Bão mùa hè
Mẹ tớ phát hiện bố tớ… bố tớ có… người khác. Cả tớ và mẹ đều bất ngờ.
Chưa bao giờ tớ nghĩ bố như thế...
1. Đứng lặng trước cổng trường một lúc lâu, thấy Linh đang tiến ra gần nhưng
chưa nhận ra mình, Bích quay bước đi. Nhìn vẻ mặt khác thường ngồi bàn đầu
giữa lớp của nó thầy giáo cũng mất "nhiệt" giảng dạy mà bạn bè lại quan tâm hỏi
han làm nhiều người phân tâm. Phải, cái mặt nhợt nhạt, u ám, mắt sưng do cả đêm
khóc. Bích quyết định nghỉ học buổi hôm nay, trong lòng nó đủ rối ren và “nhão”
như bột bánh quá nước. Nó cần yên bình.
Lúc quay ra lấy xe chỗ bác bán bánh mì thì trống vào giờ cũng vang lên. Nó bị
Việt giữ lại.
- Cờ đỏ… mà trốn học sao? Việt nắm chặt tay cầm xe hỏi với giọng đều đều.
- Dựa vào đâu mà cậu nói thế.
- Không cần chối với tớ đâu! Mà may quá, tớ cũng đang có ý định. Từ giờ tớ và
cậu là tòng phạm nhé. Đi nào.
Bích cũng không còn tỉnh táo để mà trả treo lại tên bạn "gần thân". Trước khi bị
"cướp" tay lái, Bích chỉ kịp cằn nhằn thêm “Lớp trưởng mà cũng trốn học hả ?”.
2. Việt đang đưa nó đi khắp con đường "ẩn" gần trường nhưng Bích chẳng nói câu
nào dù tên bạn liến thoắng dự báo vẻ đẹp tiềm ẩn trong mỗi thời tiết của con
đường. Thấy nó không đáp, Việt cũng tạm ngừng, vòng đường khác…
Dựng xe đạp của Bích bên dãy cọ già nua, Việt chỉ chỉ nó ra chỗ cỏ mới trồng
trong sân golf bên sông. Khu resort đang xây dựng nên trong thời gian ấy có một
vài chỗ được ra vào tự do. Ngồi xuống một lúc hai đứa chẳng nói câu gì, cứ thả đôi
mắt trên tầm những làn cỏ xanh mướt miên man… Rồi như màu xanh trải dài bị
cắt ngang bởi màu những con suối nhân tạo, Việt lên tiếng :
- Cậu có chuyện gì cần trôi đi như dòng nước kia không ?
- … Sao cậu lại hỏi tớ thế? Ngẩng lên nhìn cậu bạn, một lúc Bích mới cất lời.
- Không đơn giản thì cậu đã không ở đây mà đang ở lớp kìa. Mà không phải lần
đầu. Hai hôm trước tớ cũng thấy cậu đứng ở cổng như ban nãy, cũng nét mặt ấy
nhưng vẫn vào lớp, còn hôm nay…
- Tớ ở đây không phải do cậu "lôi kéo" sao? Mà lớp trưởng ưu tú như cậu nghỉ, B1
sẽ có khối chuyện phiền đấy.
- Thôi , tớ không hỏi nữa, cậu có thể bỏ kính ra được rồi đấy. Có quan tâm thì cậu
che đậy thế nào vẫn nhìn ra, còn vô tâm cậu để vậy cũng chẳng ai nhìn. Tớ không
hỏi nữa nhưng đã trốn học, có lỗi với thầy cô, bố mẹ thì phải làm gì cho ý nghĩ
chứ. Xem nào, để tớ nghĩ …
Bích mỉm cười chỉ đủ khóe môi động đậy nhưng là điều quý báu trong gần tháng
nay, động từ ấy không xuất hiện trên gương mặt nó. Nó thu gối lại nhìn quanh và
cậu bạn đang trầm tư…
Nó khác lạ trong thời gian dài nhưng vẫn giấu được bạn bè cùng lớp vậy mà chỉ
gặp mấy buổi trong tuần chuẩn bị cho việc thực hiện nề nếp mới cùng ban chấp
hành Đoàn mà Việt nhận ra. Tuy học khác lớp nhưng chung lớp học thêm toán và
do chức vụ nên hai đứa hay gặp nhau rồi hơi thân. Mấy lần Việt đứng ra xin cho
các bạn cùng lớp đi học muộn và nhận thông báo phạt, đảm bảo không tái phạm nó
thấy cậu ấy là người có rất trách nhiệm. Thêm nữa là Việt rất cao nên nó đi cùng
không thấy ngại ( nó cao hơn mức bình thường ). Hai đứa là bạn bè tốt.
