Thu Groningen, nỗi nhớ
nhà...
Bắt đầu từ cuối tháng chín và kết thúc vào trước Noel, mùa
thu ở Groningen, Hà Lan được sánh như chiếc đồng hồ báo
thức: hết rồi những ngày hè hiếm hoi của xứ sở gió và mưa
kỳ quặc này, chuẩn bị một mùa đông lạnh giá đang tới. Ngày
dần dần ngắn lại, đêm dần dần dài ra.
Groningen là thủ phủ của tỉnh cùng tên ở Hà Lan. Nằm về
phía bắc Hà Lan, Groningen được mệnh danh là “thành phố
xe đạp” vì người dân nơi đây đi lại chủ yếu bằng “phương
tiện xanh”. Thành phố này chỉ khoảng 185.000 dân nhưng có
đến gần 45.000 sinh viên, nên cũng được gọi là “thành phố
đại học”.
Groningen cách thủ đô Amsterdam khoảng 200km.
Bây giờ đang mùa thu.
Mưa thu...
Thu Groningen được nhận diện bởi mưa, mưa và mưa. Có lẽ
mưa chỉ muốn làm bớt khô đi không khí vốn dĩ rất khô của
vùng đất Tây Âu này. Mưa có khi cả ngày, có khi từng cơn,
không biết chừng, nhưng điều duy nhất tôi biết là mưa không
nặng hạt. Có lẽ vì thế mà người Hà Lan có thể một tay cầm
dù, một tay giữ ghiđông và... đạp xe.
Nếu như những cơn mưa Sài Gòn mang đến cái mát mẻ cho
đường phố, làm bầu không khí dễ chịu hơn trong thành phố
nhiệt đới thì mưa thu nơi này không được hoan nghênh cho
lắm, nhất là với cộng đồng sinh viên quốc tế hiện chiếm đến
hai phần ba dân số của thành phố, trên lưng luôn mang những
tập sách và máy tính xách tay.
Phần tôi, cái lạnh mưa thu làm tôi phấn chấn. Gió thổi vào
mặt như vuốt ve, buốt buốt nhưng sảng khoái, bởi trừ những
ngày mưa u ám, vẫn còn đó ánh nắng và bầu trời trong xanh -
điều kiện thời tiết được người Hà Lan xem như một kho báu,
nhất là trong những ngày thu không ấm áp này và những
ngày đông ảm đạm sắp tới.
... và tình thu
Mùa thu, xếp lại những bộ đồ mùa hè mát mẻ, xếp cái quần
soóc, cái áo ba lỗ. Khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, se lạnh
một chút thì thêm tấm khăn choàng mỏng, nam thanh nữ tú
chợt thấy như đi hội nơi từng góc phố. Thanh niên có đôi có
cặp, người già cũng có cặp có đôi. Đường phố vẫn nhộn nhịp
bước chân người đi mua sắm, dạo chơi.
“Mùa thu là mùa của sự sầu muộn. Nhìn lá rơi tôi không khỏi
không nghĩ đến sự chia lìa, ly biệt. Tôi không thích lá vàng,
lá đỏ chiếm chỗ những xanh mướt đầy sức sống của cây cối.
Và mưa nữa, nó khiến tôi đã một mình lại càng cảm thấy cô
đơn” - cô bạn Nu Nu, sinh viên người Indonesia đang theo
học thạc sĩ công nghệ sinh học tại Đại học Groningen, tâm
sự.
Sinh viên Sài Gòn không có khái niệm mùa thu lãng mạn như
những bạn từ Hà Nội, nhưng cả hai đều mang chung một cảm
xúc nhớ nhà da diết khi đối diện với mùa thu tha phương. Rỉ
tai hỏi nhỏ những sinh viên VN nơi này, tôi biết rằng họ cũng
như tôi, mang tâm trạng “nhớ nhà thì lúc nào cũng nhớ,
nhưng mùa thu làm mình nhớ nhà nhiều hơn”.
Và thu, nến được thắp nhiều hơn trong những ngôi nhà luôn
khép kín cửa. Người ta sửa sang, sơn lại nhà cửa, dường như
chuẩn bị cho những ngày đông lạnh lẽo gần kề. Nhìn băng
ghế công viên, bạn tôi nói đùa: mùa hè ghế nóng với hơi
người, mùa đông lạnh với băng tuyết, mùa thu lúc lạnh lúc
ấm vì người ta không ngồi đó lâu.