Ngày chủ nhật của ba

Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả???

Mẹ My lườm My một cái rồi kéo tay My, lôi đi đến chỗ chiếc xe.

***

Tiếng trống trường vang lên từ hồi nào rồi. Trời nắng, chiếu xuống

đường, chỉ để lại một khoảng bóng râm từ trên cây đổ xuống. Cô bé My

đi đi lại lại, đôi mắt nó cay cay khi nhìn thấy mấy đứa bạn được ba mẹ

đến đón. Một tiếng thở dài, nó quay lại nhìn hướng xa xăm.

Nó reo lên sung sướng khi nhìn thấy ba nó đang cầm hai que kem chạy

tung tăng lại chỗ nó.

- Ba! Lần sau ba đi từ từ, không được chạy nhanh vậy vấp ngã đó.

Ba nó gật đầu lia lịa. Rồi vội đưa cho nó que kem socola, con bé cầm lấy

ngay.

Con bé hỏi:

- Sao đợt này trông ba gầy vậy? Ba lại ăn mì gói hả?

Ba My vội lắc đầu, cười tươi giơ hai tay khua khua

- Ba ...ba ăn cơm.

- Đúng rồi ba phải ăn cơm. Hôm trước con có dạy ba cắm cơm ba nhớ

chứ?

Ba My vội gật đầu lia lịa.

Hai ba con dắt nhau tung tăng trên phố. Khi đi ngang qua một cửa hàng,

My đứng ngắm nhìn cái váy màu trắng điệu đà. Ba My quay lại chỗ My,

ông nhìn chăm chú vào chiếc váy.

- Oa đẹp quá. - Ba My reo lên.

- Đẹp đúng không ba?

- Con thích cái này không? Ba sẽ đi lấy nó.

Ba My định bước vào cửa hàng lấy thật. Cô bé vội nắm lấy tay ba.

- Ba à. Phải có tiền, không có tiền họ không cho lấy đâu. Con hết thích

cái váy đó rồi.

Hai ba con lại nắm chặt tay tung tăng.

My dạy cho ba cách nhặt rau, cho vào nồi nấu. Cách rán trứng, ba My

rán lần nào cũng bị cháy khiến cô bé phát hoảng, bực bội, càng thương

ba hơn.

Cuối cùng bữa ăn cũng đã hoàn thành, trên bàn ăn mặc dù rau muống

luộc vẫn chưa chín hẳn, trứng rán có phần cháy. Cơm vẫn còn hạt sống.

Nhưng hai ba con vẫn ăn ngon lành cười cả buổi ăn.

Ngày chủ nhật cũng đã hết. Bé My quyến luyến ba. Nó thật sự không

muốn chia tay với ba tẹo nào, ba nó nhảy điệu nhảy tạm biệt con bé. Nó

đi nửa đường lại vội chạy lại ôm ba nó.

- Ba, phải nhớ con dặn đó. Nếu bị bỏng phải lấy kem đánh răng bôi vào.

Mẹ nó phát hoảng kiểu của hai ba con quá.

- Nhanh lên My!!!!

***

My đứng cổng trường đợi mẹ. Nó ngóng trông bên này bên khác.

Mẹ nó đến rồi, mẹ nó đang ngồi trên xe LX. My nhìn thấy mẹ từ xa,

nhưng mặt nó vẫn tiu nghỉu. Lần này mẹ My không đến một mình, mà đi

cùng một người đàn ông già hơn mẹ nó nhiều. Nhìn cử chỉ là biết mẹ

My rất thích ông ấy. Thấy My xị mặt mẹ My vội vàng nắm tay My.

Người đàn ông nhìn My cười rất tươi:

- Để chú bế con lên xe nhé.

My không chịu, nó không thích điều đó tẹo nào.

- Con không thích ông ta, mẹ đuổi ông ấy đi đi!

Người đàn ông đứng sững lại, rồi cố gắng nở nụ cười gượng ép.

- My sao con lại hỗn vậy? Mau xin lỗi chú Linh ngay.

Bị mẹ quát, My đứng lì lợm. My nhất định không xin lỗi. Thấy tình hình

căng thẳng người đàn ông vội vàng xua đi.

- Không sao cả, chú đưa con đi ăn pizza nhé.

My không thèm nhìn mặt ông ta, nó quay sang mẹ nó:

- Mẹ con muốn ăn kem socola.

- Con không được ăn kem, dễ viêm họng.