3. Tháo chiếc kính ra, để vào trong cặp, mắt Bích nheo lại một tí. "Có quan tâm thì
che đậy thế nào vẫn nhìn ra…". Lời nói vang lại trong đầu.
- Nghe tớ lải nhải một lát có gọi là việc ý nghĩa không? Bích quay sang Việt hỏi
bất ngờ .
- Để tớ kiểm định nội dung rồi đóng "cốp" cho cậu một con dấu nhé!
Hai đứa cười bật thành tiếng rồi lại lặng xuống. Bích bó gối tựa đầu lên nhìn ra
phía trước. Việt để ý cô bạn lấy hơi mấy lần rồi mới nói thành lời.
- Mẹ tớ phát hiện bố tớ… bố tớ có… người khác. Cả tớ và mẹ đều bất ngờ. Chưa
bao giờ tớ nghĩ bố như thế. Mẹ tớ suy sụp nhưng vẫn cứng rắn trong mong manh.
Khóc suốt mấy ngày đầu, bố và mẹ chưa nói chuyện tử tế được đến phút thứ hai.
Bố sai ngay từ đầu nhưng trở lại gần đây, mẹ tớ luôn khơi lại chuyện đó và những
lỗi lầm trong xưa cũ.
Bố tớ đã nhận sai và tớ biết bố tớ không phải thực sự có chủ ý làm sai. Con người
vẫn có nhiều lúc yếu mềm và đi vấp mà. Tớ đứng giữa mà nghẹt thở. Bố vì biết
mình sai nên nhún nhường mẹ. Còn mẹ tớ thì nói không thôi, chì chiết và đay
nghiến, mẹ quá yêu gia đình nên mẹ là người đau nhất… Nhưng tớ thì sao, tớ cũng
đau chứ, cậu có hiểu ngày nào cũng chứng kiến một người nói trong nước mắt
những việc đó và một người câm lặng trong nước mắt mà đón nhận những lời đó
không. Tớ đã khuyên nhủ cả hai nhưng chỉ được vài ngày, rồi mẹ tớ lại lật lại mà
nói, bao giờ cũng sâu cay hơn lần trước. Họ đang dằn vặt và làm tổn thương lẫn
nhau.
Chuyện kéo dài mấy tháng rồi, chân tớ cũng mềm ra trước mỗi lần như vậy… tớ
không biết phải làm sao nữa… Không trách ai được, nhất là mẹ, mẹ tớ tưởng
chừng như mất đi niềm tin lớn lao duy nhất là gia đình nên chẳng thể bấu víu vào
đâu nữa. Tớ thương cả hai người nhưng tớ không chịu được nữa cảnh ấy ngày
ngày…
- Bích úp mặt xuống, tiếng nói đứt quãng. Việt biết Bích khóc nhưng chỉ có thể can
đảm cầm lấy tay cô bạn nhỏ bé đáng thương.
- Tớ… lúc nào tớ cũng nơn nớp lo nghĩ. Tớ ôm lấy những ngày yên bình trước
kia mà ru mình ngủ giấc ngủ ngắn ngủi hàng tháng trời qua. Có hôm khuyên nhủ
mẹ vì cuộc sống ngày mai, vì mình mà tha thứ… có bình thường được ít ngày
nhưng khi ra ngoài gặp người phụ nữ ấy… mọi chuyện lại lặp lại. Con người ấy
sống cùng một bầu trời thì tránh làm sao được. Nên nó sẽ còn cứa vào cả ba người,
khi mẹ tớ chưa tha thứ lỗi lầm của bố.
- Cậu biết không, chính tớ, tớ đã viết sẵn đơn ly dị cho họ đấy, ngày hôm qua, lần
to tiếng nhất của 2 người mà tớ bị gạt sang một bên…
Nói đến đây, nước mắt Bích đã lăn dài thành lối mòn trên khuôn mặt. Bích khóc
nấc lên nói không tròn câu chữ. Việt nắm chặt tay cô bạn… Nắng xuyên qua kẽ lá
cọ, phủ trên gương mặt buồn của cô bạn. Đôi mắt mệt mỏi không ngăn được nước
mắt ngừng rơi sau khi nói liền một chặng bao nhiêu đau thương ngày qua.
4, Cả hai cứ ngồi đó, dưới nắng ấm nhưng nước mắt và bàn tay Bích lạnh. Việt có
thể cảm nhận nỗi buồn sâu sắc, sự bế tắc của Bích. Biết Bích có chuyện khi bắt gặp
biểu hiện khác lạ nhiều lần nhưng Việt không nghĩ lại nặng nề đến vậy. Bích
không yếu mềm nhưng đánh gục cô bạn như vậy thật là điều quá sức nắm bắt và
cất giấu của con người… Trời đổi màu sáng, mặt trời đi hết con đường vòng trên
khoảng không màu xám, sắp ngủ. Bích hết khóc nhưng mắt vô định nhìn ra xa.
