intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

tuần trăng mật: phần 2 - nxb phụ nữ

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:102

45
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 từ chương 52. câu chuyện bắt đầu từ "susan đang quát ầm ĩ bên tai tôi. rõ ràng là cô đang rất tức giận. “Ý anh là sao, anh nói với cô ta rằng chúng ta sẽ khai quật thi thể của brown?”..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: tuần trăng mật: phần 2 - nxb phụ nữ

PHẦN BA NHỮNG TRÒ CHƠI NGUY HIỂM<br /> Chương 52<br /> Susan đang quát ầm ĩ bên tai tôi. Rõ ràng là cô đang rất tức giận. “Ý anh là sao, anh nói<br /> với cô ta rằng chúng ta sẽ khai quật thi thể của Brown?”.<br /> “Hãy tin anh, việc này sẽ có lợi cho chúng ta”. Tôi nói. “Hơn lúc nào hết, Nora nghĩ rằng<br /> anh đang đứng về phía cô ta. Thêm nữa, chính em cũng nói rằng đào thi thể đó lên là một<br /> sự mạo hiểm còn gì. Cô ta có thể tự mình phát hiện ra lắm chứ”.<br /> “Em đã bảo rằng đó là một sự mạo hiểm nhỏ”.<br /> “Và chúng ta có thể biến việc đó thành một lợi thế”.<br /> “Chúng ta chẳng làm gì cả, O’Hara ạ. Anh tự động quyết định việc này mà không thèm<br /> bàn bạc trước với em”.<br /> “Thôi thì anh có du di một chút”.<br /> “Không, anh du di rất nhiều. Đó là thương hiệu của anh, phải không nào? Và chính nó sẽ<br /> khiến anh gặp rắc rối cho xem”, cô càu nhàu. “Chúng ta có lý do để chuẩn bị một chiến<br /> lược cụ thể, như vậy cả hai đều biết rõ người kia đang làm gì”’.<br /> “Thôi nào, Susan, ít nhất hãy đồng ý rằng việc này sẽ mang lợi cho chúng ta”.<br /> “Đó không phải là vấn dề. Em cần anh có tinh thần đồng đội, hiểu không? Hãy nhớ rằng<br /> anh không còn là cảnh sát mật nữa”.<br /> Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nói. “Em nói đúng. Anh đang là mật thám liên bang”.<br /> “Không được lâu đâu nếu anh còn phát âm như thế nữa. Em không thích cao bồi cho lắm”.<br /> Cả hai chúng tôi đều không nói gì trong vài giây tiếp theo. Tôi phá vỡ sự yên lặng. “Em<br /> biết không, anh thích lúc em đang huấn luyện mình hơn”.<br /> Susan khẽ bật cười chán nản.<br /> “Nào thiên tài, kể cho em xem”, cô nói, “giờ khi Nora đã biết rằng chúng ta chuẩn bị đào<br /> bới vị hôn phu của cô ta, anh sẽ hành động tiếp ra sao?”.<br /> “Dễ thôi”, tôi đáp. “Chúng ta chờ kết quả. Nếu phòng thí nghiệm nói rằng có dấu hiệu ngộ<br /> độc, chúng ta sẽ tóm được kẻ sát nhân”.<br /> “Anh vẫn cần có bằng chứng rằng cô ta đã làm việc đó”.<br /> “Mà điều đó thì sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều một khi người ta biết mình đang tìm<br /> kiếm điều gì”.<br /> “Nếu phòng thí nghiệm không tìm thấy gì thì sao?”.<br /> “Thì anh báo cho Nora biết tin tốt lành và sẽ phải làm việc cật lực hơn để lột trần cô<br /> nàng”.<br /> “Anh quên mất một điều”.<br /> <br /> “Gì vậy?”.<br /> “Cô ta có thể thật sự vô tội”.<br /> “Điều này đang được nói bởi một người vốn nghĩ rằng tất cả mọi người đều có tội đây<br /> sao?”.<br /> “Em chỉ đang nói…”<br /> “Không, anh hiểu mà. Mọi chuyện đều có thể. Nhưng người phụ nữ này có liên quan tới ít<br /> nhất hai người đàn ông quá cố ở hai bang khác nhau. Nếu đó chỉ là sự trùng hợp, thì<br /> nghiêm túc mà nói, Nora Sinclair không được may mắn lắm với đàn ông”.<br /> “Em thật ngốc”, cô nói. “Hãy trói chặt cô ta vào ghế điện”.<br /> “Có vậy chứ, tốt hơn rồi. Trong một giây anh đã nghĩ em là người khác rồi đấy”.