Thủy Hử - Hồi 38
lượt xem 30
download
Ðến nơi Trương Thuận tằng hắng một tiếng, thì các thuyền câu đều chống lại. Trương Thuận hỏi rằng : - Thuyền nào có lý ngư vàng ? Hỏi vừa dứt lời, thì có một người đáp rằng : - Thuyền tôi có mười mấy con . Trương Thuận liền lựa bốn con cá lớn, bẻ một nhánh dương mà xỏ mang, rồi liền đưa Lý Quì đem đi trước, còn Trương Thuận thì điểm soạn và dặn dò giá cả cho mấy người ấy bán, rồi mới đi thẳng lại Tỳ Bà đình đặng có trò chuyện với Tống...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Thủy Hử - Hồi 38
- Thủy Hử Hồi 38 Tầm Dương giang, Tống Giang ngâm phản thi Lương Sơn Bạc , Ðái Tôn truyền tin giả Ðến nơi Trương Thuận tằng hắng một tiếng, thì các thuyền câu đều chống lại. Trương Thuận hỏi rằng : - Thuyền nào có lý ngư vàng ? Hỏi vừa dứt lời, thì có một người đáp rằng : - Thuyền tôi có mười mấy con . Trương Thuận liền lựa bốn con cá lớn, bẻ một nhánh dương mà xỏ mang, rồi liền đưa Lý Quì đem đi trước, còn Trương Thuận thì điểm soạn và
- dặn dò giá cả cho mấy người ấy bán, rồi mới đi thẳng lại Tỳ Bà đình đặng có trò chuyện với Tống Giang . Tống Giang tạ rằng : - B làm chi nhiều lắm vậy, chừng một con cũng đủ rồi. Trương Thuận nói : - Vật nhỏ chút đỉnh chẳng đáng bao nhiêu, nếu huynh trưởng ăn chưa no, thì trở lại tiệm tôi mà ăn cơm . Bèn lấy tuổi tác phân chổ ngồi mà ăn uống với nhau . Lý Quì nói : - Tôi lớn tuổi hơn Trương Thuận, vậy tôi phải ngồi vị thứ ba. Trương Thuận cũng chịu ngồi vị thứ tư . Lại khiến tửu bảo lấy hai ve rượu Ngọc Xuân và các món hải vi đặng dưa cay. Trương Thuận dặn tửu bảo nấu canh hai con, nấu rượu một con, còn một con thì làm gỏi .
- Rồi đó bốn người ngồi lại ăn uống và đàm đạo cùng nhau. Khi đương đàm đạo, thì thấy có một người con gái mặc áo the, bước đến trước mặt bốn người ấy mà thi lễ rồi hát ó lên. Lúc ấy Lý Quì đương nói chuyện mà tỏ chí anh hùng của mình cho ba người ấy nghe, bị đứa con gái ấy hát ó lên làm cho đứt khúc chuyện ấy . Lý Quì nổi giận nhãy dựng lên rồi đứa hai ngón tay ra mà chỉ trên trán con gái ấy. Người con gái ấy kinh hải hét lên một tiếng, liền nhào xuống đất . Các người ấy đều bước lại xem, thì thấy con gái ấy má đào như đất , ngậm miệng không nói chi đặng. Chủ tiệm bước lại cản trở mà ng : - Các ông ôi ! Bây giờ biết liệu làm sao ? Nói rồi lại khiến tửu bão và tài phú xúm lại , kẻ thì đổ thuốc, người thì ngậm nước phun vào mặt người con gái ấy .
