Ngăn chứa bí mật
Sớm nay tôi dậy sớm, lôi từ đâu ra những “kỉ vật tình yêu” và gom chúng vào
một cái hộp nhỏ, giấu ở một nơi thật kĩ mà tôi hi vọng mình sẽ không bao giờ
tìm thấy nữa...
Gần cuối những ngày tháng lớp 12 bận rộn khi cái Tết vừa qua đi nhanh quá,
chóng vánh quá. Chưa tận hưởng hết niềm vui của xuân mới thì cả lũ - tôi và mấy
con bạn thân lại uể oải nhận ra rằng còn một chiến trường đang ở trước mắt và
chúng tôi cần phải thắng trận. Thế nhưng mấy con bạn “yêu quái” dù vẫn ngày
đêm tập trận hăng say, vẫn tự thưởng cho mình một cái tết ấm áp bên cậu bạn gà
bông chiến hữu. Càng về những ngày cuối, những cặp đôi bí ẩn tự bao giờ càng
hiện lên rõ mồn một và đầy… sửng sốt. Tôi thì lúc nào cũng cố tỏ vẻ ngờ nghệch
trong mấy cái chuyện tình cảm, luôn bô bô cái miệng rằng 17 năm sống trên đời
chưa có mảnh tình vắt vai, chưa bao giờ có cảm giác gì gì đó với một ai đó. Thế
nhưng sau một cái tết chán phèo của tuổi 17, tôi mới nhận ra rằng mình là kẻ bị
thần tình điểm danh khá nhiều lần… Ôi những mối tình ngốc xít!
***
1. Có phải mối tình đầu?
Đó là mối tình gượng ép, bắt buộc trong một tình huống ngố nhất mà một con bé
lớp 5 đã thực hiện. Hồi đó tôi chơi thân với Lan, Hương, Mai. Nhà 4 đứa gần cạnh
nhau lại học chung từ hồi mẫu giáo cho đến hết những ngày tháng cấp 1 yêu dấu
nên bấy giờ dường như chúng tôi không chỉ có một ngôi nhà mà có tới tận 4 ngôi
nhà - nơi chúng tôi có thể tha hồ tụ tập, chơi búp bê, đồ hàng, cô dâu chú rể, ăn
chung, ngủ chung... Một chiều đầy nắng, khi cả lũ đang thi nhau giải một đề toán
tính tuổi để chuẩn bị thi học sinh giỏi cấp trường. Tôi và Hương đang chuẩn bị
nghĩ ra thì tự dưng Lan với Mai đề cập đến chuyện rõ là nghiêm túc. Lan hỏi:
- Hai đứa mày có thích thằng nào lớp mình không?
Nó hỏi và nhìn vào tôi với Hương để tìm câu trả lời trong khi Mai liếc nhìn Lan và
gật đầu ra điều tụi nó đều yêu hết cả rồi. Theo một phản xạ tự nhiên của con bé
ngây ngô chưa biết đến tình yêu, tôi trố mắt và lắc đầu nguây nguậy:
- Chắc chắn đứa nào cũng phải có, mày phải nói tụi tao mới nói cho mày.
Tò mò, tôi gật đầu. Thế là 4 con bé quyết định viết tên mình và tên “tình yêu” lên
giấy và truyền cho nhau đọc. Cả lũ đã nhất trí sau khi đọc xong sẽ phi tang vật
chứng và giấu nhẹm bí mật cho nhau. Lan viết chữ Nam to tướng cùng với lời thủ
thỉ: “Tao thích từ lâu lắm rồi ý”, Mai thì bồ kết thằng Hòa từ lần nó nhặt hộ cái dép
bay từ tầng 2 xuống, mẩu giấy của Hương thì ghi rõ: “Tao thích thằng Khải nhưng
chỉ một tí ti thôi”. Tôi nhìn Hương và biết điều nó viết là dối trá. Nó cũng như tôi
thôi, đâu có biết cảm giác thích một thằng con trai là thế nào? Cái tên Vũ tôi viết
vào giấy cũng chỉ là cái tên tôi cố moi móc trong đám con trai đáng ghét trong lớp,
ít ra tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với Vũ, cậu ta cũng có vẻ ngờ nghệch, hiền
lành nên nếu bị trêu chắc cũng không sao. Tôi ghi: “Tao thích thằng Vũ nhưng
cũng không nhiều lắm”. Và đó chính là mối tình đầu của tôi.
