SÁNG TạO CÁCH CHĂM NGƯờI

GIÀ

Khách đến chơi nhà, ngạc nhiên nhìn thấy cụ thân sinh của gia chủ

đeo một chiếc còi lủng lẳng trên ngực. Gia chủ giải thích: “Lỡ té

ngã không ai hay, cụ có cái để kêu”.

Khách cười gia chủ lo xa và có phần… bất kính, nhưng sau đó ít

lâu, nửa đêm cụ ông té trong nhà tắm, nhờ thổi còi, người nhà nghe

thấy kịp đưa cụ đi cấp cứu.

Người con được bác sĩ dặn theo dõi nước tiểu cụ bà có vấn đề về

thận. Anh sắm hẳn một cái chậu thủy tinh làm bô. Người trong nhà

thắc mắc cần gì phải sắm bô thủy tinh đắt tiền, dễ vỡ. Sau, nhờ

phát hiện sớm ít vẩn cặn (khó nhìn thấy nếu là bô nhựa hay kim

loại không trong suốt) mà anh kịp thời đưa bà đến bệnh viện điều

trị suy thận.

Cô cháu gái mua cho bà nội một đôi dép đi trong nhà chống trơn

trợt và nhờ quan sát độ mòn bất thường của đế dép mà cô nhờ bác

sĩ phát hiện sớm chứng đau khớp và rối loạn tiền đình (gây mất

thăng bằng, té ngã) của cụ…

Trên đây là vài ví dụ có vẻ giống chuyện Nhị thập tứ hiếu, nhưng

chúng hoàn toàn khả thi trong cuộc sống, miễn là chủ nhân của

những sáng kiến có lòng và có cách chăm sóc người thân yêu của

mình.

Thời gian thường eo hẹp với hầu hết chúng ta. Không đủ thời gian

làm việc mình muốn là đáng tiếc, trong đó có thời gian dành cho

người già. Thực tế, không cần phải túc trực 24/24, bởi người già

cũng cần không gian riêng.

Tuy vậy, người già lắm bệnh, nên riêng với sức khỏe, bằng cách

này hay cách khác, con cháu nên dành quan tâm nhiều hơn. Một

trong những cách “cái khó ló cái khôn” là nhờ chiếc còi, cái bô

thủy tinh hay đôi dép đi trong nhà…

Có thể những công cụ trông buồn cười, nhưng không dở hơi tí nào,

như cái còi là kẻ duy nhất có mặt thay ông cụ “la làng” lúc thập tử

nhất sinh.

Hiển nhiên, phát kiến không chỉ có bấy nhiêu. Như đã nói, chỉ cần

có lòng và có cách thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành nhà “sáng

chế” nghĩ ra những phương tiện nối dài tay mình trong việc chăm

sóc sức khỏe người già