Anh và em, viết cho những điều không trọn vẹn (Kì 1)
Là những ngày tháng 7 rất trong và ngọt, có hai người cùng nhau đi dạo trên
con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có
nụ cười rất tươi, luôn coi em là một cô em gái nhỏ nhưng đanh đá tinh
nghịch...
Lá thư thứ nhất: Anh có yêu Hà Nội không?
Anh,
Là những ngày tháng 7 rất trong và rất ngọt, có hai con người cùng nhau đi dạo
trên con đường Hoàng Diệu xanh mát bóng cây. Anh, một chàng trai cao ráo, có nụ
cười rất tươi, hay thích trêu em, hay thích "đá xoáy" em, luôn coi em là một cô em
gái nhỏ bé nhưng đanh đá tinh nghịch. Em, một cô bé Hà Nội thông minh, nghịch
ngợm, một cô bé có nhiều đam mê khát vọng, một cô bé rất lý trí. Anh và em gặp
nhau trong một dịp thật đặc biệt, em ghét anh vì anh hay chơi đểu em, vì anh cố
tình gọi to tên em trước mọi người, em quay lại và bị hớ, ngượng và tức không thể
nói câu nào.
- Anh rất ghét Hà Nội. Hà Nội bụi bặm ồn ào, hay tắc đường. Hà Nội không thanh
bình như thành phố của anh.
- Hừ, còn lâu. Hà Nội của em đẹp lắm, như đường Hoàng Diệu này này, có nhiều
món ăn ngon, có nhiều con người đáng yêu tốt bụng như em này.
- Cái gì cơ? Cô đanh đá bỏ xừ ý. Đanh đá và chua ngoa như sữa chua đánh đá.....
Hehe
- Này, nói thế thì lần sau nghỉ ăn nha.
- Nghỉ thì nghỉ, sợ gì, ờ ờ. Anh không tham ăn như cô. Anh là con người biết cân
bằng mà.
Mọi chuyện bắt đầu với rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ như thế. Đáng nhớ và nhỏ
xinh. Có đôi lúc, em đã thầm mong tình cảm của anh và em sẽ kéo dài mãi mãi như
thế, mãi mãi tràn ngập những tiếng cười, những lần đi chơi vui vẻ. Em đã luôn
thích một tình cảm vô tư và vẹn nguyên như vậy.Em đã hy vọng nhiều. Trong phút
thoáng qua nào đó, em đã tự nhủ, một lần thôi, để trái tim quyết định, chứ không
phải lý trí của em.
Đã biết bao lần, em nhắn tin cho anh hỏi rằng: " Anh có yêu Hà Nội không?". Anh
luôn trả lời thành thật nhưng rất đáng ghét là : " Không, anh ghét lắm. Anh nghĩ
không nơi nào thay thế được thành phố của anh". Hôm nay, em lại nhắn tin hỏi
anh: " Anh có yêu Hà Nội không?". Em hỏi mà đã nằm lòng đến nhàm chán, câu
trả lời quen thuộc của anh. Anh nhắn tin lại: " Ồ, tất nhiên là ghét rồi, thế mà cũng
hỏi. Nhưng anh yêu Hà Nội của em đó. Hehe". Em chẳng hiểu sao, em đã không
xóa tin nhắn như thường lệ, mà đã giữ lại nó, thật nâng niu trân trọng.
Tình yêu cần lắm những ngọt ngào và những điều thành thật chân thành…
Nhưng anh à, có một người cũng yêu Hà Nội.
- Này cậu, tớ yêu Hà Nội lắm
- Thật á? Vì sao vì sao?
- Vì tớ yêu một cô bé Hà Nội
- Tớ yêu cậu
Em đã bước vào mối tình đầu dễ dàng như thế. Có đôi lúc, em tự hỏi, sao em đã tự
phá vỡ những quy tắc của chính mình, là sẽ quyết tâm không yêu ai khi ở cấp 3. Có
đôi lúc, em ngạc nhiên về bản thân, về những quyết định quá nhanh chóng. 1
tháng, liệu nó có đủ cho một tình cảm, nó có đủ cho một thứ gọi là tình yêu. Em
mới chập chững những bước đầu của tình cảmthú vị nhưng phiêu lưu này, nên em
chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, em sợ cảm giác đánh rơi hạnh phúc. Và em nhắm mắt,
chấp nhận một thử thách cho chính mình. Và em nhận ra, em đang trao đi quá
nhiều thứ... Em đang thay đổi.
