TIỀN MA

Tiền ma! Nghe thì tưởng chừng như ai cũng biết, thứ tiền âm phủ ấy ở đâu

mà chẳng có. Thế nhưng, thứ tiền ma nhà hắn thì chỉ có hắn mới biết. Tiền

thật mà ma cũng thật. Thật bắt đầu từ khi con vợ của hắn chết cách đây

chừng nửa năm và cũng từ đó hắn hiểu thế nào là có ma. Nhưng hắn vẫn mê

tiền lắm, mê hơn cả cái ám ảnh mà con ma vẫn mang về cho hắn mỗi đêm.

***

Số là hắn cưới vợ từ ba năm trước. Nhà hắn nghèo, vợ hắn cũng chẳng giàu có gì.

Cả hai chắt chiu nuôi nhau bằng cái nghề bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Đêm

đêm, hắn cùng vợ cần mẫn bơi ghe đi thả lưới, soi tôm trên mấy khúc sông những

mong kiếm thêm đồng mắm, đồng chè. Hết mùa, hắn lại dắt vợ lên bờ đi làm thuê

cho vài công ty xây dựng. Nhờ thế, chẳng mấy chốc vợ chồng hắn cũng tích lũy

được chút ít vốn liếng. Chỉ là hắn vẫn đang mơ một thằng nhóc tỳ hay chí ít cũng

được con "vịt trời" cho vui cửa vui nhà.

Thì cũng phải thế, vợ chồng cưới nhau không có đứa con sao được. Mà vợ chồng

hắn ăn ở với nhau đã hơn hai năm rồi còn gì! Khắp làng trên xóm dưới người ta

đang xì xầm rộn cả lên cái chuyện "vợ chồng nhà thằng Lụm chưa có con" hay

"không có con" gì đấy.

Nghe thấy làng nước to nhỏ bàn ra tán vào, đôi lúc hắn cũng tỏ ra nghi ngờ cái khả

năng duy trì nòi giống của mình. Rồi hắn quay qua vu cho con vợ cái tội đàn bà mà

chẳng đẻ được lấy một lần. Bởi tội có do hắn đâu. Hắn cũng cố gắng chăm chỉ lo

"phát triển" dòng giống lắm chứ, nhưng chẳng hiểu sao cái bụng ả Lụm vẫn chưa

chịu ưỡn ra.

Đang nóng ruột muốn chết vậy mà ả còn diện đồ đẹp, cởi xe lên huyện chơi mới

tức chứ. Non trưa, ả đưa cái mặt bẽn lẽn như con gái mới biết yêu về nhìn hắn hồi

lâu rồi lí nhí "Em có bầu rồi chồng nợ!". Hắn mừng chừng như người ta trúng số.

Cứ đều đặn hai tháng một lần, hắn lại đèo vợ lên huyện khám thai rồi chờ nghe cô

y tá bảo "thai khỏe, mẹ bình thường, về nhà nghỉ ngơi nhiều, ăn uống đủ chất".

Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp và hắn đợi đến ngày được bồng con. Ai dè, cái

bữa hắn đưa vợ đi khám thai lần thứ ba về, đến ngang ngã tư, chẳng biết từ đâu

chiếc ô tô bốn chỗ loáng bóng lao thẳng vào vợ chồng hắn. Ả Lụm bị hất văng vào

lề, nằm sóng soài giữa vũng máu đỏ ối. Hắn may mắn lại chẳng hề gì. Hắn nhào tới

ôm lấy vợ.

Không! Vợ hắn chưa chết, hai tay ả ôm bụng, miệng rên từng tiếng yếu ớt "em đau

bụng quá, cứu con anh ơi!" Hắn nhận ra cái quần bông của vợ ướt đẫm máu. Giờ

thì hắn cuống lên thật, hắn ngồi chết cứng mà không biết phải làm gì cho đến khi ả

Lụm gắng gượng nói lên mấy tiếng đứt đoạn "Nếu như em chết, anh nhớ chăm hai

cái "nấm" nhỏ sau nhà nghe anh, đó là con của mình, em đã trót dại phá bỏ, em chỉ

muốn làm có tiền rồi hẳn sinh con nên mới ... trót dại, em ... xin... lỗi!" Ả Lụm chỉ

nói được đến đó rồi ngất xỉu luôn. Giả dụ ả có nói thêm nữa thì hắn cũng chẳng thể

nghe nổi lấy quá một từ.

Từ lo, sợ hắn chuyển sang giận, ghê tởm. Hắn giận ả đã lừa hắn bấy lâu. Hắn ghê

tởm ả đã đành tâm giết chết con mình ngay từ khi còn là mầm sống nhỏ nhoi trong

bụng mẹ. Hắn chỉ muốn hét vào mặt ả những lời khinh bỉ nhất, muốn tát vào mặt ả

để dìm bớt cơn giận đang ngùn ngụt dâng trong lòng hắn. Nhưng không được, ả

đang nằm bất tỉnh trong tay hắn. Hắn túm lấy vai ả giằng mạnh, giằng mạnh rồi

hắn rú lên tiếng hú kinh hoàng của con mãnh thú bị xiết chặt trong vòng vây.

Người dân hai bên đường xum xoe, xuýt xoa hay hối hả giục hắn đưa vợ đi bệnh

viện. Hắn làm theo như một cái máy. Hắn bế thốc vợ trên tay như bê một khối đá

để mặc cho ai đó tốt bụng đang cố chở vợ hắn đi cấp cứu.

