Chỉ Là Anh Chưa Biết Mà Thôi
Vi Anh không khóc. Có thể cô nhóc không cảm thấy gì nữa. Có thể cô nhóc quen
rồi. Tôi không biết. Nhưng tôi đau và khóc. Nên cứ ôm cô vậy thôi.
***
1. Saudade
9h07'. Ngón tay tôi click qua những trang báo điện tử nhanh hơn bình thường. Tôi
đánh dấu lại vài cái tên nghe lạ, ghi chú những ý tưởng mới. Điện thoại để bàn vẫn
im ắng. Qua khe mành xếp trắng, xuyên qua văn phòng ngoài hơi lộn xộn vài điểm
màu, vẫn chưa thấy điểm xanh. Vi Anh vẫn chưa tới. CEO Vương cũng không trả
lời điện thoại. Để mình tôi với tờ fax khó hiểu. Tờ fax quyết định hai thiết kế chính
cho showroom nội thất của tập đoàn hai tháng sắp tới. Là Đan và Vi Anh.
Tôi không phàn nàn gì về Đan. Cô xuất chúng, làm việc chính xác tới từng khâu,
và nhận ra lỗi sai trong bản vẽ chỉ trong tích tắc. Tốt nghiệp xuất sắc Kingston,
khoa thiết kế nội thất đủ nói lên tất cả. Vương không bao giờ chọn người sai.
Những người như Đan, luôn được cậu để ý và khoanh vùng ngay trước đêm grand
show tốt nghiệp. Giống như lúc Vương nắm rõ profile của tôi từ bốn năm học quản
lý và hai năm chuyên ngành thiết kế ở London trước khi xuất hiện, đưa tôi lời đề
nghị hấp dẫn từ khuôn mặt trẻ măng nhưng tấm card mang tên tập đoàn có thể
đánh tan bất cứ offer khác. Vương thừa hưởng tập đoàn từ bố mẹ, là cuộc hôn nhân
cuối cùng của nhà tài phiệt và nhà thiết kế tài quái. Là con riêng, nhưng mọi người
đều có cảm giác cậu lĩnh hội hết tài năng của hai người. Khi lần lượt thắng từng dự
án của các khách sạn, resort, hay khi tìm ra một nhân tài đem về công ty. Duy có
một ngoại lệ: Vương để Vi Anh vào phòng tôi từ bốn tháng trước.
Ngay cả những nhân viên ở phòng nhân sự, không ai biết Vi Anh từ đâu đến. Tôi
chấp nhận cô nhóc trẻ không hồ sơ, không bằng cấp như một thử thách, vẫn kiên
tâm giao đều công việc cho nhân viên, tuy tôi biết mọi người coi cô chẳng khác
một đứa tập sự. Trực quan hoàn toàn bình thường, hơi trẻ con với vẻ lãng mạn cổ
điển. Portfolio của cô, tôi chưa một lần nhìn, nhưng những bản vẽ dán góc làm việc
ngập chi tiết hợp trong quán cafe đang mọc lên đầy rẫy trong thành phố. Những
bản vẽ không gian rộng, đôi khi mất cân bằng và màu phối không hợp, được Đan
sửa lại trở nên sáng sủa hơn, nhưng không dùng trong catalogue được. CEO trẻ
không chú thích gì, thi thoảng là những tin đồn phất phơ trong buổi ăn trưa. Tôi tin
Vương, chỉ không hiểu. Và tờ fax sáng nay đã làm cho tôi thật sự lúng túng.
