
Phấn hương ngậm ngùi
TRUYỆN NGẮN CỦA THANH GIANG
1
Vợ chồng tôi sinh trai đầu lòng. Thành phố phát động kế hoạch hóa gia đình, chúng tôi
cam kết hai con. Có con trai rồi, ham con gái lắm! Thấy con gái nhà ai đẹp, theo nhìn
muốn rớt con mắt. Nhưng phải đợi thằng anh nó lên sáu tuổi tôi mới dám có bầu. Mang
bầu mà cứ hồi hộp, sợ đẻ con trai nữa. Tôi sanh con gái! Mừng quá! Thằng anh đặt tên
Thanh Hòa, con em khai sanh Thanh Bình. Nhưng tôi đặt tên thường gọi là Diễm Trang.
Khỏi nói là tôi diện cho bé hết ý; chụp ảnh an-bum nầy đến an-bum khác. Thằng Hòa coi
bộ cũng ghen thầm, nhưng biết thân, lo chí thú học hành; năm nào cũng học sinh xuất
sắc…
Người mẹ chợt ngưng bặt, mắt rưng rưng:
Dung nhan của cô bé quả thật hòa điệu với cái tên mĩ miều. Từ đôi mắt bồ câu đen
huyền, lông mi dài, cong vút, đến mày vòng nguyệt, mũi dọc dừa, môi trái tim, tất cả cấu
trúc cân đối, hài hòa trên gương mặt trái xoan. Tôn thêm vẻ đẹp hóa công còn là óc thẩm
mỹ và công phu trang điểm của người mẹ, nào nơ tóc, hoa tai, nào trâm cài, lượt giắt, nào
các kiểu áo, mốt gisp, mốt giày… Và quần áo cũng bớt dần sự rườm rà để chưng làn da
trắng mịn của cặp đùi thon, cánh vai tròn lẳn, bộ ngực no căng cho cảm giác lần áo lót
sắp rách tới nơi.
Kiềm xúc động, người mẹ tiếp:
- Ngẫm mà thương thằng Hòa, bị đối xử thiêng lệch, biết đè nén tủi thân, không tỏ ra
buồn phiền, trái lại còn giúp mẹ: lau nhà, giặt giũ, rửa chén, nấu cơm. Bởi con Diễm
Trang bữa ăn chưa buông đũa đã có bạn bè réo gọi đi trượt pa-tin, hoặc đi ka-ra-ô-kê. Cả
việc học hành con nhỏ cũng bỏ bê luôn, lo chưng diện và chạy theo sở thích cá nhân.
Nhưng mốt gì cũng còn phải giữ cái bản sắc của dân tộc. Ba cháu bận công việc, bỏ phú

cho tôi. Bảo con gái, trách nhiệm lớn phần mẹ; không dạy con từ thuở còn thơ, giờ hư
thân ráng chịu. Khi nhận ra mình cưng chiều thái quá, tạo cho con sa vào nết xấu thì đã
muộn! Làm đẹp thuần túy hình thức thành thói quen, ban đầu như chỉ mành, dần dà thành
dây xích, xích vào người như ma túy!
Bấy giờ nước mắt của người mẹ không kìm nổi, lăn ra thành dòng trên gương mặt phai
tàn hương phấn, khoảng độ tứ tuần mà đã hằn những đường nhăn.
- Chẳng là ở nhà bên… - Người mẹ sau khi lau nước mắt, giọng hơi đanh lại – Gia đình
cũng tử tế. Ảnh, chỉ có thằng con trai tên là Sĩ, bằng tuổi cháu Hòa, nhưng học dưới hai
lớp. Cũng thuộc dạng con cưng đó mà. Hai nhà hay qua lại nhau khi có đám tiệc. Thấy
con Trang nhà tôi xinh đẹp, nhà thường gọi đùa vợ chồng tôi bằng: anh sui, chị sui. Đâu
ai tính chuyện gì, vợ chồng tôi vui miệng cũng gọi đáp lại: anh sui, chị sui. Ai ngờ đó là
nguyên nhân dẫn đến bi kịch mà không sao lường hết được. Thằng Sĩ nghe vậy, đi khoe
cùng. Thế là bọn trẻ ở khu phố đồn đại là thằng Sĩ đã đính hôn với hoa khôi Diễm Trang,
chờ con bé lên mười bảy thì làm lễ cưới. Chuyện đâu dừng lại ở đó. Hôm thằng Sĩ ăn
sinh nhựt, qua mời thằng Hòa con Trang. Hai anh em xin phép đi. Tôi có cho tiền tụi nó
mua quà tặng nhau. Chừng về chỉ có thằng Hòa, hỏi em đâu, bảo chưa chịu về. Ai ngờ
con nhỏ ở bển ngủ luôn tới sáng. Sáng trưa trật mới về, thấy mặt sượng sượng như chó ăn
vụng bột, tôi tra riết, khai là lỡ uống bia say, rồi ngủ quên. Tôi hỏi: Ngủ với ai? Nó ấp
úng, quanh co là ngủ với mấy đứa bạn gái, đông lắm.