- Giây lâu người con gái ấy tĩnh lại, đở dậy xem thì thấy nơi trán có trầy hết một miếng da cũng bằng hai ngón tay của Lý Quì vậy . Vì đó cho nên người con gái ấy mới bất tĩnh nhơn sự. Khi ấy cha mẹ nó hay đặng Hắc Triền Phong đánh con mình như vậy thì mẹ nó cả kinh chạy tới thấy vậy sững sốt, không dám nói chi tới Lý Quì . Ðến chừng người con gái ấy tỉnh lại và nói chuyện đặng thì mẹ nó bới tóc và lượm nĩa lên cho nó. Tống Giang hỏi rằng : - Vậy chớ thiếm tên họ chi, quê quán ở đâu ? Người đàn là ấy nói : - Chồng tôi họ Tống quê ở Kinh sư, duy có mọt đứa con gái đây tên là Ngọc Liên, cha nó cũng có dạy hát đặng ít bài nên sai nó đến đây hát kiếm tiền, đặng có chi độ, còn như cớ sự vầy là cũng tại nó có tánh vội, không biết coi dèo, cho nên vị quan nhơn ấy mới nổi giận mà ra chuyện như vậy , song cũng may mà nó tĩnh lại đặng ,nếu không thì cũng đã liên lụy tới quan nhơn rồi. Tống Giang thấy người đàn bà ấy ăn nói hiền lành thì khiến rằng :
- - Thiếm cho người theo tôi mà lấy vài chục lượng bạc đặng có làm vốn nuôi con gái ấy rồi chọn chổ mà gả nó, đừng để nó làm nghề này nữa. Người đàn bà cả mừng, kế người chồng chạy lại, nghe đặng chuyện ấy thì thưa với Tống Giang rằng : - Tôi đâu dám trông nhiều như vậy. Tống Giang nói : - Tôi nói ra thì như rựa chém đất mà thôi. Hai vợ chồng người ấy tạ rằng : - Nếu đặng như vậy thì ơn ấy rất dày. Ðái Tôn trách Lý Quì rằng : - Cũng tại mi mà ca ca phải tốn bạc rất nhiều. Lý Quì nói : - Mới chỉ nó nhè nhẹ, ai dè dâu lại đến nổi như vậy. Con đó làm sao mà da non quá sức. Mấy người nghe nói đều cười ré . Trương Thuận khiến tửu bảo tính tiền .
- Tiểu bảo nói : - Chẳng hề gì không hề gì, cứ việc đi đi. Tống Giang không chịu mà rằng : - Ta mời anh em ta uống rượu mà lại để cho người chịu tốn sao ? Trương Thuận cũng đòi trã tiền mà rằng : - Không mấy thuở nhơn huynh tới một phen, khi nhơn huynh còn ở Sơn Ðông thì hai anh em tôi cũng đều muốn đến đó, song chưa đi đặng. Nay may gặp đặng nhau lẽ thì tôi phải tạm dùng lễ bạc mà thết đãi nhơn huynh có đâu dám để cho nhơn huynh trả. Ðái Tôn nói : - Trương nhị ca nói như vậy cũng phải. Thôi, Tống huynh hãy bằng lòng đi. Tống Giang nói : - Nếu Trương hiền đệ chịu trả hôm nay thì ngày khác tôi phải đải lại một tiệc.
- Trương Thuận cả mừng, bèn trả tiền cho tửu bảo rồi xách hai con cá đi với Tống Giang, Ðái Tôn và Lý Quì. Còn người họ Tống đó cũng theo Tống Giang lảnh hai mươi lượng bạc ấy. Lảnh đặng rồi thì cả mừng từ tạ trở về. Tống Giang lấy thơ của Trương Hoành trao cho Trương Thuận, rồi lại lấy năm chục lượng bạc trao cho Lý Quì nói rằng : - Hiền đệ hãy lấy bạc nầy xài. Lý Quì mừng rỡ, lấy bạc , từ giả ra đi . Ðái Tôn và Trương Thuận cũng từ giả trở về nhà . Khi mấy người ấy về rồi thì Tống Giang đem cá cho Quản dinh rồi trở về phòng an nghĩ . Ðêm ấy Tống Giang vì lạ miệng ăn cá nhiều lắm , cho nên đau bụng làm tả cho đến vài chục lần . Các người trong dinh đều xúm lại lo thang thuốc và săn sóc cho Tống Giang.
- Ngày thứ Trương Thuận vì thấy Tống Giang ưa cá lý ngư vàng, cho nên đem hai con cá cho Tống Giang. Té ra tới nơi thấy Tống Giang đau bụng làm tã nằm xuôi xị . Trương Thuận muốn đi rước thầy Tống Giang nói : - Vì tôi tham vật lạ miệng ăn lý ngư rất nhiều, cho nên mới đau bụng và tã như vầy, vậy xin hiền đệ làm ơn ra tiệm mua cho tôi một thang "Chỉ tã lục hỏa" về cho tôi uống , còn hai con cá ấy, thì đem cho Quản dinh và Sai phát. Trương Thuận vâng lời, đem cá cho hai người ấy và đến tiệm hốt thuốc đem về cho Tống Giang uống, rồi mới từ giả ra về . Ngày thứ, Ðái Tôn mua rượu thịt rồi đi với Lý Quì, đem đến Sao sự phòng đặng có ăn uống với Tống Giang. Té ra Tống Giang mới lành, không dám ăn uống rượu thịt ấy . Ðái Tôn và Lý Quì dọn ra ăn uống no say, đến chiều mới trở về . Tống Giang an nghĩ đặng năm sáu ngày, sức đã khôi phục thì có ý trông Ðái Tôn, song trông trọn ngày ấy cũng không thấy Ðái Tôn tới .