9h12'. Điểm xanh xuất hiện. Vi Anh đặt uỵch cái balô xanh lơ to đùng xuống bàn,
lao đến trước phòng tôi. Mất 5 giây, cô gõ cửa, rồi rụt rè thò đầu vào. Nếu như mọi
ngày, cái điểm xanh có vụt qua trước khung kính phòng tôi là 12 phút hay 15 phút,
có thể sẽ chỉ là cảnh cáo, hoặc cho qua. Nhưng hôm nay tôi chờ. Và chờ tận 12
phút. Tôi có thể đuổi việc cô ngay. Vì cái tờ fax quái quỉ, tôi phải chờ, và cũng vì
thế tôi không thể sa thải nhân viên có cái gout ăn mặc như người trẻ khu
Shimokitazawa ở Tokyo này. Tôi ngước nhìn cô hà khắc. Vi Anh khẽ để tay luồn
vào mái tóc lòa xoà, nói về sự cố của chiếc xe tay ga cũ. Tôi nghĩ thầm nếu như dự
án này không rơi vào tay cô, thì có thể tôi cũng đã thải được chiếc xe ga để tậu ô tô
vào năm sau rồi. Tôi im lặng, đưa cho cô bản kế hoạch showroom. Vi Anh lật qua
vài trang, nhìn tôi như không tin. Tôi gật đầu, kèm theo deadline về 8 mẫu interior
trong 2 tuần nữa. Mặt cô nửa như vui mừng, nửa như lúng túng lo âu. Trước khi cô
bước ra khỏi phòng, tôi dặn: "Đừng có sao chép ý tưởng. Tôi đọc hết. Nên biết hết.
Hãy nghĩ đến chuyên nghiệp". Vi Anh quay lại, nhìn tôi, rồi cười toe. Rồi biến mất
sau những chồng tài liệu màu ngổn ngang.
Giờ ăn trưa, Vương gọi điện, giải thích ngắn gọn về sự ghép của cặp đũa lệch.
"Một người sẽ phát triển tốt nhất khi gặp sự cạnh tranh mạnh nhất. Minh, cậu có ý
kiến khác?" Tôi im lặng, nhìn ra ngoài nhóm nhân viên trẻ măng đang quây lại bên
chiếc pizza vừa được chuyển đến. Bước ra khỏi phòng, Đan chạy đến chỗ tôi, ngỏ
lời về một cái hẹn ăn tối, bàn về themes của phòng trưng bày dựa trên ý tưởng cô
mới đọc được từ imm cologne – triển lãm nội thất lớn nhất thế giới năm nay. Tôi
gật đầu, nhìn quanh phòng. Vi Anh không ở đây. Cô nhóc luôn tránh bữa ăn tập
thể. Nhớ ra có lần nhìn thấy cô bước xuống từ cầu thang sân thượng, tôi bấm thang
máy lên tầng cao nhất. Cô nhóc ngồi vắt vẻo trên thanh chắn của dải tường xám,
tay cầm túi KFC, đu đưa chân theo nhịp nhạc mơ hồ.
- Về project, cô nghĩ là mình làm được chứ?
- Em chưa có ý tưởng gì. Nhưng em ổn – Vi Anh khẽ quay lại như để xác nhận sự
tồn tại của tôi, rồi lại hướng đôi mắt ra xa.
- Cô nhìn thấy cái gì ở đó? – Tôi tiến lại gần sát thành tường, nhìn ra thành phố ban
ngày nhợt nhạt trong nắng tháng ba, đặt câu hỏi tò mò.
- Người, nhà, xe cộ, máy bay, mặt trời...- cô nhóc bắt đầu liệt kê những object hiện
ra trước mắt, như thể tôi đã chuyển ánh nhìn của cô vào không gian hiện thực.
- Không, ý tôi là, ở đó có cái gì? – tôi tự nhiên lúng túng. Thật ra, tôi muốn biết
một điều gì khác. Tôi chờ một điều gì khác. Để cho tôi tin là cô gái này đủ khả
năng.
- "Saudade".
- Saudade?
- Vâng. Cô nhóc gật đầu. Cảm giác mình luôn thuộc gì về một thứ hoặc một người
nào đó đã mất đi nhưng mình biết nó sẽ không bao giờ quay lại. Anh nghĩ những
con người ngoài kia, họ tìm kiếm một cái gì mới, hay chỉ đơn giản là tìm lại gì đã
mất?
Câu hỏi phang vào não tôi đau buốt, như viên đá lia vào mặt hồ, tạo ra những lan
tỏa va nhau vô thanh. Tôi đứng cạnh Vi Anh như thế, cho đến hết giờ nghỉ. Nhưng
buổi trò chuyện như trục dây xuyên qua các khối hình hộp hiện lên trong đầu, đặt
dấu nghi ngờ cho mọi tương tác trong sinh hoạt hàng ngày.
