15. 7: Annibale Carracci – người khiêm

tốn thì luôn thiệt thòi

15. 7 là ngày mất của Annibale Carracci (3. 11. 1560 – 15. 7. 1609).

Nếu truyền thông lá cải ngày nay chộp được cuộc đời của ông, hẳn họ

sẽ bỏ đi ngay, bởi không có gì giật gân, ăn chơi mà khai thác. Nhắc đến

Annibale Carracci là nhắc đến một người rụt rè, thu mình lại, và dù tài

năng lồ lộ ai cũng phải thừa nhận, ông chỉ lo làm sao để không “bị” nổi

lên giữa xã hội bao quanh.

Sinh ra vào cuối thế kỷ 16, giữa một thời đầy náo loạn, thành phố

Bologna của Annibale Carracci khi ấy vừa khủng hoảng kinh tế trầm

trọng, vừa rực rỡ phát triển về khoa học và các ngành học hàn lâm.

Ngay từ nhỏ, Annibale đã được/bị sống giằng co trong một đời sống

trộn lẫn giữa một bên là cái đẹp tinh tế, cao sang, một bên là đói nghèo,

bệnh tật. (Ảnh: Annibale Carracci – “Chân dung tự họa”)

Trong tiểu sử Carracci, có một giai thoại nhỏ nói về tài năng ông. Một

ngày kia, khi còn tí xíu, cậu bé Annibale Carracci theo cha tới Cremona

để bán nông phẩm. Trên đường trở về nhà, một nhóm nông dân khác

cướp hết tiền bán hàng của họ. Hai cha con tức tốc đến đồn cảnh sát, và

trước sự kinh ngạc của mọi người, cậu bé Annibale ngồi vẽ lại một bức

chân dung của đám người kia, rất nhanh, rất chính xác, đến nỗi cảnh sát

ngay lập tức xác minh được ai là ai và lao đi tóm gọn, trả lại tiền cho

hai cha con. (Ảnh: Annibale Carracci - “Hai đứa trẻ trêu con mèo”

1590).

Cha của Annibale Carracci là một thợ may khiêm tốn. Chú của ông làm

đồ tể ở lò thịt. Thời ấy, những ngành nghề ấy thuộc hàng thấp kém

nhất. Các chị gái của Annibale cũng chỉ lấy được chồng trong giới thợ

thuyền. Không có tiền, Annibale chỉ học được đến năm 11 tuổi. Nghỉ

học, Annibale Carracci học nghề thợ bạc với người anh họ Ludovico

Carracci, khi ấy đã là họa sĩ. Chính Ludovico nhận ra tài năng của

thằng em, và đã thuyết phục bố của Annibale cho cậu theo học mỹ

thuật. (Ảnh: Annibale Carracci - “Cửa hàng thịt”)

Ngay từ trẻ, Annibale Carracci đã cho thấy một niềm say mê nghệ thuật

đến điên cuồng và đầy tính lý tưởng. Không thích lối vẽ hoa mỹ, rườm

rà ở Bologna thời ấy, muốn được xem những tác phẩm của các bậc thầy

Phục Hưng, vào năm 1587, Annibale rủ ông anh ruột là Agostino

Carracci lên đường đi tìm thần tượng nghệ thuật. Đây là chuyến đi

mang tính quyết định đối với phong cách của Annibale. Hai anh em ở

lại Venice, nghiên cứu các bậc thầy như Titian, Giorgione và

Tintoretto, về ánh sáng và màu sắc trong tranh họ. (Ảnh: Annibale

Carracci - “Chàng thanh niên cười” 1583)

Tuy gia đình thợ thuyền, nhưng Annibale không phải là nghệ sĩ duy

nhất. Anh cả Agostino tính ba hoa là một nhà chạm khắc tài năng. Anh

họ Ludovico là một họa sĩ tầm tầm. Nhưng cả ba chàng trai đều có

chung một lý tưởng về nghệ thuật: chống lại cái tối tăm, hào nhoáng

giả tạo của trường phái Mannerism (Hoa mỹ, Kiểu cách?), đề cao một

thứ nghệ thuật lấy cảm hứng trực tiếp bởi tự nhiên, từ thiên nhiên. Vào

năm 1589, cả ba quyết định lập “Academy of the Desirous” (Học viện

Khát khao – có nguồn nói là Học viện Tiến bộ), để thực hành và phổ

biến lối suy nghĩ mới của họ về nghệ thuật. (Ảnh: “Hercules và

Deianira” – tranh khắc của ông anh ruột Agostino Carracci)