- Vậy có thằng Sĩ ngủ chung không?
- Dạ…có!
- Nó có làm gì con không?
- Dạ… Con hổng biết? Ảnh ép con uống bia nhiều quá, con say, hổng biết trời đất gì
hết.
- Trời ơi! Vậy là xong đời con gái rồi con ơi!
Tôi chỉ biết còn kêu trời và đưa con nhỏ đi khám phụ khoa. Khi bác sĩ cho biết “kết quả”,
tôi như không còn đứng vững nổi. Ôi! Chưng diện cho con gái! Lý trí không còn kịp

kiềm chế, tôi đóng cửa đánh cho con nhỏ một trận nhừ tử. vẫn chưa hả nư, tôi lấy kéo
xởn mái tóc dài suông óng ả của nó. Con bé ban đầu còn khóc la, sau thì cắn răng chịu
cho mẹ mặc tình muốn ăn tươi nuốt sống gì cũng được. Thâm tâm nó kể như đời bỏ đi
rồi! khi sực hay rằng mình dang cầm một búng tóc nặng của con gái mà bấy lâu nay tôi
từng nâng niu, chải chuốt, bất chợt tôi nghe tim mình đau nhói lên dữ dội rồi ngã ra bất
tĩnh…
2
Một giọng nữ cao hớt hãi gọi toáng:
- Bình! Bình! Ra coi truyền hình. Mục nhắn tin có tên mày nè! Lê Thanh Bình! Con ở
đâu về ngay. Cha mẹ đã tha thứ hết lỗi lầm của con. Lẹ đi. Có in ảnh nữa. Đúng! Hình
mầy
Cô gái tên Bình trăn trở trên chiếc giường ọp ẹp. Chị bạn vừa gọi không được hưởng ứng,
bước vào sờ tràn Bình.
- Em sốt rồi. Để chị cạo gió cho em nghen! Chắc là mấy đêm liền “đứng bến”, khuya
quá, nhiễm sương.
Chị bạn mới quen chưa đầy tuần mà thương Bình như em gái, lật sấp Bình, xoa dầu, cạo
gió sồn sột. Bình khẽ rên.
- Chị Hạnh xin má Chín cho em nghỉ một đêm
- Ừa! Mà em có tính về hay không? Chị như em, chị về liền. Con chị ở nhà đang mượn
gạo ăn. Ông già bịnh liệt. Có hai công đất mà không có sức làm, phải cầm! Em còn đủ
cha mẹ, sung sướng, ai đi sa vô cái chốn âm u nầy! Thà như chị. Con thuyền đã rệu rã.
Chớ như em, đời còn tươi chong mà nhúng vô bùn nhơ, uổng quá chừng! Em lại đẹp quá
chừng mới là càng…
- Trời ơi! Chị cạo cho em luôn trong ruột gan nữa sao! Từng lỡ bước sa cơ mới biết
rằng đời là luôn gặp những bất ngờ. Mà bất ngờ là ngoài ý muốn! Em có ngờ đâu bà Chín

là bà tào kê. Gặp em đi bá vơ ở bến xe Miền Đông, em tính đi khỏi thành phố cho xa nhà,
bả mới dỗ dành theo bả. Bả sẽ lo cho việc làm trong công ty du lịch. Rồi thì cũng như chị
vậy. Cả tin. Bả cho mượn tiền trước để làm đầu, sắm quần áo, phấn son, dầu thơm. Trước
hết phải cho sang. Chưa gì đã vướng nợ. Kẹt vậy thì là… liều thôi!
- Giờ nầy chưa sửa soạn ra bến, còn ưỡn thây đó tâm tình hả? – Bất chợt bà Chín hét
vào làm hai chị em run bắn. – Nói cho mà biết, không rướt được khách thì vẫn phải đóng
lời hai chục phần trăm. Nhược bằng bỏ trốn thì khắp đường ngang ngõ dọc ở đây đều có
con mắt của bà. Dù lên tới trời bà cũng theo tới nơi. Liệu đấy!
- Má Chín ơi! – Hạnh lên tiếng thiết yếu xin cho Bình được nghỉ vì đang cảm, rồi thì
thầm – Em cứ nằm nhà. Em trẻ đẹp, bả lợi dụng để kiếm khách sộp, phải làm eo làm
xách với bả, bắt bả phải chiều mình.