Bữa tối với Đan ở nhà hàng tầng thứ 11 cạnh hồ, tôi nhìn vào những bản vẽ nhanh,
bố cục độc lập nhưng tinh tế, ô cửa kính tham vọng to nhỏ rải rác. Đan vốn đâu cần
nhận xét của tôi. Sự tham khảo chỉ là cái cớ. Đâu đó tôi đọc được trong không gian
những buổi ăn tối đồng nghiệp, là một tình cảm để đi đến hôn nhân nghiêm túc.
Tôi biết tôi không phải là mẫu bạn trai lý tưởng. Tôi cũng không cần. Sự ổn định
nghề nghiệp và tính cách cầu tiến, phụ nữ chỉ cần chồng mình như thế. Thảng
hoặc, những chạm va của Đan ngồi sau tôi khiến tôi cứ ngỡ cô là bạn gái của mình.
Nhưng tôi tránh để mình sai lầm. Ông thầy dạy môn Media, trước khi tôi về nước,
rủ tôi ra quán bar, nói vài điều về phụ nữ bằng giọng đặc sệt chất Ireland: "Đàn ông
khó phân biệt giữa yêu và hài lòng. Lấy một người phụ nữ anh yêu, anh sẽ hài
lòng. Nhưng ngược lại, nếu anh lấy một người phụ nữ làm anh hài lòng, rồi phát
hiện ra người anh yêu là người khác, anh nằm trong số thảm họa chung." Phát hiện
của người thầy già làm tôi tỉnh táo, giữa những phụ nữ tác phong chuyên nghiệp và
chuẩn mực, mà Đan là một trong số đó. Tôi đi về, dừng chờ đèn đỏ giữa nhưng
gương mặt xa lạ, buổi hội thoại ban sáng với Vi Anh lại vang lên, tôi trở nên buồn
bã vô cớ.
2. Bravura
Bản thiết kế của Vi Anh khiến tôi bất ngờ. Sự phối hợp trở nên ăn khớp giữa hệ
thống ánh sáng, cầu thang, và mô hình. Nội thất cũng được chọn lựa kĩ lưỡng, để
những gam màu nổi lên giữa căn phòng. Sự xuất sắc đột biến của Vi Anh làm tôi
dễ chịu. Tôi đưa hai bản cho Vương với ánh mắt tự hào. CEO dừng lại lâu hơn ở
tập file của người mới, ánh lên tia nhìn khó hiểu, nhưng rồi cũng gật đầu. Tôi ra
khỏi phòng, đặt suất pizza đặc biệt cho phòng, và nhắn tin cho Vi Anh. Cô nhóc rủ
tôi đi ăn kem thay cho KFC gần công ty. Tôi ngồi sau chiếc scooter màu vàng
choé, cảm giác bất an là lạ. Ngước nhìn lên, tôi thoáng thấy bóng người từ tầng cao
nhất. Ý nghĩ chưa kịp định hình, cô nhóc ngồi trước đã xù ga phóng đi.
Như mọi lần, Vi Anh tránh những câu hỏi về cô bằng sự im lặng. Ngay cả với
người đặt câu hỏi là trưởng phòng thiết kế như tôi. Cô nhóc chỉ lắc đầu, bảo đây
chỉ là tạm thời, vì cô không có cách nào khác. Tôi quắc mắt. Cô muốn cái gì chứ,
đây là công ty thiết kế hàng đầu đấy. Tuyển người cũng là chọn lọc từ các nơi danh
tiếng ra. Tôi hỏi cô học trường gì, hay đã học những gì. Cô cúi gằm, cắm thìa vào
những viên kem đang chảy màu vào nhau. Bữa ăn mừng kết thúc thành một màn
tra khảo văn hoá xã hội. Tôi quyết định sẽ mặc kệ.
Nhưng rồi, ngay trước khi 3 tuần showroom khai trương, CEO cho họp khẩn cấp.
Catalogue của công ty đối phương vừa được tung ra ban sáng. Tôi mở tập mẫu cầu
kì, mặt méo xệch. Toàn bộ khu vực cho nội thất mùa thu, là thiết kế của Vi Anh.
