và đây sẽ là động lực mạnh mẽ nhất... Anh hãy để ý đến chàng trai này, phải giúp cậu ta được thanh thản. - Tuân lệnh - Platonov đứng dậy và chờ phản ứng của tổng thống - Còn gì
- nữa không thưa Vladimir Vladimirovich? - Không, tạm thời thế là đủ... Anh hãy lên kế hoạch lịch trình đi chi tiết và theo quan điểm của anh thì những con đường nào có xác suất đến được “ô vuông đỏ”... Và tất nhiên cả đường lui nữa... - Vâng thưa Tổng thống, kế hoạch như thế tôi đã lên rồi... sáu phương án tất cả... - Hãy lập cả phương án thứ bẩy, chúng ta sẽ xem xét ở đó... - Tuân lệnh! Tôi có thể đi được chưa? Tổng thống bắt tay đại tá và họ chia tay nhau. “Liệu mình có quá nguyên tắc khi nói về lòng hận thù không nhỉ? - Tổng thống tự hỏi khi chỉ còn lại một mình. - Bọn khủng bố cũng biện minh cho những tội ác của mình bằng hành động báo thù và đôi khi bằng máu... Chẳng lẽ mình lại không giống chúng? Mình không muốn lập luận giống chúng... mà dù sao cứ để xem đã: đôi khi sự trả thù có thể là cách không tồi để đạt được mục đích... Hình như vị tổng thống thứ 12 của Hoa Kì Garfield đã nói đến điều này... Đừng đỏng đảnh, mình hãy nhớ đến những lời có cánh của ông ấy: “Tôi không bắt tay vào làm được việc gì vì hận thù. Nhưng tôi sẵn sàng làm được những gì có thể nhờ lòng tin vào tương lai”. Thông tin tình báo được báo về qua số điện thoại tác chiến ở Dusanba. Gửi Zakhar
- Theo thông tin của Tustun, nhân vật Đệ nhất sẽ đi từ Kangadar đến Chesnia để điều tra. Thời gian: từ ngày 10 đến hết ngày 15/08/2000. Mục đích là điều tra thị sát quân đội khủng bố dưới quyền của Baader và Taipan, cũng như việc chúng hoạt động trên lãnh thổ Chesnia. Hành trình đi: Kangadar - Tebris - Artvin (Iran). Con đường vận chuyển: qua Gruzia. Điểm đến cuối cùng: căn hộ - hang ổ tham mưu của Baader. Phương tiện đi lại: máy bay (trực thăng hoặc máy bay phản lực). Thông tin bổ sung sẽ đưa vào tài liệu báo cáo chuyển đến cho ông không muộn hơn ngày 30-31. Dervizh2 --------------------------------------------------------------------- 1. Sparte, một thành phố quốc gia Hi Lạp cổ, nằm ở phía Nam bán đảo Peloponnec. Sau cuộc chiến xảy ra vào thế kỉ 8-6 trước Công nguyên đã trở thành một quốc gia hùng mạnh. 2. Phân đội đặc nhiệm Dervizh thuộc cụm bẩy KGB, thường xuyên phối hợp hoạt động cùng đội đặc nhiệm Alfa. Tiêu đề: Re: Putin và Sứ mệnh lịch sử (Alecxandr Olbich) Gửi bởi: hoi_ls trong 09 Tháng Mười Một, 2011, 10:50:33 AM 2 VOLGOGRAD – DẤU HIỆU ĐÁNG LO NGẠI
- Ở thành phố anh hùng thời gian này trời nóng như thiêu đốt. Trên bầu trời rát bỏng không thấy bóng chim bay qua, người già và những người đau yếu không dám ra đường, còn giới trẻ thì bất chấp không gian ngột ngạt đang hăng hái trước ngưỡng cửa thi vào đại học. Một người đứng tuổi đội mũ rơm đã cũ và mặc áo phông đã bạc màu vì thời gian bước ra khỏi cổng toà nhà số 58 trên phố Pavlov. Ông ta đi đến gần cột đèn giao thông và không xem xét gì hết vượt qua đèn đỏ. Một chiếc “Honda” màu bạc suýt nữa thì đâm vào ông ta ở giữa phố. Ông ta chửi thể, dứ nắm đấm đe doạ. Cái túi lưới trong tay ông ta rung rung, rồi ông ta tiếp tục đi như chạy. Đi qua hai đại lộ nữa, ông ta dừng lại trên bậc thềm tam cấp khá rộng dẫn vào UVD (Cục Nội vụ). Đọc xong tấm biển đề ngoài, ông ta bước lên bậc thềm và đẩy cánh cửa nặng nề. Một người mặc áo lót thuỷ thủ, rõ ràng là đang rất vội, chạy bổ ra đâm sầm vào ông ta, thiếu chút nữa thì làm ông ta ngã, và gọi oang oang: “Taxi!”. Người cầm túi lưới đứng tránh sang một bên, lấy ngón tay day thái dương và đi thẳng vào trong Cục Nội vụ. Một cái đầu đội mũ lưỡi trai thò ra sau ô cửa sổ nhỏ, và ông khách quay sang hỏi: - Tôi có thể nói chuyện với ai? - Ông hãy giới thiệu về mình! - người thường trực đứng dậy, ông khách nhìn thấy một cảnh sát còn rất trẻ đeo quân hàm hạ sĩ trên vai. - Tôi là Kireev Piotr Iakimovich... Tôi cần phải nói chuyện với Giám đốc Sở của các anh...
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn