<br />
<br />
PHẦN III<br />
8:32 <br />
SÁNG THỨ NĂM<br />
Thời gian là một ông thầy vĩ đại, <br />
nhưng bất hạnh thay <br />
ông thầy này giết chết <br />
mọi học trò của mình<br />
- LOUIS-HECTOR BERLIOZ -<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
Chương 34<br />
Chỉ còn lại hai người, Rhyme và Sachs nhìn các bảng chứng cứ – những thứ được thu<br />
thập trong cả vụ bê bối tham nhũng quán Thánh James lẫn vụ Thợ Đồng Hồ.<br />
Sachs đang rất cố gắng tập trung, nhưng Rhyme biết cô như phát điên lên. Họ thức<br />
khuya và trao đổi về những gì vừa xảy ra. Chuyện tham nhũng cũng đủ tồi tệ rồi, tuy<br />
nhiên cái thực tế là chính cảnh sát giết cảnh sát khiến cô thậm chí thêm chấn động.<br />
Sachs tuyên bố cô vẫn chưa quyết định việc rời khỏi lực lượng, nhưng một vẻ trên<br />
gương mặt cô nói cho Rhyme biết rằng cô sẽ ra đi. Rhyme còn biết cô đã có vài cuộc trao<br />
đổi trên điện thoại với công ty Argyle.<br />
Chẳng nghi ngờ gì nữa.<br />
Lúc này, Rhyme liếc nhìn tờ giấy nhỏ hình chữ nhật màu trắng nằm bên trong chiếc<br />
cặp tài liệu đang mở: cái phong bì đựng lá thư xin thôi việc của Sachs. Tựa ánh sáng chói<br />
lọi của vầng trăng tròn đẩy trên bầu trời tối thẫm, màu trắng của cái phong bì khiến người<br />
ta lóa mắt. Hầu như không thể nhìn thấy nó rõ ràng, hầu như không thể nhìn thấy bất cứ<br />
thứ gì khác.<br />
Rhyme ép buộc bản thân mình không nghĩ về nó và quay lại nhìn các bảng chứng cứ.<br />
Gerald Duncan đang đợi bị buộc tội bởi những hành vi vi phạm pháp luật của anh ta,<br />
tất cả chỉ là những vi phạm nhỏ (Phân tích ADN cho thấy máu ở dụng cụ cắt hộp, ở chiếc<br />
veston vớt được dưới cảng và máu đọng trên cầu tàu là của chính Duncan, mảnh móng tay<br />
bị tước ra cũng hoàn toàn phù hợp).<br />
Vụ án tham nhũng đồn cảnh sát khu vực 118 đang tiến triển chậm chạp.<br />
Đã có đầy đủ bằng chứng để truy tố Baker và Wallace, cũng như Toby Henson. Đất<br />
lấy tạo hiện trường vụ Sarkowski và các mẫu Sachs thu thập từ ngôi biệt thự ở<br />
Westchester của Creeley phù hợp với các dấu vết được tìm thấy trong nhà Baker và<br />
Henson. Tất nhiên, họ phát hiện ra sợi vải khiến Baker liên quan đến cái chết của<br />
Creeleey, nhưng họ còn phát hiện ra những sợi vải tương tự trên con thuyền của Wallace.<br />
Henson sở hữu đôi găng tay da mà đặc điểm bề mặt phù hợp với các dấu vết được tìm thấy<br />
ở Westchester.<br />
Nhưng bộ ba đối tượng này không hợp tác. Bọn họ không chấp nhận bất cứ đề nghị<br />
thương lượng nào, và chẳng chứng cứ nào cho thấy còn ai khác dính líu vào nữa, kể cả hai<br />
cảnh sát gác bên ngoài cái câu lạc bộ khu East Village kia, hai người này khẳng định rằng<br />
mình vô tội. Rhyme thử để Kathryn Dance tấn công bọn họ, nhưng bọn họ không chịu nói<br />
bất cứ điều gì.<br />
Rhyme tự tin là rốt cuộc thì anh sẽ có thể phát hiện ra tất cả các đối tượng ở đồn 118<br />
và khởi tố bọn chúng. Tuy nhiên, anh không muốn chờ đợi tới cái lúc “rốt cuộc thì”, anh<br />
muốn đạt được điều ấy ngay bây giờ. Như Sachs đã nhận xét, những cảnh sát khác thuộc<br />
<br />
đám tụ tập tại quán Thánh James có thể đang lên kế hoạch thủ tiêu thêm nhân chứng – có<br />
thể thậm chí mưu sát lần nữa cô và Pulaski. Cũng có khả năng một hoặc một số kẻ đang<br />
ép buộc Baker, Henson và Wallace giữ im lặng bằng cách đe dọa gia đình bọn họ.<br />
Bên cạnh đó, Rhyme còn được đề nghị tham gia các vụ án khác nữa. Anh đã nhận một<br />
cuộc điện thoại thông báo về một vụ việc – nhân viên mật vụ FBI Fed Dellray (tạm thời<br />
thoát khỏi địa ngục của các vụ tội phạm tài chính) trình bày rằng vừa xảy ra một vụ đột<br />
nhập và cố ý gây hỏa hoạn ở Viện Quốc gia và tiêu chuẩn và công nghệ ở Brooklyn. Thiệt<br />
hại không nghiêm trọng nhưng với ý nghĩa thường trực về khủng bố trong đầu óc hết thảy<br />
mọi người, bất cứ vụ đột nhập cơ quan chính phủ nào đều được quan tâm. Các nhân viên<br />
FBI muốn Rhyme hỗ trợ về mặt giám định vật chứng. Anh muốn nhận lời, tuy nhiên muốn<br />
hoàn thành vụ đường dây tống tiền Baker – Wallace trước.<br />
Một liên lạc viên đem đến hồ sơ về vụ nhà doanh nghiệp bạn Duncan bị giết, do sự sắp<br />
đặt của Baker vì người đàn ông này không chịu nộp tiền. Hồ sơ vẫn đang được mở –<br />
không có thời hiệu cho việc điều tra – nhưng không có tiến triển gì suốt một năm qua.<br />
Rhyme hy vọng tìm thấy manh mối nào đó trong vụ án có thể giúp đỡ họ xác định những<br />
đối tượng ở đồn cảnh sát khu vực 118.<br />
Đầu tiên, Rhyme đến bộ phận lưu trữ của tờ Thời báo New York và đọc bài mô tả<br />
ngắn về cái chết của nạn nhân, Andrew Culbert. Nó chẳng cung cấp thông tin gì khác<br />
ngoài việc anh ta là một nhà doanh nghiệp tới từ Duluth và bị giết trong một trường hợp<br />
có vẻ là cướp của ở khu Midtown. Không phát hiện ra đối tượng tình nghi nào. Không<br />
thấy tiếp tục đưa tin.<br />
Rhyme bảo Thom đặt bản báo cáo điều tra vào chiếc giá có chức năng giở trang và nhà<br />
hình sự học bắt đầu đọc. Như lệ thường, đối với một vụ án chưa giải quyết xong, các đoạn<br />
ghi chú được viết tay bởi một vài người, vì cuộc điều tra cứ được chuyển từ người này<br />
sang người khác – với nhiệt tình càng ngày càng giảm đi. Theo báo cáo khám nghiệm hiện<br />
trường, hầu như không có dấu vết, không có vỏ đạn (nạn nhân chết do hai phát súng bắn<br />
vào trán, đạn cỡ 38, nhưng khảo sát đường đạn những khẩu súng tịch thu của Baker và các<br />
cảnh sát khác đồn 118 thì thấy không phù hợp).<br />
“Em đọc danh mục khám nghiệm hiện trường chưa?”, Rhyme hỏi Sachs.<br />
“Để xem nào. Đây”, cô nói, nhấc tờ giấy lên. “Em sẽ đọc.”<br />
Rhyme nhắm mắt lại để có hình dung rõ hơn về mỗi vật.<br />
“Ví”, Sachs đọc. “Một chìa khóa phòng khách sạn St.Regis, một chìa khóa quầy bar<br />
mini, một chiếc bút hiệu Cross, một máy PDA[73], một hộp kẹo gôm, một tập giấy nhỏ<br />
với những chữ Phòng vệ sinh nam ở tờ trên cùng. Tờ thứ hai ghi Chardonnay. Chấm hết.<br />
Thám tử chính thuộc bộ phận Án mạng là Ron Repetti.”<br />