Dù bố trí hơi khác, nhưng một thiết kế lơ ngơ nhất cũng có thể biết được là cùng
một người, cùng một ý niệm. Vương đi theo tôi xuống phòng, tuyên bố hủy mẫu
của Vi Anh. Cả văn phòng xôn xao. Dĩ nhiên, chuyện một thiết kế mới vào nghề
đem portfolio của mình cho nhiều nơi là việc có thể hiểu được, chứ việc công ty
khác phải đi lấy bài của một lính mới thì mới là việc khó tin. Cô nhóc đứng góc
phòng, im lặng, mắt mở to nhìn Vương, ánh những tia đỏ giận dữ. Tôi gọi điện cho
xưởng, thông báo ngừng đơn đặt hàng. Vi Anh ngay lập tức chạy đến, cầm điện
thoại tôi ném xuống đất, vụt biến mất sau cánh cửa tự động. Vương vỗ vai tôi
thông cảm, như chuyện đã đang và sẽ xảy ra ở bất kì công ty nào.
Cô nhóc biến mất cả ngày. Chiếc xe màu vàng vẫn nằm trong bãi đỗ, balô xanh lơ
vẫn trên bàn. Tôi cố nán lại, sau cả một ngày mọi người hối hả với project của Đan
sẽ được mở rộng thêm. Trời đã bắt đầu sang hè, sau cả một tuần mưa rả rích. Ngay
khi tôi chuẩn bị chờ đến đúng 8h để đi về, tôi nhận ra bóng người mỏi mệt bước
vào. Tôi nhìn Vi Anh, như vừa trải qua cơn đau yếu, nhìn tôi bằng đôi mắt lạc
màu. Tôi không hỏi nữa, kéo tay cô đi. Vi Anh ngồi sau, bám vào người tôi như sợ
rơi mất. Cứ im lặng như thế, tôi và cô ra sân bay, nhìn những chuyến bay cất cánh
cho đến khi chỉ còn là đốm đèn nhấp nháy nhỏ xíu tan vào trong đêm. Đột nhiên,
Vi Anh đứng dậy, bảo tôi đưa về nhà cô, giọng dứt khoát. Trên đường về, cô kể tôi
nghe việc hôm nay cô đã đi dọc đường ray, nhìn những chuyến tàu qua lại, cho đến
khi mặt trời lặn. Tôi bất giác đưa bàn tay mình chạm vào bàn tay cô, xiết nhẹ.
Nhà Vi Anh nằm trên gác mái của một khu tập thể cũ kĩ, lối cầu thang nhỏ giăng
kín những bông hoa hải đường trắng. Cô nhóc bảo tôi vào nhà, cô cần làm một số
việc. Tôi bước vào, choáng váng trước cấu trúc đặc biệt mà chỉ có chủ nhân căn
nhà mới có thể thiết lập. Toàn bộ trần nhà lắp gương lô nhô, tạo hiệu ứng vạn ảnh
hơi nhức mắt. Tường treo những bản vẽ tô màu lác đác. Bàn ghế thiết kế mỏng
mảnh như những cành cây. Tôi e dè ngồi xuống, nhìn quanh căn phòng chưa tới
30m2.
- Em mua nhà này từ bao giờ?
- Anh Vương mua cho em. 7 năm trước. Khi em học cấp 3.
- Sao Vương lại mua cho em?
- Em không thích đi học. Để tránh bố mẹ, anh mua cho em chỗ này để vẽ – Cô
nhóc trả lời thản nhiên, chọn lựa vài hộp trà trên kệ tủ.
Tôi mở to mắt. Đúng là nhà giàu nên mới thế. Đầu tôi chợt tích thông tin để đủ
hiểu CEO và cô nhóc trước mặt trở thành anh em sau cuộc hôn nhân kếch xù kia.
Họ giấu quá kỹ. Tại sao cô nhóc không tự hào về lý lịch mình có được?
Cô nhóc uống tách trà, lúi húi trong đống giấy tờ ngổn ngang. Lát sau, cô rút ra
một cuộn, đính theo một chiếc thẻ nhớ nhỏ.
- Đây là đề án tốt nghiệp của em. Anh có thể dùng.
- Tại sao? Không phải em...?
Nhưng đôi mắt của Vi Anh trở nên ráo hoảnh, và lạnh lùng. Tôi đọc thẻ nhớ trên di
động, sững người khi đầu trang xuất hiện huy hiệu trường. Trường thiết kế
Florence. Trường đã không ngần ngại từ chối tôi tới tận hai lần. Trường mà bất kì
sinh viên nào tốt nghiệp cũng có thể được nhận công việc với mức lương cao ngất
ngưởng trong nghề. Tôi im bặt. Bản thiết kế hoàn hảo. Khung kính lớn tăng độ
transparent đến mức trong veo ở trên cao, điều hoà ánh sáng. Đồ đạc handmade
giản dị, tạo điểm nhấn gồ ghề đơn sơ. Tưởng như ai sống trong căn phòng này đã
trải qua nhiều mỏi mệt, chỉ còn sự tĩnh lặng và bình yên trong suy nghĩ thông suốt.