- Ngày thứ, Tống Giang ăn cơm sớm mai rồi, thì lấy bạc bỏ vào túi, khóa cửa rồi đi thẳng vào thành mà tìm Ðái Tôn. Ðến nơi thì gia nhơn của Ðái Tôn thưa rằng : - Viện trưởng không có vợ con nên vào chùa Quan Âm tại trước miếu Thành hoàng mà ở đở . Tống Giang nghe nói, tìm đến đó, thấy cửa phòng đã khóa rồi, bèn trở lại tìm Hắc Triền Phong. thì người ta cũng nói rằng : - Ối thôi , a chẳng khác chi "Thần không đầu" đụng đâu ở đó chẳng có sự sản , cũng chẳng có vợ con chi hết ; cho nên bây giờ không biết va ở đâu mà chỉ . Tống Giang lại đi tìm kiếm Trương Thuận , té ra hỏi thăm thì họ nói rằng : - Trương Thuận trong làng cách thành nầy cũng xa, hễ đến người bán cá thì va ra đây mà bán, mản giờ rồi thì va đi dạo xóm mà đòi tiền chịu. Vì vậy cho nên không biết va đi phía nào mà chĩ.
- Tống Giang thấy nói như vậy thì đi thẳng ra ngoài thành đặng hỏi thăm, song hỏi cũng không ra, bèn đi thơ thẩn dựa mé sông mà xem giang cảnh. Ði đến một chổ tửu lầu ngước mặt ngó lên xem thì thấy trước cửa lầu ấy có cặm một cây cờ bằng vãi xanh, cờ ấy có đề năm chữ "Tầm Dương giang chánh khố". Tên cữa lại có một tấm bảng đề ba chữ lớn : "Tầm dương lâu". Tống Giang xem rồi nghỉ thầm rằng: - Khi ta còn ở bên Huy thành huyện thì nghe thiên hạ đồn rằng : Tại Giang châu có Tầm Dương lầu là tốt hơn hết. Té ra chổ nầy là Tầm Dương lầu đây . Ðã biết rằng ăn uống một mình không vui gì , song đến đây rồi lẻ nào lại bỏ qua mà không vô, vậy hãy lên lầu đặng có xem chơi cho biết. Nghỉ như vậy bèn bước vô tiệm mà đi thẳng lên lầu , thấy có một đôi liễn như vầy : Thế gian vô tỷ tữa (rượu thế gian khôn sánh.) Thiên hạ hữu danh lầu (lầu thiên hạ có danh .)
- Khi Tống Giang lên đến lầu rồi, thì bước thẳng lại cửa sổ chiếm một cái bàn, ngồi day mặt ra sông mà xem giang cảnh. Tữu bảo lên lầu hỏi rằng : - Vậy chớ khách quan muốn uống rượu một mình hay là có đãi khách ? Tống Giang nói : - Ta muốn chờ hai người khách mà chưa thấy lại, vậy ngươi hãy đem lên một ve rượu, bánh trái hay là vặt chi cũng đặng ; miễn là có đó cho ta uống rượu, còn cá thì ta không ăn. Tửu bảo vâng lời, xuống lầu bưng lên một ve rượu Lam kiều phong nguyệt, một dĩa thịt dê, một dĩa thịt ngỗng, một dĩa thịt gà và các thứ bánh trái. Tống Giang xem thấy như vậy thì mừng thầm mà rằng : - Tuy mình là người tù tội mặc lòng, nhưng phát phối đến đây , xem đặng phong cảnh Giang châu rất đẹp, lại đặng biết mùi ngon vật lạ trong xứ này thì cũng lấy làm khoái chí lắm. Uỗng thay, uống rượu có một mình không lấy chi làm vui .
