Dẫu có thế nào, em vẫn yêu anh
Những đêm thao thức, cô lại chợt nghĩ về Nam, về thời gian yêu nhau đằng
đẵng đã qua, nghĩ về Long – về những rung động thoáng qua tim… Cô khóc!
Hoàng Linh vừa bước vào quán Gió Bắc thì trời đổ mưa tầm tã. Cô thấy mình may
mắn vì trễ một tí nữa thôi, cô đã ướt sũng như chuột lột, nếu thế chắc cô hủy buổi
hẹn này mà về luôn quá. Thật ra, ngay lúc nhận được lời đề nghị, cô đã không
muốn tới nhưng vì mẹ cô cứ nói mãi cô mới đành nhắm mắt đưa chân đồng ý đại
cho xong chuyện. Và giờ, cô có mặt tại đây, sớm nửa tiếng.
Cô khẽ co rúm người, máy lạnh bật hơi to thì phải, không chút do dự, cô bước lên
lầu và ngồi vào một chỗ như đã định từ trước, đó là nơi nhìn thẳng ra hồ Con Rùa.
Người phục vụ hỏi cô cần dùng gì, cô chỉ khẽ cười và nói đang đợi bạn, sẽ gọi sau.
Cô ngồi đó, khoanh tay trước ngực, qua khe cửa, cô chăm chú quan sát những cánh
hoa ti gôn bé xíu, đỏ rực đang run rẩy trong gió, chúng tinh khiết và mong manh
quá – Cô thầm nghĩ. Một bản nhạc tiếng anh từ thập niên 80 với giai điệu ngọt
ngào vang lên lấp đầy không gian trống vắng của buổi chiều mưa ảm đạm. Cô thấy
mình như phiêu diêu theo những giai điệu vừa gần gũi lại vừa xa vắng ấy… Đã
nhiều lần cô ngồi đây, nghe những bản nhạc như thế, nhìn ngắm khung cảnh này
và cũng nghĩ về con người ấy. Duy chỉ có một điều đã đổi khác, người cô đang đợi
bây giờ không phải là anh mà là một người hoàn toàn xa lạ. Chớp mắt một cái,
cảnh cũ còn đây mà người xưa bỗng không thấy đâu nữa. Cô cười cay đắng. Tiếng
chuông điện thoại níu cô về thực tại.
- Alo. Em đến chưa?
- Em đến rồi. Anh đang ở đâu?
- À, anh đến trễ một tí, mưa to quá, em đợi anh nhé!
- Dạ. Em ngồi trên lầu, bàn cạnh cửa sổ nhé!
Mười phút sau, người cô đang đợi xuất hiện trước cửa. Nhìn từ trên cao cô nhận ra
ngay, không phải vì cô đã từng gặp anh hoặc quen anh mà là vì cô đã biết mặt anh
từ trước thông qua một tấm hình mà người dì đưa cho mẹ cô xem. Nói thẳng ra là
cô đang đến để coi mắt, thật buồn cười phải không? Cô có thừa nhan sắc, có thừa
học thức cũng đâu phải dạng kén chọn chưa từng yêu ai hoặc không ai yêu nổi mà
giờ đây, cô lại gặp gỡ một con người xa lạ để đặt chuyện yêu đương sòng phẳng
như chuyện kí kết hợp đồng trong công ty vậy. Cô không trông chờ gì nhiều vào
cuộc gặp gỡ này và cũng không nghĩ mình có thể lại yêu ai đó sau những tổn
thương đã trải qua…
- Em là Hoàng Linh đúng không?
- Vâng là em, anh là Huy Hùng?
Anh mỉm cười thay cho cái gật đầu.
- Rất vui được gặp anh.
- Vâng, tôi cũng vậy.