Tại Học viện, ba anh em nhà Carracci dạy về giải phẫu học, tỉ lệ, phối

cảnh, và cả kiến trúc. Các nghệ sĩ trẻ vùng Bologna lao đến theo học tại

học viện tân tiến này; nhưng bù lại, trường cũng nhận được lời khinh

miệt và ghét bỏ không kém. Tuy nhiên, những nghệ sĩ thành danh của

Bologna lại ca ngợi lòng can đảm của ba nghệ sĩ trẻ đang lên – những

người dám mở một học viện trong khi sự nghiệp của chính mình còn

chưa thật vững vàng. (Ảnh: Một bức không rõ tên của Annibale

Carracci)

Đây là thời hoàng kim của anh em nhà Carracci. Họ nhận được nhiều

đơn đặt hàng, và vì quá lý tưởng, không ai trong số họ chịu nhận mình

là tác giả của tác phẩm. Có ai khen, họ chỉ bảo, “Đây là anh em

Carracci chúng tôi cùng làm”. Nhưng Annibale chính là tác giả chủ

chốt phía sau “hợp tác xã” ấy, bởi ông không có tham vọng, cũng

chẳng ham muốn gì. Nhưng cũng chính những đức tính ấy về sau đã

hại ông. (Ảnh: Annibale Carraci – “Đầu người đàn ông”)

Cái gì lý tưởng quá cũng không kéo dài. Cả ba anh em chẳng mấy chốc

ly tán, mỗi người có một đường riêng. Annibale và Agostino đến

Roem, thành công rực rỡ, trong khi Ludovico ít tài hơn ở lại duy trì

Học viện (thường bao giờ cũng thế, hiệu trưởng là người vẽ xấu nhất? -

Ảnh: Một bức tranh của ông anh họ Ludovico)

Năm 1595, nhờ những đơn đặt hàng cá nhân và nhà nước, Annibale

Carracci đã có được danh tiếng của một tài năng trẻ mang tiềm năng

đặc biệt, lọt vào mắt xanh của Hồng y Giáo chủ Farnese, cũng là một

nhà ngoại giao, nhà quý tộc, cực giàu có, và là nhà bảo trợ nghệ thuật

nhiều ảnh hưởng. Giáo chủ Farnesse mời Annibale đến làm cho ông

phần bích họa của điện Palazzo Farnese (nay là tòa nhà đại sứ quán

Pháp tại Ý - ảnh).

Hợp đồng giữa hai người là: Annibale Carracci được cấp chỗ ở, ăn

uống, và 10 scudi mỗi tháng. Đổi lại, Annibale làm miệt mài trong sáu

năm, ra những tác phẩm để đời của ông, đủ làm nên một cột mốc trong

lịch sử mỹ thuật. Ông đổ vào đấy tất cả sức lực và mơ ước trong sáng

tạo. Trong sáu năm ấy, ông hoàn toàn cắt đứt với phần còn lại của thế

giới nghệ thuật; ở Rome chẳng còn ai bàn tới ông, và ông cũng không

nhận được bất kỳ đặt hàng nào khác. (Ảnh: Một phần bích họa của

Annibale Carracci ở lâu đài Farnesse)

Rủi thay cho Annibale, sự hy sinh của ông không được bù đắp xứng

đáng. Giáo chủ Farnese (ảnh – không rõ tác giả), chỉ biết xem tranh chứ

không biết nhìn người, đã đối xử với ông thiếu tôn trọng, thường xuyên

châm chọc ông vì quần áo lôi thôi, cũng như phong cách lặng lẽ nhưng

lập bập của ông. Annibale Carracci bị giao một lô những việc đáng ra

nghệ sĩ không nên làm: ngoài vẽ bích họa cho Farnese Gallery, ông còn

phải vẽ tranh phong cảnh, vẽ đĩa ăn, vẽ đồ bạc, thậm chí vẽ mẫu thêu

cho áo của Giáo chủ.

