Đi tìm nơi gió thổi
Ngọn gió vô tình dừng chân, tình yêu vô tình ngả ngốn. Con người ta vẫn
thường oán trách những cơn gió lãng du vô tình, không biết rằng gió mải mê
chạy miết bởi vì trong lòng trống rỗng, hoang hoải nhớ thương.
1. Sài Gòn – Di…
- Em chuẩn bị đi đâu?
- Về nhà!
- Tại sao lại về nhà?
- Gió không muốn dừng chân. Anh nói xem, nhà của gió là ở đâu?
Di lí lắc, em vẫn còn mặc trên người áo sơ mi của Thiên, ngồi trên giường sắp xếp
hành lý, đôi mắt có đuôi mở to, chớp chớp, soi trong đó những sợi nắng vàng ươm
của một sớm Sài Thành.
- Di, đừng đi!
Thiên lại gần bên cạnh, đặt bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc buông dài mềm mại đến
chấm eo của Di. Di ngước đôi mắt nhìn Thiên, mơ hồ là biển nước, mông lung suy
nghĩ. Anh có thể thấy một cơn sóng tình chực vỡ òa trong đôi mắt ấy. Thiên tin
tưởng vào tình yêu của mình, anh nhớ Di, yêu Di, cần Di, ngay cả khi cô đang đối
diện anh. Thiên bất giác không có cảm giác an toàn, muốn giang rộng tay ôm Di
vào lòng, níu giữ, siết chặt. Một cơn gió, lúc yên bình, có vui lòng ở lại?
- Em phải đi!
Di mím môi, vẫn kiên định với quyết định của mình. Với Di, tình yêu của Thiên
ấm áp và an lòng, khiến cô chưa một lần nào muốn rời xa. Nhưng theo một lẽ tự
nhiên, Di đi để kiếm tìm những nguồn cảm hứng mới, muốn hòa nhập cùng thiên
nhiên, cô cũng không biết tại sao mình loay hoay ở lại bên cạnh Thiên. Cô từng
yêu anh, vẫn yêu anh và có lẽ, sẽ mãi yêu anh. Nhưng Sài Gòn không phải là quê
hương của cô, không có ai ngoài Thiên bên cạnh cô. Mà anh thì chưa đủ. Di đã
nghĩ có lẽ mình ích kỷ, không nghĩ cho cảm giác của Thiên, nhưng Di biết, chuyện
giữa hai người, có đấu tranh đến thế nào cũng không tròn vẹn. Một cuộc tình
không có kết thúc, thì chi bằng tự tay mình đặt một dấu chấm hết. Thà rằng tự
người trong cuộc làm đau nhau, còn hơn chứng kiến những người ngoài cuộc cầm
dao cắt đứt mảnh tình riêng chung này.
- Thiên, em yêu anh!
Di nhón người, vòng tay ôm lấy Thiên, đặt lên phiến môi ấm áp của anh một nụ
hôn nồng nàn đắm say. Nắng Sài Thành vàng như sáp ong, mang ấm áp và bình
yên lóng lánh phủ lên người đôi tình nhân trẻ. Sẽ chẳng còn lâu nữa, nắng Sài
Thành nhạt bớt màu, gió thổi mau, tóc xác xơ trong từng chiều ngược gió. Sẽ
chẳng còn lâu nữa, bên khung cửa sổ không còn hắt nắng bắt gặp một cặp tình
nhân sớm tối vui vầy. Di sẽ đi, như một cơn gió thoảng. Cô nhắm mắt xiết tay
Thiên, từng nhịp tim thổn thức.
Có nơi nào dừng chân cho một cơn gió lành, như Di?
2. Hà Nội – Thiên…
Sau khi người yêu rời Sài Gòn được sáu tháng cũng là lúc Thiên thu xếp xong công
việc của mình để đi tìm cô. Gác mọi thứ đang suôn sẻ để đi tìm những cái rắc rối,
có lẽ, chỉ tình yêu tuổi trẻ mới đủ can đảm để làm. Gia đình, bè bạn đều ngơ ngác
trước quyết định của Thiên. Di là ai? Là một cô gái như thế nào để có thể khiến trái
tim Thiên gục ngã? Rồi khi anh quyết định ra đi, mọi người chỉ nghĩ đó là một
quyết định điên rồ.
Thiên ngồi ở một góc quán quen trước khi rời Sài Gòn. Góc quán đó có những
hình ảnh vô cùng thân thuộc, là mái tóc của Di rơi xuống bờ vai mảnh, là nơi có
giọng cười giòn tan, là nơi có ánh mắt cô nhìn anh lần đầu tiên. Di có mặt ở mọi
nơi, mọi ngõ ngách mà Thiên đi qua. Đã nhớ nhung cô đến thế, chi bằng đi tìm cô
trở lại?