Phát điên lên được.<br />
Vừa lắng nghe ca sĩ hát nhạc blue Blind Lemon Jefferson hát ca khúc See That My<br />
Grave Is Kept Clean qua máy iPod, Kathryn Dance vừa chằm chằm nhìn chiếc vali của<br />
mình, căng phồng, không chịu đóng hẳn lại.<br />
Tất cả những gì mình mua là hai đôi giày, mấy món quà giáng sinh… ơ, ba đôi giày,<br />
một đôi gót thấp. Đôi này coi như không chiếm chỗ. Ôi, rồi lại chiếc áo len. Chiếc áo len<br />
<br />
là cả vấn đề.<br />
Dance rút nó ra. Và thử lại. Những cái móc chỉ bập vào nhau nửa chừng, khoảng dăm<br />
bảy phân.<br />
Điên lên được…<br />
Mình phải làm sao trông cho thanh lịch. Dance tìm thấy chiếc túi dùng đựng đồ để<br />
người phục vụ phòng khách đem đi giặt, trút vào đấy quần bò, một bộ vét, những cái cuốn<br />
tóc, lũ bít tất dài và chiếc áo len to đùng, xấu xí. Cô thử đóng vali một lần nữa.<br />
Tách.<br />
Chẳng cần đến thấy phù thủy nào cả.<br />
Máy điện thoại trong phòng đổ chuông và nhân viên lễ tân thông báo rằng Dance có<br />
khách.<br />
Vừa kịp.<br />
“Mời họ lên”, Dance nói, và năm phút sau, Lucy Richter đã ngồi trên chiếc đi văng<br />
nhỏ trong phòng cô.<br />
“Chị muốn uống gì không?”<br />
“Không, cảm ơn. Tôi không ở lâu được.”<br />
Dance hất đầu chỉ chiếc tủ lạnh nhỏ. “Ai nghĩ ra quầy bar mini thật tệ. Những thanh<br />
kẹo và khoai tây chiên. Những thứ khiến tôi sa sút. Chà, tất cả đều khiến tôi sa sút. Và<br />
miệng nói tay đấm, xốt sansa[74] giá tận mười đô la.”<br />
Lucy, trông có vẻ như chưa bao giờ phải tính toán đến một ca-lo hay gam mỡ thừa nào<br />
trong đời, bật cười. Rồi cô nói: “Tôi nghe nói họ đã bắt được hắn. Người gác cửa tòa nhà<br />
tôi ở bảo tôi thế. Nhưng ông ta không có thông tin chi tiết.”<br />
Nữ nhân viên mật vụ trình bày về Gerald Duncan, về việc anh ta hoàn toàn vô tội, và<br />
về vụ bê bối tại một đồn cảnh sát khu vực thuộc Sở cảnh sát New York.<br />
Lucy lắc đầu trước thông tin này. Rồi cô nhìn xung quanh căn phòng nhỏ. Cô nêu vài<br />
bình luận vu vơ về những bức tranh đóng khung treo trên tường, về quang cảnh bên ngoài<br />
cửa sổ. Bồ hóng, tuyết và một đường ống thông khí, đó là những chi tiết chủ yếu.<br />
“Tôi đến chỉ để nói lời cảm ơn.”<br />
Không, không phải thế, Dance tự nhủ thầm, nhưng cô đáp: “Chị không cần cám ơn tôi.<br />
Đó là công việc của chúng tôi mà”.<br />
Dance để ý thấy hai cánh tay Lucy không còn khoanh trước ngực và người phụ nữ lúc<br />
này đang ngồi vẻ thoải mái, hơi ngả ra đằng sau, vai buông lỏng, nhưng không rũ xuống.<br />
Một sự thú nhận, hoặc cái gì đại loại thế, đang đến.<br />
Dance chờ đợi sự im lặng kết thúc. Lucy hỏi: “Chị là một nhà tư vấn tâm lý à?”<br />
“Không. Chỉ là một cảnh sát.”<br />
Tuy nhiên, trong quá trình phỏng vấn, các đối tượng cũng thường xuyên giãi bày sau<br />
khi đã thú nhận, chia sẻ những lầm lỗi khác về đạo đức, những ông bố bà mẹ bị căm ghét,<br />
<br />
sự ghen tức với các anh chị em, những người vợ, người chồng không chung thủy, những<br />
