
2
Bên cạnh đó, Hiệp hội Paralympic Việt Nam yêu cầu phổ biến
và phát triển 15 môn thể thao cơ bản cho người khuyết tật như: Điền
kinh, Bơi, Cử tạ, Cờ vua, Cầu lông, Bóng bàn, Quần vợt xe lăn, Judo
khiếm thị, Bắn cung, Boccia, Bóng chuyền ngồi, Khiêu vũ thể thao,
Yoga, Bóng đá 5 người và Taekwondo nhằm nâng cao sức khỏe, tạo
điều kiện để người khuyết tật tự tin, có nghị lực, bản lĩnh tham gia
bình đẳng vào các hoạt động xã hội. Tuy nhiên, hiện nay tại thành phố
Hồ Chí Minh, các môn Judo khiếm thị, Taekwondo, Bắn cung chưa
phát triển mạnh, cơ sở vật chất còn nghèo nàn, số lượng tham gia vẫn
còn ít, đặc biệt, các môn Yoga, Khiêu vũ, Bóng chuyền, Bóng đá vẫn
chưa phát triển, chưa có người tham gia.
Do đó, nghiên cứu hành vi vượt khó của vận động viên khuyết
tật để có thể hỗ trợ họ vượt qua khó khăn, tham gia thể thao và duy trì
sự tham gia của mình, đạt những thành tựu nhất định là vô cùng thiết
thực và nhân văn, tuy nhiên cho đến hiện tại, hiếm có nghiên cứu nào
thật sự tìm hiểu về hành vi vượt khó của VĐVKT trong thể thao. Phần
lớn các nghiên cứu là những tường thuật về trải nghiệm tham gia thể
thao của vận động viên khuyết tật, kết quả nêu bật những khó khăn và
lợi ích mà thể thao đã mang lại cho họ, chưa chỉ ra họ đã vượt qua
những khó khăn đó như thế nào. Do đó, khi nghiên cứu hành vi vượt
khó của vận động viên khuyết tật, người nghiên cứu cần phải sáng tỏ
các vấn đề như: Những khó khăn chủ yếu trong tham gia thể thao của
vận động viên khuyết tật là gì? Biểu hiện hành vi vượt khó của vận
động viên khuyết tật ra sao? Yếu tố nào ảnh hưởng đến hành vi vượt
khó của họ?
Từ lý luận và thực tiễn cho thấy nghiên cứu hành vi vượt khó
của vận động viên khuyết tật rất cần thiết và mang ý nghĩa nhân văn
cao. Vì vậy, người nghiên cứu chọn đề tài “Hành vi vượt khó của vận