- Bèn rót rượu mà uống. Giây lâu cũng đã xoàng xoàng thì lại nghĩ rằng : - Khi ta ở bên Sơn Ðông cũng là Lại mục xuất thân, làm bạn toàn là anh hùng hảo hớn trong giang hồ tuổi đặng trên ba mươi rồi, mà công bất thành đanh bất toại , duy có một chút tiếng đồn là người trọng nghĩa khinh tài mà thôi . Ðến nay lại rủi ro bị thích tự nơi mặt , bị phát phối đến đây, lìa quê quán, cách cha mẹ anh em như vầy, chưa biết ngày nào mới trùng phùng đặng. Nghĩ như vậy bèn rơi lụy mà than dài, rồi lại muốn làm một bài thơ tã cảnh sầu ấy . Bèn kêu tửu bảo mượn vết mực đặng có làm thơ . Tửu bão vâng lời xuống lấy viết mực lên . Tống Giang day mặt ngó vào vách thì thấy có thơ từ của người ta đã đề trên vách cũng nhiều . Tống Giang mới nghĩ rằng :
- - Vậy thì ta làm một bài Tây Giang nguyệt từ tại vách nầy đặng làm dấu tích, ngày sau ta có vinh hiển trở lại chốn nầy thì cũng còn bút tích của ta đây . Nói vừa dứt lời , kế có tửu bảo đem viết mực lên. Tống Giang cầm viết đề nơi vách rằng : Từ trau giồi kinh sữ Lớn lên cũng có mưu mô Khác nào cọp mạnh dựa nổng gò Giấu nhẹm vút nanh mà nhịn nhục Rủi lại mặt má thích tự Ra thân phát phối Giang châu Mai sau nếu trả oán thù Giòng nước Tầm Giang máu đỏ
- Tống Giang viết đi đọc lại thì cả mừng cười lớn lên, rồi lại rót rượu uống, đến nổi rượu hừng chí mà ngâm nga múa tay múa chơn, rồi lại làm một bài thơ tứ tuyệt nối theo bài Tây Giang nguyệt từ ấy Thơ rằng : Nghĩa khí ghi lòng chịu án đồ Dạ thì Ðông địa, thịt thì Ngô Sau dầu đặng toại thành vân chí Chê bấy Huỳnh Sào chẳng trượng phu Tống Giang viết rồi lại để năm chữ lớn nơi sau bài thơ ấy rằng : Huy thành Tống Giang tác. Viết rồi thì quăng viết nơi bàn ngâm nga một hồi, rồi lại uống rượu nữa . Uống cho đến nổi say mèm, mới kêu tửu bảo tính liền, rồi bước xuống thang lầu đi chơn cheo chơn nai trở về Lao sự phòng , nằm dụi xuống đó ngủ một giấc cho đến canh năm mới tĩnh, thì đã quên hết mọi việc nơi Tầm Dương lầu rồi. Ngày ấy Tống Giang dả dượi không đi đâu đặng.
- Nói về phía bên kia sông Giang châu tại có một cái thành kêu là Vô Vi quán, chổ ấy là một chổ quê mùa song có một người Thông phán tên là Huỳnh Văn Bĩnh, ăn học thông thái, song có tánh a dua và ăn ở hẹp hòi lắm, cứ ganh hiền ghét ngõ, mong lòng làm hại những kẻ hơn mình, vì vậy cho nên những người ở gần lối đó ai nấy đều gớm mặt, chúng chúng thảy biết danh. Từ khi Tri phủ Thái cửu đến trấn chổ ấy , Huỳnh Văn Bĩnh biết là con quan Thái Sư, cho nên thường hay qua sông thăm viếng Tri phủ, kiếm chuyện phùng nghinh, lựa lời xu phụ, đặng có cậy tiến dẫn cho mình thăng chức. Ngày ấy cũng là mạng vận Tống Giang đến cơn thọ khổn cho nên mới khiến Huỳnh Văn Bĩnh ngồi buồn, không chi tiêu khiển đặng. bèn khiến gia đinh sắm sanh lễ vật đặng có dọn thuyền qua sông viếng thăm Tri phủ. Qua vừa đến dinh, nghe Tri phủ mắc đải tiệc thì không dám lên, bèn khiến gia đinh dời thuyền lại Tầm Dương lầu mà đậu . Ðến nơi, Huỳnh Văn Bĩnh lên lầu xem chơi thì thấy trên vách có nhiều bài thơ rất hay, cũng có nhiều bài thơ rất dở . Huỳnh Văn Bĩnh vừa xem vừa cười rằng : - Thiệt là cẩu vỉ thục chiêu đó .
- Xem lên đến bài Tây giang nguyệt từ và bài thơ tứ tuyệt của Tống Giang thì cả kinh mà rằng : - Thơ nầy thiệt là phản thi mà ai lại dám cả gan đề tại vách này ? Xem đến phía sau thấy có năm chữ : Huy thành Tống Giang tác, thì Huỳnh Văn Bĩnh nghĩ rằng : Ta cũng từng nghe tên Tống Giang nầy, song không cố ý đến làm chi, cho nên chưa biết, chắc là một tên tiểu lại mà thôi . Bèn kêu tửu bão lã hỏi rằng : - Hai bài thơ này là của ai làm ? Tửu bão thưa rằng : - Có một người đến đây uống rượu một mình, rồi lại hứng chí làm bài thơ ấy. Huỳnh Văn Bĩnh hỏi : - Người ấy diện mạo ra thể nào ? Tửu bảo nói : - Người ấy trên mặt có thích tự , tôi định chắc là tội nhơn trong Lao thành; da đen, mình lùn và mập mạp.
