Người bán linh hồn
Người đàn bà ngồi trên chiếc ghế chạm trổ, đẹp lộng lẫy với cái mũi dọc dừa
cao quý và đôi lông **** vút lên như hai cánh hạc. Đó là nữ chủ nhân gallery
Kình Dương.Vào 8 giờ tối nay, gallery sẽ mở cửa lần đầu. Chừng hai trăm
nhân vật trong thành phố đang chuẩn bị đến dự lễ. Những người giàu tưởng
tượng bị hình ảnh con nhân sư trên tấm thiệp thu hút, còn những người thực
tế và tò mò thì bị hấp dẫn bởi tin đồn rằng gallery Kình Dương, tọa lạc nơi
một tòa nhà bốn tầng đồ sộ, ngay một mặt phố lớn, sẽ là ngã tư của các đường
dây buôn bán tranh quốc tế, và sở dĩ nó có được sức mạnh đó chính vì có một
thế lực ngầm rất lớn đằng sau nữ chủ nhân xinh đẹp.
Suốt hơn tháng nay, những gì liên quan đến Kình Dương đều trở thành chất
men kích thích tính hiếu kỳ của mọi người: sắc đẹp của Tuyết Nga, lai lịch
miếng đất và nguồn tiền xây dựng ngôi nhà, những họa sĩ và nhà thơ thường
lui tới đó, những bức tranh sẽ được trưng bày... Tất cả đều khơi nguồn cho
những câu chuyện nóng bỏng với nhiều chi tiết thêu dệt chẳng khác nào
truyện cổ tích.
Tuyết Nga cũng hiểu rõ rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, vì vậy,
nàng đốc thúc đàn em phải tổ chức lễ khai trương thực chu đáo, không được
để xảy ra một sơ xuất nhỏ nào. Nàng muốn ngày mai, mọi chi tiết của buổi lễ
sẽ được trầm trồ trên cửa miệng của mọi người dân thành phố, tạo thành một
thanh thế vô giá cho nàng.
Tuyết Nga ngồi nhìn, chân đặt lên cái đôn thấp bọc nệm. Bàn chân nàng
trắng, nhỏ và nuột nà, làn da ở gót mỏng và ửng hồng, nằm ngay ngắn như
một bảo vật trên tấm nệm nhung.
”Hầu hết thời gian của buổi tiệc đứng, chị sẽ ngồi ở đây” viên đạo diễn dặn
dò. “Tất cả việc đón tiếp đã có người lo. Chị chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, là
phải đẹp”.
Tuyết Nga gật đầu, nàng mỉm cười với đạo diễn, nụ cười cao sang và quyến rũ
như một thứ hào quang vụt sáng khiến anh ta cúi đầu thuần phục.
Giữa lúc ấy ngoài cửa có tiếng lao xao, Tuyết Nga quay đầu lại, cử chỉ ngoái
đầu làm căng lớp áo mỏng khiến một phần bộ ngực tươi tắn như hiện ra đập
vào mắt người đàn ông đang cúi xuống. Y không rời mắt khỏi nàng, miệng
kêu lớn:
- Hôm nay không tiếp khách nữa đâu nhé, bà chủ và tôi ai cũng bận lắm.
- Cho tôi vào gặp bà chủ đi. Một chút thôi, không mất nhiều thời giờ đâu.
Gã bảo vệ khinh khỉnh nhìn cô gái. Ánh mắt gã đàn ông lướt qua với vẻ bỉ thử
như ánh mắt người ta thường ném lên những món hàng thứ phẩm trên sạp
chợ hạ giá; cuối cùng thì ánh nhìn anh ta cũng tươi lên đôi chút khi dừng lại
nơi đôi mắt to đen với hàng lông mi dày và cong, trông man dã và nồng nàn.
- Này cô em, biết điều thì xéo đi thôi. Ở đây...
Chỉ mất một giây để tính toán, cô gái quay ngoắt lại, bỏ đi. Con phố lớn trước
gallery Kình Dương có nhiều ngõ nhỏ, các ngõ cũng được trải nhựa đường, có
thể nói là những con đường nho nhỏ dù chẳng có tên. Cô gái đi thẳng vào, rồi
bước qua cái cửa nhỏ dẫn vào phòng trong. Trái ngược với gian bên ngoài
xinh xắn, căn phòng này tiều tụy và luộm thuộm, đồ đạc chỉ có độc một chiếc
giường đôi với mấy cái ghế nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi có thể lầm là mấy chiếc đòn.