Nhưng sỉ nhục nhất là đến lúc Giáo chủ Farnesse trả công hoàn tất phần

bích họa. Tuy những tác phẩm ấy, khi cho công chúng Rome xem vào

1601, được tất thảy ca ngợi, Giáo chủ vẫn quyết định tính thêm chi phí

thực phẩm mà Annibale đã dùng, trừ cả vào tiền công. Tổng số tiền còn

lại chỉ còn 500 scudi, gửi tới Carracci trên một cái đĩa bạc. (Ảnh: chi

tiết trong bích họa của Annibale Carracci, diễn tả Đức Mẹ lên trời)

Annibale Carracci quá sốc, nhận số tiền trên không nói được lời nào,

mất hết tinh thần. Sinh ra đã là người cả lo và buồn bã, gặp thêm

chuyện này, Annibale trầm cảm nặng. Ông chuyển ra khỏi lâu đài của

Giáo chủ, quyết định không bao giờ vẽ nữa; và về sau, có muốn vẽ ông

cũng không vẽ nổi, cứ cầm lấy cọ là buồn. Mặc cho các học trò dỗ

dành, Carracci vẫn từ chối, không nhận một đơn đặt hàng nào nữa.

(Ảnh: chi tiết bích họa của Carracci, diễn tả người khổng lồ Cyclops

đang giận dữ ném đá)

Đọc đến đây, có lẽ nhiều họa sĩ ta cười khẩy, “Có gì mà phải to tát

thế!”. Để hiểu được phản ứng của Annibale, có lẽ ta nên biết rằng ông

là người vô cùng nhút nhát, tự ti, luôn luôn lúng túng khi phải đi đứng

giữa những người lịch lãm, giàu sang. Ông ngại những người quyền

chức, ngại mang tiếng là có liên quan đến những người quyền chức,

đến nỗi có lần ông đành phải ngồi tù một đêm vì tội mang kiếm ngoài

đường. Nếu nhận với cảnh sát là đang phục vụ cho Giáo chủ Farnese

nên có kiếm, ông đã được bình an; nhưng ông ngượng, ông không dám

nhận. Hay khi có Giáo chủ Scipione Borghese muốn ghé thăm, ông đã

ngượng quá đến nỗi trốn mất theo lối cửa sau. Lúc nào ông cũng nhớ

lại thân phận mình là con nhà thợ may, cháu ông đồ tể. Đến nỗi có lần

thấy ông anh ruột Agostino ba hoa, đỏm dáng, thích giao du với đám

hiệp sĩ cung đình, đang “nổ”, ông đã phải nhắc anh, “Đừng quên mình

là con nhà thợ may”. (Ảnh: Annibale Carracci – “Chân dung tự họa

trên giá vẽ ở xưởng”, 1604)

Việc Giáo chủ Farnese xử tệ khiến Annibale Carracci suy sụp. Không

lâu sau đó, ông bị tai biến. Những năm cuối đời, ông cũng cố vẽ vài

bức tranh. Ngày 15 tháng Bảy năm 1609, ông qua đời vì sốt cao ác tính.

Người ta kể, khi bác sĩ tới, Carracci nói, “Lần này, bác sĩ thân mến ạ,

cái đồng hồ đã hỏng rồi, ông không cần lo cho nó nữa đâu, không sửa

được nữa đâu, thời gian trôi sạch mất rồi.” (Ảnh: Annibale Carracci –

“Pietà”, 1603)

Đám tang họa sĩ được cử hành trọng thể nhất. Cuối cùng, ông cũng

nhận được sự trân trọng của người đời – thứ mà ông đã không bao giờ

được nhận cho đúng khi còn sống. Hội họa sĩ ở Rome khóc thương

ông, các nhà bảo trợ nghệ thuật cũ cũng khóc ông. Ông được chôn cạnh

thần tượng nghệ thuật của mình là Raphael, đúng như khi còn sống ông

hằng mong muốn. (Ảnh: Chân dung Rafael - thần tượng của Carracci.

Không rõ tác giả)