Huy Hùng ngồi vào chỗ đối diện với cô, anh rõ là vừa xuyên qua một cơn mưa rất
dữ dội để đến đây. Cô cười với anh hay đơn giản chỉ là nhe răng cho có vì không
biết sẽ nói tiếp chuyện gì. Anh thì khác, xem ra anh rất hứng thú với buổi gặp mặt
này, anh nói rất nhiều và cũng kể rất nhiều. Cô ngồi im lặng lắng nghe và thỉnh
thoảng lại ngước lên, nhìn anh một cái như để cho anh tin rằng cô vẫn đang lắng
nghe nhưng thực chất, cô không biết rõ anh đang nói về chủ đề gì, trước mắt cô là
cái miệng đang khép mở liên hồi làm cô đến phát cáu. Cô muốn chuyển đề tài.
- Anh có nghe bản nhạc đang phát không ?
- À ừm hình như đó hình như là bài “Listen to your heart” thì phải ?
- Hừm, may mà anh ta còn biết nghe nhạc, nếu không chắc mình bỏ về thật quá –
cô thầm nghĩ và lẩm nhẩm nhát theo.
“Listen to your heart when he's calling for you
Listen to your heart
There's nothing else you can do
I don't know where are you going, and I don't know why
But listen to your heart before
You tell him goodbye”
- Em thích bài hát ấy à?
Cô khẽ rướn người lên một chút như thể hiện sự đồng ý. Đang cáo hứng định nói
tiếp với anh ta về các thể loại nhạc thì bỗng Huy Hùng phán một câu mà mặt cô
chợt méo mó đến thảm hại.
- Anh không có thời gian dành cho nhạc nhẽo vớ vẩn, anh chỉ thích đọc sách
chuyên ngành và đánh cờ nếu rỗi. Em cũng biết mà, dân xây dựng bọn anh khô
khan lắm!
- Anh ta gọi thứ mình đang nghe là nhạc nhẽo vớ vẩn sao? Anh ta có biết nói
chuyện không vậy? Thảo nào, đến giờ này vẫn chưa có mối tình vắt vai. – Cô vừa
nghĩ vừa tặng cho anh ta một cái nhìn sắc lẹm.
Ngay lập tức, cô thấy mình có mặt ở đây vốn dĩ đã là một sai lầm. Cho đến bây
giờ, sai lầm như đang nối tiếp sai lầm. Người ngồi trước mặt cô đây còn chán hơn
cả cái buổi chiều đáng chán này.
Hoàng Linh quyết định chấm dứt buổi gặp mặt.
- Hôm nay đến đây thôi, em có tí chuyện phải giải quyết ở công ty – cô nói như thể
anh có cản cũng không được.
- Ừ, tiếc nhỉ, mới có một tẹo mà lại phải đi rồi – Huy Hùng tỏ vẻ tiếc rẻ ra mặt.
- Cũng may trời đã hết mưa, tranh thủ thôi – Cô vừa nói vừa cười gằn trong bụng,
chưa bao giờ cô muốn mình có một cái điều khiển từ xa, chỉ cần ấn nút một cái là
anh hoặc là cô có thể biến khỏi đây ngay lập tức.
Cuộc gặp mặt coi như đã tan tành. Hay ít ra, với cô là vậy.
Vừa xuống đến sảnh thì anh ta xin phép đi vệ sinh. Ừ đã trót đến đây rồi thì đợi
anh ta lần nữa vậy, dù sao đây cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau – Hoàng Linh
vừa nghĩ vừa bước thêm mấy bước đến gần lối ra. Cô đang chuẩn bị phát cáu vì
không hiểu Huy Hùng làm cái quái gì trong đó mà mãi không chịu ra thì đột nhiên
cánh cửa ở lối vào mở ra.
Người vừa chia tay cô 2 tháng sau 24 tháng yêu nhau bước vào. Đó là Nam.
Nam nhìn thấy cô ngay và cô cũng vậy. Anh tiến gần lại phía cô, còn cô thì đứng
trơ ra như hóa đá.
- Chào em, lâu quá mới gặp, em khỏe không?
- Em không khỏe – Vẫn cái giọng điệu chua như chanh ấy, cô dành cho anh.