Trên file ảnh lờ mờ chữ Bravura viết tay của ai đó. Cô nhóc ngồi trước mặt tôi là
thiên tài. Là người mà có thể làm bất cứ bản vẽ nào cũng có thể nổi tiếng. "Người
đưa bản vẽ cho công ty cạnh tranh, em nghĩ là Vương. Anh không tin em đã làm
hết sức." Cô nhóc nhấp một ngụm trà, thản nhiên. "Tại sao em không thể hiện hết
những gì em có?". "Vương đến trường em trước một kỳ tốt nghiệp. Tình cờ em
nhìn vào hồ sơ tập đoàn mà sau này em sẽ trở thành một phần chính thức. Em chỉ
thấy biểu đồ, những gương mặt vô hồn, những thành tích, điểm số, giải thưởng,
bảng phân tích mức độ phát triển. Những dòng text đó làm em hoảng loạn. Em
không muốn bị đánh giá bởi những cái tên, hay con số. Em bỏ chạy. Cách đây nửa
năm, Vương phát hiện ra, bắt em về đây, cho đến khi nào em đồng ý quay lại tốt
nghiệp..." Giọng cô vỡ tan, buồn thảm. Tôi cảm nỗi sợ hãi mong manh từ việc mất
niềm vui trong những điều mình coi làm lẽ sống, đặt bàn tay mình lên gò má nhỏ,
giữ sự ấm áp lại. "Chúng ta có thể đi xem mặt trời mọc, nếu em muốn." Đôi mắt
trở nên sáng bừng, lấp lánh. Tôi tự nhiên nghĩ đến cảm giác hài lòng.
3. Reverie
Tôi không muốn dùng bản thiết kế, nhưng Vi Anh đã đưa nó cho Vương. Vương
nhìn tôi, ra hiệu "good job", rồi liên hệ với ngay bên xưởng để đặt hàng. Phần mẫu
của Đan vẫn giữ nguyên. Ngày khai trương tới gần, mọi người túi bụi ở showroom
để chuẩn bị. Tôi nắm bí mật nhỏ trong tay, nghĩ tới buổi openning gây bất ngờ với
cô nhóc thiên tài, thấy vui vui.
Showroom vừa mở cửa, đã thấy khách ra vào trên những con xe đắt tiền. Vi Anh
hẹn sẽ dự buổi openning vào buổi tối, còn ban ngày sẽ để toàn bộ cho Đan phụ
trách. Tôi dẫn một khách quen đi tới space của Vi Anh, chợt nhận ra bảng tên nhà
thiết kế đã bị tháo mất. Người khách lơ đãng, xem dãy nội thất với con mắt thờ ơ.
Tôi kiểm tra lại chương trình buổi tối. Vi Anh biến mất khỏi danh sách giới thiệu.
Phóng xe về công ty, tôi lao vào phòng CEO. Vương ngồi đó, nhìn ra sau những
tấm kính trong suốt, giật mình đột ngột.
- Tại sao lại xoá tên Vi Anh? Vi Anh là em chủ tịch, cô nhóc cần được biết đến –
tôi nói ra không suy nghĩ, tự buộc tội mình về lập luận không duy lí.
- Người ta không quan tâm tới con bé là ai, họ chỉ cần biết nó không tốt nghiệp đại
học nào, là sẽ không có khách hàng nào hết.
- Vi Anh học trường Florence. Điều đó nói lên tất cả.
- Nhưng con bé chưa tốt nghiệp. Cậu có biết 60% hợp đồng tôi có được là nhờ thiết
kế của Vi Anh? Trước khi có cậu, có Đan, có những người khác, tôi chỉ có Vi
Anh? Vì sao tôi cần con bé phải tốt nghiệp? Là để chiều những người đánh giá xã
hội theo cái chuẩn mực tên tuổi. Minh, cậu không phải là một trong số họ sao?