Một cái giá vẽ nằm trong góc, chung quanh là rất nhiều tranh vẽ lỡ dở, dựng
bừa bãi ở chân tường. Một cửa sổ nhỏ phía sau đủ cho một luồng ánh sáng tỏa
xuống, soi rõ gian buồng ảm đạm.
Trên cái giường bừa bộn, một người trẻ tuổi ngồi dựa vào vách. Chàng đang
nguệch ngoạc những nét phác thảo trên một phiến giấy trắng. Ánh sáng từ
cửa sổ đọng lại trên bờm tóc quăn rũ trước trán và sống mũi thanh tú. Cô gái
dừng lại trên ngưỡng cửa, ánh mắt cô đầy vẻ yêu thương.
Chàng trai ngước lên, thấy cô, chàng không giấu được vẻ vui sướng. Quẳng cả
bút và giấy xuống giường, chàng reo lên và vươn tay ra; cô gái như con mèo
nhảy thót vào lòng chàng. Họ ôm nhau rất lâu, bất động, những cánh tay càng
lúc càng riết chặt. Mũi họ hít càng lúc càng sâu vào lồng ngực mùi da thịt của
nhau, một nỗi hứng khởi sâu sắc và mãnh liệt làm cả hai như bay lên, bay
mãi.
Khi không thể riết chặt hơn nữa, cô gái buông tay ra, ngã vật xuống giường.
Cô vùng dậy, lao vào góc phòng, lục lọi trong chiếc tủ cũ và lôi ra một bộ váy
màu tím vốn bị nhét trong một góc. Cô vuốt vuốt mớ váy áo, chất thun tốt còn
mới nhanh chóng duỗi ra, cho thấy bộ y phục còn khá đẹp và sang trọng. Đấy
là bộ cánh Na sắm từ thuở mới ra trường,đã từ lâu không động đến.
- Em làm gì vậy? - Chàng trai hỏi.
Cô gái vắt bộ y phục lên thành ghế, bắt đầu ngồi xuống trước gương, chải tóc,
kẹp gọn lên, đôi mắt vốn đã to và sáng càng long lanh hơn.
- Tuấn ơi, sáng nay bà chủ nhà có đến không?
- Có.
Vẻ mặt Tuấn đang vui chợt cau lại:
- Mụ ta thật láo, nhất định chỉ muốn gặp em thôi. Na à, có phải ý mụ ta xem
anh là một gã vô tích sự không?
- Không phải thế đâu, chẳng qua là vì em đã dặn mụ ấy không được làm
phiền anh về những chuyện tầm thường.
Có người đang muốn dành thuê căn hộ hai người đang ở.
Hai nghìn rưỡi đô cho ba năm, số tiền đó có thể không đáng kể với nhiều
người, nhưng với đôi tình nhân họa sĩ này là một thách thức quá lớn. Vì vậy
Na đã giấu chàng con số mà nàng cho là quá kếch sù ấy để chàng khỏi khiếp
hãi.
Nàng đứng vụt dậy, chạy đến sau lưng Tuấn kéo mạnh bức màn, để lộ một
bức tranh sơn dầu cỡ lớn. Trong tranh là một phụ nữ bán khỏa thân: đó là
Na, dưới nét cọ tài hoa của người đàn ông yêu nàng. Vẫn mái tóc ấy, đôi mắt
ấy, vẫn thân thể mỏng manh ấy nhưng dường như là một Na khác: bất cứ ai
đứng trước bức tranh cũng bồi hồi xúc động mà không hiểu vì sao. Họ không
biết đã có một ngọn lửa cháy rực từ nỗi say đắm của người họa sĩ, ngọn lửa
thần ấy chiếu lên thân thể người đàn bà để soi sáng cho người ta thấy phần
linh hồn ẩn sâu đằng sau da thịt. Cả bờ vai mỏng và đôi ** nhỏ - mà những gã
đàn ông dung tục vẫn đánh giá như thứ hàng chất lượng kém - ở đây cũng
hiện nguyên hình với vẻ đẹp khắc kỷ xót xa mà người ta thường gặp ở những
tranh thánh thời Trung Cổ.
Na tiếc đau tiếc đớn khi nghĩ đến chuyện phải rao bán bức tranh, nhưng
chẳng còn cách nào khác. Nàng tự an ủi rằng rồi đây nó sẽ được lưu giữ trong
sưu tập của một người am hiểu hội họa. Rồi biết đâu đấy, một ngày kia nó sẽ
vào nằm ở một bảo tàng, và tình yêu của nàng được ký thác trong đó sẽ còn
mãi mãi cùng với giấc mơ bất tử mà nghệ sĩ nào cũng từng ấp ủ.