Như không đề phòng trước câu trả lời có vẻ xấc xược ấy của cô, Nam lung túng,
anh cười như đang mếu. Chưa biết phải nói thế nào thì bỗng có một người đàn ông
lạ tiến về phía hai người. Đó là Huy Hùng, anh như mừng rỡ khi tìm thấy cô đang
đứng ở lối ra vào của quán cà phê, mà hình như còn có thêm một người bạn. Huy
Hùng tự tin bước đến bên hai người họ, nở nụ cười tươi rói. Nam đưa mắt nhìn cô,
chợt cô đỏ mặt.
- Hoàng Linh, đây là bạn em à? – Nam hỏi.
Tự nhiên câu hỏi của Nam và sự xuất hiện đúng lúc của Huy Hùng làm cô chợt lóe
lên một suy nghĩ. Cô sẽ chọc tức Nam bằng cách giới thiệu đây là bạn trai mới của
cô, cho anh thấy rằng, còn khối người tốt hơn anh đang chờ đợi để được yêu cô.
Mỉm cười ranh mãnh, cô nói: Đây là Huy Hùng, là bạn...
Chưa nói dứt câu, cánh cửa lại mở ra. Một cô gái trẻ trung xinh xắn bước vào, cô
gái chạy sà vào khoác tay Nam âu yếm, giọng nũng nịu: "Thì ra là anh ở đây, nãy
giờ em tìm anh mãi." Ba người nhìn nhau, im lặng, chỉ có cô gái trẻ vừa đến là
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Câu nói dở ấy như mắc nghẹn lại trong cổ họng
cô mãi mãi không thoát ra được. Cô chỉ kịp gật đầu một cái rồi đi như chạy ra khỏi
quán, để lại sự ngỡ ngàng cho ba người còn lại.
- Alo, Thu hả?
- Ừ tao đây. Có việc gì không mày?
- Mày rảnh không? Đến quán cũ đi, tao đang muốn tìm ai đó để nói chuyện.
- Ừ. Đợi tao 20 phút.
…
- Cái gì? Hôm nay mày đi coi mắt và đụng độ hắn sao?
- Không chỉ vậy, hắn còn đang đi với cô bồ mới nữa.
- Khốn nạn, đúng là tên đểu giả. Mày còn thương hắn, đúng không?
- Ừ…
- Rồi mày tính sao?
- Tính sao với ai?
- Với Nam.
- Tao không biết nữa, chắc tụi tao lần này hết thật rồi. Chắc tao phải đi đâu đó một
thời gian cho thư thả đầu óc chứ ở đây chắc điên mất.
- Đi đâu?
- Nha Trang…
…
Thu xếp vài việc ở công ty, cô quẩy ba lô đi Nha Trang thật. Cô đặt vé và đi ngay
trong ngày. Không ngờ, khi ngồi vào chỗ rồi cô mới nhận ra mình thật không sai
lầm tí nào, ngồi cạnh cô là một anh chàng cực kì điển trai, anh ta tên Long và cũng
đang ra Nha Trang để nghỉ ngơi. Anh khá vui tính và có vẻ rất thông minh nữa.
Cô và anh tranh thủ bắt chuyện và làm quen với nhau.
- Anh đến Nha Trang một mình à?
- Không, à mà đúng, tôi ra trước một mình rồi bạn tôi sẽ ra sau.
- Bạn gái chứ gì? Sao anh không đợi cô ấy đi cùng luôn cho vui.
- À, tại cô ấy phải sắp xếp công việc rồi mới ra được, còn tôi đang làm việc tự do
nên muốn đi lúc nào chẳng được, với lại tôi muốn ra sớm vài ngày để ổn định chỗ
ở, tập trung sáng tác rồi chờ cô ấy.
- Anh sáng tác gì cơ?
- Tôi là dân nhiếp ảnh, đang định ra đó làm 1 bộ hình.
- Ôi, thích thật đấy, vậy khi nào có dịp anh chụp tặng tôi một tấm nhé!
- Ok, rất sẵn lòng được phục vụ người đẹp.
- Cô ở khách sạn nào?
- Tôi ở khách sạn A.
