Thăm Mona Lisa ở

Paris

Nhìn dòng người xếp hàng dài dằng dặc trước bảo tàng Lourve, tôi biết mình

không phải là người duy nhất muốn chiêm ngưỡng tận mắt nụ cười bí ẩn của

cô nàng Lisa Gherardini trong bức danh họa nổi tiếng La Joconde của

Leonardo Da Vinci.

Tôi, hay nhân vật Robert Langdon trong cuốn tiểu thuyết ăn khách Mật mã Da

Vinci của Dan Brown, và cũng như 7 triệu khách tham quan bảo tàng Lourve hàng

năm, đều đi vào Louvre từ đại sảnh Napoleon nằm ngay dưới kim tự tháp bằng

kính. Nhân viên hướng dẫn ở đây cho biết, kim tự tháp này khánh thành từ năm

1989, và được làm từ 673 ô kính, chứ không phải 666 (con số của qủy) như lời

truyền miệng của những người phản đối kiến trúc này vào giữa những năm 1980.

Bảo tàng Louvre

Trong tay tôi là bản đồ chi tiết toàn bộ Louvre vừa nhận tại quầy thông tin, trên đó

Mona Lisa được đánh kí hiệu khá nổi bật. Thật khó tưởng tượng đi trong bảo tàng

mà không có bản đồ, vì bạn sẽ bị lạc giữa ma trận của những lối đi lòng vòng

ngoắt nghéo, lên lên xuống xuống. Tôi theo chỉ dẫn đến thang máy bên trái, cổng

Denon (Louvre còn có 2 cổng khác là Richelieu và Sully). Lúc này, hàng dài

người đang xếp hàng để qua cửa kiểm tra an ninh, dù tôi đi vào sáng sớm, tuyết

vẫn còn trắng mặt đất, và mùa cao điểm du lịch chưa đến.

Qua hàng loạt phòng, cuối cùng tôi đã đứng giữa bảo tàng Louvre, nơi trưng bày

những tác phẩm hội họa danh tiếng. Một số du khách vừa nhâm nhi cà phê vừa

chuyện trò trong những quán nước dọc lối đi, có kẻ nằm ngửa trên bậc thềm vừa

nghỉ mệt vừa tranh thủ ngắm những họa tiết được trang trí công phu trên trần nhà.

Để đến đây, tôi đã đi bộ liên tục suốt 3 tiếng đồng hồ và chỉ mới đi hết một bên

cánh phải của bảo tàng.

Bên trong Louvre

Cũng không khó tìm như tôi đã nghĩ, vì khắp nơi đều có bảng chỉ dẫn “Mona Lisa:

đi lối này”, khiến bạn có cảm giác những tác phẩm khác chỉ là thảm trải đường.

Chắc ban giám đốc bảo tàng cũng hiểu được “con át chủ bài” Mona Lisa trong bộ

sưu tập những báu vật vô giá của mình. Cuộc dạo chơi trong Louvre giống như là

“hành trình tìm kho báu” với kết qủa cuối cùng là “giải mã nụ cười bí ẩn".

Chen mãi tôi mới lọt được qua hàng dãy người trong căn phòng Salle des Etats để

vào sát Mona Lisa, đụng được vào 3 vòng dây bảo vệ với khoảng cách ngắn nhất

được tiếp cận là gần 3m. Có đến 6 nhân viên an ninh đang đi qua đi lại. Có lẽ vì

lịch sử Louvre từng chứng kiến 2 cuộc đánh cắp quy mô khiến “người Paris khóc

trên đường phố và viết báo cầu xin tên trộm trả lại bức tranh” (theo Dan Brown).

Lúc này, tôi sực nhớ đến lời dặn của anh bạn trước khi đi: “Phải cầm theo ống

nhòm mới nhìn kỹ Mona Lisa được!”. Một mình Mona Lisa nhỏ xíu trong khung

treo khổ 78cm x 53cm ngự trên bức tường gần 20m2 – một diện tích đủ để treo vài

bức tranh cực lớn. Nó khiến người xem có chút chạnh lòng cho những tác phẩm

khác cũng giá trị không kém, nhưng lại chẳng được chú ý bằng.

Chen chúc trước Mona Lisa nhỏ xíu trên bức tường lớn

Tôi quay sang hỏi một người khách đứng bên cạnh đang chăm chú xem: “Bạn

thích cô ấy (Mona Lisa) lắm à?”. Anh chàng người Tây Ban Nha mà tôi chưa kịp

biết tên nhún vai trả lời: “Cũng không hẳn. Nghe người ta nói nhiều quá, cũng

muốn xem tận mắt cho biết, không về nước lại bị bạn bè bảo lạc hậu, đến Paris mà

không thăm Lisa. Vả lại, cũng tò mò, không biết có đúng như người ta đồn rằng

Mona Lisa không phải là phụ nữ?!”.

Cuộc gặp gỡ giữa Mona Lisa và Thanh Nga – 2 người cách nhau 5 thế kỉ – chỉ

diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, chỉ kịp nhìn vào mắt nhau trong chớp nhoáng,

sau lưng là đám đông ồn ào và xô đẩy.

Nụ cười bí ẩn

Liệu Leonardo hơn 500 năm trước, khi vẽ bức họa này, có hình dung ngày nay

người ta phải đổ xô đi xem và bao nhiêu tiền đã được kiếm nhờ "thương hiệu"

Mona Lisa? Nếu bạn cũng có dự định đi thăm Mona Lisa, hãy hẹn cô ấy vào chủ

nhật đầu tiên của mỗi tháng, khi bảo tàng mở cửa miễn phí…