nỗi giận dữ, những niềm vui, hy vọng. Tâm sự, tìm kiếm lời khuyên. Không, Dance không<br />
phải một nhà tư vấn tâm lý. Nhưng cô là một cảnh sát, một người mẹ, một chuyên gia về<br />
ngôn ngữ hình thể và cả ba vai trò này đều đòi hỏi cô trở thành chuyên gia về thứ nghệ<br />
thuật nhiều khi cứ bị quên lãng đi, nghệ thuật lắng nghe.<br />
“Chà, trò chuyện với chị thực sự rất thoải mái. Tôi nghĩ chắc tôi có thể hỏi ý kiến chị<br />
về một việc.”<br />
“Vâng, xin mời chị”, Dance khuyến khích.<br />
Người phụ nữ quân nhân nói: “Tôi không biết phải làm gì. Hôm nay tôi sẽ nhận tuyên<br />
dương, như tôi đã kể cho chị. Nhưng có một vấn đề”, cô giải thích thêm về công việc của<br />
cô ở nước ngoài, quản lý các xe tải chở nguyên liệu và hàng hóa tiếp tế.<br />
Dance mở quầy bar mini, lấy hai chai Perrier sáu đô la. Cô nhướn một bên lông mày ra<br />
ý hỏi.<br />
Người nữ quân nhân ngập ngừng, “Ồ, vâng.”<br />
Dance mở nắp và đưa một chai cho Lucy. Để cho đôi bàn tay bận rộn thì đầu óc tự do<br />
suy nghĩ hơn và giọng nói cất lên thoải mái hơn.<br />
“Vâng, cậu hạ sĩ này thuộc nhóm của tôi, Pete. Lính dự bị tới từ Nam Dakota. Hài<br />
hước. Rất hài hước. Hồi ở trong nước là huấn luyện viên bóng đá, làm việc trong ngành<br />
xây dựng. Cậu ý giúp đỡ tôi nhiều khi tôi mới sang đó. Một hôm, cách đây độ một tháng,<br />
cậu ấy và tôi phải đi kiểm tra các xe bị hư hại. Một số sẽ được đưa theo đường biển về<br />
Fort Hood để sửa chữa, một số chúng tôi có thể tự xử lý, một số chỉ xây xước thôi.<br />
Tôi ở trong văn phòng còn cậu ấy đã đến quán ăn tự phục vụ của doanh trại. Tôi sẽ<br />
đón cậu ấy lúc một giờ chiều và chúng tôi sẽ đi ôtô tới bãi xe. Tôi qua đón cậu ấy trên một<br />
chiếc Humvee[75]. Tôi nhìn thấy cậu ấy ở đó, đợi tôi. Đúng lúc một quả bom tự chế phát<br />
nổ. Đó là một quả bom.”<br />
Tất nhiên, Dance biết thứ này.<br />
“Khi quả bom nổ, tôi ở cách đấy chừng mười mét. Pete đang vẫy tay và rồi ngọn lửa<br />
bùng lên, toàn bộ quang cảnh thay đổi. Giống như khi người ta chớp mắt một cái, cả<br />
quảng trường bỗng biến thành chốn khác.” Lucy nhìn ra bên ngoài cửa sổ. “Phần phía<br />
trước quán ăn bay mất, những cây cọ chẳng còn thấy đâu. Mấy quân nhân và dân thường<br />
đang đứng đó… Một phút trước đứng đó, rồi tan tành luôn.”<br />
Giọng Lucy bình thản đến khó hiểu. Dance nhận ra giọng nói ấy, cô thường xuyên<br />
nghe nó ở các nhân chứng bị mất những người thân yêu. (Những cuộc phỏng vấn khó<br />
khăn nhất, khó khăn hơn cả việc ngồi đối diện một kẻ sát nhân vô luân nhất).<br />
“Thân thể Pete nát bét. Đó là cách duy nhất để mô tả.” Giọng Lucy tắc lại. “Tất cả chỉ<br />
còn là hai màu đen và đỏ, gãy nát… Ở đó, tôi từng chứng kiến rất nhiều. Nhưng lần này<br />
khủng khiếp quá.” Cô hớp một ngụm nước, rồi giữ chặt cái chai tựa đứa trẻ giữ chặt con<br />
búp bê vậy.<br />
Dance không nói lời thông cảm nào – chúng sẽ là vô ích. Cô gật đầu để người phụ nữ<br />
tiếp tục. Một hơi thở sâu. Những ngón tay Lucy đan chặt lại. Trong công việc, Dance xác<br />
<br />