Edmonton ngày chớm đông
Ngày thu dần tàn trên khắp các nẻo đường của thành phố Edmonton, Canada, khi
mà xác lá vàng bắt đầu trộn lẫn những bông tuyết trắng vương vấn lối đi trong
những công viên dần trơ cành cây khẳng khiu vắng bóng lá xanh.
Ngày chớm đông ở thành phố Edmonton với những con đường ngập xác lá
vàng trộn lẫn bông tuyết trắng
Mềm lòng với táo
Đã qua mùa đông thứ hai tôi sống ở thành phố Bắc Mỹ này, nên không quá bỡ ngỡ với
khí hậu khắc nghiệt vào mùa đông ở đây. Song trước khi những ngày đông lạnh giá ùa
đến, tôi cũng tranh thủ cùng những người dân bản địa thăm thú vài trang trại vẫn còn
ngập trong nắng thu gần nhà.
Đó là những khu vườn trồng đủ loại rau quả, hoa, đủ loại táo chua lẫn ngọt, những vườn
hoa canola rộng mênh mông mà người nông dân trong vùng trồng để làm dầu ăn xuất
khẩu. Đó đây trong các vườn rau quả ngập nắng, vài bé gái địa phương bụ bẫm xinh xắn
với mái tóc hoe vàng tung tăng chạy nhảy, đón những tia nắng ấm trong những ngày thu
cuối cùng của năm.
Trong thành phố có nhiều loại táo khác nhau. Táo sai đến nỗi thường mọi người ăn không
hết, nên để táo rụng đầy sân. Nào là táo cua (crab apple), ăn chua chua ngọt ngọt, rất
ngon! Loại táo khác thì vừa giòn vừa chua. Có loại lại rất thơm nhưng không ngọt lắm.
Lần đầu tiên trông thấy cây táo to đùng với hàng trăm ký táo treo lúc lỉu trên cây, tôi
không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Làm quen với cô chủ nhà người địa phương vui tính, tôi
hái được mấy chục ký táo về ăn và để dành làm bánh. Cô chủ nhà tốt bụng còn dặn “khi
nào ăn thì cứ đến hái, có người dùng đến còn mừng vì không thể ăn hết hàng trăm ký, táo
rụng bỏ đi cũng vậy…".
Bé gái dạo chơi trong trang trại, chơi đùa bên hoa bắp cải ngày cuối thu ở
Edmonton
Táo lúc lỉu đầy cành trong những ngày cuối thu
Loại táo cua vừa chua vừa ngọt
Loại táo này ăn rất ngon, vừa chua vừa ngọt và rất giòn
Tôi hái được vài chục ký táo để dành làm bánh, chưa kể mấy chục ký táo to
đùng khác để trong tủ lạnh ăn từ từ
Sau khi "thu hoạch" được khá nhiều táo từ các khu vườn gần nơi tôi ở, dưới sự chỉ giáo
của những bà nội trợ khéo tay người bản địa, tôi học được cách làm bánh táo. Và chiếc
bánh táo thơm phức do chính tay tôi làm lần đầu tiên trong đời dường như ngon hơn mọi
chiếc bánh táo mà tôi làm sau này.
Tôi trổ tài làm luôn một lúc vài ổ bánh táo to thơm ngon, vừa để dành thưởng thức dần và
đem biếu hàng xóm láng giềng. Ai nấy đều khen ngon khi thưởng thức ổ bánh táo của
một cô gái Việt Nam học cách làm bánh Tây.
Ổ bánh táo thơm phức mới ra lò được làm từ những trái táo hái ở những khu
vườn quanh nhà
Hoa hồng ngậm tuyết
Và rồi những ngày thu nhạt nắng cuối cùng cũng dần chuyển sang tiết đông giá lạnh. Bầu
trời cuối thu phủ một gam màu trầm lắng. Bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi vào giữa
tháng 10 ở đất nước Bắc Mỹ này. Những con đường xao xác lá vàng đã dần trộn lẫn màu
tuyết trắng lóa.
Tuyết bắt đầu phủ ngập khắp lối đi trong vườn các ngôi nhà. Những quả táo chín mọng
chưa kịp hái đã khoác lên mình lớp áo tuyết trắng lạnh. Và đôi bông hoa hồng nở muộn
ngoài vườn cũng chở trĩu nặng trên những cánh thắm bông tuyết trắng ngần. Cây lá khô
trong vườn cũng ngậm đầy bông tuyết trắng tinh. Những mảng xanh cuối cùng của công
viên sau nhà đã nhường dần cho màu tuyết trắng.
Một góc thành phố Edmonton ngày cuối thu nhìn từ đỉnh viện bảo tàng thành
phố
Con đường mòn bên hông viện bảo tàng rơi đầy những chiếc lá thu cuối cùng
Một con đường xao xác lá ngày cuối thu ở Edmonton
Tuyết bắt đầu rơi vào tháng 10… Những quả táo nhà hàng xóm cũng đầy
tuyết!
Bông hồng nở muộn trước nhà cũng bị tuyết bao phủ…
Cây cỏ, lá khô trong vườn cũng phủ đầy tuyết
Đã hai mùa đông đón những bông tuyết ở xứ người, tôi không còn thấy háo hức như lần
đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi, song lòng vẫn mang những cảm giác sâu lắng khó tả khi cảnh
sắc chuyển dần từ cuối thu sang đầu đông. Và hơn bao giờ hết là nỗi nhớ nhà khi mùa
đông chở tuyết về ngập không gian.
Nhớ những ngày nắng ấm Sài Gòn, nơi không bao giờ có những ngày đông lạnh giá với
tuyết rơi ngập trời. Nơi nắng ấm ấy vẫn luôn sưởi ấm lòng người phương xa trong những
ngày đông ngập tuyết với biết bao yêu thương vương vấn…