Quả nhiên mụ tào kê vào vuốt ve Bình rồi sai Hạnh ra quán mua tô cháo cảm, cho Hạnh ở
nhà luôn đêm nay để chăm sóc Bình. Ăn xong tô cháu cảm, Bình nghe nhẹ hẳn người,
song thêm nặng u buồn, trằn trọc mãi. Thà đừng hay biết gì gia đình nhắn tin trên truyền
hình. Nghĩ mà thương má quá! Xởn tóc con rồi má điếng hồn, chết giấc! Ba đi làm, anh
đi học. Bình chỉ biết ôm má la hoảng. Sau má tỉnh lại, mẹ con ôm nhau khóc muồi mẫn.
Chiều Ba về, cằn nhằn má thành cuộc gây lộn. Nghe ba má nặng lời nhau mà Bình là
nguyên nhân, làm ân hận muốn chết được. Ba đổ lỗi:
- Con hư tại mẹ!
Má cãi:
- Câu xưa như trái đất. Con chung, cùng nhau dạy dỗ. Tại mẹ là sao? Cha gì vô trách
nhiệm.
- Mẹ cưng từ trong trứng cưng ra. Mẹ sợ gởi nhà trẻ, ngại cho đi mẫu giáo. Mẹ chưng
diện, mẹ nuông chiều. Mẹ đi đâu cũng na theo, khoe mẽ.
- Trời ơi! Con có nghe ba nói gì không? Con giết mẹ!

Tiếng kêu của má làm Bình quằn quại, bịt tai vẫn cứ nghe tiếng “Con giết mẹ” như lưỡi
dao cứa vào trái tim. Bình bấn loạn chạy ra khỏi nhà rồi đi lang thang cho đến nay…
Nằm bên, biết Bình khóc, Hạnh ôm vai khuyên dỗ:
- Thôi nín ngủ đi cưng! Chẳng qua tại cái số. Buồn cũng vậy thôi. Số kiếp đã định rồi!
Bình lặng im. Nghiệm xem chị Hạnh nói số kiếp nghĩa là gì? Thật ra lâu nay Bình chưa
biết khổ, nên cũng chưa hề nghĩ đến cái số kiếp, số phận. Chỉ mới biết khổ lần đầu là bị
má xởn tóc. Điều đó hóa ra công khai thông báo với mọi người rằng con bé đó nó đã…
còn cái sự dĩ lỡ với anh Sĩ, đâu phải gì ghê gớm lắm. Nguồn cơn có lẽ từ hai nhà gọi nhau
là: anh sui, chị sui? Cái gì đó lớn dần trong tâm hồn trẻ thơ, trai tài, gái sắc. Sắc đẹp tự
thân toát lên niềm kiêu hãnh, rồi càng rạo rực khát khao yêu chiều! Chữ với nghĩa ở lớp
học đối với Bình buổi ấy nó cứ lăn trơn chuồi theo bánh xe giày trượt pa-tin. Bắt chước
trượt băng nghệ thuật, trượt đơn, trượt đôi, té lăn chiêng, trửng giỡn chớ có ra nghệ thuật
gì. Vậy mà mê. Đúng ra là mê đắm trong vòng tay của anh Sĩ. Anh có tài ga-lăng rất điệu
nghệ; bọn con gái đụng đầu lụp cụp. Thế nhưng học dốt hơn anh Hòa. Trò đời nghĩ cũng
lạ: kẻ học dốt được tung hoa, người hiếu học bị chọc quê: Hòa-cù-là! Sinh nhựt thu hút
đông đảo bạn bè, Sĩ càng hiu hiu. Vốn là con trai một, được cưng chiều hết ý, cuộc chơi
hôm ấy Sĩ là vua! Uống bia thả dàn; dancer quay cuồng rồi ôm nhau ngủ xả láng. Khi
Bình cảm nhận một ấn tượng kinh khủng cũng là lúc chìm vào bàng hoàng mê ly hầu như
dư vang mãi trong cảm giác cho đến tận bây giờ. Nhưng mà lòng thì vẫn tự dối lòng: say
mà! Cầu mong cơn say để quên đi để chạy tội trước hết là lý trí. Nhưng làm sao quên
được!... Hôm qua đi với ông khách già hơn cha mình. Ổng giầy vò ê chề, buồn muốn
khóc mà lại nhớ anh Sĩ mới kỳ? Nhớ để vừa yêu mà vừa oán anh. Rồi nghĩ lại cũng tại
mình tất cả. Tại mình ham chơi trốn học, tại mình không biết giữ thân. Phải chi chí thú
học hành như anh Hòa. Hòa-cù-là giờ đã vào đại học. Còn em gái Thanh Bình của anh
mới mười lăm tuổi đã thành con đĩ! Nhục nhã không, hỡi trời!...
Bình bật khóc rấm rứt, não ruột. Cam đời có số, Hạnh thả hồn ngủ vùi, bỗng chợt tĩnh, ý
thức ngay nỗi đau cùng cảnh ngộ, choàng ôm Bình vào lòng. Vốn lòng đang đau nên
càng nhạy cảm, chưa an ủi được ai Hạnh đã sụt sùi khóc theo. Tiếng khóc của Hạnh như