Còn anh, anh không thay đổi. Anh vẫn nói những câu khiến người khác không
thích, anh vẫn trêu và chọc tức em, anh vẫn mắng xối xả mỗi khi em sai. Em không
thích như vậy, em ghét, rất ghét. Mỗi lúc đó, lại có một người thật ngọt ngào đến
bên em, nói những lời an ủi, động viên khiến em cảm động, căn dặn em thật cẩn
thận chu đáo. Em đã chọn cậu ấy, và em tin là mình chọn đúng.
Anh, anh có yêu Hà Nội như cậu ấy không?
Tình yêu, cần sự dũng cảm chăng?
Hàng ngày, anh vẫn gửi cho em những bản nhạc thật hay, thật hợp tâm trạng của
em. Em cũng không thể hiểu sao anh lại hiểu em đến như thế.
- Haizzz, cô này kém thông minh thế. Anh là anh cô mà, phải hiểu em gái chứ. Ai
như cô, chả biết cái gì cả.
- Này anh, em cũng giỏi lắm đấy nhé, coi thường nhau quá huhu.
-Khóc lóc anh cũng không thương đâu, nghe nhạc đê hehe
Và em lại mỉm cười. Anh luôn khiến em mỉm cười. Bỗng dưng, em cảm thấy thật
bình yên.
Cậu ấy chuyển hẳn ra Hà Nội chuẩn bị đi du học. Em vừa vui vừa buồn. Em sắp
phải rời xa một người thật quan trọng và đặc biệt, em cảm thấy mình thật kém cỏi
vì không thể đi du học cùng cậu ấy. Nhưng em rất vui, vì em có thể ở bên cạnh cậu
ấy nhiều hơn. Đã có những cái nắm tay, những chiếc ôm, những nụ hôn nồng nàn.
Em cảm giác như em đang ngày càng đắm chìm sâu vào thứ tình cảm này, đến
mức mộng mị. Có đôi khi, trong vòng tay của cậu ấy, em cảm thấy sợ hãi.
Em vẫn hay kể chuyện của mình cho một người bạn. Bạn em đã hỏi em rằng: "
Cậu có nhớ bạn ấy không? Và cậu nhớ bạn ấy hay cậu nhớ những nụ hôn, những
cái ôm? Hãy trả lời thật thành thật câu hỏi này". Em đã lúng túng và lặng im.
Hình như bạn em đã nói đúng. Hình như là thế, tình yêu thực sự, nó là sự sẻ chia,
là sự đồng cam cộng khổ, là cách chấp nhận khuyết điểm của nhau. Rồi những giây
phút nồng say cũng qua đi, có còn chút gì để nhớ? Chút nhớ ấy, sẽ chỉ là tình cảm
mà thôi. Người yêu em, phải là người nâng niu trân trọng em, chứ không phải
khiến em bị tổn thương hết lần này đến lần khác, vì những lời nói vô tình ích kỷ.
Em sợ hãi và chạy trốn, em đang chạy trốn sự thật là em đã chọn sai.
Bạn em bảo rằng: " có đôi khi, mình cứ nghĩ là mình chín chắn lắm, mình hiểu rõ
đó là tình yêu, nhưng rồi mình nhận ra đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, là một ảo
tưởng mà thôi".
Anh, cậu ấy không yêu Hà Nội như em tưởng và như cậu ấy hay nói
Cậu ấy yêu Mỹ, cậu ấy yêu một đất nước giàu có nhưng xa lạ. Hàng ngày mail cho
cậu ấy, em cảm nhận được niềm vui được đến một chân trời mới, em xót xa trước
những lời chê bai, em đau nhói vì nhận ra những sự thay đổi. Hình như cậu ấy
đang bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó. Cậu ấy vẫn nói những câu nồng nàn ngọt
ngào, vẫn quan tâm đến em từng li từng tí, vẫn thật chu đáo. Nhưng bỗng dưng, em
cảm thấy mất niềm tin. Em không còn tin tưởng hoàn toàn vào những gì cậu ấy
nói. Liệu rằng, cậu ấy yêu em, hay là một con ngựa hiểu chiến muốn chinh phục và
sở hữu? Và đó là một con ngựa không cho phép mình thất bại. Em vội tắt mail và
cố giấu nước mắt. Em mở điện thoại và xem lại tin nhắn của anh. Và em muốn
được anh mắng
-Với anh, không có ai là chiếm tất cả cuộc sống cả
- Kể cả người yêu á?
- Đúng vậy. Chiếm một phần quan trọng đặc biệt nhưng không phải tất cả
- Èo ơi, chẹp chẹp
- Anh còn cần dành chỗ cho bạn bè, gia đình, thầy cô, cho những người mà anh
yêu thương
- Có em đúng không hihi?