Tối, trời tắt nắng, đường lên đèn, lòng người cô tịch. Thiên bước từng bước bên vỉa
hè, nhâm nhẩm hát một lời bài hát tiếng Hoa mà anh từng hát trong lần đầu tiên
gặp Di. Di thích bài này, không thần tượng nam ca sĩ hay ca từ, mà đơn giản cô ấy
thích vì đó là nhạc chuông trong một cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Di thích
nam nhân vật chính, thích cách mà anh ấy yêu thương nữ chính. Di từng nói với
anh như vậy.
Thiên cười buồn, vòng xoáy cô đơn lặp lại ngày một nhiều, trong đủ thứ âm thanh
và màu sắc. Anh tự nghĩ, nơi này còn lưu dấu chân cô, còn giữ hình ảnh cô, còn có
một mối tình sâu đậm với cô, vậy mà cô vẫn bỏ anh đi mất. Thiên bấm dãy số quen
thuộc vốn dĩ từ lâu đã bị cắt đi, chỉ vang lên tiếng tổng đài khô khốc.
“Thuê bao quý khách vừa gọi không có thực…”
Chớp mắt một chuyến bay cắt ngang giấc mơ, khi bừng tỉnh Thiên đã có mặt tại Hà
Nội. Không gọi được cho Di nhưng anh vẫn đi tìm cô, không biết cô ở đâu nhưng
anh vẫn mong muốn lục tung Hà Nội lên để tìm thấy cô.
Đã bao giờ bạn nhận ra bạn yêu một người đến vô vọng? Chính là tình yêu trao đi
ngày càng nhiều nhưng không có hồi đáp. Khi bạn loay hoay thương nhớ thì giống
như cảnh lạc vào một hố sâu trong khu rừng thẳm, bạn cố gắng thét gào, chỉ đáp lại
là những tiếng vọng xa xôi. Mãi mãi, không bao giờ có thể thoát ra. Tình yêu của
Thiên dành cho Di là như vậy. Như đeo đuổi theo một cơn gió kiêu hãnh, không
biết bao giờ ngọn gió dừng chân, lại càng không biết bản thân có đủ sức để đeo
đuổi hay không. Nhưng tương lai còn mịt mờ chưa biết, hiện tại vẫn dốc lòng dốc
sức yêu thương.
Một vệt yêu thương mỏng manh, có đủ làm dây diều cho gió thổi?
3. Nơi gió thổi…
Di quyệt nước mắt, ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn về phía mặt trời đang ửng hồng đôi
gò má, thẹn thùng vẫy chào một buổi hoàng hôn.
- Di, mày cam tâm?
- Ừ.
- Thiên yêu mày. Mày biết?
- Tao biết!
- Vậy sao còn…
- Không ai có đủ can đảm để chờ đợi một cơn gió lãng du. Tao yếu lòng, vì tao yêu
Thiên.
Trong phòng bệnh viện sực mùi thuốc gây mê, Di gầy và xanh, thả buông mái tóc
mềm chấm hông, dõi mắt về phía le lói chút ánh sáng mắt trời. Với cô lúc này việc
chờ đợi là việc làm tàn nhẫn nhất. Chính là chờ đợi mỗi ngày vô nghĩa trôi qua,
chờ đợi chuỗi yêu thương nồng cháy vẫn còn mong tỏa lửa, chờ đợi một người
trong vô vọng, chờ đợi được yêu thương và nén lòng để yêu thương.
Khi yêu nhau người ta có thể làm tất cả cho nhau, đúng không? Nhưng Di không
nghĩ vậy, cô nghĩ một lẽ đơn giản rằng, nếu đã không thể làm cho người mình yêu
hạnh phúc, thì chi bằng buông tay. Di từng mơ hồ nhớ về Thiên và quãng thời gian
bên cạnh anh, từ ngày đầu tiên quen anh cho đến ngày cuối cùng. Đó là những hình
ảnh đẹp nhất trong quá khứ về một cuộc tình kéo dài xa xôi. Thiên từng nói.
“Gió mải miết sẽ có lúc dừng chân, anh sẽ đợi!”
Nhưng rồi Di còn bắt anh phải đợi bao lâu? Một người trở thành tàn phế, một
người chỉ biết dựa dẫm vào sự thương hại của người khác, còn bắt Thiên đợi đến
bao lâu?
Trong một lần Di có ý định quay về Sài Gòn thăm người yêu, cô cầm theo tập sách
ảnh vừa mới được xuất bản sau những ngày dừng chân ngơi nghỉ. Nhưng tai nạn
trên đường ra ga tàu khiến cô chìm trong đau đớn và tủi hờn. Một thời con gái
xuân xanh trở nên héo úa, một thời tình yêu nồng nàn trở thành lẽ xa xôi. Di buông
lơi tập sách ảnh, buông lơi tình yêu, chỉ còn tên Thiên rớt rơi trên gờ môi và lăn dài
theo từng giọt nước trong veo.