<br /> “Vạy có khi nào Nora để mắt tới cái bản ngã biến đổi xoành xoạch của anh không?”.<br /> “Không đâu. Craig Reynolds không phải tuýp người của cô ta”, tôi nói. “Anh chàng không<br /> kiếm đủ tiền”.<br /> “Chẳng ai biết trước điều gì. Chẳng phải anh đã luôn nói với em rằng cô ấy rất tin tưởng<br /> việc anh đứng về phía mình hay sao. Dựa vào đó, cô ta có thể đổi vị sang tồi tàn cũng<br /> nên”.<br /> “Thế thì anh có đúng căn hộ thích hợp rồi. Một khu ổ chuột hoàn hảo”.<br /> “Anh không định lại nói về chuyện đó đấy chứ?”. “Không, nhưng nếu phải dành quá nhiều<br /> thời gian ở cái chốn bé tẹo đó, thì anh sẽ phải liều thôi”.<br /> “O’Hara, nếu việc đó hóa ra lại là phần khó nhất trong vụ này, thì anh là một gã may mắn<br /> đấy”.<br /> <br /> Chương 53<br /> Nora nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa phòng mẹ cô trong Khu Điều Dưỡng Tâm Lý Gỗ Thông<br /> và cố hết sức để mỉm cười. Cô đang ở tâm trạng vô cùng khổ sở.<br /> Trong một khoảng ngắn ngủi, cô đã cố làm như chưa từng có cuộc hẹn cà phê với Craig<br /> Reynolds ngày hôm trước. Cô cư xử như thể anh ta chưa bao giờ thông báo rằng thi thể<br /> của Connor sẽ bị đào lên.<br /> “Con chào mẹ”.<br /> Olivia Sinclair đang ngồi trên tấm ga giường, trong bộ đồ ngủ màu vàng. Bà hé nhìn Nora<br /> cùng một nụ cười trống rỗng. “Ồ, xin chào”.<br /> Bầu trời bị những đám mây che thấp suốt cả ngày đã bắt đầu quang đãng trở lại. Ánh nắng<br /> le lỏi chen vào phòng qua những mành rèm nằm ngang. Nora lấy chiếc ghế từ góc phòng<br /> và kéo lại gần giường.<br /> “Trông mẹ ổn hơn nhiều, mẹ à”.<br /> Bất kể cô con gái nào cũng sẽ nói vậy. Điều khác biệt duy nhất với Nora là cô thật sự tin<br /> vào điều đó. Cô đã không còn dùng mắt để quan sát mẹ mình nữa. Chỉ là những ký ức.<br /> <br /> Sau khi Olivia bị bắt vào tù, Nora không được phép tới thăm bà. Khi cô lớn lên, bà mẹ gần<br /> như hóa đá theo thời gian. Nora sống qua những gia đình nuôi khác nhau, và ý niệm về<br /> Olivia là một trong những thứ kiên định duy nhất trong cuộc đời cô.<br /> “Mẹ thích đọc sách, con biết đấy”.<br /> Ôi, chết thật. “Con biết, mẹ ạ. Nhưng con e là lần này con quên đem theo một quyển sách<br /> mất rồi. Gần đây mọi thứ… ừm, mọi chuyện thật…”.<br /> Một chiếc máy cắt cỏ được khởi động phía ngoài sân. Tiếng động cơ xén tung tràn khắp<br /> căn phòng làm cho Nora choáng váng. Đột nhiên cô cảm thấy tê liệt và ngột thở. Thứ duy<br /> nhất còn hoạt động lúc này là những giọt nước mắt. Cả bề ngoài của cô như đổ sụp xuống,<br /> và thế giới bên ngoài ập vào. Cô đưa tay lên quệt mắt.<br /> “Mẹ ơi, con xin lỗi”.<br /> Lần đầu tiên trong đời, Nora kể cho mẹ mình nghe về giấc mơ lặp đi lặp lại mà trong đó<br /> cô đã quan sát Olivia bắn cha mình. Cảnh tượng đêm đó đã trở nên quá sống động trong<br /> tâm trí cô. Những lời đã nói ra, những món đồ mọi người đã mặc, thậm chí cả mùi lưu<br /> huỳnh.<br /> Sao những điều đó lại quan trọng chứ? Mẹ thậm chí còn không biết mình là ai.<br /> Nora với lấy một tờ giấy ăn từ chiếc bàn cạnh giường. Cứ như thể đập nước đã sụp vậy.<br /> Những giọt nước mắt. Những xúc cảm. Tất cả đều đang tràn ra. Cô đang dần mất kiểm<br /> soát và cảm nhận được sự cưỡng bách không thể chống lại, rằng mình cần được nói<br /> chuyện với ai đó.