Đơn xin phép hẹn hò
Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu
thật sự rất là dễ thương nhé.
***
Không phải vì cậu cho tớ mượn vở Văn hôm tớ nghỉ học, hay chỉ bài kiểm
tra Sử cho tớ sáng nay mà tớ nói vậy đâu. Lời khen này hoàn toàn trung
thực và không mang ý định nhờ vả hay vụ lợi. Nó xuất phát từ trái tim tớ,
bắt đầu từ lần cậu cho tớ miếng băng dán cá nhân và xuýt xoa nhìn khi tớ
bị ngã oạch trên sân cỏ. Tớ đã nghĩ hay là tớ đến xin phép cậu cho một
buổi hẹn hò hoàn toàn là trong sáng?
Mà thật ra tụi mình mang tiếng là bạn bè, nhưng vẫn chưa có một cuộc
hẹn hò trong sáng nào nhỉ. Lần nào cũng có cả lớp ba mươi đứa với ngần
ấy những cặp mắt tò mò, làm sao tớ có thể đứng gần cậu hơn một tí hay
đưa cho cậu cái áo khoác của tớ, dù rằng động cơ của tớ hoàn toàn là
trong sáng.
Chưa kể, khi tớ chỉ mới chớm bước ra cùng cậu ngoài hành lang thì thằng
Hải tồ đã nhảy ra kéo tớ đi đá banh và nhỏ Hột mít chạy lại rủ cậu xuống
căn tin ăn sáng. Cứ như tụi nó nhìn thấy điều gì mờ ám ở tớ ấy nhỉ?
Cậu ạ, lịch trình cuộc hẹn hò trong sáng của hai đứa mình sẽ bắt đầu
bằng việc ăn tối, rồi xem phim, và đi dạo. Hay là đi dạo một lát rồi ăn gì
đấy, sau đó vào rạp chiếu phim? Hay là đón xem suất phim sớm nhất, rồi
sau đó kiếm gì bỏ bụng và đi dạo cùng nhau? Tớ đang suy nghĩ xem điều
gì là tốt nhất. Và thứ tự nào là không chiếm của tụi mình nhiều thời gian rỗng, tất cả chỉ để tớ có thể ở bên cạnh cậu lâu hơn.
Nhưng nếu cậu không thích những gì tớ lên lịch, cậu hoàn toàn có thể
thay đổi chúng. Bởi vì cậu là con gái nên chắc chắn cậu sẽ được chiều ý,
được toàn quyền chọn bộ phim Hàn sướt mướt mặc dù tớ cực kỳ kết phim
hành động Mỹ. Cậu cũng sẽ được tớ chở đi ăn từ bò bía tới há cảo, từ chè
Thái tới sữa chua, mặc dù tớ hoàn toàn chỉ thích ăn những món nóng sốt
nghi ngút khói.
Còn nếu như cậu ngại ngùng vì sợ ba mẹ mắng, thì tớ sẽ đến nhà xin
phép ba mẹ cậu đàng hoàng. Tớ cam kết thực hiện ngoan ngoãn giờ giấc
và hứa sẽ chở cậu về nhà đúng hẹn. Và mặc dù ba mẹ cậu có khó tính, tớ
hy vọng mình có thể khiến hai bác tin tưởng vào những gì tớ nói và tớ sẽ
làm. Cũng bật mí là tớ đã dành một tuần đứng trước gương để tập độc
thoại cho màn ra mắt ba mẹ cậu, nên hy vọng dù tớ có run đến thế nào
cũng sẽ không gây ra hậu quả gì trầm trọng.
Cậu lo lắng là tụi mình sẽ nói với nhau những gì khi đi chơi riêng ư? Đừng lo, tớ cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Tụi mình sẽ nói về mấy đứa nhắng nhít
trong lớp, về trận bóng chiều mai của lớp mình, cả chuyện báo tường
mừng ngày tổng kết.
