BẢO TÀNG NGHỆ THUẬT

HIỆN ĐẠI ASTRUP

FEARNLEY TẠI NA UY VÀ

CUỘC TRIỂN LÃM THE

NATRIOT ACT CỦA NGHỆ SĨ

NATE LOWMAN

Được vinh dự là bảo tàng đầu tiên tổ chức một cuộc

triển lãm solo của Nate Lowman (sinh năm 1979).

Trong mấy ngày qua, Nate Lowman đã bộc lộ cho

người xem hiểu vì sao anh được đánh giá là một

nghệ sĩ tầm cỡ thế giới.

Nate Lowman hòa mình trong thế giới của nghệ thuật Mỹ, của người

tiêu dùng và cả xã hội truyền thông nói chung, liên tục biến đổi những

biểu hiện thị giác mà anh lựa chọn làm việc. Anh chọn những chất liệu

thô, lấy từ tin tức, hệ thống truyền thông đại chúng và lịch sử nghệ

thuật, biến đổi trạng thái của chúng bằng suy nghĩ, cảm nhận và cách

hiểu của riêng anh. Những hình ảnh về cả những nhân vật bình thường

lẫn nổi tiếng, cả những người quen biết, hay cùng cộng tác trong nghệ

thuật với anh, sáng tạo một câu chuyện kể riêng cho mỗi cá nhân, mỗi

sự kiện. Anh để những lời kể này tự mình tuôn chảy, cái nọ lấp lên cái

kia, tạo nên một câu chuyện đa chiều, phong phú và có cái kết mở. Đó

chính là nghệ thuật trong lựa chọn, điều phối, dẫn dắt. Các tác phẩm

của Nate Lowman là tấm gương phản ánh xã hội đương đại Mỹ.

Lowman học hỏi khá nhiều từ Duchamp, Warhol, Prince và Noland,

thể hiện trong cách anh nắm bắt sự vật, hình ảnh hàng ngày. Nhưng

Lowman cũng không chỉ đơn thuần thích những thứ “sẵn có” (ready-

made) hay tạo hình những hình ảnh văn hóa đại chúng như những tiền

bối hồi năm 1960-1970... Ngược lại với những người đi trước, Lowman

là người đầu tiên đề cập đến những lời tường thuật và câu chuyện kể.

Nói về nhân vật đầu tiên, anh lập tức có ngay những câu chuyện đời

thực và đưa vào đó quan điểm của mình về nhân vật và sự kiện liên

quan.

Những mảnh thông tin của phương tiện truyền thông và cả lịch sử nghệ

thuật đều trở thành những chất liệu có giá trị và ý nghĩa ngang bằng

trong những câu chuyện kể theo chủ đề của Lowman. Cũng như mọi

câu chuyện kể khác đều liên quan đến thời gian, khái niệm về thời điểm

và quãng thời gian luôn là một yếu tố quan trọng trong tác phẩm của

Lowman. Cách kết nối các hình ảnh ở thời khắc và bối cảnh khác nhau

mở ra những lời kể liên tiếp không giới hạn, để mỗi người xem tự tạo

ra cách hiểu riêng mình về tính đương đại.

Lowman đặc biệt hay bắt đầu một câu chuyện bằng một hay nhiều biểu

hiện. Anh có thể dùng những dấu hiệu, từ ngữ hay hình ảnh lấy từ giới

truyền thông, kể cả cũ lẫn mới. Tổ hợp những hình ảnh và dấu hiện đó

gợi lên một phạm vi ý nghĩ rất rộng, đôi khi gây xúc động một cách tự

nhiên, và khi thêm nhiều yếu tố khác đưa vào tác phẩm, điểm khởi đầu

hoặc được củng cố, hoặc bị bỏ qua.

Một số hình ảnh đôi khi lặp đi lặp lại trong nhiều tác phẩm khác nhau,

tạo mối liên kết, tiếp nối, thậm chí là một khối đồng nhất bí ẩn sau mỗi

tác phẩm. Trong bức tranh tường ghép hình khổ lớn của Lowman, hoàn

toàn không có sự dẫn dắt nào để người xem đọc được tác phẩm, chỉ có

một gợi ý nhỏ ở tiêu đề. Anh thường không đề cao tầm quan trọng,

cũng như không cho phép một chi tiết đơn lẻ nào nổi trội hơn thu hút

sự chú ý của người xem trong toàn bộ tác phẩm. Mà thay vào đó là mối

tương quan giữa những hình ảnh khác nhau và suy nghĩa nảy sinh khi

người xem ngắm nhìn từ chi tiết này sang chi tiết khác. Giống như một

miếng vải chắp vá, mỗi hình ảnh đều giữ một vai trò tương đương

nhau. Lowman không có khát vọng tạo một công trình hoành tráng: anh

chỉ bắt tay xây dựng gốc căn bản của cây chuyện, và để kết cấu mở để

người xem tự hoàn hiện. Tác phẩm của anh luôn có không gian chừa lại

cho khán giả. Sự nhạy bén với những điều bất công thường xuyên thể

hiện trong những lời kể nhiều tầng lớp, không có sự mập mờ lẩn tránh

ở đây, bộc lộ ở cả hình ảnh được lựa chọn lẫn nội dung của nó. Tuy thế

cảm xúc bao trùm trên hết không hề xúc phạm, mà chỉ là nỗi buồn, là

sự bi quan xen lẫn châm biếm, mỉa mai. Thực sự, một cá nhân có thể

nhận xét rằng thẩm mỹ, quan điểm của tác phẩm hướng cái nhìn về sự

trầm uất hơn là châm chọc.

Triển lãm lần này có giới thiệu cả những tác phẩm của Lowman thời kỳ

đầu, như The Young and the Restless (Tuổi trẻ và Không ngơi nghỉ,

2004), Peace Love O.J. (Tình yêu bình yên O.J., 2005), Oil Rigs (Giàn

khoan dầu, 2005); và cả những tác phẩm gần đây Happy Ending (Kết

thúc có hậu, 2009) và Act Natural (Hành động tự nhiên, 2009). Các tác

phẩm khác chưa từng triển lãm như tác phẩm sắp đặt Pump Dump

(2009) và một vài bức tranh cũng góp mặt cho cuộc triển lãm điêu

khắc, sắp đặt và tranh ghép này.

Cuốn catalogue triển lãm có phần nội dung do Gunnar B. Kvaran,

Hanna Liden, Daniel Birnbaum, Rob Pruitt, Matthew Higgs, Alison

Gingeras, Adam McEwen và Neville Wakefield thực hiện.

Curator tổ chức triển lãm gồm Gunnar B. Kvaran, Hanne Beate Ueland

và Grete rbu.

Đỗ Hồng Ngọc