<br /> Nora hít một hơi thật sâu, cố làm hai lá phổi giãn ra. Cuối cùng cũng trút được hơi thở dài,<br /> cô nhắm mắt lại và nói. “Con đã làm một số điều rất kinh khủng, mẹ ạ. Con cần phải kể<br /> những điều đó với mẹ”.<br /> Nora mở mắt, sự thật đã ở ngay trên đầu lưỡi. Nhưng đó là nơi mà chúng dừng lại. Có một<br /> điều tồi tệ đang xảy tới với mẹ cô.<br /> Bật dậy khỏi ghế, Nora chạy ra phía cửa. Cô ào ra hành lang và hét, “Cứu với! Làm ơn<br /> nhanh lên! Tôi cần giúp đỡ! Mẹ tôi đang hấp hối!”.<br /> <br /> Chương 54<br /> Y tá Barrows rời mắt khỏi sổ y bạ và quay đầu về phía tiếng hét. Cô nhận ra giọng Nora<br /> ngay lập tức.<br /> Cô nhanh chóng tìm đường tới khu y tá và thét gọi Patsy, người đang ở trong phòng chứa<br /> hàng dự trữ.<br /> Ra tới hành lang, Emily nhìn thấy Nora đang điên cuồng vẫy tay. Cô đang đứng cách<br /> phòng Olivia Sinclair khoảng ba mươi mét và bắt đầu rút ngắn khoảng cách ấy với tốc độ<br /> nhanh hơn những gì mà dáng vẻ mập lùn của mình cho phép.<br /> “Cái gì thế?”, Emily kêu lên. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.<br /> “Em không biết”, Nora bật khóc. “Mẹ em…”.<br /> <br /> Emily chạy qua cô để vào phòng. Những gì cô thấy là một cảnh trích trực tiếp từ bộ phim<br /> Thầy phù thủy. Olivia Sinclair đang co giật trên giường, cả cơ thể giãn ra hoàn toàn trong<br /> khi cả hai cánh tay và chân run rẩy và co rút đầy đau đớn. Tiếng lách cách của khung<br /> giường kim loại giờ đã trở thành một âm thanh chói tai.<br /> Nhưng trước tất cả những gì đang diễn ra - tính cả trạng thái hoàn toàn hoảng loạn của<br /> Nora - Emily Barrows ngay lập tức trở nên bình tĩnh. Cô nhìn qua vai và nhìn thấy Patsy<br /> tới cửa phòng.<br /> “Giúp chị một tay nào”, cô nói với người y tá trẻ tuổi.<br /> Patsy nhập cuộc nhanh chóng và bồn chồn.<br /> “Đây có phải ca đầu tiên của em không?”, Emily hỏi.<br /> Patsy gật đầu.<br /> “Được rồi, đây là những gì em cần làm. Đầu tiên em phải xoay nghiêng người bệnh nhân<br /> để phòng khi bà ấy nôn, thì sẽ không bị ngạt”, Emily nói. Cô khoanh tay và gật đầu với<br /> Patsy, lúc này có vẻ như đông cứng một lần nữa. “Đừng chỉ đứng ở đó chứ, cô bé”.<br /> Patsy lập bập bắt đầu công việc và đẩy nghiêng Olivia về một phía. “Rồi, giờ thì làm gì<br /> nữa?”<br /> “Bây giờ thì đợi”.<br /> “Đợi gì cơ?”.<br /> “Đợi nó kết thúc”.<br /> “Ý chị là, em chỉ cần làm có thế thôi?”.<br /> “Chính xác. Đừng cố kìm bà ấy lại dù bằng bất kỳ cách nào. Chỉ cần chú ý đến thời gian<br /> thôi. Chị cá 9/10 là nó sẽ không quá năm phút đâu. Nếu lâu hơn thì chúng ta sẽ phải gọi<br /> bác sĩ”.<br /> Nora đứng đó, cơn sốc càng tăng lên gấp đôi khi Emily dùng ca bệnh của mẹ mình thành<br /> một bài giảng. “Chị phải làm được điều gì đó nữa chứ!”.<br /> “Thực sự là không thể làm gì hơn, Nora ạ. Tin chị đi, trông nó tệ hơn là thực tế nhiều”.<br /> “Vậy còn lưỡi của bà thì sao? Liệu có khả năng bà sẽ nuốt phải nó không?”.<br /> Emily lắc đầu, cố giữ kiên nhẫn. “Điều đó thật hoang đường”, cô nói. “Đó thậm chí không<br /> phải là một khả năng”.<br /> Nora vẫn chưa hài lòng. Cô sắp định đòi gọi bác sĩ thì đột nhiên tất cả chấm dứt. Chiếc<br /> giường, tiếng động… cơn co thắt của mẹ cô.<br /> Căn phòng chìm trong yên lặng. Emily xoa dịu Olivia từ sau lưng, đỡ đầu bà lên những<br /> chiếc gối mỏng. Nora vội chạy tới và nắm lấy tay mẹ, siết lại.<br /> Lần đầu tiên kể từ lúc có thể nhớ được, cô cảm thấy bà cũng siết tay trở lại với mình.