Tầm này cũng hết giờ chính khóa. Việt biết không thể để Bích ngồi mãi đây, cô
bạn sẽ lại thả bắt những suy nghĩ quanh mình cho đến mệt nhoài. Vẫn cầm tay
Bích, Việt kéo cô bạn đứng lên.
- Về nhà tớ nhé, về nhà tớ ăn cơm. Hôm nay nhà tớ có "trận chiến" ẩm thực đấy.
Việt gợi ý thấp giọng đủ để Bích không bất ngờ nhưng cô bạn vẫn tròn mắt nhìn
lại.
- Là sao? Trận chiến… mà không được, làm vậy khồng ổn đâu, tớ…
- Đừng ngại, bố mẹ tớ đều biết cậu mà và họ dễ tính lắm…Trận chiến xem ai
giành quyền đứng bếp tháng này ấy mà, nhiều món lạ đó. Đi, đi nào.
5, Quãng đường về nhà Việt, Bích chẳng kịp nói gì trước đó. "Đe dọa" với trình
bày một lúc Việt mới dừng xe cho cô bạn mua ít hoa quả làm quà. Bích không nghĩ
ngợi gì nữa, tự nhắc mình tươi tỉnh chút để không làm mất không khí gia đình cậu
bạn.
- Bố mẹ Việt đón hai người từ cửa, họ thân thiện và vui tính khiến Bích bớt
ngượng. Dù sao cũng là con gái, lại đến nhà bạn ăn cơm!
Bữa cơm trong thân mật, cả gia đình Việt đều nói chuyện rất thoải mái, có sáu
món ăn của hai bác làm. Bích được gắp một đĩa đầy ú ụ. Những câu chuyện không
đầu đuôi kéo dài khắp bữa cơm với sự quan tâm, chăm chú của người nói và nghe
khiến Bích tạm quên nỗi niềm trong phút chốc mà mỉm cười thực sự, ấm áp trong
lòng. Hai phụ huynh dễ mến như thể rất quen thuộc với Bích nên làm Bích thấy
thật gần gũi…
Việt và Bích được bỏ phiếu và kết quả là mẹ Việt sẽ làm chủ bếp trong 1 tháng tiếp
theo. Rửa được một nửa bát đĩa thì cả hai bị mẹ Việt đẩy ra ngoài. Bích cảm ơn hai
người rồi xin phép về, Việt đi cùng Bích một quãng.
Trời có gió nhè nhẹ, hai người dắt xe bước chậm trên vỉa hè.
- Cho tớ gửi lời cảm ơn tới bố mẹ cậu nhé, quả thật gần tháng rồi tớ ăn không lành
lặn bát cơm. Tớ ổn rồi, một phần nào đấy - Bích nói nhẹ trong cơn gió qua.
- Đừng nghĩ tớ khoe khoang hay có ý gì khi mời cậu đến nhà ăn cơm cùng bố mẹ
trong khi cậu chơi vơi nhé! Việt dừng bước nhìn sâu vào đôi mắt nâu buồn của cô
bạn nhỏ.
- Nói ra bao giờ cũng nhẹ nhàng hơn mà, khi cậu nói cho tớ, tớ rất vui vì cậu đã
tin tưởng. Tớ đã có thêm cơ hội hiểu cậu, theo một cách khác, Bích ạ! Cậu thấy gia
đình tớ như thế nào?
- Ấm cúng, nhiều yêu thương và quý giá đến ghen tị. Hai người dừng lại và ngồi
trên mép vườn hoa lớn công viên, nhìn ra con đường tấp nập, hoa lệ đủ loại ánh
đèn.
- Nếu tớ nói, đó không phải là người mẹ ruột của tớ cậu có tin không? Lần thứ hai
trong 10 tiếng qua, Bích lại tròn mắt nhìn Việt.
- Nhìn phản ứng của cậu kìa. Việt quay lại cười hiền rồi lại thả tầm mắt về phía
trước.
- Mẹ ruột tớ qua đời được gần năm năm rồi, đột ngột như một cơn mưa rào mùa
hè. Gia đình ba người tự nhiên khuyết đến lạnh lẽo, tớ cũng gục trong thời gian
dài. Hai bố con tớ dựa vào nhau sống trong nỗi nhớ mẹ và trống vắng triền miên.
Bích nhìn Việt không rời, hình như còn thấy mắt cậu ấy sáng hơn nhưng cũng
mềm hơn.
- Đó là nỗi đau không gì tả được. Hai năm qua đi, tớ và bố vẫn sống những ngày
bình thường nhưng vẫn có một khoảng trống, một hơi ấm cả hai người đều cần
nhưng đi xa rồi. Và mẹ hiện giờ của tớ bước đến. Không có những lời khuyên, an
ủi sống khác, tích cực hơn lặp đi lặp lại mà chân thành giúp đỡ cả hai bố con tớ.
Chính mẹ đã bên tớ những ngày đầu tiên tớ thay đổi như cậu trai khác và có những
bất đồng với bố. Tớ có lảng tránh thậm chí hắt hủi nhưng mẹ chẳng đòi hỏi gì. Vẫn
nối lại những lần tớ và bố có vấn đề. Đến lúc mẹ nói chỉ cần hai bố con tớ yêu
thương và sống bình yên những ngày tiếp thì tớ và bố cũng nhận ra cần mẹ thực
sự…
- Nhiều khi, tớ ích kỉ muốn người mẹ đã mất sẽ luôn là duy nhất trong gia đình. Tớ
nhiều khi cố chấp nhận nhưng cũng không thể. Tớ thấy có lỗi với mẹ ở trên bầu
trời cao. Tớ có thể không đồng ý ghép thêm một trái tim vào cuộc sống của hai bố
con. Tớ và bố có thể dựa vào nhau cố gắng sống khá hơn dù vẫn là trống trải.
Mẹ đã rời đi nhưng yêu thương của mẹ sẽ còn mãi. Nhưng rồi tớ đã quyết định.
Tìm được người nối tiếp tình yêu thương của mẹ với hai bố con tớ không phải dễ
dàng. Có thể đó cũng là điều mẹ tớ mong muốn và gửi gắm nơi kia… Nói rồi Việt
ngước nhìn bầu trời đã lên nhiều ánh sao thật lâu.
- Bích, cậu biết tớ muốn nói gì phải không?
- Tớ chưa đưa đơn cho ai cả nhưng tớ cũng không muốn nó kéo dài đến nghẹt
thở…!
- Gia đình luôn đi trước mọi điều ta có trong cuộc đời này. Không nỗi đau nào
thuộc về gia đình có thể đong đếm và so sánh hết. Nhưng so với việc tớ đã mất đi
một người yêu thương nhất và phải yêu thương một ai đó lại từ đầu thì… hãy từ từ
nhé. Cậu được lựa chọn mà Bích. Cậu vừa giống lại vừa khác tớ. Tớ có thể bắt đầu
lại thì cậu cũng có thể giúp bố mẹ cậu. Với những người làm cha mẹ thì bao giờ
con cái cũng là quan trọng nhất, chính cậu sẽ quyết định tất cả. Hành động của
chúng ta khác nhưng sự cố gắng đều bằng nhau và xuất phát từ một điểm. Cuộc
sống có nhiều lựa chọn, hãy làm điều gì để giữ điều quan trọng nhất với cậu, khiến
cậu hạnh phúc, cho dù là đi trên đường dài nhưng rồi cũng sẽ tới nơi…
Bích lắng nghe thật tâm, nhìn cậu bạn rồi ngước nhìn bầu trời đầy ánh sao.
- Tớ đưa cậu về! - Việt nhẹ nhàng.
Đoạn đường còn lại cả hai không nói gì nhưng đầy ắp suy nghĩ trong lòng. Cuối
đường, Bích nắm chặt tay Việt rồi nói lời tạm biệt bằng nụ cười thật nhất vì dường
như bao điều khó nhọc không còn theo Bích khi bước mỗi bước, cùng Việt.
Trước khi mở cửa bước vào nhà Bích ngồi lại ở chiếc xích đu màu trắng nhớ đến
bữa cơm ban tối và những nụ cười ấm áp. Bao lời chia sẻ và cái nắm tay của Việt
cùng những tích cực do chính bản thân tích cóp bao ngày qua, Bích biết sẽ phải
làm gì khi đối mặt chuyện của bố mẹ bây giờ hay ngày mai, ngày kia, ngày xa nữa
đến… Hai người đã cho Bích những ngày hạnh phúc, đầm ấm. Lựa chọn để tiếp
tục những ngày tháng tươi đẹp đã in dấu. Sau mỗi cơn bão trời sẽ lại sáng trong,
yên lành…
Và giấc mơ bình yên bao ngày qua sẽ đến thật vì nó được đón chào bằng những
trái tim còn tràn đầy yêu thương và thuộc về hiện thực. Không sai!