Câu chuyện còn kéo dài khi suốt ngày tôi bị 3 con bạn trêu với Vũ và bắt tôi tiếp
cận cậu ta. Tất nhiên, chẳng có gì đáng ngại với tôi cả. Tôi xin cô ngồi cạnh Vũ,
sai cậu ta giặt giẻ lau bảng, trực nhật, đánh cậu ta… Chẳng hiểu sao thằng Vũ lại
nhát thế, nó không dám đánh lại tôi và thế là tôi cứ tiếp cận cậu ta theo kiểu “tình
yêu bạo lực”. Cuối cùng mối tình đầu ấy cũng kết thúc bằng việc tôi ném một cục
đá để làm rụng mấy quả xà cừ tròn lông lốc trên cây, thế nhưng hòn đá chẳng bay
theo ý tôi, nó bay trúng đầu Vũ và cậu ta khóc gào lên rõ là ghét. Hôm sau mẹ Vũ
đưa nó ra nhà mách mẹ tôi, tôi bị mẹ mắng té tát vì cái tội con gái mà nghịch
ngợm. Thế là tôi nói tạm biệt “tình yêu đầu” ấy trong khi chưa kịp có một thứ gì
làm kỉ niệm ngoài 4 mẩu giấy mà 4 đứa tôi đã viết tên tình yêu của mình lên đó, tôi
không phi tang mà lén giữ lại cho tới tận bây giờ…
2. Mối tình thứ hai.
Lên cấp 2 tôi học ở trường huyện, Mai chuyển vào trong Nam, Lan với Hương học
cùng tôi mấy bữa đầu năm rồi cũng chuyển về trường nhà cho gần. Thế là chúng
tôi không còn thân như trước nữa, không gặp nhau nhiều, không hay sang nhà
nhau, những câu chuyện tình yêu thầm kín cũng thưa dần. Khi tôi thực sự biết để ý
đến một ai đó thì tôi lại chẳng thể chia sẻ được với ai nữa.
Trung - lớp trưởng mới - trắng lắm, xinh trai lắm, chỉ tội mắt cậu ta hơi to quá và
nhiều khi ngồi ngắm cậu ấy tôi liên tưởng tới hai con… ốc nhồi. Hồi mới vào cấp
2, cô giáo cho cậu ấy làm lớp trưởng. Lúc đầu tôi cũng ghét Trung lắm bởi tôi rất
muốn làm lớp trưởng - tôi không xinh hẳn, không học giỏi hẳn nhưng lại có lòng
kiêu ngạo ghê gớm. Tôi thường bĩu môi và chê những việc thằng Trung làm, luôn
tỏ ý khinh thường cậu ta và luôn thể hiện tôi mới là người tốt nhất. Nhưng đợt văn
nghệ hôm 20-11 năm ấy, chúng tôi hát tốp ca bài “Nối vòng tay lớn”. Tôi đứng
cạnh Trung, cậu ta hát say sưa và theo một lẽ hồn nhiên hết sức chỉ với mục đích
minh họa sinh động cho bài hát, Trung nắm tay tôi thật chặt. Thế là tôi bị cảm luôn
và lần này thì là thật.
Tình yêu của tôi chỉ là đơn phương. Tôi hay liếc nhìn Trung trong giờ học và ngắm
khuôn mặt trắng trẻo của cậu ấy, tôi không nằm ở vị trí đối lập với Trung nữa mà
thường xuyên ủng hộ những gì cậu ấy đưa ra, lao động dọn cỏ tôi thường cố tình
chọn chỗ Trung đang ở đó mà tiến tới. Cứ thế, cứ thế, có gì đó thôi thúc tôi phải
nhanh chóng… “tỉnh tò”.