- Nhưng ba vẫn cho con ăn đó thôi.

- Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả???

Mẹ My lườm My một cái rồi kéo tay My, lôi đi đến chỗ chiếc xe.

Về đến nhà cô bé vội chạy đến tờ lịch miệng lẩm bẩm: Thứ 2, thứ 3, thứ

4, ...thứ 6. Bỗng My reo lên rất sung sướng: "Ngày kia là chủ nhật, được

tới nhà ba rồi." Cô bé tung tăng chạy vào phòng mẹ thì thấy mẹ và chú

ấy đang ôm nhau. Đôi mắt con bé mở to tròn, nó lẳng lặng đóng vội

cánh cửa lại.

My ôm con gấu lang thang. Đôi mắt con bé ươn ướt, con bé ngồi trên

xích đu. Nó thủ thỉ với con búp bê đang cầm trên tay, nước mắt chảy dài.

- Tại sao mẹ lại không làm thế với ba?

- Tại sao mẹ không cho ba ở cùng?

Con bé ôm con búp bê vào lòng. Tiếng gọi My về ăn vang lên, con bé lủi

thủi đứng dậy bước đi về nhà. Mẹ My, nhưng biết con gái đang giận

mình. Cả ngày hôm đó con bé cứ lủi thủi trong phòng.

Ba My làm bốc vác xi măng cho một cửa hàng lớn. Vừa được nhận tiền

ông vui mừng, ông vội chạy về nhà dốc hết số tiền ở trong ống ra. Điếm

từng tờ một.

Đứng trước cửa hàng lớn, ông nhìn vào nhưng không còn thấy chiếc váy

mà con gái ông thích nữa. Nỗi hụt hẫng thể hiện trên khuôn mặt ông.

Ông vào tận cửa hàng tìm kiếm, lật tung cả lên trong cửa hàng. Mọi

người không hiểu gì, biết ông có vấn đề nên đã gọi bảo vệ đưa ông ra.

Bọn chúng còn đánh ông bị thương.

Biết là không mua được món quà yêu thích cho con gái, ông buồn lắm.

Cứ thế miệng liên tục xin lỗi con gái.

Bỗng mắt ông sáng lên khi nhìn thấy chiếc váy màu trắng, giống y như

chiếc váy mà ông và con gái đã nhìn ở cửa hàng, chiếc váy được bày bán

ngoài vỉa hè. Ông sung sướng, chạy đến. Bà bán hàng chưa kịp mời

mua, ông đã giật vội chiếc váy xuống xoay xoay. Người bàn hàng cười

bảo:

- Cái váy này, con gái ông mà mặc thì chỉ có nhất.

Ông cười gật đầu bảo

- Bé My mặc sẽ xinh lắm...

Người bán hàng cười bảo giá với ông là 300 nghìn. Ông đưa cả đống

tiền lẻ cho bà bán hàng, bà bán hàng quá ngán nhìn đống tiền lẻ. Ngước

mắt nhìn ông chỉ vào số tiền.

- Tất cả đây là bao nhiêu?

Kệ bà bán hàng, giờ thì ông không quan tâm bất cứ điều gì. Ông chỉ

quan tâm một điều duy nhất, phải mang cái váy này cho bé My. Cứ thế

ông ôm chiếc váy bỏ chạy, kệ bà bán hàng đang ngồi điếm từng đồng

thở dài.

***

Một ngày chủ nhật lại tới. Con bé vừa mới ngủ dậy đầu tóc rối tung chạy

xuống. Nó nhìn thấy mẹ đang nấu ăn,.

- Hôm nay là chủ nhật mẹ cho con tới chỗ ba mẹ nhé.

- Không được hôm nay là sinh nhật con tròn 9 tuổi, Chú Linh sẽ cho con

đi công viên nước chơi.

- Không con không thích, con muốn đến chỗ ba cơ. - Con bé nắm lấy áo

mẹ dùng dằng.

- Sao lúc nào con cũng ba thế, con nuốn giống một người thiểu năng như

ba con sao?

My bật khóc bỏ lên phòng.

Chú Linh tới mang tặng cho My món quà. Vừa cầm món quà Chú Linh

tặng My đã vứt nó chỏng chơ dưới nền nhà. Linh nản quá bỏ đi.

- Anh chịu hết nổi với con gái em rồi.

Mẹ My dỗ dành mãi, hứa ngày mai sẽ đưa My đến chỗ ba chơi, My

đồng ý cho mẹ bóc món quà đó ra.