Tôi lặng đi trước những câu nói của CEO. Chuẩn mực tôi cố gắng trong định hình,
là những phù du về mất mát. Danh vọng tôi đặt ra, dìm xiết giấc mơ thuần khiết
không thương tâm. Tôi bỏ những niềm vui cố nhiên đi tìm sự hài lòng xã hội.
Vương bỏ đi, tôi đứng một mình trong phòng, nhìn những bản thiết kế đinh gắn
liền với những hợp đồng lớn. Người ta không biết Vi Anh là ai. Tôi cảm thấy tức
giận với chính bản thân mình.
Vi Anh nhắn tin. Vì tôi không đến nên cô sẽ tự bắt taxi đến showroom. Tôi không
trả lời, nhìn hình phản chiếu bản thân qua những tấm kính, lẫn với những đồ đạc,
những mảng nhà cao tầng vuông vức. Tôi quay lại showroom, giấu mình trong
góc, chỉ đạo nhân viên bằng những công việc mơ hồ. Vi Anh đến, mặc chiếc váy
đen satin lấp lánh sang trọng, tôi khẽ rùng mình. Tôi chưa từng một lần nhận ra cô
nhóc xinh đẹp dường ấy. Nhưng bữa tiệc tưởng như cổ tích, tôi không còn là hoàng
tử nữa, Cinderella cũng ko thể ở lại lâu, dù chỉ là nửa đêm. Tôi nhìn Vi Anh nhận
tin sau những khe tường màu, thấy bóng mình nứt rạn. Đôi vai xương gầy khẽ
chùng xuống, rồi bỏ đi. Vương nhìn theo cô bằng ánh mắt buồn đau đáu. Để tròn
vai của CEO trẻ tài năng, Vương phải hi sinh chính em gái mình. Vi Anh tan vào
phía tối ngoài, nơi những điểm đèn lao đi tìm bản ngã trong đêm. Tôi giật mình,
lao ra một cách vô thức. Gần entrance, Đan chợt bắt lấy cánh tay tôi: "Minh, show
sắp bắt đầu. Anh muốn mọi thứ hoàn hảo, đúng không?". Tôi nhìn sâu vào mắt
Đan, chỉ thấy tia nhìn tham vọng của người trẻ không nhận ra mình đang mất điều
gì, lắc đầu. Đan buông tay, tôi chạy đi đưa mắt tìm dáo dác. Nhớ cuộc nói chuyện
hôm trước, tôi tìm đến đường tàu gần nhất. Chạy dọc theo đường ray, tôi gọi to tên
Vi Anh. Bóng đen nhỏ trên đường ray tự dưng khẽ ngoảnh đầu. Đoạn Vi Anh ngồi,
tường rào hai bên. Nhưng khi tôi chạy gần đến chỗ thông gần nhất, thanh chắn hạ
xuống, đoàn tàu sắp chạy qua. Tôi như phát điên, quát to với người bảo vệ về cô
gái vẫn còn kẹt trong đấy. Nhưng vô ích. Đoàn tàu vẫn chạy qua, át hết mọi âm
thanh hỗn loạn. Tim tôi như ngừng lại.
Vi Anh vẫn ngồi đó, vô sự, mắt mở to trước khối hình và âm thanh quá lớn vừa
chạy quá sát mặt. Tôi lao đến, ôm chặt cô. Vi Anh không khóc. Có thể cô nhóc
không cảm thấy gì nữa. Có thể cô nhóc quen rồi. Tôi không biết. Nhưng tôi đau và
khóc. Nên cứ ôm cô vậy thôi.
Showroom thành công hoành tráng. CEO kiếm được thêm 11 hợp đồng nữa. Tôi
tích tiền thưởng, đặt một vé đi cuối năm đến Italy. Vi Anh quyết định quay về hoàn
thành nốt khoá học. Trước khi lên máy bay, cô nhóc hôn nhẹ lên trán tôi, và nói:
"Anh có thể yêu ai đó. Hoặc chờ em." Tôi ngạc nhiên: "Tại sao lại có lựa chọn?".
Vi Anh cười, nói giản đơn trước khi lao vào đám đông: "Vì em sẽ tìm anh. Anh sẽ
tìm em. Vì anh thích em, nên anh sẽ yêu em, và ở bên em mãi mãi. Chỉ là anh chưa
biết mà thôi."
Written by Z