Nước mắt hắn ràn rụa đau đớn, quằn quại cho bao yêu thương hắn dành cho vợ,

bao tiếng cười nói trong veo cùng ánh nhìn ngọt lịm của vợ. Và ả Lụm không còn

thở được nữa ngay trước lúc có thể kịp tới bệnh viện.

Hôm làm cơm cúng ả Lụm đủ trăm ngày, hắn nhận được số tiền đền bù một trăm

triệu tròn trĩnh từ tay tên lái ô tô tông vợ chồng hắn hôm nào. Một trăm triệu đền

bù cho cái chết của vợ hắn, con hắn và bao đau đớn của bản thân hắn. Một trăm

triệu cũng để hắn ký vào cái giấy bãi nại cho tội lái xe tông chết người.

Nhưng cũng từ đêm hôm đó, hắn thấy ả Lụm về tìm hắn đều hơn. Ả vẫn mặc bộ đồ

bông đỏ nền trắng, tóc xõa kín vai. Ả vừa bồng vừa dắt lúc nhúc ba đứa trẻ, trai có,

gái có, nhưng chẳng đứa nào rõ mặt đứa nào. Giọng ả lúc hằn học, khi thê lương

nhòe nhoẹt. Ả về để đòi tiền "Lụm ơi! Mày trả tiền cho tao, mày trả tiền để tao

nuôi con. Mày giết tao để lấy tiền ăn một mình à! Lụm ơi! Trả tiền đây cho mẹ con

tao!"

Hôm đầu, nghe tiếng vợ đòi tiền, hắn tưởng mình mơ hay cũng có khi do hắn suy

nghĩ nhiều nên mới thế. Rõ mười mươi là vợ hắn đã chết, chết ngay trong tay hắn

và chính hắn nhìn người ta đổ từng lớp đất lên thân xác vợ, lên cả cái quan tài vợ

hắn nằm. Cũng chính hắn nhìn người ta bỏ từng viên gạch xây chằng, xây chịt bốn

bên cái quan tài ấy, vậy thì làm gì có chuyện vợ hắn còn sống mà đòi tiền. Nhưng

gã Lụm chẳng thể nào nhắm mắt được, chỉ cần bóng đèn vụt tắt, tiếng rên siết, kêu

gào của ả Lụm lại văng vẳng bên tai hắn.

Hắn tu cả chai rượu cúng, trùm bao lớp chăn quanh mình vẫn còn nghe tiếng vợ

gọi.

Đêm hôm sau, tận mắt hắn nhìn thấy ả Lụm lượn lờ trước mặt. Ả bay là là trên mặt

đất. Rồi ả cười điệu cười man rợ khiến hắn lạnh đến từng đốt sống. Ả thò tay bốc

ngọn lửa nhỏ lay lắt trên chiếc đèn dầu châm cho mớ chân nhang trên bàn thờ bốc

cháy ngùn ngụt "Lạnh quá, tao lạnh quá Lụm ơi! Tao đói nữa, mày cho tao ăn đi

Lụm!" Rồi ả cười, ả khóc, ả cào cáu khắp người "Lụm ơi! Tao đau quá, tao ngạt

thở quá Lụm ơi! Thả tao ra Lụm ơi! Làm ơn buông tay mày ra cho tao thở đi

Lụm!" Và ả tan nhanh trong tiếng la khóc thảm thiết.

Được mấy hôm, chừng hắn không chịu nổi, hắn mời mấy thầy cúng ở đẩu ở đâu về

cúng cho vong hồn vợ siêu thoát. Chẳng ngờ, con vợ nhập luôn vào xác ông thầy

nhảy nhót khắp nơi. Ả vừa nhảy vừa khóc, rồi ả đòi hắn trả tiền "Lụm ơi! Mày trả

tiền cho tao đi! Mày giết tao rồi mà còn lấy tiền nớ ăn một mình được à. Đó là tiền

chết của tao, nghe rõ chưa Lụm!"

Giờ thì đêm nào hắn cũng thấy vợ, cũng nghe tiếng vợ kêu, con khóc léo nhéo suốt

đêm nhưng hắn nhất quyết không trả tiền. Hắn không thể đêm mớ tiền đó ra mà đốt

cho vợ được. Mớ tiền hắn đã ao ước, đã mơ tưởng suốt từ khi mới lọt lòng mẹ đến

giờ mới có được. Hắn không nỡ.

Cách dăm hôm, người ta lại nghe hắn gào lên trong đêm "Tao bóp cổ mày vì mày

đã giết chết con tao. Tao bóp cổ mày tao mới có tiền đền bù như thằng cha Năm

Phi ăn tiền đền bù của con trai hắn. Tao có điên đâu mà đưa mày đi nhà thương.

Người giết mày không phải tao mà là tự mày giết mày, là thằng cha chạy xe ô tô

giết mày. Tao chỉ giúp mày chết nhanh hơn thôi. Mày cút đi, đồ ăn thịt con!"

Người ta bảo hắn điên. Đúng là hắn điên thật, ban ngày hắn lân la mấy tiệm rượu

nói chuyện trên trời dưới đất. Trưa, hắn chạy ra chợ vớ được cái gì cho vào miệng

cái đấy kể cả cá sống, thịt tươi, rau héo. Đêm đến, hắn ngồi giữ bo bo bó tiền như

sợ ai lấy mất. Hắn giữ mớ tiền ma.