Những ngày mưa. Mẹ mang một túi ốc to tướng về nhà và đổ đám lổm ngổm đó ra
cái thau rồi dặn tôi ngâm nước cho kĩ mới ăn không thì sẽ rất bẩn. Tôi khéo lựa ra
2 con ốc to, mập mạp mà theo thẩm định của tôi thì chắc chắn chúng đang chứa
đầy những bé ốc bên trong. Sau đó tôi viết cho Trung một bức thư dài lắm với nội
dung đại loại là: Mới đầu tớ ghét cậu nhưng từ cái lần văn nghệ tớ thấy thích và
hay để ý cậu. Tớ thích nhất là đôi mắt to như 2 con ốc nhồi của cậu và vì thế mà
lần này tớ tặng cậu 2 con ốc đang mang “bầu” để… làm tin. Nếu cậu cũng thích tớ
thì hãy trả lại tớ 1 con và rồi tớ với cậu cùng nuôi cho tới khi hai chúng nó sinh ra
cả một đàn ốc, nếu cậu không thích thì nhớ trả lại tớ 2 con để tớ tự nuôi một mình.
Kết thúc bức thư là hai chữ “Nhớ đấy!” cụt lủn. Thật buồn cười, ngày đó sao tôi lại
thấy cách tỏ tình ấy thật sáng tạo nhỉ?
Kết quả cho màn tỏ tình đó là hai cái vỏ ốc khô khốc trong ngăn bàn tôi vào sáng
hôm sau cùng điệu cười nham nhở của Trung sau khi… hành hình chúng. Tôi kết
thúc mối tình thứ hai ngốc xít ở đây và cẩn thận bọc vỏ ốc lại rồi giấu kĩ trong
ngăn bàn…
3. Mối tình sâu đậm?
Lớp 8, lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật từ con trai. Thằng Đức lén nhét vào
cặp tôi một bộ bút nhũ lóng lánh đủ màu sắc tuyệt đẹp, còn thằng Tuấn thì trao tận
tay tôi một cuốn sổ xinh xắn. Đức và Tuấn là hai anh em họ và học chung lớp với
tôi. Sau vụ sinh nhật ấy, cả lớp cứ xì xào chuyện tình tay ba gì gì đó giữa 3 chúng
tôi và chắc cũng do ảnh hưởng từ đó mà nhiều chuyện xảy ra…
Đức thích tôi thật - tôi cảm nhận được điều đó khi cậu ấy cái gì cũng dành cho tôi
hơn mức bình thường. Đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo nhưng trước mặt tôi cậu ấy hiền
khô. Suốt năm lớp 6, tôi thậm chí còn không biết tới sự có mặt của Đức trong lớp
(chắc vì lúc đó chỉ có nghĩ tới cậu bạn ốc nhồi). Mãi đến khi tình yêu vỏ ốc kết
thúc và cô xếp tôi ngồi cạnh Đức, tôi mới phát hiện được rằng trên đời này lại có
người nói chuyện hợp với tôi đến thế! Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy đủ mọi chủ
đề, lĩnh vực mà không chán, nói nhiều tới mức mà cô giáo cũng cảm thấy không
hài lòng và phải nhắc nhở bao nhiêu lần. Thế nhưng những câu chuyện trên trời
dưới đất ấy chỉ làm Đức có tình cảm với tôi, chứ tôi chỉ thấy cậu giống như một
chiến hữu hợp cạ thôi bởi người tôi để ý lại là… Tuấn cơ.
Tuấn với tôi không có nhiều chuyện để tám như tôi với Đức, thậm chí nhiều khi
đứng cạnh nhau mà chẳng biết nói gì. Thế nhưng tôi lại thấy rất ấm áp khi gặp
Tuấn, giữa tôi và cậu ấy cũng đầy ắp những kỉ niệm và lời hứa hẹn. Kỉ niệm là lần
đầu tiên tôi lén khóc ở nhà xe khi biết tin mình bị loại khỏi vòng thi học sinh giỏi.