- Ôi, trùng hợp vậy nhỉ, tôi cũng ở đó. Hì hì, vậy là chúng ta có duyên với nhau quá
nhỉ?
- Nếu anh chưa có người yêu thì tôi đã cưa anh rồi. Vừa nói cô vừa nháy mắt tỏ vẻ
trêu chọc.
- Vậy à, thú vị thật đấy, cô rất là bạo dạn.
- Tôi chỉ nói vậy thôi chứ nào dám.
- À, quên hỏi, cô ra Nha Trang với ai?
- Tôi… đi một mình.
- Ồ, vậy à? Khi nào cô cần người đi chơi trong những ngày bạn tôi chưa ra thì cứ
alo cho tôi nhé, tôi sẽ mua vui cho cô.
- Hi vọng là thế! – Cô cười lớn.
…
Nha Trang đón cô bằng cái nắng tháng 7 vàng rực và óng ánh. Hít một hơi cho
căng đầy lòng ngực, cô cảm nhận được mùi vị mặn mòi biển khơi tràn ngập trong
khí quản. Cô nhất định phải tận hưởng thật lâu cái không khí trong lành và cảnh
đẹp như mơ của thành phố này rồi mới chịu quay về Sài Gòn. Có lẽ nơi đây sẽ xoa
dịu những vết thương còn chưa lành hẳn từ mối tình đã qua, có lẽ Long – người
bạn mới sẽ mang đến cho cô một gam màu tươi mới cho cuộc sống vốn dĩ đơn điệu
của cô chăng? Hi vọng, cô hi vọng rất nhiều.
Cô ở phòng 304 và Long ở trên cô một tầng, anh ở 404. Lại là một sự trùng hợp
đến ngỡ ngàng, có lẽ vì thế, họ thấy người kia cũng gần gũi và thân quen đến kì lạ.
Cô và Long nhanh chóng trở thành đôi bạn thân ở thành phố xa lạ, họ đi đâu cũng
rủ nhau, đến đâu Long cũng chụp ảnh lưu niệm cho cô, có lẽ vì thế mà thời gian
chờ đợi của Long như ngắn lại và cũng vì thế, cô không phải trải qua kì nghỉ buồn
tẻ vì chỉ có một mình. Cô thầm cảm ơn Long vì điều đó.
Đôi lúc, cùng Long bước đi trên bãi biển bên những con sóng cứ rì rầm vỗ về bờ
cát ngày đêm, Hoàng Linh cảm thấy lòng mình như dịu lại, thanh thản vô cùng. Cô
không kể nhiều về mình với Long, nhưng hình như cô cảm thấy, từ sâu thẳm trong
trái tim anh, anh thấu hiểu cô hơn tất thảy. Cô có cảm giác được an ủi, che chở khi
bước đi lặng im bên anh trong những chiều biển xanh rì như hôm nay. Cô thầm
cảm ơn ông trời đã cho cô gặp anh, dẫu cô với anh không có cái duyên để yêu nhau
thì giữa họ cũng đã có một tình bạn thật đẹp, thật hạnh phúc cho người con gái nào
chiếm được trái tim anh. Cô thầm nghĩ và cầu chúc cho họ hạnh phúc bên nhau.
Trong giây phút ấy, trái tim cô đã thôi nhói đau về Nam. Có lẽ biển và anh đã chữa
lành vết thương cho cô!
Buổi sáng của hai hôm sau, Long nhắn tin vào máy cô thông báo hôm nay không
thể đi ăn sáng và dạo phố với cô vì bạn anh đã ra Nha Trang. Không biết tại sao cô
cũng thấy lòng khấp khởi theo, cô chúc anh chơi thật vui và chuẩn bị quần áo đi
dạo phố một mình. Cô nghĩ, đã đến lúc mình quay về Sài Gòn.
Cô mua một túi lỉnh kỉnh làm quà cho mọi người ở cơ quan, cho mẹ cô và cho Thu
– người bạn thân cô rất quý. Vé xe cũng đã đặt, chỉ còn đợi nói lời tạm biệt với
Long nữa là xong, nhưng mãi cô vẫn không liên lạc được, máy Long lúc nào cũng
tắt. Vừa vác đống đồ nặng trịch vừa suy nghĩ về Long thì cô đã đứng trước cửa
phòng mình. Cô tra chìa khóa vào ổ nhưng quái lạ, sao lại không mở được nhỉ? Cô
bực tức bỏ đống đồ xuống, dùng hai tay ấn mạnh một cái thì phát hiện cửa không
khóa. Chợt cô toát mồ hôi lạnh, có kẻ đột nhập vào phòng cô. Nhưng để làm gì
chứ?
Lấy hết can đảm, cô co chân đá mạnh và hét lớn: "Ai ở trong đó?" Cánh cửa bật
mở, Long ngóc đầu dậy.
Trong giây phút đó, thế giới như đảo lộn.
Không ai có thể hình dung được điều gì đang diễn ra trước mắt cô. Long nằm trên
giường anh không mặc gì và người bên cạnh, đương nhiên, là nhân tình của anh.
Nhưng đó hoàn toàn không phải là một cô gái, đó lại hoàn toàn không phải là
người nào xa lạ, mà đó chính là Nam – người yêu cũ của cô, cũng là lý do khiến cô
có mặt ở đây. Cũng là lý do khiến cô gặp và quen Long. Cô như chết đứng ở cửa.
Không biết bằng cách nào mà cô về được phòng mình. Và cũng không biết bằng
cách nào mà trong điện thoại cô có tin nhắn từ Long như thế này: "Tôi xin lỗi vì đã
giấu Linh, bạn gái tôi là Nam, chúng tôi là gay. Có lẽ tôi làm Linh sốc vì điều đó
nhưng tôi không tiện nói và cũng không tính nói ra nếu như sáng đó Linh đã không
lên nhầm phòng. Tôi mong Linh hiểu và thông cảm cho chúng tôi… Linh nhé!"
Cô đọc xong ném điện thoại vào tường, chiếc điện thoại vỡ thành những mảnh nhỏ
rơi xuống đất, Linh khóc nấc, nghẹn ngào. Vết thương lòng ngỡ được chữa lành
nay lại rớm máu.
Trở về Sài Gòn, cô không nhắc lại với ai chuyện đó, tuyệt nhiên cũng không liên
lạc với Long hoặc Nam. Cô không dám nghĩ đến họ, cô cảm thấy mình vừa là
người có lỗi và cũng vừa là người bị tổn thương. Cô không hiểu rồi sẽ có chuyện
quái gì xảy ra với cô sau này, cho dù nó có trớ trêu đến đâu đi chăng nữa, chắc
chắn cũng không bằng một góc chuyện cô đã trải qua. Những đêm thao thức, cô lại
chợt nghĩ về Nam, về thời gian yêu nhau đằng đẵng đã qua, nghĩ về Long – về
những rung động thoáng qua tim… Cô khóc!
Thời gian trôi, vào một buổi chiều cuối thu của 1 năm sau, Long hẹn gặp cô. Anh
đưa cho cô những tấm ảnh đã chụp cô ở Nha Trang ngày đó. Linh cầm xấp ảnh
xem lại từng tấm rồi khẽ ngước nhìn Long, cô cười với anh bằng mắt. Cô nói với
anh rằng có thể đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, cô sắp sang Mỹ công tác trong
một dự án trao đổi nhân sự của công ty. Tiễn cô ra về Long hỏi:
- Linh có điều gì muốn nhắn với Nam không? Tôi sẽ chuyển lời giúp.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Long.
- Tôi xin lỗi anh ấy, rất nhiều và chúc anh ấy luôn sống thật hạnh phúc! – hãy nói
với Nam như thế!
- Tôi sẽ nói. Chúc Linh lên đường bình an.
- Cảm ơn Long vì… tất cả. Hãy chăm sóc Nam hộ Linh nhé!
Long khẽ gật đầu, cái gật đầu của anh nhẹ như gió.
Một tuần sau, Linh mang những tấm ảnh cùng những kỉ niệm đã qua… bay lên bầu
trời.