- Không, cô thì nghỉ khỏe.
- Anh đùa đấy. Cô cũng chiếm 1 phần, không thì ai dẫn anh đi ăn ngon. Hé hé.
- tuyệt tuyệt, anh trai là số 1 :X
- Đồ nịnh nọt
Bạn em bảo với em rằng, tình yêu không cần sự giả tạo. Tình yêu cần được sưởi
ấm, và luôn rạng rỡ đón ánh mặt trời, giống như hoa hướng dương vậy. Em thì yêu
hoa hướng dương vì nó luôn tràn đầy sức sống, dẻo dai và bền bỉ. Và em chợt nhận
ra, tình cảm của em cho anh không phải là của một cô em gái nữa.
Em nhớ bạn em bảo với em rằng: " Tớ là một người có tư tưởng rất thoáng, cậu
nên biết điều đó. Tớ tha thứ được cho nhiều thứ và nhiều điều. Tớ không có ác cảm
với những người thứ ba. Đừng ngạc nhiên như thế. Tình cảm là chuyện tự nhiên,
đúng không? Và chúng ta thì chẳng bao giờ chắc người mà chúng ta đang yêu sẽ là
người cuối cùng, là tình yêu cuối cùng. Và nếu hai người yêu nhau thực sự, sẽ
chẳng có người nào chia rẽ được đâu, nếu có chỉ là thoáng qua. Rồi những gì là
bền chặt thì cứ mãi bền chặt thôi. Còn nếu chia rẽ được, thì chắc cậu hiểu, nghĩa là
đã hết yêu."
Em hoang mang không biết nên làm gì.
Em nói lời chia tay.
Cậu ấy không đồng ý và cố gắng giữ em lại.
Em mềm lòng và rút lại những gì mình nói.
Rồi em lại day dứt. Em chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và đau như thế. Em căm
ghét chính bản thân.
Hôm nay anh lại gửi bài hát cho em nghe. Là " tuyết rơi mùa hè". Lại một bài hát
hợp tâm trạng. Em hỏi anh thích câu nào nhất. Và anh bảo em rằng, anh thích nhất
hai câu này:
" Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu"
" Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ"
Em bật khóc. Vậy nhé, tất cả cứ để là kỷ niệm.....
Em viết cho anh những bức thư- những bức thư không người nhận trên facebook.
Em đã hy vọng anh sẽ tick like, em chờ đợi những dòng tin nhắn của anh. Chỉ cần
anh nói, em có thể dứt khoát được. Nhưng anh đã im lặng không nói gì. Em hiểu,
anh không muốn em khó xử. Anh cũng lại sắp rời xa em rồi, lại đến một vùng đất
mới, liệu anh có đổi thay? Anh thì chẳng bao giò hứa hẹn với em những điều vĩnh
cửu, nhưng càng như vậy, anh lại khiến em tin vào anh nhiều hơn, tin vào những
điều mãi mãi. Vì em biết là anh không thất hứa.
Em khép lại những dòng cuối cùng ở đây. Em khép lại những điều về anh ở nơi
này- sâu tận trong trái tim. Và giờ em thấy bình yên. Em không giữ ai ở bên mình
nữa, em sẽ cố gắng để cậu ấy hiểu điều đó, và em cũng mong anh hiểu điều đó.
Hôm nay, em không cần anh gửi nhạc, mà em tự nghe một bài hát bạn em gửi:
" Với em giờ này, có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối
.... Và yêu anh..."
Anh, mãi mãi là một người rất đặc biệt với em. Hẳn là như thế, em chắc chắn như
vậy. Như một câu chuyện em đã đọc : " có thứ tình yêu, tên gọi là kết thúc"
Anh, giờ thì em biết câu trả lời rồi:
Em, rất yêu Hà Nội. Và anh, rất yêu Hà Nội của em!
Em cầu chúc cho anh những điều an lành nhất.
Lá thứ thứ hai: Em và những chuyến xe bus
Anh,
Bây giờ Hà Nội đang là tháng 3, tháng 4 sắp về, hè cũng gần sang. Em ngồi trên
chiếc xe bus quen thuộc hôm nay vắng người. Xe đi qua đường Hoàng Diệu rợp
bóng cây. Ừ, cảnh vẫn vậy thôi anh à. Vẫn là những con đường thưa người, là
những bước chân em và anh rảo bước cùng nhau…. Có phải không nhỉ, vì em yêu
anh nên yêu cả con đường này?