4. Nơi tình yêu dừng chân…
Thiên lần mò một vài thông tin trên facebook cá nhân của Di, anh nhận ra rằng từ
khoảng thời gian trước đó khi rời xa Sài Gòn cũng là khi cô không có thêm nhiều
cập nhật chia sẻ cùng bạn bè. Chỉ thi thoảng là một bức ảnh ven Hồ Tây, thi thoảng
là một miền núi vùng Tây Bắc, thi thoảng là ánh mắt một cụ già hướng về xa xăm
như ngóng một cơn mưa,… Thiên tìm cách kết bạn với những người bạn của cô,
trò chuyện cùng họ, hỏi han về Di. Cuối cùng, Thiên cũng biết nơi ở hiện tại của
Di. Không nằm trong trí tưởng tượng của anh, cô không hề bay nhảy, cũng không
hề tự do, Di bây giờ bị bó buộc, phải rời bỏ và trì hoãn những ước mơ của thời
xuân trẻ. Nước mắt mặn môi, Thiên chợt nhận ra những ngón tay dài khẽ bấu vào
bàn máy tính nhạt màu, anh lén trút một tiếng thở dài, chỉ còn tên cô vang trong
khô khốc không gian…
“Di ơi…”
Sáng đầu ngày theo thói quen thường nhật, Di được cô bạn gái đưa ra quán café
gần bệnh viện. Vốn dĩ Di không định ở lại lâu trong viện, nhưng vì gia đình một
mực muốn cô ở lại luyện tập thêm các bài tập về vật lý trị liệu, cố níu kéo chút
niềm tin về sự phục hồi. Di biết, niềm tin cứ bay phấp phới, còn hiện tại luôn
chống lại cô.
- Latte trà xanh nhé!
- Thiên?
Di nhìn thấy Thiên đứng trước mặt, tay cầm một cốc latte vui vẻ mỉm cười với cô.
Di không rõ ảo ảnh về anh từ bao giờ lại trở nên sắc nét nhường ấy. Ảo ảnh có thể
chuyển động, có thể mỉm cười, cũng có thể lại gần bên cô, đặt một nụ hôn hờ lên
trán, dùng những ngón tay dài vén tóc xõa trên vai cô. Di mím môi, nhìn anh
không chớp mắt.
- Hôm qua em khóc, Bụt hiện lên và hỏi, vì sao con khóc? Đúng không?
- …
- Em không nói, chỉ mếu máo rồi lắc đầu, đúng không?
- …
- Bụt có nói gì với em không? Về việc anh đi tìm nơi gió thổi, đi tìm nơi tình yêu
của anh dừng chân…
Thiên ngồi xuống cạnh bên Di, nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, siết khẽ.
- Không nói gì à? Vậy bây giờ cũng biết rồi. Anh đi tìm em!
Di cố gắng để tiếng nấc không bật ra thành tiếng, cô bạn gái bên cạnh đứng mỉm
cười. Hóa ra tình yêu tuổi trẻ nồng nàn nhường ấy, lại mãnh liệt nhường ấy. Có
một chàng trai Sài Gòn đi tìm một cô gái Hà Nội, bất chấp cô ấy đã không còn là
cơn gió lãng du, tự do bay nhảy, bất chấp nỗi tự ti lớn đến choáng ngợp, anh ấy
vẫn yêu thương cô, vẫn xuất hiện bên cạnh cô. Tình yêu tuổi trẻ có ngang ngược,
cũng lắm nỗi đáng yêu. Nếu ai đó từng bỏ lỡ, hẳn sẽ hối tiếc những ngày về sau.
- Thiên, anh đừng như thế!
Di đưa tay đặt lên khuôn mặt Thiên, cảm nhận rõ đường nét của anh, cảm nhận cả
những yếu đuối chực vỡ òa. Người yêu cô không ở trong mộng, anh vén một bức
màn tối tăm để xuất hiện trước ánh sáng, ngay trước mắt cô.
- Ừ, đừng im lặng như thế. Để anh kể chuyện cho em nghe, có nhiều chuyện lắm,
kể từ khi em đi…
Thiên đứng lên, vòng ra phía sau cầm tay đẩy xe lăn, đưa Di đi vào miền ráng
chiều mờ ảo, kể những câu chuyện dài ngắn khác nhau, nuôi ắp đầy những lấp lánh
tin yêu giữa hai người. Với anh, khi tìm thấy Di, cùng cô nhoẻn cười, là tình yêu đã
có nơi đong đầy, có một nơi nương tựa, không còn lo sợ tình bỏ trốn rồi vụt bay.
***
Ngọn gió vô tình dừng chân, tình yêu vô tình ngả ngốn. Con người ta vẫn thường
oán trách những cơn gió lãng du vô tình, không biết rằng gió mải mê chạy miết bởi
vì trong lòng trống rỗng, hoang hoải nhớ thương. Người ta vẫn thường oán hận
tình yêu khi vướng mắc vào một vài mối tình chưa đủ sâu đã rời xa tan vỡ, không
biết rằng khi yêu thương tận cùng có thể hóa giải mọi đau thương thành một miền
thương cảm, rung động tim mềm.
Chúng ta hãy lắng lòng tin nhau, tin rằng tình yêu đủ yếu mềm, lại đủ mạnh mẽ, để
cuốn trôi mọi hoài nghi hay sắp đặt của số phận. Chỉ cần, tin và yêu!