- Huỳnh Văn Bĩnh nói : - Phải rồi . Bèn xin một tờ giấy, mượn viết mực chép lại hai bài thơ ấy bỏ vào túi rồi dặn tữu bão rằng: - Ðừng chùi hai bài thơ này nhé ! Bèn bước xuống lầu về thuyền mà nghĩ . Ngày thứ, ăn cơm sớm mai xong rồi thì Huỳnh Văn Bĩnh khiến gia đinh gánh lễ vật đi với mình đến dinh Tri phủ vừa lúc Tri phủ bải hầu, mới vào hậu đường hay đặng Huỳnh Văn Bĩnh đến thì khiến người mời vào đó mà trò chuyện. Huỳnh Văn Bĩnh dâng các lễ vật, rồi mới thưa rằng : - Hôm qua tôi đến viếng ngài, thấy trong dinh đương đải tiệc nên không dám vào, ngày nay tôi mới đến đây . Tri phủ nói : - Thông phán là người tâm phúc , dẫu có vào trong lúc đải tiệc đi nữa thì cũng chẳng hề gì.
- Bèn khiến quân hầu pha trà cho Huỳnh Văn Bĩnh uống. Uống trà rồi Huỳnh Văn Bĩnh hỏi rằng : - Hổm rày Thái sư có sai người đến đây chăng ? Tri phủ nói : - Người mới gởi lại đây hai phong thơ . Huỳnh Văn Bĩnh hỏi : - Người có nói bên Kinh sư có việc gì lạ chăng ? Tri phủ nói : - Người có nói trong thơ rằng : Mới đây có quan Tư Thiên Giám xem sao, thấy sao Cang chiếu nơi Ngô, Sở , chắc có người nào dấy loạn tại Giang châu . Vậy phải tra xét mà trừ khử . Vả lại con nít ngoài chợ có hát bốn câu rằng : Hao quốc nhơn gia mộc, đao binh điểm thủy công, tung hoành tam thập lục, bá loạn tại Giang Ðông. Vì vậy cho nên cha tôi dặn tôi tra xét trong địa phận cho lắm. Huỳnh Văn Bĩnh ngẫm nghĩ giây lâu rồi cười rằng : - Việc nầy cũng là việc tình cờ .
- Bèn thò tay vào túi lấy bao thơ của mình đã chép nơi Tầm Dương lầu, trao cho Tri phủ mà rằng: - Việc ấy mối tại nơi đây . Tri phủ xem thơ rồi nói : - Thơ này là thơ phản, sao Thông phán lại có ? Huỳnh Văn Bĩnh thưa rằng : - Hồi hôm tại không dám vào dinh, khiến trẻ chèo thuyền lại đậu gần Tầm Dương lầu . Khi ấy tôi lên lầu xem chơi thì thì nơi vách phấn có bài thơ nầy . Tri phủ hỏi : - Người nào làm bài thơ ấy ? Huỳnh Văn Bĩnh nói : - Phía sau có đề năm chữ : Huy thành Tống Giang tác đó, thì rỏ ràng là của họ Tống tên Giang, ở tại Huy thành. Tri phủ nói :
- -Họ Tống lên Giang là ai ở đâu kìa ? Huỳnh Văn Bĩnh nói : - Ðó, nó có viết rõ ràng rằng : Rủi lại mặt mày thích tự ra thân phát phối Giang châu . Như vậy đó thì chắc là tội nhơn phát phối nơi lao thành. Tri phủ nói : - Một tên tù phát phối mà làm phản nổi gì ? Huỳnh Văn Bĩnh nói : - Tướng công chớ khá khi nó , khi nảy tướng công nói trong thơ Thừa Tướng có nói câu hát của con nít thì đã hiệp với chuyện là người nầy rồi . Tri phủ nói : - Sao Thông Phán lại biết ? Huỳnh Văn Bĩnh nói : - Hao quốc nhơn gia mộc , nghĩa là : Cái người làm hao tổn tiền lương của nhà nước thì là chữ Gia lại có chữ Mộc . Tướng công hãy nghĩ đó mà coi trong chữ Gia mà có chữ Mộc thì chưa phải là chữ Tống sao ? Còn câu thứ hai , đao binh điểm thũy công . Nghĩa là người ấy lấy việc binh đao , thì là
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn