intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Điều chưa trọn vẹn

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

45
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Người con trai giở tấm khăn trùm mặt mẹ cho cậu nhìn lần cuối. Như chị đang ngủ. Nét mặt vẫn đẹp, thanh thản, bình yên. Chị đã ra đi mà vẫn giữ được vẻ ngoài đúng như tính cách con người chị. Đã chấm dứt rồi. Đã hết rồi. Chị bị ung thư, năm năm sau mới chịu ra đi. Đời một người đàn bà hồng nhan mà phận thì bạc, lắm nỗi truân chuyên. Chị đi Úc về. Ghé tôi. Chị em biết nhau hơn 30 năm. “Cậu bé lớp 5B”, biệt danh chị đặt cho tôi. Cậu...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Điều chưa trọn vẹn

  1. Điều chưa trọn vẹn TRUYỆN NGẮN CỦA LƯƠNG HOÀI SƠN Người con trai giở tấm khăn trùm mặt mẹ cho cậu nhìn lần cuối. Như chị đang ngủ. Nét mặt vẫn đẹp, thanh thản, bình yên. Chị đã ra đi mà vẫn giữ được vẻ ngoài đúng như tính cách con người chị. Đã chấm dứt rồi. Đã hết rồi. Chị bị ung thư, năm năm sau mới chịu ra đi. Đời một người đàn bà hồng nhan mà phận thì bạc, lắm nỗi truân chuyên. Chị đi Úc về. Ghé tôi. Chị em biết nhau hơn 30 năm. “Cậu bé lớp 5B”, biệt danh chị đặt cho tôi. Cậu bé có 2 má bầu bĩnh dễ thương. Tôi vẫn nhớ rõ từng cái bẹo má, cốc yêu của chị dành cho tôi. Không nói gì về những ngày sống trên đất Úc xa lạ. Một thân một mình giữa đất khách, không một người quen, không một người thân thích. “Em khỏe chưa? Dẫn chị đi tìm mộ anh P”. Hai chị em lang thang trong “thành phố buồn”. Trong cõi người ta. Dù sang dù hèn, dù nghèo dù giàu, địa vị cao sang quyền quý hay thấp hèn. Người đáng kính hay kẻ đáng khinh… khi đã vào đây rồi thì… tất cả đều bình đẳng. Tất cả đều lặng im. Mỗi người chỉ còn là một nấm đất, một mét ngang và hai mét dọc. Hai chị em đi tìm mộ P. Gió bay nhè nhẹ. Nắng đã nhạt màu. Hôm nay trời lạnh. Chiều đông hiu hắt. Lá tre vàng rơi lả tả phủ đầy trên mộ P. Hai chị em lặng lẽ đứng nhìn. Ảnh P lồng trong bia mộ đã bạc màu sương gió như cuộc đời anh, thấp thoáng bờ môi vẫn phảng phất nụ cười khinh bạc. Chị cười hắt hiu, xa vắng, “Sao hẹn đợi em về rồi mình cùng đi một lượt! Sao anh vội vã vậy?”. Căn bệnh hai người giống như một. Như thể, hai người tương tư rồi tự mình ước hẹn. Sao không hẹn cùng nhau hạnh phúc, lại hẹn cùng nhau mang bệnh nan y?
  2. Nước mắt chị đang tuôn chảy trong tim. Mặt chị vẫn tươi cười dù trong tim rướm máu, nát tan. Tên hai người đều bắt đầu bằng chữ P. Mỗi cái tên đều mang ý nghĩa của những gì nhạt nhòa, vô định, vô hình, dễ tan dễ vở như mối tình giữa họ. Thà vậy mà đẹp. Họ sẽ luôn tiếc nuối, luôn đớn đau về sự mất mát vì không được sống cùng nhau. Họ vẫn mãi luôn thấy cái đẹp về nhau của người mình yêu. Sẽ tưởng tượng nhớ nhau về những điều thật đẹp. Họ sẽ luôn muốn biết những gì thuộc người mình yêu mà mình chưa biết… Thuở con gái vụng dại. Chỉ vì một câu nói của em gái anh P, người bạn gái thân nhất của chị.“Tao khuyên mày chân tình. Tao là em ảnh tao biết. Mày lấy ảnh là khổ một đời!”. Có biết gì về nhau đâu? Yêu nhau thề sống chết, có thổ thần làm chứng, không lìa xa nhau. Vậy đó! Thế mà một cái nắm tay nhau còn chưa có, nói chi đến nụ hôn đầu. Vậy đó mà ngày P mất, anh vẫn còn nhắc đến tên chị tha thiết. Điều chưa trọn vẹn của cuộc đời. Vậy mà vì một câu nói mà chị lắc đầu khi anh hỏi chị làm vợ. Chị luôn vật vã, đau khổ, tự trách và nguyền rủa bản thân mình. Tại sao mình không tự tìm hiểu về anh? Tại sao mình không dám tự quyết về hạnh phúc của bản thân mình. Tại sao lại nghe lời bạn? Đã qua rồi. Đã vụt bay đi mất rồi. Mấy chục năm rồi. Không còn có thể sửa sai được nữa. Bây giờ. Anh đã nằm im dưới đất. “Chị có muốn đi Úc đâu! Không đi thì biết lấy gì trả nợ. Chồng chị thì có làm được gì đâu? Hai con chị thì em biết đó…”. Một người ăn không núi còn lở, huống chi nhà chị đến bốn người! Những đứa con của chị được sinh ra không phải từ sự thăng hoa của tình yêu. Không là báu vật, không từ sự mong chờ của mẹ. Những đứa bé sinh ra trong lúc nhà chị không có gạo ăn thì lấy gì bồi bổ cho những sinh linh còn trong bụng mẹ. Chúng lớn lên thể xác thì khỏe mạnh mà gần như thiểu năng về trí tuệ. Chồng chị, đậu tú tài 2 chưa kịp học lên đã bị tổng động viên vào trường Sĩ quan Thủ Đức. Mang lon thiếu uý chưa đầy năm thì giải phóng. Ta là chỉ huy, ta là anh hùng sinh lộn thời cuộc. Dù hiện tại, không nghề không nghiệp. Chồng chị, một người chỉ luôn sống bằng quá khứ (dù chẳng vẻ vang gì khi là sĩ quan của đội quân thất trận). Đeo đuổi,
  3. cưới chị cho bằng được. Vì quá yêu vợ nên luôn ghen tuông với mối tình đầu của chị. Chồng chị, một người chưa bao giờ biết sống bằng hiện tại và nghĩ đến ngày mai. Làm đám cưới giả với một Việt kiều. Vợ chồng chị đưa nhau ra tòa ly dị thật, mà ngầm thỏa thuận với nhau là giả. Chồng chị chấp thuận ly hôn, chị qua Úc đoàn tụ với người chồng giả. Chị được qua Úc, hợp đồng hôn nhân kết thúc. Người chồng giả mà thật, thật mà giả chia tay, đường ai nấy đi. Chị bắt đầu một cuộc sống mới. Nhà chồng căm giận, từ mặt con chị. Bên chồng chưởi chị cho đến khi không còn nghĩ thêm được một từ nào để chưởi… Nhưng nhà chồng chưa bao giờ có hành động gì hay giúp đỡ chị một đồng xu để giải quyết chuyện nợ nần nhà chị. Chấp nhận hết, chị lao vào kiếm tiền quên cả thân xác, sĩ diện. Nữ sinh liễu yếu, con nhà giàu ăn trắng mặt trơn xưa kia, giờ lăn lóc, dãi nắng dầm mưa hái nho cho những ông chủ Úc. Em tin không? Chiều chiều. Chị đi lượm hàng quá date, rau cải người ta quăng đem về ăn. Chị dám làm thế vì có ai biết mình đâu mà sợ! Bao nhiêu tiền dành dụm chị gởi về bên này hết. Dứt nợ, nuôi con, chị còn sắm cho chồng bộ đồ nghề gần trăm triệu. Chị còn không thể tin mình làm được điều ấy. Giờ. Chị chỉ còn lại căn nhà ở Sài Gòn. “Cậu bé lớp 5B” ngồi lặng đi. Nghe ngụm café mình đang uống đắng ngắt. Rồi tự hỏi. Đàn ông như mình có đủ sức và can đảm làm thế không? Tôi lắc đầu mà khỏi cần đắn đo suy nghĩ. Đất nước đổi mới, đời sống khá hơn. Đám cưới, người ta thích lưu giữ lại hình ảnh ngày hạnh phúc nhất của đời mình. Chị vay tiền mua máy, lao đi học nghề chụp hình. Chồng chị vẫn lượn lờ, đi ra đi vào, dành hết tâm trí, thời gian tìm đường đi Mỹ. “Em chưa trả tiền công chiều nay anh chở con đi học!”. Chồng chị nhắc. Chị vô cảm. Chị quá biết tính chồng mình rồi. Mấy chục năm nay chị quá quen chuyện này rồi. Chị quên. Hôm nay, đám cưới này nhà trai hơi phấn khởi, kêu chị chụp thêm mấy cuốn phim. Chị về trễ. Hai người đã ly thân từ lâu nhưng vẫn ở chung một nhà. Lý do đơn giản. Chồng chị không còn chốn nương thân. Cơm ai nấy ăn mà nhà vẫn ở chung. Nhà nhỏ, thụt phía sau
  4. nhà thờ, đất hương hỏa ba má chị để lại. Khi cần gì, thay gì kêu người ngoài, chị kêu chồng làm trả tiền sòng phẳng. Chắc chồng dễ tin tưởng hơn người ngoài? Lúc đầu chị cũng đau đớn lắm. Thương cho phận mình. Trong khuôn hình chị chụp. Chị luôn cố chọn những nét tươi đẹp nhất, rạng ngời hạnh phúc nhất của cô dâu chú rể trong ngày tân hôn. Lắm lần chị tự hỏi, mươi mười năm nữa, có bao nhiêu đôi vợ chồng chị chụp hình đám cưới còn giữ được một nửa hạnh phúc của ngày cưới nhau? Bao nhiêu cặp vợ chồng còn lại đã ly hôn? Có cặp vợ chồng nào nằm trong hoàn cảnh trớ trêu, nực cười như nhà chị? Vợ chồng? Mang tiếng là thế, chị chưa ly hôn. Chị với chồng sống chung một nhà mà chẳng thèm nói với nhau một tiếng. Trừ khi phải thuê chồng làm một việc gì đó. Chẳng ai quan tâm đến ai. Chẳng buồn cãi cọ với nhau một lời. Có gì thì chồng chị tính toán sòng phẳng, tiền bạc rạch ròi. Chồng chị là thế. Có hơn người hàng xóm khi cần có chuyện giúp đỡ lẫn nhau? Đau khổ, chán nản, điên cuồng, quá thất vọng về chồng, chị lại xuống SG kiếm P. Với chút le lói hy vọng mong manh về mối tình đầu giữa hai người. Những giọt nước mắt mặn đắng của chị làm loãng vị ngọt của ly cam vắt. Nước cam, giờ đã đắng ngắt khi được hòa thêm những tủi hổ, đớn đau của mối tình đầu đã mất. Của những đắng cay đầy theo năm tháng trong cuộc đời, trong chuyện vợ chồng. “Em khổ quá!”, chị nói trong nước mắt. “Mình còn chút gì với nhau không anh?”. P ngồi lặng lẽ, tàn thuốc dài ra cháy xám ngón tay anh. P vẫn bất động. Chị cúi mặt cố níu kéo, “Cho em… được một lần hạnh phúc… bên anh…”. P chua xót, lạnh lùng lắc đầu, Nhếch mép cười kiêu bạc, nụ cười của anh còn pha lẫn những đắng cay, kiêu hãnh, thỏa mãn tự ái đàn ông. “Không! Em hãy để cho anh về còn dám nhìn thẳng vào mắt vợ con anh”. Chị cúi mặt nuốt nỗi bẽ bàng. Tại mình thôi, tại sao mình tin lời bạn mà không tự quyết định lấy số phận, hạnh phúc của đời mình. Trách ai bây giờ? Tự mình phải gánh lấy thôi. Chị ngước nhìn anh như ăn năn biết lỗi. Chị lủi thủi bước ngã nghiêng giữa dòng người tấp nập. Anh ngồi đó, nước mắt đàn ông bắt đầu rơi trên khuôn mặt sạm khói bụi đường. Bao cuốc xe ôm, bao dặm đường khói bụi giữa thành phố hào hoa này. Sao anh chưa bao giờ được chở người đàn bà mà
  5. anh một thời yêu, một thời nhớ. Anh chưa từng được một lần vòng tay xiết chặt của nàng? Chị không hiểu tại sao mình có thể sống chung với người đàn ông mà người ta gọi là chồng chị trong ngần ấy năm trời? “Có lẽ vì hai đứa con”. Vẫn cũng tự chị trả lời. Ai mà hiểu được chị. Ai mà biết được sao chị đủ can đảm sống với người đàn ông như vậy? Chị đùa giỡn với cuộc đời, làm việc quần quật và sống với chồng cho đến khi dứt áo ra đi. Chồng chị vẫn sống bình thường nơi căn nhà nhỏ đó, vẫn ngẩng mặt nhìn đời như chưa hề có chuyện gì xảy ra. *** Những ngọn lúa xanh đang cố vươn mình lên giữa bầu trời xanh cao rộng. Lúa sắp trổ đòng. Những ráng mây vàng chỉ còn sót lại vài tia sáng cuối ngày sau đỉnh núi. Ở giữa khoảng trời trên cánh đồng xanh. P đã thành gió, đang rập rờn đùa giỡn tạo nên những đợt sóng xanh trên đồng. Duyên tình chưa dứt. Như là tiền định. Giờ đây, chị cũng đã tan rã, nhạt nhòa rồi. Chị cũng bay lang thang trên khoảng từng không, chợt dừng lại nơi này. Chị đang ngắm nhìn những cánh cò đang nhấp nhô kiếm ăn trên đồng. Chị mỉm cười tự hỏi, có cánh cò nào ở đó là cò mẹ đang lặn ngụp tảo tần như kiếp người đã hết của chị không? Họ chợt gặp nhau. - Nếu mình lấy nhau. Anh chợt cười lạnh lẽo. Chắc tình yêu của chúng mình cũng chết dần theo nỗi lo cho con cái, cũng mòn theo nỗi lo cơm áo gạo tiền… cũng lần hồi chết theo những vặt vãnh đời thường. P cười chua xót. - Thà vậy… nhưng em được thỏa nguyện, hạnh phúc. Vì em được sống bên anh, được trọn vẹn tình yêu đầu đời của em… Chị cười đắng cay. Còn hơn là sống mà như chết cho hết một đời. Chị dừng lại. Rồi chị nhẹ nhàng hỏi anh. - Kiếp người của mình còn lại được gì? Anh cười tự hào. “Còn chứ! Con anh hiếu thảo, thành đạt. Vợ anh luôn nhớ thương anh…”
  6. Chị nhìn anh, mỉm cười chia sẻ, “Phải chi, chúng là con của chúng mình”. Chị ngoảnh mặt, lặng lẽ bay đi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2