<br /> “Mọi chuyện ổn rồi, mẹ ạ”, Nora nhẹ nhàng nói. “Mọi chuyện ổn rồi”.<br /> “Đó, em thấy không”, Y tá Barrows thì thầm và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nora. “Chị biết<br /> em tưởng bà đang hấp hối, nhưng tin chị đi, em sẽ biết khi ai đó sắp ra đi. Em sẽ biết”.<br /> <br /> Chương 55<br /> Phía sâu hai mét?<br /> Tôi thật sự không biết thuật ngữ ấy đến từ đâu. Chắc chắn không phải từ nghĩa trang<br /> Sleepy Hollow tại Nhà thờ Hà Lan cổ ở Hạt Westchester. Với hai mét đất đào lên cạnh mộ<br /> Connor Brown, không hề có dấu hiệu gì của một chiếc quan tài. Chỉ có đống bùn dơ bẩn<br /> cao lên gấp đôi khi cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng thịch mỏng dẹt của cán xẻng chạm<br /> vào gỗ.<br /> Ít nhất thì tôi cũng không phải tự mình đào bới trong nghĩa trang cổ nổi tiếng này, nghe<br /> nói là nơi an táng của Washington lrvy và một vài ông tổ nhà Rockerfeller.<br /> “Đáng lẽ họ nên đặt tên bộ phim truyền hình đó là Phía sâu bốn mét”. Tôi nói với viên<br /> cảnh sát đang phả khói thuốc đứng sát cạnh mình. Tôi đoán là anh chàng không biết tới<br /> HBO, bởi anh ta không hề hiểu câu nói đùa. Đương nhiên rồi, ánh nhìn trống rỗng của<br /> viên cảnh sát cũng có thể chỉ là sự kết hợp nhợt nhạt của nỗi mệt mỏi và niềm oán giận.<br /> Mục tiêu của tôi là tới nơi rồi đi khỏi nhanh chóng và lặng lẽ hết mức có thể. Như vậy<br /> đồng nghĩa với một nhóm thợ đào bới, không máy móc ầm ĩ bắt đầu công việc lúc hai giờ<br /> sáng. Ánh sáng ban ngày chói lọi và một đống lớn là những thứ cuối cùng tôi mong muốn.<br /> Bên cạnh tay cảnh sát sắt đá, tôi còn có ba công nhân từ nghĩa trang. Sau khi sắp đặt<br /> những chiếc đèn pha, họ đào bới trong khoảng một tiếng đồng hồ. Người còn lại ở cùng<br /> chúng tôi là viên lái xe từ phòng thí nghiệm bệnh lý của FBI. Trông cậu chàng vừa đủ tuổi<br /> để nhận bằng hành nghề.<br /> Tôi hé nhìn viên cảnh sát cạnh mình một lần nữa. “Nói về kíp làm ca ba mà xem, hử?”.<br /> Không một tiếng cười lớn hay cười khẩy đáp trả. Cứ như thế đi, tôi nghĩ.<br /> Vậy nên tôi dồn sự chú ý lại lỗ hổng trên sân. Đứng bên chiếc quan tài đã mở một nửa của<br /> Connor Brown là ba người làm công của nghĩa trang. Họ đang chuẩn bị buộc dây vòng<br /> quanh tay cầm, nhưng trông có vẻ không vững chãi lắm.<br /> “Các anh chắc là mấy thứ đó sẽ giữ được cả đống này chứ?”, tôi hỏi.<br /> Cả ba đều nhìn lại. “Nên như thế”, người cao nhất đáp, trông anh ta tầm một mét bảy. Tuy<br /> thế vốn tiếng Anh của anh chàng khá ổn. Hai người còn lại chỉ thông thạo việc gật đầu.<br /> Dây đai được buộc chặt và ba người đàn ông chui ra khỏi hố. Họ nâng chiếc khung nhôm<br /> với một tay quay gắn kèm, kéo nó ra khỏi hố trước khi móc vào đầu kia của đai.<br /> Đột nhiên có một tiếng động.<br /> Cái quái gì thế?<br /> Thật ra đã không một ai thốt lên những lời đó, nhưng nét mặt chung của tất cả đã cho thấy<br /> rõ rằng mọi người đều đang nghĩ về một thứ. Nghe giống như tiếng rắc của cành cây, có<br /> thể là tiếng bàn chân. Nhân Mã không đầu ló mặt cho một cuộc dạo chơi muộn ư?<br /> Tất cả chúng tôi đều đóng băng và lắng nghe một lần nữa. Phía trên đầu là tán cây sồi<br /> đung đưa, kẽo kẹt và rên rỉ. Nhưng tiếng động không trở lại.<br /> Ba người làm của nghĩa trang - trông không có vẻ kinh hãi như chúng tôi - quay trở lại với<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2