- Oa, một chiếc váy đáng yêu. - Mẹ My thốt lên

My nhìn thấy chiếc váy, nó nhận ra ngay là chiếc váy mà ba với nó từng

gặp. Chiếc váy nó khao khát được mặc, cuối cùng mong muốn có được

cái váy cũng được thực hiện, nhưng nó không thích ông chú đó tẹo nào

cả. Bất đắc dĩ nó mới chịu mặc chiếc váy do ông đấy mua, vì nó nghĩ chỉ

cần ngày mai thôi, nó sẽ được ở với ba nó.

Nó mặc chiếc váy xinh đẹp, mà khuôn mặt buồn thiu. Mẹ nó và chú ấy

nắm tay nhau bước ra, họ cười hí hửng. Bước xuống thềm nhà nắm lấy

tay bé My, ai nhìn vào cũng tưởng đây là một gia đình hạnh phúc.

- Đi công viên nước thôi. - Mẹ My vui vẻ bảo với con gái

Chú Linh xuống mở cánh cửa xe ô tô cho hai mẹ con My.

Ba My ôm chiếc váy vào ngực. Ông sững lại khi nhìn thấy Bé My đang

mặc chiếc váy điệu đà mà bé yêu thích, họ đang rất hạnh phúc. Chiếc xe

nổ máy đi khuất, ba My đứng sững lại. Ông toan bước đi, chần chừ một

lúc ông đặt túi váy để ở trước cửa nhà.

***

Mẹ My và chú Linh chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho My, mọi người đã

đến đông. Đợi mãi nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện. Tưởng rằng con

bé đang hồi hộp vì đây là lần đầu tiên con bé có buổi tiệc sinh nhật lớn

và nhiều bạn bè đến vậy, mẹ My nghĩ trong bụng chắc chắn con bé sẽ

hạnh phúc và vui lắm.

Đợi mãi, mọi người bắt đầu nôn nóng. Mẹ My mất hết kiên nhẫn chạy

lên phòng gọi

- My ơi, con làm gì mà lâu vậy?

Không thấy tiếng đáp lại, đinh ninh có chuyện gì rồi. Mẹ My vội chạy

lên xem. Cánh cửa được chèn bởi mấy cái ghế nhựa. Căn phòng không

có ai, ngoài chiếc váy Linh đã mua tặng, nó cởi và để gọn trên giường.

Mẹ My vội gọi Linh lên xem, lo lắng hốt hoảng. Buổi tiệc sinh nhật của

My thành buổi tìm kiếm My.

Linh tìm được tờ giấy đưa cho Mẹ My, nét chữ bé My ghi ngắn gọn:

" Mẹ ơi, mẹ đừng lo cho con nhé. Hôm nay là chủ nhật mẹ ạ".

Bây giờ mẹ My mới nhớ ra. Cô đã hứa với con bé là cứ đến chủ nhật

hàng tuần con bé sẽ được tới thăm ba. Mà hôm nay là chủ nhật cô quên

mất. Linh lấy xe chở Mẹ My đến chỗ ba My.

Căn nhà nhỏ nằm bên trong con đường vắng. Bố My là người thiểu năng

trí tuệ. Hồi đó mẹ My bỏ nhà từ quê lên thành phố lập nghiệp, không

may bị bọn hư đốn hiếp, không đâu nương tựa. May được bố My cứu,

dù bị thiểu năng trí tuệ nhưng bố My đối xử với mẹ My rất tốt. Mặc dù

My không phải là con đẻ nhưng bố My luôn yêu thương My hết mực.

Cũng chính vì lòng tốt của ba My mà mãi đến tận 8 năm mẹ My mới dứt

khoát rời bỏ bố My. Nhưng với My ba nó là tất cả, là niềm vui, là cuộc

sống của nó.

Ánh đèn le lói từ ngôi nhà nhỏ phát ra ngoài, tiếng hát, xen lẫn tiếng

cười vang lên. Mẹ My và Linh nhìn qua khe cửa thấy con bé đang ôm cổ

ba nó cười sảng khoái, dưới đất là mấy cái bánh trứng món con bé thích

ăn nhất vì là của ba nó làm, được cắm nến xung quanh. Hai ba con nhảy

điệu nhảy chỉ hai ba con họ mới biết.

Mẹ My bước ra ngoài, để lại tiếng cười sau lưng.