Lâu lắm rồi em không dùng tới điện thoại để nhắn tin, trừ những việc cần thiết.
Cũng lâu lắm rồi, em không giở lại những tin nhắn quen thuộc thuở nào. Em muốn
trái tim mình thật yên bình, em muốn cuộc sống của em trọn vẹn khi không có anh.
vậy mà hôm nay, bất ngờ trên màn hình xuất hiện tên anh. Là một cái hẹn. Đã bao
lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh nhỉ?
Trước khi gặp nhau, anh này, hãy nghe em kể nhé…
Em sẽ kể anh nghe về những bài hát em hay nghe bây giờ. Anh có biết ca sỹ Bích
Phương không? Anh có biết Có khi nào rời xa chứ? Cả Em sẽ quên, Ký ức ngủ
quên, Vẫn? Có thể anh không biết, nhưng anh à, hãy thử nghe chúng xem. Những
bài hát đơn giản, những bài hát nhẹ nhàng mà nặng trĩu thấm dần trong lòng em,
đến trái tim em, tâm hồn em, chạm nhẹ vào những vết thương vẫn chưa lành
miệng, chạm vào những ký ức ngọt trong mà sao xa vời đến thế. Em có một thói
quen lạ kỳ là khi nghe nhạc, em tìm được một phần hình ảnh của mình trong đó.
Anh biết mà, vì chẳng phải đó là thói quen chính anh tạo ra cho em sao?
Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus lúc 5h sáng đưa em từ nhà đến trường.
Em sẽ kể anh nghe về hình ảnh tháp Rùa trong buổi sương sớm, tĩnh mịch, vắng
lặng và trầm mặc. Em sẽ kể anh nghe về cái lạnh mùa đông lọt qua ô cửa kính,
khiến em bất chợt rùng mình và nhớ đến anh. Em nhớ những chuyến xe đưa em
đến trường, em được gặp bạn bè, được cười nói, được chờ đợi anh ở một góc quen
thuộc, để lại cùng anh dạo bước trên phố cổ. Vẫn là những bước chân quen thuộc
lắm đó anh. Chắc bây giờ anh vẫn hay đến ngôi trường nhỏ của em chứ, đến một
góc quen thuộc mới của anh và cô bé ấy? Chắc anh vẫn đều đặn đưa đón cô bé, vẫn
nhất quyết không cho cô bé đi taxi hay xe ôm hay những thứ tương tự như thế, vì
không an tâm anh nhỉ? Bởi anh của ngày xưa cũng thế…
Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus chiều muộn, sau một ngày học mệt
mỏi. Em sẽ kể anh nghe về những chuyến xe bus đã quá quen thuộc, mà sao vẫn lạ
lẫm quá. Vì con người đổi thay. Hay là những ký ức đang lùi dần về những góc
quá sâu kín, mà thỉnh thoảng em mới lật giở lại?
Bạn em bảo em rằng, em đã yêu.
Đôi lúc, trong những câu chuyện của riêng bạn em, nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của
bạn, em thấy lòng mình ấm áp và bình yên lắm. Đôi lúc, em bắt gặp những bài hát
quen được share trên tường facebook một ai đó, thật vui anh à.
Và khi ấy, em lại nghĩ đến anh, lại nhớ về dòng tin nhắn ấm áp thuở nào, lại nghe
thấy tiếng chim hót và nhìn thấy những tán cây to xanh cao lớn che chở chúng ta
trong những ngày hè nóng như thiếu như đốt. Trời cũng sắp sang hè rồi anh ơi, có
phải vì thế không, mà những giọt nước mắt cũng trở nên nóng hổi. Phải thế không
anh?
“It’s the end now, we must say goodbye
In two places under the same sky
But the distance won’t mean anything at all
Don’t forget me 'coz I still love you”
Như là những chuyến xe bus có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, em cũng muốn kết
thúc chuyến xe bus của em.
Mà không, em là một cô gái đặc biệt. đường về nhà em phải đi 2 tuyến xe bus. Em
vẫn chưa kết thúc đâu. Em đang chuyển xe mà thôi.
Kết thúc chuyến xe cuối ngày đâu có nghĩa là sẽ không bao giờ đi nữa, em vẫn sẽ
lên xe, vẫn đi, chỉ có điều là với những cảm xúc khác. Hôm nay gặp anh, anh gọi
em là em gái, còn em, em gọi anh là anh trai.
Ừ, chúng ta lại gặp nhau. Và em biết, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, thi thoảng, trên
những chuyến xe bus của anh và em.
Anh vẫn yêu Hà Nội của em chứ?