Chỉ có Tuấn biết và xuất hiện với nụ cười ấm áp: “Ta là bụt đây, làm sao con lại
phải khóc vì chuyện nhỏ ấy nhỉ?”. Hứa hẹn là sau lần phải xé đôi chiếc khăn quàng
của tôi vì sợ cờ đỏ trừ điểm, Tuấn đã lập hẳn một tờ hóa đơn ghi rõ những nợ nần
giữa chúng tôi, nào là cậu ấy nợ tôi 11 chiếc khăn quàng trả vào ngày 11 tháng 11
khi chúng tôi học lớp 11, nào là tôi nợ cậu ấy 2 cái kẹo dừa... Rồi cả lời hứa hẹn
mà cậu ấy buột miệng nói ra: “Tớ sẽ nói tớ thích cậu… ừm… vào ngày 1/4 khi tụi
mình học lớp 10!”. Thế đấy, lúc đó tôi đang lâng lâng sung sướng nhưng may kịp
nhận ra là mình đang tưởng bở. Cũng có lần tôi hỏi Tuấn về món quà sinh nhật,
rằng tại sao lại tặng cho tôi trong khi tôi với cậu chẳng là gì cả? Tuấn chỉ cười:
“Thì tớ tặng chị dâu mà.”… Ôi, hụt hẫng làm sao!
Đức viết thư cho tôi và tôi đáp trả cậu bằng sự cách xa dần, không còn nói chuyện
xuyên lục địa và xuyên thời gian nữa. Tôi cố né tránh Đức cũng là để né tránh
những lời trêu trọc từ lũ bạn và để Tuấn thấy rằng tôi không có gì với Đức ngoài
tình bạn. Rồi khi tôi nhận ra tôi đang càng ngày càng làm Đức buồn thì tôi lại cũng
biết thêm một nguồn tin chính xác rằng: Tuấn cũng thích tôi. Thế nhưng cậu không
bao giờ nói cũng như tôi không còn có đủ can đảm như khi viết thư cho ốc nhồi
nữa. Tôi với Đức càng ngày càng không nói chuyện được với nhau, và tôi biết vì
thế mà Tuấn không bao giờ nói thích tôi, cậu sợ sẽ xa cách như tôi với Đức. Tôi thì
vẫn cứ chờ đợi và cứ thầm trách Tuấn: “Đồ hâm! Cậu phải nói chứ!”…
4. Tạm biệt tình yêu.
Chúng tôi lên cấp 3, học ở hai trường cách xa nhau và có lẽ vì thế mà những gì đó
của ngày xưa cũng cứ mờ nhạt dần cho dù tôi vẫn luôn cố níu giữ lại. Tôi vẫn còn
tình cảm với Tuấn và luôn mong chờ điều ngược lại. Thế nhưng ngày cá tháng tư
năm lớp 10 tôi chẳng nhận được tin nhắn “Tớ thích cậu” gì hết, ngày 11/11 năm
lớp 11 tôi cũng không được trả lại 11 cái khăn quàng nữa, chỉ có 2 cái kẹo dừa là
tôi đã lén đút vào cặp Tuấn từ lâu lắm rồi…
Tết năm nay, chúng tôi đã 17. Lớp cấp 2 cũng gặp mặt và liên hoan nhẹ. Trung ốc
nhồi và Đức không tới được. Hơi buồn nhưng ít ra tôi cũng gặp được Tuấn, cậu
vẫn ấm áp như ngày xưa, chững chạc và thu hút hơn. Tôi đã không dám nhìn thẳng
vào mắt cậu như trước nữa mặc dù cảm xúc thì vẫn thế. Tuấn cười và giới thiệu với
chúng tôi một cô bạn xinh xắn… Là thế đấy, cảm giác thất tình mới đây thôi, tôi có
buồn một chút nhưng không khóc. Giữa tôi với Tuấn chẳng có gì ràng buộc cả…
***
Sớm nay tôi dậy sớm, trời lành lạnh nhưng đã có thêm chút nắng tuyệt đẹp. Tôi lôi
từ đâu ra những “kỉ vật tình yêu” và gom chúng vào một cái hộp nhỏ giấu ở một
nơi thật kĩ mà tôi hi vọng mình sẽ không bao giờ tìm thấy nữa, chỉ là không tìm
thấy chứ không phải mất đi… Xem nào: Lan, Hương, Mai, Vũ, 4 mẩu giấy tình
yêu, Trung, 2 cái vỏ ốc nhồi, Đức, những cái bút lóng lánh, Tuấn, cuốn sổ…
Thực tại là tớ rất nhớ các cậu nhưng các cậu cũng không thể ở đây với tớ như ngày
xưa nữa. Hãy cho kỉ niệm qua đi, bởi chỉ cần biết các cậu vẫn luôn nằm trong một
ngăn chứa nào đó trong tim tớ là đủ!