Hoặc là về chuyện bài kiểm tra Lý tuần sau với đề nghị nếu cậu không
hiểu gì thì cứ mang sang tớ nhận dạy kèm mọi nơi mọi lúc. Rồi tớ sẽ kể
cho cậu nghe những gì tớ mơ ước, đấu tranh và đang từng ngày không
ngừng phấn đấu. Và tớ cũng hy vọng sẽ được nghe lại những chia sẻ ấy
từ cậu để có thể thêm gần và hiểu cậu hơn.
Ngày hôm đó tớ sẽ dậy thật sớm để chuẩn bị sao cho mình sạch sẽ và
tươm tất. Tớ sẽ diện một cái áo thật đẹp và tự hỏi không biết cậu có thích
nó hay không.
Nếu cậu thích áo sơ mi trắng thì tớ có rất nhiều, nhưng một cái áo thun
màu hồng thì hơi làm khó tớ quá nhóc ạ. Điều này chỉ vì để có thể nhận
được từ cậu một lời khen.
Nếu cậu sợ mình phải chờ đợi, thì tớ khẳng định là hoàn toàn không có
chuyện đó. Tớ sẽ đến sớm hơn dự định để chờ cậu. Dù sao, tớ cũng là
con trai, và để không sốt ruột có lẽ tớ sẽ hát một vài bài hát và giữ cho
mình vui vẻ dù cho có phải chờ cậu lâu đến thế nào đi nữa. Miễn là cậu
đến, có muộn cũng không sao mà.
Tớ sẽ chở cậu thật an toàn, không còn cảnh phóng vù vù như mấy lần đi
học trễ. Tớ sẽ dừng đúng vạch dành cho người đi bộ, chấp hành nghiêm
túc biển báo tín hiệu, và nhường đường cho những chiếc xe muốn vượt
lên từ phía sau. Vì tớ muốn cậu thật sự được an toàn, mặc dù những lúc
cậu sợ chắc chắn buộc phải vịn eo tớ, nhưng tớ không muốn để lòng cậu
lúc nào cũng hồi hộp bất an.
Nếu cậu sợ trời mưa hay khuya về gió lạnh. Hãy cứ yên tâm là tớ có mang
theo áo mưa cho cả hai đứa mình, là tớ sẵn lòng nhường cậu cái áo
khoác màu xanh mà tớ đang mặc đây. Và thậm chí tớ còn mang theo cả một vỉ Paradol nữa. Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là ngồi yên sau lưng
tớ mà thôi. Đừng cười bảo chuyến đi chơi sặc mùi bệnh hoạn. Tất cả chỉ
để cậu có thể không lo lắng là ngày mai bị cảm và không thể đến lớp.
Cậu ạ, trên đường trở về tụi mình sẽ lại tiếp tục nói chuyện và đùa giỡn
cùng nhau. Tớ hứa mình sẽ làm cho cậu cười cho đến vào tận giấc ngủ.
Mà có thể đêm đó tớ vui quá lại thao thức chẳng ngủ được mà nhắn
những cái tin vớ vẩn cho cậu. Để cậu nhăn mặt trách" Khuya rồi không
ngủ đi, nhắn...truyện cười vô máy tui chi, giờ này ai mà đọc?"
Sau khi cậu đọc xong những điều này, xin hãy hiểu nó là những lời chân
thành nhất từ trái tim tớ. Nói hay không nói, thật sự là một vấn đề gây đau
đầu và gây...tổn hại nhan sắc tớ ghê gớm. Con trai tụi tớ, dù là là tên nhóc
chưa dậy thì mười một tuổi, hay đã là một gã con trai trưởng thành như tớ
lúc này đây, thì việc nói ra những điều bé nhỏ ấy vẫn rất khó khăn.
Vì vậy, nếu có từ chối, xin cậu hãy phủ quyết nó một cách nhẹ nhàng,
được không?